Xin Chú Ý, Có Một Nhóc Con Rất Biết Làm Nũng
Chương 7
Xin chú ý, có một nhóc con rất biết làm nũng
Trans: Ying Ying
–
Chương 07
"Em..." Tống Nhiễm Niên ấp úng, qua nửa ngày vẫn không thể trả lời câu hỏi của Cố Trác Sâm.
Cố Trác Sâm vẫn nhìn Tống Nhiễm Niên, thấy cậu không nói lời nào, hắn liền hút thuốc rồi tiếp tục nấu ăn. Tay cầm đũa quấy quấy trong nồi, lại nói thêm một câu: "Niên Niên, em đang sợ đấy à!"
Dám câu dẫn hắn, dám cùng hắn lên giường, nhưng lại không dám nói đã thích hắn bao lâu, thật không biết nói Tống Nhiễm Niên là gan dạ hay nhút nhát đây.
Tống Nhiễm Niên cúi đầu, sau một lát lại lôi kéo tay trái Cố Trác Sâm, dùng sức nắm chặt: "Ba năm, lần đầu gặp anh ở bệnh viện là vào năm em lớp 11, khi đó đã liền thích anh."
"Trác Sâm ca ca, em là nhất kiến chung tình với anh." Tống Nhiễm Niên nghiêm túc, tuy rằng câu nói này rất ấu trĩ, nhưng tất cả đều là lời thật lòng.
Câu nói này không tính là lời tâm tình, nếu như đổi thành người trước đây nói với Cố Trác Sâm, hắn thậm chí sẽ phì cười, không thèm để tâm. Nhưng đây là Tống Nhiễm Niên nói, chẳng hiểu vì sao hắn lại cảm thấy có chút cảm động.
"Ba năm, cũng lâu thật." Cố Trác Sâm nặn nặn ngón tay Tống Nhiễm Niên, cậu nắm tay hắn rất chặt, đầu ngón tay đều trắng toát, bộ dạng thật khiến người khác đau lòng. Hắn gỡ tay Tống Nhiễm Niên ra, ôm cậu vào lòng, sau đó cầm đũa gắp lên một ít mì, thổi thổi cho nguội bớt rồi đưa tới bên miệng Tống Nhiễm Niên, "Cậu bạn nhỏ yêu thích anh ba năm, mau nếm thử xem có ngon hay không?"
Tống Nhiễm Niên há miệng, mùi vị rất vừa phải. Nuốt mì xuống, cậu liền thấy Cố Trác Sâm đang bưng chén qua bàn ăn, bóng lưng thẳng tắp giống hệt trước đây cậu hay trốn vào một góc ở bệnh viện lén nhìn.
Cậu nhớ rất rõ, vào trang cuối cùng của quyển sổ chiến lược tán đỗ Cố Trác Sâm mình đã ghi hai câu: Em thích anh, chỉ muốn dành tất cả những thứ tốt đẹp, tình yêu nồng nhiệt nhất cho anh. Em sẽ không giữ lại gì cả, chỉ hi vọng anh có thể quay đầu nhìn em một lần.
Thời điểm ba ép cậu chuyển trường đã chỉ vào hai câu này nói, tình yêu ở độ tuổi này e rằng chỉ là nhất thời kích động. Trên cuộc đời này làm gì có loại tình cảm nào tốt đẹp mãi, cuối cùng cũng không có kết quả. Huống chi hai người là đồng giới, không bàn đến tuổi tác, nhưng sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề. Thế nên quên đi thôi, xem đây chỉ là cảm nắng nhất thời mà chấm dứt đi.
Nhưng phần tình cảm này đến nay vẫn vậy, chưa bao giờ thay đổi, Tống Nhiễm Niên vẫn luôn hi vọng Cố Trác Sâm có thể quay đầu nhìn cậu một lần. Tình cảm của cậu không phải do kích động, cậu có dũng khí để đối mặt với xã hội, cũng có đủ quyết tâm để cùng Cố Trác Sâm già đi. Cái gì cậu cũng dám, chỉ cần anh có thể ở bên cậu.
Thấy Tống Nhiễm Niên không theo mình tới bàn ăn, Cố Trác Sâm quay người lại nhìn cậu.
"Làm sao vậy? Đến đây ăn cơm." Cố Trác Sâm kéo ghế, ra hiệu cho Tống Nhiễm Niên lại ngồi.
Ngay tại khoảnh khắc Cố Trác Sâm quay đầu nhìn Tống Nhiễm Niên, cậu đột nhiên rất muốn khóc. Thầm mến ba năm, tuy rằng không quá dài nhưng thật sự rất đau khổ, nhớ một người đến đau cả xương tủy lại không thể biểu hiện ra quá nhiều, cảm giác như ai đó khoét một lỗ trên trái tim mình.
Cả người đẫm máu thì cũng chỉ có bản thân tự biết.
"Trác Sâm ca ca..." Tống Nhiễm Niên thật sự không thể kìm nén cảm xúc từ đáy lòng, viền mắt cậu đỏ ửng, " Bây giờ anh đã biết sự thật, còn có thể... thích em không?"
"Không biết được." Cố Trác Sâm trả lời thẳng thắn. Nói suông không phải tác phong của hắn, nhưng hắn có thể khẳng định Tống Nhiễm Niên rất đặc biệt, khiến hắn có cảm giác muốn nuông chiều cậu. Đây có thể xem là khởi đầu tốt, ít nhất cũng chứng minh được hắn có cảm tình với cậu.
Nghe xong câu trả lời Tống Nhiễm Niên liền bật khóc, Cố Trác Sâm cười cười lại gần xoa đầu cậu: "Khóc cái gì đây? Anh chỉ là không biết khi nào sẽ thích nhóc. Nhưng mặc kệ bao lâu, Trác Sâm ca ca đều sẽ thích em."
Tống Nhiễm Niên như động vật nhỏ ôm cổ Cố Trác Sâm, nước mắt thấm hết vào vai hắn, giọng nghẹn ngào: "Vậy anh... không được để Niên Niên chờ lâu quá nha..."
Thời điểm không nhìn thấy Cố Trác Sâm cậu còn có thể nhịn được, đem tình cảm kia giấu kín vào tận đáy lòng. Nhưng bây giờ không giống vậy, hai người đã thân mật với nhau, cậu còn giữ chìa khóa nhà anh, cảm giác hạnh phúc ngập tràn không thể giấu được. Cậu chỉ muốn lập tức ở cùng Cố Trác Sâm.
Tống Nhiễm Niên oan ức khóc thút thít, trông rất đáng thương, Cố Trác Sâm làm sao nhẫn tâm để cậu chờ quá lâu. Tống Nhiễm Niên càng khóc càng lợi hại, dường như Cố Trác Sâm phải liên tục dỗ dành cậu mới nín hẳn, ngoan ngoãn ngồi ăn mì.
Tống Nhiễm Niên khóc đến mức hai mắt cùng chóp mũi đỏ hồng, cậu hít hít mũi khiến đáy lòng Cố Trác Sâm mềm nhũn. Hắn không phải người lạnh lùng, ít ra là không nỡ với cậu.
"Lớn như vậy rồi còn mít ướt, xem em khóc kìa, nước mắt nước mũi tèm lem." Cố Trác Sâm xoa xoa mặt Tống Nhiễm Niên, thuận tiện nhéo hai má cậu, "Anh chưa bao giờ lừa em, nói chịu trách nhiệm sẽ làm. Nói thích em thì nhất định sẽ thích."
Tống Nhiễm Niên gật gật đầu, ăn xong chén mì liền phóng đến ôm lấy Cố Trác Sâm. Bộ dạng làm nũng dính người tựa như mèo con.
"Lại làm nũng?" Cố Trác Sâm ôm eo Tống Nhiễm Niên, cậu được đà ngồi lên ngang người anh. Thấy vậy Cố Trác Sâm vỗ vỗ mông cậu, không nhịn được trêu chọc, "Muốn ăn phía dưới thì nói, hiện tại cũng chưa trễ lắm, có rất nhiều thời gian cho nhóc ăn."
Cả người Tống Nhiễm Niên nóng bừng: "Muốn ạ, mình lên giường đi."
Cố Trác Sâm trực tiếp đè Tống Nhiễm Niên xuống sô pha: "Tốn thời gian, làm tại đây là được."
Hai người thân mật rất lâu, khi kết thúc Cố Trác Sâm giúp Tống Nhiễm Niên lau sạch người rồi ôm cậu về giường. Tống Nhiễm Niên rúc đầu vào cổ Cố Trác Sâm, cảm thấy anh hôm nay đặc biệt dịu dàng.
Cậu thấy Cố Trác Sâm ngẩn người rất lâu, do dự nói: "Trác Sâm ca ca, nếu như em không làm nũng, anh còn muốn thích em không?"
Cố Trác Sâm cảm thấy Tống Nhiễm Niên là một đứa nhỏ ngốc nghếch, nâng cằm cậu lên dịu dàng hôn một cái: "Anh có thích cũng là thích chính con người em, làm nũng gì đó không liên quan."
Lời này Cố Trác Sâm nói rất nghiêm túc, ánh mắt chân thành sáng như sao đêm, trong phút chốc khiến những lo lắng của Tống Nhiễm Niên tan thành mây khói.
–
Vừa làm xong là post lên luôn ớ ~ ~ ~ Tôi đã đi được nửa chặng đường =))) Cố gắng lên nào haha
Trans: Ying Ying
–
Chương 07
"Em..." Tống Nhiễm Niên ấp úng, qua nửa ngày vẫn không thể trả lời câu hỏi của Cố Trác Sâm.
Cố Trác Sâm vẫn nhìn Tống Nhiễm Niên, thấy cậu không nói lời nào, hắn liền hút thuốc rồi tiếp tục nấu ăn. Tay cầm đũa quấy quấy trong nồi, lại nói thêm một câu: "Niên Niên, em đang sợ đấy à!"
Dám câu dẫn hắn, dám cùng hắn lên giường, nhưng lại không dám nói đã thích hắn bao lâu, thật không biết nói Tống Nhiễm Niên là gan dạ hay nhút nhát đây.
Tống Nhiễm Niên cúi đầu, sau một lát lại lôi kéo tay trái Cố Trác Sâm, dùng sức nắm chặt: "Ba năm, lần đầu gặp anh ở bệnh viện là vào năm em lớp 11, khi đó đã liền thích anh."
"Trác Sâm ca ca, em là nhất kiến chung tình với anh." Tống Nhiễm Niên nghiêm túc, tuy rằng câu nói này rất ấu trĩ, nhưng tất cả đều là lời thật lòng.
Câu nói này không tính là lời tâm tình, nếu như đổi thành người trước đây nói với Cố Trác Sâm, hắn thậm chí sẽ phì cười, không thèm để tâm. Nhưng đây là Tống Nhiễm Niên nói, chẳng hiểu vì sao hắn lại cảm thấy có chút cảm động.
"Ba năm, cũng lâu thật." Cố Trác Sâm nặn nặn ngón tay Tống Nhiễm Niên, cậu nắm tay hắn rất chặt, đầu ngón tay đều trắng toát, bộ dạng thật khiến người khác đau lòng. Hắn gỡ tay Tống Nhiễm Niên ra, ôm cậu vào lòng, sau đó cầm đũa gắp lên một ít mì, thổi thổi cho nguội bớt rồi đưa tới bên miệng Tống Nhiễm Niên, "Cậu bạn nhỏ yêu thích anh ba năm, mau nếm thử xem có ngon hay không?"
Tống Nhiễm Niên há miệng, mùi vị rất vừa phải. Nuốt mì xuống, cậu liền thấy Cố Trác Sâm đang bưng chén qua bàn ăn, bóng lưng thẳng tắp giống hệt trước đây cậu hay trốn vào một góc ở bệnh viện lén nhìn.
Cậu nhớ rất rõ, vào trang cuối cùng của quyển sổ chiến lược tán đỗ Cố Trác Sâm mình đã ghi hai câu: Em thích anh, chỉ muốn dành tất cả những thứ tốt đẹp, tình yêu nồng nhiệt nhất cho anh. Em sẽ không giữ lại gì cả, chỉ hi vọng anh có thể quay đầu nhìn em một lần.
Thời điểm ba ép cậu chuyển trường đã chỉ vào hai câu này nói, tình yêu ở độ tuổi này e rằng chỉ là nhất thời kích động. Trên cuộc đời này làm gì có loại tình cảm nào tốt đẹp mãi, cuối cùng cũng không có kết quả. Huống chi hai người là đồng giới, không bàn đến tuổi tác, nhưng sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề. Thế nên quên đi thôi, xem đây chỉ là cảm nắng nhất thời mà chấm dứt đi.
Nhưng phần tình cảm này đến nay vẫn vậy, chưa bao giờ thay đổi, Tống Nhiễm Niên vẫn luôn hi vọng Cố Trác Sâm có thể quay đầu nhìn cậu một lần. Tình cảm của cậu không phải do kích động, cậu có dũng khí để đối mặt với xã hội, cũng có đủ quyết tâm để cùng Cố Trác Sâm già đi. Cái gì cậu cũng dám, chỉ cần anh có thể ở bên cậu.
Thấy Tống Nhiễm Niên không theo mình tới bàn ăn, Cố Trác Sâm quay người lại nhìn cậu.
"Làm sao vậy? Đến đây ăn cơm." Cố Trác Sâm kéo ghế, ra hiệu cho Tống Nhiễm Niên lại ngồi.
Ngay tại khoảnh khắc Cố Trác Sâm quay đầu nhìn Tống Nhiễm Niên, cậu đột nhiên rất muốn khóc. Thầm mến ba năm, tuy rằng không quá dài nhưng thật sự rất đau khổ, nhớ một người đến đau cả xương tủy lại không thể biểu hiện ra quá nhiều, cảm giác như ai đó khoét một lỗ trên trái tim mình.
Cả người đẫm máu thì cũng chỉ có bản thân tự biết.
"Trác Sâm ca ca..." Tống Nhiễm Niên thật sự không thể kìm nén cảm xúc từ đáy lòng, viền mắt cậu đỏ ửng, " Bây giờ anh đã biết sự thật, còn có thể... thích em không?"
"Không biết được." Cố Trác Sâm trả lời thẳng thắn. Nói suông không phải tác phong của hắn, nhưng hắn có thể khẳng định Tống Nhiễm Niên rất đặc biệt, khiến hắn có cảm giác muốn nuông chiều cậu. Đây có thể xem là khởi đầu tốt, ít nhất cũng chứng minh được hắn có cảm tình với cậu.
Nghe xong câu trả lời Tống Nhiễm Niên liền bật khóc, Cố Trác Sâm cười cười lại gần xoa đầu cậu: "Khóc cái gì đây? Anh chỉ là không biết khi nào sẽ thích nhóc. Nhưng mặc kệ bao lâu, Trác Sâm ca ca đều sẽ thích em."
Tống Nhiễm Niên như động vật nhỏ ôm cổ Cố Trác Sâm, nước mắt thấm hết vào vai hắn, giọng nghẹn ngào: "Vậy anh... không được để Niên Niên chờ lâu quá nha..."
Thời điểm không nhìn thấy Cố Trác Sâm cậu còn có thể nhịn được, đem tình cảm kia giấu kín vào tận đáy lòng. Nhưng bây giờ không giống vậy, hai người đã thân mật với nhau, cậu còn giữ chìa khóa nhà anh, cảm giác hạnh phúc ngập tràn không thể giấu được. Cậu chỉ muốn lập tức ở cùng Cố Trác Sâm.
Tống Nhiễm Niên oan ức khóc thút thít, trông rất đáng thương, Cố Trác Sâm làm sao nhẫn tâm để cậu chờ quá lâu. Tống Nhiễm Niên càng khóc càng lợi hại, dường như Cố Trác Sâm phải liên tục dỗ dành cậu mới nín hẳn, ngoan ngoãn ngồi ăn mì.
Tống Nhiễm Niên khóc đến mức hai mắt cùng chóp mũi đỏ hồng, cậu hít hít mũi khiến đáy lòng Cố Trác Sâm mềm nhũn. Hắn không phải người lạnh lùng, ít ra là không nỡ với cậu.
"Lớn như vậy rồi còn mít ướt, xem em khóc kìa, nước mắt nước mũi tèm lem." Cố Trác Sâm xoa xoa mặt Tống Nhiễm Niên, thuận tiện nhéo hai má cậu, "Anh chưa bao giờ lừa em, nói chịu trách nhiệm sẽ làm. Nói thích em thì nhất định sẽ thích."
Tống Nhiễm Niên gật gật đầu, ăn xong chén mì liền phóng đến ôm lấy Cố Trác Sâm. Bộ dạng làm nũng dính người tựa như mèo con.
"Lại làm nũng?" Cố Trác Sâm ôm eo Tống Nhiễm Niên, cậu được đà ngồi lên ngang người anh. Thấy vậy Cố Trác Sâm vỗ vỗ mông cậu, không nhịn được trêu chọc, "Muốn ăn phía dưới thì nói, hiện tại cũng chưa trễ lắm, có rất nhiều thời gian cho nhóc ăn."
Cả người Tống Nhiễm Niên nóng bừng: "Muốn ạ, mình lên giường đi."
Cố Trác Sâm trực tiếp đè Tống Nhiễm Niên xuống sô pha: "Tốn thời gian, làm tại đây là được."
Hai người thân mật rất lâu, khi kết thúc Cố Trác Sâm giúp Tống Nhiễm Niên lau sạch người rồi ôm cậu về giường. Tống Nhiễm Niên rúc đầu vào cổ Cố Trác Sâm, cảm thấy anh hôm nay đặc biệt dịu dàng.
Cậu thấy Cố Trác Sâm ngẩn người rất lâu, do dự nói: "Trác Sâm ca ca, nếu như em không làm nũng, anh còn muốn thích em không?"
Cố Trác Sâm cảm thấy Tống Nhiễm Niên là một đứa nhỏ ngốc nghếch, nâng cằm cậu lên dịu dàng hôn một cái: "Anh có thích cũng là thích chính con người em, làm nũng gì đó không liên quan."
Lời này Cố Trác Sâm nói rất nghiêm túc, ánh mắt chân thành sáng như sao đêm, trong phút chốc khiến những lo lắng của Tống Nhiễm Niên tan thành mây khói.
–
Vừa làm xong là post lên luôn ớ ~ ~ ~ Tôi đã đi được nửa chặng đường =))) Cố gắng lên nào haha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất