Chương 12: U mê
Ký ức đôi lúc cũng giống như một cơn mưa. Sau cơn giông tố, bầu trời sẽ thường sáng lại.
Mùa hè năm sau là một mùa hè rất đẹp.
Hoa dong nở đỏ cả một quãng đường dài và đám con trẻ con chế giễu thằng bé:
– Thằng bóng! Bóng! Bóng! Bóng! Hà bóng!
– Bóng! Bóng lại cái! Đồ thằng bóng!
– Đánh chết nó đi tụi bây ơi. Đánh chết thằng Hà bóng đi.
Thế là những cánh hoa dong mất đi vẻ đẹp hồn nhiên của chúng. Tất cả bọn trẻ như tìm ra được một nguồn hứng thú mới. Thằng bé bị chễ giễu và làm nhục bắt đầu tranh nhau bẻ chúng để hút mật. Chúng xúm vào hút chút mật ngòn ngọt hiếm hoi vì ở quê chẳng có nhiều quà vặt. Hút mật xong, chúng vặt những cánh hoa màu đỏ rồi thi nhau gắn vào những cái móng tay, xòe ra khoe nhau rồi cười nắc nẻ. Thằng bé cũng đi theo bọn trẻ trên con đường đến trường.
Là một thằng bé lạ từ phố về nên nó luôn bị đám trẻ con xúm vào chọc ghẹo.Trẻ con tưởng là hiền lành nhưng trong thế giới của chúng, trẻ con là những sinh thể ác độc nhất. Bọn chúng xún vào. Chúng xúm vào đánh nó. Một đứa lớn nhất trong bọn kéo xếch lỗ tai nó lên rồi quát:
– Nói ngay! Mày là bóng phải không?
Thằng Hà không chịu nói.
Thằng bé cố kiễng chân lên. Nó cứng miệng không chịu làm theo.
– Mày là bóng! Nói ngay đi. – Một đứa khác lấy cặp quăng vào bụng nó.
Đám con gái cười rộ lên ra vẻ khoái chí, đồng thanh hét lên: Bóng! Bóng! Bóng!
– Nói ngay. – Thằng to con nhất bất thần đấm ngay vào mặt nó. – Tao là bóng. Nói ngay! Nói như thế đi!
Ngay giữa lúc ấy có một thằng bé khác lên tiếng:
– Tụi bây ác vừa chứ! Thả nó ra. – Đó là một thằng bé tên Hiên.
– A ha! Thằng Hiên cũng là bóng luôn! Một đứa con gái răng hô nói chen vào.
– A ha! Thằng Hà bóng, thằng Hiên cũng bóng luôn. Ha ha ha…
Tiếng cười của lũ trẻ thật tinh quái rộ lên, chúng say sưa trong thú vui mới. thế là thằng to xác lôi thằng bé tên Hà lại gần thằng Hiên. Bọn trẻ xúm nhau ấn hai thằng bé lại với nhau. Chúng nhảy cỡn lên reo hò. Rồi cả hơn chục đứa vừa trai vừa gái, thi nhau ném đá, hất cát và hả hê cười vì trò vui mới là phát hiện ra được hai thằng bóng.
Thằng Hà nhìn thằng Hiên. Tuy rằng họ chẳng thể cứu nó được nhưng dám lên tiếng bênh vực đã là một vị anh hùng. Thằng Hiên nhìn thằng Hà và cảm thấy tội nghiệp cho nó. Khổ thân! Không anh không em, cố mỗi một mình nên chẳng ai chơi với nó. Đã thế còn bị mắt nạt luôn
Thằng Hiên cuối cùng vùng dậy, nó vớ lấy một cục đá thật to rồi vung lên:
– Đứa nào mà còn dám đụng đến thằng Hà tao đập chết ngay!
Câu nói dõng dạc như một mệnh lệnh đến độ thằng đầu têu trong bọn cũng phải chùn lại.
– Tụi bây ỷ đông bắt nạt người ta. Tao nói trước, từ nay tụi bây đừng bao giờ phá nó. Thả nó ra ngay!
Cuộc chơi bị khựng lại. Tiếng thằng Hiên cất lên sang sảng. Nó lại có ông anh tên Hiện, người nổi tiếng trong làng là khỏe đánh nhau. Bọn trẻ vì thế mà phải kiêng nể. Sẵn trong tay thằng bé lại có một cục đá to. Bọn trẻ biết rằng chúng đã đùa qua tay, nấn lại vài giây rồi cả bọn từ từ hiểu ngầm với nhau là cần phải rút lui.
Chỉ còn lại hai thằng bé đứng lại. Hoa dong vẫn nở gay gắt, chói chang và vô tư. Thằng Hà khóc. Nó tủi thân. Dù không muốn nhưng nó không ngăn được dòng nước mắt. Nó nhớ ba. Phải chi có ba, nó sẽ không sợ bất cứ một đứa nào. Đằng này mẹ con nó chẳng có ai để bảo vệ. Cánh cửa gỗ hằng đêm dù đã được cài then nhưng mẹ vẫn phải chắn thêm mấy thanh gỗ và hai thùng nước đầy để phòng kẻ gian. Thằng Hà nhìn thằng Hiên, nó cảm thấy an ủi hơn vì mình đang được bảo vệ.
Những giọt nước mắt kia là những lời cảm ơn chân thành của tấm lòng trẻ thơ đầy cảm động.
Thằng Hiên khoác vai thằng Hà rồi hai đứa đi về phía ngôi nhà gạch có sơn chữ thập đỏ. Màu sơn bây giờ đã ngả sang màu huyết dụ. màu hoa dong vẫn đỏ, gay gắt, chói chang…
Mùa hè năm sau là một mùa hè rất đẹp.
Hoa dong nở đỏ cả một quãng đường dài và đám con trẻ con chế giễu thằng bé:
– Thằng bóng! Bóng! Bóng! Bóng! Hà bóng!
– Bóng! Bóng lại cái! Đồ thằng bóng!
– Đánh chết nó đi tụi bây ơi. Đánh chết thằng Hà bóng đi.
Thế là những cánh hoa dong mất đi vẻ đẹp hồn nhiên của chúng. Tất cả bọn trẻ như tìm ra được một nguồn hứng thú mới. Thằng bé bị chễ giễu và làm nhục bắt đầu tranh nhau bẻ chúng để hút mật. Chúng xúm vào hút chút mật ngòn ngọt hiếm hoi vì ở quê chẳng có nhiều quà vặt. Hút mật xong, chúng vặt những cánh hoa màu đỏ rồi thi nhau gắn vào những cái móng tay, xòe ra khoe nhau rồi cười nắc nẻ. Thằng bé cũng đi theo bọn trẻ trên con đường đến trường.
Là một thằng bé lạ từ phố về nên nó luôn bị đám trẻ con xúm vào chọc ghẹo.Trẻ con tưởng là hiền lành nhưng trong thế giới của chúng, trẻ con là những sinh thể ác độc nhất. Bọn chúng xún vào. Chúng xúm vào đánh nó. Một đứa lớn nhất trong bọn kéo xếch lỗ tai nó lên rồi quát:
– Nói ngay! Mày là bóng phải không?
Thằng Hà không chịu nói.
Thằng bé cố kiễng chân lên. Nó cứng miệng không chịu làm theo.
– Mày là bóng! Nói ngay đi. – Một đứa khác lấy cặp quăng vào bụng nó.
Đám con gái cười rộ lên ra vẻ khoái chí, đồng thanh hét lên: Bóng! Bóng! Bóng!
– Nói ngay. – Thằng to con nhất bất thần đấm ngay vào mặt nó. – Tao là bóng. Nói ngay! Nói như thế đi!
Ngay giữa lúc ấy có một thằng bé khác lên tiếng:
– Tụi bây ác vừa chứ! Thả nó ra. – Đó là một thằng bé tên Hiên.
– A ha! Thằng Hiên cũng là bóng luôn! Một đứa con gái răng hô nói chen vào.
– A ha! Thằng Hà bóng, thằng Hiên cũng bóng luôn. Ha ha ha…
Tiếng cười của lũ trẻ thật tinh quái rộ lên, chúng say sưa trong thú vui mới. thế là thằng to xác lôi thằng bé tên Hà lại gần thằng Hiên. Bọn trẻ xúm nhau ấn hai thằng bé lại với nhau. Chúng nhảy cỡn lên reo hò. Rồi cả hơn chục đứa vừa trai vừa gái, thi nhau ném đá, hất cát và hả hê cười vì trò vui mới là phát hiện ra được hai thằng bóng.
Thằng Hà nhìn thằng Hiên. Tuy rằng họ chẳng thể cứu nó được nhưng dám lên tiếng bênh vực đã là một vị anh hùng. Thằng Hiên nhìn thằng Hà và cảm thấy tội nghiệp cho nó. Khổ thân! Không anh không em, cố mỗi một mình nên chẳng ai chơi với nó. Đã thế còn bị mắt nạt luôn
Thằng Hiên cuối cùng vùng dậy, nó vớ lấy một cục đá thật to rồi vung lên:
– Đứa nào mà còn dám đụng đến thằng Hà tao đập chết ngay!
Câu nói dõng dạc như một mệnh lệnh đến độ thằng đầu têu trong bọn cũng phải chùn lại.
– Tụi bây ỷ đông bắt nạt người ta. Tao nói trước, từ nay tụi bây đừng bao giờ phá nó. Thả nó ra ngay!
Cuộc chơi bị khựng lại. Tiếng thằng Hiên cất lên sang sảng. Nó lại có ông anh tên Hiện, người nổi tiếng trong làng là khỏe đánh nhau. Bọn trẻ vì thế mà phải kiêng nể. Sẵn trong tay thằng bé lại có một cục đá to. Bọn trẻ biết rằng chúng đã đùa qua tay, nấn lại vài giây rồi cả bọn từ từ hiểu ngầm với nhau là cần phải rút lui.
Chỉ còn lại hai thằng bé đứng lại. Hoa dong vẫn nở gay gắt, chói chang và vô tư. Thằng Hà khóc. Nó tủi thân. Dù không muốn nhưng nó không ngăn được dòng nước mắt. Nó nhớ ba. Phải chi có ba, nó sẽ không sợ bất cứ một đứa nào. Đằng này mẹ con nó chẳng có ai để bảo vệ. Cánh cửa gỗ hằng đêm dù đã được cài then nhưng mẹ vẫn phải chắn thêm mấy thanh gỗ và hai thùng nước đầy để phòng kẻ gian. Thằng Hà nhìn thằng Hiên, nó cảm thấy an ủi hơn vì mình đang được bảo vệ.
Những giọt nước mắt kia là những lời cảm ơn chân thành của tấm lòng trẻ thơ đầy cảm động.
Thằng Hiên khoác vai thằng Hà rồi hai đứa đi về phía ngôi nhà gạch có sơn chữ thập đỏ. Màu sơn bây giờ đã ngả sang màu huyết dụ. màu hoa dong vẫn đỏ, gay gắt, chói chang…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất