Chương 2
Kim Đại cùng 2 anh em của hắn là côn đồ trong vùng lân cận, ngày thường chơi bời lêu lổng, chuyên đi đòi nợ thuê để kiếm sống. Vốn cho rằng có thể dễ dàng ăn chặn được tiệm sắt của bố Lý, ai ngờ nửa đường lại xuất hiện 1 nhân vật lai lịch bất minh đáng sợ như vậy. Mấy gã đòi nợ nhìn chằm chằm thanh niên, ánh mắt kiêng dè:
"...Đừng tự cho là mình hay, dám quỵt nợ, có tin ta khiến cho cái tiệm của các ngươi chẳng ai dám vào nữa hay không!"
Trầm Khinh Trạch cắm dao xuống đất, híp mắt không nói gì, khí thế uy hiếp không cần phải mở lời.
Kim Đại do dự 1 lát, cho dù là lưu manh thì gã cũng là lưu manh có nguyên tắc, chuyến này là đòi của, không phải đòi mạng người, 2 tên thủ hạ ức hiếp kẻ yếu kéo kéo tay áo hắn, khó xử nói:
"Anh Kim..."
"Ta biết rồi!"
Kim Đại trừng mắt với cả 2, đột nhiên có được chút cứng rắn, quay đầu, hung hăng nói với Trầm Khinh Trạch,
"Ngươi đừng đắc ý, hôm nay không mang theo ai, bọn ta lần sau lại đến! Chúng ta đi!"
Mấy thôn phụ gần đó nhìn theo mấy kẻ vừa rời đi, lại dùng ánh mắt kính nể mà sửng sốt nhìn sang Trầm Khinh Trạch, từ lúc tộc nhân thú đột kích vào tháng trước, thanh niên trong thôn đều bị điều binh đến thành Uyên Lưu, 10 người trở về 1, gần như chẳng còn lại mấy người.
Trầm Khinh Trạch nhặt tờ khế ước đối phương để lại từ dưới đất lên, không chớp mắt mà xé ra thành 2 nửa:
"Đừng lo chuyện cửa tiệm, tôi lên kinh thành tìm việc kiếm tiền, muốn mua thêm cái gì thì cứ nói, đừng có đi vay nặng lãi nữa."
Bố Lý nắm chặt vạt áo y, thần sắc hoảng loạn:
"Đâu ra thù lao cao được đến vậy hả? Nhỡ đâu mấy kẻ đó lại đến... Cậu vẫn nên sớm thu dọn đồ đạc đi nhanh đi, dưới miếng gạch kê lu gạo của ta vẫn còn giấu 10 mấy đồng tiền, đủ cho cậu ráng được vài ngày đấy."
Trầm Khinh Trạch chẳng đồng ý nhưng cũng không từ chối:
"Vậy còn ông thì sao?"
2 gò má trũng xuống của bố Lý kéo ra 2 bên thành 1 nụ cười khổ:
"1 mình lão già tứ cố vô thân như ta, tùy bọn chúng vậy."
Trầm Khinh Trạch lắc đầu, cúi đầu nhìn lưỡi dao đã cong của con dao chẻ củi, lãnh đạm nói:
"Cái này không dùng được nữa, giúp tôi làm 1 cái nỏ "liên thanh" đi."
bố Lý kinh ngạc nhìn y, run run tựa người ngồi xuống cái ghế dá, hồi lâu không nói gì mới hồi thần lại:
"Nỏ thì ta biết, nhưng mà nỏ "liên thanh" là cái gì?"
Trầm Khinh Trạch:
"Tôi vẽ cho ông."
※ ※ ※
Vì để cho người chơi toàn cầu có thể tự mình thể nghiệm cảm giác vui vẻ của thúc đẩy tiến trình lịch sử, bối cảnh của "Thư quang thế kỷ" lúc mới bắt đầu được thiết lập tại thời kỳ tương đối xa xưa và đầy hỗn loạn. Phía đông đại lục là Đại Hạ đế quốc sừng sững, phía tây có vô số vương quốc, hợp lại thành liên bang phía tây, phía nam giáp biển là nơi mà con người, người cá và các tộc yêu khác cùng nhau thiết lập bầu trời liên minh thương mại. Các nền văn minh lớn thì không những khác nhau xa mà còn lâu đời, còn màu da, giống loài, văn hóa thì bất đồng.
Thời xưa thì lạc hậu giống như nhau.
Trong tiệm rèn, lửa trong lò cháy hừng hực, nhiệt độ trong căn nhà nhỏ nóng như trời hạ, âm thanh búa rèn gõ xuống đinh đinh đang đang không ngừng. Con chó a Bạch nằm ở gian ngoài mà ngủ gật.
Trầm Khinh Trạch dùng bút than vẽ lên giấy 1 bản vẽ đơn giản của nỏ "liên thanh" dành cho 1 người, có thể bắn liên tiếp 5 mũi tên. Tuy lực sát thương không bằng với nỏ thần của Gia Cát, nhưng tiện mang theo, chế tác đơn giản.
Vốn dĩ trong Thư quang thế kỷ, tất cả vũ khí đều là cung cấp cho người chơi bản vẽ, dùng tỉ lệ mô phỏng 1:1 để tạo khuông. Trầm Khinh Trạch cũng không hiểu nhiều về vũ khí, nhưng mà cái nỏ liên thanh này vừa hay là phúc lợi khó xuất hiện nhất dành cho người chơi mới, mà giá trị cũng là loại cao nhất, lúc duyệt thiết kế y đã cố ý xem qua, giờ đây mới miễn cưỡng có thể vẽ lại theo trí nhớ. Cũng may bố Lý là lão thợ rèn dày kinh nghiệm, từng chế tạo ra không ít cung nỏ, Trầm Khinh Trạch đem nguyên lý giải thích 1 lần, thế nhưng cũng không làm khó được ông.
Cán nỏ dùng gỗ cứng, cơ quan khác thì dùng đồng, đầu tên thì dùng sắt, những thứ nguyên liệu này trong tiệm rèn đều có. Nhưng mà đối với việc bố Lý đi đứng khó khăn trong quá trình làm việc mà nói thì, hiện tại không phải là chuyện nhỏ.
Công nghệ lạc hậu thì lấy sức người bù qua. Trầm Khinh Trạch ngồi xổm trước bếp lò thổi lửa, mồ hôi như mưa, thời đại không có nguồn lực nào để thay thế sức người, hiệu suất thấp khỏi nghĩ cũng biết. 2 người bận cả nửa ngày mới miễn cưỡng làm ra được 1 cái nỏ liên thanh có thể dùng được. Bố Lý thông minh, lại khéo tay, dùng cái túi nước cũ may thành cái bao da dùng để đeo cái nỏ trên eo, rất tiện lợi, còn nhét thêm vài đồng tiền thừa lại cho y.
"Cái nỏ này là thứ vũ khí tinh xảo nhất mà ta từng làm qua..."
Bố Lý thở dài, đoán được thanh niên muốn đi làm 1 số chuyện nguy hiểm, mí mắt xanh đen hiện rõ vẻ lo lắng.
Trầm Khinh Trạch lau mồ hôi, đi ra khỏi tiệm rèn, Đại Bạch nghe thấy động tĩnh liền ngoan ngoãn đến ngồi đến bên cạnh chân y.
Sau giờ ngọ ngày thu, người trong thôn qua lại ít ỏi, ánh mặt trời xuyên qua lá khô chiếu xuống đất bùn, hiện ra một quang cảnh hoang sơ và ám trầm. Trầm Khinh Trạch gom cây dao găm và thuốc có trong gói quà tặng, y từ trước đến nay không an ủi người khác, trước khi đi, chỉ để lại cho bố Lý mặt mũi già nua 2 chữ, ngắn gọn nhưng hùng hồn.
"yên tâm"
※ ※ ※
Thành Uyên Lưu. Nhìn tên tức rõ, tòa thành này được xây gần nơi có nước. Là tòa thành nằm ở phía bắc của đại lục Thư Quang, phía bắc của nó, nói cho đúng thì chính là đáy cốc của vết nứt lớn cách 20km về phía bắc của thành Uyên Lưu là nơi sinh sống của tộc nhân thú hung tàn và vô vàn nhóm yêu quái.
Truyền thuyết nói rằng, nhóm người này là hậu đại do con người và yêu quái kết hôn với nhau mà sinh ra, mấy trăm năm trở lại đây liên tục đột kích biên giới phía bắc của con người, giết người cướp của, chiếm lấy tài nguyên của con người để nuôi tộc của mình. Thành Uyên Lưu giáp biên đứng mũi chịu sào, trở thành đối tượng bị thú nhân xâm lược và khi nhục. Cũng may giữa cả 2 còn có 1 vết nứt lớn tự nhiên của đất mẹ, khiến cho phần lớn tộc nhân thú không biết bay bị ngăn cản lại ở phía đối diện.
Chạng vạng, Trầm Khinh Trạch đem theo a Bạch tiến vào thành. 1 người 1 chó tiến vào đường lớn đìu hiu trong thành, 2 bên rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, nhà cửa hoang tàn xiêu vẹo, treo rất nhiều vải tang trắng. Trên đường lầy lội bẩn thỉu hệt như rất lâu không có người quét dọn, bầu không khí đầy mùi cháy xém và tanh hôi. Người đi đường cước bộ thần sắc vội vàng, ăn mày quần áo rách rưới thì đâu đâu cũng thấy. Cách đó không xa, mấy người thợ thủ công đang bị đội vệ binh thúc giục sửa lại bức tường liêu xiêu bị nhân thú đập vỡ.
Để chống đỡ sự tập kích của nhân thú, bức tường phía bắc xây cao hơn so với tường phía nam. Tuy rằng trong mắt Trầm Khinh Trạch, bức tường kia chẳng qua cũng chỉ là dùng đá và đất xây nên thôi, sức phòng ngự chẳng được bao nhiêu.
"Đại ca..."
Trầm Khinh Trạch đang trầm tư thì 1 tiếng gọi rụt rè kéo y hồi thần, cúi đầu liền nhìn thấy 1 bé trai mặc 1 bộ quần áo bằng bố rách rưới đang nắm lấy ống quần của y.
Đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm vào y:
"Có thể cho e 1 cái màn thầu không? Em đói quá..."
Đứa trẻ mặt mũi xanh xao vàng vọt, miễn cưỡng có thể nhận ra được màu da gần như chuyển sang màu vàng, mái tóc ngắn màu đen bị bùn và tro bụi bết thành cái ổ gà, cậu bị Đại Bạch cao to nhìn chằm chằm, có hơi sợ sệt mà trốn trốn.
Trầm Khinh Trạch trầm mặc 1 lát, lắc đầu nói:
"Tôi không có màn thầu."
Ánh mắt trông mong của đứa trẻ trong nháy mắt mất đi ánh sáng, Trầm Khinh Trạch nghĩ nghĩ, mò từ trong túi ra 1 đồng tiền đồng:
"Cho em cái này."
"Ah! Là tiền!"
Đứa bé giống như sợ y đổi ý, cầm lấy đồng tiền liền quay đầu chạy, đến câu cảm ơn cũng chưa kịp nói.
Trong hẻm nhỏ nhơ bẩn sau đường lớn ngay lập tức xuất hiện mấy đứa nhỏ bẩn thỉu, quần áo của chúng chẳng đủ để che được cơ thể, gầy trơ cả xương, đuổi theo cậu bé giành giật đồng tiền ấy, lăn lộn trong trong bùn trên đất.
"Đưa tôi! Của tôi!"
"Là tôi đưa ra chủ ý!"
"Không được chạy!"
"..." Trầm Khinh Trạch mắt hí nhìn lũ nhỏ ăn mày dần biết mất trong góc con hẻm nhỏ, trong mắt lộ ra 1 tia thương hại đạm mạc. Ngay sau đó, y lại sờ sờ cái bụng rỗng, khóe miệng giương lên tự giễu, có lẽ kẻ thực sự nên được thương xót là chính mình mới đúng.
Trong Thư quang thế kỷ, mỗi 1 nơi mà người chơi sinh ra nhất định sẽ có 1 chỗ để cho người chơi kiếm tiền. Thanh niên dắt theo Đại Bạch lập tức tìm ra được 1 nhà trọ nhỏ duy nhất. Ánh hoàng hôn chiếu nghiêng vào cánh cửa khép nửa của căn nhà, khách trong nhà trọ đìu hiu, chỉ có vài thương binh đang khổ sở cầu xin chủ nhà trọ cho xin ít rượu để uống.
"Vết thương còn chưa lành, uống cái gì?"
Ông chủ khẩu khí không tốt lành gì bưng lên 2 chén trà. Người thương binh than thở, 1 ngụm uống hết chén trà, vẻ mặt nửa là sợ sệt nửa là căm hờn:
"Bây giờ không uống, nhỡ đâu lần sau mấy tên nhân thú đáng chết đó lại đánh giết tới, nói không chừng là chẳng còn mạng mà uống."
Chủ nhà trọ có chút lo lắng:
"Chẳng phải đã đánh chạy hết rồi sao? Sẽ không đến nữa chứ?"
Người thương binh cười khổ:
"Cho dù chúng không đến, mớ lương thực ít ỏi còn lại trong nhà kia cũng không biết có thể ráng được mấy ngày..."
Vị thương binh khác lắc đầu:
"Lần này thú nô khí thế to lớn, cưỡi diều hâu từ trên trời đáp xuống, làm sao phòng ngự được? Nghe nói trong đó còn có 1 phù thủy, đội trưởng của tiểu đội chúng tôi đã bị hắn yểm chú chết rồi!"
"Thành chủ đại nhân liều mạng trọng thương mới đánh bị thương tên thầy phù thủy đó, mới khiến cho lũ thú nô thoái lui...cũng không biết bây giờ ra sao rồi..."
Trầm Khinh Trạch đứng trước quầy tính tiền nghe hết những gì họ nói, ông chủ chú ý thấy y liền vội chạy đến chào hỏi:
"Vị khách này ngài muốn thứ gì nào?"
Trầm Khinh Trạch gật nhẹ đầu:
“Ông chủ, tôi nghe nói ông đang thuê người làm, tôi có thể thay ông làm việc."
"Chỉ cậu thôi? 1 mình cậu? Muốn nhận việc?"
ông chủ nhà trọ sửng sốt, nhướng mày đánh giá trên dưới, vóc người thanh niên cao gầy, nhìn qua nho nhã lịch sự, đôi tay trắng nõn đến quá đáng, tìm chẳng thấy chút vết chai của người làm việc nặng nào, thế nào cũng không giống kẻ liều mạng.
Y nâng tầm mắt nhìn cặp mắt khẽ động của ông chủ:
"Chỉ mình tôi thôi, không được sao?"
Trong nhà trọ nháy mắt yên tĩnh, tại tòa thành biên thùy nhỏ này, đừng nói là sắt tinh luyện, ngay cả đồ sắt thôi cũng rất mắc. Trong mấy ánh nhìn lạ lẫm, Trầm Khinh Trạch nhận được nhiệm vụ mà mình muốn, gọi Đại Bạch 1 tiếng, bóng lưng to cao đón lấy áng chiều tà, biến mất sau cửa nhà trọ.
"Cái nhiệm vụ treo ở đây đó cũng 2,3 tháng rồi đúng không? Thằng nhỏ hồi nãy điên rồi hả?"
2 thương binh đưa mắt nhìn nhau.
"Thế mà lại muốn 1 mình đi giết gấu hộ pháp?"
※ ※ ※
Lần theo tấm bản đồ sơ sài mà ông chủ đưa cho, lúc Trầm Khinh Trạch đem theo Đại Bạch đi đến khu rừng sương mù ngoại thành, ráng chiều nơi chân trời đã biến thành 1 tấm màn màu xanh thẫm. Khu rừng sương mù vào ban ngày không nguy hiểm, nhưng ban đêm lúc sương xuống dày sẽ trở thành ác mộng của mọi người. Âm thanh sói tru gấu gầm, từ trong rừng sâu xa xa truyền đến.
Gấu hộ pháp sức lực mạnh ngang tàng nhưng thị lực cực kém, ban đêm dựa vào khứu giác mà hành động. Là lập trình viên game, Trầm Khinh Trạch biết rõ đặc tính cùng nhược điểm của quái tinh anh dành cho người chơi mới. Y cũng không tính đối đầu trực tiếp với gấu hộ pháp sức lực cường đại mà là đi thu gom nguyên vật liệu, làm 1 cái bẫy đơn giản đem chôn ở nơi không có cây cối xung quanh mà gấu hộ pháp hay lui tới, lại dùng nỏ săn 1 được con thỏ xám đang kiếm ăn, nướng chín phân nửa để làm mồi nhử.
Cả người linh hoạt trèo lên ngọn cây, mai phục trong tán lá dày, nâng nỏ lên, chuẩn bị bất cứ lúc nào cho con gấu hộ pháp rơi vào bẫy ấy 1 cú chí mạng!
Thời gian từng giây từng phút qua hết 1 giờ, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Trầm Khinh Trạch gặm 1 mẩu lương khô, gió lạnh mùa thu luồn vào cổ áo, y lạnh đến rụt cổ. Đại Bạch bên gốc cây ngáp 1 cái, không biết nghe được âm thanh gì, đột nhiên vểnh tai lên, chân trước hướng về phía khu rừng mà nằm sấp sâu xuống, cong người lại, phát ra cảnh báo cho chủ nhân trên cây.
1 cái bóng đen đang hướng về cái bẫy nơi đặt con thỏ làm mồi mà tiến tới.
Dường như vang lên tiếng kêu lớn, cá lớn mắc câu rồi!
Trầm Khinh Trạch thả lỏng hô hấp, ánh nhìn xuyên qua khe hở của lá, hướng xuống dưới quan sát, đầu mũi tên lạnh băng sắc bén nhắm chuẩn vào bóng đen bên dưới, chỉ cần bóp cò nhẹ 1 cái, con mồi sẽ là của y!
Một tiếng quát trầm thấp đột nhiên xé rách yên lặng.
Trong ánh lửa xẹt ra từ đá đánh lửa, 1 cây trường thương đâm xuyên qua nhánh cây to thô ráp! Đầu thương bén nhọn dưới ánh trăng mập mờ như mọc thêm 1 con mắt, ngắm chuẩn vị trí Trầm Khinh Trạch đang mai phục mà phóng đến, đâm thẳng về hướng yết hầu! Con ngươi của Trầm Khinh Trạch đột nhiên co rút, đây nào có phải là gấu hộ pháp chứ, rõ ràng là con người, hơn nữa còn là 1 nam nhân thực lực cường đại!
"...Đừng tự cho là mình hay, dám quỵt nợ, có tin ta khiến cho cái tiệm của các ngươi chẳng ai dám vào nữa hay không!"
Trầm Khinh Trạch cắm dao xuống đất, híp mắt không nói gì, khí thế uy hiếp không cần phải mở lời.
Kim Đại do dự 1 lát, cho dù là lưu manh thì gã cũng là lưu manh có nguyên tắc, chuyến này là đòi của, không phải đòi mạng người, 2 tên thủ hạ ức hiếp kẻ yếu kéo kéo tay áo hắn, khó xử nói:
"Anh Kim..."
"Ta biết rồi!"
Kim Đại trừng mắt với cả 2, đột nhiên có được chút cứng rắn, quay đầu, hung hăng nói với Trầm Khinh Trạch,
"Ngươi đừng đắc ý, hôm nay không mang theo ai, bọn ta lần sau lại đến! Chúng ta đi!"
Mấy thôn phụ gần đó nhìn theo mấy kẻ vừa rời đi, lại dùng ánh mắt kính nể mà sửng sốt nhìn sang Trầm Khinh Trạch, từ lúc tộc nhân thú đột kích vào tháng trước, thanh niên trong thôn đều bị điều binh đến thành Uyên Lưu, 10 người trở về 1, gần như chẳng còn lại mấy người.
Trầm Khinh Trạch nhặt tờ khế ước đối phương để lại từ dưới đất lên, không chớp mắt mà xé ra thành 2 nửa:
"Đừng lo chuyện cửa tiệm, tôi lên kinh thành tìm việc kiếm tiền, muốn mua thêm cái gì thì cứ nói, đừng có đi vay nặng lãi nữa."
Bố Lý nắm chặt vạt áo y, thần sắc hoảng loạn:
"Đâu ra thù lao cao được đến vậy hả? Nhỡ đâu mấy kẻ đó lại đến... Cậu vẫn nên sớm thu dọn đồ đạc đi nhanh đi, dưới miếng gạch kê lu gạo của ta vẫn còn giấu 10 mấy đồng tiền, đủ cho cậu ráng được vài ngày đấy."
Trầm Khinh Trạch chẳng đồng ý nhưng cũng không từ chối:
"Vậy còn ông thì sao?"
2 gò má trũng xuống của bố Lý kéo ra 2 bên thành 1 nụ cười khổ:
"1 mình lão già tứ cố vô thân như ta, tùy bọn chúng vậy."
Trầm Khinh Trạch lắc đầu, cúi đầu nhìn lưỡi dao đã cong của con dao chẻ củi, lãnh đạm nói:
"Cái này không dùng được nữa, giúp tôi làm 1 cái nỏ "liên thanh" đi."
bố Lý kinh ngạc nhìn y, run run tựa người ngồi xuống cái ghế dá, hồi lâu không nói gì mới hồi thần lại:
"Nỏ thì ta biết, nhưng mà nỏ "liên thanh" là cái gì?"
Trầm Khinh Trạch:
"Tôi vẽ cho ông."
※ ※ ※
Vì để cho người chơi toàn cầu có thể tự mình thể nghiệm cảm giác vui vẻ của thúc đẩy tiến trình lịch sử, bối cảnh của "Thư quang thế kỷ" lúc mới bắt đầu được thiết lập tại thời kỳ tương đối xa xưa và đầy hỗn loạn. Phía đông đại lục là Đại Hạ đế quốc sừng sững, phía tây có vô số vương quốc, hợp lại thành liên bang phía tây, phía nam giáp biển là nơi mà con người, người cá và các tộc yêu khác cùng nhau thiết lập bầu trời liên minh thương mại. Các nền văn minh lớn thì không những khác nhau xa mà còn lâu đời, còn màu da, giống loài, văn hóa thì bất đồng.
Thời xưa thì lạc hậu giống như nhau.
Trong tiệm rèn, lửa trong lò cháy hừng hực, nhiệt độ trong căn nhà nhỏ nóng như trời hạ, âm thanh búa rèn gõ xuống đinh đinh đang đang không ngừng. Con chó a Bạch nằm ở gian ngoài mà ngủ gật.
Trầm Khinh Trạch dùng bút than vẽ lên giấy 1 bản vẽ đơn giản của nỏ "liên thanh" dành cho 1 người, có thể bắn liên tiếp 5 mũi tên. Tuy lực sát thương không bằng với nỏ thần của Gia Cát, nhưng tiện mang theo, chế tác đơn giản.
Vốn dĩ trong Thư quang thế kỷ, tất cả vũ khí đều là cung cấp cho người chơi bản vẽ, dùng tỉ lệ mô phỏng 1:1 để tạo khuông. Trầm Khinh Trạch cũng không hiểu nhiều về vũ khí, nhưng mà cái nỏ liên thanh này vừa hay là phúc lợi khó xuất hiện nhất dành cho người chơi mới, mà giá trị cũng là loại cao nhất, lúc duyệt thiết kế y đã cố ý xem qua, giờ đây mới miễn cưỡng có thể vẽ lại theo trí nhớ. Cũng may bố Lý là lão thợ rèn dày kinh nghiệm, từng chế tạo ra không ít cung nỏ, Trầm Khinh Trạch đem nguyên lý giải thích 1 lần, thế nhưng cũng không làm khó được ông.
Cán nỏ dùng gỗ cứng, cơ quan khác thì dùng đồng, đầu tên thì dùng sắt, những thứ nguyên liệu này trong tiệm rèn đều có. Nhưng mà đối với việc bố Lý đi đứng khó khăn trong quá trình làm việc mà nói thì, hiện tại không phải là chuyện nhỏ.
Công nghệ lạc hậu thì lấy sức người bù qua. Trầm Khinh Trạch ngồi xổm trước bếp lò thổi lửa, mồ hôi như mưa, thời đại không có nguồn lực nào để thay thế sức người, hiệu suất thấp khỏi nghĩ cũng biết. 2 người bận cả nửa ngày mới miễn cưỡng làm ra được 1 cái nỏ liên thanh có thể dùng được. Bố Lý thông minh, lại khéo tay, dùng cái túi nước cũ may thành cái bao da dùng để đeo cái nỏ trên eo, rất tiện lợi, còn nhét thêm vài đồng tiền thừa lại cho y.
"Cái nỏ này là thứ vũ khí tinh xảo nhất mà ta từng làm qua..."
Bố Lý thở dài, đoán được thanh niên muốn đi làm 1 số chuyện nguy hiểm, mí mắt xanh đen hiện rõ vẻ lo lắng.
Trầm Khinh Trạch lau mồ hôi, đi ra khỏi tiệm rèn, Đại Bạch nghe thấy động tĩnh liền ngoan ngoãn đến ngồi đến bên cạnh chân y.
Sau giờ ngọ ngày thu, người trong thôn qua lại ít ỏi, ánh mặt trời xuyên qua lá khô chiếu xuống đất bùn, hiện ra một quang cảnh hoang sơ và ám trầm. Trầm Khinh Trạch gom cây dao găm và thuốc có trong gói quà tặng, y từ trước đến nay không an ủi người khác, trước khi đi, chỉ để lại cho bố Lý mặt mũi già nua 2 chữ, ngắn gọn nhưng hùng hồn.
"yên tâm"
※ ※ ※
Thành Uyên Lưu. Nhìn tên tức rõ, tòa thành này được xây gần nơi có nước. Là tòa thành nằm ở phía bắc của đại lục Thư Quang, phía bắc của nó, nói cho đúng thì chính là đáy cốc của vết nứt lớn cách 20km về phía bắc của thành Uyên Lưu là nơi sinh sống của tộc nhân thú hung tàn và vô vàn nhóm yêu quái.
Truyền thuyết nói rằng, nhóm người này là hậu đại do con người và yêu quái kết hôn với nhau mà sinh ra, mấy trăm năm trở lại đây liên tục đột kích biên giới phía bắc của con người, giết người cướp của, chiếm lấy tài nguyên của con người để nuôi tộc của mình. Thành Uyên Lưu giáp biên đứng mũi chịu sào, trở thành đối tượng bị thú nhân xâm lược và khi nhục. Cũng may giữa cả 2 còn có 1 vết nứt lớn tự nhiên của đất mẹ, khiến cho phần lớn tộc nhân thú không biết bay bị ngăn cản lại ở phía đối diện.
Chạng vạng, Trầm Khinh Trạch đem theo a Bạch tiến vào thành. 1 người 1 chó tiến vào đường lớn đìu hiu trong thành, 2 bên rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa, nhà cửa hoang tàn xiêu vẹo, treo rất nhiều vải tang trắng. Trên đường lầy lội bẩn thỉu hệt như rất lâu không có người quét dọn, bầu không khí đầy mùi cháy xém và tanh hôi. Người đi đường cước bộ thần sắc vội vàng, ăn mày quần áo rách rưới thì đâu đâu cũng thấy. Cách đó không xa, mấy người thợ thủ công đang bị đội vệ binh thúc giục sửa lại bức tường liêu xiêu bị nhân thú đập vỡ.
Để chống đỡ sự tập kích của nhân thú, bức tường phía bắc xây cao hơn so với tường phía nam. Tuy rằng trong mắt Trầm Khinh Trạch, bức tường kia chẳng qua cũng chỉ là dùng đá và đất xây nên thôi, sức phòng ngự chẳng được bao nhiêu.
"Đại ca..."
Trầm Khinh Trạch đang trầm tư thì 1 tiếng gọi rụt rè kéo y hồi thần, cúi đầu liền nhìn thấy 1 bé trai mặc 1 bộ quần áo bằng bố rách rưới đang nắm lấy ống quần của y.
Đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm vào y:
"Có thể cho e 1 cái màn thầu không? Em đói quá..."
Đứa trẻ mặt mũi xanh xao vàng vọt, miễn cưỡng có thể nhận ra được màu da gần như chuyển sang màu vàng, mái tóc ngắn màu đen bị bùn và tro bụi bết thành cái ổ gà, cậu bị Đại Bạch cao to nhìn chằm chằm, có hơi sợ sệt mà trốn trốn.
Trầm Khinh Trạch trầm mặc 1 lát, lắc đầu nói:
"Tôi không có màn thầu."
Ánh mắt trông mong của đứa trẻ trong nháy mắt mất đi ánh sáng, Trầm Khinh Trạch nghĩ nghĩ, mò từ trong túi ra 1 đồng tiền đồng:
"Cho em cái này."
"Ah! Là tiền!"
Đứa bé giống như sợ y đổi ý, cầm lấy đồng tiền liền quay đầu chạy, đến câu cảm ơn cũng chưa kịp nói.
Trong hẻm nhỏ nhơ bẩn sau đường lớn ngay lập tức xuất hiện mấy đứa nhỏ bẩn thỉu, quần áo của chúng chẳng đủ để che được cơ thể, gầy trơ cả xương, đuổi theo cậu bé giành giật đồng tiền ấy, lăn lộn trong trong bùn trên đất.
"Đưa tôi! Của tôi!"
"Là tôi đưa ra chủ ý!"
"Không được chạy!"
"..." Trầm Khinh Trạch mắt hí nhìn lũ nhỏ ăn mày dần biết mất trong góc con hẻm nhỏ, trong mắt lộ ra 1 tia thương hại đạm mạc. Ngay sau đó, y lại sờ sờ cái bụng rỗng, khóe miệng giương lên tự giễu, có lẽ kẻ thực sự nên được thương xót là chính mình mới đúng.
Trong Thư quang thế kỷ, mỗi 1 nơi mà người chơi sinh ra nhất định sẽ có 1 chỗ để cho người chơi kiếm tiền. Thanh niên dắt theo Đại Bạch lập tức tìm ra được 1 nhà trọ nhỏ duy nhất. Ánh hoàng hôn chiếu nghiêng vào cánh cửa khép nửa của căn nhà, khách trong nhà trọ đìu hiu, chỉ có vài thương binh đang khổ sở cầu xin chủ nhà trọ cho xin ít rượu để uống.
"Vết thương còn chưa lành, uống cái gì?"
Ông chủ khẩu khí không tốt lành gì bưng lên 2 chén trà. Người thương binh than thở, 1 ngụm uống hết chén trà, vẻ mặt nửa là sợ sệt nửa là căm hờn:
"Bây giờ không uống, nhỡ đâu lần sau mấy tên nhân thú đáng chết đó lại đánh giết tới, nói không chừng là chẳng còn mạng mà uống."
Chủ nhà trọ có chút lo lắng:
"Chẳng phải đã đánh chạy hết rồi sao? Sẽ không đến nữa chứ?"
Người thương binh cười khổ:
"Cho dù chúng không đến, mớ lương thực ít ỏi còn lại trong nhà kia cũng không biết có thể ráng được mấy ngày..."
Vị thương binh khác lắc đầu:
"Lần này thú nô khí thế to lớn, cưỡi diều hâu từ trên trời đáp xuống, làm sao phòng ngự được? Nghe nói trong đó còn có 1 phù thủy, đội trưởng của tiểu đội chúng tôi đã bị hắn yểm chú chết rồi!"
"Thành chủ đại nhân liều mạng trọng thương mới đánh bị thương tên thầy phù thủy đó, mới khiến cho lũ thú nô thoái lui...cũng không biết bây giờ ra sao rồi..."
Trầm Khinh Trạch đứng trước quầy tính tiền nghe hết những gì họ nói, ông chủ chú ý thấy y liền vội chạy đến chào hỏi:
"Vị khách này ngài muốn thứ gì nào?"
Trầm Khinh Trạch gật nhẹ đầu:
“Ông chủ, tôi nghe nói ông đang thuê người làm, tôi có thể thay ông làm việc."
"Chỉ cậu thôi? 1 mình cậu? Muốn nhận việc?"
ông chủ nhà trọ sửng sốt, nhướng mày đánh giá trên dưới, vóc người thanh niên cao gầy, nhìn qua nho nhã lịch sự, đôi tay trắng nõn đến quá đáng, tìm chẳng thấy chút vết chai của người làm việc nặng nào, thế nào cũng không giống kẻ liều mạng.
Y nâng tầm mắt nhìn cặp mắt khẽ động của ông chủ:
"Chỉ mình tôi thôi, không được sao?"
Trong nhà trọ nháy mắt yên tĩnh, tại tòa thành biên thùy nhỏ này, đừng nói là sắt tinh luyện, ngay cả đồ sắt thôi cũng rất mắc. Trong mấy ánh nhìn lạ lẫm, Trầm Khinh Trạch nhận được nhiệm vụ mà mình muốn, gọi Đại Bạch 1 tiếng, bóng lưng to cao đón lấy áng chiều tà, biến mất sau cửa nhà trọ.
"Cái nhiệm vụ treo ở đây đó cũng 2,3 tháng rồi đúng không? Thằng nhỏ hồi nãy điên rồi hả?"
2 thương binh đưa mắt nhìn nhau.
"Thế mà lại muốn 1 mình đi giết gấu hộ pháp?"
※ ※ ※
Lần theo tấm bản đồ sơ sài mà ông chủ đưa cho, lúc Trầm Khinh Trạch đem theo Đại Bạch đi đến khu rừng sương mù ngoại thành, ráng chiều nơi chân trời đã biến thành 1 tấm màn màu xanh thẫm. Khu rừng sương mù vào ban ngày không nguy hiểm, nhưng ban đêm lúc sương xuống dày sẽ trở thành ác mộng của mọi người. Âm thanh sói tru gấu gầm, từ trong rừng sâu xa xa truyền đến.
Gấu hộ pháp sức lực mạnh ngang tàng nhưng thị lực cực kém, ban đêm dựa vào khứu giác mà hành động. Là lập trình viên game, Trầm Khinh Trạch biết rõ đặc tính cùng nhược điểm của quái tinh anh dành cho người chơi mới. Y cũng không tính đối đầu trực tiếp với gấu hộ pháp sức lực cường đại mà là đi thu gom nguyên vật liệu, làm 1 cái bẫy đơn giản đem chôn ở nơi không có cây cối xung quanh mà gấu hộ pháp hay lui tới, lại dùng nỏ săn 1 được con thỏ xám đang kiếm ăn, nướng chín phân nửa để làm mồi nhử.
Cả người linh hoạt trèo lên ngọn cây, mai phục trong tán lá dày, nâng nỏ lên, chuẩn bị bất cứ lúc nào cho con gấu hộ pháp rơi vào bẫy ấy 1 cú chí mạng!
Thời gian từng giây từng phút qua hết 1 giờ, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Trầm Khinh Trạch gặm 1 mẩu lương khô, gió lạnh mùa thu luồn vào cổ áo, y lạnh đến rụt cổ. Đại Bạch bên gốc cây ngáp 1 cái, không biết nghe được âm thanh gì, đột nhiên vểnh tai lên, chân trước hướng về phía khu rừng mà nằm sấp sâu xuống, cong người lại, phát ra cảnh báo cho chủ nhân trên cây.
1 cái bóng đen đang hướng về cái bẫy nơi đặt con thỏ làm mồi mà tiến tới.
Dường như vang lên tiếng kêu lớn, cá lớn mắc câu rồi!
Trầm Khinh Trạch thả lỏng hô hấp, ánh nhìn xuyên qua khe hở của lá, hướng xuống dưới quan sát, đầu mũi tên lạnh băng sắc bén nhắm chuẩn vào bóng đen bên dưới, chỉ cần bóp cò nhẹ 1 cái, con mồi sẽ là của y!
Một tiếng quát trầm thấp đột nhiên xé rách yên lặng.
Trong ánh lửa xẹt ra từ đá đánh lửa, 1 cây trường thương đâm xuyên qua nhánh cây to thô ráp! Đầu thương bén nhọn dưới ánh trăng mập mờ như mọc thêm 1 con mắt, ngắm chuẩn vị trí Trầm Khinh Trạch đang mai phục mà phóng đến, đâm thẳng về hướng yết hầu! Con ngươi của Trầm Khinh Trạch đột nhiên co rút, đây nào có phải là gấu hộ pháp chứ, rõ ràng là con người, hơn nữa còn là 1 nam nhân thực lực cường đại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất