Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?
Chương 106: Phiên ngoại 6: Tuyến if thời không song song (4)
Trên đĩa sứ đựng năm sáu con cua màu đỏ cam mới ra lò, mẹ Đào chọn một con cua vỏ đỏ, vừa bẻ ra là thấy hương gạch cua thơm phức, bà vừa lòng đặt vào chén của Hoắc Nhiên.
"Con này nhiều gạch nè, ăn lúc còn nóng đi con! Đúng rồi, con có biết cách ăn cua không?"
Hoắc Nhiên thành thật lắc đầu, bình thường hắn rất ít khi ăn cua hấp nguyên con, lúc này nhìn con cua còn nguyên nội tạng, trong lúc nhất thời hắn không biết nên xuống tay như thế nào.
"Tiểu Việt, con dạy bạn mình đi." Mẹ Đào cũng nhanh nhẹn lấy cho Đào Tri Việt một con, quay đầu khen ngợi ba Đào, "Hôm nay chọn cua thật không tồi."
Ba Đào cười cười, đẩy bát nước chấm đến chính giữa hai đứa nhỏ: "Đây là xì dầu, dấm và gừng băm, con có quen ăn không? Nếu có gia vị nào không thích thì nhất định phải nói, chú vào nhà bếp đổi một chén khác."
Đào Tri Việt kéo ghế dựa qua một chút, cẩn thận dạy cho Hoắc Nhiên.
"Ngoại trừ bao tử, chính là cái thứ màu trắng trông giống như đồ nhựa ở chính giữa thì những cái khác đều có thể ăn."
"Miếng sau lưng thân cua phải được bẻ ra, cũng loại bỏ phần mang......"
Hoắc Nhiên nghiêm túc nghe cậu nói, đôi tay vụng về làm theo lời cậu, Đào Tri Việt đơn giản đưa tay ra giúp hắn làm.
Ba Đào và mẹ Đào nhìn nhau, đều cảm thấy rất vui mừng.
Xem ra con trai mình đã thực sự kết bạn tốt trong môi trường mới.
Đào Đào đang ngồi trên ghế dành riêng cho trẻ em, trước ngực treo chiếc khăn thấm nước bọt màu hồng, chén nhỏ đựng đầy trứng hấp mềm như bông, đôi mắt to xinh đẹp của bé nhìn người lớn với con cua trên tay, thoạt nhìn rất trông mong, chiếc muỗng nhỏ trong tay đã lắc lư.
Trẻ con tuổi này thật sự quá đáng yêu.
Hoắc Nhiên bị moe hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ, trực tiếp đưa miếng thịt cua lớn đã chấm gia vị, gạch cua trong suốt cùng với trứng cua trộn với nhau, khiến người ta phải động lồng.
Đào Tri Việt mỉm cười ngăn hắn lại: "Cậu nhanh ăn đi, Đào Đào chỉ có thể ăn một chút, nếm thử hương vị thôi."
Nói rồi, cậu gỡ một sợi thịt cua trắng tinh xuống, bỏ vào muỗng nhỏ của Đào, lại chấm một chút xì dầu.
Đào Đào vừa ăn thịt cua cười đến nheo đôi mắt: "Ăn ngon thật, anh cũng ăn đi."
Hoắc Nhiên vừa bị mỹ vị của con cua vừa bị bé con nhân loại tấn công cảm thấy mình lại tan chảy một lần nữa.
Hắn nhớ mang máng Hoắc Tư Hàm nhiều năm trước cũng là đáng yêu như vậy.
Sau đó...... Sau đó lại trở thành Đại vương gây sự đáng yêu.
Nhưng mà Đào Đào hẳn là sẽ tương đối giống Đào Tri Việt, ngay cả khi lớn lên thì bé vẫn là một tiểu thiên sứ yên tĩnh.
Dùng xong bữa tối trong không khí ấm áp, cùng chới với Đào Đào một lát, tiêu thực xong thì Hoắc Nhiên theo Đào Tri Việt trở lại phòng học tập.
Hai người bọn họ đã làm gần hết bài tập trong ngày rồi, ngày mai còn có bài kiểm tra vật lý, cho nên bạn học Đào Tri Việt – người có thể làm bài kiểm tra 100 điểm giảng giải cho bạn học Hoắc Nhiên – người có thể làm bài 80 điểm những vấn đề quan trọng.
Nghe tới nghe lui, trong đống công thức khiến người ta thống khỏi, Hoắc Nhiên bắt đầu thất thần.
Đào Tri Việt có vẻ rất thích màu xanh lam, dù màu xanh, giấy dán tường màu xanh, khăn trải giường cũng là màu xanh.
Hơn nữa căn phòng cũng không giống như những nam sinh khác, phòng của cậu rất gọn gàng và ngăn nắp, ngay cả sách trên giá cũng được sắp xếp có quy luật, hơn nữa thế giới xanh trắng mang đến một bầu không khí rất bình yên.
Trước kia hồi sơ trung lúc đến chơi nhà Lục Ngạn, Hoắc Nhiên đã rất không vui khi vào phòng hắn làm bài tập, thối hoắc, đối với vấn đề này, Hoắc Tư Hàm ngây thơ trong sáng đã từng phát biểu càng xuất sắc hơn: Trong phòng anh Lục Ngạn nuôi heo sao?
Đào Tri Việt phát hiện ánh mắt trống rỗng của hắn: "Cái này không hiểu sao?"
"Nghe hiểu, nhưng tôi không nhớ được công thức." Hoắc Nhiên định liệu trước nói, "Không sao đâu, tôi đã sắp xếp lại rồi, trước khi thi ngày mai sẽ xem qua, chờ bài thi phát xuống là viết vào ngay."
"Không nhớ được sao? Vậy tớ giảng cho cậu một chút nguyên lý?"
"......" Hoắc Nhiên ngả bài, "Tôi không muốn học, tôi muốn chơi, trong phòng cậu có cái gì chơi vui không?"
Lần đầu tiên tới nhà Đào Tri Việt, hắn nào có tâm tư học tập, đương nhiên chơi là quan trọng hơn cả.
"Hình như không có gì chơi vui hết." Đào Tri Việt cau mày suy nghĩ một chút, đột nhiên ánh mắt sáng lên, "Nhưng là có cái kích thích."
Đào Tri Việt đặt sách xuống, mở máy tính ra, sau đó đứng dậy đóng cửa phòng, còn thuận tay khóa trái lại.
Hoắc Nhiên nhìn toàn bộ động tác của hắn, nghi hoặc nói: "Tại sao lại phải khóa cửa?"
Đào Tri Việt giải thích: "Tớ sợ Đào Đào đột nhiên tiến vào, không thể bị con bé thấy."
Nghe vậy, Hoắc Nhiên như suy tư gì.
Một thứ kích thích xem trên máy tính.
Trẻ con không thể xem.
Hoắc Nhiên:!!!
Đào Tri Việt thế mà dẫn hắn xem cái này!
Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Trong tâm trạng lo lắng và mong đợi kỳ lạ của mình, Đào Tri Việt mặt không đổi sắc mà chọn một video trong thư mục, nhấp vào để phát. Chương mới nhất tại || Т RUMtruyen. vN ||
Thanh tiến độ trực tiếp nhảy đến vị trí chính giữa, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt trắng bệch, chạy loạng choạng trong rừng cây im ả đêm khuya, mặt đầy hoảng sợ.
"Hôm qua mới xem một nửa, trễ quá nên vẫn chưa xem xong." Đào Tri Việt hứng thú bừng bừng nói, "Hơn nữa đoạn trước thì không quá hay, nghe nói đoạn sau mới xuất sắc, cậu có sợ cái này không?"
Nhìn hình ảnh kinh dị ngoài ý muốn, Hoắc Nhiên trầm mặc vài giây, ngữ khí hoảng hốt nói: "Hóa ra là phim kinh dị."
"Ừm, là bộ phim mới ở nước ngoài, tiếc là không được chiếu trong rạp."
Đào Tri Việt hậu tri hậu giác chú ý tới biểu tình cổ quái của hắn: "Nếu không thì cậu tưởng là cái gì?"
"...... Không có gì."
Nhìn dáng vẻ chột dạ của hắn, Đào Tri Việt càng thêm khẳng định nói: "Cậu tuyệt đối đang nghĩ đến cái khác, là cái gì?"
Hoắc Nhiên không chỗ dung thân đành phải dùng đại pháp vụng về dời đề tài: "Từ lúc còn nhỏ tôi đã không sợ cái này, mọi người đều gọi tôi là Hoắc to gan."
Biệt danh Hoắc to gan khôi hài này đã chọc cười Đào Tri Việt, cậu nhịn cười nói: "Vậy tớ mở đây."
"Mở đi, cái này chắc chắn sẽ không làm tôi sợ."
Một con người chủ nghĩa duy vật rắn rỏi như Hoắc Nhiên mới không tin quỷ ma.
...... Nhưng khi tên cuồng sát nhân biến thái xuất quỷ nhập thần trong rừng cây, hơn nữa với hiệu ứng âm thanh chấn động, còn đáng sợ hơn cả ma nữa.
Tại sao Đào Tri Việt lại có thể bình tĩnh như vậy?
Tại sao lại không có gì khác nhau với biểu tình khi giảng bài vật lý hết vậy?
Quả nhiên vẫn là không thể trông mặt mà bắt hình dong!!
Mười phút sau, Hoắc to gan trăm mối cảm xúc ngổn ngang cuối cùng không nhịn được nói: "...... Giảng cho tôi về nguyên lý công thức đi, tôi đột nhiên muốn nghe."
Đào Tri Việt tạm dừng phim, không nhịn được cười nói: "Nếu cậu sợ thì nên nói sớm nha."
"Tôi không sợ! Chỉ là tôi cứ luôn nghĩ về công thức đó."
"Được rồi, cậu không sợ, cậu chỉ là muốn học tập thôi."
"......"
10 giờ tối, bác Trương lái xe đến cửa tiểu khu, gửi tin nhắn cho Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên lúc này mới lưu luyến không rời mà tạm biệt với gia đình Đào Tri Việt, tay chân nhẹ nhàng ra khỏi nhà.
Đào Đào đã ngủ trên chiếc giường nho nhỏ rồi, khuôn mắt nhỏ nhắn mũm mỉm đang ngủ ngon lành.
Chỉ một phút sau khi rời khỏi nhà Đào Tri Việt, Hoắc Nhiên liền bắt đầu tính toán ngày mai phải dùng cái cớ gì để tới chơi.
Nếu không thì trời lại mưa đi.
Hy vọng ngày nào ở Bắc Kinh cũng mưa, hy vọng ngày nào cũng có thể cùng che dưới chiếc dù caro xanh, sau đó ngày nào hắn cũng có thể đưa Đào Tri Việt về nhà.
Học tập vui chơi với Đào Tri Việt còn thú vị hơn là chơi bóng rổ.
Lại còn có có thể nhìn thấy Đào Đào đáng yêu.
Này quả thực là điều hạnh phúc nhất.
Thế nhưng việc mỗi ngày lại chạy đến nhà bạn ăn cơm và học bài là không thực tế, lại không sống gần nhà Lục Ngạn như trước, cho nên đại đa số thời điểm, Hoắc Nhiên vẫn chỉ có thể tiếc nuối nhìn Đào Tri Việt lái xe đạp về nhà.
May mà Đào Tri Việt vô cùng thiện giải nhân ý, thường xuyên gửi cho hắn xem những đoạn video ngắn về sinh hoạt hằng ngày của Đào Đào, chiêm ngưỡng sự đáng yêu của bé.
Dáng vẻ Đào Đào ăn cơm rất là đáng yêu.
Hình ảnh anh trai dạy Đào Đào viết chữ lại càng đáng yêu.
Hành vi ngày càng bất thường của Hoắc Nhiên rất nhanh đã bị em gái ruột Hoắc Tư Hàm phát hiện.
Lúc đầu Hoắc Tư Hàm còn tưởng rằng ông anh mình thỉnh thoảng nhìn điện thoại cười ngây ngô là do yêu sớm, nghĩ muốn trợ giúp hắn, không thể để ba mẹ biết, cho nên chỉ là lén dò hỏi hắn thôi.
Kết quả là khi cô bé vô tình nhìn thấy vô số video của anh Tri Tri và em gái ảnh trên điện thoại của Hoắc Nhiên thì lâu đài của Hoắc gia đã nghênh đón một trận động đất mãnh liệt.
"Mẹ ơi con muốn đến nhà bạn chơi!!"
Hoắc Tư Hàm sau khi khóc xong đã nắm chặt quần áo của mẹ không buông.
Mẹ Hoắc khó hiểu hỏi: "Vậy con cứ đi đi, là do bạn không cho sao?"
"Là anh không cho!"
"Hở, sao anh lại không cho?"
"Bởi vì là bạn cùng bàn của ảnh!" Hoắc Tư Hàm phồng má lên, "Ảnh lén lút trốn con rất nhiều lần! Bạn cùng bàn của ảnh có một người em rất đáng yêu! Đáng yêu đáng yêu vô cùng luôn!"
Hoắc Nhiên cứng rắn cãi lại: "Em nhất định sẽ ăn vạ trong nhà người ta không chịu về cho coi, vì bảo vệ hình tượng tốt của anh, đề phòng những chuyện khác, cho nên không thể cho em đi."
"Rõ ràng anh vẫn luôn ở đó cho tới 10 giờ tối! Còn không biết xấu hổ mà nói em!"
Hoắc Tư Hàm trừng mắt hắn, bắt đầu nhỏ giọng uy hiếp: "Voi! Đừng có mà quên bức tượng con voi trong phòng làm việc của ba!"
Hoắc Nhiên đau đầu:......
Hoắc Chấn Đông trầm mặc: Thật ra ông đã sớm biết.
Mẹ Hoắc mờ mịt: Hai đứa nhỏ ngốc này rốt cuộc là con ai.
Chiến tranh anh em đánh tới cuối cùng, Hoắc Nhiên không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp: "Nghỉ hè nhất định sẽ dẫn em đi, sắp cuối kỳ rồi, đừng có ảnh hưởng đến việc học tập của người khác."
Hoắc Tư Hàm nín khóc mỉm cười: "Thật sao?"
"Thật, đến lúc đó thì có thể yên tâm mà chơi, không cần lo lắng về bài tập về nhà nữa."
Hoắc Nhiên cảm thấy bản thân mình thật là vô cùng vĩ đại, là một người anh tốt luôn nghĩ đến em gái mình.
Dù gì thì hắn cũng đã luân hãm rồi, không thể lại trơ mắt nhìn em gái nghiện ngập nữa.
Kết quả hắn vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy cha mẹ đang cầm điện thoại dừng trên giao diện album, xem rất vui vẻ.
Mẹ Hoắc vui tươi hớn hở bình luận: "Hóa ra bạn cùng bàn với Nhiên Nhiên trông như thế này nha, thật thanh tú. Ái chà, cô bé đáng yêu quá."
Hoắc Chấn Đông đồng ý gật đầu: "Rất giống với Tư Hàm khi còn nhỏ."
"Anh nói xem Nhiên Nhiên đến ăn cơm nhà người ta nhiều lần như vậy, có phải quá gây phiền phức không, hay là ngày nào đó mời họ đến nhà ăn bữa cơm đi." Mẹ Hoắc hứng thú cân nhắc, "Hay là em mua chút quà tặng cho bọn nhỏ, bữa nào khi Nhiên Nhiên qua đó thì em cũng đi theo......"
Hoắc Chấn Đông phụ họa theo vô điều kiện: "Được hết, phải có qua có lại mới toại lòng."
Hoắc Nhiên cảm thấy khiếp sợ: "Mẹ, đừng có học theo con bé."
Đây là sức mạnh di truyền sao?
Xem ra hai người bọn họ không phải nhặt được từ thùng rác rồi.
Trong lòng háo hức mong chờ của Hoắc Tư Hàm, mùa hè nóng rực sắp đến, nghỉ hè cũng đã tới gần.
Vào một buổi chiều thời tiết sáng sủa mặt trời lên cao, Hoắc Nhiên cùng Hoắc Tư Hàm mang theo một đống quà bao lớn bo nhỏ được mẹ Hoắc chuẩn bị tỉ mỉ gõ cửa nhà Đào Tri Việt.
Hoắc Tư Hàm đang muốn nhảy dựng lên vì phán khích, dùng sức muốn đẩy anh trai mình ra, cố gắng là người đầu tiên vọt vào, Hoắc Nhiên không chút nào cố sức mà nắm cổ áo cô bé kéo trở lại.
"Đừng quậy, đứng phía sau anh."
"Anh trai thúi mau bỏ tay ra!!"
Lúc Đào Tri Việt tới mở cửa, cậu không khỏi sửng sốt trước tư thế tới nhà như để cầu hôn này.
"Sao lại mang theo nhiều đồ như vậy?"
"Đây là phân lượng mà tôi chỉ lấy một nửa thôi." Hoắc Nhiên oán giận nói, "Mẹ tôi nói lần sau sẽ lấy nốt phần còn lại."
Đào Tri Việt tự đáy lòng nói: "Dì khách khí quá."
Đào Đào lon ton chạy theo sau anh trai, nhìn thấy nhiều đồ vật mới mẻ như vậy, wow một tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh.
Bé đã rất quen thuộc với người anh thường xuyên xuất hiện này, cho nên hôm nay nhìn một chị gái trông rất giống người anh này, cũng sẽ không sợ.
"Em chào anh, em chào chị ạ."
Đào Đào rất có lễ phép chào hỏi thanh thúy.
Hoắc Tư Hàm cuối cùng cũng được làm chị một lần tan chảy ngay tại chỗ.
"A a a Đào Đào đáng yêu quá! Có thể cho chị ôm cái được không!!"
"Hoắc Tư Hàm em mau đi rửa tay, đừng có sờ lung tung! Nhà vệ sinh ở bên kia kìa."
"Biết rồi biết rồi, anh thành thạo quá ha!"
Căn nhà không lớn thoáng chốc trở nên thật náo nhiệt.
Cha mẹ của Đào Tri Việt biết Hoắc Nhiên và em gái muốn đến, nên đả mua trước rất nhiều dưa hấu giải nhiệt, còn có thật nhiều đồ ăn vặt điểm tâm, lúc này đang bận rộn trong bếp, quay đầu nhìn thì thấy mấy đứa nhỏ đang quậy tưng bừng, trên mặt không ngăn được ý cười.
TV trong phòng khách đang chiếu phim hoạt hình, Đào Tri Việt vừa rồi đang cùng với Đào Đào xem Đồ Đồ tai to.
Đồ Đồ tai và đầu to và ba ba cùng nhau ăn vụng bánh kem Black Forest trong nhà bếp thì phát hiện mẹ bừng tỉnh dậy khỏi giấc mơ nói năng mê sảng, vì thế tiểu quái với lỗ tai màu sắc rực rỡ của với ba ba Đồ Đồ lăn lộn cười trên sàn nhà.
Mà Đào Đào ngoài màn hình cũng bị chọc đến cười khanh khách.
Hoắc Tư Hàm bị moe đến thần hồn điên đảo, xung phong nhận việc ôm Đào Đào lên ghế sô pha, cùng xem với bé, còn nhân cơ hội trộm hôn khuôn mặt mềm mụp của bé.
Một lát sau, Đào Tri Việt và Hoắc Nhiên đang nói chuyện phiếm cũng bị phim hoạt hình thu hút, phân biệt ngồi ở hai bên, xem một cách thích thú.
Ba Đào và mẹ Đào bưng lên bốn nửa dưa hấu, được cắt ra từ một trái lớn và một trái nhỏ.
Hai mửa lớn cho hai anh trai, hai nửa nhỏ cho hai cô em gái, ngay cả muỗng cũng phân lớn nhỏ cẩn thận.
Hai người anh ôm dưa hấu lớn ngồi ở hai bên, ở giữa là em gái đáng yêu ôm nửa quả dưa hấu nhỏ.
Điều hòa thổi ra khí lạnh, quạt quay tít, gió lạnh phơ phất, thoảng qua lớp kính trong suốt, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ve sầu lười biếng, TV chớp động quang ảnh xán lạn, vị ngọt của dưa hấu ở khắp nơi thấm vào lòng.
Dưới sự nhắc nhở của mẹ Đào, ba Đào vội vàng vào phòng làm việc tìm camera, lén lút ấn núp chụp, đóng băng lại cảnh tượng hiếm có này.
Ngày hè thật đẹp và dài lâu.
"Con này nhiều gạch nè, ăn lúc còn nóng đi con! Đúng rồi, con có biết cách ăn cua không?"
Hoắc Nhiên thành thật lắc đầu, bình thường hắn rất ít khi ăn cua hấp nguyên con, lúc này nhìn con cua còn nguyên nội tạng, trong lúc nhất thời hắn không biết nên xuống tay như thế nào.
"Tiểu Việt, con dạy bạn mình đi." Mẹ Đào cũng nhanh nhẹn lấy cho Đào Tri Việt một con, quay đầu khen ngợi ba Đào, "Hôm nay chọn cua thật không tồi."
Ba Đào cười cười, đẩy bát nước chấm đến chính giữa hai đứa nhỏ: "Đây là xì dầu, dấm và gừng băm, con có quen ăn không? Nếu có gia vị nào không thích thì nhất định phải nói, chú vào nhà bếp đổi một chén khác."
Đào Tri Việt kéo ghế dựa qua một chút, cẩn thận dạy cho Hoắc Nhiên.
"Ngoại trừ bao tử, chính là cái thứ màu trắng trông giống như đồ nhựa ở chính giữa thì những cái khác đều có thể ăn."
"Miếng sau lưng thân cua phải được bẻ ra, cũng loại bỏ phần mang......"
Hoắc Nhiên nghiêm túc nghe cậu nói, đôi tay vụng về làm theo lời cậu, Đào Tri Việt đơn giản đưa tay ra giúp hắn làm.
Ba Đào và mẹ Đào nhìn nhau, đều cảm thấy rất vui mừng.
Xem ra con trai mình đã thực sự kết bạn tốt trong môi trường mới.
Đào Đào đang ngồi trên ghế dành riêng cho trẻ em, trước ngực treo chiếc khăn thấm nước bọt màu hồng, chén nhỏ đựng đầy trứng hấp mềm như bông, đôi mắt to xinh đẹp của bé nhìn người lớn với con cua trên tay, thoạt nhìn rất trông mong, chiếc muỗng nhỏ trong tay đã lắc lư.
Trẻ con tuổi này thật sự quá đáng yêu.
Hoắc Nhiên bị moe hoàn toàn đánh mất năng lực suy nghĩ, trực tiếp đưa miếng thịt cua lớn đã chấm gia vị, gạch cua trong suốt cùng với trứng cua trộn với nhau, khiến người ta phải động lồng.
Đào Tri Việt mỉm cười ngăn hắn lại: "Cậu nhanh ăn đi, Đào Đào chỉ có thể ăn một chút, nếm thử hương vị thôi."
Nói rồi, cậu gỡ một sợi thịt cua trắng tinh xuống, bỏ vào muỗng nhỏ của Đào, lại chấm một chút xì dầu.
Đào Đào vừa ăn thịt cua cười đến nheo đôi mắt: "Ăn ngon thật, anh cũng ăn đi."
Hoắc Nhiên vừa bị mỹ vị của con cua vừa bị bé con nhân loại tấn công cảm thấy mình lại tan chảy một lần nữa.
Hắn nhớ mang máng Hoắc Tư Hàm nhiều năm trước cũng là đáng yêu như vậy.
Sau đó...... Sau đó lại trở thành Đại vương gây sự đáng yêu.
Nhưng mà Đào Đào hẳn là sẽ tương đối giống Đào Tri Việt, ngay cả khi lớn lên thì bé vẫn là một tiểu thiên sứ yên tĩnh.
Dùng xong bữa tối trong không khí ấm áp, cùng chới với Đào Đào một lát, tiêu thực xong thì Hoắc Nhiên theo Đào Tri Việt trở lại phòng học tập.
Hai người bọn họ đã làm gần hết bài tập trong ngày rồi, ngày mai còn có bài kiểm tra vật lý, cho nên bạn học Đào Tri Việt – người có thể làm bài kiểm tra 100 điểm giảng giải cho bạn học Hoắc Nhiên – người có thể làm bài 80 điểm những vấn đề quan trọng.
Nghe tới nghe lui, trong đống công thức khiến người ta thống khỏi, Hoắc Nhiên bắt đầu thất thần.
Đào Tri Việt có vẻ rất thích màu xanh lam, dù màu xanh, giấy dán tường màu xanh, khăn trải giường cũng là màu xanh.
Hơn nữa căn phòng cũng không giống như những nam sinh khác, phòng của cậu rất gọn gàng và ngăn nắp, ngay cả sách trên giá cũng được sắp xếp có quy luật, hơn nữa thế giới xanh trắng mang đến một bầu không khí rất bình yên.
Trước kia hồi sơ trung lúc đến chơi nhà Lục Ngạn, Hoắc Nhiên đã rất không vui khi vào phòng hắn làm bài tập, thối hoắc, đối với vấn đề này, Hoắc Tư Hàm ngây thơ trong sáng đã từng phát biểu càng xuất sắc hơn: Trong phòng anh Lục Ngạn nuôi heo sao?
Đào Tri Việt phát hiện ánh mắt trống rỗng của hắn: "Cái này không hiểu sao?"
"Nghe hiểu, nhưng tôi không nhớ được công thức." Hoắc Nhiên định liệu trước nói, "Không sao đâu, tôi đã sắp xếp lại rồi, trước khi thi ngày mai sẽ xem qua, chờ bài thi phát xuống là viết vào ngay."
"Không nhớ được sao? Vậy tớ giảng cho cậu một chút nguyên lý?"
"......" Hoắc Nhiên ngả bài, "Tôi không muốn học, tôi muốn chơi, trong phòng cậu có cái gì chơi vui không?"
Lần đầu tiên tới nhà Đào Tri Việt, hắn nào có tâm tư học tập, đương nhiên chơi là quan trọng hơn cả.
"Hình như không có gì chơi vui hết." Đào Tri Việt cau mày suy nghĩ một chút, đột nhiên ánh mắt sáng lên, "Nhưng là có cái kích thích."
Đào Tri Việt đặt sách xuống, mở máy tính ra, sau đó đứng dậy đóng cửa phòng, còn thuận tay khóa trái lại.
Hoắc Nhiên nhìn toàn bộ động tác của hắn, nghi hoặc nói: "Tại sao lại phải khóa cửa?"
Đào Tri Việt giải thích: "Tớ sợ Đào Đào đột nhiên tiến vào, không thể bị con bé thấy."
Nghe vậy, Hoắc Nhiên như suy tư gì.
Một thứ kích thích xem trên máy tính.
Trẻ con không thể xem.
Hoắc Nhiên:!!!
Đào Tri Việt thế mà dẫn hắn xem cái này!
Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Trong tâm trạng lo lắng và mong đợi kỳ lạ của mình, Đào Tri Việt mặt không đổi sắc mà chọn một video trong thư mục, nhấp vào để phát. Chương mới nhất tại || Т RUMtruyen. vN ||
Thanh tiến độ trực tiếp nhảy đến vị trí chính giữa, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt trắng bệch, chạy loạng choạng trong rừng cây im ả đêm khuya, mặt đầy hoảng sợ.
"Hôm qua mới xem một nửa, trễ quá nên vẫn chưa xem xong." Đào Tri Việt hứng thú bừng bừng nói, "Hơn nữa đoạn trước thì không quá hay, nghe nói đoạn sau mới xuất sắc, cậu có sợ cái này không?"
Nhìn hình ảnh kinh dị ngoài ý muốn, Hoắc Nhiên trầm mặc vài giây, ngữ khí hoảng hốt nói: "Hóa ra là phim kinh dị."
"Ừm, là bộ phim mới ở nước ngoài, tiếc là không được chiếu trong rạp."
Đào Tri Việt hậu tri hậu giác chú ý tới biểu tình cổ quái của hắn: "Nếu không thì cậu tưởng là cái gì?"
"...... Không có gì."
Nhìn dáng vẻ chột dạ của hắn, Đào Tri Việt càng thêm khẳng định nói: "Cậu tuyệt đối đang nghĩ đến cái khác, là cái gì?"
Hoắc Nhiên không chỗ dung thân đành phải dùng đại pháp vụng về dời đề tài: "Từ lúc còn nhỏ tôi đã không sợ cái này, mọi người đều gọi tôi là Hoắc to gan."
Biệt danh Hoắc to gan khôi hài này đã chọc cười Đào Tri Việt, cậu nhịn cười nói: "Vậy tớ mở đây."
"Mở đi, cái này chắc chắn sẽ không làm tôi sợ."
Một con người chủ nghĩa duy vật rắn rỏi như Hoắc Nhiên mới không tin quỷ ma.
...... Nhưng khi tên cuồng sát nhân biến thái xuất quỷ nhập thần trong rừng cây, hơn nữa với hiệu ứng âm thanh chấn động, còn đáng sợ hơn cả ma nữa.
Tại sao Đào Tri Việt lại có thể bình tĩnh như vậy?
Tại sao lại không có gì khác nhau với biểu tình khi giảng bài vật lý hết vậy?
Quả nhiên vẫn là không thể trông mặt mà bắt hình dong!!
Mười phút sau, Hoắc to gan trăm mối cảm xúc ngổn ngang cuối cùng không nhịn được nói: "...... Giảng cho tôi về nguyên lý công thức đi, tôi đột nhiên muốn nghe."
Đào Tri Việt tạm dừng phim, không nhịn được cười nói: "Nếu cậu sợ thì nên nói sớm nha."
"Tôi không sợ! Chỉ là tôi cứ luôn nghĩ về công thức đó."
"Được rồi, cậu không sợ, cậu chỉ là muốn học tập thôi."
"......"
10 giờ tối, bác Trương lái xe đến cửa tiểu khu, gửi tin nhắn cho Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên lúc này mới lưu luyến không rời mà tạm biệt với gia đình Đào Tri Việt, tay chân nhẹ nhàng ra khỏi nhà.
Đào Đào đã ngủ trên chiếc giường nho nhỏ rồi, khuôn mắt nhỏ nhắn mũm mỉm đang ngủ ngon lành.
Chỉ một phút sau khi rời khỏi nhà Đào Tri Việt, Hoắc Nhiên liền bắt đầu tính toán ngày mai phải dùng cái cớ gì để tới chơi.
Nếu không thì trời lại mưa đi.
Hy vọng ngày nào ở Bắc Kinh cũng mưa, hy vọng ngày nào cũng có thể cùng che dưới chiếc dù caro xanh, sau đó ngày nào hắn cũng có thể đưa Đào Tri Việt về nhà.
Học tập vui chơi với Đào Tri Việt còn thú vị hơn là chơi bóng rổ.
Lại còn có có thể nhìn thấy Đào Đào đáng yêu.
Này quả thực là điều hạnh phúc nhất.
Thế nhưng việc mỗi ngày lại chạy đến nhà bạn ăn cơm và học bài là không thực tế, lại không sống gần nhà Lục Ngạn như trước, cho nên đại đa số thời điểm, Hoắc Nhiên vẫn chỉ có thể tiếc nuối nhìn Đào Tri Việt lái xe đạp về nhà.
May mà Đào Tri Việt vô cùng thiện giải nhân ý, thường xuyên gửi cho hắn xem những đoạn video ngắn về sinh hoạt hằng ngày của Đào Đào, chiêm ngưỡng sự đáng yêu của bé.
Dáng vẻ Đào Đào ăn cơm rất là đáng yêu.
Hình ảnh anh trai dạy Đào Đào viết chữ lại càng đáng yêu.
Hành vi ngày càng bất thường của Hoắc Nhiên rất nhanh đã bị em gái ruột Hoắc Tư Hàm phát hiện.
Lúc đầu Hoắc Tư Hàm còn tưởng rằng ông anh mình thỉnh thoảng nhìn điện thoại cười ngây ngô là do yêu sớm, nghĩ muốn trợ giúp hắn, không thể để ba mẹ biết, cho nên chỉ là lén dò hỏi hắn thôi.
Kết quả là khi cô bé vô tình nhìn thấy vô số video của anh Tri Tri và em gái ảnh trên điện thoại của Hoắc Nhiên thì lâu đài của Hoắc gia đã nghênh đón một trận động đất mãnh liệt.
"Mẹ ơi con muốn đến nhà bạn chơi!!"
Hoắc Tư Hàm sau khi khóc xong đã nắm chặt quần áo của mẹ không buông.
Mẹ Hoắc khó hiểu hỏi: "Vậy con cứ đi đi, là do bạn không cho sao?"
"Là anh không cho!"
"Hở, sao anh lại không cho?"
"Bởi vì là bạn cùng bàn của ảnh!" Hoắc Tư Hàm phồng má lên, "Ảnh lén lút trốn con rất nhiều lần! Bạn cùng bàn của ảnh có một người em rất đáng yêu! Đáng yêu đáng yêu vô cùng luôn!"
Hoắc Nhiên cứng rắn cãi lại: "Em nhất định sẽ ăn vạ trong nhà người ta không chịu về cho coi, vì bảo vệ hình tượng tốt của anh, đề phòng những chuyện khác, cho nên không thể cho em đi."
"Rõ ràng anh vẫn luôn ở đó cho tới 10 giờ tối! Còn không biết xấu hổ mà nói em!"
Hoắc Tư Hàm trừng mắt hắn, bắt đầu nhỏ giọng uy hiếp: "Voi! Đừng có mà quên bức tượng con voi trong phòng làm việc của ba!"
Hoắc Nhiên đau đầu:......
Hoắc Chấn Đông trầm mặc: Thật ra ông đã sớm biết.
Mẹ Hoắc mờ mịt: Hai đứa nhỏ ngốc này rốt cuộc là con ai.
Chiến tranh anh em đánh tới cuối cùng, Hoắc Nhiên không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp: "Nghỉ hè nhất định sẽ dẫn em đi, sắp cuối kỳ rồi, đừng có ảnh hưởng đến việc học tập của người khác."
Hoắc Tư Hàm nín khóc mỉm cười: "Thật sao?"
"Thật, đến lúc đó thì có thể yên tâm mà chơi, không cần lo lắng về bài tập về nhà nữa."
Hoắc Nhiên cảm thấy bản thân mình thật là vô cùng vĩ đại, là một người anh tốt luôn nghĩ đến em gái mình.
Dù gì thì hắn cũng đã luân hãm rồi, không thể lại trơ mắt nhìn em gái nghiện ngập nữa.
Kết quả hắn vừa quay đầu lại, thì nhìn thấy cha mẹ đang cầm điện thoại dừng trên giao diện album, xem rất vui vẻ.
Mẹ Hoắc vui tươi hớn hở bình luận: "Hóa ra bạn cùng bàn với Nhiên Nhiên trông như thế này nha, thật thanh tú. Ái chà, cô bé đáng yêu quá."
Hoắc Chấn Đông đồng ý gật đầu: "Rất giống với Tư Hàm khi còn nhỏ."
"Anh nói xem Nhiên Nhiên đến ăn cơm nhà người ta nhiều lần như vậy, có phải quá gây phiền phức không, hay là ngày nào đó mời họ đến nhà ăn bữa cơm đi." Mẹ Hoắc hứng thú cân nhắc, "Hay là em mua chút quà tặng cho bọn nhỏ, bữa nào khi Nhiên Nhiên qua đó thì em cũng đi theo......"
Hoắc Chấn Đông phụ họa theo vô điều kiện: "Được hết, phải có qua có lại mới toại lòng."
Hoắc Nhiên cảm thấy khiếp sợ: "Mẹ, đừng có học theo con bé."
Đây là sức mạnh di truyền sao?
Xem ra hai người bọn họ không phải nhặt được từ thùng rác rồi.
Trong lòng háo hức mong chờ của Hoắc Tư Hàm, mùa hè nóng rực sắp đến, nghỉ hè cũng đã tới gần.
Vào một buổi chiều thời tiết sáng sủa mặt trời lên cao, Hoắc Nhiên cùng Hoắc Tư Hàm mang theo một đống quà bao lớn bo nhỏ được mẹ Hoắc chuẩn bị tỉ mỉ gõ cửa nhà Đào Tri Việt.
Hoắc Tư Hàm đang muốn nhảy dựng lên vì phán khích, dùng sức muốn đẩy anh trai mình ra, cố gắng là người đầu tiên vọt vào, Hoắc Nhiên không chút nào cố sức mà nắm cổ áo cô bé kéo trở lại.
"Đừng quậy, đứng phía sau anh."
"Anh trai thúi mau bỏ tay ra!!"
Lúc Đào Tri Việt tới mở cửa, cậu không khỏi sửng sốt trước tư thế tới nhà như để cầu hôn này.
"Sao lại mang theo nhiều đồ như vậy?"
"Đây là phân lượng mà tôi chỉ lấy một nửa thôi." Hoắc Nhiên oán giận nói, "Mẹ tôi nói lần sau sẽ lấy nốt phần còn lại."
Đào Tri Việt tự đáy lòng nói: "Dì khách khí quá."
Đào Đào lon ton chạy theo sau anh trai, nhìn thấy nhiều đồ vật mới mẻ như vậy, wow một tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh.
Bé đã rất quen thuộc với người anh thường xuyên xuất hiện này, cho nên hôm nay nhìn một chị gái trông rất giống người anh này, cũng sẽ không sợ.
"Em chào anh, em chào chị ạ."
Đào Đào rất có lễ phép chào hỏi thanh thúy.
Hoắc Tư Hàm cuối cùng cũng được làm chị một lần tan chảy ngay tại chỗ.
"A a a Đào Đào đáng yêu quá! Có thể cho chị ôm cái được không!!"
"Hoắc Tư Hàm em mau đi rửa tay, đừng có sờ lung tung! Nhà vệ sinh ở bên kia kìa."
"Biết rồi biết rồi, anh thành thạo quá ha!"
Căn nhà không lớn thoáng chốc trở nên thật náo nhiệt.
Cha mẹ của Đào Tri Việt biết Hoắc Nhiên và em gái muốn đến, nên đả mua trước rất nhiều dưa hấu giải nhiệt, còn có thật nhiều đồ ăn vặt điểm tâm, lúc này đang bận rộn trong bếp, quay đầu nhìn thì thấy mấy đứa nhỏ đang quậy tưng bừng, trên mặt không ngăn được ý cười.
TV trong phòng khách đang chiếu phim hoạt hình, Đào Tri Việt vừa rồi đang cùng với Đào Đào xem Đồ Đồ tai to.
Đồ Đồ tai và đầu to và ba ba cùng nhau ăn vụng bánh kem Black Forest trong nhà bếp thì phát hiện mẹ bừng tỉnh dậy khỏi giấc mơ nói năng mê sảng, vì thế tiểu quái với lỗ tai màu sắc rực rỡ của với ba ba Đồ Đồ lăn lộn cười trên sàn nhà.
Mà Đào Đào ngoài màn hình cũng bị chọc đến cười khanh khách.
Hoắc Tư Hàm bị moe đến thần hồn điên đảo, xung phong nhận việc ôm Đào Đào lên ghế sô pha, cùng xem với bé, còn nhân cơ hội trộm hôn khuôn mặt mềm mụp của bé.
Một lát sau, Đào Tri Việt và Hoắc Nhiên đang nói chuyện phiếm cũng bị phim hoạt hình thu hút, phân biệt ngồi ở hai bên, xem một cách thích thú.
Ba Đào và mẹ Đào bưng lên bốn nửa dưa hấu, được cắt ra từ một trái lớn và một trái nhỏ.
Hai mửa lớn cho hai anh trai, hai nửa nhỏ cho hai cô em gái, ngay cả muỗng cũng phân lớn nhỏ cẩn thận.
Hai người anh ôm dưa hấu lớn ngồi ở hai bên, ở giữa là em gái đáng yêu ôm nửa quả dưa hấu nhỏ.
Điều hòa thổi ra khí lạnh, quạt quay tít, gió lạnh phơ phất, thoảng qua lớp kính trong suốt, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ve sầu lười biếng, TV chớp động quang ảnh xán lạn, vị ngọt của dưa hấu ở khắp nơi thấm vào lòng.
Dưới sự nhắc nhở của mẹ Đào, ba Đào vội vàng vào phòng làm việc tìm camera, lén lút ấn núp chụp, đóng băng lại cảnh tượng hiếm có này.
Ngày hè thật đẹp và dài lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất