Xấu Ca Nhi Làm Ruộng Ký

Chương 80

Trước Sau
Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911)

"Cho dù có thể cho vịt ăn! Cũng không liên quan đến chúng ta." Trần Khải không muốn tranh cãi quá nhiều với hai người Trần bà tử, lôi kéo tức phụ nhi nãy giờ vẫn đứng ở một bên không hề nói một lời trở về phòng.

"Ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, qua một thời gian thì tốt rồi, chuyện cũng chỉ nóng hổi lúc này thôi." Quay trở về phòng, nhìn tức phụ nhi nhà mình vẫn không nói một lời yên lặng ngồi một chỗ, suy nghĩ một chút Trần Khải liền lên tiếng an ủi.

Tức phụ nhi Trần Khải lẳng lặng ngồi một chỗ, không nói chuyện cũng chẳng lên tiếng đáp trả, mặt không chút cảm xúc cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Trần Khải cũng không nghĩ nhiều, ngay cả hắn sau khi nghe lời nói của Trần bà tử cũng tức giận muốn chết, "Đừng nghĩ nhiều, dù sao ta tuyệt đối sẽ không cưới tiểu tức phụ," nói xong lại đi qua nhẹ nhàng ôm tức phụ, "Cũng sẽ tuyệt đối không phụ ngươi."

Nào biết ngày hôm sau liền không thấy tức phụ nhi Trần Khải đâu, đồ vật trong phòng vẫn như cũ, cũng không thiếu thứ gì, nhưng đến khi trời tối cũng không thấy người trở về, chờ Trần Khải quay trở về cũng đã là chiều muộn, khiến hắn lo lắng gấp gáp, những nơi cần tìm đều đã tìm nhưng vẫn không thấy người. Vì thế, khi màn đêm rất nhanh đã đến, Trần Khải liền đi tới thôn An Nhạc.

"Ai biết nhạc phụ không cho ta gặp hắn, còn nói nếu ta ghét bỏ hắn thì liền hòa ly! Sao ta có thể nghĩ đến chuyện hòa ly đây!" Trần Khải thở dài nói với Lý Trường Phong.

Lý Trường Phong nghe Trần Khải nói xong, tuy rằng cảm thấy hành động này của phu phu Trần gia đúng là không được thỏa đáng, nhưng đây cũng là việc riêng của Trần gia, hắn cũng không tiện nói cái gì nhiều, điều duy nhất có thể làm chính là bồi Trần Khải uống một chén nhỏ.

Thời điểm chia tay với Trần Khải xong thì trời cũng đã tối, Lý Trường Phong nghĩ đến Hứa Thanh cùng hài tử ở nhà chờ, cũng không lưu lại thêm, vội vàng đánh xe về nhà.

Khi hắn về đến nhà, Hứa Thanh đã đem đồ ăn bưng lên bàn.

"Lần nào cũng đều đúng giờ như vậy, cơm vừa mới đặt lên bàn ngươi liền trở lại."

Hứa Thanh đặt Đoàn Đoàn ở một bên, nhìn Lý Trường Phong đã rửa sạch tay chân ngồi xuống nói.

Lý Trường Phong cười lấy lòng, "Đây còn không phải vì biết tức phụ nhi nấu cơm ăn ngon sao, đương nhiên nên trở về sớm một chút."

Hứa Thanh ngửi thấy mùi rượu trên người Lý Trường Phong truyền đến, còn tưởng hắn cùng Vương Lỗi thật sự đi uống rượu, "Ngươi thật sự cùng Vương Lỗi uống rượu tạ lỗi sao?"

"Không phải, là gặp được Trần Khải." Lý Trường Phong vừa nhai cơm chiều mỹ vị trong miệng, vừa nói với Hứa Thanh chuyện ở trên phố gặp được Trần Khải cùng với chuyện trong nhà Trần Khải.

"Chuyện này ta cũng không tiện xen vào, dù sao cũng là chủ ý của cha mẹ hắn, cũng chỉ có thể mời hắn uống một chút rượu, để hắn nói hết muộn phiền trong lòng cũng dễ chịu chút." Tục ngữ nói thanh quan khó quản việc nhà, huống hồ đây cũng không phải chuyện hắn có thể quản.

Hứa Thanh sau khi nghe xong, nháy mắt cũng có thể hiểu được nguyên nhân tức phụ nhi Trần Khải rời đi, cha mẹ hán tử nhà mình cũng đã tìm được ca nhi nguyện ý gả cho hán tử nhà mình làm tiểu tức phụ, hắn làm gì còn thể diện mà ở lại cái nhà kia.

"Nhanh ăn đi, ăn xong đi tắm nước nóng, đem mùi rượu trên người rửa sạch sẽ, nếu không Đoàn Đoàn sẽ không cho ngươi ôm."

Lý Trường Phong liên tục gật đầu, chính mình ăn đồng thời cũng không quên gắp đồ ăn cho Hứa Thanh.

"Đúng rồi, nói đến Vương Lỗi," Lý Trường Phong đột nhiên nghĩ đến lời hôm nay Vương Lỗi nói với mình, "Hắn nói về sau ta đến chỗ hắn nhập hàng chỉ cẩn đưa tiền vốn cho hắn là được."

Hứa Thanh cũng đã ăn xong, đang cho Đoàn Đoàn ăn bột, "Ngươi nói như thế nào?" Cậu cảm thấy Lý Trường Phong sẽ không đáp ứng.



"Đương nhiên không đồng ý, bằng không ta trở thành loại người gì." Thiên hạ này cũng không có bữa cơm nào là miễn phí, huống hồ chuyện này chỉ có Vương gia có hại, Lý Trường Phong không thể nhẫn tâm với đệ phu mới vừa tân hôn nhà mình.

"Đúng vậy, thân thích hợp tác làm ăn với nhau cũng dễ xảy ra mâu thuẫn, vẫn là an phận thì tốt hơn." Hứa Thanh cũng không biết mình đã nhìn thấy, nghe thấy bao nhiêu lần người thân bởi vì sinh ý mà trở mặt thành thù với nhau, tự nhiên cũng không muốn Lý Trường Phong đồng ý chuyện này.

Hai người cứ ấm áp như vậy ăn xong cơm tối, rửa mặt xong lại nói chuyện trong chốc lát mới ôm nhau ngủ, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau dần dần tiến vào mộng đẹp.

Có một câu nói nói rất đúng, mùa xuân đã đi qua, mùa hè còn xa sao? Trong ruộng cũng đã gieo hạt giống, ngoài ruộng cũng đã trồng ngô, thời tiết cũng càng ngày càng ấm áp.

Trong nháy mắt liền tới tháng năm, quả mơ quả đào trong núi cũng đã chín, đặc biệt là anh đào dại đỏ rực một cây, đừng nhìn trái cây nhỏ, chính là số lượng rất nhiều nha!

Không chỉ có bọn nhỏ thích đi hái, ngay cả Hứa Thanh nhìn thấy cũng động tâm, khi còn nhỏ ở cô nhi viện không có tiền mua ăn, trong lòng các bạn nhỏ trong cô nhi viện chờ mong nhất chính là, trong viện có một cây anh đào dại rất lớn, không chỉ thời điểm nở hoa rất xinh đẹp, chính là trái cây cũng là một món mỹ thực mà bọn họ chờ mong, cho nên Hứa Thanh đối với anh đào dại này có thêm một phần tình cảm khác.

Lý Trường Phong ôm Đoàn Đoàn đã được nửa tuổi đi ra, nhìn Hứa Thanh đang rửa sạch anh đào dại buổi sáng hôm nay hắn đi hái về cho cậu.

"Thứ này, ăn ít một chút thấy cũng không tệ lắm, ăn nhiều lại có cảm giác hơi đắng." Khi còn nhỏ Lý Trường Phong cũng ăn không ít cái này, Đoàn Đoàn nỗ lực vươn cổ nhìn về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh cúi đầu rửa sạch anh đào, nghe Lý Trường Phong nói, lắc đầu cười.

Ít ai biết rằng anh đào có hàm lượng sắt cao, đứng đầu các loại trái cây, thường xuyên ăn anh đào có thể bổ sung lượng sắt cần thiết cho cơ thể, thúc đẩy quá trình tái tạo sắc tố cho máu, vừa phòng chống thiếu máu do thiếu sắt, lại có thể tăng cường thể chất, tốt cho não, nếu cho tiểu hài tử uống nước anh đào còn có thể ngăn ngừa cảm nhiễm, vỏ anh đào còn có tác dụng làm đổ mồ hôi giải độc mẩn ngứa.

Hơn nữa, anh đào dại dại còn có một tác dụng tốt khác, có thể dùng để nhưỡng rượu anh đào, triều đình quy định bá tánh không thể dùng lương thực ủ rượu, lại không có quy định quả dại không thể dùng ủ rượu.

"Uống qua rượu trái cây chưa?"

Hứa Thanh nhìn Lý Trường Phong cười rộ lên nói, phương diện này cậu chính là chuyên gia.

"Rượu trái cây?" Lý Trường Phong ngày thường tuy là giả heo ăn thịt hổ, nhưng nội tâm cũng không phải là một kẻ ngốc, nhìn Hứa Thanh đang rửa sạch anh đào, lập tức hiểu ra, "Dùng cái này để nhưỡng?"

"A a!"

Đoàn Đoàn ở trong lồng ngực Lý Trường Phong phi thường hợp tình hình nói vài câu giống như đáp lại.

Hứa Thanh vừa lòng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lý Trường Phong, đem anh đào dại đã rửa sạch đặt ở một bên, đứng lên hào khí tận trời nói: "Để đại gia ta bộc lộ tài năng cho hai người các ngươi xem!"

Nói xong liền đi vào nhà kho tìm ra mấy cái bình nhỏ, đây là bình dùng để đựng đồ chua, kết quả dùng không hết nên vẫn luôn đặt ở đó.

Lý Trường Phong biết tức phụ nhi nhà mình vừa động thủ, tuyệt đối sẽ có kinh hỉ, lập tức đem Đoàn Đoàn xuống xe đẩy, chạy tới trợ giúp Hứa Thanh rửa sạch cái bình, Tiểu Bảo lúc này mới chậm rãi chậm rãi đi đến trước xe đẩy, biếng nhác nằm xuống.

Tay cùng cái bình nhất định đều phải rửa sạch sẽ, Hứa Thanh đem anh đào rửa sạch sẽ nghiền thành nước anh đào, sau đó đổ vào bình, lại cho đường vào, làm ví dụ cho Lý Trường Phong xem.

"Chỉ đơn giản như vậy, hai đến ba ngày sau, váng da nổi lên kết thành một tầng phía trên, nếm thử nước trái cây, vị ngọt giảm dần, mùi rượu tăng dần lên, chứng tỏ chúng ta làm không sai".



Mặc dù trong lòng Lý Trường Phong cảm thấy dùng phương pháp như vậy ủ rượu có chút quá mức qua loa, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn làm theo từng bước Hứa Thanh nói.

Hứa Thanh càng làm càng hăng say, thấy một mình Lý Trường Phong cũng đủ khả năng làm hết chỗ anh đào dư lại, liền cõng sọt, cầm đao và cây gậy trúc chuẩn bị ra ngoài.

"Ta đi ra ngoài hái thêm một ít trở về, làm nhiều chút, qua thêm mấy ngày quả chín cũng rụng hết, lãng phí."

Lý Trường Phong nhìn đồ vật Hứa Thanh cầm theo, "Được, vậy ngươi chú ý đừng để từ trên cây ngã xuống."

Hứa Thanh nghe xong nghẹn một hơi, "đừng xem thường gia!" Nhớ năm đó ở cô nhi viện lần nào hái anh đào cũng là cậu dẫn đầu trèo lên cây trước!

Nói xong liền đi thẳng tới sau núi cách đó không xa.

Sau núi có một diện tích lớn cây anh đào dại, hơn nữa ở phạm vi bên ngoài núi lớn, cũng tương đối an toàn, nơi này tuy rằng không đặc biệt nhiều cây ăn quả dại, nhưng cũng đủ để người trong thôn lăn lộn, khi Hứa Thanh tới nơi cũng đã có mười mấy tiểu hài tử trong thôn đang hưng phấn thảo luận dưới một gốc cây anh đào dại.

"Cẩu tử lớn lên mạnh nhất, Cẩu tử lên cây đi."

"Cẩu Đản là cao nhất trong chúng ta, Cẩu Đản tới đánh."

"Đại Ngưu thân thể linh hoạt nhất, cũng lên cây đi."

Hứa Thanh nhìn tiểu hài tử đang an bài người, chính là đứa nhỏ tới nhà bọn họ thông tri đi từ đường khi chuyện của La Kiều bị bại lộ.

Hứa Thanh nhìn những hài tử kia nghe đứa nhỏ này nói, trên mặt không có một tia biểu tình không phục, người nào lên cây thìlên cây, không lên cây cũng ngoan ngoãn xách theo rổ, chờ trái cây rơi xuống liền đi nhặt.

"Này, ngươi không phải là ca ca sau núi kia sao?" Đắng Tử mới vừa an bài xong hành động cho tiểu đồng bọn, đang muốn lên cây liền bị tiểu đồng bọn bên cạnh đã sớm thấy Hứa Thanh ra hiệu, "Có người nhìn chúng ta."

Đắng Tử trước đó đã ăn qua đồ ăn vặt Lý Trường Phong cùng Hứa Thanh đưa, hơn nữa hắn cùng đệ đệ đều rất thích ăn đồ chua nhà Hứa Thanh bán, thấy Hứa Thanh tự nhiên liền muốn lên tiếng chào hỏi.

"Đúng vậy, ta cũng tới đây tham gia náo nhiệt, các ngươi hái ở cây này đi, ta qua bên kia." Hứa Thanh biết nếu cậu ở lại đây, phỏng chừng bọn nhỏ cũng không thật sự thoải mái, liền chủ động nói muốn đi bên kia, quả nhiên, cậu mới vừa nói xong lời này liền thấy có mấy hài tử trong nhóm thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Hứa Thanh cảm thấy buồn cười đồng thời lại cảm thấy hài tử quả nhiên là hài tử, thứ gì đều thể hiện ở trên mặt, lại không biết ở trong mắt Lý Trường Phong, Hứa Thanh càng giống một hài tử.

Đắng Tử quay đầu lại nhìn thoáng qua các đồng bọn đang chờ hắn, gật gật đầu, "Được, chờ chúng ta hái xong, ta tới giúp ngươi hái!" Đắng Tử vỗ vỗ ngực giống bộ dáng của người lớn nói với Hứa Thanh.

Đối với Đắng Tử đáng yêu lại thiện ý như vậy, Hứa Thanh tự nhiên sẽ không bác bỏ thiện ý của hắn, "Được, ta liền cảm ơn ngươi trước."

Quả nhiên nghe được lời nói không phải cự tuyệt của Hứa Thanh, đôi mắt Đắng Tử rất nhanh cười híp lại, phất phất tay với Hứa Thanh liền trở lại trong nhóm.

Hứa Thanh cũng không nán lại thêm, nhìn cây anh đào có trái chín rớt xung quanh, chọn một cây tương đối hợp ý mình, đem sọt bỏ xuống đất, cầm theo rổ, hai ba bước liền leo lên trên cây, chỉ cần hất nhẹ dây thừng trong tay, cây gậy trúc như một cần câu, dùng một chút lực, nhánh cây trĩu quả liền bị câu lại đây.

Lấy rổ ra hái trái cây bỏ vào, không bao lâu liền đầy rổ, Hứa Thanh từ trên cây trèo xuống đem anh đào trong rổ đổ vào trong sọt đã được phủ kín lá cây to.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau