Chương 115: PN 2: Đã lâu không gặp thân thích 06
Phiên ngoại 2: Đã lâu không gặp thân thích 06
Phổ Thông cởi trần, lộ ra "hình xăm" phủ kín nửa phần ngực và nguyên cánh tay phải của y, đại khái là xăm một con rồng: Đầu rồng nằm ở vai, thân rồng thon dài phủ kín vảy đen uốn lượn trên cơ bắp săn chắc của Phổ Thông, đôi mắt đen láy của nó trừng trừng nhìn người đối diện, sống động đến mức khiến người ta tưởng rằng, một giây sau nó sẽ hóa thành rồng thật, bay ra nhai đầu kẻ nào dám hỗn xược.
Tuy nhiên, tạo hình này chỉ đủ sức dọa Hồng Kỳ và ba vị khách không mời kia thôi, chứ như vậy làm sao hù được Lý Chí, cứ nhìn đôi mắt sáng như đèn pha và mớ nước dãi sắp trào ra của gã là sẽ rõ. Nếu bên cạnh Phổ Thông không có Ngô Trung, có lẽ gã đã hú một tràng rồi nhào lên người Phổ Thông rồi. Cơ mà đời đâu như là mơ, khắc tinh của gã đang ở đây, vì cái mông của mình, Lý Chí đành tém tém lại, nuốt nước miếng, đứng nghiêm như học sinh chào cờ.
Ngô Trung và Phổ Thông quả là một tổ hợp tuyệt vời. Một kẻ hung tàn như mãnh thú, luôn trong tư thế sẵn sàng lao đến cắn đứt yết hầu đối thủ. Một kẻ thì ma lanh như cáo già, trông văn nhã thế kia, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể âm thầm đâm kẻ địch một đao trí mạng.
Phổ Thông khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống bác cả, bác gái cả và Phó Thanh Hoa như nhìn ba con kiến hôi, "Hoặc là tự giác khai báo mục đích đến đây, hoặc là ăn đòn, các người chọn đi." Cơ tay tràn trề sức mạnh của Phổ Thông làm tim ba người kia đánh "thịch" một cái.
"Cậu bình tĩnh, chỉ là chút chuyện bé xíu thôi mà."
"Ai nói! Mày vểnh tai lên mà nghe này, tiền Phó Liên định cho con tao bị thằng nhóc Hồng Kỳ này lấy đi mua nhà hết, chúng tao đến đòi lại thôi. Bọn mày đã ăn cướp lại còn la làng, có giỏi thì giết tao đi! Rồi pháp luật sẽ không bỏ qua cho cái thứ cặn bã như bọn mày đâu!" Bác cả định nhún nhường, nhưng chẳng ngờ bác gái cả đột nhiên ăn gan hùm, gân cổ chửi om sòm.
"Cái gì cơ, pháp luật á? Ha ha, ở đây, tôi chính là pháp luật!" Phổ Thông khinh khỉnh liếc bác gái cả.
"Muốn động đến anh tôi thì phải bước qua xác của tôi. Nhân tiện, báo cho bà biết, tôi chẳng ngại ra tay với đàn bà đâu." Phổ Thông từng bước đến gần bác gái cả, bóp lấy mặt bà ta.
"Á!" Mấy dấu tay hồng hồng lập tức hiện lên trên mặt bác gái cả.
"Ông, ông vô dụng vừa thôi! Thấy vợ bị đánh mà cũng không biết chạy lại giúp à?!" Thấy Phổ Thông là cục xương khó gặm, bác gái cả bèn quay sang mắng chửi chồng mình, sẵn tiện lôi ông ta ra làm bia đỡ đạn luôn. Tuy lúc nãy bà ta mạnh miệng đấy, nhưng khi đối diện với Phổ Thông, bà ta thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt y.
"Bà nói cũng đúng, dính tới pháp luật thì phiền phức thật." Lý Chí canh đúng dịp để lên sàn, "Nhưng không sao, chuyện bên bạch đạo thì tôi lo được. Anh à, anh cứ việc ra tay đi, còn chuyện xử lý hậu quả cứ để thằng đệ này lo, đảm bảo sẽ làm sạch sẽ."
"Nói, nói láo!" Phó Thanh Hoa cảm thấy đã tới phiên mình lên tiếng, nếu không hôm nay chắc chắn phải về tay không. Có điều, Phó Thanh Hoa đã phát biểu sai thời điểm rồi.
"Ái chà, dám quát tháo trước mặt đại ca? Gan cũng lớn quá nhỉ?" Lý Chí sấn sổ đến chỗ Phó Thanh Hoa, nụ cười ác độc vẫn treo trên miệng.
Phó Thanh Hoa sợ hãi lùi lại, "Cậu, cậu muốn làm gì? Tôi là phụ nữ đó!"
"Là phụ nữ nên mới tới phiên tôi ra tay chứ! Tôi thích nhất là hành hạ mấy bà lắm mồm đấy!" Nói rồi, Lý Chí thật sự tát Phó Thanh Hoa một cú nghiêng trời lệch đất, đầu Phó Thanh Hoa lệch sang một bên, mắt tóe đom đóm. Hồng Kỳ nhìn mà choáng váng, còn Phổ Thông thì chẳng thèm liếc một cái, Ngô Trung xem thì xem nhưng mặt không có cảm xúc gì.
Sau một thoáng im lặng, ba người kia bất chợt hét toáng lên, cái giọng lớn nhất tất nhiên là thuộc về bác gái cả.
"Mày, mày dám đánh chúng tao?" Bác gái cả trợn tròn mắt, căn cứ theo câu "Quân tử động khẩu bất động thủ", bà ta cứ tưởng chỉ là cãi lộn thôi, ai ngờ đám này xuống tay thật!, "Quân mất dạy, tao sẽ báo cảnh sát tống cổ hết lũ chúng mày vào tù!"
"Thách bà báo đó, làm như tôi sợ." Lý Chí nói xong thì nhìn thoáng qua Hồng Kỳ, thấy hắn ngầm đồng ý, gã mới yên tâm nói tiếp.
"Trước khi bà báo cảnh sát, tôi xin dành ít phút tự giới thiệu bản thân, để tránh trường hợp bà chết rồi mà vẫn không rõ kẻ thù là ai, vậy thì tội cho bà lắm." Lý Chí cố ý nhấn mạnh chữ "chết", nhìn khuôn mặt tái xanh tái xám của ba người kia, gã khoái trá lắm.
"Gã, gã là ai?" Bác cả nãy giờ im thin thít rốt cuộc cũng dám lên tiếng, nhưng là nói với Hồng Kỳ. Ông ta không tin đứa cháu này dám thông đồng với người ngoài, ăn hiếp người nhà.
"Vị này là con trai của bộ trưởng Bộ Tư pháp, Lý thiếu gia." Hồng Kỳ vừa dứt lời, bộ ba nào đó lập tức trợn trắng mắt, thở gấp như đang lên tăng xông.
"Không tin à? Có cần tôi tổ chức tour du lịch một ngày ở cục cảnh sát cho mấy người không?" Lý Chí dương dương tự đắc.
"Khụ khụ, có gì từ từ nói, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý." Bác cả đứng ra điều đình, thái độ phải gọi là thay đổi xoành xoạch.
"Các người nói Hồng Kỳ lấy tiền của các người, nhân chứng vật chứng đâu?" Ngô Trung lạnh nhạt truy hỏi.
"Nó xài tiền của Phó Liên thì giờ nó phải trả, đó là chuyện hiển nhiên rồi! Nhân chứng vật chứng quái gì chứ!" Bác gái cả vẫn cố cãi cùn.
"Nói như vậy, các người cũng nên trả nợ cho đại ca của tôi đi chứ?" Ngô Trung mỉm cười, cung kính lùi ra sau để chừa đất diễn cho Phổ Thông.
"Đại ca?" Ba người bác cả nghi ngờ nhìn Ngô Trung, chẳng lẽ tên này là thuộc hạ của cái gã gì đó Thông sao?
"Quên giới thiệu, đó là luật sư riêng của em kết nghĩa của cháu. Mọi người có gì thắc mắc thì cứ tìm cậu ấy hàn huyên nhé." Hồng Kỳ lên tiếng.
Bác gái cả choáng váng, côn đồ mà cũng có luật sư riêng à? Nhưng chuyện này không quan trọng, "Chúng mày dựa vào cái gì mà bảo tụi này nợ tiền gã đó? Bằng chứng đâu?"
"Bằng chứng quái gì chứ!" Lý Chí đốp lại bằng chính câu của bác gái cả.
"Các người, các người không sợ bọn tôi nói ra chuyện các người uy hiếp dân lành à?" Phó Thanh Hoa không muốn đi một chuyến mà chẳng có thu hoạch gì, đành tìm cách vớt vát lại, "Hồng Kỳ, cháu không sợ bị nói là kẻ máu lạnh à? Nếu mọi người biết cháu có một đứa em lưu manh, thì..."
Lý Chí cau mày, ả đàn bà này có thật là đã bốn mươi tuổi không đấy, sao suy nghĩ lại ngô nghê thế không biết. Con mắt nào của ả nhìn ra, trong số những người có mặt ở đây, Hồng Kỳ là người dễ bắt nạt nhất hả?
"Dì thích thì cứ nói. Các anh em đều vì nể mặt cháu nên mới nương tay với mọi người đấy ạ, nếu không, mọi người nghĩ giờ này mọi người vẫn còn an ổn ngồi ở đây được à?" Hồng Kỳ chậm rì rì nói.
"Láo toét, bọn tao là bác cả và bác gái cả của mày đấy!"
"Còn tao là dì ruột của mày!"
"Thế cơ à? Vậy tại sao mười năm trước không thấy các người nhảy ra nói những lời này nhỉ? Đừng tưởng tôi hiền mà bắt nạt. Nể tình các người là thân thích của tôi, tôi cho các người hai lựa chọn. Một, lập tức rời đi, từ nay về sau không được bén mảng tới đây nữa. Hai, bỏ xác tại đây ngay bây giờ."
Phổ Thông cởi trần, lộ ra "hình xăm" phủ kín nửa phần ngực và nguyên cánh tay phải của y, đại khái là xăm một con rồng: Đầu rồng nằm ở vai, thân rồng thon dài phủ kín vảy đen uốn lượn trên cơ bắp săn chắc của Phổ Thông, đôi mắt đen láy của nó trừng trừng nhìn người đối diện, sống động đến mức khiến người ta tưởng rằng, một giây sau nó sẽ hóa thành rồng thật, bay ra nhai đầu kẻ nào dám hỗn xược.
Tuy nhiên, tạo hình này chỉ đủ sức dọa Hồng Kỳ và ba vị khách không mời kia thôi, chứ như vậy làm sao hù được Lý Chí, cứ nhìn đôi mắt sáng như đèn pha và mớ nước dãi sắp trào ra của gã là sẽ rõ. Nếu bên cạnh Phổ Thông không có Ngô Trung, có lẽ gã đã hú một tràng rồi nhào lên người Phổ Thông rồi. Cơ mà đời đâu như là mơ, khắc tinh của gã đang ở đây, vì cái mông của mình, Lý Chí đành tém tém lại, nuốt nước miếng, đứng nghiêm như học sinh chào cờ.
Ngô Trung và Phổ Thông quả là một tổ hợp tuyệt vời. Một kẻ hung tàn như mãnh thú, luôn trong tư thế sẵn sàng lao đến cắn đứt yết hầu đối thủ. Một kẻ thì ma lanh như cáo già, trông văn nhã thế kia, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể âm thầm đâm kẻ địch một đao trí mạng.
Phổ Thông khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống bác cả, bác gái cả và Phó Thanh Hoa như nhìn ba con kiến hôi, "Hoặc là tự giác khai báo mục đích đến đây, hoặc là ăn đòn, các người chọn đi." Cơ tay tràn trề sức mạnh của Phổ Thông làm tim ba người kia đánh "thịch" một cái.
"Cậu bình tĩnh, chỉ là chút chuyện bé xíu thôi mà."
"Ai nói! Mày vểnh tai lên mà nghe này, tiền Phó Liên định cho con tao bị thằng nhóc Hồng Kỳ này lấy đi mua nhà hết, chúng tao đến đòi lại thôi. Bọn mày đã ăn cướp lại còn la làng, có giỏi thì giết tao đi! Rồi pháp luật sẽ không bỏ qua cho cái thứ cặn bã như bọn mày đâu!" Bác cả định nhún nhường, nhưng chẳng ngờ bác gái cả đột nhiên ăn gan hùm, gân cổ chửi om sòm.
"Cái gì cơ, pháp luật á? Ha ha, ở đây, tôi chính là pháp luật!" Phổ Thông khinh khỉnh liếc bác gái cả.
"Muốn động đến anh tôi thì phải bước qua xác của tôi. Nhân tiện, báo cho bà biết, tôi chẳng ngại ra tay với đàn bà đâu." Phổ Thông từng bước đến gần bác gái cả, bóp lấy mặt bà ta.
"Á!" Mấy dấu tay hồng hồng lập tức hiện lên trên mặt bác gái cả.
"Ông, ông vô dụng vừa thôi! Thấy vợ bị đánh mà cũng không biết chạy lại giúp à?!" Thấy Phổ Thông là cục xương khó gặm, bác gái cả bèn quay sang mắng chửi chồng mình, sẵn tiện lôi ông ta ra làm bia đỡ đạn luôn. Tuy lúc nãy bà ta mạnh miệng đấy, nhưng khi đối diện với Phổ Thông, bà ta thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt y.
"Bà nói cũng đúng, dính tới pháp luật thì phiền phức thật." Lý Chí canh đúng dịp để lên sàn, "Nhưng không sao, chuyện bên bạch đạo thì tôi lo được. Anh à, anh cứ việc ra tay đi, còn chuyện xử lý hậu quả cứ để thằng đệ này lo, đảm bảo sẽ làm sạch sẽ."
"Nói, nói láo!" Phó Thanh Hoa cảm thấy đã tới phiên mình lên tiếng, nếu không hôm nay chắc chắn phải về tay không. Có điều, Phó Thanh Hoa đã phát biểu sai thời điểm rồi.
"Ái chà, dám quát tháo trước mặt đại ca? Gan cũng lớn quá nhỉ?" Lý Chí sấn sổ đến chỗ Phó Thanh Hoa, nụ cười ác độc vẫn treo trên miệng.
Phó Thanh Hoa sợ hãi lùi lại, "Cậu, cậu muốn làm gì? Tôi là phụ nữ đó!"
"Là phụ nữ nên mới tới phiên tôi ra tay chứ! Tôi thích nhất là hành hạ mấy bà lắm mồm đấy!" Nói rồi, Lý Chí thật sự tát Phó Thanh Hoa một cú nghiêng trời lệch đất, đầu Phó Thanh Hoa lệch sang một bên, mắt tóe đom đóm. Hồng Kỳ nhìn mà choáng váng, còn Phổ Thông thì chẳng thèm liếc một cái, Ngô Trung xem thì xem nhưng mặt không có cảm xúc gì.
Sau một thoáng im lặng, ba người kia bất chợt hét toáng lên, cái giọng lớn nhất tất nhiên là thuộc về bác gái cả.
"Mày, mày dám đánh chúng tao?" Bác gái cả trợn tròn mắt, căn cứ theo câu "Quân tử động khẩu bất động thủ", bà ta cứ tưởng chỉ là cãi lộn thôi, ai ngờ đám này xuống tay thật!, "Quân mất dạy, tao sẽ báo cảnh sát tống cổ hết lũ chúng mày vào tù!"
"Thách bà báo đó, làm như tôi sợ." Lý Chí nói xong thì nhìn thoáng qua Hồng Kỳ, thấy hắn ngầm đồng ý, gã mới yên tâm nói tiếp.
"Trước khi bà báo cảnh sát, tôi xin dành ít phút tự giới thiệu bản thân, để tránh trường hợp bà chết rồi mà vẫn không rõ kẻ thù là ai, vậy thì tội cho bà lắm." Lý Chí cố ý nhấn mạnh chữ "chết", nhìn khuôn mặt tái xanh tái xám của ba người kia, gã khoái trá lắm.
"Gã, gã là ai?" Bác cả nãy giờ im thin thít rốt cuộc cũng dám lên tiếng, nhưng là nói với Hồng Kỳ. Ông ta không tin đứa cháu này dám thông đồng với người ngoài, ăn hiếp người nhà.
"Vị này là con trai của bộ trưởng Bộ Tư pháp, Lý thiếu gia." Hồng Kỳ vừa dứt lời, bộ ba nào đó lập tức trợn trắng mắt, thở gấp như đang lên tăng xông.
"Không tin à? Có cần tôi tổ chức tour du lịch một ngày ở cục cảnh sát cho mấy người không?" Lý Chí dương dương tự đắc.
"Khụ khụ, có gì từ từ nói, dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý." Bác cả đứng ra điều đình, thái độ phải gọi là thay đổi xoành xoạch.
"Các người nói Hồng Kỳ lấy tiền của các người, nhân chứng vật chứng đâu?" Ngô Trung lạnh nhạt truy hỏi.
"Nó xài tiền của Phó Liên thì giờ nó phải trả, đó là chuyện hiển nhiên rồi! Nhân chứng vật chứng quái gì chứ!" Bác gái cả vẫn cố cãi cùn.
"Nói như vậy, các người cũng nên trả nợ cho đại ca của tôi đi chứ?" Ngô Trung mỉm cười, cung kính lùi ra sau để chừa đất diễn cho Phổ Thông.
"Đại ca?" Ba người bác cả nghi ngờ nhìn Ngô Trung, chẳng lẽ tên này là thuộc hạ của cái gã gì đó Thông sao?
"Quên giới thiệu, đó là luật sư riêng của em kết nghĩa của cháu. Mọi người có gì thắc mắc thì cứ tìm cậu ấy hàn huyên nhé." Hồng Kỳ lên tiếng.
Bác gái cả choáng váng, côn đồ mà cũng có luật sư riêng à? Nhưng chuyện này không quan trọng, "Chúng mày dựa vào cái gì mà bảo tụi này nợ tiền gã đó? Bằng chứng đâu?"
"Bằng chứng quái gì chứ!" Lý Chí đốp lại bằng chính câu của bác gái cả.
"Các người, các người không sợ bọn tôi nói ra chuyện các người uy hiếp dân lành à?" Phó Thanh Hoa không muốn đi một chuyến mà chẳng có thu hoạch gì, đành tìm cách vớt vát lại, "Hồng Kỳ, cháu không sợ bị nói là kẻ máu lạnh à? Nếu mọi người biết cháu có một đứa em lưu manh, thì..."
Lý Chí cau mày, ả đàn bà này có thật là đã bốn mươi tuổi không đấy, sao suy nghĩ lại ngô nghê thế không biết. Con mắt nào của ả nhìn ra, trong số những người có mặt ở đây, Hồng Kỳ là người dễ bắt nạt nhất hả?
"Dì thích thì cứ nói. Các anh em đều vì nể mặt cháu nên mới nương tay với mọi người đấy ạ, nếu không, mọi người nghĩ giờ này mọi người vẫn còn an ổn ngồi ở đây được à?" Hồng Kỳ chậm rì rì nói.
"Láo toét, bọn tao là bác cả và bác gái cả của mày đấy!"
"Còn tao là dì ruột của mày!"
"Thế cơ à? Vậy tại sao mười năm trước không thấy các người nhảy ra nói những lời này nhỉ? Đừng tưởng tôi hiền mà bắt nạt. Nể tình các người là thân thích của tôi, tôi cho các người hai lựa chọn. Một, lập tức rời đi, từ nay về sau không được bén mảng tới đây nữa. Hai, bỏ xác tại đây ngay bây giờ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất