Xí Hoang Nghi Thượng

Chương 27

Trước Sau
Tiếng rên rỉ vô thức của Hồng Kỳ khiến Phổ Thông càng hăng máu. Y hung hăng hết cắn lại liếm luân phiên hai bên ngực Hồng Kỳ. Cơn tê dại ở ngực dần lan xuống dưới, Hồng Kỳ khó chịu vặn vẹo cơ thể, vô tình chạm phải bàn tay đang xóc lọ của Phổ Thông.

Hồng Kỳ nắm tóc Phổ Thông, đẩy đầu y xuống dưới. Phổ Thông chiều theo, đầu lưỡi trượt từ hai viên tròn vừa sưng vừa đỏ đến phần bụng bằng phẳng, đến rốn của Hồng Kỳ thì y liếm một cái. Y vừa âu yếm cái rốn nhỏ xinh của hắn vừa thắc mắc, sao giữ đồng bằng lại có cái ao thế này?

Phổ Thông lần lữa mãi vẫn chưa xuống được chỗ cần xuống, động tác của y như gãi không trúng chỗ ngứa, làm Hồng Kỳ càng thêm khó chịu. Thế là hắn thẳng thắn gác chân lên vai Phổ Thông, vì tư thế mà vật đang nghểnh cao cọ vào mặt y.

"Hở?" Phổ Thông ngơ ngác nhìn vật hình trụ kia, đầu óc trì trệ không nhận ra đây là thứ gì. Kem à? Đúng lúc, nóng vậy mà ăn kem là nhất rồi! Nghĩ sao làm vậy, Phổ Thông há miệng ngậm lấy huynh đệ của Hồng Kỳ.

"A~" Hồng Kỳ rên một tiếng ngọt dính.

Phổ Thông liếm được hai cái đã nhè ra. Kem quái gì mà nóng thế? Lại còn chảy nước, tanh tanh, ăn chả ngon gì hết!

Khoái cảm bị dập tắt đột ngột, Hồng Kỳ khó chịu vặn vẹo eo, "Đừng, vẫn còn muốn mà." Nói rồi hắn đè đầu Phổ Thông xuống, Phổ Thông kiên quyết không mở miệng, phân thân của Hồng Kỳ trượt trên mặt y.

Không phải kem, là thịt à? Phổ Thông híp mắt nhìn tiểu Kỳ, thịt gà phải không? Sau đó y lại ngậm thứ kia, rốt cuộc Hồng Kỳ cũng được thỏa mãn, rên một tiếng thoải mái.

Đầu lưỡi Phổ Thông đảo qua đỉnh phân thân vài lần, cục thịt này to quá, hay là cắn nhỏ ra cho dễ ăn?

"Ha... A~" Hồng Kỳ càng rên to hơn, da thị ửng hồng, ưỡn người ra ra vào vào trong miệng Phổ Thông.

Phổ Thông thấy miếng thịt đến miệng còn bị kéo ra ngoài, y lập tức ngậm chặt lại. Dạo này trộm cướp hoành hành, tài sản mà lộ ra một cái là thế nào cũng bị cướp hết. Hừ, ta nuốt vào bụng, xem các ngươi cướp kiểu gì!

Phổ Thông dùng sức muốn nuốt thật, tuy bị nghẹn rất khó chịu, nhưng y cố lờ cảm giác đó đi bằng cách tự nhủ với lòng, không sao, mình tiêu hóa được hết mà, thà chết vì nghẹn còn hơn là để đồ ăn rơi vào tay kẻ khác.



Nhưng "miếng thịt" này to quá, nuốt mãi vẫn không trôi, Phổ Thông bèn cân nhắc có nên cắn nhỏ ra không. Đúng lúc đó, bụng dưới Hồng Kỳ run rẩy một cái, bắn ra.

Chất lỏng trắng đục phun đầy vòm họng Phổ Thông. Y vội vàng nhả tiểu Kỳ ra, ho sặc sụa, oán thầm, thịt gà gì chứ, rõ ràng là sữa chua bị hư!

Tuy phản ứng nhanh, nhưng Phổ Thông vẫn nuốt phải một chút tinh dịch. Y lau miệng bằng mu bàn tay, ngẩng đầu, mơ mơ màng màng nhận ra người đang nằm úp sấp kia là Hồng Kỳ.

"Hồng ca?"

Y thấy Hồng Kỳ đang thở dốc, da thịt ửng hồng, cả người run rẩy. Y chẳng hiểu mô tê gì, bèn bò lại gần xem xét, đột nhiên Hồng Kỳ quay sang ôm chầm lấy y, môi chạm môi.

Huynh đệ của Phổ Thông cọ sát với thân dưới ẩm ướt của Hồng Kỳ, thoải mái vô cùng. Lúc nãy chỉ lo thoả mãn cái bụng mà quên mất người anh em vẫn đứng sừng sững kia.

Cơ thể hai người nóng rực, Phổ Thông vuốt ve eo Hồng Kỳ, sau đó dời xuống cái mông của hắn.

Phổ Thông nhéo mông Hồng Kỳ một cái làm da thịt đỏ cả một mảng. Cảm xúc mềm mềm lưu luyến mãi trên đầu ngón tay y, Hồng Kỳ lười biếng dựa vào người Phổ Thông chỉ rên một tiếng rồi thôi, mặc y làm càn.

Phổ Thông lật người Hồng Kỳ lại, chen phân thân của mình vào giữa hai chân hắn. Mông Hồng Kỳ rất trắng, vì góc nhìn nên Phổ Thông thấy như mình đang thật sự chơi cái mông mà y ngày nhớ đêm mong.

Phổ Thông sung sướng thở hắt ra một hơi, cảm thán, giấc mộng này đẹp thật!

Hồng Kỳ uốn éo eo, bắp đùi y bị Phổ Thông ma sát đỏ cả lên rồi.



Phổ Thông nhấc eo Hồng Kỳ lên để tiện bề hành sự, vỗ vỗ lưng hắn ý bảo kẹp chặt chân lại.

Phổ Thông thoải mái bật ra một tiếng trầm đục, Hồng Kỳ nằm xụi lơ trên giường, tư thế này có độ khó cao quá, đầu hắn lại đang nhức ong ong, thầm oán Phổ Thông đang làm cái quái gì vậy, nhanh kết thúc đi.

Phổ Thông sờ mó lung tung, vô tình bắt trúng tiểu Kỳ. Y ngắm nghía vật trong tay, là "miếng thịt gà" lúc này đây mà.

Dưới sự xoa nắn của Phổ Thông, tiểu Kỳ lại ngạo nghễ đứng dậy. Nhưng Phổ Thông lại cảm thấy tư thế này không tiện lắm, y muốn chơi mông Hồng Kỳ, nhưng lại sợ nếu không trông coi thì "thịt gà" sẽ bị trộm mất. Thế là y lật Hồng Kỳ lại, mặt đối mặt tiếp tục ma sát giữa hai đùi hắn, hăng hái đến nỗi cọ tiểu Kỳ phát đau. Một tay y giữ phân thân của Hồng Kỳ, một tay mò lên ngực xoa nắn đầu v* hắn, bấy giờ Phổ Thông mới yên tâm, thế này thì người dưới thân có chạy đằng trời.

"A~ A... Đừng..." Hồng Kỳ cao giọng rên rỉ, lực tay Phổ Thông khá lớn niết đầu ngực hơi đau, nhưng trong cơn đau lại lẫn vài tia khoái cảm xa lạ. Tiểu Kỳ đang nằm trong tay Phổ Thông, Hồng Kỳ coi như bị nắm thóp. Lúc Phổ Thông đẩy vào, y sẽ khẽ siết chặt vật trong tay, Hồng Kỳ theo phản xạ khép chặt đùi lại, còn lúc kéo ra thì y thả lỏng tay, cứ như vậy, Hồng Kỳ bị Phổ Thông lăn qua lăn lại đến tận lúc y hài lòng bắn ra, tinh dịch dính đầy đùi trong Hồng Kỳ, thậm chí còn chảy xuống khe mông hắn, Phổ Thông cũng chẳng buồn lau, để vậy ôm Hồng Kỳ đang mệt mỏi rã rời cùng thiếp đi.

Sáng, Phổ Thông tỉnh giấc, thật ra y vẫn muốn ngủ nữa, nhưng nóng thế này y không chịu nổi. Hồng Kỳ quanh năm chui rúc trong phòng, nhiệt độ này chưa làm khó dễ hắn được, nên hắn vẫn còn nhắm mắt ngủ khì.

Đầu Phổ Thông đau như búa bổ, là hậu quả của say rượu, y theo thói quen vươn tay sờ sờ bên người, vô tình chạm phải một thứ mềm mềm.

Phổ Thông quay sang nhìn, lập tức mặt y tái mét, hoảng đến mức suýt đạp luôn Hồng Kỳ xuống giường. Tay y đang đặt chính xác trên mông Hồng Kỳ, người anh em của y vẫn còn cắm vào giữa hai đùi hắn, y cẩn thận rút ra thì thấy có chất dịch trắng đục khả nghi chảy xuống.

Tối hôm qua không phải là mơ sao?! Nhưng những dấu xanh tím vì bị nhéo và vết răng trên cơ thể Hồng Kỳ đã đánh bay tia hi vọng cuối cùng của Phổ Thông.

Phổ Thông ngồi bệt xuống giường, y đã gây ra họa lớn rồi, làm sao bây giờ? Đây là lần đầu tiên y lâm vào nghịch cảnh như vậy, làm loạn với ai chẳng làm, lại đi làm với Hồng Kỳ. Trong lòng y đã rối càng thêm rối.

Vớ lấy quần áo vội vàng tròng vào người, Phổ Thông lấy chăn che cơ thể trần trụi của Hồng Kỳ lại, lảo đảo chạy ra ngoài, không quên khóa cửa lại.

Lần đầu tiên trong đời Phổ Thông vắt giò lên cổ mà chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau