Chương 17
“ Đó chẳng phải là …. Chu … Chu Mộng Đình hay sao ?”
“ Chu Mộng Đình ?”
“ Hình như đúng rồi là cậu ta đấy”.
Mộng Đình nghe thấy tên mình được nhắc có hơi khựng lại đôi chút giờ cô có thể đoán ra đám người là ai rồi nhưng cô vẫn thản nhiên như không có gì tiếp tục làm việc .
“ Ha đúng rồi này “. – một người tiến gần đến nhìn thấy rõ mặt cô trả lời lại đám kia .
“ Mới có 2 năm mà đã ra rồi sao thật bất công mà , giờ còn ngang nhiên xuất hiện ở đây “.
Đám người kia nhìn bộ đồng phục cô đang mặc đánh giá cô một lượt ánh mắt hiện lên vẻ đầy coi thường kiêu ngạo :
“ Này mày làm ở đây ? Dọn vệ sinh ? Ở nhà hàng 5 sao ? Người ta không đọc cái CV dơ bẩn của mày à ?”
Lời vừa dứt cả đám nữ nhân cười ồ lên đầy vẻ mỉa mai kiêu ngạo .
“ Đúng đấy , cái nhà hàng này không phải ai cũng vào được đâu . Nhờ Hiểu Lam cậu ấy quen biết với chủ cửa hàng nên lớp mình mới có thể ăn ở đây đấy . Cậu chắc không phải dở trò ong bướm đi quyến rũ người khác mới được vào đây đấy chứ ? “.
Mộng Đình vẫn không có phản ứng gì , cô coi như gió thoảng mây bay trực tiếp ngó lơ đám nữ nhân kia khiến bọn họ vô cùng tức tối :
“ Nè , điếc hả ? Không nghe bọn tao hỏi sao “ – một người quát to bước đến chỗ chậu nước giặt cây lau nhà đá mạnh một cái , nước trong chậu văng mạnh lên bắn tung tóe lên người Mộng Đình .
“ Thôi mà các cậu , bỏ qua đi .” -giọng một nữ nhân mang chút dịu dàng yếu đuối lên tiếng can ngăn .
“ Thôi gì mà thôi , Trân Dao cậu đây là quá hiền lành đi mới để cậu ta bắt nạt như thế . Cậu quên cậu ta hại cậu suýt chết rồi à . Loại người dơ dáy như cậu ta thì không cần khách khí làm gì “.
Trong đám nữ nhân đang xì xào nổi bật lên là một cô gái nướ da trắng rất xinh đẹp rõ thấy là con nhà giàu quyền quý ngây thơ trong sáng cũng là người ảnh hưởng nhất , cô ta liếc mắt đầy ẩn ý qua nhìn Trân Dao bên cạnh khiến cô gái rùng mình khiếp sợ . Từ lúc cô ta thấy Mộng Đình xuất hiện ở đây vẻ mặt có vẻ hơi khiếp sợ chính xác là … cô ta sợ nhưng sau đấy ánh mắt thay đổi nhìn về phía cô vô cùng tàn độc cô ta thực không muốn Mộng Đình xuất hiện ở đây càng hận sao Mộng Đình lại được thả ra sớm như vậy . Cô ta dần dần tiến lại gần Mộng Đình .
“ Hiểu Lam cậu cẩn thận đó . Đứng gần vậy nhỡ cậu ta làm gì cậu thì sao .”
Hiểu Lam bỏ qua lời khuyên kia bởi đơn giản cô ta mới là mối nguy hại .
“ Mộng Đình phải không hôm nay lớp chúng ta họp lớp ở đây cậu cũng ra cùng chúng tớ chúng vui đi “.
“ Hả sao cậu mời cô ta làm gì ?/ Đúng vậy “.
“ Thôi mà , dù sao cũng từng là bạn cùng lớp mà , Trân Dao cũng tha thứ cho cậu ấy rồi mà . Đi nha Mộng Đình “.
“ Không rảnh “ – Mộng Đình mặt lạnh hơn trước nhìn thẳng vào mắt Hieru Lam trả lời khiến cô ta hơi kinh sợ .
“ Thôi mà …. “
Nói rồi Hiểu Lam lôi qua kéo lại tay Mộng Đình vô cùng giả tạo mà lại tỏ vẻ ra như rất khẩn cầu cô . Mộng Đình thấy cô ta cầm tay mình thì đã thấy vô cùng kinh tởm trực tiếp hất thẳng tay cô ta ra . Hiểu Lam kéo nút của chiếc dao , mũi dao sắc nhọn hiện ra . Hiểu Lam do bị Mộng Đình đẩy ra nên tư thế có chới với nhưng Mộng Đình không dùng lực quá lớn chắc sẽ không làm cô ngã nhào bởi cô không muốn dây dưa phức tạp . Ấy thế mà Hiểu Lam Không hề muốn dừng , cô ta ưỡn ẹo giả vờ ngã phịch xuống đất kêu lên một tiếng . Đám người kia thấy vậy vô cùng tức tối như đau thay cho Hiểu Lam bạn bọn họ mà nháo nhào lên chửi mắng cô :
“ Này đồ dơ bẩn , Hiểu Lam tốt bụng có ý tốt mời mày mà mày dám động tay động chân với cậu ấy . Thật đúng là không biết điều “.
“ Quản lý , để tớ gọi quản lí ở đây ra đổi cổ luôn loại nhân viên như này đi cho sạch đất “.
“ Thôi mà các cậu , cậu ấy không có cố ý đâu , bỏ qua đi “. – Hiểu Lam vịn tay người bên cạnh ra vẻ đứng dậy một cách chật vật lên tiếng .
“ Cậu không khác gì Mạc Trân Dao quá tốt bụng để cậu ta cữa lên đầu lên cổ “.
“ Này Chu Mộng Đình còn không mau xin lỗi , Lam Lam tốt bụng đã tha cho mày rồi mà còn chưng cái mặt kia ra nữa “.
Mộng Đình nhìn cảnh lúc này mà chỉ tiếc không thể bắc rạp sân khấu dựng quầy thu bán vé . Cô điịnh mặc kệ đi ra nhưng lại bị đám kia chặn lại mà nói năng bát nháo .
“ Nhìn mặt cô ta kìa , vênh váo chưa “
“ Đúng là cái đồ không có người dậy “
“ Ấy Kiều Kiều cậu quên nó có ông bố nghiện cờ bạc nợ nần chồng chất à “
“ A ừ nhỉ “
Đám nữ nhân kẻ tung người hứng rồi cười ha hả như được mùa . Mộng Đình mặt tối lại đôi chút nhưng không bị mấy lời kia ảnh hưởng chỉ là cô nghĩ nếu họ đã muốn làm càn thì cô cũng chẳng cần phải tránh làm gì . Cô quay người lại nhìn Hiểu Lam người tỏa khí lạnh bước đến một tay đẩy cô ả Hiểu Lam đang dương dương tự đắc ngã nhào xuống sàn :
“ A Mộng Đình cậu làm gì thế ?” – Hiểu Lam tức tối mà vẫn phải kìm nén lại để giữ hình tượng ả dịu dàng thuần khiết mà nói .
“ Đúng đấy mày làm gì vậy chứ ?”
“ Chẳng phải các người muốn tôi xin lỗi hay sao .”
“ Này HIỂU LAM , xin lỗi nhé “.
Cô ả Hiểu Lam thật đúng là tức điên lên không làm gì được . Một người bên cạnh như cảm thấy bất bình cho cô ta dơ tay định đánh Mộng Định đã nhanh chóng bị cô tóm được bẻ tay xoay ngược lại kêu lên đầy đau đớn . Cô quay sang nhìn Hiểu Lam “ngây thơ” đứng đó sát khí tỏa ra khắp người rồi đảo mắt qua nhìn những người khác cất lời :
“ Quản bản thân và người của mình cho tốt vào “.
Mộng Đình giọng không chút hơi ấm nói sau đó dạt đám bạn cũ kia sang một bên mà đi ra .
“ Chu Mộng Đình ?”
“ Hình như đúng rồi là cậu ta đấy”.
Mộng Đình nghe thấy tên mình được nhắc có hơi khựng lại đôi chút giờ cô có thể đoán ra đám người là ai rồi nhưng cô vẫn thản nhiên như không có gì tiếp tục làm việc .
“ Ha đúng rồi này “. – một người tiến gần đến nhìn thấy rõ mặt cô trả lời lại đám kia .
“ Mới có 2 năm mà đã ra rồi sao thật bất công mà , giờ còn ngang nhiên xuất hiện ở đây “.
Đám người kia nhìn bộ đồng phục cô đang mặc đánh giá cô một lượt ánh mắt hiện lên vẻ đầy coi thường kiêu ngạo :
“ Này mày làm ở đây ? Dọn vệ sinh ? Ở nhà hàng 5 sao ? Người ta không đọc cái CV dơ bẩn của mày à ?”
Lời vừa dứt cả đám nữ nhân cười ồ lên đầy vẻ mỉa mai kiêu ngạo .
“ Đúng đấy , cái nhà hàng này không phải ai cũng vào được đâu . Nhờ Hiểu Lam cậu ấy quen biết với chủ cửa hàng nên lớp mình mới có thể ăn ở đây đấy . Cậu chắc không phải dở trò ong bướm đi quyến rũ người khác mới được vào đây đấy chứ ? “.
Mộng Đình vẫn không có phản ứng gì , cô coi như gió thoảng mây bay trực tiếp ngó lơ đám nữ nhân kia khiến bọn họ vô cùng tức tối :
“ Nè , điếc hả ? Không nghe bọn tao hỏi sao “ – một người quát to bước đến chỗ chậu nước giặt cây lau nhà đá mạnh một cái , nước trong chậu văng mạnh lên bắn tung tóe lên người Mộng Đình .
“ Thôi mà các cậu , bỏ qua đi .” -giọng một nữ nhân mang chút dịu dàng yếu đuối lên tiếng can ngăn .
“ Thôi gì mà thôi , Trân Dao cậu đây là quá hiền lành đi mới để cậu ta bắt nạt như thế . Cậu quên cậu ta hại cậu suýt chết rồi à . Loại người dơ dáy như cậu ta thì không cần khách khí làm gì “.
Trong đám nữ nhân đang xì xào nổi bật lên là một cô gái nướ da trắng rất xinh đẹp rõ thấy là con nhà giàu quyền quý ngây thơ trong sáng cũng là người ảnh hưởng nhất , cô ta liếc mắt đầy ẩn ý qua nhìn Trân Dao bên cạnh khiến cô gái rùng mình khiếp sợ . Từ lúc cô ta thấy Mộng Đình xuất hiện ở đây vẻ mặt có vẻ hơi khiếp sợ chính xác là … cô ta sợ nhưng sau đấy ánh mắt thay đổi nhìn về phía cô vô cùng tàn độc cô ta thực không muốn Mộng Đình xuất hiện ở đây càng hận sao Mộng Đình lại được thả ra sớm như vậy . Cô ta dần dần tiến lại gần Mộng Đình .
“ Hiểu Lam cậu cẩn thận đó . Đứng gần vậy nhỡ cậu ta làm gì cậu thì sao .”
Hiểu Lam bỏ qua lời khuyên kia bởi đơn giản cô ta mới là mối nguy hại .
“ Mộng Đình phải không hôm nay lớp chúng ta họp lớp ở đây cậu cũng ra cùng chúng tớ chúng vui đi “.
“ Hả sao cậu mời cô ta làm gì ?/ Đúng vậy “.
“ Thôi mà , dù sao cũng từng là bạn cùng lớp mà , Trân Dao cũng tha thứ cho cậu ấy rồi mà . Đi nha Mộng Đình “.
“ Không rảnh “ – Mộng Đình mặt lạnh hơn trước nhìn thẳng vào mắt Hieru Lam trả lời khiến cô ta hơi kinh sợ .
“ Thôi mà …. “
Nói rồi Hiểu Lam lôi qua kéo lại tay Mộng Đình vô cùng giả tạo mà lại tỏ vẻ ra như rất khẩn cầu cô . Mộng Đình thấy cô ta cầm tay mình thì đã thấy vô cùng kinh tởm trực tiếp hất thẳng tay cô ta ra . Hiểu Lam kéo nút của chiếc dao , mũi dao sắc nhọn hiện ra . Hiểu Lam do bị Mộng Đình đẩy ra nên tư thế có chới với nhưng Mộng Đình không dùng lực quá lớn chắc sẽ không làm cô ngã nhào bởi cô không muốn dây dưa phức tạp . Ấy thế mà Hiểu Lam Không hề muốn dừng , cô ta ưỡn ẹo giả vờ ngã phịch xuống đất kêu lên một tiếng . Đám người kia thấy vậy vô cùng tức tối như đau thay cho Hiểu Lam bạn bọn họ mà nháo nhào lên chửi mắng cô :
“ Này đồ dơ bẩn , Hiểu Lam tốt bụng có ý tốt mời mày mà mày dám động tay động chân với cậu ấy . Thật đúng là không biết điều “.
“ Quản lý , để tớ gọi quản lí ở đây ra đổi cổ luôn loại nhân viên như này đi cho sạch đất “.
“ Thôi mà các cậu , cậu ấy không có cố ý đâu , bỏ qua đi “. – Hiểu Lam vịn tay người bên cạnh ra vẻ đứng dậy một cách chật vật lên tiếng .
“ Cậu không khác gì Mạc Trân Dao quá tốt bụng để cậu ta cữa lên đầu lên cổ “.
“ Này Chu Mộng Đình còn không mau xin lỗi , Lam Lam tốt bụng đã tha cho mày rồi mà còn chưng cái mặt kia ra nữa “.
Mộng Đình nhìn cảnh lúc này mà chỉ tiếc không thể bắc rạp sân khấu dựng quầy thu bán vé . Cô điịnh mặc kệ đi ra nhưng lại bị đám kia chặn lại mà nói năng bát nháo .
“ Nhìn mặt cô ta kìa , vênh váo chưa “
“ Đúng là cái đồ không có người dậy “
“ Ấy Kiều Kiều cậu quên nó có ông bố nghiện cờ bạc nợ nần chồng chất à “
“ A ừ nhỉ “
Đám nữ nhân kẻ tung người hứng rồi cười ha hả như được mùa . Mộng Đình mặt tối lại đôi chút nhưng không bị mấy lời kia ảnh hưởng chỉ là cô nghĩ nếu họ đã muốn làm càn thì cô cũng chẳng cần phải tránh làm gì . Cô quay người lại nhìn Hiểu Lam người tỏa khí lạnh bước đến một tay đẩy cô ả Hiểu Lam đang dương dương tự đắc ngã nhào xuống sàn :
“ A Mộng Đình cậu làm gì thế ?” – Hiểu Lam tức tối mà vẫn phải kìm nén lại để giữ hình tượng ả dịu dàng thuần khiết mà nói .
“ Đúng đấy mày làm gì vậy chứ ?”
“ Chẳng phải các người muốn tôi xin lỗi hay sao .”
“ Này HIỂU LAM , xin lỗi nhé “.
Cô ả Hiểu Lam thật đúng là tức điên lên không làm gì được . Một người bên cạnh như cảm thấy bất bình cho cô ta dơ tay định đánh Mộng Định đã nhanh chóng bị cô tóm được bẻ tay xoay ngược lại kêu lên đầy đau đớn . Cô quay sang nhìn Hiểu Lam “ngây thơ” đứng đó sát khí tỏa ra khắp người rồi đảo mắt qua nhìn những người khác cất lời :
“ Quản bản thân và người của mình cho tốt vào “.
Mộng Đình giọng không chút hơi ấm nói sau đó dạt đám bạn cũ kia sang một bên mà đi ra .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất