Chương 70
Bốn phía yên tĩnh không một tiếng động.
Trong phòng ngủ tăm tối, Nhan Túy thần trí mơ hồ hỗn loạn mà ghìm chặt Trầm Khinh Trạch lên cánh cửa.
Cả người cậu nóng ran lên, ấn đường đen nghịt, nơi thái dương, cổ và cánh tay ấy, tĩnh mạch lộ ra, làn da lộ ra phía bên ngoài lan ra thành một màu đỏ ửng.
"Nhan Túy! Đã nhìn rõ ra được tôi là ai chưa?"
Trầm Khinh Trạch bị hơi thở nóng hầm hập của đối phương thổi đến nhíu chặt mày lại, không cử động nổi tay nữa, chỉ đành dùng chân thôi.
Lý trí của thành chủ đại nhân bị giăng mờ mịt, thế nhưng vũ lực lại chẳng chịu nhường người khác chút nào, nhấc đầu gối lên, kiềm chặt đối phương lại, cánh tay vừa buông ra lại nắm chặt lấy cằm của y, ngẩng đầu cắn vào đôi môi không ngừng khép mở kia.
"Ưm---"
Mùi rỉ sắt của máu rất nhạt tràn lên đầu lưỡi, Nhan Túy trầm mê mà mút lấy trong giây lát, rồi mới thong thả ung dung mà liếm lên giọt máu nơi khóe môi, ánh mắt cậu mơ màng nhìn vào y, tựa như một quý tộc nhã nhặn thưởng thức bữa tối của mình đang nghĩ xem nên cắn ở chỗ nào.
"Suỵt---đừng cửa động lung tung..."
Sự chống cự của Trầm Khinh Trạch và mùi máu tươi phảng phất gần như đã lấy được lòng của cậu, ánh mắt của Nhan Túy càng thêm hưng phấn.
Nhan Túy thấy rất phiền, thế nhưng cậu nóng quá, cơ thể trống rỗng, mà còn rất đói nữa, con người trước mắt tỏa ra một lực hấp dẫn chẳng gì sánh bằng, ngay cả mùi vị của máu tươi cũng thơm hơn nhiều.
Hay là cắn một cái nhỉ? Chỉ cắn một cái thôi...
Cái giá trị sức mạnh ba dấu chấm hỏi mà hệ thống cung cấp cho đúng là không phải nói chơi, mấy lần Trầm Khinh Trạch giãy giụa đều không có kết quả, y dứt khoát nghi ngờ rằng cánh tay của cái thằng nhóc này là có kết cấu bằng cốt thép luôn.
Đột nhiên cổ đau nhói, cái thằng nhóc này vậy mà cắn thật rồi!
Sắc mặt của Trầm Khinh Trạch đen thui:
"Vòng Quang Kháng Cự!"
Chớp mắt, Nhan Túy đã mất đi khống chế mà bị bắn bay ra ngoài, va vào cái giường quý phi phía đối diện, Trầm Khinh Trạch đưa tay sờ lên cổ, trên đó có thêm hai cái dấu răng, cũng may là chưa chảy máu.
Loại tấn công ở trình độ này đối với Nhan Túy mà nói thì cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi, cậu ngồi dậy từ trên cái giường quý phi đó, ánh mắt khóa chặt lên khuôn mặt của Trầm Khinh Trạch, ngón trỏ vuốt nhẹ qua bờ môi dưới, đầu ngón tay trắng nõn làm tôn lên đôi môi đỏ tươi, xinh đẹp tựa màu máu.
Thân ảnh của cậu nhanh như điện xẹt, lại tấn công đến một lần nữa!
Hai người đánh nhau mấy chiêu trong căn phòng nhỏ hẹp, đá ngã băng ghế, quét qua bàn sách khiến cho nó trở nên lộn xộn, ngay cả cây kiếm gỗ đào trên tường cũng rớt xuống luôn, đập lệch đầu con chó nhồi bông nhỏ.
Không có vũ khí bên người, Nhan Túy chỉ dùng quyền cước, lực gió mà hai người tạo ra gào thét bên người, cậu tựa như một con báo đen đang đi săn mồi, đầy tính xâm lăng và nguy hiểm.
Mặc dù rằng đang ở trong trạng thái ý thức hỗn loạn nhưng cậu từ đầu đến cuối đều luôn không tấn công vào chỗ trí mạng của Trầm Khinh Trạch mà chỉ là muốn bắn lấy y, khống chế y lại, tựa như xem đối phương như một loại thức ăn nào đó, muốn thưởng thức hết một lần.
Trầm Khinh Trạch bị cậu ép đến mức tháo chạy liên tục, bị áp sát vào góc tường, trông thấy đối phương chẳng hề có dấu hiệu tỉnh táo lại, cuối cùng y cũng không nhịn nổi nữa, lại phát động kỹ năng một lần nữa --- Kinh Sợ!
Cả người Nhan Túy chấn động, cả cơ thể cậu cứng đờ tại chỗ, đôi đồng tử đỏ sẫm hiện lên sự hoang mang, đầu mày nhíu chặt lại đau đớn.
Trầm Khinh Trạch nhân cơ hội này, khép bàn tay lại đánh lên gáy cậu!
Nhan Túy mất đi ý thức, yếu ớt ngã vào lòng y, được đặt lên chiếc giường lớn mềm mại, cuộn mình thành một cục với một tư thế không yên lòng.
Lồng ngực Trầm Khinh Trạch phập phồng lên xuống, dần dần hồi phục lại hơi thở đang hỗn loạn, y ngồi xuống mép giường, cúi người về phía cậu, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt đang mê man của Nhan Túy.
Mi tâm của y nhíu lại, y chẳng biết phải làm sao, không có thuốc trị liệu, y cũng không có cách nào tốt hơn mà có thể xoa dịu được sự đau đớn của đối phương nữa.
Duy chỉ có thể ở bên cạnh Nhan Túy, lại cùng cậu chịu đựng thêm nửa tháng nửa.
...
Lúc Nhan Túy tỉnh lại thì lại mang máng cảm thấy rằng cổ mình có hơi đau, muốn đưa tay lên sờ nắn một chút, thế nhưng cổ tay đột nhiên bị giật lại, cái chuông kêu lên leng keng, nơi cổ tay vậy mà lại bị khóa lại bởi một sợi xích nhỏ, còn được người ta quan tâm mà quấn một vòng khăn lông mềm mại xung quanh để phòng ngừa làm tay bị thương.
"Tỉnh rồi sao?"
Bên tai vang lên một giọng nói âm u tĩnh lặng.
Nhan Túy quay đầu, Trầm Khinh Trạch lấy một cái ghế đến, bắt chéo chân mà ngồi bên cạnh giường, đang duyệt văn thư.
Màu máu trong đôi con ngươi của cậu mất đi không còn thấy được nữa, thế nhưng sắc mặt lại trắng bệch ra nhiều, chớp chớp mắt, giọng nói trầm khàn:
"Chủ tế đại nhân vậy mà lại dám làm loại chuyện này với bổn thành chủ..."
Nhan Túy huơ huơ dây xích trên cổ tay, tủi thân mà nhìn Trầm Khinh Trạch.
Trầm Khinh Trạch nâng chén trà lên nhuận giọng, chậm rì rì nói:
"Vì để ngăn ngừa thành chủ đại nhân nóng tính cắn người ta, chỉ đành tạm thời cột ngài lại thôi."
Nhan Túy càng tủi thân hơn:
"Bổn thành chủ cắn người khác hồi nào? Tôi chỉ là hôn anh một xíu thôi mà, có cần phải keo kiệt vậy không hả?"
Không đợi cho Trầm Khinh Trạch phản bác lại, Nhan Túy lười nhác chống tay lên, ngồi nửa người dậy, ngẩng đầu, lộ ra đường cong duyên dáng nơi phía cổ:
"Rồi rồi, thật là hết cách với anh, hay là tôi cho anh cắn lại nhá?"
Trầm Khinh Trạch: "..."
"Không cắn à?"
Nhan Túy tiếc nuối mà thở dài một tiếng, lại chậm rãi rụt về giường, xoay người hướng mặt về phía y mà nằm xuống, một tay chống lên má, khuôn mặt giãn ra, cười lên trông hệt như một con hồ ly xinh đẹp:
"Ôi trời, đường đường là chủ tế mà lại dám thừa dịp đêm khuya trói bổn thành chủ trên giường, nhất định là đang có ý đồ xấu xa không thể cho người khác biết rồi."
Nghe thế, Trầm Khinh Trạch suýt thì bị sặc nước trà, huyệt thái dương đập thình thịch, y ấn ấn lên thái dương:
"Cái trí tưởng tượng của cậu có thể đừng phong phú đến thế được không vậy?"
Nhan Túy chán chường mà vẫy vẫy cổ tay, nhỏ tiếng oán giận:
"Đã ăn không được mà còn không cho người ta tưởng tượng?"
Trầm Khinh Trạch nhất thời không còn gì để nói, chỉ đành đổi đề tài khác:
"Tôi giúp cậu đổi thuốc rồi đấy, vết thương còn đau không?"
"..." Nhan Túy đột nhiên thôi cười.
Trầm Khinh Trạch cho rằng cậu khó chịu, nhíu mày thò người qua:
"Sao thế?"
Nhan Túy dùng đuôi mắt mà liếc y, thở dài ẩn ý:
"Anh xấu thế, vậy mà lại nhân lúc tôi hôn mê mà đổi thuốc, hại bổn thành chủ bỏ qua một lần cơ hội được hưởng thụ sự hầu hạ của anh..."
"..."
Trầm Khinh Trạch mím chặt môi, khóe mắt giật giật, y không nên quan tâm xem thằng nhóc này sống hay chết mới đúng!
"Tôi thấy thành chủ đại nhân sinh khí dồi dào, chắc hẳn không cần đến sự trông chừng của tôi nữa, ngài từ từ mà nghỉ ngơi, tôi đi trước đây."
Trầm Khinh Trạch ôm lấy một đống văn thư lên, cúi người muốn rời đi.
"Chờ đã!"
Nhan Túy nhanh tay lẹ mắt, bắt được góc áo của đối phương mà túm mạnh lại.
Trầm Khinh Trạch thoáng cái bị kéo ngã ngửa, ngã lên giường, văn thư rơi lả tả ào ào xuống đất.
"Nhan Túy!"
Trầm Khinh Trạch híp mắt lại, nghiến ra hai chữ từ trong kẽ răng.
Nhan Túy vừa muốn mở miệng thì cửa phòng đột nhiên vang lên một âm thanh gõ cửa vội vã.
"Thành chủ đại nhân! Bên tình báo tại thành Minh Châu đưa đến tin khẩn cấp!"
Đầu mày Nhan Túy hơi nhướng lên, giọng nói trầm lại:
"Vào đi."
Lúc Phạm Di Châu cầm bức thư bước vào cửa thì Trầm Khinh Trạch đang ngồi dậy từ trên giường, Phạm Di Châu sững sờ, ánh mắt của hắn di chuyển từ trên cơ thể của chủ tế đại nhân với sắc mặt không được đẹp cho lắm ấy dời lên thành chủ đại nhân đang lười nhác tựa người lên đầu giường, cuối cùng là rơi lên sợi xích trên cổ tay của cậu.
Phạm Di Châu cẩn thân nghiêm túc hỏi:
"Thành chủ đại nhân, đây là..."
Nhan Túy chậm rì rì mở miệng nói:
"Tụi tôi chỉ đang chơi một trò chơi nhỏ thôi."
Phạm Di Châu:???
Hắn cứng hết cả da đầu mà đưa bức thư qua rồi tháo chạy như bay khỏi đó.
Tựa như đã biết được một bí mật khủng khiếp gì đó rồi vậy!
Trầm Khinh Trạch trừng mắt nhìn Nhan Túy một cái:
"Đừng có nói mấy câu kỳ lạ."
Nhan Túy lật qua lật lại rồi nói:
"Nhanh mở ra xem thử, thư được gửi về từ chỗ của Đằng Nhị, chắc chắn là thành Minh Châu có động tĩnh gì rồi."
Trầm Khinh Trạch sắp xếp lại văn thư rơi xuống đất xong rồi lại nhận mệnh ngồi bên cạnh giường, mở lá thư ra, đọc sơ qua một lượt, càng đọc, sắc mặt y càng kỳ quái, cuối cùng là giãn đầu mày ra, a ra một nụ cười không rõ là ý gì.
"Vị thiếu thành chủ Lạc Đặc của thành Minh Châu này đúng là một kẻ thú vị. Lần trước hắn đã tặng cho chúng ta một nhóm nô lệ thủ công, lần này lại tốt bụng mà đưa thêm nhân khẩu đến cho chúng ta nữa này..."
Trầm Khinh Trạch nhẹ nhàng lắc đầu, kéo cong khóe môi:
"Đúng là làm việc tốt mà không cần để lại tên tuổi."
Nghe thấy nội dung tình báo, Nhan Túy trầm tư trong giây lát, nhẹ hừ một tiếng, nói:
"Lạc Đặc là muốn mượn một lượng lớn dân lưu lạc đang rối loạn mà tấn công vào thành Uyên Lưu của chúng ta, hắn nhắm chuẩn vào lúc chúng ta vừa với trải qua một trận khổ chiến, không thể chịu được thêm một trận thứ hai nữa."
"Nếu chúng ta không phản công lại thì sớm muộn gì chúng cũng sẽ xâm phạm qua tường thành, nếu chúng ta phản công thì hắn nhấn định sẽ tuyên cáo khắp nơi rằng chúng ta tàn sát thường dân, sau đó mượn cơ hội để sinh sự, đúng là âm hiểm."
Trầm Khinh Trạch để lá thư tình báo xuống, lật giở phần có liên quan đến khu sản xuất lương thực từ trong mớ văn thư ra, đưa cho Nhan Túy xem:
"Nhưng cái mà hắn vẫn không biết là, chúng ta có đủ năng lực để nuôi sống được thêm gấp mấy lần nhân khẩu nữa."
Nhan Túy quay đầu, đôi đồng tử trong vắt nhìn chằm chằm y.
Trầm Khinh Trạch vô thức mà sờ sờ lên mặt mình:
"Sao thế?"
Giọng nói của Nhan Túy kỳ lạ, nói:
"Cái tên Lạc Đặc đó nói là thành Uyên Lưu của chúng ta có được một bảo bối phi phàm nào đó, chính vì thế nên nới đánh đuổi được nhân thú..."
Trầm Khinh Trạch bật cười:
"Ăn nói vô căn cứ."
Nhan Túy dùng bàn tay đang rảnh kia túm lấy mảng thịt mềm trên má y, đầy mặt không vui, âm u mà cười lạnh:
"Ta ghét nhất là những kẻ ngấp nghé bảo bối của ta! Nếu thằng cha đó dám đến đây tìm chết thì ta sẽ giết hắn!"
Trầm Khinh Trạch vỗ móng vuốt của cậu ra:
"Đừng có rộn."
"Nhan Túy, người hầu nói tối nay con không ăn cơm tối phải không?"
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc của phụ nữ, hai người sững sờ, còn chưa kịp rời nhau ra thì cửa phòng đã bị đẩy ra rồi.
Xe lăn của Nhan lão phu nhân xuất hiện trước cửa, nữ hầu đẩy xe cho bà kêu lên một tiếng "a" rất nhỏ rồi lại vội vàng ngậm miệng lại.
"Sao thế?"
Bà lão nghiêng tai nghe ngóng,
"Còn có ai trong đó nữa sao?"
Trầm Khinh Trạch ngượng ngùng mà ho nhẹ một tiếng:
"Bà nội, là cháu ạ."
Đầu mày của bà lão dãn ra, nhẹ nhàng cười rộ lên:
"Chủ tế Trầm, hai người đang thương lượng chuyện công việc phải không? Vậy ta không làm phiền nữa, nhớ ăn cơm tối đấy, chốc nữa sẽ ta cho người đưa đến, ba bữa cơm không chịu ăn theo quy luật thì sao được chứ."
"Tụi con biết rồi ạ, nội."
Trầm Khinh Trạch vội vàng từ trên giường đứng dậy, Nhan Túy vô thức mà thẳng người lên, không cẩn thận chạm đến sợi xích, phát ra âm thanh kim loại va vào nhau rất nhẹ.
Bà lão đang tỏ ý muốn nữ hầu đẩy mình rời khỏi đó thì chóp tai cử động, bà khoan thai nói:
"Tuổi hãy còn trẻ, đừng chơi khuya quá, cơ thể quan trọng hơn, chú ý tiết chế lại nhé."
Nhan Túy: "..."
Trầm Khinh Trạch: "..."
"két" một tiếng, cửa phòng lại đóng lại một lần nữa. Hai người im lặng nhìn nhau, Nhan Túy đột nhiên cười thành tiếng, cả khuôn mặt đều chôn trong cái gối đầu, bả vai cậu cong lên, không ngừng run rẩy.
Một tay Trầm Khinh Trạch che nửa khuôn mặt lại --- y đã làm cái gì đâu!
Rõ ràng bọn họ là mối quan hệ cấp trên và thuộc hạ trong sáng kia mà!
Quả thực là oan ức!
※ ※ ※
Sau khi làn sóng nô thú qua đi, phần lớn nô thú đều mang theo lương thực và nô lệ, thắng lợi mà quay trở về hẻm núi.
Chỉ có một số là mặt xám mày tro mà trốn chạy trở về hệt như chó chết chủ, giữa các bộ lạc nhân thú với nhau cũng chẳng có sự đoàn kết nào, mâu thuẫn nặng nề, một bên yếu thế rồi thì rất có khả năng sẽ bị bài trừ hoặc thậm chí là bị những bộ lạc hùng mạnh hơn nuốt trọn.
Bộ lạc chim gáy từng rất cường mạnh kia, tổn thất mất một phù thủy tại thành Uyên Lưu, chiến binh lại thương vong nặng nề, rất nhanh đã bị những bộ lạc khác bao vây tấn công và thôn tính.
Tin tức liên quan đến thành Uyên Lưu, bắt nguồn từ những bộ lạc nhân thú và các thành phố của con người, bắt đầu được truyền đi một cách điên cuồng.
Dưới sự âm mưu, có ý định lửa cháy thêm dầu của Lạc Đặc, khắp nơi trong thành Uyên Lưu đều là núi vàng, lương thực đầy thương khố, còn có lời đồn là có bảo vật cường đại, thông qua việc truyền tai qua lại của mọi người, dần dần lan đến toàn bộ các thành thị dọc theo tuyến hẻm núi lớn.
Người dân chạy nạn mất đi lương thực và nhà cửa không còn chỗ nào để đi, không có lương thực để ăn, họ đã đi qua hết mỗi một ngóc ngách trong thành, muốn tìm được thứ gì đó có thể ăn được trong bất cứ đống đổ nát nào, cho dù là gặm vỏ cây hay là uống tuyết, ăn đất lạnh, thậm chí là ăn thịt trẻ con.
Các quý tộc co đầu rút cổ trong phủ thành chủ kiên cố thì thậm chí còn không dám ra khỏi cửa, họ sợ rằng sẽ bị những người dân chạy nạn đó lũ lượt tràn vào, ăn tươi nuốt sống cả xương của bọn họ.
Nghe thấy được thông tin mà Lạc Đặc lan truyền đến, đầu tiên là kinh ngạc không thốt nên lời, ngay sau đó là vui mừng nhảy nhót --- chẳng cần biết cái ngôi thành Uyên Lưu đó có kỳ lạ như thế nào, tóm lại, nhanh chóng đuổi được đám dân tị nạn thấp kém này sang đó ăn sạch của cải nhà chúng là được!
Một tin tức mới bùng phát giữa những nhóm lưu dân ---đi đến thành Uyên Lưu, nơi đó có thức ăn, có quần áo mặc, có thể tiếp tục sống sót!
Hệt như một nhánh cây trôi giữa dòng tuyệt vọng, những người dân tị nạn điên cuồng mà bắt lấy nó, không cần biết là thật hay giả, họ đồng loạt tự phát mà nghiêng ngả lảo đảo đi về hướng thành Uyên Lưu...
※ ※ ※
Thành Minh Châu, phủ thành chủ.
Lạc Đặc có được một thanh trường đao mới, sáng bóng ánh bạc, sắc bén vô cùng, là công xưởng rèn đã vất vả lao lực mà mô phỏng theo cặp đao kiếm của thành Uyên Lưu, mất hết hơn hai tháng mới chế tạo ra được.
Lạc Đặc nhẹ nhàng vuốt ve lên thân đao:
"Thành Uyên Lưu thế nào rồi? Đã bị đám lưu dân đó bao vây rồi phải không?"
Khóe miệng của Phúc Thản kéo kéo lên, thật cẩn thận nói:
"Theo tin tức mà người truyền tin bên dưới nói...nói là thành Uyên Lưu thế nhưng lại xây lên rất nhiều những trại dành cho dân tị nạn bên ngoài thành, công khai thu nhận dân tị nạn, và còn ngang nhiên tuyên bố rằng..."
Đầu mày của Lạc Đặc nhíu lại:
"Tuyên bố cái gì?"
"Tuyên bố rằng---không từ chối người đến!"
Keng một tiếng, trường đao chém lên bộ giáp dùng để thử đao, áo giáp chỉ bị xước thành một đường trắng trắng, lưỡi đao thế mà lại bị chém mẻ mất một chỗ nhỏ.
"Đúng là xúi quẩy!"
Lạc Đặc nổi trận lôi đình, vứt thanh đao đi, giẫm chân xuống đất.
"Đi, cho người giả làm dân tị nạn, lén lẻn vào trong thành điều tra xem, rốt cuộc thì thành Uyên Lưu đã làm thế nào! Từ lúc khoáng sản buôn lậu lần trước bị cướp đi một cách kỳ lạ thì sản lượng của công xưởng rèn cũng suy thoái đến cái mức độ nào luôn rồi!"
"Ta thật sự muốn mở mang một chút, rõ ràng chỉ là một ngôi thành nhỏ quê mùa sát biên giới thôi, còn có thể lật được trời sao!"
Phúc Thản kinh hồn bạt vía mà lau mồ hôi trên trán:
"Vâng ạ! Lạc Đặc đại nhân!"
※ ※ ※
Thành Uyên Lưu, tường thành phía nam.
Nhan Túy và Trầm Khinh Trạch cùng nhau sánh bước đi trên tường thành, ánh mắt lướt qua lỗ châu mai, trông thấy được từng ngọn lều bằng vải bạt được dựng thẳng đứng ngoài thành.
Một mô hình lớn nhưng đơn giản được dùng bằng nhánh cây, gỗ để ráp lại thành, ngăn cách các nhóm người với nhau, cưỡng chế mọi người đang rối bời xếp lại thành hàng.
Tiếng người ồn ào đến từ nhân viên thống kê, người đăng ký, người phân phát lương thực, và còn từ những kẻ phá rối và những người duy trì trật tự, trong sự hỗn độn dần trở nên có trật tự.
Những mái đầu đông nghịt của vô số con người đi ra đi vào lều trại, ở nơi phía xa hơn, vẫn còn có dân tị nạn xanh xao vàng vọt đang lần lượt đi tới.
Trầm Khinh Trạch nhẹ nhàng vuốt ve lên cái đầu của Áp Áp trong ngực mình, chậm rãi nói:
"Thành Uyên Lưu nên đến lúc mở rộng ra rồi."
Trong phòng ngủ tăm tối, Nhan Túy thần trí mơ hồ hỗn loạn mà ghìm chặt Trầm Khinh Trạch lên cánh cửa.
Cả người cậu nóng ran lên, ấn đường đen nghịt, nơi thái dương, cổ và cánh tay ấy, tĩnh mạch lộ ra, làn da lộ ra phía bên ngoài lan ra thành một màu đỏ ửng.
"Nhan Túy! Đã nhìn rõ ra được tôi là ai chưa?"
Trầm Khinh Trạch bị hơi thở nóng hầm hập của đối phương thổi đến nhíu chặt mày lại, không cử động nổi tay nữa, chỉ đành dùng chân thôi.
Lý trí của thành chủ đại nhân bị giăng mờ mịt, thế nhưng vũ lực lại chẳng chịu nhường người khác chút nào, nhấc đầu gối lên, kiềm chặt đối phương lại, cánh tay vừa buông ra lại nắm chặt lấy cằm của y, ngẩng đầu cắn vào đôi môi không ngừng khép mở kia.
"Ưm---"
Mùi rỉ sắt của máu rất nhạt tràn lên đầu lưỡi, Nhan Túy trầm mê mà mút lấy trong giây lát, rồi mới thong thả ung dung mà liếm lên giọt máu nơi khóe môi, ánh mắt cậu mơ màng nhìn vào y, tựa như một quý tộc nhã nhặn thưởng thức bữa tối của mình đang nghĩ xem nên cắn ở chỗ nào.
"Suỵt---đừng cửa động lung tung..."
Sự chống cự của Trầm Khinh Trạch và mùi máu tươi phảng phất gần như đã lấy được lòng của cậu, ánh mắt của Nhan Túy càng thêm hưng phấn.
Nhan Túy thấy rất phiền, thế nhưng cậu nóng quá, cơ thể trống rỗng, mà còn rất đói nữa, con người trước mắt tỏa ra một lực hấp dẫn chẳng gì sánh bằng, ngay cả mùi vị của máu tươi cũng thơm hơn nhiều.
Hay là cắn một cái nhỉ? Chỉ cắn một cái thôi...
Cái giá trị sức mạnh ba dấu chấm hỏi mà hệ thống cung cấp cho đúng là không phải nói chơi, mấy lần Trầm Khinh Trạch giãy giụa đều không có kết quả, y dứt khoát nghi ngờ rằng cánh tay của cái thằng nhóc này là có kết cấu bằng cốt thép luôn.
Đột nhiên cổ đau nhói, cái thằng nhóc này vậy mà cắn thật rồi!
Sắc mặt của Trầm Khinh Trạch đen thui:
"Vòng Quang Kháng Cự!"
Chớp mắt, Nhan Túy đã mất đi khống chế mà bị bắn bay ra ngoài, va vào cái giường quý phi phía đối diện, Trầm Khinh Trạch đưa tay sờ lên cổ, trên đó có thêm hai cái dấu răng, cũng may là chưa chảy máu.
Loại tấn công ở trình độ này đối với Nhan Túy mà nói thì cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi, cậu ngồi dậy từ trên cái giường quý phi đó, ánh mắt khóa chặt lên khuôn mặt của Trầm Khinh Trạch, ngón trỏ vuốt nhẹ qua bờ môi dưới, đầu ngón tay trắng nõn làm tôn lên đôi môi đỏ tươi, xinh đẹp tựa màu máu.
Thân ảnh của cậu nhanh như điện xẹt, lại tấn công đến một lần nữa!
Hai người đánh nhau mấy chiêu trong căn phòng nhỏ hẹp, đá ngã băng ghế, quét qua bàn sách khiến cho nó trở nên lộn xộn, ngay cả cây kiếm gỗ đào trên tường cũng rớt xuống luôn, đập lệch đầu con chó nhồi bông nhỏ.
Không có vũ khí bên người, Nhan Túy chỉ dùng quyền cước, lực gió mà hai người tạo ra gào thét bên người, cậu tựa như một con báo đen đang đi săn mồi, đầy tính xâm lăng và nguy hiểm.
Mặc dù rằng đang ở trong trạng thái ý thức hỗn loạn nhưng cậu từ đầu đến cuối đều luôn không tấn công vào chỗ trí mạng của Trầm Khinh Trạch mà chỉ là muốn bắn lấy y, khống chế y lại, tựa như xem đối phương như một loại thức ăn nào đó, muốn thưởng thức hết một lần.
Trầm Khinh Trạch bị cậu ép đến mức tháo chạy liên tục, bị áp sát vào góc tường, trông thấy đối phương chẳng hề có dấu hiệu tỉnh táo lại, cuối cùng y cũng không nhịn nổi nữa, lại phát động kỹ năng một lần nữa --- Kinh Sợ!
Cả người Nhan Túy chấn động, cả cơ thể cậu cứng đờ tại chỗ, đôi đồng tử đỏ sẫm hiện lên sự hoang mang, đầu mày nhíu chặt lại đau đớn.
Trầm Khinh Trạch nhân cơ hội này, khép bàn tay lại đánh lên gáy cậu!
Nhan Túy mất đi ý thức, yếu ớt ngã vào lòng y, được đặt lên chiếc giường lớn mềm mại, cuộn mình thành một cục với một tư thế không yên lòng.
Lồng ngực Trầm Khinh Trạch phập phồng lên xuống, dần dần hồi phục lại hơi thở đang hỗn loạn, y ngồi xuống mép giường, cúi người về phía cậu, tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt đang mê man của Nhan Túy.
Mi tâm của y nhíu lại, y chẳng biết phải làm sao, không có thuốc trị liệu, y cũng không có cách nào tốt hơn mà có thể xoa dịu được sự đau đớn của đối phương nữa.
Duy chỉ có thể ở bên cạnh Nhan Túy, lại cùng cậu chịu đựng thêm nửa tháng nửa.
...
Lúc Nhan Túy tỉnh lại thì lại mang máng cảm thấy rằng cổ mình có hơi đau, muốn đưa tay lên sờ nắn một chút, thế nhưng cổ tay đột nhiên bị giật lại, cái chuông kêu lên leng keng, nơi cổ tay vậy mà lại bị khóa lại bởi một sợi xích nhỏ, còn được người ta quan tâm mà quấn một vòng khăn lông mềm mại xung quanh để phòng ngừa làm tay bị thương.
"Tỉnh rồi sao?"
Bên tai vang lên một giọng nói âm u tĩnh lặng.
Nhan Túy quay đầu, Trầm Khinh Trạch lấy một cái ghế đến, bắt chéo chân mà ngồi bên cạnh giường, đang duyệt văn thư.
Màu máu trong đôi con ngươi của cậu mất đi không còn thấy được nữa, thế nhưng sắc mặt lại trắng bệch ra nhiều, chớp chớp mắt, giọng nói trầm khàn:
"Chủ tế đại nhân vậy mà lại dám làm loại chuyện này với bổn thành chủ..."
Nhan Túy huơ huơ dây xích trên cổ tay, tủi thân mà nhìn Trầm Khinh Trạch.
Trầm Khinh Trạch nâng chén trà lên nhuận giọng, chậm rì rì nói:
"Vì để ngăn ngừa thành chủ đại nhân nóng tính cắn người ta, chỉ đành tạm thời cột ngài lại thôi."
Nhan Túy càng tủi thân hơn:
"Bổn thành chủ cắn người khác hồi nào? Tôi chỉ là hôn anh một xíu thôi mà, có cần phải keo kiệt vậy không hả?"
Không đợi cho Trầm Khinh Trạch phản bác lại, Nhan Túy lười nhác chống tay lên, ngồi nửa người dậy, ngẩng đầu, lộ ra đường cong duyên dáng nơi phía cổ:
"Rồi rồi, thật là hết cách với anh, hay là tôi cho anh cắn lại nhá?"
Trầm Khinh Trạch: "..."
"Không cắn à?"
Nhan Túy tiếc nuối mà thở dài một tiếng, lại chậm rãi rụt về giường, xoay người hướng mặt về phía y mà nằm xuống, một tay chống lên má, khuôn mặt giãn ra, cười lên trông hệt như một con hồ ly xinh đẹp:
"Ôi trời, đường đường là chủ tế mà lại dám thừa dịp đêm khuya trói bổn thành chủ trên giường, nhất định là đang có ý đồ xấu xa không thể cho người khác biết rồi."
Nghe thế, Trầm Khinh Trạch suýt thì bị sặc nước trà, huyệt thái dương đập thình thịch, y ấn ấn lên thái dương:
"Cái trí tưởng tượng của cậu có thể đừng phong phú đến thế được không vậy?"
Nhan Túy chán chường mà vẫy vẫy cổ tay, nhỏ tiếng oán giận:
"Đã ăn không được mà còn không cho người ta tưởng tượng?"
Trầm Khinh Trạch nhất thời không còn gì để nói, chỉ đành đổi đề tài khác:
"Tôi giúp cậu đổi thuốc rồi đấy, vết thương còn đau không?"
"..." Nhan Túy đột nhiên thôi cười.
Trầm Khinh Trạch cho rằng cậu khó chịu, nhíu mày thò người qua:
"Sao thế?"
Nhan Túy dùng đuôi mắt mà liếc y, thở dài ẩn ý:
"Anh xấu thế, vậy mà lại nhân lúc tôi hôn mê mà đổi thuốc, hại bổn thành chủ bỏ qua một lần cơ hội được hưởng thụ sự hầu hạ của anh..."
"..."
Trầm Khinh Trạch mím chặt môi, khóe mắt giật giật, y không nên quan tâm xem thằng nhóc này sống hay chết mới đúng!
"Tôi thấy thành chủ đại nhân sinh khí dồi dào, chắc hẳn không cần đến sự trông chừng của tôi nữa, ngài từ từ mà nghỉ ngơi, tôi đi trước đây."
Trầm Khinh Trạch ôm lấy một đống văn thư lên, cúi người muốn rời đi.
"Chờ đã!"
Nhan Túy nhanh tay lẹ mắt, bắt được góc áo của đối phương mà túm mạnh lại.
Trầm Khinh Trạch thoáng cái bị kéo ngã ngửa, ngã lên giường, văn thư rơi lả tả ào ào xuống đất.
"Nhan Túy!"
Trầm Khinh Trạch híp mắt lại, nghiến ra hai chữ từ trong kẽ răng.
Nhan Túy vừa muốn mở miệng thì cửa phòng đột nhiên vang lên một âm thanh gõ cửa vội vã.
"Thành chủ đại nhân! Bên tình báo tại thành Minh Châu đưa đến tin khẩn cấp!"
Đầu mày Nhan Túy hơi nhướng lên, giọng nói trầm lại:
"Vào đi."
Lúc Phạm Di Châu cầm bức thư bước vào cửa thì Trầm Khinh Trạch đang ngồi dậy từ trên giường, Phạm Di Châu sững sờ, ánh mắt của hắn di chuyển từ trên cơ thể của chủ tế đại nhân với sắc mặt không được đẹp cho lắm ấy dời lên thành chủ đại nhân đang lười nhác tựa người lên đầu giường, cuối cùng là rơi lên sợi xích trên cổ tay của cậu.
Phạm Di Châu cẩn thân nghiêm túc hỏi:
"Thành chủ đại nhân, đây là..."
Nhan Túy chậm rì rì mở miệng nói:
"Tụi tôi chỉ đang chơi một trò chơi nhỏ thôi."
Phạm Di Châu:???
Hắn cứng hết cả da đầu mà đưa bức thư qua rồi tháo chạy như bay khỏi đó.
Tựa như đã biết được một bí mật khủng khiếp gì đó rồi vậy!
Trầm Khinh Trạch trừng mắt nhìn Nhan Túy một cái:
"Đừng có nói mấy câu kỳ lạ."
Nhan Túy lật qua lật lại rồi nói:
"Nhanh mở ra xem thử, thư được gửi về từ chỗ của Đằng Nhị, chắc chắn là thành Minh Châu có động tĩnh gì rồi."
Trầm Khinh Trạch sắp xếp lại văn thư rơi xuống đất xong rồi lại nhận mệnh ngồi bên cạnh giường, mở lá thư ra, đọc sơ qua một lượt, càng đọc, sắc mặt y càng kỳ quái, cuối cùng là giãn đầu mày ra, a ra một nụ cười không rõ là ý gì.
"Vị thiếu thành chủ Lạc Đặc của thành Minh Châu này đúng là một kẻ thú vị. Lần trước hắn đã tặng cho chúng ta một nhóm nô lệ thủ công, lần này lại tốt bụng mà đưa thêm nhân khẩu đến cho chúng ta nữa này..."
Trầm Khinh Trạch nhẹ nhàng lắc đầu, kéo cong khóe môi:
"Đúng là làm việc tốt mà không cần để lại tên tuổi."
Nghe thấy nội dung tình báo, Nhan Túy trầm tư trong giây lát, nhẹ hừ một tiếng, nói:
"Lạc Đặc là muốn mượn một lượng lớn dân lưu lạc đang rối loạn mà tấn công vào thành Uyên Lưu của chúng ta, hắn nhắm chuẩn vào lúc chúng ta vừa với trải qua một trận khổ chiến, không thể chịu được thêm một trận thứ hai nữa."
"Nếu chúng ta không phản công lại thì sớm muộn gì chúng cũng sẽ xâm phạm qua tường thành, nếu chúng ta phản công thì hắn nhấn định sẽ tuyên cáo khắp nơi rằng chúng ta tàn sát thường dân, sau đó mượn cơ hội để sinh sự, đúng là âm hiểm."
Trầm Khinh Trạch để lá thư tình báo xuống, lật giở phần có liên quan đến khu sản xuất lương thực từ trong mớ văn thư ra, đưa cho Nhan Túy xem:
"Nhưng cái mà hắn vẫn không biết là, chúng ta có đủ năng lực để nuôi sống được thêm gấp mấy lần nhân khẩu nữa."
Nhan Túy quay đầu, đôi đồng tử trong vắt nhìn chằm chằm y.
Trầm Khinh Trạch vô thức mà sờ sờ lên mặt mình:
"Sao thế?"
Giọng nói của Nhan Túy kỳ lạ, nói:
"Cái tên Lạc Đặc đó nói là thành Uyên Lưu của chúng ta có được một bảo bối phi phàm nào đó, chính vì thế nên nới đánh đuổi được nhân thú..."
Trầm Khinh Trạch bật cười:
"Ăn nói vô căn cứ."
Nhan Túy dùng bàn tay đang rảnh kia túm lấy mảng thịt mềm trên má y, đầy mặt không vui, âm u mà cười lạnh:
"Ta ghét nhất là những kẻ ngấp nghé bảo bối của ta! Nếu thằng cha đó dám đến đây tìm chết thì ta sẽ giết hắn!"
Trầm Khinh Trạch vỗ móng vuốt của cậu ra:
"Đừng có rộn."
"Nhan Túy, người hầu nói tối nay con không ăn cơm tối phải không?"
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc của phụ nữ, hai người sững sờ, còn chưa kịp rời nhau ra thì cửa phòng đã bị đẩy ra rồi.
Xe lăn của Nhan lão phu nhân xuất hiện trước cửa, nữ hầu đẩy xe cho bà kêu lên một tiếng "a" rất nhỏ rồi lại vội vàng ngậm miệng lại.
"Sao thế?"
Bà lão nghiêng tai nghe ngóng,
"Còn có ai trong đó nữa sao?"
Trầm Khinh Trạch ngượng ngùng mà ho nhẹ một tiếng:
"Bà nội, là cháu ạ."
Đầu mày của bà lão dãn ra, nhẹ nhàng cười rộ lên:
"Chủ tế Trầm, hai người đang thương lượng chuyện công việc phải không? Vậy ta không làm phiền nữa, nhớ ăn cơm tối đấy, chốc nữa sẽ ta cho người đưa đến, ba bữa cơm không chịu ăn theo quy luật thì sao được chứ."
"Tụi con biết rồi ạ, nội."
Trầm Khinh Trạch vội vàng từ trên giường đứng dậy, Nhan Túy vô thức mà thẳng người lên, không cẩn thận chạm đến sợi xích, phát ra âm thanh kim loại va vào nhau rất nhẹ.
Bà lão đang tỏ ý muốn nữ hầu đẩy mình rời khỏi đó thì chóp tai cử động, bà khoan thai nói:
"Tuổi hãy còn trẻ, đừng chơi khuya quá, cơ thể quan trọng hơn, chú ý tiết chế lại nhé."
Nhan Túy: "..."
Trầm Khinh Trạch: "..."
"két" một tiếng, cửa phòng lại đóng lại một lần nữa. Hai người im lặng nhìn nhau, Nhan Túy đột nhiên cười thành tiếng, cả khuôn mặt đều chôn trong cái gối đầu, bả vai cậu cong lên, không ngừng run rẩy.
Một tay Trầm Khinh Trạch che nửa khuôn mặt lại --- y đã làm cái gì đâu!
Rõ ràng bọn họ là mối quan hệ cấp trên và thuộc hạ trong sáng kia mà!
Quả thực là oan ức!
※ ※ ※
Sau khi làn sóng nô thú qua đi, phần lớn nô thú đều mang theo lương thực và nô lệ, thắng lợi mà quay trở về hẻm núi.
Chỉ có một số là mặt xám mày tro mà trốn chạy trở về hệt như chó chết chủ, giữa các bộ lạc nhân thú với nhau cũng chẳng có sự đoàn kết nào, mâu thuẫn nặng nề, một bên yếu thế rồi thì rất có khả năng sẽ bị bài trừ hoặc thậm chí là bị những bộ lạc hùng mạnh hơn nuốt trọn.
Bộ lạc chim gáy từng rất cường mạnh kia, tổn thất mất một phù thủy tại thành Uyên Lưu, chiến binh lại thương vong nặng nề, rất nhanh đã bị những bộ lạc khác bao vây tấn công và thôn tính.
Tin tức liên quan đến thành Uyên Lưu, bắt nguồn từ những bộ lạc nhân thú và các thành phố của con người, bắt đầu được truyền đi một cách điên cuồng.
Dưới sự âm mưu, có ý định lửa cháy thêm dầu của Lạc Đặc, khắp nơi trong thành Uyên Lưu đều là núi vàng, lương thực đầy thương khố, còn có lời đồn là có bảo vật cường đại, thông qua việc truyền tai qua lại của mọi người, dần dần lan đến toàn bộ các thành thị dọc theo tuyến hẻm núi lớn.
Người dân chạy nạn mất đi lương thực và nhà cửa không còn chỗ nào để đi, không có lương thực để ăn, họ đã đi qua hết mỗi một ngóc ngách trong thành, muốn tìm được thứ gì đó có thể ăn được trong bất cứ đống đổ nát nào, cho dù là gặm vỏ cây hay là uống tuyết, ăn đất lạnh, thậm chí là ăn thịt trẻ con.
Các quý tộc co đầu rút cổ trong phủ thành chủ kiên cố thì thậm chí còn không dám ra khỏi cửa, họ sợ rằng sẽ bị những người dân chạy nạn đó lũ lượt tràn vào, ăn tươi nuốt sống cả xương của bọn họ.
Nghe thấy được thông tin mà Lạc Đặc lan truyền đến, đầu tiên là kinh ngạc không thốt nên lời, ngay sau đó là vui mừng nhảy nhót --- chẳng cần biết cái ngôi thành Uyên Lưu đó có kỳ lạ như thế nào, tóm lại, nhanh chóng đuổi được đám dân tị nạn thấp kém này sang đó ăn sạch của cải nhà chúng là được!
Một tin tức mới bùng phát giữa những nhóm lưu dân ---đi đến thành Uyên Lưu, nơi đó có thức ăn, có quần áo mặc, có thể tiếp tục sống sót!
Hệt như một nhánh cây trôi giữa dòng tuyệt vọng, những người dân tị nạn điên cuồng mà bắt lấy nó, không cần biết là thật hay giả, họ đồng loạt tự phát mà nghiêng ngả lảo đảo đi về hướng thành Uyên Lưu...
※ ※ ※
Thành Minh Châu, phủ thành chủ.
Lạc Đặc có được một thanh trường đao mới, sáng bóng ánh bạc, sắc bén vô cùng, là công xưởng rèn đã vất vả lao lực mà mô phỏng theo cặp đao kiếm của thành Uyên Lưu, mất hết hơn hai tháng mới chế tạo ra được.
Lạc Đặc nhẹ nhàng vuốt ve lên thân đao:
"Thành Uyên Lưu thế nào rồi? Đã bị đám lưu dân đó bao vây rồi phải không?"
Khóe miệng của Phúc Thản kéo kéo lên, thật cẩn thận nói:
"Theo tin tức mà người truyền tin bên dưới nói...nói là thành Uyên Lưu thế nhưng lại xây lên rất nhiều những trại dành cho dân tị nạn bên ngoài thành, công khai thu nhận dân tị nạn, và còn ngang nhiên tuyên bố rằng..."
Đầu mày của Lạc Đặc nhíu lại:
"Tuyên bố cái gì?"
"Tuyên bố rằng---không từ chối người đến!"
Keng một tiếng, trường đao chém lên bộ giáp dùng để thử đao, áo giáp chỉ bị xước thành một đường trắng trắng, lưỡi đao thế mà lại bị chém mẻ mất một chỗ nhỏ.
"Đúng là xúi quẩy!"
Lạc Đặc nổi trận lôi đình, vứt thanh đao đi, giẫm chân xuống đất.
"Đi, cho người giả làm dân tị nạn, lén lẻn vào trong thành điều tra xem, rốt cuộc thì thành Uyên Lưu đã làm thế nào! Từ lúc khoáng sản buôn lậu lần trước bị cướp đi một cách kỳ lạ thì sản lượng của công xưởng rèn cũng suy thoái đến cái mức độ nào luôn rồi!"
"Ta thật sự muốn mở mang một chút, rõ ràng chỉ là một ngôi thành nhỏ quê mùa sát biên giới thôi, còn có thể lật được trời sao!"
Phúc Thản kinh hồn bạt vía mà lau mồ hôi trên trán:
"Vâng ạ! Lạc Đặc đại nhân!"
※ ※ ※
Thành Uyên Lưu, tường thành phía nam.
Nhan Túy và Trầm Khinh Trạch cùng nhau sánh bước đi trên tường thành, ánh mắt lướt qua lỗ châu mai, trông thấy được từng ngọn lều bằng vải bạt được dựng thẳng đứng ngoài thành.
Một mô hình lớn nhưng đơn giản được dùng bằng nhánh cây, gỗ để ráp lại thành, ngăn cách các nhóm người với nhau, cưỡng chế mọi người đang rối bời xếp lại thành hàng.
Tiếng người ồn ào đến từ nhân viên thống kê, người đăng ký, người phân phát lương thực, và còn từ những kẻ phá rối và những người duy trì trật tự, trong sự hỗn độn dần trở nên có trật tự.
Những mái đầu đông nghịt của vô số con người đi ra đi vào lều trại, ở nơi phía xa hơn, vẫn còn có dân tị nạn xanh xao vàng vọt đang lần lượt đi tới.
Trầm Khinh Trạch nhẹ nhàng vuốt ve lên cái đầu của Áp Áp trong ngực mình, chậm rãi nói:
"Thành Uyên Lưu nên đến lúc mở rộng ra rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất