Xét Nhà Lưu Đày: Ta Dọn Sạch Kho Kẻ Địch Đi Chạy Nạn

Chương 49: Nhắc Nhở

Trước Sau
Khương Quán đã hái rất nhiều hoắc hương, nàng dự định sao qua rồi nấu cho mọi người, mỗi người uống một bát, như vậy sẽ dễ chịu hơn không ít.

“Khương tỷ tỷ, để ta đi rửa cho.”

Tiểu Đặng chủ động ôm hoắc hương đi rửa, lão Trương mặt mày trắng bệch cũng chủ động khiên củi lửa qua đây nhóm lửa, Khương Quán có vài phút rảnh rỗi vì thế lại nói với Nhậm Bang: “Quan gia, mẹ chồng ta đã sắp bất tỉnh rồi, ta có thể đưa nàng ấy ra phía sau đại thụ kia nghỉ ngơi được không, ta muốn cạo gió giúp nàng ấy.”

Say nắng cực kỳ nghiêm trọng, vẫn phải cạo gió nhanh một chút mới được, bọn họ đang trên đường lưu lạc nên Khương Quán sợ Tống đại nương tử không thể chịu được.

“Được!”

Nhậm Bang gật nhẹ đầu, Khương Quán cũng coi như đã nhắc nhở hắn ta, hắn ta kêu một quan sai khác tới trông lửa còn mình thì dẫn lão Trương ra đằng sau cây cạo gió.

Khương Quán cũng dẫn Tống đại nương tử ra đằng sau đại thụ, Tống Cửu Ly thì kéo căng bộ quần áo cũ của bọn họ để chắn bóng người cho Tống đại nương tử.

Mà Khương Quán lại không biết lấy từ đâu ra miếng gừng, nhanh nhẹn cạo lên lưng Tống đại nương tử.

“Á…” Tống đại nương tử cắn răng, nàng ta đã sống an nhàn sung sướng nhiều năm như vậy, cơ thể yếu ớt, Khương Quán vừa cạo nhẹ một cái đã đau không chịu được.

“Nương, ngươi cố nhịn một chút nhé.”



Khương Quán thở dài một tiếng, cũng không dùng lực lớn bao nhiêu, lát nữa còn phải thêm ít thuốc vào trong nước cho đại nương tử nữa.

Sau khi xong xuôi, nàng kêu đại nương tử uống nước, nước vừa vào cổ họng đã có một cảm giác mát mẻ ập tới, vô cùng thoải mái.

“Quả nhiên đã tốt hơn một chút rồi.”

Nàng ta vốn vì nguyên nhân Khương Quán đã cạo gió cho mình mà trong lòng càng ngày càng cảm động, Khương Quán cũng không có thời gian nói nhiều hơn vì nàng còn phải đi nấu hoắc hương cho mọi người nữa.

Những người khác cũng không may mắn như đại nương tử và lão Trương nên chỉ có thể ấn lung tung lên người mình, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện thật ra người bị say nắng cũng không ít.

Ngay cả Tống lão phu nhân và mấy người Tống Thần cũng không thể may mắn thoát khỏi, Khương Quán chẳng buồn mở miệng mà nhanh chóng nấu xong hoắc hương, kêu mọi người xếp hàng đi lấy.

Hiển nhiên ưu tiên cho các quan sai tới trước sau đó mới đến người bình thường, không biết là vô tình hay cố ý mà mọi người tự giác nhường cho người của phòng cả Tống gia lên trước.

Tống nhị nương tử và đám người Thẩm Thiên thì lại tức muốn chết nhưng không dám nói nhiều, dù sao thì đối phương cũng người đông thế mạnh.

Vất vả lắm mới đến phiên bọn họ, Khương Quán chướng mắt bọn họ vẫn luôn chường cái mặt oán hận lại còn bất đắc dĩ ra, cho nên cái tay cầm muôi hơi run lên, sau đó canh trong bát của Thẩm Thiên chỉ còn lại một nửa.

“Ngươi…”



Thẩm Thiên tức cực kỳ, muốn nói vài lời gì đó nhưng nhận phải ánh mắt cười như không cười của quan sai, khiến lời đến bên miệng lại bị chặn về.

Khi đến lượt Tống nhị nương tử, Khương Quán lặp lại động tác y chang, Tống nhị nương tử lập tức chửi ầm lên ngay tại trận: “Khương Quán, tốt xấu gì chúng ta cũng là người thân, ngươi làm như vậy không thấy có lỗi với Uyên Nhi sao?”

“Không cần thì cút!” Khương Quán không cảm thấy mình làm như vậy là chuyện hiển nhiên, một là vì tạo dựng mối quan hệ tốt với quan sai, hai cũng là thuận thế giúp người nhà họ Trần một chút.

Nàng cũng đã thoáng bắt gặp Tống Cửu Uyên và vị ở Trần gia kia đối diện tầm mắt, vừa nhìn đã biết là quen biết.

Tống nhị nương tử bị Khương Quán quát cho mà sững sờ, vốn muốn cầu xin sự giúp đỡ của quan sai nhưng quan sai đã có được lợi ích hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ.

Nàng ta tức giận suýt chút nữa thì hất đổ bát của mình, còn cố tình hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cũng không biết y thuật, ai mà biết thứ này có hiệu quả hay không?”

“Ái chà, ngươi không tin ta phải không?”

Khương Quán hất đổ hoắc hương trong bát của nàng ta đi: “Vậy ngươi không cần uống nữa, lỡ như có bệnh tật gì lại đổ thừa cho ta.”

Tống nhị nương tử: !

Nàng ta nhìn cái bát rỗng trong tay với vẻ kinh hãi, chẳng qua chỉ thuận miệng nói kháy Khương Quán một câu mà thôi, nàng có cần tuyệt tình đến mức này không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau