Xét Nhà Lưu Đày: Ta Dọn Sạch Kho Kẻ Địch Đi Chạy Nạn
Chương 4: Xét Nhà Xét Đúng Cái Vỏ Rỗng
Tốt xấu gì Khương Quán này cũng là đích nữ của thượng thư phủ, nói không chừng lúc bị lưu đày, nhà mẹ đẻ còn có thể trợ cấp cho một ít, không thể tùy tiện đắc tội được.
Thêm nữa, bây giờ sinh tử của toàn phủ bọn họ sợ là vẫn phải dựa vào Tống Cửu Uyên, cho dù hắn không thích Khương thị này thì tốt xấu gì đây cũng là thê tử của hắn.
Thẩm Thiên sau khi bị quở trách hoàn toàn bất mãn, nhưng vào đúng lúc này, Tống Cửu Uyên bị triệu vào cung từ sớm đã trở về.
Nhưng hắn lại là được khiêng về đây!
Nửa người dưới máu tươi đầm đìa đến kinh người, Tống đại phu nhân vừa mới bình tĩnh lại vừa trông thấy bộ dáng này của con trai đã trợn trắng mắt, hoàn toàn bất tỉnh.
“Đại ca!”
Tống Cửu Trì vội vàng đi lên đón, đại ca bình thường anh dũng, lúc này lại bị đánh đến thoi thóp, bây giờ sắc mặt trắng bệch, không rõ sống chết.
Đây là nam nhân của nguyên chủ cũng chính là nhân vật phản diện trong sách!
Khương Quán cũng vội vàng đi lên, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên mạch đập của Tống Cửu Uyên, hoảng hốt kêu lên: “Vương gia!”
Trời ơi!
Tên cẩu hoàng đế này ra tay cũng tàn nhẫn quá rồi!
Trong ký ức của nguyên chủ, buổi sáng người vẫn còn sống sờ sờ, lúc này lại bị đánh đến nửa sống nửa chết, rõ ràng là đã hấp hối thoi thóp rồi, đây là đánh cho chết, không chết thì cũng tàn phế!
Nhìn thấy bộ dáng này của Tống Cửu Uyên, nữ quyến các viện vốn vẫn còn ôm hy vọng giờ đây tâm đều như tro tàn.
Xong rồi xong rồi, bọn họ xong đời rồi!
Tống Cửu Uyên cố gắng mở mắt ra, nhìn đám người suy sụp trong viện mà cũng đau đáu trong lòng.
Là hắn vô năng, không bảo vệ được người thân.
Nam nhân lớn lên thanh tú mang vẻ mặt hoảng hốt, cảm giác như bị nghiền nát vụn, chẳng hiểu sao lại khiến Khương Quán cảm thấy đẹp vô cùng.
“Đại nhân!”
Ngự lâm quân đi vào trong viện tử lục soát đột nhiên đồng loạt ùa ra, người nào cũng lắc đầu với Lữ phó tướng với vẻ mặt xanh mét.
“Trong nhà kho không có gì cả!”
“Nhà bếp cũng không có đồ.”
“Chủ viện cũng không có!”
“…”
Đám ngự lâm quân đều sững sờ, khi ấy lúc thánh thượng triệu vương gia nhập cung cũng không hề tiết lộ bất cứ một tin tức gì cơ mà.
Bọn họ tới thẳng vương phủ, cho dù có di chuyển tài vật thì tốc độ cũng không thể nhanh đến như vậy được chứ!
Xét nhà xét đúng cái vỏ rỗng?
Lữ phó tướng vốn định nhân cơ hội này cạo ít lông cừu cũng xanh mét mặt mày!
Mà đám người vương phủ nghe thấy lời mà ngự lâm quân nói người nào cũng ngây ra như phỗng, một giây sau đồng loạt nhìn về phía Tống Cửu Uyên.
Lẽ nào là vương gia thần cơ diệu toán, giấu tài vật đi từ trước hay sao?
Lữ phó tướng cũng nghĩ như thế, lập tức nhìn về phía Tống Cửu Uyên: “Vương gia, ồ không, bây giờ ngươi đã không còn là vương gia nữa rồi.
Tống Cửu Uyên, ngươi có biết tàng trữ tài vật tội thêm một bậc không?”
“Ta… không có.”
Trước khi Tống Cửu Uyên vào hoàng cung đã có dự cảm chẳng lành nhưng hắn giấu là tài sản riêng bên ngoài, còn bên trong vương phủ hoàn toàn không có cơ hội mà.
Lúc này, bản thân hắn cũng mờ mịt vô cùng.
Lữ phó tướng không tin, giơ kiếm trong tay định chỉ vào Tống Cửu Uyên nhưng lại bị một cước của Khương Quán đá bay kiếm.
“Tội nên phạt thánh thượng cũng đã phạt rồi, có thế nào cũng không đến phiên ngươi phạt phu quân ta!”
Tống Cửu Uyên chính là ân nhân của nguyên chủ cho nên có thể bảo vệ thì bảo vệ hắn một chút, coi như là thay nguyên chủ cảm ơn.
Tống Cửu Trì đã phản ứng lại cũng bảo vệ chặt chẽ đại ca nhà mình, trừng mắt nhìn Lữ phó tướng với vẻ giận dữ như nhìn loài lang sói.
Lữ phó tướng bị nhìn sởn hết cả gai ốc lên, lúc này một ngự lâm quân đột nhiên lao vào trong.
“Lữ phó tướng, không hay rồi, hoàng cung và phủ lục hoàng tử mất trộm, thánh thượng triệu ngươi về.”
“Trông chừng bọn họ cho ta, bây giờ toàn bộ tài vật trong vương phủ đều phải sung công, quyết không được cho bọn họ mang đi!”
Trước khi Lữ phó tướng đi còn không quên hạ tử lệnh, vì thế các nữ quyến vốn còn mang theo trang sức đều bị ép phải gỡ hết ra.
Khương Quán sờ cái châm gỗ trên đầu, may mà nàng đã dự tính trước, có soát cũng không soát được đến người nàng.
Nàng lén thở phào một hơi nhẹ nhõm, chẳng hiểu sao lại cảm thấy có một ánh mắt rơi lên người mình, vừa cúi mắt nhìn lại đối diện với đôi mắt nghi ngờ kia của Tống Cửu Uyên.
Khương Quán hơi im lặng, thật ra không gian của nàng có không ít thuốc bột và kim sang dược, nhưng lúc này cũng không tiện lấy ra ngay trước mặt ngự lâm quân.
Thêm nữa, bây giờ sinh tử của toàn phủ bọn họ sợ là vẫn phải dựa vào Tống Cửu Uyên, cho dù hắn không thích Khương thị này thì tốt xấu gì đây cũng là thê tử của hắn.
Thẩm Thiên sau khi bị quở trách hoàn toàn bất mãn, nhưng vào đúng lúc này, Tống Cửu Uyên bị triệu vào cung từ sớm đã trở về.
Nhưng hắn lại là được khiêng về đây!
Nửa người dưới máu tươi đầm đìa đến kinh người, Tống đại phu nhân vừa mới bình tĩnh lại vừa trông thấy bộ dáng này của con trai đã trợn trắng mắt, hoàn toàn bất tỉnh.
“Đại ca!”
Tống Cửu Trì vội vàng đi lên đón, đại ca bình thường anh dũng, lúc này lại bị đánh đến thoi thóp, bây giờ sắc mặt trắng bệch, không rõ sống chết.
Đây là nam nhân của nguyên chủ cũng chính là nhân vật phản diện trong sách!
Khương Quán cũng vội vàng đi lên, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên mạch đập của Tống Cửu Uyên, hoảng hốt kêu lên: “Vương gia!”
Trời ơi!
Tên cẩu hoàng đế này ra tay cũng tàn nhẫn quá rồi!
Trong ký ức của nguyên chủ, buổi sáng người vẫn còn sống sờ sờ, lúc này lại bị đánh đến nửa sống nửa chết, rõ ràng là đã hấp hối thoi thóp rồi, đây là đánh cho chết, không chết thì cũng tàn phế!
Nhìn thấy bộ dáng này của Tống Cửu Uyên, nữ quyến các viện vốn vẫn còn ôm hy vọng giờ đây tâm đều như tro tàn.
Xong rồi xong rồi, bọn họ xong đời rồi!
Tống Cửu Uyên cố gắng mở mắt ra, nhìn đám người suy sụp trong viện mà cũng đau đáu trong lòng.
Là hắn vô năng, không bảo vệ được người thân.
Nam nhân lớn lên thanh tú mang vẻ mặt hoảng hốt, cảm giác như bị nghiền nát vụn, chẳng hiểu sao lại khiến Khương Quán cảm thấy đẹp vô cùng.
“Đại nhân!”
Ngự lâm quân đi vào trong viện tử lục soát đột nhiên đồng loạt ùa ra, người nào cũng lắc đầu với Lữ phó tướng với vẻ mặt xanh mét.
“Trong nhà kho không có gì cả!”
“Nhà bếp cũng không có đồ.”
“Chủ viện cũng không có!”
“…”
Đám ngự lâm quân đều sững sờ, khi ấy lúc thánh thượng triệu vương gia nhập cung cũng không hề tiết lộ bất cứ một tin tức gì cơ mà.
Bọn họ tới thẳng vương phủ, cho dù có di chuyển tài vật thì tốc độ cũng không thể nhanh đến như vậy được chứ!
Xét nhà xét đúng cái vỏ rỗng?
Lữ phó tướng vốn định nhân cơ hội này cạo ít lông cừu cũng xanh mét mặt mày!
Mà đám người vương phủ nghe thấy lời mà ngự lâm quân nói người nào cũng ngây ra như phỗng, một giây sau đồng loạt nhìn về phía Tống Cửu Uyên.
Lẽ nào là vương gia thần cơ diệu toán, giấu tài vật đi từ trước hay sao?
Lữ phó tướng cũng nghĩ như thế, lập tức nhìn về phía Tống Cửu Uyên: “Vương gia, ồ không, bây giờ ngươi đã không còn là vương gia nữa rồi.
Tống Cửu Uyên, ngươi có biết tàng trữ tài vật tội thêm một bậc không?”
“Ta… không có.”
Trước khi Tống Cửu Uyên vào hoàng cung đã có dự cảm chẳng lành nhưng hắn giấu là tài sản riêng bên ngoài, còn bên trong vương phủ hoàn toàn không có cơ hội mà.
Lúc này, bản thân hắn cũng mờ mịt vô cùng.
Lữ phó tướng không tin, giơ kiếm trong tay định chỉ vào Tống Cửu Uyên nhưng lại bị một cước của Khương Quán đá bay kiếm.
“Tội nên phạt thánh thượng cũng đã phạt rồi, có thế nào cũng không đến phiên ngươi phạt phu quân ta!”
Tống Cửu Uyên chính là ân nhân của nguyên chủ cho nên có thể bảo vệ thì bảo vệ hắn một chút, coi như là thay nguyên chủ cảm ơn.
Tống Cửu Trì đã phản ứng lại cũng bảo vệ chặt chẽ đại ca nhà mình, trừng mắt nhìn Lữ phó tướng với vẻ giận dữ như nhìn loài lang sói.
Lữ phó tướng bị nhìn sởn hết cả gai ốc lên, lúc này một ngự lâm quân đột nhiên lao vào trong.
“Lữ phó tướng, không hay rồi, hoàng cung và phủ lục hoàng tử mất trộm, thánh thượng triệu ngươi về.”
“Trông chừng bọn họ cho ta, bây giờ toàn bộ tài vật trong vương phủ đều phải sung công, quyết không được cho bọn họ mang đi!”
Trước khi Lữ phó tướng đi còn không quên hạ tử lệnh, vì thế các nữ quyến vốn còn mang theo trang sức đều bị ép phải gỡ hết ra.
Khương Quán sờ cái châm gỗ trên đầu, may mà nàng đã dự tính trước, có soát cũng không soát được đến người nàng.
Nàng lén thở phào một hơi nhẹ nhõm, chẳng hiểu sao lại cảm thấy có một ánh mắt rơi lên người mình, vừa cúi mắt nhìn lại đối diện với đôi mắt nghi ngờ kia của Tống Cửu Uyên.
Khương Quán hơi im lặng, thật ra không gian của nàng có không ít thuốc bột và kim sang dược, nhưng lúc này cũng không tiện lấy ra ngay trước mặt ngự lâm quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất