Chương 113: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 04
Phiên ngoại 2: Đã lâu không gặp thân thích 04
Con thứ nhà bác cả tốt nghiệp lâu rồi mà mãi vẫn không tìm được việc nào vừa ý, vì thế bác gái cả bèn nhờ Phó Liên sắp xếp cho con mình một công việc nhẹ lương cao. Phó Liên muốn từ chối, phần là do cô quá rõ bản tính qua cầu rút ván của những người họ hàng này, phần là bởi yêu cầu của họ quá đáng quá: Bằng cấp không đủ mà đòi việc nhẹ lương cao? Tưởng cô là thần tiên cầu được ước thấy hả? Nhưng cô không thể nói thẳng ra được, đành dùng chiêu đánh thái cực, bày ra đủ loại lý do thoái thác.
Bác gái cả thấy việc không thành thì khó chịu lắm, nhưng bà cũng không dám ép quá. Đường này không được, bà ta bèn tính đường khác, đó là vay tiền Phó Liên. Vay ít ít thì không nói gì, nhưng đằng này bà ta lại đòi tận mười vạn (~ 332 000 000 VND), nhưng lại không chịu nói rõ lý do. Phó Liên không ngốc, tất nhiên là không cho bà ta vay rồi. Có điều lần này bà ta đã hạ quyết tâm, thuyết phục Phó Liên không được thì quay sang bám cha mẹ Phó Liên. Công phu mặt dày và tuyệt chiêu đeo như đỉa đói của bà ta làm Phó Liên đau đầu suốt mấy ngày nay.
Còn người đã tiết lộ chuyện của Hồng Kỳ, quả nhiên là mẹ của Phó Liên. Mọi người trong gia đình đều nghe phong phanh về bi kịch nhà Hồng Kỳ và chuyện Phó Liên từng giúp đỡ hắn, nhưng chuyện xảy ra lâu quá rồi, giờ chắc chẳng còn ai nhớ nữa.
Hồng Kỳ tự suy luận, có lẽ bác hai gái định chơi trò gắp lửa bỏ tay người, đẩy hắn ra làm lá chắn thu hút sự chú ý của những người khác, từ đó trả lại cuộc sống bình yên cho Phó Liên.
Quả nhiên, bác gái cả và Phó Thanh Hoa nghe tin Hồng Kỳ sống rất tốt, lại nhớ đến tin đồn Phó Liên giúp đỡ hắn dạo trước, hai người liền sốt sắng chạy qua. Thông suốt mọi chuyện, Hồng Kỳ dở khóc dở cười: Ý định của mẹ Phó Liên là muốn giúp con gái tránh khỏi rắc rối, nhưng rõ ràng kế hoạch này của bà vẫn khiến Phó Liên bị liên luỵ vào.
Thật lòng mà nói, Hồng Kỳ được như ngày hôm nay, phần nhiều là nhờ có Phó Liên để tâm chăm sóc. Điều này sẽ khiến những họ hàng thích suy bụng ta ra bụng người kia ghen ăn tức ở với hắn, phỏng chừng mấy người đó còn kháo nhau rằng, cửa tiệm tạp hóa của hắn là do Phó Liên bỏ tiền ra mua cho! Nếu bọn họ biết hắn còn có một chân trong dự án của Phó Liên, mỗi quý hưởng không ít tiền hoa hồng, thì không biết có bị tức chết không nhỉ?
Hồng Kỳ có hơi nhớ những ngày tháng ngồi thừ người canh WC hồi xưa, tuy cuộc sống bấp bênh chút xíu, nhưng ít ra không bị ai tị nạnh. Người xưa nói chí phải, "Người sợ nổi danh, heo sợ béo."
Hồng Kỳ sờ má, tuy Phó Liên đã bảo chuyện này cứ để cô giải quyết, nhưng Hồng Kỳ cũng không thể ngồi yên chờ chết được. Biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ ra chính là...
"Phổ Thông, kỳ này dựa cả vào em đấy!"
"Dạ?" Phổ Thông đang xếp bát đũa, nghe Hồng Kỳ nói thế thì đần mặt ra, dấu chấm hỏi bay đầy đầu.
Xem ra, tiết mục "Đại ca giang hồ" vẫn phải diễn tiếp thôi. Bụng đã no, ý đã quyết, Hồng Kỳ liền lên tinh thần chuẩn bị mở cửa tiệm.
"Trưa rồi, ngủ đi, buôn bán gì tầm này!" Phổ Thông lau tay đi từ nhà bếp ra, thấy động tác Hồng Kỳ, liền ngăn hắn lại. Hồng Kỳ thấy Phổ Thông nói cũng đúng, bèn khóa cửa lên giường định đánh một giấc. Phổ Thông thấy hắn nghe lời như vậy thì vui lắm, hí hửng trèo lên giường theo. Một lúc sau, Phổ Thông thò tay ôm eo Hồng Kỳ, đợi một lát không thấy hắn phản ứng gì, y bèn lớn gan sờ soạng ngực hắn.
"Làm cái gì đấy?" Hồng Kỳ mở mắt lườm Phổ Thông.
"Ủa, anh chưa ngủ hả?" Phổ Thông giả ngu, có điều động tác lại trở nên càn rỡ hơn.
Hồng Kỳ nhìn hai con mắt sáng lòe lòe như mắt sói đói nhìn con mồi của Phổ Thông, tặc lưỡi, xoay người, nhắm mắt, quyết định phớt lờ y.
"Khụ, anh ngủ thiệt luôn á hả?" Đầu Phổ Thông gác lên vai Hồng Kỳ.
"Ban ngày ban mặt, cấm làm bậy!"
"Ban ngày thì mặc kệ ban ngày chứ, kéo rèm lại, trong này có khác gì ban đêm đâu."
Hồng Kỳ quay lại, "Bọn Lý Chí tối nay sẽ đến dùng cơm."
"Chuyện buổi tối thì cứ để buổi tối tính. Em hứa sẽ làm nhẹ nhàng mà, nha nha nha?"
"Miệng lưỡi ngày càng trơn tru nhỉ?"
"Anh chưa nếm sao anh biết miệng lưỡi em trơn tru?"
Hồng Kỳ nhìn chằm chằm Phổ Thông, rồi rướn người liếm liếm cắn cắn môi y một hồi.
"Anh thấy sao?" Phổ Thông nhìn thẳng vào hai mắt Hồng Kỳ.
"Tạm chấp nhận." Hồng Kỳ đáp như thật, sau đó bị Phổ Thông đè xuống dưới thân, môi lưỡi quấn quýt.
Một tay Phổ Thông luồn vào áo vân vê một bên ngực của Hồng Kỳ, tay còn lại thẳng thắn cởi quần hắn, bắt lấy Tiểu Kỳ. Hồng Kỳ rên khẽ, nhấc eo cọ cọ đũng quần đã sớm căng phồng như một túp lều nhỏ của Phổ Thông.
Phổ Thông ngồi dậy, nhấc một chân Hồng Kỳ lên, liếm ướt ngón tay rồi mò đến chỗ tư mật của hắn.
"Nhớ làm từ từ thôi đấy!" Hồng Kỳ sợ Phổ Thông không biết nặng nhẹ, bèn nhắc nhở y.
Phổ Thông gật đầu chẳng cần đắn đo, cúi người bắt lấy cánh môi Hồng Kỳ, vừa hôn hắn vừa móc ra một cái bao cao su giấu dưới gối đầu. Ngón tay y đã chôn vào thân thể Hồng Kỳ, thỏa thích cọ xát vách thịt nóng như lửa đốt.
Đeo bao cao su xong rồi, Phổ Thông đặt người anh em của mình ngay trước miệng huyệt của Hồng Kỳ, ưỡn hông chầm chậm đẩy vào. Lúc đầu huyệt nhỏ còn có chút kháng cự, về sau nó đã biết phối hợp, từng chút từng chút nuốt lấy phân thân to dài của Phổ Thông. Phổ Thông nhìn cảnh này mà mồ hôi chảy ròng, máu nóng sục sôi khắp cơ thể.
Hồng Kỳ siết chặt ga giường, đến khi Phổ Thông vào hoàn toàn rồi, hắn mới dám thở ra một hơi. Chợt hắn nổi hứng đùa dai, vươn tay sờ sờ mông Phổ Thông, sau đó bất thình lình bóp một phát.
Hậu quả của việc đùa không đúng chỗ là Hồng Kỳ bị Phổ Thông đâm đến kêu cha gọi mẹ, mềm nhũn cả người, lí trí bỏ nhà đi bụi. Nơi bị đâm thì vừa tê vừa ngứa, tê ngứa xong rồi thì cảm giác sung sướng ập đến, đánh cho Hồng Kỳ tơi bời hoa lá.
"A", Hồng Kỳ ưỡn eo tiếp nhận từng cú thúc của Phổ Thông, phân thân cũng hùng dũng ngẩng cao đầu, phun ra từng tia tinh dịch. Tiểu Kỳ chưa phun xong đã bị Phổ Thông nắm lấy, dáng vẻ khó chịu vì không được phát tiết của Hồng Kỳ làm Phổ Thông thích muốn chết.
Phổ Thông đè Hồng Kỳ dưới thân thỏa sức đâm rút, huyệt nhỏ cắn chặt lấy phân thân của y, ra sức lấy lòng y. Chiếc giường dường như cũng không chịu nổi động tác sấm rền chớp giật của hai người, vang lên vài tiếng cót két, có điều đã bị tiếng nước dính dấp khi hai thân thể va chạm nhau và tiếng rên gợi tình của Hồng Kỳ át mất.
Đột nhiên Phổ Thông bế Hồng Kỳ lên, giữ lấy mông hắn đâm rút mãnh liệt, rút là rút đến tận quy đầu, đâm là đâm lút cán, mỗi lần đều dồn sức làm Hồng Kỳ đến nghiêng trái ngã phải, hại hắn phải bấu lấy eo y mới tạm ổn định được thân thể.
Buổi trưa tinh lực dồi dào, Hồng Kỳ đã bắn một lần mà Phổ Thông vẫn chưa ra lần nào, có điều động tác của y đã chậm lại, chuyển sang sờ tới sờ lui nơi kết hợp của hai người.
"A, mau", mau bắn đi! Tất nhiên nửa câu sau Hồng Kỳ để Phổ Thông tự hiểu. Chẳng hiểu sao Hồng Kỳ có ảo giác, hạ thân cứng rắn đang chôn trong thân thể hắn của Phổ Thông là một quả bom hẹn giờ, không biết nổ lúc nào, còn làm hắn chết đi sống lại. Nói ra thì mất mặt, nhưng mặc dù Hồng Kỳ có rèn luyện thể lực cỡ nào, kết cục của hắn mỗi lần lên giường với Phổ Thông luôn chỉ có một: Hắn bị làm đến mức mắt tóe đom đóm, thở không ra hơi.
"Không vội", Một tay Phổ Thông bắt lấy một bên đầu v* của Hồng Kỳ, một tay khác thì vuốt dọc sống lưng hắn, sau đó trượt xuống dưới, vỗ một cái bép lên cái mông đầy thịt. Cảm nhận đầy đủ từng biến hóa bên trong thân thể Hồng Kỳ rồi, Phổ Thông mới chịu tiếp tục cuộc chinh phạt.
Một chốc sau, bụng dưới Hồng Kỳ co rút, phía sau siết chặt, phân thân run rẩy bắn ra. Phổ Thông rút phân thân ra, cởi bao cao su, sóc vài cái, bắn đầy lên kẽ mông Hồng Kỳ. Bắn xong còn dùng ngón tay quệt tinh dịch rồi bôi từa lưa lên khắp mông hắn nữa. Bấy giờ Phổ Thông mới coi như đã ăn no, nằm xuống ôm lấy Hồng Kỳ, "Ngủ thôi!"
Hồng Kỳ khóc không ra nước mắt, tuy phía dưới dính nhớp, cả người còn bị giam trong vòng tay của Phổ Thông, nhưng hắn đã đuối quá rồi, mí trên dính mí dưới, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Con thứ nhà bác cả tốt nghiệp lâu rồi mà mãi vẫn không tìm được việc nào vừa ý, vì thế bác gái cả bèn nhờ Phó Liên sắp xếp cho con mình một công việc nhẹ lương cao. Phó Liên muốn từ chối, phần là do cô quá rõ bản tính qua cầu rút ván của những người họ hàng này, phần là bởi yêu cầu của họ quá đáng quá: Bằng cấp không đủ mà đòi việc nhẹ lương cao? Tưởng cô là thần tiên cầu được ước thấy hả? Nhưng cô không thể nói thẳng ra được, đành dùng chiêu đánh thái cực, bày ra đủ loại lý do thoái thác.
Bác gái cả thấy việc không thành thì khó chịu lắm, nhưng bà cũng không dám ép quá. Đường này không được, bà ta bèn tính đường khác, đó là vay tiền Phó Liên. Vay ít ít thì không nói gì, nhưng đằng này bà ta lại đòi tận mười vạn (~ 332 000 000 VND), nhưng lại không chịu nói rõ lý do. Phó Liên không ngốc, tất nhiên là không cho bà ta vay rồi. Có điều lần này bà ta đã hạ quyết tâm, thuyết phục Phó Liên không được thì quay sang bám cha mẹ Phó Liên. Công phu mặt dày và tuyệt chiêu đeo như đỉa đói của bà ta làm Phó Liên đau đầu suốt mấy ngày nay.
Còn người đã tiết lộ chuyện của Hồng Kỳ, quả nhiên là mẹ của Phó Liên. Mọi người trong gia đình đều nghe phong phanh về bi kịch nhà Hồng Kỳ và chuyện Phó Liên từng giúp đỡ hắn, nhưng chuyện xảy ra lâu quá rồi, giờ chắc chẳng còn ai nhớ nữa.
Hồng Kỳ tự suy luận, có lẽ bác hai gái định chơi trò gắp lửa bỏ tay người, đẩy hắn ra làm lá chắn thu hút sự chú ý của những người khác, từ đó trả lại cuộc sống bình yên cho Phó Liên.
Quả nhiên, bác gái cả và Phó Thanh Hoa nghe tin Hồng Kỳ sống rất tốt, lại nhớ đến tin đồn Phó Liên giúp đỡ hắn dạo trước, hai người liền sốt sắng chạy qua. Thông suốt mọi chuyện, Hồng Kỳ dở khóc dở cười: Ý định của mẹ Phó Liên là muốn giúp con gái tránh khỏi rắc rối, nhưng rõ ràng kế hoạch này của bà vẫn khiến Phó Liên bị liên luỵ vào.
Thật lòng mà nói, Hồng Kỳ được như ngày hôm nay, phần nhiều là nhờ có Phó Liên để tâm chăm sóc. Điều này sẽ khiến những họ hàng thích suy bụng ta ra bụng người kia ghen ăn tức ở với hắn, phỏng chừng mấy người đó còn kháo nhau rằng, cửa tiệm tạp hóa của hắn là do Phó Liên bỏ tiền ra mua cho! Nếu bọn họ biết hắn còn có một chân trong dự án của Phó Liên, mỗi quý hưởng không ít tiền hoa hồng, thì không biết có bị tức chết không nhỉ?
Hồng Kỳ có hơi nhớ những ngày tháng ngồi thừ người canh WC hồi xưa, tuy cuộc sống bấp bênh chút xíu, nhưng ít ra không bị ai tị nạnh. Người xưa nói chí phải, "Người sợ nổi danh, heo sợ béo."
Hồng Kỳ sờ má, tuy Phó Liên đã bảo chuyện này cứ để cô giải quyết, nhưng Hồng Kỳ cũng không thể ngồi yên chờ chết được. Biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ ra chính là...
"Phổ Thông, kỳ này dựa cả vào em đấy!"
"Dạ?" Phổ Thông đang xếp bát đũa, nghe Hồng Kỳ nói thế thì đần mặt ra, dấu chấm hỏi bay đầy đầu.
Xem ra, tiết mục "Đại ca giang hồ" vẫn phải diễn tiếp thôi. Bụng đã no, ý đã quyết, Hồng Kỳ liền lên tinh thần chuẩn bị mở cửa tiệm.
"Trưa rồi, ngủ đi, buôn bán gì tầm này!" Phổ Thông lau tay đi từ nhà bếp ra, thấy động tác Hồng Kỳ, liền ngăn hắn lại. Hồng Kỳ thấy Phổ Thông nói cũng đúng, bèn khóa cửa lên giường định đánh một giấc. Phổ Thông thấy hắn nghe lời như vậy thì vui lắm, hí hửng trèo lên giường theo. Một lúc sau, Phổ Thông thò tay ôm eo Hồng Kỳ, đợi một lát không thấy hắn phản ứng gì, y bèn lớn gan sờ soạng ngực hắn.
"Làm cái gì đấy?" Hồng Kỳ mở mắt lườm Phổ Thông.
"Ủa, anh chưa ngủ hả?" Phổ Thông giả ngu, có điều động tác lại trở nên càn rỡ hơn.
Hồng Kỳ nhìn hai con mắt sáng lòe lòe như mắt sói đói nhìn con mồi của Phổ Thông, tặc lưỡi, xoay người, nhắm mắt, quyết định phớt lờ y.
"Khụ, anh ngủ thiệt luôn á hả?" Đầu Phổ Thông gác lên vai Hồng Kỳ.
"Ban ngày ban mặt, cấm làm bậy!"
"Ban ngày thì mặc kệ ban ngày chứ, kéo rèm lại, trong này có khác gì ban đêm đâu."
Hồng Kỳ quay lại, "Bọn Lý Chí tối nay sẽ đến dùng cơm."
"Chuyện buổi tối thì cứ để buổi tối tính. Em hứa sẽ làm nhẹ nhàng mà, nha nha nha?"
"Miệng lưỡi ngày càng trơn tru nhỉ?"
"Anh chưa nếm sao anh biết miệng lưỡi em trơn tru?"
Hồng Kỳ nhìn chằm chằm Phổ Thông, rồi rướn người liếm liếm cắn cắn môi y một hồi.
"Anh thấy sao?" Phổ Thông nhìn thẳng vào hai mắt Hồng Kỳ.
"Tạm chấp nhận." Hồng Kỳ đáp như thật, sau đó bị Phổ Thông đè xuống dưới thân, môi lưỡi quấn quýt.
Một tay Phổ Thông luồn vào áo vân vê một bên ngực của Hồng Kỳ, tay còn lại thẳng thắn cởi quần hắn, bắt lấy Tiểu Kỳ. Hồng Kỳ rên khẽ, nhấc eo cọ cọ đũng quần đã sớm căng phồng như một túp lều nhỏ của Phổ Thông.
Phổ Thông ngồi dậy, nhấc một chân Hồng Kỳ lên, liếm ướt ngón tay rồi mò đến chỗ tư mật của hắn.
"Nhớ làm từ từ thôi đấy!" Hồng Kỳ sợ Phổ Thông không biết nặng nhẹ, bèn nhắc nhở y.
Phổ Thông gật đầu chẳng cần đắn đo, cúi người bắt lấy cánh môi Hồng Kỳ, vừa hôn hắn vừa móc ra một cái bao cao su giấu dưới gối đầu. Ngón tay y đã chôn vào thân thể Hồng Kỳ, thỏa thích cọ xát vách thịt nóng như lửa đốt.
Đeo bao cao su xong rồi, Phổ Thông đặt người anh em của mình ngay trước miệng huyệt của Hồng Kỳ, ưỡn hông chầm chậm đẩy vào. Lúc đầu huyệt nhỏ còn có chút kháng cự, về sau nó đã biết phối hợp, từng chút từng chút nuốt lấy phân thân to dài của Phổ Thông. Phổ Thông nhìn cảnh này mà mồ hôi chảy ròng, máu nóng sục sôi khắp cơ thể.
Hồng Kỳ siết chặt ga giường, đến khi Phổ Thông vào hoàn toàn rồi, hắn mới dám thở ra một hơi. Chợt hắn nổi hứng đùa dai, vươn tay sờ sờ mông Phổ Thông, sau đó bất thình lình bóp một phát.
Hậu quả của việc đùa không đúng chỗ là Hồng Kỳ bị Phổ Thông đâm đến kêu cha gọi mẹ, mềm nhũn cả người, lí trí bỏ nhà đi bụi. Nơi bị đâm thì vừa tê vừa ngứa, tê ngứa xong rồi thì cảm giác sung sướng ập đến, đánh cho Hồng Kỳ tơi bời hoa lá.
"A", Hồng Kỳ ưỡn eo tiếp nhận từng cú thúc của Phổ Thông, phân thân cũng hùng dũng ngẩng cao đầu, phun ra từng tia tinh dịch. Tiểu Kỳ chưa phun xong đã bị Phổ Thông nắm lấy, dáng vẻ khó chịu vì không được phát tiết của Hồng Kỳ làm Phổ Thông thích muốn chết.
Phổ Thông đè Hồng Kỳ dưới thân thỏa sức đâm rút, huyệt nhỏ cắn chặt lấy phân thân của y, ra sức lấy lòng y. Chiếc giường dường như cũng không chịu nổi động tác sấm rền chớp giật của hai người, vang lên vài tiếng cót két, có điều đã bị tiếng nước dính dấp khi hai thân thể va chạm nhau và tiếng rên gợi tình của Hồng Kỳ át mất.
Đột nhiên Phổ Thông bế Hồng Kỳ lên, giữ lấy mông hắn đâm rút mãnh liệt, rút là rút đến tận quy đầu, đâm là đâm lút cán, mỗi lần đều dồn sức làm Hồng Kỳ đến nghiêng trái ngã phải, hại hắn phải bấu lấy eo y mới tạm ổn định được thân thể.
Buổi trưa tinh lực dồi dào, Hồng Kỳ đã bắn một lần mà Phổ Thông vẫn chưa ra lần nào, có điều động tác của y đã chậm lại, chuyển sang sờ tới sờ lui nơi kết hợp của hai người.
"A, mau", mau bắn đi! Tất nhiên nửa câu sau Hồng Kỳ để Phổ Thông tự hiểu. Chẳng hiểu sao Hồng Kỳ có ảo giác, hạ thân cứng rắn đang chôn trong thân thể hắn của Phổ Thông là một quả bom hẹn giờ, không biết nổ lúc nào, còn làm hắn chết đi sống lại. Nói ra thì mất mặt, nhưng mặc dù Hồng Kỳ có rèn luyện thể lực cỡ nào, kết cục của hắn mỗi lần lên giường với Phổ Thông luôn chỉ có một: Hắn bị làm đến mức mắt tóe đom đóm, thở không ra hơi.
"Không vội", Một tay Phổ Thông bắt lấy một bên đầu v* của Hồng Kỳ, một tay khác thì vuốt dọc sống lưng hắn, sau đó trượt xuống dưới, vỗ một cái bép lên cái mông đầy thịt. Cảm nhận đầy đủ từng biến hóa bên trong thân thể Hồng Kỳ rồi, Phổ Thông mới chịu tiếp tục cuộc chinh phạt.
Một chốc sau, bụng dưới Hồng Kỳ co rút, phía sau siết chặt, phân thân run rẩy bắn ra. Phổ Thông rút phân thân ra, cởi bao cao su, sóc vài cái, bắn đầy lên kẽ mông Hồng Kỳ. Bắn xong còn dùng ngón tay quệt tinh dịch rồi bôi từa lưa lên khắp mông hắn nữa. Bấy giờ Phổ Thông mới coi như đã ăn no, nằm xuống ôm lấy Hồng Kỳ, "Ngủ thôi!"
Hồng Kỳ khóc không ra nước mắt, tuy phía dưới dính nhớp, cả người còn bị giam trong vòng tay của Phổ Thông, nhưng hắn đã đuối quá rồi, mí trên dính mí dưới, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất