Chương 20
“ A tôi là khổ quá đi mà có mỗi thằng cháu ngốc chỉ mong cho nó sớm lấy vợ đẻ con để hưởng cảm giác bồng chắt như nào mà nó cũng không cho đúng là có cháu cũng như không , đúng là thằng cháu vô lương tâm mà “ – ông cụ bắt đầu than thở .
Lăng Quân và thư kí Lâm bên này nhìn ông cụ đầy bất lực trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên dòng chữ “ lại bài ca bất diệt “ . Lăng Quân từ trước tới giờ mà nói chuyện với ông mình về vấn đề này là lúc nào cũng tìm lí do thoái thác cho qua nhưng hôm nay anh lại đặc biệt có chủ ý khác :
“ Thôi được , ông muốn có cháu dâu chứ gì . Cháu dẫn về cho ông được chưa “.
“ Cháu nói thật ? “.
“ Cháu đã bao giờ nói đùa chưa ?“.
Tuy ông cụ biết thằng cháu mình không bao giờ biết nói đùa là gì làm chuyện gì cũng nghiêm túc nhưng vẫn bán tín bán nghi nhìn Lăng Quân :
“ Mày đừng hòng qua mắt ông đây là mày đổi lí do thoái thác mới cho xong đúng không . Ở với mày bao nhiêu năm ông mày còn không biết cái mặt lạnh chưa yêu ai bao giờ của mày thì lấy đâu ra cháu dâu cho ông . Đừng có nghĩ
thuê tạm cô nào đóng giả về đây là qua được con mắt tinh tường của ông mày “.
“ Tùy ông thôi . Công ty có việc cháu cần về giải quyết gấp . Cháu xin phép đi trước “.
Lăng Quân nói rồi đứng dậy lễ phép chào một tiếng rồi ra khỏi phòng .
“ Ơ này ông chưa nói xong mà ...“.
Lăng Quân cùng Mộc Dương nhanh chóng nhấn thang máy đi xuống lầu một .
---
Một người nhân viên có lẽ đang vội việc mà chạy hớt hải về phía ngược chiều Mộng Đình rồi không cẩn thận va vào cô , hai người cùng ngã ra đất nhưng rất nhanh người nhân viên đẫ đứng được còn Mộng Đình có hơi chất vật vừa lúc cửa thang máy mở ra . Lăng Quân bước ra nhưng hắn không thấy màn ngã vừa rồi cũng không chú ý tới hải người đằng sau mình nhanh chóng sải bước đến cửa chính .Người nhân viên nhìn cổ chân Mộng Đình có vệt máu chảy lòng hoảng loạn vội vã để đỡ cô dậy :
“ Cô gái cô không sao chứ ? Vừa nãy là do tôi vội quá thật sự xin lỗi cô .”
“ Không sao “.
Lăng Quân cách đó một đoạn nghe thấy tiếng của cô thì hơi khựng lại cảm giác có chút quen thuộc anh giơ tay xem đồng hồ thấy không có khả năng Mộng Đình lại ở đây giờ này định bước tiếp thì tiếng hai người đằng sau tiếp tục vang lên :
“ Nhưng mà chân của cô …?”
“Không sao không phải lỗi do anh đâu , anh cứ tiếp tục làm việc của mình đi “.
“ Vậy không được, để tôi đỡ cô ngồi tạm vào ghế ở đằng kia đi “.
Người nhân viên đang định đỡ cô lên thì bỗng có cảm giác đằng sau lưng mình như lạnh đi vài phần khiến anh sợ hãi chưa kịp ngoảnh đầu lại xem là ai thì giọng nói người kia đã vang lên :
“ Đưa cô ấy đây “.
“ Ơ … d..dạ , ngài Lăng “ – người nhân viên quay đầu lại thấy anh vội đáp .
Lăng Quân bỏ qua lời người kia trực tiếp hất mạnh anh ta sang một bên cúi người xuống nhẹ nhàng bế cô lên .Hiện trường lúc này hình như ai cũng ngỡ ngàng ngoài người đàn ông cao ngạo kia . Mộng Đình ngạc nhiên nhìn
người đàn ông trước mặt định lên tiếng :
“ Ch..ú …”
Còn thư kí Lâm đứng đằng sau thì đúng là “ ôi ai đó tát tôi một cái cho tỉnh ngủ được không “ ông chủ anh cư nhiên lại đang bế con gái nhà người ta ôm vào lòng . Lăng Quân nhanh chóng sải bước về phía tòa khách sạn sang trọng
đằng sau nhà hàng . Lâm Mộc Dương hiểu ý đi lên trước mở cửa phòng nghỉ riêng của Lăng Quân chờ sẵn .
Vào bên trong phong , Lăng Quân nhẹ nhàng đặt cô gái ngồi xuống giường lớn còn anh ngồi quỳ trước mắt cô cẩn thận nâng chân cô lên xem xét . Anh cởi dậy giày rồi cởi tất cô ra , cổ chân sưng tấy một vệt máu lớn chảy dài ở cổ chân thấm cả vào chiếc tất trắng . Lăng Quân nhìn một lượt mày có hơi nhíu lại không rõ mang tâm trạng gì .
“ Giải thích một chút?”
“Phá cửa lao ra “.
“Vậy đau không ?”
“Đau”
“Biết đau mà vẫn làm “.
“ Không làm không được “
"..."
Anh lấy nước lau chân cho cô nhìn bàn chân trắng nhỏ nhắn trên tay ngày càng sưng đỏ khiến lòng anh hơi rối :
“ Đến bệnh viện “.
Mộng Đình nãy giờ vẫn thất thần chưa lên tiếng bỗng nghe thấy hai từ “ bệnh viện “ gương mặt đổi sắc :
“ K..không muốn đến bệnh viện “.
“ Nghe lời ”.
“ Thật sự không muốn “.
Mộng Đình níu lấy tay áo anh đang định cúi người xuống bế cô lên lần nữa nói , hai con người nhìn nhau một hồi lâu khoảng cách rất gần có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương . Lăng Quân nhìn cô gái nhỏ trong đầu nghĩ gì đấy rồi quay sang thư kí Lâm nãy giờ đang hứng trọn màn cẩu huyết vừa rồi:
“ Thư kí Lâm , gọi Tiêu Khải Trạch đến đây “
“ Dạ vâng ạ”
Chưa tới 15 phút sau cửa phòng mở , một người đàn ông ăn mặc vô cùng chỉnh tề vội bước vào trên tay xách một hộp đựng dụng cụ y tế cỡ lớn theo sau là một cậu trai thấp hơn anh một chút ăn mặt cả lơ phơ phất đang xưng mày xỉa cả hai chắc là chạy vội tới đây nên giờ còn đang thở gấp :
“ Đâu? Lăng Quân cậu bị thương ở chỗ nào hả ? Nặng không?”- Người đàn ông chạy vội đến chỗ Lăng Quân ngó nghiêng trên người anh gương mặt tỏ rõ sự lo lắng.
“Không phải tôi . Là cô ấy “.
Lăng Quân đưa mắt nhìn xuống giường , Tiêu Khải Trạch cũng nương mắt nhìn thấy Mộng Đình đang ngồi
trên giường gương mặt có chút tái nhợt .
“ Cô gái này là ...? ”
“ Hỏi nhiều . Làm việc của cậu đi “
Lăng Quân và thư kí Lâm bên này nhìn ông cụ đầy bất lực trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên dòng chữ “ lại bài ca bất diệt “ . Lăng Quân từ trước tới giờ mà nói chuyện với ông mình về vấn đề này là lúc nào cũng tìm lí do thoái thác cho qua nhưng hôm nay anh lại đặc biệt có chủ ý khác :
“ Thôi được , ông muốn có cháu dâu chứ gì . Cháu dẫn về cho ông được chưa “.
“ Cháu nói thật ? “.
“ Cháu đã bao giờ nói đùa chưa ?“.
Tuy ông cụ biết thằng cháu mình không bao giờ biết nói đùa là gì làm chuyện gì cũng nghiêm túc nhưng vẫn bán tín bán nghi nhìn Lăng Quân :
“ Mày đừng hòng qua mắt ông đây là mày đổi lí do thoái thác mới cho xong đúng không . Ở với mày bao nhiêu năm ông mày còn không biết cái mặt lạnh chưa yêu ai bao giờ của mày thì lấy đâu ra cháu dâu cho ông . Đừng có nghĩ
thuê tạm cô nào đóng giả về đây là qua được con mắt tinh tường của ông mày “.
“ Tùy ông thôi . Công ty có việc cháu cần về giải quyết gấp . Cháu xin phép đi trước “.
Lăng Quân nói rồi đứng dậy lễ phép chào một tiếng rồi ra khỏi phòng .
“ Ơ này ông chưa nói xong mà ...“.
Lăng Quân cùng Mộc Dương nhanh chóng nhấn thang máy đi xuống lầu một .
---
Một người nhân viên có lẽ đang vội việc mà chạy hớt hải về phía ngược chiều Mộng Đình rồi không cẩn thận va vào cô , hai người cùng ngã ra đất nhưng rất nhanh người nhân viên đẫ đứng được còn Mộng Đình có hơi chất vật vừa lúc cửa thang máy mở ra . Lăng Quân bước ra nhưng hắn không thấy màn ngã vừa rồi cũng không chú ý tới hải người đằng sau mình nhanh chóng sải bước đến cửa chính .Người nhân viên nhìn cổ chân Mộng Đình có vệt máu chảy lòng hoảng loạn vội vã để đỡ cô dậy :
“ Cô gái cô không sao chứ ? Vừa nãy là do tôi vội quá thật sự xin lỗi cô .”
“ Không sao “.
Lăng Quân cách đó một đoạn nghe thấy tiếng của cô thì hơi khựng lại cảm giác có chút quen thuộc anh giơ tay xem đồng hồ thấy không có khả năng Mộng Đình lại ở đây giờ này định bước tiếp thì tiếng hai người đằng sau tiếp tục vang lên :
“ Nhưng mà chân của cô …?”
“Không sao không phải lỗi do anh đâu , anh cứ tiếp tục làm việc của mình đi “.
“ Vậy không được, để tôi đỡ cô ngồi tạm vào ghế ở đằng kia đi “.
Người nhân viên đang định đỡ cô lên thì bỗng có cảm giác đằng sau lưng mình như lạnh đi vài phần khiến anh sợ hãi chưa kịp ngoảnh đầu lại xem là ai thì giọng nói người kia đã vang lên :
“ Đưa cô ấy đây “.
“ Ơ … d..dạ , ngài Lăng “ – người nhân viên quay đầu lại thấy anh vội đáp .
Lăng Quân bỏ qua lời người kia trực tiếp hất mạnh anh ta sang một bên cúi người xuống nhẹ nhàng bế cô lên .Hiện trường lúc này hình như ai cũng ngỡ ngàng ngoài người đàn ông cao ngạo kia . Mộng Đình ngạc nhiên nhìn
người đàn ông trước mặt định lên tiếng :
“ Ch..ú …”
Còn thư kí Lâm đứng đằng sau thì đúng là “ ôi ai đó tát tôi một cái cho tỉnh ngủ được không “ ông chủ anh cư nhiên lại đang bế con gái nhà người ta ôm vào lòng . Lăng Quân nhanh chóng sải bước về phía tòa khách sạn sang trọng
đằng sau nhà hàng . Lâm Mộc Dương hiểu ý đi lên trước mở cửa phòng nghỉ riêng của Lăng Quân chờ sẵn .
Vào bên trong phong , Lăng Quân nhẹ nhàng đặt cô gái ngồi xuống giường lớn còn anh ngồi quỳ trước mắt cô cẩn thận nâng chân cô lên xem xét . Anh cởi dậy giày rồi cởi tất cô ra , cổ chân sưng tấy một vệt máu lớn chảy dài ở cổ chân thấm cả vào chiếc tất trắng . Lăng Quân nhìn một lượt mày có hơi nhíu lại không rõ mang tâm trạng gì .
“ Giải thích một chút?”
“Phá cửa lao ra “.
“Vậy đau không ?”
“Đau”
“Biết đau mà vẫn làm “.
“ Không làm không được “
"..."
Anh lấy nước lau chân cho cô nhìn bàn chân trắng nhỏ nhắn trên tay ngày càng sưng đỏ khiến lòng anh hơi rối :
“ Đến bệnh viện “.
Mộng Đình nãy giờ vẫn thất thần chưa lên tiếng bỗng nghe thấy hai từ “ bệnh viện “ gương mặt đổi sắc :
“ K..không muốn đến bệnh viện “.
“ Nghe lời ”.
“ Thật sự không muốn “.
Mộng Đình níu lấy tay áo anh đang định cúi người xuống bế cô lên lần nữa nói , hai con người nhìn nhau một hồi lâu khoảng cách rất gần có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương . Lăng Quân nhìn cô gái nhỏ trong đầu nghĩ gì đấy rồi quay sang thư kí Lâm nãy giờ đang hứng trọn màn cẩu huyết vừa rồi:
“ Thư kí Lâm , gọi Tiêu Khải Trạch đến đây “
“ Dạ vâng ạ”
Chưa tới 15 phút sau cửa phòng mở , một người đàn ông ăn mặc vô cùng chỉnh tề vội bước vào trên tay xách một hộp đựng dụng cụ y tế cỡ lớn theo sau là một cậu trai thấp hơn anh một chút ăn mặt cả lơ phơ phất đang xưng mày xỉa cả hai chắc là chạy vội tới đây nên giờ còn đang thở gấp :
“ Đâu? Lăng Quân cậu bị thương ở chỗ nào hả ? Nặng không?”- Người đàn ông chạy vội đến chỗ Lăng Quân ngó nghiêng trên người anh gương mặt tỏ rõ sự lo lắng.
“Không phải tôi . Là cô ấy “.
Lăng Quân đưa mắt nhìn xuống giường , Tiêu Khải Trạch cũng nương mắt nhìn thấy Mộng Đình đang ngồi
trên giường gương mặt có chút tái nhợt .
“ Cô gái này là ...? ”
“ Hỏi nhiều . Làm việc của cậu đi “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất