Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 108: Phiên ngoại 8: Tuyến if thời không song song (6)

Trước Sau
Ánh đèn lộng lẫy trên đỉnh đầu lẳng lặng buông xuống, xuyên qua làn tóc nhẹ nhàng, vành tai mềm mại dần dần đỏ ửng.

Đào Tri Việt thực sự không thể phản ứng lại ngay lập tức.

Cậu cho rằng Hoắc Nhiên đang đàm luận về thời tiết, độ ấm, ngày thu quyện lười bên ngoài, hơi nước ẩm ướt bên trong.

Cậu vốn định gật đầu đáp lại, giống như thường lệ vậy, trò chuyện với đối phương về một ngày bình đạm mà trân quý này.

Nhưng Hoắc Nhiên nói chính là, tôi thích cậu.

Ba chữ vô cùng đơn giản, giống như cánh bướm dâng lên từ đáy lòng, vỗ cánh cuốn lên vô số ảo ảnh, trong cơn bão nhiệt đới thổi vào tâm trí, chúng nó nhanh nhẹn mê ly, câu chữ đánh mất ý nghĩa thích hợp, rơi vào trong mây và mưa.

Mãi đến khi Đào Tri Việt như một học sinh ngốc, phân biệt hóa giải từng chữ một, mới rốt cuộc lĩnh hội được ý nghĩa của ba chữ này là gì.

Đây là lời tỏ tình của Hoắc Nhiên.

Giờ khắc này hắn đang ngừng hô hấp, thật cẩn thận chờ đợi cậu đáp lại.

Những ngón tay của Đào Tri Việt vẫn dừng lại trên chiếc cúc áo sơ mi như cũ, trong sự yên lặng kéo dài chợt đến, khuỷu tay hơi cong gần như có chút mỏi.

Tiếng bước chân của những người khác trong khu vực thay đồ truyền đến, có những vị khách khác tới, cùng với những thanh âm nói chuyện xôn xao, đánh vỡ sự yên tĩnh nơi này.

Thời gian trở lại dòng chảy của nó.

Chiếc cúc áo màu trắng ngà cuối cùng cũng rời khỏi khuy áo tinh mịn.

"Tớ đi tắm đây." Đào Tri Việt nói, "Là ở bên kia sao?"

Cậu cầm áo choàng tắm lên, cất quần áo đã thay vào trong tủ chứa đồ, lúc đóng cửa tủ lại, truyền đến thanh âm kim loại va chạm.

Còn có giọng nói trả lời vô cùng nhỏ của Hoắc Nhiên.

"Đúng vậy."

Vì thế lúc Đào Tri Việt đi về khu vực tắm vòi sen, dép lê của cậu giẫm lên tấm thảm chống trượt, sản gạch bóng loáng phản chiếu thân ảnh cô lập bên ghế.

Hoắc Nhiên lén lút nhìn chăm chú bóng dáng của cậu bước đi.

Vòi hoa sen mưa to tầm tã, sương mù bốc hơi trong tấm rèm không thấm nước, hơi nước tràn ngập trong không khí, khiến khuôn mặt đỏ bừng.

Xao dầu gội đầu trong lòng bàn tay, một lớp bọt trắng dày đặc được tạo ra trên mái tóc mềm mại, cậu nhắm mắt lại, để cho dòng nước cảy xuống cuốn trôi lớp bọt.

Đào Tri Việt cố gắng bình tĩnh lại, suy nghĩ về câu nói đột ngột kia.

Sự dị thường của Hoắc Nhiên dần dần có lời giải đáp.

Đem cặp đôi đang yêu nhau biến thành bạn học mượn tẩy, đột nhiên muốn đổi chỗ ngồi với cậu có tầm nhìn đẹp hơn...... Còn mang bữa sáng không hề trùng lập trong mấy ngày cho cậu, khiến Đào Tri Việt cho rằng trình độ môn toán của Hoắc Nhiên sau kỳ nghỉ hè đã giảm xuống rất mạnh, cho nên yêu cầu rằng cần học thêm.

Nhắc đến kỳ nghỉ hè, khi Đào Tri Việt sống nhà bà ngoại ở quê, Hoắc Nhiên xa cách ngàn dặm đều mỗi ngày chia sẻ cuộc sống hằng ngày với cậu.

Chẳng hạn như hoa thược dược mới nở rộ trong khu vườn ở dưới lầu, hắn chọn một bông hoa nở đẹp nhất, tìm thật nhiều góc độ, muốn chụp một bức ảnh hoàn hảo gửi cho Đào Tri Việt xem, kết quả không cẩn thận chạm vào rớt vài cánh hoa, Hoắc Tư Hàm đến mức một bên khóc nhè đuổi theo khắp khu vườn để đánh hắn.

Chẳng hạn như hắn đã mất ba này để dùng keo dán lại bức tượng con voi bị vỡ ngoài ý muốn, con voi mới được ghép lại rất có khí chất nghệ thuật, nghe nói Hoắc Chấn Đông đánh giá rất cao về nó, còn tự mình chụp ảnh, rồi đóng khung treo trong công ty, vì thế luôn có những vị khách tới chơi lầm tưởng rằng đây là một tác phẩm đầy ý nghĩa có nhiếp ảnh gia hiện đại.

Lại chẳng hạn như hắn học món thịt kho tàu với mẹ mình, thành phẩm cuối cùng thoạt nhìn ra dáng ra hình, nhưng gia vị lại thất bại, bất quá Hoắc Nhiên rất có tinh thần tự giễu, chụp biểu tình phức tạp khi người một nhà nhấm nháp thịt kho tàu cho câu xem, còn lời thề son sắt mà lập tiêu chuẩn flag "Lần sau nhất định thành công".

Ngoài trường học, Đào Tri Việt càng ngày hiểu biết càng nhiều về Hoắc Nhiên, cũng càng thêm cảm thấy người này vừa vui vừa thú vị.

Có đôi khi cậu lại muốn kết thúc kỳ nghỉ hè mà không cần đi học, sớm một chút trở lại Bắc Kinh, để tân mắt nhìn thấy những bông hoa trong vườn, con voi keo trên tường, cùng chỉ có thể nhìn thấy món thịt kho từ nhìn thấy từ xa mà không được nếm chi tiết.

Một ngày nọ, khi Đào Tri Việt muốn lật lại xem một đề mục mà cậu gửi cho Hoắc Nhiên, cậu mới phát hiện lịch sử trò chuyện của hai người họ đã nhiều tới mức hoa mắt chóng mặt, trước đây, ảnh của bài tập bị trộn lẫn với ảnh chụp của Đào Đào, bây giờ thì có vô số những mảnh vụn trong cuộc sống xen lẫn với những điều tầm thường trong học tập.

Sự thay đổi của nhau này bắt đầu từ khi nào?

Hình như là ngày cậu cố tình đến ruộng dưa rồi chụp tấm hình dưa hấu cho Hoắc Nhiên xem.

Hắn nói muốn xem ảnh chụp của anh trai Đào Đào.

Khi Đào Tri Việt nhận được tin nhắn, cậu nhìn chằm chằm mười giây, rồi ngẩng đầu lên hỏi em gái đang ngồi trên quả dưa hấu phồng má lên thổi lá: "Đào Đào, có thể chụp ảnh cho anh được không?"

Mặc dù đang đội chiếc mũ rơm thật to của ông ngoại, nhưng khuôn mặt cậu vẫn rất nóng do hơi nóng tù mặt đất bốc hơi lên, vừa vặn che đi một chút hoảng hốt thất thố trong lòng.

Hoắc Nhiên hẳn là đang tò mò không biết dáng vẻ của cậu ở nông thôn thế nào đúng không.

Đào Đào nghiêng đầu, phấn khởi trả lời cậu: "Có thể nha, Đào Đào sẽ chụp ảnh!"

Bàn tay thịt thịt của Đào Đào giơ điện thoại và ngẩng đầu lên, rất là nghiêm túc chụp ảnh cho anh trai ở phía trước, ngón tay ấn chụp liên tục, tanh tách chụp ra rất nhiều tấm ảnh.

Đầu nhỏ càng ngưỡng càng cao, ngay cả mũ che nắng cũng rớt xuống, Đào Đào ai nha một tiếng, phản xạ tính muốn quay đầu chộp lấy, điện thoại thì lung lay.

Đào Tri Việt vốn dĩ có chút khẩn trương, nhưng khi nhìn thấy vẻ ngoài ngây thơ và dễ thương của em gái mình, lại nghĩ đến người đã vẽ quả dưa hấu lên quả địa cầu ở phương xa, nhịn không được nở nụ cười.

Hình ảnh khoảnh khắc này vô tình được đóng băng.

Sau đó cậu đã gửi bức ảnh này với nụ cười rạng rỡ nhất cho Hoắc Nhiên.

Ánh mặt trời vàng rực, đồng ruộng xanh tươi, mũ rơm vàng nhạt, áo sơmi thuần trắng, tâm trạng trong suốt.



Tất cả đều là xán lạn.

Cậu lập tức cũng cảm thấy như vậy.

Cậu thật vui vẻ.

Vui vẻ giống như một tràng pháo hoa được bắn ra tận đáy lòng.

Đào Tri Việt đứng dưới vòi hoa sen suy nghĩ thật lâu, sau một lúc lâu phục hồi tinh thần lại, rồi mới phát hiện mình vừa gội đầu xong lại lấy dầu gội tiếp.

Lúc mờ mịt nhìn dầu gội đầu trong tay, Đào Tri Việt bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc vọng ra từ ngăn bên cạnh.

"Thật xin lỗi."

Hoắc Nhiên ở ngăn bên kia thành thật cúi đầu nhận sai, cho dù Đào Tri Việt nhìn không thấy.

Hắn cảm thấy mình thật lỗ mãng.

Sau khi Đào Tri Việt chuyển tới đây đã nhận được rất nhiều thư tình, nhưng những cái đó đều là con gái đưa qua.

Cậu ấy nhất định là chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được con trai tỏ tình.

Tắm vòi sen là bước chuẩn bị trước khi tắm ngâm và tắm kỳ, người khác đều là bước ra ngoài sau vài phút, nhưng Đào Tri Việt đã ở bên trong mười mấy phút.

Có phải là đang suy nghĩ phải làm thế nào để từ chối hắn hay không?

Tâm trạng của Đào Tri Việt lúc này nhất định rất phức tạp đúng không.

Hoắc Nhiên ảo não rất nhiều, vẫn là hy vọng Đào Tri Việt có thể đáp lại hắn, cho dù là nói lời từ chối.

Mặc dù đây không phải là phòng tắm hơi dễ xảy ra tai nạn, nhưng Hoắc Nhiên vẫn rất lo lắng cho sự an toàn của đối phương.

Đúng rồi, sao hắn lại tỏ tình ở một nơi như vây chứ......

Hoắc Nhiên lại muốn xuyên về đánh mình một trận lúc hai mươi phút trước.

Trong lúc hắn tâm loạn như ma, vòi hoa sen bên cạnh đã tắt, tiếng nước ồn ào dừng lại, trong không gian tràn đầy sương mù, một thanh âm nghe rất bình tĩnh vọng tới.

"Không sao cả."

Ba chữ ngắn gọn hữu lực, đối Hoắc Nhiên mà nói, lại như âm thanh của tự nhiên.

Có lẽ Đào Tri Việt không chán ghét sở thích của hắn.

Có lẽ cậu còn chưa từ chối.

Vì thế trong lần tới nhà tắm tiếp theo, Hoắc Nhiên toàn bộ hành trình đều duy trì tâm trạng phấn khích.

Hoắc Nhiên biết rõ lực độ xuống tay khi kỳ của sư phó như thế nào, nên hắn đã giao lưu nửa ngày với vị phó sư phục vụ Đào Tri Việt, quả thực giống như một người môi giới trong nhà tắm.

Bởi vì trước đó đã làm xong công khóa, cho nên Hoắc Nhiên biết tiệc buffet của nhà hàng này có gì ngon, nên đã nhịn không được gắp một đĩa đầy cho Đào Tri Việt.

Trong phòng chiếu phim điên ảnh, tất cả nhũng gì họ có thể lựa chọn là những bộ phim gia đình nhe nhàng phù hợp với lứa tuổi vị thành niên.

Tại khu nghỉ ngoi còn có thể chơi máy tính, đánh bida, đọc sách...... Buổi tối thậm chí có thể qua đêm ở đây.

Trung tâm tắm rửa phương bắc quả là một nơi thần kỳ, hoàn toàn là một thế giới nhỏ ăn nhậu chơi bời cái gì cũng có, ở chỗ này gần như có thể thỏa mãn hết tất cả các nhu cầu giải trí.

Đào Tri Việt mở rộng tầm mắt.

Cảm giác vô cùng mới đã sớm làm lu mờ sụ dày vò ngắn ngủi trong lúc tắm, cũng phủi qua khúc nhạc đệm nhỏ trong khu vực thay đồ.

Trong một ngày nhàn nhã thích ý này, hai người đều ăn ý mà không nhắc tới những lời chưa được đáp lại chính thức.

Bởi vì là học sinh cao trung, nên phụ huynh se không yên tâm khi con cái ngủ lại bên ngoài, vẫn là về nhà ngủ, hơn nữa ngày mai là thứ hai.

Trước Đào Tri Việt rời đi, cậu lưu luyến không rời nhìn phòng nghỉ giống như khoang vũ trụ này.

Chờ đến kỳ nghỉ hè khi thi đại học kết thúc, cậu nhất định phải ở chỗ này 24 tiếng đồng hồ.

Gió đêm thổi qua cơ thể hoàn toàn thả lỏng, bác Trương lái xe đã chờ bên ngoài, đưa Đào Tri Việt về nhà trước.

Trên ghế sau của chiếc xe quen thuộc, hai người ngồi nhau, tựa hồ đều muốn nói lại thôi.

Bác Trương vô cùng hiểu chuyện mà nâng vách cách âm lên.

Hoắc Nhiên hắng giọng, trấn định nói: "Hôm nay chơi vui không?"

Đào Tri Việt gật đầu: "Thật sự rất vui, lần sau khi ông nội và mọi người đến Bắc Kinh, tớ có thể dẫn mọi người tới. So với năm mà ông ấy đến hẳn là đã có rất nhiều sự thay đổi."

Hoắc Nhiên nhẹ nhàng thở ra.

Tâm trạng của Đào Tri Việt thoạt nhìn rất tốt.

Vậy hắn có tiện nhắc lại vấn đề kia một chút được không?

Màn đêm ngoài cửa số xe như nước sóng chảy qua, điểm xuyết những ánh đèn neon đủ màu, khiến người bên cạnh cũng như trong mơ.



Đôi mắt cậu cũng đầy ánh sáng.

Đào Tri Việt hơi nghiêng đầu, chủ động mở miệng: "Có phải cậu muốn nói cái gì không?"

Hoắc Nhiên ngơ ngẩn nhìn lại.

"Vốn là...... Vốn là có." Hắn thành thật nói, "Nhưng hiện tại bỗng nhiên quên mất."

Trong cảnh đẹp như mơ, hắn chỉ cảm thấy đại não trống rỗng.

Đào Tri Việt bị phản ứng của hắn chọc cười.

Trong không gian khép kín, thanh xuân và tâm sự, neon và màu sắc, đều hóa thành ánh sáng cực nhanh.

"Vậy để tớ nói." Giọng điệu của Đào Tri Việt rất nghiêm túc, "Thành tích của cậu rất tốt, nếu như không có gì xảy ra thì nhất định có thể vào Yến đại, nhưng yêu đương sẽ phân tâm."

"Mặc dù lúc đó chỉ là hiểu lầm, nhưng cậu nói rất đúng. Tình cảm là chuyện rất phức tạp, dù có sóng gió gì xảy ra cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, chúng ta không thể để lại điều gì hối tiếc trong tương lai."

Mấy tháng trước, ở vị trí tương tự, Hoắc Nhiên đã nói với cậu lời giống như đúc.

Đào Tri Việt trực tiếp đưa ra kết luận: "Cho nên chúng ta không thể yêu sớm."

Hoắc Nhiên nghe cậu nói, cảm thấy tim mình từng chút chìm xuống đáy biển.

Câu thật xin lỗi kia thực sự không nói sai.

Hắn thật sự rất xin lỗi chính bản thân mình.

Khi xe chạy đến ngoài tiểu khu, Đào Tri Việt xuống xe, lễ phép chào tạm biết hắn và bác Trương.

Hoắc Nhiên vẫy tay với cậu một cách máy móc, khi xe khởi động lại một lần nữa, hắn không khỏi vô cùng nhụt chí mà nằm liệt lên chỗ dựa lưng trên ghế.

Hắn biết mà!

Đây là một vẻ đẹp rất đối xứng cho việc tự đào hố chôn mình.

Hắn cũng chưa bao giờ viết văn mà sau trước ăn ý với nhau tiêu chuẩn như vậy.

Đang lúc Hoắc Nhiên lắc mặt hoài nghi nhân sinh, điện thoại trong túi vang lên âm thanh nhắc nhở.

Chắc là tin nhắn của Hoắc Tư Hàm thúc giục hắn về nhà.

Hoắc Nhiên chán nản cuộc đời lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua, lập tức ngồi thẳng dậy.

[ Đào: Gấu nhỏ xoay tròn.gif]

[ Đào: Hôm nay cậu trông rất giống biểu tượng cảm xúc dễ thương này. ]

[ Đào: Tớ về đến nhà rồi, ngày mai gặp lại ^-^]

Chú gấu nhỏ ở giữa màn hình quay tròn một cách vui vẻ, một dáng vẻ ngây ngốc, nhưng lại vui sướng thật sự có sức cuốn hút.

Hoắc Nhiên nhìn con gấu đang xoay tròn, nhịn không được cười, ngay sau đó, cảm xúc phiền muộn trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng.

Đào Tri Việt nói chúng ta không thể yêu sớm.

Mà là không phải tớ không thích cậu.

Đào Tri Việt cảm thấy hắn giống như gấu nhỏ.

Gấu nhỏ rất đáng yêu, đáng yêu đồng nghĩa với thích.

Cho nên Đào Tri Việt cũng thích hắn.

!!!!!!

Hoắc Nhiên mừng rỡ như điên cố gắng kìm nén xúc động muốn bật nhảy lên ở sau xe.

[ HR: Ngày mai gặp lại!!! ]

[ HR: Gấu nhỏ xoay tròn.gif]

Từ nay về sau đây chính là biểu tượng cảm xúc mà hắn thích nhất!

Tấm chắn cách âm đã được hạ xuống, bác Trương ngẩng đầu nhìn biểu tình thay đổi thất thường của Hoắc Nhiên thông qua kính chiếu hậu, cũng cười rộ lên.

Tuổi trẻ thật tốt.

Sáng ngày hôm sau, khi Đào Tri Việt thức dậy rửa mặt ăn sáng, sẵn tiện mở điện thoại ra xem tin tức, sau đó tin nhắn chưa đọc của Hoắc Nhiên gửi tới.

Hắn đã thay đổi ảnh đại diện của mình thành một chú gấu mỉm cười ngây thơ chất phát.

Hắn cũng gửi tới một tấm ảnh chụp căn phòng của mình, trên tường vốn dĩ treo một cái bảng đếm ngược rất lớn đến ngày diễn ra kỳ thi đại học, nhưng hiện tại chữ thi đại học đã bị che lại.

Trên tờ giấy màu cắt khối hình vuông đã đổi thành một từ khác.

【 Khoảng cách đến ngày yêu nhau còn 635 ngày 】

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau