Chương 39
Từ Tán: “Cậu muốn đi tắm không?”
“Hở?”
“Phải có biện pháp tránh nước.” Từ Tán chỉ xuống chân Lam Thiên Nhiên: “Tắm sơ qua được rồi, hôm nay đừng ngâm nước.”
“Được.”
Hai người tranh thủ tắm xong, Từ Tán lại kiểm tra vết thương cho Lam Thiên Nhiên thêm lần nữa, sau đó ai về phòng nấy.
Từ Tán lăn lộn mãi, rất lâu sau đó mới ngủ được, ngày hôm sau cũng không ngủ nướng mà dậy rất sớm.
Khu biệt thự mà Lam Thiên Nhiên sống có khung cảnh rất tuyệt, trời vừa sáng là bên ngoài đã truyền đến tiếng chim hót không ngừng, góc bên này líu ríu xong lại đến bên kia chiêm chiếp, nghe như đang hát đối.
Từ Tán ngồi dậy, rời khỏi giường đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, nhìn xuyên qua lớp rèm lót là có thể thấy được cả khu vườn xanh um tươi tốt bên dưới. Anh còn thấy được vài chú chim đang nhảy nhót vui sướng trong lùm cây. Anh bật cười. Cửa sổ hai lớp kính, nếu đóng hết lại thì hiệu quả cách âm chắc rất tốt, nhưng tối qua Từ Tán quên không đóng, bây giờ cũng không có ý định đó, anh chỉ đứng dựa khung cửa nhìn ra bên ngoài.
Gió sớm mát mẻ, Từ Tán càng lúc càng tỉnh táo. Anh rời khỏi cửa sổ, đi rửa mặt, sau đó thay quần áo rời khỏi phòng ngủ. Khi đi ngang qua phòng của Lam Thiên Nhiên, anh do dự trong chốc lát, rồi không vào làm phiền mà tiếp tục bước về phía trước. Đi đến trước phòng sách ở đầu cầu thang, anh thấy cửa đang mở, nhìn vào trong thì thấy chủ nhà đang ngồi ở bàn làm việc, trước mặt là laptop đang mở.
Từ Tán gõ nhẹ lên cửa: “Sao dậy sớm thế?”
Lam Thiên Nhiên ngẩng đầu lên: “Tôi vẫn luôn dậy sớm.”
“Đang làm việc?” Từ Tán bước vào phòng sách, nhưng không đến bên cạnh Lam Thiên Nhiên, mà thuận tay rút một quyển sách từ trên giá xuống, ngồi ở sô pha.
“Đọc e-mail.” Lam Thiên Nhiên thấy Từ Tán không cần mình phải tiếp đãi thì quay trở lại với màn hình máy tính. Đến 7 giờ, anh đóng laptop lại, nói: “Tôi đi chạy bộ.”
“Nghỉ vài ngày đi, chạy bộ sẽ kéo căng cơ bắp chân, không có lợi cho vết thương của cậu.”
“…À, được rồi.”
“Lại đây, tôi xem thử chân cậu sao rồi.”
Từ Tán để Lam Thiên Nhiên ngồi lên sô pha, rồi cúi xuống kiểm tra vết thương trên cẳng chân của người kia.
“Không sao, đến tối lại thay thuốc, loại vết thương này mỗi ngày thay một lần là đủ rồi.”
“Ừ.” Lam Thiên Nhiên cúi xuống nhìn Từ Tán, nhớ lại một việc xưa. Hồi cấp ba, có lần giáo viên thể dục dạy cả lớp chơi bóng, Lam Thiên Nhiên vụng về không làm được, còn bất cẩn ngã xuống, các bạn cùng lớp cùng nhau cười, chỉ có một mình Từ Tán chạy đến kiểm tra xem anh có bị thương không.
Lam Thiên Nhiên: “Cảm ơn.”
Từ Tán ngẩng lên cười với anh: “Đừng khách sáo.”
Hình bóng Từ Tán thuở niên thiếu trùng lên Từ Tán hiện giờ, Lam Thiên Nhiên bỗng thấy động lòng, vươn tay sờ lên đầu anh. Rồi cả hai cùng sửng sốt.
Lam Thiên Nhiên nhanh chóng rút tay về: “Xin lỗi.”
Từ Tán cười đáp: “Không sao, cho cậu sờ đấy.”
Anh nhích về phía trước một chút, dựa lên tay vịn sô pha, nghiêng đầu cười với Lam Thiên Nhiên. Vì góc độ nên ánh đèn và ánh nắng ngoài cửa sổ cùng phản chiếu lên mắt anh, điểm thêm vài ngôi sao lấp lánh lên tròng mắt đen thăm thẳm của anh.
Lam Thiên Nhiên nhìn vào mắt anh, không hiểu sao tim bắt đầu đập như điên, cả hơi thở cũng loạn nhịp. Mắt của Từ Tán trở nên sâu hun hút, lại càng lúc càng sáng. Lam Thiên Nhiên đột nhiên vươn tay ra che mắt anh lại. Từ Tán không cử động, cũng không lên tiếng, chỉ có khóe miệng hơi cong lên.
Lam Thiên Nhiên dứt khoát dời mắt nhìn sang nơi khác. Một lát sau, anh mới bình tĩnh lại, thu tay về, bỏ qua khúc nhạc đệm vừa qua, hỏi: “Sáng nay ăn gì?”
Từ Tán cũng làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nói rất tự nhiên: “Cậu nấu à? Tôi ăn gì cũng được, không kén ăn đâu.”
Lam Thiên Nhiên không nhìn anh, đứng dậy đi ra ngoài: “Tôi chỉ biết chiên trứng.”
Chiên trứng bằng chảo không dính khá dễ, chỉ cần cẩn thận khi đập vỏ, khi bắt đầu đừng để lửa quá lớn, đến khi chín vừa thì đổ ra đĩa là được.
Bữa sáng hôm nay, Lam Thiên Nhiên chỉ chiên hai cái trứng lòng đào, phần còn lại do Từ Tán làm hết. Anh vừa nướng bánh mì, chiên thịt nguội, cắt trái cây, nấu luôn cả canh thịt viên với rau cải.
Từ Tán cười nói: “Hồi còn nhỏ tôi đã biết nấu cơm rồi, chứ nếu dựa vào ba tôi thì 10 bữa có 9 là xúc xích ăn với mì gói.”
Lam Thiên Nhiên trao đổi thông tin: “Ba mẹ tôi không biết nấu ăn, cũng rất ít khi ở nhà. Trong nhà luôn có người làm nấu cơm, còn tôi không biết nấu.”
Từ Tán: “Tôi biết là được rồi.”
Lam Thiên Nhiên nhìn Từ Tán, nhưng rồi lập tức dời mắt đi. Từ sau khi Từ Tán giúp kiểm tra vết thương sáng nay, anh vẫn luôn cố gắng không nhìn thẳng vào người ta.
“Tôi nói nếu như người giúp việc nghỉ phép, tôi cũng có thể nấu cho cậu ăn.” Từ Tán cười: “À, quên mất, đi nhà hàng ăn cũng được, đồ tôi nấu đảm bảo không ngon bằng bên ngoài.”
Nếu Từ Tán không tự nhắc quán ăn, thì theo logic của Lam Thiên Nhiên, rất có khả năng anh sẽ tự nói. Nhưng khi Từ Tán đề cập đến, anh lại bảo rằng: “Cậu nấu cũng rất ngon.”
Từ Tán cười đáp: “Cảm ơn. Lần sau sẽ lại nấu cho cậu.”
Lam Thiên Nhiên cảm thấy mình bị Từ Tán dùng lời nói để trói buộc rồi, anh vô thức nhìn người kia.
Từ Tán đang ăn một miếng cam, môi dính nước trái cây trở nên hồng hào sáng bóng. Ăn xong cam, anh đặt vỏ xuống, rồi dùng lưỡi liếm môi.
Lam Thiên Nhiên nhìn đi nơi khác.
–
Đến chiều, Từ Tán và La Tiểu Duệ cùng đến cao ốc Lãng Nguyên xem văn phòng. Cả hai đều khá hài lòng, nhưng nếu thuê cả tầng lầu thì diện tích hơn lớn so với nhu cầu của họ.
Từ Tán đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Khu vực này là trung tâm, bốn phía đều là cao ốc văn phòng, người xe qua lại không ngớt.
La Tiểu Duệ cũng đến gần, nhìn sang một tòa nhà đang lóe sáng ở bên phải: “Cao ốc Hằng Thịnh đúng là có khí thế.”
Từ Tán nhìn sang Hằng Thịnh: “Giá cả hợp lý, cậu thấy sao?”
La Tiểu Duệ gật đầu: “Em keo kiệt quen rồi, hơi tiếc không muốn tiêu tiền.”
“Thứ nào cần thì phải dùng.” Từ Tán nói.
“Vâng, em biết mà.” La Tiểu Duệ tiếp lời: “Sản phẩm là nòng cốt, văn phòng là thể diện, chúng ta đã xây dựng được xương sống đủ vững chắc, cần phải tân trang lại mặt tiền rồi.”
Từ Tán bật cười.
La Tiểu Duệ: “Chúng ta thuê đi, nhanh chóng dọn đến đây, vậy mới có thể cho thuê lại cái văn phòng cũ kia.”
Văn phòng cũ rẻ hơn ở đây thật, nhưng cũng là tiền mà, có thể cho thuê sớm thì kiếm thêm tiền sớm thôi.
Từ Tán nhắn cho Lam Thiên Nhiên: Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng quyết định thuê một tầng của cao ốc Lãng Nguyên, sau này chúng ta là hàng xóm rồi.
Lam Thiên Nhiên không trả lời ngay, có lẽ đang bận gì đó. Mãi cho đến chiều, anh cũng không nhắn lại. Từ Tán suy nghĩ rồi bấm số điện thoại của anh.
Lam Thiên Nhiên nghe máy: “Từ Tán?”
“Là tôi. Sắp tan làm chưa? Tối nay có về ăn cơm không?”
Chỉ cần Lam Thiên Nhiên đáp là về, Từ Tán sẽ nói tiếp: Vậy tôi sang đón cậu về.
Nhưng câu trả lời lại là: “Không về, lát nữa tôi phải ra sân bay.”
Từ Tán ngạc nhiên: “Chuyện gì thế?”
“Không sao, đi công tác.”
“À.” Từ Tán nói: “Vậy nhớ mang thuốc theo, nếu cậu không biết cách làm, thì đến phòng khám nhờ bác sĩ thay thuốc cho.”
“Được, tôi biết rồi.”
Cúp máy rồi, Từ Tán thở dài, nằm bò ra bàn làm việc ngẩn ngơ. Lam Thiên Nhiên đang tránh anh à? Chắc không đến mức ấy đâu nhỉ? Anh đã làm gì đâu mà.
La Tiểu Duệ lại gần: “Anh Tán? Không khỏe à?”
Từ Tán ngồi dậy: “Không có gì. Sao thế?”
La Tiểu Duệ: “Chúng ta diễn tập đi?”
“Hở?”
“Ngày kia là chúng ta phải đến đài truyền hình để quay phỏng vấn rồi? Tự diễn tập trước chứ sao.”
Nhạc Trĩ muốn Từ Tán phối hợp quảng bá, nhưng không yêu cầu anh chỉ được đi một mình, thế là anh định dẫn theo La Tiểu Duệ, để cậu ta phân tán bớt chú ý của mọi người.
La Tiểu Duệ thì rất xem trọng việc này, nên cứ mãi hồi hộp.
“Được rồi.” Từ Tán đứng lên.
–
Đài truyền hình lên kế hoạch quay chương trình cho Hội nghị Doanh nghiệp sáng tạo chia làm ba tập, mỗi tập sẽ giới thiệu từ hai đến bốn doanh nghiệp. Khách Bộ Hành và Âm Vang được chia vào cùng một tập, nên khi Từ Tán cùng La Tiểu Duệ đến nơi thì gặp phải Đường Cư và Khổng Hi Thần.
Khổng Hi Thần còn rất trẻ, chỉ khoảng hơn 20 tuổi, ngoại hình thanh tú thiên hướng trung tính. Cậu ta vừa xuất hiện thì rất đông các thanh niên có mặt trong đài truyền hình đều chạy đến xin chữ ký.
La Tiểu Duệ cũng đi hóng hớt xin được hai chữ ký, còn rất có tinh thần chia sẻ, muốn cho Từ Tán một cái.
Từ Tán từ chối: “Anh lấy cái này làm gì? Cậu mang về công ty cho mấy cô bé ở nhà đi.”
La Tiểu Duệ: “Hai cái có đủ đâu, hay là em nên đi xin thêm mấy cái nữa?” Nói rồi cậu ta thở dài: “Ầy, người ta là ngôi sao, chỉ đứng đó thôi là chúng ta lép vế luôn rồi.”
Từ Tán: “Có cậu ta thì rating chắc sẽ rất cao.”
“Đúng đó!” La Tiểu Duệ bừng tỉnh: “Rating mới quan trọng chứ!”
Từ Tán im lặng, anh không thích rating cao, nhưng bây giờ thì cũng không còn gì để mất nữa, đành phải liều thôi.
“Từ Tán, còn nhớ tôi không?” Một nhân viên của đài truyền hình vừa cười vừa đến gần.
Từ Tán cũng mỉm cười đáp lại, đồng thời âm thầm nhìn bảng tên của người kia.
Trương Dương? Không có ấn tượng.
Trương Dương cười nói: “Chúng ta cùng học Đại học Minh, tôi là bạn học của Lam Thiên Nhiên.” Anh ta còn đùa: “Cậu từng cho tôi mượn dù, ở thư viện, còn nhớ không?”
“À, chào cậu, nhớ chứ.”
Từ Tán đã nghĩ ra, nhưng anh không cho người này mượn dù, mà là cho Lam Thiên Nhiên. Khi ấy là năm thứ nhất, Lam Thiên Nhiên và bạn học vừa ra khỏi thư viện, còn Từ Tán thì muốn vào. Trời đang mưa, Lam Thiên Nhiên không mang dù nên anh đã cho mượn. Vậy thì người đi cùng Lam Thiên Nhiên lúc ấy chắc là Trương Dương này rồi.
La Tiểu Duệ thì hai mắt sáng bừng, không ngờ Từ Tán có người quen ở đây! Cậu ta vội túm lấy Trương Dương để hỏi những gì cần chú ý khi vào ghi hình.
Trương Dương: “Cậu đừng căng thẳng, đơn giản lắm, tôi nói này…”
Từ Tán nhắn cho Lam Thiên Nhiên: Tôi gặp bạn học của cậu là Trương Dương ở đài truyền hình. Lát sau, anh tiếp: Đường Cư cũng ở đây.
Lam Thiên Nhiên không trả lời.
Chương trình bắt đầu quay, mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng ở nhà rồi, nên quá trình tiến hành khá thuận lợi. Đến giờ nghỉ, Trương Dương đến “tâm sự” với mọi người, khuyên tất cả đừng căng thẳng quá, cứ thả lỏng, không cần sợ phạm sai lầm, sau này còn hậu kỳ chỉnh sửa.
Trương Dương cười nói: “Từ Tán, cậu đừng có lạnh lùng thế chứ, ôn hòa hơn chút nào.”
Từ Tán: “Tôi cố gắng.”
Đường Cư cũng đánh giá anh: “Xem ra anh đúng là không thích có ống kính chĩa vào mình.”
Anh ta nói vậy là vì cảm thấy Từ Tán mình gặp mấy ngày trước và Từ Tán bây giờ cứ như hai người khác nhau.
Từ Tán cười khổ. Di động trong túi rung lên, anh lấy ra xem thì thấy là Lam Thiên Nhiên nhắn lại. Nội dung là: Vừa rồi bận. Trương Dương bây giờ chắc là phó chủ nhiệm ban kinh tế ở đài truyền hình. Đã quay xong chưa?
Từ Tán cười đáp: Chưa xong, chắc cũng mất cả ngày, mệt quá.
Trương Dương gọi: “Từ Tán, giữ nguyên dáng vẻ hiện giờ! Đẹp trai, dịu dàng, trí tuệ, đây chính là thần tượng của lớp trẻ bây giờ!”
Từ Tán: “…”
Mọi người đều quay sang nhìn anh. Từ Tán đúng là rất đẹp trai, bây giờ cũng đang cười dịu dàng, khi anh nói chuyện còn có thể biết được năng lực mạnh IQ cao, chỉ cần quảng bá thêm theo hướng tích cực, thì anh rất dễ dàng trở thành tấm gương của giới trẻ.
Di động của Từ Tán lại rung lên cái nữa, anh cúi đầu xuống nhìn.
Trong thời gian ghi hình tiếp theo, Từ Tán cũng không cố ý tỏ vẻ gì, nhưng Trương Dương lại khen anh rất ăn ảnh, thể hiện rất xuất sắc.
Đường Cư nhận được tin nhắn của Lam Thiên Nhiên: Cậu và Từ Tán đang ở đài truyền hình à? Quay có thuận lợi không?
Đường Cư quay lại nhìn Từ Tán đang tỏ ra ung dung tự tại trước ống kính, cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra một góc của bí mật nào đó. Vừa rồi Từ Tán cứ nhìn điện thoại mãi, chắc là đang nói chuyện với Lam Thiên Nhiên, sau đó anh trở nên ôn hòa thân thiện, người gặp người thích, nhưng băng tuyết tan chảy vậy.
Đường Cư nhắn lại: Trạng thái ban đầu của Từ Tán không tốt lắm, bây giờ đã điều chỉnh lại rồi, có phải cậu nói gì với anh ta không?
Lam Thiên Nhiên: Không có, tôi đang họp, vừa thấy tin nhắn của cậu ấy, nhưng chưa kịp trả lời, cậu ấy lại đi làm việc rồi.
Đường Cư không hiểu, lẽ nào là vì trước đó Lam Thiên Nhiên chưa trả lời tin nhắn nên Từ Tán mới có vẻ không vui? Nhưng anh ta cũng chỉ nghĩ một lúc rồi cho qua, những chuyện này nghĩ nhiều vô ích, nên chú ý đến công việc hiện giờ thì hơn.
“Hở?”
“Phải có biện pháp tránh nước.” Từ Tán chỉ xuống chân Lam Thiên Nhiên: “Tắm sơ qua được rồi, hôm nay đừng ngâm nước.”
“Được.”
Hai người tranh thủ tắm xong, Từ Tán lại kiểm tra vết thương cho Lam Thiên Nhiên thêm lần nữa, sau đó ai về phòng nấy.
Từ Tán lăn lộn mãi, rất lâu sau đó mới ngủ được, ngày hôm sau cũng không ngủ nướng mà dậy rất sớm.
Khu biệt thự mà Lam Thiên Nhiên sống có khung cảnh rất tuyệt, trời vừa sáng là bên ngoài đã truyền đến tiếng chim hót không ngừng, góc bên này líu ríu xong lại đến bên kia chiêm chiếp, nghe như đang hát đối.
Từ Tán ngồi dậy, rời khỏi giường đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, nhìn xuyên qua lớp rèm lót là có thể thấy được cả khu vườn xanh um tươi tốt bên dưới. Anh còn thấy được vài chú chim đang nhảy nhót vui sướng trong lùm cây. Anh bật cười. Cửa sổ hai lớp kính, nếu đóng hết lại thì hiệu quả cách âm chắc rất tốt, nhưng tối qua Từ Tán quên không đóng, bây giờ cũng không có ý định đó, anh chỉ đứng dựa khung cửa nhìn ra bên ngoài.
Gió sớm mát mẻ, Từ Tán càng lúc càng tỉnh táo. Anh rời khỏi cửa sổ, đi rửa mặt, sau đó thay quần áo rời khỏi phòng ngủ. Khi đi ngang qua phòng của Lam Thiên Nhiên, anh do dự trong chốc lát, rồi không vào làm phiền mà tiếp tục bước về phía trước. Đi đến trước phòng sách ở đầu cầu thang, anh thấy cửa đang mở, nhìn vào trong thì thấy chủ nhà đang ngồi ở bàn làm việc, trước mặt là laptop đang mở.
Từ Tán gõ nhẹ lên cửa: “Sao dậy sớm thế?”
Lam Thiên Nhiên ngẩng đầu lên: “Tôi vẫn luôn dậy sớm.”
“Đang làm việc?” Từ Tán bước vào phòng sách, nhưng không đến bên cạnh Lam Thiên Nhiên, mà thuận tay rút một quyển sách từ trên giá xuống, ngồi ở sô pha.
“Đọc e-mail.” Lam Thiên Nhiên thấy Từ Tán không cần mình phải tiếp đãi thì quay trở lại với màn hình máy tính. Đến 7 giờ, anh đóng laptop lại, nói: “Tôi đi chạy bộ.”
“Nghỉ vài ngày đi, chạy bộ sẽ kéo căng cơ bắp chân, không có lợi cho vết thương của cậu.”
“…À, được rồi.”
“Lại đây, tôi xem thử chân cậu sao rồi.”
Từ Tán để Lam Thiên Nhiên ngồi lên sô pha, rồi cúi xuống kiểm tra vết thương trên cẳng chân của người kia.
“Không sao, đến tối lại thay thuốc, loại vết thương này mỗi ngày thay một lần là đủ rồi.”
“Ừ.” Lam Thiên Nhiên cúi xuống nhìn Từ Tán, nhớ lại một việc xưa. Hồi cấp ba, có lần giáo viên thể dục dạy cả lớp chơi bóng, Lam Thiên Nhiên vụng về không làm được, còn bất cẩn ngã xuống, các bạn cùng lớp cùng nhau cười, chỉ có một mình Từ Tán chạy đến kiểm tra xem anh có bị thương không.
Lam Thiên Nhiên: “Cảm ơn.”
Từ Tán ngẩng lên cười với anh: “Đừng khách sáo.”
Hình bóng Từ Tán thuở niên thiếu trùng lên Từ Tán hiện giờ, Lam Thiên Nhiên bỗng thấy động lòng, vươn tay sờ lên đầu anh. Rồi cả hai cùng sửng sốt.
Lam Thiên Nhiên nhanh chóng rút tay về: “Xin lỗi.”
Từ Tán cười đáp: “Không sao, cho cậu sờ đấy.”
Anh nhích về phía trước một chút, dựa lên tay vịn sô pha, nghiêng đầu cười với Lam Thiên Nhiên. Vì góc độ nên ánh đèn và ánh nắng ngoài cửa sổ cùng phản chiếu lên mắt anh, điểm thêm vài ngôi sao lấp lánh lên tròng mắt đen thăm thẳm của anh.
Lam Thiên Nhiên nhìn vào mắt anh, không hiểu sao tim bắt đầu đập như điên, cả hơi thở cũng loạn nhịp. Mắt của Từ Tán trở nên sâu hun hút, lại càng lúc càng sáng. Lam Thiên Nhiên đột nhiên vươn tay ra che mắt anh lại. Từ Tán không cử động, cũng không lên tiếng, chỉ có khóe miệng hơi cong lên.
Lam Thiên Nhiên dứt khoát dời mắt nhìn sang nơi khác. Một lát sau, anh mới bình tĩnh lại, thu tay về, bỏ qua khúc nhạc đệm vừa qua, hỏi: “Sáng nay ăn gì?”
Từ Tán cũng làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nói rất tự nhiên: “Cậu nấu à? Tôi ăn gì cũng được, không kén ăn đâu.”
Lam Thiên Nhiên không nhìn anh, đứng dậy đi ra ngoài: “Tôi chỉ biết chiên trứng.”
Chiên trứng bằng chảo không dính khá dễ, chỉ cần cẩn thận khi đập vỏ, khi bắt đầu đừng để lửa quá lớn, đến khi chín vừa thì đổ ra đĩa là được.
Bữa sáng hôm nay, Lam Thiên Nhiên chỉ chiên hai cái trứng lòng đào, phần còn lại do Từ Tán làm hết. Anh vừa nướng bánh mì, chiên thịt nguội, cắt trái cây, nấu luôn cả canh thịt viên với rau cải.
Từ Tán cười nói: “Hồi còn nhỏ tôi đã biết nấu cơm rồi, chứ nếu dựa vào ba tôi thì 10 bữa có 9 là xúc xích ăn với mì gói.”
Lam Thiên Nhiên trao đổi thông tin: “Ba mẹ tôi không biết nấu ăn, cũng rất ít khi ở nhà. Trong nhà luôn có người làm nấu cơm, còn tôi không biết nấu.”
Từ Tán: “Tôi biết là được rồi.”
Lam Thiên Nhiên nhìn Từ Tán, nhưng rồi lập tức dời mắt đi. Từ sau khi Từ Tán giúp kiểm tra vết thương sáng nay, anh vẫn luôn cố gắng không nhìn thẳng vào người ta.
“Tôi nói nếu như người giúp việc nghỉ phép, tôi cũng có thể nấu cho cậu ăn.” Từ Tán cười: “À, quên mất, đi nhà hàng ăn cũng được, đồ tôi nấu đảm bảo không ngon bằng bên ngoài.”
Nếu Từ Tán không tự nhắc quán ăn, thì theo logic của Lam Thiên Nhiên, rất có khả năng anh sẽ tự nói. Nhưng khi Từ Tán đề cập đến, anh lại bảo rằng: “Cậu nấu cũng rất ngon.”
Từ Tán cười đáp: “Cảm ơn. Lần sau sẽ lại nấu cho cậu.”
Lam Thiên Nhiên cảm thấy mình bị Từ Tán dùng lời nói để trói buộc rồi, anh vô thức nhìn người kia.
Từ Tán đang ăn một miếng cam, môi dính nước trái cây trở nên hồng hào sáng bóng. Ăn xong cam, anh đặt vỏ xuống, rồi dùng lưỡi liếm môi.
Lam Thiên Nhiên nhìn đi nơi khác.
–
Đến chiều, Từ Tán và La Tiểu Duệ cùng đến cao ốc Lãng Nguyên xem văn phòng. Cả hai đều khá hài lòng, nhưng nếu thuê cả tầng lầu thì diện tích hơn lớn so với nhu cầu của họ.
Từ Tán đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Khu vực này là trung tâm, bốn phía đều là cao ốc văn phòng, người xe qua lại không ngớt.
La Tiểu Duệ cũng đến gần, nhìn sang một tòa nhà đang lóe sáng ở bên phải: “Cao ốc Hằng Thịnh đúng là có khí thế.”
Từ Tán nhìn sang Hằng Thịnh: “Giá cả hợp lý, cậu thấy sao?”
La Tiểu Duệ gật đầu: “Em keo kiệt quen rồi, hơi tiếc không muốn tiêu tiền.”
“Thứ nào cần thì phải dùng.” Từ Tán nói.
“Vâng, em biết mà.” La Tiểu Duệ tiếp lời: “Sản phẩm là nòng cốt, văn phòng là thể diện, chúng ta đã xây dựng được xương sống đủ vững chắc, cần phải tân trang lại mặt tiền rồi.”
Từ Tán bật cười.
La Tiểu Duệ: “Chúng ta thuê đi, nhanh chóng dọn đến đây, vậy mới có thể cho thuê lại cái văn phòng cũ kia.”
Văn phòng cũ rẻ hơn ở đây thật, nhưng cũng là tiền mà, có thể cho thuê sớm thì kiếm thêm tiền sớm thôi.
Từ Tán nhắn cho Lam Thiên Nhiên: Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng quyết định thuê một tầng của cao ốc Lãng Nguyên, sau này chúng ta là hàng xóm rồi.
Lam Thiên Nhiên không trả lời ngay, có lẽ đang bận gì đó. Mãi cho đến chiều, anh cũng không nhắn lại. Từ Tán suy nghĩ rồi bấm số điện thoại của anh.
Lam Thiên Nhiên nghe máy: “Từ Tán?”
“Là tôi. Sắp tan làm chưa? Tối nay có về ăn cơm không?”
Chỉ cần Lam Thiên Nhiên đáp là về, Từ Tán sẽ nói tiếp: Vậy tôi sang đón cậu về.
Nhưng câu trả lời lại là: “Không về, lát nữa tôi phải ra sân bay.”
Từ Tán ngạc nhiên: “Chuyện gì thế?”
“Không sao, đi công tác.”
“À.” Từ Tán nói: “Vậy nhớ mang thuốc theo, nếu cậu không biết cách làm, thì đến phòng khám nhờ bác sĩ thay thuốc cho.”
“Được, tôi biết rồi.”
Cúp máy rồi, Từ Tán thở dài, nằm bò ra bàn làm việc ngẩn ngơ. Lam Thiên Nhiên đang tránh anh à? Chắc không đến mức ấy đâu nhỉ? Anh đã làm gì đâu mà.
La Tiểu Duệ lại gần: “Anh Tán? Không khỏe à?”
Từ Tán ngồi dậy: “Không có gì. Sao thế?”
La Tiểu Duệ: “Chúng ta diễn tập đi?”
“Hở?”
“Ngày kia là chúng ta phải đến đài truyền hình để quay phỏng vấn rồi? Tự diễn tập trước chứ sao.”
Nhạc Trĩ muốn Từ Tán phối hợp quảng bá, nhưng không yêu cầu anh chỉ được đi một mình, thế là anh định dẫn theo La Tiểu Duệ, để cậu ta phân tán bớt chú ý của mọi người.
La Tiểu Duệ thì rất xem trọng việc này, nên cứ mãi hồi hộp.
“Được rồi.” Từ Tán đứng lên.
–
Đài truyền hình lên kế hoạch quay chương trình cho Hội nghị Doanh nghiệp sáng tạo chia làm ba tập, mỗi tập sẽ giới thiệu từ hai đến bốn doanh nghiệp. Khách Bộ Hành và Âm Vang được chia vào cùng một tập, nên khi Từ Tán cùng La Tiểu Duệ đến nơi thì gặp phải Đường Cư và Khổng Hi Thần.
Khổng Hi Thần còn rất trẻ, chỉ khoảng hơn 20 tuổi, ngoại hình thanh tú thiên hướng trung tính. Cậu ta vừa xuất hiện thì rất đông các thanh niên có mặt trong đài truyền hình đều chạy đến xin chữ ký.
La Tiểu Duệ cũng đi hóng hớt xin được hai chữ ký, còn rất có tinh thần chia sẻ, muốn cho Từ Tán một cái.
Từ Tán từ chối: “Anh lấy cái này làm gì? Cậu mang về công ty cho mấy cô bé ở nhà đi.”
La Tiểu Duệ: “Hai cái có đủ đâu, hay là em nên đi xin thêm mấy cái nữa?” Nói rồi cậu ta thở dài: “Ầy, người ta là ngôi sao, chỉ đứng đó thôi là chúng ta lép vế luôn rồi.”
Từ Tán: “Có cậu ta thì rating chắc sẽ rất cao.”
“Đúng đó!” La Tiểu Duệ bừng tỉnh: “Rating mới quan trọng chứ!”
Từ Tán im lặng, anh không thích rating cao, nhưng bây giờ thì cũng không còn gì để mất nữa, đành phải liều thôi.
“Từ Tán, còn nhớ tôi không?” Một nhân viên của đài truyền hình vừa cười vừa đến gần.
Từ Tán cũng mỉm cười đáp lại, đồng thời âm thầm nhìn bảng tên của người kia.
Trương Dương? Không có ấn tượng.
Trương Dương cười nói: “Chúng ta cùng học Đại học Minh, tôi là bạn học của Lam Thiên Nhiên.” Anh ta còn đùa: “Cậu từng cho tôi mượn dù, ở thư viện, còn nhớ không?”
“À, chào cậu, nhớ chứ.”
Từ Tán đã nghĩ ra, nhưng anh không cho người này mượn dù, mà là cho Lam Thiên Nhiên. Khi ấy là năm thứ nhất, Lam Thiên Nhiên và bạn học vừa ra khỏi thư viện, còn Từ Tán thì muốn vào. Trời đang mưa, Lam Thiên Nhiên không mang dù nên anh đã cho mượn. Vậy thì người đi cùng Lam Thiên Nhiên lúc ấy chắc là Trương Dương này rồi.
La Tiểu Duệ thì hai mắt sáng bừng, không ngờ Từ Tán có người quen ở đây! Cậu ta vội túm lấy Trương Dương để hỏi những gì cần chú ý khi vào ghi hình.
Trương Dương: “Cậu đừng căng thẳng, đơn giản lắm, tôi nói này…”
Từ Tán nhắn cho Lam Thiên Nhiên: Tôi gặp bạn học của cậu là Trương Dương ở đài truyền hình. Lát sau, anh tiếp: Đường Cư cũng ở đây.
Lam Thiên Nhiên không trả lời.
Chương trình bắt đầu quay, mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng ở nhà rồi, nên quá trình tiến hành khá thuận lợi. Đến giờ nghỉ, Trương Dương đến “tâm sự” với mọi người, khuyên tất cả đừng căng thẳng quá, cứ thả lỏng, không cần sợ phạm sai lầm, sau này còn hậu kỳ chỉnh sửa.
Trương Dương cười nói: “Từ Tán, cậu đừng có lạnh lùng thế chứ, ôn hòa hơn chút nào.”
Từ Tán: “Tôi cố gắng.”
Đường Cư cũng đánh giá anh: “Xem ra anh đúng là không thích có ống kính chĩa vào mình.”
Anh ta nói vậy là vì cảm thấy Từ Tán mình gặp mấy ngày trước và Từ Tán bây giờ cứ như hai người khác nhau.
Từ Tán cười khổ. Di động trong túi rung lên, anh lấy ra xem thì thấy là Lam Thiên Nhiên nhắn lại. Nội dung là: Vừa rồi bận. Trương Dương bây giờ chắc là phó chủ nhiệm ban kinh tế ở đài truyền hình. Đã quay xong chưa?
Từ Tán cười đáp: Chưa xong, chắc cũng mất cả ngày, mệt quá.
Trương Dương gọi: “Từ Tán, giữ nguyên dáng vẻ hiện giờ! Đẹp trai, dịu dàng, trí tuệ, đây chính là thần tượng của lớp trẻ bây giờ!”
Từ Tán: “…”
Mọi người đều quay sang nhìn anh. Từ Tán đúng là rất đẹp trai, bây giờ cũng đang cười dịu dàng, khi anh nói chuyện còn có thể biết được năng lực mạnh IQ cao, chỉ cần quảng bá thêm theo hướng tích cực, thì anh rất dễ dàng trở thành tấm gương của giới trẻ.
Di động của Từ Tán lại rung lên cái nữa, anh cúi đầu xuống nhìn.
Trong thời gian ghi hình tiếp theo, Từ Tán cũng không cố ý tỏ vẻ gì, nhưng Trương Dương lại khen anh rất ăn ảnh, thể hiện rất xuất sắc.
Đường Cư nhận được tin nhắn của Lam Thiên Nhiên: Cậu và Từ Tán đang ở đài truyền hình à? Quay có thuận lợi không?
Đường Cư quay lại nhìn Từ Tán đang tỏ ra ung dung tự tại trước ống kính, cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra một góc của bí mật nào đó. Vừa rồi Từ Tán cứ nhìn điện thoại mãi, chắc là đang nói chuyện với Lam Thiên Nhiên, sau đó anh trở nên ôn hòa thân thiện, người gặp người thích, nhưng băng tuyết tan chảy vậy.
Đường Cư nhắn lại: Trạng thái ban đầu của Từ Tán không tốt lắm, bây giờ đã điều chỉnh lại rồi, có phải cậu nói gì với anh ta không?
Lam Thiên Nhiên: Không có, tôi đang họp, vừa thấy tin nhắn của cậu ấy, nhưng chưa kịp trả lời, cậu ấy lại đi làm việc rồi.
Đường Cư không hiểu, lẽ nào là vì trước đó Lam Thiên Nhiên chưa trả lời tin nhắn nên Từ Tán mới có vẻ không vui? Nhưng anh ta cũng chỉ nghĩ một lúc rồi cho qua, những chuyện này nghĩ nhiều vô ích, nên chú ý đến công việc hiện giờ thì hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất