Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

Chương 63

Trước Sau
Chào mọi người, mình đã trở lại rồi, xin lỗi vì đã biến mất quá lâu, bây giờ sức khỏe của mình đã ổn định hơn rồi, cảm ơn sự quan tâm của mọi người nha.

Mình vừa đổi sang một công việc mới, do cần có thời gian thích ứng nên có thể sẽ không có nhiều thời gian cho việc edit, nhưng mình sẽ cố gắng nhất có thể để hoàn thành bộ truyện trong tháng này, mọi người lại hãy ủng hộ mình nhé.

- ---------------------------------------------

Chương đầu tiên trở lại edit lại gặp phải môn bài xì tố, do không biết chơi nên mình không biết có edit đúng hay không, bạn nào biết phát hiện lỗi sai thì sửa giúp mình nha.

- ---------------------------------------------

Hoắc Nhiên bưng một đĩa xiên que lớn trở về phòng, mọi người lập tức hoan hô tiếp nhận.

"Thơm quá, mặc dù trong bụng tôi có rất nhiều thịt nhúng lẩu và thịt nướng rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình có thể trang điểm tiếp bằng thịt nướng BBQ."

"Tôi gọi cánh gà rồi! Trả lại đây cho tôi!!"

"Tôi bị đầy hơi rồi, tôi thế nhưng mà đang ăn thịt xiên nướng của buổi trà chiều...... Không đúng, không phải là buổi trà chiều, hẳn là phải xưng hô cái gì đó tốt hơn mới được chứ?"

Tên hai từ buồn rầu ở chỗ là không dễ gọi.

Gọi thẳng tên dường như rất kỳ quái, thế nhưng cũng không nghĩ ra được cách gọi phù hợp nào khác.

Hoắc Nhiên tiếp nhận, cười nói: "Gọi là buổi trà chiều đi, tôi thích cái tên này, thật thích hợp."

Cho dù là trứng bọc, dưa hấu, hay là trứng cháy thì buổi trà chiều đều vô cùng thích hợp.

Một bên Đào Tri Việt lĩnh hội ý tứ của hắn rất chính xác, yên lặng liếc mắt nhìn hắn.

Sau Hoắc Nhiên chấp nhất xử lý nghiệp lớn xiên que, Đào Tri Việt chẳng những không làm gì mà ngược lại còn liên tục được cho ăn, mỗi loại xiên que đều nếm thử qua một lần.

Đã không tiêu thực được mà lại còn ăn no căng.

Cậu sờ sờ bụng, lại nhìn nồi lẩu bốc khói nghi ngút trước mặt, trầm tư một lát, chiếc đũa cẩn thận gắp lấy cọng rau xanh.

Những người khác gần như cũng đã ăn no, lúc này bắt đầu nói chuyện chơi game, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục ăn.

Phương Thời Võ và chương trình Hoàng đại chiến với chiếc cốc xúc xắc, quần chúng ăn dưa vây xem vô cùng náo nhiệt.

Chương trình Hoàng chơi ném xúc xắc ảo trên pp vẫn luôn bị thua, giờ đổi sang hiện thực vẫn luôn thất bại thảm hại như cũ.

Tiểu Hoàng uống một hơi mấy ly bia khiến cho sắc mặt hồng nhuận có ánh sáng: "Lần này nhất định là đại! Đã ba lần liên tiếp là tiểu rồi, tôi không tin nó còn xuất hiện, này không khoa học, không phù hợp với quy luật."

Quan Vũ Đông ném xuống hạt dưa cổ vũ, "Quả thật là thế, đây nhất định sẽ là đại."

Phương Thời Võ cũng có chút rối rắm, nhìn chằm chằm cái cốc đen nhánh, đang suy nghĩ xem vòng này nên chốt đại hay là tiểu thì thấy Giang Dã đang vây xem yên lặng ném xuống hai hạt dưa: "Tiểu."

Phương Thời Võ nghe vậy, lập tức tràn đầy năng lượng, không chút do dự nói: "Tiểu!!"

Chốt xong, trọng tài Tiểu Tống lưu loát mở chiếc cốc xúc xắc, ba viên xúc xắc có màu đỏ chói đến lóa mắt.

Một điểm, một điểm, một điểm.

"...... Này sao hợp lý được!!" Tiểu Hoàng không cam lòng tru lên một tiếng, "Tiểu thì tiểu rồi, nhưng sao có thể nhỏ như vậy chứ!!"

Phương Thời Võ mỉm cười rót bia cho hắn: "Cậu có thể không tin khoa học, nhưng có thể vĩnh viễn tin tưởng sếp."

"Sếp ơi, lần sau trước khi tôi đặt cược anh có thể tiên đoán trước được không, tôi cũng muốn sao chép đáp án......"

Giang Dã vô cùng bình tĩnh: "Xem tâm tình đã, uống đi, sáng ngày mai nghỉ."

"A a a sếp muôn năm!!!"

"Nhưng mà, trước mặt huyền học tuyệt đối thì không thể đánh cược lớn nhỏ, đổi cái khác đổi cái khác đi."

"Đánh bài đi đánh bài đi, trên bàn có bài Poker!"

Đào Tri Việt xem đến rất có hứng thú, cảm thán nói: "Chúng ta đã lâu không đến khu trò chơi điện tử rồi, em có chút nhớ cái máy đẩy xu."

Hoắc Nhiên nghiêm túc gật đầu: "Lần sau đi, tôi đã nghiên cứu kỹ bí quyết nhét xu rồi, nhất định sẽ có hiệu quả."

"...... Không hổ là anh"

Sau mấy lần vết xe đổ, buổi tối ngày hôm nay Đào Tri Việt không uống bia, rất thành thật mà uống trà sữa.

Hoắc Nhiên cũng không uống, trong bầu không khí lừa nhau uống bia này, Đào Tri Việt đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

Từ trước đến nay cậu chưa từng thấy Hoắc Nhiên uống say.

"Sao anh lại không uống bia?" Cậu nhỏ giọng hỏi.

Hoắc Nhiên sắc mặt như thường nói: "Bởi vì không thích uống."

"Thật không? Vậy tửu lượng của anh thế nào?"

Hoắc Nhiên ngẩn ra một chút, quyết đoán nói: "Đương nhiên là rất tốt!"

"...... Em hiểu rồi." Đào Tri Việt lộ ra nụ cười hiền lành.

Mọi người mồm năm miệng mười thương lượng xong, quyết định dời chiến trường đến bàn cà phê chỗ sô pha, chơi xì tố đơn giản mà kích thích, dùng hạt dưa làm chip, tự nguyện tham gia, ai thua ở vòng cuối sẽ bị phạt rượu, bia hay rượu trái cây đều có thể, thua thì bị trừ hạt dưa.



Vì thế Đào Tri Việt vươn tay kéo Hoắc Nhiên lên, "Đi, chúng ta cũng chơi."

Hôm nay Hoắc Nhiên ngồi vô cùng ổn định, hắn trịnh trọng nói: "Tôi chơi bài vô cùng giỏi."

"Thật tốt quá, chúng ta lại có thể quyết một thắng bại." Đào Tri Việt khóe miệng giơ lên, "Em đánh bài cũng rất giỏi."

Sau khi mỗi người lãnh một trăm hạt dưa, trò chơi chính thức bắt đầu.

Tuyển thủ dự thi vòng thứ nhất: Hai vị lập trình viên, một vị mỹ thuật, một vị kế hoạch, còn có một vị buổi trà chiều.

Quan Vũ Đông không đuổi kịp vô năng cuồng nộ: "Tiểu Hoàng cậu đừng không chịu thua kém, nhanh chóng thua hết hạt dưa đi rồi đến lượt tôi!"

Một cô gái lập kế hoạch khác ngoài Phương Thời Võ bên hiếu kỳ nói: "Xì tố chơi như thế nào vậy? Tôi chỉ mới chơi qua đấu địa chủ thôi."

Tiểu Tống không uống rượu kiên định chiếm cứ ghế trọng tài, một bên ngồi chia bài cho năm người chơi ngồi thành vòng tròn quanh bàn trà, một bên giải thích quy tắc.

"Mới bắt đầu thì mỗi người chơi sẽ được chia hai quân bài, một sáng một tối, sau đó mỗi vòng được chia một lá bài sáng, cho đến khi đủ năm lá bài mới thôi, người có lá bài cao nhất trong mỗi vòng sẽ tố, nếu không tố sẽ là bỏ bài."

"Thùng phá sảnh là lớn nhất, tiếp theo là tứ quý, cù lũ, thùng, sảnh, sám cô, mậu thầu là nhỏ nhất. Sau khi vòng tố cuối cùng kết thúc, thẻ tối sẽ được lật lên so lớn nhỏ, người lớn nhất sẽ ăn lợi thế."

Tiểu Tống chia bài nước chảy mây trôi, xẹt xẹt xẹt đưa tới trước mặt từng người.

"Xì tố chính là đặt cược tất cả các chip của bạn trong vòng cuối cùng. Bởi vì có một lá bài trước sau sẽ không nhìn thấy, cho nên mọi người sẽ đánh lừa nhau, không chỉ riêng xem bài lớn nhỏ, còn muốn chơi tâm lý, rất thú vị."

"Tống Tống đẹp trai quá!" Cô gái kế hoạch nhanh chóng quyết định, "Tiểu Hoàng anh đừng không chịu thua kém, em cũng muốn chơi!"

Tiểu Hoàng:......

Tiểu Hoàng ngàn ly không ngã miễn cưỡng cười vui: "Bản chất của bài poker chính là một trò chơi toán học, tôi sẽ chứng minh cho các người thấy sức mạnh của khoa học."

Năm phút sau, Tiểu Hoàng thua hết một trăm hạt dưa ở ván thứ nhất, bị loại với tốc độ ánh sáng.

"Đào ca anh thế nhưng lại lừa tôi!!" Tiểu Hoàng mang vẻ mặt không thể tin tưởng, "Anh là đồng nghiệp mà tôi tin tưởng nhất đó!!!"

Một ván này, Đào Tri Việt vẫn luôn được chia bài là quân cơ mậu thầu, một đường kêu tố hoàn toàn không chớp mắt, những lá bài của người khác có hình thù kỳ quái, quân lính tan rã, cho nên trước khí thế nghiền áp của cậu đã bỏ bài không tố.

Hoắc Nhiên cũng đồng dạng với những lá bài không thành hình kiên cường theo tới đợt thứ hai đếm ngược, cống hiến một đợt thức ăn cho chó vị hạt dưa.

Duy nhất chỉ có Tiểu Hoàng tay cầm hai đôi, trong tối một đôi, bên ngoài một đôi, vì thế tràn đầy tự tin đẩy một phen hạt dưa ra bên ngoài.

"Ván đầu tiên, sao lại có thể thùng như vậy, thùng phá sảnh cũng không có khả năng!" Tiểu Hoàng nói như thế, "Này nhất định là lừa gạt chúng ta, các cậu đừng có bỏ bài xuống sớm như vậy, nên học tập buổi trà chiều, đánh cược thêm hạt dưa."

Tuy nhiên sau một vòng đấu, bởi vì biểu tình của Đào Tri Việt quá là trấn định, Tiểu Hoàng không thể không có một chút nghi ngờ bản thân.

Cuối cùng sau khi một lá bài quân cơ rơi xuống, quần chúng vây xem không khỏi cảm khái.

"Vận khí của Đào Đào thật tốt nha, mới cái đầu tiên đã lớn như vậy."

"Hoàng chương trình, bên ngoài cậu chỉ có một đôi, đừng giãy giụa nữa, chẳng lẽ ẩn giấu bộ ba sao?"

Tiểu Hoàng vẫn là không cam lòng, khẩn trương nhìn chằm chằm Đào Tri Việt đối diện: "Bài của anh lớn, anh tố, có muốn xì tố không? Hay là trực tiếp mở?"

Đào Tri Việt hơi hơi nhấc con át chủ bài của mình lên, nhìn thoáng qua, trên khuôn mặt nhanh chóng hiện lên một tia do dự, sau đó cậu đề cao thanh âm nói: "Xì tố, cậu theo không?"

Sau đó, cậu chậm rãi đẩy toàn bộ hạt dưa của mình lên.

Tiểu Hoàng cảm thấy bản thân mình đã nắm bắt được chân tướng sau một tia do dự kia, lập tức thúc lớn: "Theo!"

Hắn mở bài của mình ra, để lộ hai đôi đã ẩn giấu thật lâu, tự tin nói: "Tôi hai đôi, anh lật ra đi."

"Hai đôi, cũng không tồi, trách không được cậu mạnh như vậy, ngược lại Tiểu Đào thoạt nhìn có chút giả, khả năng là đang lừa."

"Ván đầu tiên đã chơi lớn như vậy, đều tố, luôn có một người muốn bị loại trừ, Đào Đào mau mở bài ra!"

Hô hấp của tất cả mọi người ở đây đều ngừng lại, nhìn chằm chằm động tác của Đào Tri Việt.

Đào Tri Việt cười một chút, nhẹ nhàng mà rút ra lá bài ẩn kia, mở ra.

Quân K cơ.

Nhìn năm lá bài thuần một sắc đỏ, nhóm quần chúng vây xem hít hà một hơi, đồng tử của Tiểu Hoàng chấn động.

Phương Thời Võ tổng kết, lưu luyến chia tay Tiểu Hoàng: "Là thật sự thùng rồi, khoa học phản bội đã phản bội cậu, hẹn gặp lại nha."

Thanh âm Tiểu Hoàng rưng rưng đi xa, bao phủ trong bọt bia: "Bài của anh tốt như vậy, sao còn do dự gì nữa!!"

"Nếu không do dự thì cậu sẽ không theo." Đào Tri Việt gom hết hạt dưa đến trước mặt mình, trầm ổn nói, "Cũng may là cậu đã cắn câu."

"Lợi hại." Hoắc Nhiên tấm tắc bảo lạ, ghé mắt nhìn cậu, "Quả nhiên rất giỏi."

Đào Tri Việt đẩy một chút hạt dưa đến trước mặt hắn, cười nói: "Cảm ơn đã tài trợ, chia hoa hồng cho anh."

"Trọng tài! Mau cấm loại hành vi này lại, chúng tôi chống đỡ đủ rồi!"

Đáng tiếc trọng tài lại rất vui mừng đối với loại hành vi thức ăn cho chó rơi vãi này, nói sang chuyện khác: "Để tránh xuất hiện một vòng khác như Tiểu Hoàng, tôi cảm thấy vòng xì tố cuối cùng hẳn là nên thiết lập hạn mức cao nhất, mọi người có thể tự do lựa chọn số lượng tố, chẳng hạn như tố một nửa."

"!!Tại sao tôi bị đào thải lại rồi mới sửa! Tôi lại xin vào một lần nữa!"

"Đừng nghĩ tới, thành thật xếp hàng đi, nếu không có việc gì làm thì có thể ra ngoài nướng xiên thịt, tôi lại đói bụng rồi."

Dưới sự thể hiện xuất sắc của Đào Tri Việt, trò chơi xì tố đêm nay còn thú vị hơn cả phim truyền hình, mỗi người đều dùng bản lĩnh diễn kịch để giữ nhà.



Những tuyển thủ khác thay đi đổi lại, Đào Tri Việt và Hoắc Nhiên đồ sộ bất động, giữa chừng bị phạt rượu vài lần, cơ bản đều là Hoắc Nhiên chủ động uống.

Đào Tri Việt từng cho rằng tửu lượng của Hoắc Nhiên thật sự rất tốt, mặt không đỏ, thoạt nhìn cũng không có gì khác thường, lúc chơi bài thì suy nghĩ rõ ràng, thường xuyên có thể nhìn thấu những kỹ xảo nhỏ của người khác.

Cho đến khi Giang Dã lên sân khấu, thế cục đã xảy ra biến hóa thật lớn.

Phong cách cá nhân của Giang Dã thật sự là quá mức rõ ràng, cho dù hắn bắt được lá bài nào thì cũng vẫn luôn là biểu tình thờ ơ, thoạt nhìn hoàn toàn không có tâm trạng chơi bài, lừa lọc cũng lừa không một chút dấu vết, có đôi khi bài tốt cũng không tố, hình thức của hành vi khá ngẫu nhiên.

Hoắc Nhiên nhiều lần gặp khó có thể nhìn thấy sự buồn rầu bằng mắt thường, hơn nữa càng ngày uống càng nhiều, bắt đầu không ngừng lộ ra sơ hở.

Sau khi hắn lại bị phạt rượu, Đào Tri Việt thò lại gần thấp giọng hỏi hắn: "Có phải anh uống say rồi không?"

"Không có!" Hoắc Nhiên chém đinh chặt sắt, "Là vận khí không tốt, bài không được, tôi có dự cảm, tiếp theo nhất định sẽ được!"

Như lời hắn nói, tiếp theo quả nhiên là bài tốt, ở bên ngoài là một đôi K và một đôi J.

Nhưng mà, bài của Giang Dã là một đôi A thêm một đôi 9.

Bài tốt đều tập trung trong tay của hai người bọn họ, những người khác hầu như đều là tán bài, lục đục từ bỏ.

Ở vòng cuối cùng, chỉ còn lại có Hoắc Nhiên và Giang Dã giằng co.

"Khá lắm, tôi nguyện gọi là trận chiến đỉnh cao, bốc cháy lên rồi!"

"Bởi vì huyền học, tôi hoài nghi hợp lý rằng họ đều là cù lũ, nếu sếp có ba cái A thì thắng, nếu có ba cái khác thì buổi trà chiều thắng."

"Tôi nhớ rõ vừa rồi Oa Oa phát một quân A đi, cả bốn quân A đều ra, sẽ trùng hợp như vậy sao?"

"A a a sếp mau đổ đi! Một phen tố tất luôn! Tôi đã nhiệt huyết sôi trào rồi nè!"

Biểu tình của Giang Dã không hề dao động: "À vậy tố tất đi."

Hắn tùy tay đẩy những hạt dưa trước mặt ra, chất thành một đống cao ở giữa bàn trà.

"Kết thúc tiêu chuẩn, sếp lại tùy cơ tố rồi!"

"Tiếp theo buổi trà chiều sẽ phản ứng như thế nào đây!"

Trong tiếng ồn ào nhốn nháo của mọi người, Hoắc Nhiên nhíu mày nhìn chằm chằm Giang Dã phía đối diện, cố gắng đọc ra chút gì đó từ vẻ mặt của hắn ta.

"Hiện tại anh rất giống Tiểu Hoàng trong ván đầu tiên." Đào Tri Việt buồn cười nói, "Thận trọng suy xét, này mà tố tất, anh thua thì anh sẽ bị loại."

"Tôi không có khả năng bị loại." Giọng điệu Hoắc Nhiên chắc chắn, "Để tôi cẩn thận phân tích một chút."

Bởi vì biểu hiện của hắn vô cùng thâm thúy, nên tất cả mọi người an tĩnh lại, đôi mắt trông mong nhìn hai người bất động như núi, hận không thể mở lá bài ẩn ngay tại chỗ để xem có gì xảy ra.

Hoắc Nhiên trầm tư vài giây, mở miệng ra thì là cách xa vạn dặm: "Anh cảm thấy hôm nay ăn lẩu, thịt nướng và nướng BBQ, cái nào ăn ngon nhất?"

Biểu tình giếng cổ không gợn sóng của Giang Dã rốt cuộc cũng xuất hiện một tia nghi hoặc: "...... Nướng BBQ đi."

"À, tôi cũng cảm thấy vậy." Hoắc Nhiên ấn bài, gật gật đầu, "Vậy tại sao anh lại lựa chọn mở công ty game?"

Giang Dã dần dần thích ứng với vấn đề ngẫu nhiên của hắn: "Rút thăm ngẫu nhiên rồi chọn."

"Quá trình kinh doanh thuận lợi không?"

"Thuận lợi."

"Có dự định tiếp xúc với các ngành sản xuất khác không?"

"Tùy tâm trạng."

"Của anh là ba quân A sao?"

"......"

Giang Dã kịp thời kìm lại những lời sắp thốt ra, sắc mặt thay đổi một chút.

Cuối cùng hắn nhìn chằm chằm vào đống hạt dưa cao chót vót trước mặt, nở một nụ cười hiếm có.

"Quả nhiên là một trận chiến đỉnh cao, đây là điều thần bày ra mà tôi thậm chí không dám tưởng tượng đến."

"Cẩn thận phân tích và rút thăm mở công ty, ha ha ha ha ha trong lúc nhất thời tôi cũng không biết nên cười cái nào trước."

"A a a a sếp nhìn hạt dưa cười kìa! Đa tổng nguy rồi! Không cần a không cần thích hoa hướng dương đâu!"

Tiếng cười đùa tạo thành một sóng nhiệt trong phòng, Hoắc Nhiên đẩy hạt dưa trong tay ra, nghe thấy Đào Tri Việt ở bên tai cười hắn: "Anh khẳng định uống say rồi."

Hoắc Nhiên cùng Giang Dã lật bài gần như đồng thời.

Mãi đến khi nhìn bài phía đối diện, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu đáp lại Đào Tri Việt: "Ừm, tôi thật sự uống say rồi."

Trước mặt Hoắc Nhiên là ba quân K, còn trước mặt Giang Dã là ba quân 9.

"Nhưng mà tôi không bị loại, tôi thắng."

Bữa tiệc sắp kết thúc, trong nhóm người ầm ĩ xung quang, hắn chuyên chú nhìn người bên cạnh, ánh mắt rực lửa, cảm giác say khướt.

"Hôm nay muốn đổi thành em cùng tôi về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau