Chương 41
Cả ngôi làng chài nhỏ chìm vào trong tiếng chém giết lẫn nhau, nhà nhà cửa cài then chốt, sợ rằng trận đánh này sẽ lan đến nhà mình.
Đám cường đạo ỷ vào người đông thế mạnh mà lúc đầu khi vây quanh nhóm người của Trầm Khinh Trạch, tên nào tên nấy cũng khí thế ngất trời, thế nhưng hiện tại bị thị vệ do Hắc Ưng mang đến tiêu diệt đến chẳng còn lại được mấy tên. Thân là cường đạo, cái tính cách thuận theo chiều gió lập tức chiếm thế thượng phong, cho dù tiền bạc bảo bối có nhiều hơn nữa thì cũng đâu có quan trọng bằng cái mạng nhỏ của bản thân chứ?
Mắt thấy sắp thua đến nơi, đám cường đạo vừa đánh vừa lui, sớm đã không còn cái ý chí đánh nhau đến chết nữa mà dần dần bắt đầu muốn tháo chạy.
Dưới chân ngọn núi nhỏ phía xa xa, một hán tử che mặt cưỡi trên lưng ngựa, căng thẳng mà quan sát tình hình trận đấu, hai hàng lông mày rậm nhíu chặt vào nhau.
Hồi sau, hắn rút thanh đao đeo trên thắt lưng ra, tức giận mắng một câu:
"Đám quân ô hợp, đúng là một đám ô hợp! Chuyện nhỏ như vậy mà làm cũng không xong, cuối cùng còn phải để lão tử ta đây xuất mã ra trận!"
Hắn vung tay lên, đám vệ sĩ mặc đồ đen mai phục phía sau lưng liền nhất loạt dùng một miếng vải đen che mặt lại.
"Nghe đây, các ngươi đều là những võ sĩ được chọn lựa kỹ càng từ trong đám nô lệ mà ra, không thua kém gì so với đám thị vệ của Đế Á đó."
"Nếu nhiệm vụ lần này hoàn thành, Phúc Thản đại nhân đã nói rồi, ngài ấy sẽ miễn tiền chuộc thân cho tất cả các ngươi và còn ban thưởng cho một số tiền lớn. Còn nếu như nhiệm vụ thất bại...hừ, thì chẳng bằng chết luôn ở đây đi."
Đám vệ sĩ vận đồ đen ngồi trên lưng ngựa xôn xao một trận. Sự cám dỗ của việc được miễn tiền chuộc thân nô lệ quá lớn, cho dù phải mạo hiểm đánh cược vào việc phải liều cả tính mạng thì cũng xứng đáng để thử xem sao!
Huống hồ, đám cường đạo đó đã giúp bọn họ thu hút hỏa lực đi, làm vật hy sinh, bọn chúng đã không còn tác dụng gì nữa rồi.
Hán tử che mặt dẫn đầu thúc ngựa nâng cao đao lên, ngắn gọn ra lệnh:
"Xông lên cho ta!"
※ ※ ※
Trên bãi sông, mấy mươi tấm thi thể vừa chết của đám cường đạo nằm la liệt khắp bốn phương tám hướng, vết máu đỏ thẫm gần như nhuộm đỏ cả bãi sông.
Vốn Hắc Ưng cũng không muốn giết cùng diệt tận đám cường đạo này, dù sao thì mệnh lệnh mà Đế Á đại nhân ban ra cũng chỉ là bảo vệ Trầm Khinh Trạch chứ cũng không yêu cầu hắn phải hành hiệp trượng nghĩa, thay trời hành đạo.
Bị Trầm Khinh Trạch lừa gạt mà chạy đến cái làng chài nhỏ này, hắn vốn cũng không ngốc, chỉ là muốn trông thấy được Trầm Khinh Trạch an toàn không thiệt hại mà rời khỏi nơi này, lên đường trở về thì nhiệm vụ của hắn đã có thể xem như là hoàn thành, có thể quay về phủ rồi.
Dù sao thì Đế Á đại nhân không có sự hầu hạ của mình thì cũng sẽ rất rắc rối.
Đương lúc Hắc Ưng sắp ra lệnh ngừng truy đuổi thi nơi chân núi phía xa lại vang lên tiếng vó ngựa hỗn loạn một lần nữa!
Một đám người lai lịch bất minh vận đồ đen che mặt lại một lần nữa tham gia vào vòng đấu!
Đám cường đạo lúc nãy đã bị đánh đến ôm đầu bỏ chạy như chuột sợ hãi khắc cốt ghi tâm đó bấy giờ tựa như lại có được chỗ dựa, từng tên lại vùng lên phất cờ hồi mã thương chém giết!
Còn chưa hết nữa à?
Mấy tên này đã là nhân vật phản diện hoàn toàn rồi, không thể học mình xếp hàng mà chạy lên tìm chết được sao?
Hắc Ưng tập hợp nhóm thị vệ lại dưới sự kiểm soát của mình. Hắn để ý thấy âm thanh hô hấp của thuộc hạ thay đổi, trở nên nặng nề đi rất nhiều. Lúc nãy vừa trải qua một trận chém giết kịch liệt, mọi người đều đã rất mệt mỏi rồi, thậm chí còn bao gồm cả bản thân hắn.
Mà đám người hắc y che mặt đối diện chính là đang dùng chiến thuật chờ quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công.
Bọn chúng cưỡi ngựa, tản ra theo thế hình cánh quạt, trải đều lực lượng, bao lấy ba mặt của bãi sông, vây lấy Hắc Ưng và Trầm Khinh Trạch lại một chỗ!
Hắc Ưng nhíu mày, tuy đám người này trực hệ dưới trướng của kẻ thù một mất một còn là Lạc Đặc, thế nhưng hắn cũng không có ý định vì Trầm Khinh Trạch mà lấy cứng chọi cứng với bọn chúng.
Một khi không địch lại, hắn sẽ mang theo Trầm Khinh Trạch lập tức quay trở về thuyền, nhổ neo, bỏ chạy!
Thậm chí là Trầm Khinh Trạch có không đồng ý đi chăng nữa thì vốn chuyện này cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của mình.
Đám người mặc đồ đen chạy đến nơi gần đó, dần dần thả chậm lại vận tốc của ngựa. Đám cường đạo sớm đã bị Hắc Ưng giết đến sợ mất mật, vốn không dám tiến đến gần, chỉ dám trốn sau lưng đám người mặc đồ đen, giơ đao lên mà gào thét thị uy, lấy tiếng ồn để thể hiện thế lực.
Chẳng biết từ lúc nào, Trầm Khinh Trạch đơn độc một mình lại thúc ngựa chạy đến bên cạnh Hắc Ưng, những người khác đều bị đuổi lên tàu cả.
Trên thuyền, một đám người được y mới bắt về gồm có một đám trai tráng, huynh đệ địa tinh, luyện kim thuật sư, còn có một nhóm nô lệ thủ công kia đang lo lắng mà nhìn về phía này.
Cũng chẳng biết là đang thật sự lo lắng cho y hay là đang lo cho những điều khoản tốt đẹp trên tờ khế ước kia trong chốc lát sẽ bị hủy hoại mất ngay tại đây luôn nữa.
Hắc Ưng cau mày:
"Anh đến đây làm gì? Nhanh quay về thuyền đi. Đánh không lại thì chúng ta chạy."
Tầm mắt của Trầm Khinh Trạch chậm rãi nhìn quanh bốn phía, tựa như đang đếm xem bên phía đối diện có bao nhiêu kẻ thù:
"Yên tâm, tôi sẽ không để người ngựa của anh hao tổn vô ích đâu, anh có thể đưa bọn họ lên thuyền trước cũng được."
Lời của Trầm Khinh Trạch chỉ đơn giản là từ phương diện hiệu quả, thế nhưng Hắc Ưng dường như lại bị câu nói này làm cho tức giận:
"Anh có ý gì? Anh cho là tôi sợ ư?"
Trầm Khinh Trạch bật cười:
"Xin lỗi. Tôi không có ý này."
Bọn chúng lấy cung tầm ngắn từ sau lưng ra, kéo căng dây cung, vô số đầu mũi tên bằng sắt thép lạnh như băng chĩa về phía nhóm người của Trầm Khinh Trạch!
Chỉ cần tên cầm đầu hạ lệnh một tiếng thì bọn chúng đã có thể bắn nhóm người Trầm Khinh Trạch thành cái sàng ngay lập tức!
Đồng tử của Hắc Ưng co rút mãnh liệt, mấy kẻ này cư nhiên lại trang bị thứ vũ khí đê tiện như cung tầm ngắn này!
"Cái gã bại hoại trong đám quý tộc Lạc Đặc này, đúng là làm mất mặt gia tộc Mạc Đề mà!"
Trầm Khinh Trạch im lặng lắc lắc đầu, song phương ngươi sống ta chết, đương nhiên sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào mà thôi, trong nhóm người thượng lưu và quý tộc của Thương hội Bích Không của các đế quốc không cho phép sử dụng loại nguyên tắc ngầm như cung tên này. Đối với chuyện này, y chỉ đành cười nhạt.
Hắc Ưng hét lớn một tiếng:
"Quay về! Nhanh quay về thuyền! Chúng ta không có khiên, không thể đấu lại mấy tên bỉ ổi này đâu!"
Trầm Khinh Trạch không nói lời nào, đạp mạnh hai chân, một mình một ngựa dẫn đầu vượt qua đám người mà xông tới, thế nhưng phương hướng mà y hướng tới lại không phải là hướng của Hắc Ưng mà là xông thẳng về phía hàng cung tên dày đặc kia!
Hắc Ưng sợ hãi hô lên:
"Anh điên rồi à!"
Thằng cha này muốn tìm chết thì mình làm sao ăn nói với Đế Á đại nhân đây?
Gió thu xơ xác tiêu điều bên bãi sông của làng chài mặc sức thổi tán loạn. Đây là một trận đấu trang bị vũ khí không công bằng, đơn phương oanh liệt tàn sát hết sức căng thẳng!
Hắc Ưng cùng nhóm thị vệ sau lưng hắn gần như đã có thể dự đoán được rằng giây tiếp theo, thanh niên dũng cảm tranh thủ thời gian cho bọn họ rút quân này sẽ bị cơn mưa mũi tên vô cảm ghim thành cái sàng, ngã chết tại chỗ!
Táng thân tại nơi làng chài không ai biết đến, ngay cả người để gom xác cũng không có.
Ngay cả Hắc Ưng từ trước đến nay tâm địa lạnh lùng cứng nhắc cũng không nhịn được mà nhìn thẳng vào một màn tàn nhẫn này.
Trên con thuyền chở lương thực ở phía xa xa, huynh đệ địa tinh và luyện kim thuật sư Tắc Lạp đã tuyệt vọng nhắm mắt lại. Không dễ dàng gì mới gặp được một chủ nhân thiện lương nhân từ, không dễ gì mà nhóm lên được hy vọng đối với tương lại, thế nhưng nhanh đến vậy đã phải tan biến rồi sao?
Thế nhưng trong số đó, duy chỉ có Kim Đại là cả mặt đầy hứng khởi, bên trái hắn là a Bạch đang nằm úp sấp, bên phải là Áp Áp đang ngồi chồm hổm, trong tay hắn vốc một nắm hạt dưa, tùy thời chuẩn bị vỗ tay khen hay cho chủ tế đại nhân mà mình sùng bái đến ngốc nghếch.
※ ※ ※
Một trăm bước! Năm mươi bước! Ba mươi bước!
Con ngựa ốm chở Trầm Khinh Trạch chạy băng băng như bão táp.
Y nằm thấp người lên lưng ngựa, chạy quá nhanh nên gió thu ào ào tách thành vô số nhưng lưỡi đao nhỏ vụn, thổi tóc y bay rối loạn, tay áo tung bay.
Trên mặt Trầm Khinh Trạch không có bất cứ biểu tình dư thừa nào, trầm mặc lạnh lẽo, hệt như con dao găm lạnh lẽo trong tay.
Thúc vào lưng ngựa khiến nó nhảy lên, Trầm Khinh Trạch ghiềm chặt cương, con ngựa ngẩng cao đầu, tiến vào trong tầm bắn của cung tên!
Trầm Khinh Trạch chính là mục tiên bậc nhấc, tất cả những kẻ mặc đồ đen đều nhất thời bỏ qua đám người ngựa của Hắc Ưng, hướng về phía Trầm Khinh Trạch mà vây lại, cung tiễn tầm ngắn đều ngắm chuẩn vào y.
Tên thủ lĩnh dưới lớp mặt nạ hiện lên một nụ cười lạnh lùng điên dại, đúng là kẻ ngu xuẩn! Đây là ngươi tự dâng mình lên cho chúng ta để tìm chết đấy!
"Bắn chết hắn cho ta------"
Gần như cùng lúc đó, kỹ năng: Kinh Sợ, phát động!
Thủ lĩnh mặc đồ đen đột nhiên thay đổi sắc mặt, không biết sự sợ hãi và dao động từ đâu đến bắt được tâm thần của hắn.
Mệnh lệnh của hắn kẹt ngay cuống họng, một trận run rẩy kỳ lạ dọc theo xương sống xông lên, lạnh đến xương cốt toàn thân hắn đều bắt đầu run lên!
Kỹ năng Kinh Sợ lấy Trầm Khinh Trạch làm trung tâm, trong phạm vi 50 mét toàn bộ những sinh vật sống đều không thoát khỏi!
Trong mắt đám người mặt áo đen và cường đạo thì Trầm Khinh Trạch chẳng còn là mục tiêu mà chúng muốn chém giết nữa. Y tựa như biến thành ma quỷ đến từ địa ngục, trong chớp mắt là có thể nắm lấy sự sống chết của bọn chúng trong tay!
Cung gỗ tên thép trên tay thật sự có thể bắn chết ma quỷ ư?
Một khắc tinh thần hoảng hốt do dự, kẻ mặc đồ đen đã bỏ qua cơ hội duy nhất để giết chết Trầm Khinh Trạch.
Hay là bọn chúng từ lúc bắt đầu đã chưa từng có bất kỳ cơ hội nào.
Kỹ năng thứ hai của Trầm Khinh Trạch đã tiếp theo đó mà đến----
Kỹ năng: Đoạt Đao, phát động!
Đám người mặc đồ đen còn chưa kịp hồi phục khỏi trạng thái tiêu cực của Kinh Sợ, chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên. Trầm Khinh Trạch thúc ngựa chạy qua, hệt như một ngọn gió xẹt qua trước mắt, gần như không nhìn thấy được rõ đã xảy ra chuyện gì, cung tên trong tay đã bị đối phương dễ dàng cướp mất!
Một màn như vậy tiếp tục diễn ra!
Trầm Khinh Trạch thản nhiên lui tới trong tầm ngắm của kẻ địch, kẻ địch chỉ có thể ngơ ngác giơ tay lên, không chút phản kháng nào mà dàn hàng ra, bị y tước từng vũ khí một, biểu tình dưới lớp màng che mặt hoảng sợ cùng cực.
Tình hình này căn bản chẳng giống như đang chiến đấu mà ngược lại giống như một vị tướng quân trên quảng trường đang duyệt binh, kiểm duyệt binh sĩ của mình trước mắt vạn người.
Ngay cả đám người đứng gần bến cảng của Hắc Ưng, còn có nhóm thợ thủ công, thủy thủ trên boong tàu đều nhìn đăm đăm, khiếp sợ không nói nên lời!
Chủ tế đại nhân ---- y vẫn còn là người đúng không?!
Ai có thể ngờ được, một trận "chém giết" nghiêng về một bên, không phải là kẻ địch giết Trầm Khinh Trạch mà là một mình Trầm Khinh Trạch, giết toàn bộ kẻ địch ngay tại trận!
Luyện kim thuật sư ghé vào mạn thuyền, hai tay nắm chặt thành quyền, toàn thân run lên từng trận nhỏ, nửa là phấn khích, nửa còn lại là hoảng sợ mà lầm bầm:
"Quá mạnh, quá mạnh. Người mà ta sắp được đi theo hầu là chủ nhân mạnh như thế này sao?"
Kim Đại khinh thường mà trợn trắng mắt.
Hứ! Cái đám phàm nhân ngu xuẩn mấy người chẳng biết gì về năng lực chân chính cả!
Nơi cách xa Trầm Khinh Trạch hơn 50 mét, Hắc Ưng là người phản ứng lại đầu tiên. Hắn hướng về phía thuộc hạ đang kinh sợ mà phẫn nộ gầm lên một tiếng:
"Sững người ra đó làm gì! Nhanh xông lên hỗ trợ đi!"
Mọi người bừng tỉnh đại mộng, vội vàng rút kiếm xông lên giúp một tay.
Đám người vận đồ đen không có cung tiễn để uy hiếp giống như hổ bị rút răng, ngoài biết kêu gào gầm gừ ra thì chẳng có gì đáng sợ cả.
Trạng thái Kinh Sợ trong 10 giây kết thúc.
Trầm Khinh Trạch thầm nghĩ thật đáng tiếc, đoạt lấy đoản cung của kẻ cuối cùng, nắm chặt dây cương quay người bỏ chạy.
Đám người vận áo đen còn lại nắm lấy dây cung căng lên nhưng không buông tay, hai mắt nhìn nhau. Tên thủ lĩnh sắc mặt xanh trắng thay nhau biến đổi. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục nhã lớn như thế này. Mắt thấy Hắc Ưng mang theo thị vệ xông lên tới, răng của hắn cũng sắp cắn chặt đến mẻ luôn rồi!
Bỗng dưng hắn cướp lấy cung tên trong tay thuộc hạ, kép căng dây cung, liều mạng phóng tên về phía bóng lưng của y!
"Chết đi!!"
Mũi tên rời cung giống như mọc ra cặp mắt, nhắm thẳng về phía bóng lưng của Trầm Khinh Trạch, thẳng về phía trái tim của y--------
"Vút-------"
Có vật gì đó vun vút phá không mà lao đến?
"Phập!" Là âm thanh lưỡi đao cắt vào da thịt.
Một dòng máu tươi ấm nóng tuôn ra, bắn tung tóe khắp mặt mũi tên thủ lĩnh. Hắn bị một lực đánh cực mạnh va phải, đến mức ngã quỵ xuống khỏi lưng ngựa, loạng choạng hai bước, hai đầu gối mềm nhũn, nặng nề quỳ trên đất.
Đầu gối va vào đá cứng nhưng hắn cũng chẳng cảm thấy đau nữa.
Tên thủ lĩnh dùng hết chút sức lực cuối cùng để cúi đầu xuống nhìn, chỉ trông thấy lồng ngực mình bị một thanh trường thương xuyên qua thành một cái lỗ lớn, máu tươi thuận theo cán thương nhỏ giọt chảy xuống.
Còn mũi tên kia đã bị một sợi roi ngựa bắt lấy, bất lực mà cắm xuống đất.
Hết rồi!
Đồng tử của tên thủ lĩnh dãn ra, cứ như thế mà chết.
Thanh trường thương đó được một người cầm lên trong tay, dùng lực rút ra. Đầu thương được uống máu quét thành một đường quỹ đạo đỏ tươi trên cát.
Lạnh lùng nhưng kinh diễm.
"Trước mặt bổn thành chủ ta, ai dám đả thương hắn?"
Đám cường đạo ỷ vào người đông thế mạnh mà lúc đầu khi vây quanh nhóm người của Trầm Khinh Trạch, tên nào tên nấy cũng khí thế ngất trời, thế nhưng hiện tại bị thị vệ do Hắc Ưng mang đến tiêu diệt đến chẳng còn lại được mấy tên. Thân là cường đạo, cái tính cách thuận theo chiều gió lập tức chiếm thế thượng phong, cho dù tiền bạc bảo bối có nhiều hơn nữa thì cũng đâu có quan trọng bằng cái mạng nhỏ của bản thân chứ?
Mắt thấy sắp thua đến nơi, đám cường đạo vừa đánh vừa lui, sớm đã không còn cái ý chí đánh nhau đến chết nữa mà dần dần bắt đầu muốn tháo chạy.
Dưới chân ngọn núi nhỏ phía xa xa, một hán tử che mặt cưỡi trên lưng ngựa, căng thẳng mà quan sát tình hình trận đấu, hai hàng lông mày rậm nhíu chặt vào nhau.
Hồi sau, hắn rút thanh đao đeo trên thắt lưng ra, tức giận mắng một câu:
"Đám quân ô hợp, đúng là một đám ô hợp! Chuyện nhỏ như vậy mà làm cũng không xong, cuối cùng còn phải để lão tử ta đây xuất mã ra trận!"
Hắn vung tay lên, đám vệ sĩ mặc đồ đen mai phục phía sau lưng liền nhất loạt dùng một miếng vải đen che mặt lại.
"Nghe đây, các ngươi đều là những võ sĩ được chọn lựa kỹ càng từ trong đám nô lệ mà ra, không thua kém gì so với đám thị vệ của Đế Á đó."
"Nếu nhiệm vụ lần này hoàn thành, Phúc Thản đại nhân đã nói rồi, ngài ấy sẽ miễn tiền chuộc thân cho tất cả các ngươi và còn ban thưởng cho một số tiền lớn. Còn nếu như nhiệm vụ thất bại...hừ, thì chẳng bằng chết luôn ở đây đi."
Đám vệ sĩ vận đồ đen ngồi trên lưng ngựa xôn xao một trận. Sự cám dỗ của việc được miễn tiền chuộc thân nô lệ quá lớn, cho dù phải mạo hiểm đánh cược vào việc phải liều cả tính mạng thì cũng xứng đáng để thử xem sao!
Huống hồ, đám cường đạo đó đã giúp bọn họ thu hút hỏa lực đi, làm vật hy sinh, bọn chúng đã không còn tác dụng gì nữa rồi.
Hán tử che mặt dẫn đầu thúc ngựa nâng cao đao lên, ngắn gọn ra lệnh:
"Xông lên cho ta!"
※ ※ ※
Trên bãi sông, mấy mươi tấm thi thể vừa chết của đám cường đạo nằm la liệt khắp bốn phương tám hướng, vết máu đỏ thẫm gần như nhuộm đỏ cả bãi sông.
Vốn Hắc Ưng cũng không muốn giết cùng diệt tận đám cường đạo này, dù sao thì mệnh lệnh mà Đế Á đại nhân ban ra cũng chỉ là bảo vệ Trầm Khinh Trạch chứ cũng không yêu cầu hắn phải hành hiệp trượng nghĩa, thay trời hành đạo.
Bị Trầm Khinh Trạch lừa gạt mà chạy đến cái làng chài nhỏ này, hắn vốn cũng không ngốc, chỉ là muốn trông thấy được Trầm Khinh Trạch an toàn không thiệt hại mà rời khỏi nơi này, lên đường trở về thì nhiệm vụ của hắn đã có thể xem như là hoàn thành, có thể quay về phủ rồi.
Dù sao thì Đế Á đại nhân không có sự hầu hạ của mình thì cũng sẽ rất rắc rối.
Đương lúc Hắc Ưng sắp ra lệnh ngừng truy đuổi thi nơi chân núi phía xa lại vang lên tiếng vó ngựa hỗn loạn một lần nữa!
Một đám người lai lịch bất minh vận đồ đen che mặt lại một lần nữa tham gia vào vòng đấu!
Đám cường đạo lúc nãy đã bị đánh đến ôm đầu bỏ chạy như chuột sợ hãi khắc cốt ghi tâm đó bấy giờ tựa như lại có được chỗ dựa, từng tên lại vùng lên phất cờ hồi mã thương chém giết!
Còn chưa hết nữa à?
Mấy tên này đã là nhân vật phản diện hoàn toàn rồi, không thể học mình xếp hàng mà chạy lên tìm chết được sao?
Hắc Ưng tập hợp nhóm thị vệ lại dưới sự kiểm soát của mình. Hắn để ý thấy âm thanh hô hấp của thuộc hạ thay đổi, trở nên nặng nề đi rất nhiều. Lúc nãy vừa trải qua một trận chém giết kịch liệt, mọi người đều đã rất mệt mỏi rồi, thậm chí còn bao gồm cả bản thân hắn.
Mà đám người hắc y che mặt đối diện chính là đang dùng chiến thuật chờ quân địch mệt mỏi rồi mới tấn công.
Bọn chúng cưỡi ngựa, tản ra theo thế hình cánh quạt, trải đều lực lượng, bao lấy ba mặt của bãi sông, vây lấy Hắc Ưng và Trầm Khinh Trạch lại một chỗ!
Hắc Ưng nhíu mày, tuy đám người này trực hệ dưới trướng của kẻ thù một mất một còn là Lạc Đặc, thế nhưng hắn cũng không có ý định vì Trầm Khinh Trạch mà lấy cứng chọi cứng với bọn chúng.
Một khi không địch lại, hắn sẽ mang theo Trầm Khinh Trạch lập tức quay trở về thuyền, nhổ neo, bỏ chạy!
Thậm chí là Trầm Khinh Trạch có không đồng ý đi chăng nữa thì vốn chuyện này cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của mình.
Đám người mặc đồ đen chạy đến nơi gần đó, dần dần thả chậm lại vận tốc của ngựa. Đám cường đạo sớm đã bị Hắc Ưng giết đến sợ mất mật, vốn không dám tiến đến gần, chỉ dám trốn sau lưng đám người mặc đồ đen, giơ đao lên mà gào thét thị uy, lấy tiếng ồn để thể hiện thế lực.
Chẳng biết từ lúc nào, Trầm Khinh Trạch đơn độc một mình lại thúc ngựa chạy đến bên cạnh Hắc Ưng, những người khác đều bị đuổi lên tàu cả.
Trên thuyền, một đám người được y mới bắt về gồm có một đám trai tráng, huynh đệ địa tinh, luyện kim thuật sư, còn có một nhóm nô lệ thủ công kia đang lo lắng mà nhìn về phía này.
Cũng chẳng biết là đang thật sự lo lắng cho y hay là đang lo cho những điều khoản tốt đẹp trên tờ khế ước kia trong chốc lát sẽ bị hủy hoại mất ngay tại đây luôn nữa.
Hắc Ưng cau mày:
"Anh đến đây làm gì? Nhanh quay về thuyền đi. Đánh không lại thì chúng ta chạy."
Tầm mắt của Trầm Khinh Trạch chậm rãi nhìn quanh bốn phía, tựa như đang đếm xem bên phía đối diện có bao nhiêu kẻ thù:
"Yên tâm, tôi sẽ không để người ngựa của anh hao tổn vô ích đâu, anh có thể đưa bọn họ lên thuyền trước cũng được."
Lời của Trầm Khinh Trạch chỉ đơn giản là từ phương diện hiệu quả, thế nhưng Hắc Ưng dường như lại bị câu nói này làm cho tức giận:
"Anh có ý gì? Anh cho là tôi sợ ư?"
Trầm Khinh Trạch bật cười:
"Xin lỗi. Tôi không có ý này."
Bọn chúng lấy cung tầm ngắn từ sau lưng ra, kéo căng dây cung, vô số đầu mũi tên bằng sắt thép lạnh như băng chĩa về phía nhóm người của Trầm Khinh Trạch!
Chỉ cần tên cầm đầu hạ lệnh một tiếng thì bọn chúng đã có thể bắn nhóm người Trầm Khinh Trạch thành cái sàng ngay lập tức!
Đồng tử của Hắc Ưng co rút mãnh liệt, mấy kẻ này cư nhiên lại trang bị thứ vũ khí đê tiện như cung tầm ngắn này!
"Cái gã bại hoại trong đám quý tộc Lạc Đặc này, đúng là làm mất mặt gia tộc Mạc Đề mà!"
Trầm Khinh Trạch im lặng lắc lắc đầu, song phương ngươi sống ta chết, đương nhiên sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào mà thôi, trong nhóm người thượng lưu và quý tộc của Thương hội Bích Không của các đế quốc không cho phép sử dụng loại nguyên tắc ngầm như cung tên này. Đối với chuyện này, y chỉ đành cười nhạt.
Hắc Ưng hét lớn một tiếng:
"Quay về! Nhanh quay về thuyền! Chúng ta không có khiên, không thể đấu lại mấy tên bỉ ổi này đâu!"
Trầm Khinh Trạch không nói lời nào, đạp mạnh hai chân, một mình một ngựa dẫn đầu vượt qua đám người mà xông tới, thế nhưng phương hướng mà y hướng tới lại không phải là hướng của Hắc Ưng mà là xông thẳng về phía hàng cung tên dày đặc kia!
Hắc Ưng sợ hãi hô lên:
"Anh điên rồi à!"
Thằng cha này muốn tìm chết thì mình làm sao ăn nói với Đế Á đại nhân đây?
Gió thu xơ xác tiêu điều bên bãi sông của làng chài mặc sức thổi tán loạn. Đây là một trận đấu trang bị vũ khí không công bằng, đơn phương oanh liệt tàn sát hết sức căng thẳng!
Hắc Ưng cùng nhóm thị vệ sau lưng hắn gần như đã có thể dự đoán được rằng giây tiếp theo, thanh niên dũng cảm tranh thủ thời gian cho bọn họ rút quân này sẽ bị cơn mưa mũi tên vô cảm ghim thành cái sàng, ngã chết tại chỗ!
Táng thân tại nơi làng chài không ai biết đến, ngay cả người để gom xác cũng không có.
Ngay cả Hắc Ưng từ trước đến nay tâm địa lạnh lùng cứng nhắc cũng không nhịn được mà nhìn thẳng vào một màn tàn nhẫn này.
Trên con thuyền chở lương thực ở phía xa xa, huynh đệ địa tinh và luyện kim thuật sư Tắc Lạp đã tuyệt vọng nhắm mắt lại. Không dễ dàng gì mới gặp được một chủ nhân thiện lương nhân từ, không dễ gì mà nhóm lên được hy vọng đối với tương lại, thế nhưng nhanh đến vậy đã phải tan biến rồi sao?
Thế nhưng trong số đó, duy chỉ có Kim Đại là cả mặt đầy hứng khởi, bên trái hắn là a Bạch đang nằm úp sấp, bên phải là Áp Áp đang ngồi chồm hổm, trong tay hắn vốc một nắm hạt dưa, tùy thời chuẩn bị vỗ tay khen hay cho chủ tế đại nhân mà mình sùng bái đến ngốc nghếch.
※ ※ ※
Một trăm bước! Năm mươi bước! Ba mươi bước!
Con ngựa ốm chở Trầm Khinh Trạch chạy băng băng như bão táp.
Y nằm thấp người lên lưng ngựa, chạy quá nhanh nên gió thu ào ào tách thành vô số nhưng lưỡi đao nhỏ vụn, thổi tóc y bay rối loạn, tay áo tung bay.
Trên mặt Trầm Khinh Trạch không có bất cứ biểu tình dư thừa nào, trầm mặc lạnh lẽo, hệt như con dao găm lạnh lẽo trong tay.
Thúc vào lưng ngựa khiến nó nhảy lên, Trầm Khinh Trạch ghiềm chặt cương, con ngựa ngẩng cao đầu, tiến vào trong tầm bắn của cung tên!
Trầm Khinh Trạch chính là mục tiên bậc nhấc, tất cả những kẻ mặc đồ đen đều nhất thời bỏ qua đám người ngựa của Hắc Ưng, hướng về phía Trầm Khinh Trạch mà vây lại, cung tiễn tầm ngắn đều ngắm chuẩn vào y.
Tên thủ lĩnh dưới lớp mặt nạ hiện lên một nụ cười lạnh lùng điên dại, đúng là kẻ ngu xuẩn! Đây là ngươi tự dâng mình lên cho chúng ta để tìm chết đấy!
"Bắn chết hắn cho ta------"
Gần như cùng lúc đó, kỹ năng: Kinh Sợ, phát động!
Thủ lĩnh mặc đồ đen đột nhiên thay đổi sắc mặt, không biết sự sợ hãi và dao động từ đâu đến bắt được tâm thần của hắn.
Mệnh lệnh của hắn kẹt ngay cuống họng, một trận run rẩy kỳ lạ dọc theo xương sống xông lên, lạnh đến xương cốt toàn thân hắn đều bắt đầu run lên!
Kỹ năng Kinh Sợ lấy Trầm Khinh Trạch làm trung tâm, trong phạm vi 50 mét toàn bộ những sinh vật sống đều không thoát khỏi!
Trong mắt đám người mặt áo đen và cường đạo thì Trầm Khinh Trạch chẳng còn là mục tiêu mà chúng muốn chém giết nữa. Y tựa như biến thành ma quỷ đến từ địa ngục, trong chớp mắt là có thể nắm lấy sự sống chết của bọn chúng trong tay!
Cung gỗ tên thép trên tay thật sự có thể bắn chết ma quỷ ư?
Một khắc tinh thần hoảng hốt do dự, kẻ mặc đồ đen đã bỏ qua cơ hội duy nhất để giết chết Trầm Khinh Trạch.
Hay là bọn chúng từ lúc bắt đầu đã chưa từng có bất kỳ cơ hội nào.
Kỹ năng thứ hai của Trầm Khinh Trạch đã tiếp theo đó mà đến----
Kỹ năng: Đoạt Đao, phát động!
Đám người mặc đồ đen còn chưa kịp hồi phục khỏi trạng thái tiêu cực của Kinh Sợ, chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên. Trầm Khinh Trạch thúc ngựa chạy qua, hệt như một ngọn gió xẹt qua trước mắt, gần như không nhìn thấy được rõ đã xảy ra chuyện gì, cung tên trong tay đã bị đối phương dễ dàng cướp mất!
Một màn như vậy tiếp tục diễn ra!
Trầm Khinh Trạch thản nhiên lui tới trong tầm ngắm của kẻ địch, kẻ địch chỉ có thể ngơ ngác giơ tay lên, không chút phản kháng nào mà dàn hàng ra, bị y tước từng vũ khí một, biểu tình dưới lớp màng che mặt hoảng sợ cùng cực.
Tình hình này căn bản chẳng giống như đang chiến đấu mà ngược lại giống như một vị tướng quân trên quảng trường đang duyệt binh, kiểm duyệt binh sĩ của mình trước mắt vạn người.
Ngay cả đám người đứng gần bến cảng của Hắc Ưng, còn có nhóm thợ thủ công, thủy thủ trên boong tàu đều nhìn đăm đăm, khiếp sợ không nói nên lời!
Chủ tế đại nhân ---- y vẫn còn là người đúng không?!
Ai có thể ngờ được, một trận "chém giết" nghiêng về một bên, không phải là kẻ địch giết Trầm Khinh Trạch mà là một mình Trầm Khinh Trạch, giết toàn bộ kẻ địch ngay tại trận!
Luyện kim thuật sư ghé vào mạn thuyền, hai tay nắm chặt thành quyền, toàn thân run lên từng trận nhỏ, nửa là phấn khích, nửa còn lại là hoảng sợ mà lầm bầm:
"Quá mạnh, quá mạnh. Người mà ta sắp được đi theo hầu là chủ nhân mạnh như thế này sao?"
Kim Đại khinh thường mà trợn trắng mắt.
Hứ! Cái đám phàm nhân ngu xuẩn mấy người chẳng biết gì về năng lực chân chính cả!
Nơi cách xa Trầm Khinh Trạch hơn 50 mét, Hắc Ưng là người phản ứng lại đầu tiên. Hắn hướng về phía thuộc hạ đang kinh sợ mà phẫn nộ gầm lên một tiếng:
"Sững người ra đó làm gì! Nhanh xông lên hỗ trợ đi!"
Mọi người bừng tỉnh đại mộng, vội vàng rút kiếm xông lên giúp một tay.
Đám người vận đồ đen không có cung tiễn để uy hiếp giống như hổ bị rút răng, ngoài biết kêu gào gầm gừ ra thì chẳng có gì đáng sợ cả.
Trạng thái Kinh Sợ trong 10 giây kết thúc.
Trầm Khinh Trạch thầm nghĩ thật đáng tiếc, đoạt lấy đoản cung của kẻ cuối cùng, nắm chặt dây cương quay người bỏ chạy.
Đám người vận áo đen còn lại nắm lấy dây cung căng lên nhưng không buông tay, hai mắt nhìn nhau. Tên thủ lĩnh sắc mặt xanh trắng thay nhau biến đổi. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ phải chịu nỗi nhục nhã lớn như thế này. Mắt thấy Hắc Ưng mang theo thị vệ xông lên tới, răng của hắn cũng sắp cắn chặt đến mẻ luôn rồi!
Bỗng dưng hắn cướp lấy cung tên trong tay thuộc hạ, kép căng dây cung, liều mạng phóng tên về phía bóng lưng của y!
"Chết đi!!"
Mũi tên rời cung giống như mọc ra cặp mắt, nhắm thẳng về phía bóng lưng của Trầm Khinh Trạch, thẳng về phía trái tim của y--------
"Vút-------"
Có vật gì đó vun vút phá không mà lao đến?
"Phập!" Là âm thanh lưỡi đao cắt vào da thịt.
Một dòng máu tươi ấm nóng tuôn ra, bắn tung tóe khắp mặt mũi tên thủ lĩnh. Hắn bị một lực đánh cực mạnh va phải, đến mức ngã quỵ xuống khỏi lưng ngựa, loạng choạng hai bước, hai đầu gối mềm nhũn, nặng nề quỳ trên đất.
Đầu gối va vào đá cứng nhưng hắn cũng chẳng cảm thấy đau nữa.
Tên thủ lĩnh dùng hết chút sức lực cuối cùng để cúi đầu xuống nhìn, chỉ trông thấy lồng ngực mình bị một thanh trường thương xuyên qua thành một cái lỗ lớn, máu tươi thuận theo cán thương nhỏ giọt chảy xuống.
Còn mũi tên kia đã bị một sợi roi ngựa bắt lấy, bất lực mà cắm xuống đất.
Hết rồi!
Đồng tử của tên thủ lĩnh dãn ra, cứ như thế mà chết.
Thanh trường thương đó được một người cầm lên trong tay, dùng lực rút ra. Đầu thương được uống máu quét thành một đường quỹ đạo đỏ tươi trên cát.
Lạnh lùng nhưng kinh diễm.
"Trước mặt bổn thành chủ ta, ai dám đả thương hắn?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất