Chương 2
"Hồng Kỳ."
Người đàn ông nghe có người gọi mình liền ngẩng đầu lên: "A, chị họ, sao chị lại đến đây. Nào nào, ngồi đi."
Hồng Kỳ vội vàng đứng dậy. Hắn không ngờ người chị họ thích theo đuổi phong cách Tây âu của mình lại đường đột đến thăm, nên nhất thời hắn có chút lúng túng. May mà hắn chăm quét dọn phòng nhỏ, nếu không thì ngại chết đi được.
Cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng dựa vào cái bàn duy nhất trong phòng, mở ví lấy ra một tờ văn kiện rồi đưa cho em họ.
"Giữ cho kỹ đấy." Chị họ cười chân thành, khiến Hồng Kỳ cảm thấy rất ấm áp. Hắn có được công ăn việc làm, dù chỉ là một nhân viên thu phí WC, như ngày hôm nay đều là công lao của người chị họ này.
"Vâng, em cảm ơn chị ạ." Hồng Kỳ gãi đầu, dù hắn rất muốn nói nhiều lời cảm kích, nhưng từ ngữ lại biến đi đâu mất, ra khỏi miệng chỉ còn là một tiếng cảm ơn nhạt nhẽo.
Chị họ nhìn một vòng căn phòng, thấy phòng tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, thông thoáng lắm, thế là hài lòng: "Em sống ở đây có tốt không?"
Hồng Kỳ gật đầu như giã tỏi: "Tốt, tốt lắm ạ."
"May quá, chị cứ sợ em thấy không thoải mái. Hôm nay chị chỉ đến đưa đồ thôi, có chuyện gì cứ gọi cho chị nhé." Chị họ nói xong liền tạm biệt Hồng Kỳ.
Hồng Kỳ vốn còn muốn nói chuyện với chị họ lâu hơn một chút, nhưng hắn lập tức nhớ đến hoàn cảnh chỗ này không tốt.
"Chị họ, em, em rất cảm ơn chị! Sau này có chuyện gì chị cứ gọi điện cho em, không cần phải mất công vượt đường xa chạy đến đây đâu ạ." Mặt Hồng Kỳ đỏ bừng, chị họ đã giúp hắn nhiều như vậy, hắn thân là người chịu ơn cũng không dám làm phiền chị thêm nữa.
"Được rồi, em lớn già đầu rồi mà vẫn còn khóc nhè ư? Thôi, đừng suy nghĩ nhiều, chị đi trước nhé!" Chị họ cười, là họ hàng thân thích, thấy em họ sống khó khăn như thế sao mình lại không giúp chứ? Dù sao cũng chẳng phải là việc to tát lắm.
Chị họ đến rồi đi như một cơn gió. Hồng Kỳ dõi theo cho đến khi chị đi khuất rồi mới dời tầm mắt, cất văn kiện vào cái rương dưới gầm giường. Tâm trạng hắn nhờ cuộc ghé thăm đột ngột của chị họ mà tốt lên hẳn, cũng đã quên bén chuyện của bác gái chanh chua kia. Dù sao, chén cơm vẫn là quan trọng nhất.
Hôm nay Hồng Kỳ hiếm khi không tự nấu bữa trưa, mà mua cơm bên ngoài.
"Đứng ở đó được rồi. Bên này mùi WC nặng lắm." Hồng Kỳ ra hiệu cho người bán cơm dạo.
Hồng Kỳ chạy ra mua một phần cơm tẻ giá ba đồng, vừa ngon bổ rẻ mà ăn xong còn khỏi phải rửa bát.
Ngơ ngơ ngác ngác lại sắp hết một ngày. Buổi tối, trong lúc Hồng Kỳ ngồi trước cửa sổ đọc tiểu thuyết, có hai người đàn ông nối đuôi nhau vào WC, người trước chưa trả tiền, còn người sau thì đã thanh toán đầy đủ.
Tuy Hồng Kỳ đang cắm mặt vào sách, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ kẻ nào đã trả phí, kẻ nào chưa, cho nên, đợi khi người đầu tiên ra khỏi WC, thấy gã có dấu hiệu quịt tiền, Hồng Kỳ ngẩng đầu nhắc nhở luôn: "Cậu gì ơi, cậu chưa trả tiền này."
Đúng lúc này người vào sau cũng đi ra, nghe tiếng gọi của Hồng Kỳ nên quay lại nhìn, còn gã xài WC mà không trả phí đã tăng tốc lủi đi đâu mất rồi.
Nam nhân vào sau mặc bộ quần áo phong phanh, tuy ngoài trời khá lạnh nhưng trán y lại lấm tấm mồ hôi, trên mặt trên người dính toàn bụi, trông có vẻ phong trần, đôi mắt chứa đầy tức giận và oan uổng trừng Hồng Kỳ đang chạy bước nhỏ lại đây.
"Tôi không nói cậu, tôi nói cái người đằng trước mà!" Hồng Kỳ tức tối vì không bắt được gã quịt tiền kia, loại thanh niên gì vậy trời, trông cũng ra dáng lắm, thế mà có ba hào cũng không dám trả!
Nam nhân phong trần kia nhìn Hồng Kỳ một lúc rồi trầm mặc quay đi. Hồng Kỳ đang bực mình lại bị nam nhân kia trừng nên càng thêm tức, nhưng cơn tức cứ nghẹn trong lồng ngực không dám bộc phát ra ngoài, nói hắn nhát gan cũng đúng, nói hắn sợ phiền phức cũng không sai, hắn chỉ là không muốn vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi mà dính vào rắc rối.
Sau khúc nhạc đệm nho nhỏ, Hồng Kỳ lại bắt đầu công việc hằng đêm, đó là quét dọn WC. Điều hắn ghét nhất khi dọn WC nam là lau sàn. Chẳng biết mấy ông khách kia có bị viêm tuyến tiền liệt hay không mà cứ thích đi vệ sinh ra ngoài, khiến chỗ nào cũng dây đầy nước tiểu. Thật là, người gì đâu mà chẳng có ý thức gì hết trơn!
May mà giờ đang là mùa đông nên chỉ cần lau dọn hai ngày một lần, còn mùa hè, nếu không cọ WC một ngày thôi, thế nào sang hôm sau mùi khai của nước tiểu sẽ bốc lên ngợp trời, ngồi ở trong phòng đóng cửa lại ngửi thấy còn muốn nôn nữa là.
Còn bên WC nữ, phiền phức nhất chính là băng vệ sinh. Rõ ràng mỗi buồng đều có thùng rác, vứt vào đó có mất lạng thịt nào đâu, thế mà cũng có người nhất quyết phải nhét băng vệ sinh đã dùng vào bồn cầu, cứ người này nhét rồi lại người kia nhét, cuối cùng người khổ nhất vẫn là Hồng Kỳ. Hắn phải dùng sức chín trâu hai hổ mới moi hết đống băng vệ sinh kẹt cứng ngắc trong bồn cầu ra được, mỗi khi moi ra xong, thế nào nước trong bồn cũng nhuốm một màu đỏ máu, trong phát tởm.
Có lúc Hồng Kỳ giận điên, rất có khao khát muốn đứng canh từng người một, coi bà nào cô nào dám nhét băng vệ sinh xuống bồn cầu để chửi một trận cho hả dạ. Nhưng việc đó cũng chỉ dừng lại ở mức tưởng tượng, hắn còn chưa điên đến mức giữa thanh thiên bạch nhật vào WC nữ rình người ta đâu.
Hồng Kỳ chỉ còn cách dán mấy mảnh giấy có ghi: "Xin hãy vứt rác đúng chỗ, cảm ơn." lên sau cửa của mỗi buồng, tuy hắn biết chắc thứ này sẽ chẳng có mấy tác dụng, nhưng có còn hơn không.
Việc cuối cùng là xịt nước khử trùng ở cả hai WC, ủ một lúc rồi mở cửa ra để thông gió, thế là xong. Rốt cuộc Hồng Kỳ có thể yên tâm đi làm cơm tối được rồi.
Người đàn ông nghe có người gọi mình liền ngẩng đầu lên: "A, chị họ, sao chị lại đến đây. Nào nào, ngồi đi."
Hồng Kỳ vội vàng đứng dậy. Hắn không ngờ người chị họ thích theo đuổi phong cách Tây âu của mình lại đường đột đến thăm, nên nhất thời hắn có chút lúng túng. May mà hắn chăm quét dọn phòng nhỏ, nếu không thì ngại chết đi được.
Cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng dựa vào cái bàn duy nhất trong phòng, mở ví lấy ra một tờ văn kiện rồi đưa cho em họ.
"Giữ cho kỹ đấy." Chị họ cười chân thành, khiến Hồng Kỳ cảm thấy rất ấm áp. Hắn có được công ăn việc làm, dù chỉ là một nhân viên thu phí WC, như ngày hôm nay đều là công lao của người chị họ này.
"Vâng, em cảm ơn chị ạ." Hồng Kỳ gãi đầu, dù hắn rất muốn nói nhiều lời cảm kích, nhưng từ ngữ lại biến đi đâu mất, ra khỏi miệng chỉ còn là một tiếng cảm ơn nhạt nhẽo.
Chị họ nhìn một vòng căn phòng, thấy phòng tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, thông thoáng lắm, thế là hài lòng: "Em sống ở đây có tốt không?"
Hồng Kỳ gật đầu như giã tỏi: "Tốt, tốt lắm ạ."
"May quá, chị cứ sợ em thấy không thoải mái. Hôm nay chị chỉ đến đưa đồ thôi, có chuyện gì cứ gọi cho chị nhé." Chị họ nói xong liền tạm biệt Hồng Kỳ.
Hồng Kỳ vốn còn muốn nói chuyện với chị họ lâu hơn một chút, nhưng hắn lập tức nhớ đến hoàn cảnh chỗ này không tốt.
"Chị họ, em, em rất cảm ơn chị! Sau này có chuyện gì chị cứ gọi điện cho em, không cần phải mất công vượt đường xa chạy đến đây đâu ạ." Mặt Hồng Kỳ đỏ bừng, chị họ đã giúp hắn nhiều như vậy, hắn thân là người chịu ơn cũng không dám làm phiền chị thêm nữa.
"Được rồi, em lớn già đầu rồi mà vẫn còn khóc nhè ư? Thôi, đừng suy nghĩ nhiều, chị đi trước nhé!" Chị họ cười, là họ hàng thân thích, thấy em họ sống khó khăn như thế sao mình lại không giúp chứ? Dù sao cũng chẳng phải là việc to tát lắm.
Chị họ đến rồi đi như một cơn gió. Hồng Kỳ dõi theo cho đến khi chị đi khuất rồi mới dời tầm mắt, cất văn kiện vào cái rương dưới gầm giường. Tâm trạng hắn nhờ cuộc ghé thăm đột ngột của chị họ mà tốt lên hẳn, cũng đã quên bén chuyện của bác gái chanh chua kia. Dù sao, chén cơm vẫn là quan trọng nhất.
Hôm nay Hồng Kỳ hiếm khi không tự nấu bữa trưa, mà mua cơm bên ngoài.
"Đứng ở đó được rồi. Bên này mùi WC nặng lắm." Hồng Kỳ ra hiệu cho người bán cơm dạo.
Hồng Kỳ chạy ra mua một phần cơm tẻ giá ba đồng, vừa ngon bổ rẻ mà ăn xong còn khỏi phải rửa bát.
Ngơ ngơ ngác ngác lại sắp hết một ngày. Buổi tối, trong lúc Hồng Kỳ ngồi trước cửa sổ đọc tiểu thuyết, có hai người đàn ông nối đuôi nhau vào WC, người trước chưa trả tiền, còn người sau thì đã thanh toán đầy đủ.
Tuy Hồng Kỳ đang cắm mặt vào sách, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ kẻ nào đã trả phí, kẻ nào chưa, cho nên, đợi khi người đầu tiên ra khỏi WC, thấy gã có dấu hiệu quịt tiền, Hồng Kỳ ngẩng đầu nhắc nhở luôn: "Cậu gì ơi, cậu chưa trả tiền này."
Đúng lúc này người vào sau cũng đi ra, nghe tiếng gọi của Hồng Kỳ nên quay lại nhìn, còn gã xài WC mà không trả phí đã tăng tốc lủi đi đâu mất rồi.
Nam nhân vào sau mặc bộ quần áo phong phanh, tuy ngoài trời khá lạnh nhưng trán y lại lấm tấm mồ hôi, trên mặt trên người dính toàn bụi, trông có vẻ phong trần, đôi mắt chứa đầy tức giận và oan uổng trừng Hồng Kỳ đang chạy bước nhỏ lại đây.
"Tôi không nói cậu, tôi nói cái người đằng trước mà!" Hồng Kỳ tức tối vì không bắt được gã quịt tiền kia, loại thanh niên gì vậy trời, trông cũng ra dáng lắm, thế mà có ba hào cũng không dám trả!
Nam nhân phong trần kia nhìn Hồng Kỳ một lúc rồi trầm mặc quay đi. Hồng Kỳ đang bực mình lại bị nam nhân kia trừng nên càng thêm tức, nhưng cơn tức cứ nghẹn trong lồng ngực không dám bộc phát ra ngoài, nói hắn nhát gan cũng đúng, nói hắn sợ phiền phức cũng không sai, hắn chỉ là không muốn vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi mà dính vào rắc rối.
Sau khúc nhạc đệm nho nhỏ, Hồng Kỳ lại bắt đầu công việc hằng đêm, đó là quét dọn WC. Điều hắn ghét nhất khi dọn WC nam là lau sàn. Chẳng biết mấy ông khách kia có bị viêm tuyến tiền liệt hay không mà cứ thích đi vệ sinh ra ngoài, khiến chỗ nào cũng dây đầy nước tiểu. Thật là, người gì đâu mà chẳng có ý thức gì hết trơn!
May mà giờ đang là mùa đông nên chỉ cần lau dọn hai ngày một lần, còn mùa hè, nếu không cọ WC một ngày thôi, thế nào sang hôm sau mùi khai của nước tiểu sẽ bốc lên ngợp trời, ngồi ở trong phòng đóng cửa lại ngửi thấy còn muốn nôn nữa là.
Còn bên WC nữ, phiền phức nhất chính là băng vệ sinh. Rõ ràng mỗi buồng đều có thùng rác, vứt vào đó có mất lạng thịt nào đâu, thế mà cũng có người nhất quyết phải nhét băng vệ sinh đã dùng vào bồn cầu, cứ người này nhét rồi lại người kia nhét, cuối cùng người khổ nhất vẫn là Hồng Kỳ. Hắn phải dùng sức chín trâu hai hổ mới moi hết đống băng vệ sinh kẹt cứng ngắc trong bồn cầu ra được, mỗi khi moi ra xong, thế nào nước trong bồn cũng nhuốm một màu đỏ máu, trong phát tởm.
Có lúc Hồng Kỳ giận điên, rất có khao khát muốn đứng canh từng người một, coi bà nào cô nào dám nhét băng vệ sinh xuống bồn cầu để chửi một trận cho hả dạ. Nhưng việc đó cũng chỉ dừng lại ở mức tưởng tượng, hắn còn chưa điên đến mức giữa thanh thiên bạch nhật vào WC nữ rình người ta đâu.
Hồng Kỳ chỉ còn cách dán mấy mảnh giấy có ghi: "Xin hãy vứt rác đúng chỗ, cảm ơn." lên sau cửa của mỗi buồng, tuy hắn biết chắc thứ này sẽ chẳng có mấy tác dụng, nhưng có còn hơn không.
Việc cuối cùng là xịt nước khử trùng ở cả hai WC, ủ một lúc rồi mở cửa ra để thông gió, thế là xong. Rốt cuộc Hồng Kỳ có thể yên tâm đi làm cơm tối được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất