Chương 19
“ Có chuyện gì sao ?” – người bảo vệ hỏi cô .
“ Dạ không ạ . Lúc vặn cửa chắc do lâu ngày nên chắc nó bị kẹt. Cháu cố hích người vào cửa đẩy ra chắc dùng lực hơi mạnh nên …. . Chú ơi , chú có thể giúp cháu bê cánh cửa lên đây được không ạ ?” – Mộng Đình nén đau cố đứng thẳng người cô giấu đi phần sự thật vì thấy không quá cần thiết phả nói ra mà cất lời .
“ À được , chờ chú một chút “.
Người đàn ông hiền từ nhanh nhẹn vác chiếc gỗ đi lên .
“ Đúng thật cửa ở đây cũng hay bị trục trặc ổ khóa . Hồi trước cũng có nhân viên kẹt trong này nhưng không đủ sức lực đẩy cửa ra cũng không gọi ai giúp đỡ được cả ngất cả ra vì đói với lạnh cũng may phát hiện kịp thời đưa tới
bệnh viện đấy . “
“ Thế cháu có làm sao không .”
“ Dạ không ạ .”
“ Vậy thì tốt rồi . Cánh cửa này để chú kêu người đến sửa cho không cần lo bị trách phạt đâu cứ đi làm việc của cháu đi “.
“ Vậy cháu cảm ơn ạ “.
Người bảo vệ nói rồi bước xuống hầm gửi xe lần nữa chắc kêu người tới sửa cửa . Cơn đau tiếp tục hoành hành , cô cắn răng chịu đựng lê từng bước chân lên cầu thang phía trên . Dãy cầu thang tuy ngắn có lẽ chưa tới mười bậc nhưng giờ đối với cô việc đi hết các bậc này có lẽ như đi qua cả thế kỉ luôn . Đi hết dãy cầu thang cô lại chật vật bước về sảnh chính .
---
Tại lầu 3 của nhà hàng trong phòng ăn sang trọng .
“ Cái thằng nhãi này , ông cháu với nhau ăn cơm một bữa mà cũng khó khăn ? Rốt cuộc ông có phải ông ruột của mày không đấy ?”- Ông cụ Lăng Minh Đức khó chịu nhìn thằng cháu đối diện mình nói .
Lăng Quân từ lúc bước vào phòng không lên tiếng nửa câu chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại xử lí công việc khiến Lăng Minh Đức vô cùng khó chịu .
“ Ông có việc gì thì vào vấn đề chính luôn đi nếu không cháu về công ty xử lí công việc “.
“ Ơ Cái thằng…ôn này , bao lâu nay không về nhà liếc ông mày lấy một cái , ông mày muốn ăn cơm với mày một nữa không được à?”
“ Vậy cháu đi đây “
Lăng Quân vừa nói đứng thẳng dậy chuẩn bị bước ra .
“ Ấy ấy … ngồi đã … thằng oắt này . Rốt cuộc mày là cháu ông hay ông là cháu mà hả . Ngồi xuống , ngồi xuống ông nói được chưa “.
“ Đây đây đây …”
Ông cụ Lăng vui vẻ rút điện thoại bấm bấm gì đấy rồi đưa sang cho Lăng Quân xem .
“ Đây cháu nhìn xem ông mày phải tốn hơi bị nhiều công sức mới lập được cái danh sách con gái mấy nhà có tiếng ở thành phố B này đấy , cháu xem có ưng ai không “.
“ Quản gia Lưu cũng hao tổn công sức rồi “.
“ Cái thằng … à ừ thì quản gia Lưu làm nhưng ông mày cũng góp phần cho ý kiến … thôi thôi vào việc chính . Lần này thì mày đừng hòng trốn được . Coi đi xem có để ai vào mắt không ?”
Ông cụ vừa nói vừa lướt lướt điện thoại đưa cho Lăng Quân xem .
“ Ông thấy con gái nhà chú Cố bên Cố thị cũng được này xinh đẹp giỏi giang mới du học nước ngoài về không thì cháu lão Tiêu cũng được này dễ thương hoạt bát…”
Lăng Quân bên này hơi nhíu mày khó chịu :
“ Cháu đã nói với ông rồi cháu không có hứng thú với hôn nhân , hiện giờ vẫn chưa có ý định kết hôn “.
“ M..mày thật muốn làm ông tức chết phải không !! Ông mày là lo cho mày hơn 30 cái tuổi đầu rồi mà còn chưa có ai yêu suốt ngày chăm chăm vào công việc thì làm sao kiếm được vợ . Ông đây đi tìm hộ cho mày mà còn làm bộ“ .
“ Thư kí Lâm , cậu có người yêu chưa ? “ – Ông cụ Lăng nói một hồi rồi lại quay sang hỏi Lâm Mộc Dương.
Mộc Dương từ lúc nghe ông chủ mình có hẹn với ông nội thì đã chuẩn bị sẵn tinh thần bởi lần nào hai người này ăn cơm là cũng như đi đánh trận và dĩ nhiên anh là người bị vạ lây .
“ Dạ… thưa ngài tôi có rồi ạ “.
“ Ha thế chứ . Mày thấy chưa thư kí Lâm kém mày có mấy tuổi mà đã kiếm được người yêu rồi nhìn người ta mà học tập . Còn mày tướng tá thì cũng xếp vào hạng tạm được còn thua xa ông mày ngày xưa tuổi sắp già đầu tới
nơi rồi mà còn làm giá “. – Lăng Minh Đức cười khen Mộc Dương rồi lại quay sang nói thằng cháu mình .
Mộc Dương nghe ông cụ nói vậy mà cũng bất lực khẽ nhếch miệng cười hùa theo . Anh nghĩ ngài Lăng có phải chê cháu mình hơi quá rồi không ông chủ anh tướng tá mặt mày mặt không có chỗ nào dám chê được anh phải dám khẳng định Lăng Quân so với các minh tinh nổi tiếng cũng phải đẹp hơn đến vài phần, tài năng thì khỏi nhắc , chưa kể đi hội nghị tiệc tùng nào cũng có phái nữ để mắt tới khen lên khen xuống mới gặp anh là đổ không dựng lên được luôn thế mà ông cụ lại chơi câu ông chủ mình ế mới chết . Cặp ông cháu này đúng thật là khiến người ta
bất lực mà.
Lăng Quân nãy tới giờ nghe ông cụ cứ một câu nói mình già hai câu nói mình già khiến anh hơi khó chịu chợt nhớ tới cô nhím nhỏ kia lúc nào gặp mình cũng gọi là “ chú “ mà có chút nhớ nhớ hơi nhếch khóe miệng cười nhưng chính anh lại không phát giác ra . Ông cụ Lăng phía bên này cũng chưa nhìn ra khoảnh khắc bất thường tới từ vị trí
thằng cháu ngang bướng của mình .
“ Dạ không ạ . Lúc vặn cửa chắc do lâu ngày nên chắc nó bị kẹt. Cháu cố hích người vào cửa đẩy ra chắc dùng lực hơi mạnh nên …. . Chú ơi , chú có thể giúp cháu bê cánh cửa lên đây được không ạ ?” – Mộng Đình nén đau cố đứng thẳng người cô giấu đi phần sự thật vì thấy không quá cần thiết phả nói ra mà cất lời .
“ À được , chờ chú một chút “.
Người đàn ông hiền từ nhanh nhẹn vác chiếc gỗ đi lên .
“ Đúng thật cửa ở đây cũng hay bị trục trặc ổ khóa . Hồi trước cũng có nhân viên kẹt trong này nhưng không đủ sức lực đẩy cửa ra cũng không gọi ai giúp đỡ được cả ngất cả ra vì đói với lạnh cũng may phát hiện kịp thời đưa tới
bệnh viện đấy . “
“ Thế cháu có làm sao không .”
“ Dạ không ạ .”
“ Vậy thì tốt rồi . Cánh cửa này để chú kêu người đến sửa cho không cần lo bị trách phạt đâu cứ đi làm việc của cháu đi “.
“ Vậy cháu cảm ơn ạ “.
Người bảo vệ nói rồi bước xuống hầm gửi xe lần nữa chắc kêu người tới sửa cửa . Cơn đau tiếp tục hoành hành , cô cắn răng chịu đựng lê từng bước chân lên cầu thang phía trên . Dãy cầu thang tuy ngắn có lẽ chưa tới mười bậc nhưng giờ đối với cô việc đi hết các bậc này có lẽ như đi qua cả thế kỉ luôn . Đi hết dãy cầu thang cô lại chật vật bước về sảnh chính .
---
Tại lầu 3 của nhà hàng trong phòng ăn sang trọng .
“ Cái thằng nhãi này , ông cháu với nhau ăn cơm một bữa mà cũng khó khăn ? Rốt cuộc ông có phải ông ruột của mày không đấy ?”- Ông cụ Lăng Minh Đức khó chịu nhìn thằng cháu đối diện mình nói .
Lăng Quân từ lúc bước vào phòng không lên tiếng nửa câu chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại xử lí công việc khiến Lăng Minh Đức vô cùng khó chịu .
“ Ông có việc gì thì vào vấn đề chính luôn đi nếu không cháu về công ty xử lí công việc “.
“ Ơ Cái thằng…ôn này , bao lâu nay không về nhà liếc ông mày lấy một cái , ông mày muốn ăn cơm với mày một nữa không được à?”
“ Vậy cháu đi đây “
Lăng Quân vừa nói đứng thẳng dậy chuẩn bị bước ra .
“ Ấy ấy … ngồi đã … thằng oắt này . Rốt cuộc mày là cháu ông hay ông là cháu mà hả . Ngồi xuống , ngồi xuống ông nói được chưa “.
“ Đây đây đây …”
Ông cụ Lăng vui vẻ rút điện thoại bấm bấm gì đấy rồi đưa sang cho Lăng Quân xem .
“ Đây cháu nhìn xem ông mày phải tốn hơi bị nhiều công sức mới lập được cái danh sách con gái mấy nhà có tiếng ở thành phố B này đấy , cháu xem có ưng ai không “.
“ Quản gia Lưu cũng hao tổn công sức rồi “.
“ Cái thằng … à ừ thì quản gia Lưu làm nhưng ông mày cũng góp phần cho ý kiến … thôi thôi vào việc chính . Lần này thì mày đừng hòng trốn được . Coi đi xem có để ai vào mắt không ?”
Ông cụ vừa nói vừa lướt lướt điện thoại đưa cho Lăng Quân xem .
“ Ông thấy con gái nhà chú Cố bên Cố thị cũng được này xinh đẹp giỏi giang mới du học nước ngoài về không thì cháu lão Tiêu cũng được này dễ thương hoạt bát…”
Lăng Quân bên này hơi nhíu mày khó chịu :
“ Cháu đã nói với ông rồi cháu không có hứng thú với hôn nhân , hiện giờ vẫn chưa có ý định kết hôn “.
“ M..mày thật muốn làm ông tức chết phải không !! Ông mày là lo cho mày hơn 30 cái tuổi đầu rồi mà còn chưa có ai yêu suốt ngày chăm chăm vào công việc thì làm sao kiếm được vợ . Ông đây đi tìm hộ cho mày mà còn làm bộ“ .
“ Thư kí Lâm , cậu có người yêu chưa ? “ – Ông cụ Lăng nói một hồi rồi lại quay sang hỏi Lâm Mộc Dương.
Mộc Dương từ lúc nghe ông chủ mình có hẹn với ông nội thì đã chuẩn bị sẵn tinh thần bởi lần nào hai người này ăn cơm là cũng như đi đánh trận và dĩ nhiên anh là người bị vạ lây .
“ Dạ… thưa ngài tôi có rồi ạ “.
“ Ha thế chứ . Mày thấy chưa thư kí Lâm kém mày có mấy tuổi mà đã kiếm được người yêu rồi nhìn người ta mà học tập . Còn mày tướng tá thì cũng xếp vào hạng tạm được còn thua xa ông mày ngày xưa tuổi sắp già đầu tới
nơi rồi mà còn làm giá “. – Lăng Minh Đức cười khen Mộc Dương rồi lại quay sang nói thằng cháu mình .
Mộc Dương nghe ông cụ nói vậy mà cũng bất lực khẽ nhếch miệng cười hùa theo . Anh nghĩ ngài Lăng có phải chê cháu mình hơi quá rồi không ông chủ anh tướng tá mặt mày mặt không có chỗ nào dám chê được anh phải dám khẳng định Lăng Quân so với các minh tinh nổi tiếng cũng phải đẹp hơn đến vài phần, tài năng thì khỏi nhắc , chưa kể đi hội nghị tiệc tùng nào cũng có phái nữ để mắt tới khen lên khen xuống mới gặp anh là đổ không dựng lên được luôn thế mà ông cụ lại chơi câu ông chủ mình ế mới chết . Cặp ông cháu này đúng thật là khiến người ta
bất lực mà.
Lăng Quân nãy tới giờ nghe ông cụ cứ một câu nói mình già hai câu nói mình già khiến anh hơi khó chịu chợt nhớ tới cô nhím nhỏ kia lúc nào gặp mình cũng gọi là “ chú “ mà có chút nhớ nhớ hơi nhếch khóe miệng cười nhưng chính anh lại không phát giác ra . Ông cụ Lăng phía bên này cũng chưa nhìn ra khoảnh khắc bất thường tới từ vị trí
thằng cháu ngang bướng của mình .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất