Xin Anh Đừng Lừa Em Lần Nữa

Chương 8

Trước Sau
Hơn 9:00 tối xong xuôi mọi việc như thường bận Mộng Đình lại yên vị trên ghế trong quầy thanh toán . Khi ánh mắt vừa hướng ra bên ngoài cửa hàng đã chạm đúng khuôn mặt góc cạnh phát sáng của người đàn ông kia . Cô hơi

thẫn thờ một chút , hôm nay người đàn ông không mặc vest sang trọng như ngày thường mà chỉ đơn giản trong chiếc áo phông tối màu chiếc quần suông cùng màu với cái áo lộ rõ thân hình vạm vỡ trông vô cùng trẻ trung năng động như một sinh viên đại học nhưng không vì thế mà khí chất trên người giảm đi .

Hình như hắn ta hôm nay tự lái xe tới thì phải chiếc ô tô đỗ ngoài cửa khác hãng xe mấy hôm trước hắn đi tới nhưng chắc giá tiền cũng chẳng chênh lệch là bao .

Mộng Đình vẫn hơi đơ người trước giao diện lạ hơi ngày thường của anh mỗi khi gặp cô lại thấy hơi nực cười gặp được có tí lần thì biết anh ta ăn mặc thế nào chứ .

“ Ngắm đủ chưa ?”. – tiếng ho khan nhẹ cùng giọng người đàn ông cất lên trước mặt cô .

“À …. Không hề nhá ”. – giọng Mộng Đình hơi lộn xộn lúng túng đáp lại người kia .

“ Đồ ?”

“Của anh đây “ .

Nói rồi Mộng Đình cúi xuống mở ngăn tủ dưới quầy lấy ra chiếc túi màu xanh đưa qua cho anh .

“Anh có thể kiểm tra lại lần nữa .”

“ Khỏi . Tôi mà kiểm tra chắc cô không đền nổi nữa ha “



“Anh …”

Nhìn nhím nhỏ xù lông trước mặt anh không nhịn được cong môi lên cười .

“ Một bao thuốc.”

Mộng Đình lặng lẽ lấy thuốc rồi thanh toán vẫn không quên liếc anh một cái . Người đàn ông môi vẫn cong cong ý cười nhìn cô khiến cô hơi nhăn mày khó hiểu nhưng không khỏi công nhận người đàn ông này cười lên cũng thực

quá đẹp đi aaa .

“ Lần sau ngắm lâu quá tôi thu phí đấy “ . – Người đàn ông cười gian xảo nhìn cô gái rồi quay người rảo bước ra ngoài .

“Hừm anh đừng có mà mộng tưởng . Ai thèm ngắm anh chứ hả …” . Mộng Đình rối rít luống cuống đáp lại mặt đỏ phừng phừng , thẹn quá hóa giận mà chửi thầm người đàn ông bên ngoài cửa hàng kia “ đúng là không biết xấu hổ , tên nhà giàu tự luyến mặt cũng chỉ là đẹp hơn người người khác tí xíu …. Xí ….” , hận không thể lao ra ngoài đá cho anh mấy cái . Cô nàng cứ thế hậm hực nguyên cả tối mà không hề hay biết mỗi khi nhắc đến anh ta là tim lại đập loạn lên không ngớt.

---

“ Alo , Đình Đình yêu dấu . Nay cuối tuần mình đi chơi nha “.

Mộng Đình mắt lim dim còn đang ngái ngủ nhận điện thoại của Hứa San gọi .



“ Hả San San …”

“Ôi trời tiểu tổ tông tôi ơi mặt trời sắp lặn tới nơi rồi mà chưa dậy nữa hả . Nhanh lên nhanh lên tớ sắp đến nhà cậu rồi .”

Mộng Đình vươn vai ngáp dài một cái xuống giường . Hôm nay là cuối tuần Hứa San rảnh rỗi lên rủ Mộng Định vi vu khắp nơi , hai người vào trung tâm thương mại quét qua mọi ngóc ngách .

“ A , Tớ vào nhà vệ sinh một lát nhé “

“ừm”

Hứa San nhìn thấy gì đấy giọng hơi hấp tấp quay sang nói với Mộng Đình rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh . Mộng Đình lúc này đang đứng dựa vào lan can gần đó chờ cô nàng , cô đảo mắt nhìn xung quanh tòa nhà rộng lớn với đèn led xa hoa sáng chói rồi dừng lại trên cửa thang máy phía bên kia , khuôn mặt của “ người quen “ hiện lên trước mắt cô người bên kia cũng hướng tầm mắt nhìn chằm về phía cô , Mộng Đình thầm nghĩ “ sao đâu đâu cũng gặp tay dở người kia thế “ . Nghĩ rồi Mộng Đình nhanh chóng đảo mắt đi nơi khác rồi quay người lại để hình

ảnh người đàn ông sau lưng .

Trong thang máy lúc này , Mộc Dương người đang run lên cầm cập vì mảng không khí lạnh lẽo trước mặt mình “ ai lại chọc giận ông chủ mình nữa vậy vừa mới nãy mặt còn vài ý cười mà giờ đã trầm xuống đằng đằng sát khí đến khó tin “

“ Thư kí Lâm , tôi không nổi bật đến vậy à?”

Lâm Mộc Dương ngớ người trước câu hỏi của ông chủ mình . Người đàn ông trước mặt anh mà không nổi bật xuất chúng hơn người thì còn ai có thể so được nữa . Mặt hắn lúc nào cũng lạnh như băng , cao lãnh kiêu ngạo ấy thế đi đâu cũng có thể phát sáng , Mộc Dương lẩm nhẩm trong đầu không nhớ xuể có biết bao tiểu thư khuê các bao cô gái điêu đứng vì khuôn mặt cùng tài năng của hắn . Ấy thế mà bây giờ ông chủ của hắn lại đang lửa giận tức tối hỏi hắn một câu hỏi mà ai cũng có thể dễ dàng đáp mà không phải nghĩ ngợi :

“ … D..Dạ . Đương nhiên ông chủ là nổi bật nhất ạ , chuyện này cả thành phố B ai mà không biết cơ chứ . Người nào mà không biết thì chắc là người tiền sử a .” – Mộc Dương giọng hơi run đáp lại còn không quên chen thêm vài câu nịnh nọt vào .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau