Chương 15: Ốc luộc
Mùi hoa bưởi đầu mùa thơm lựng cả một góc sân.Tiếng bà phó Quản đang đảo đũa rang lạc trên bếp để giã muối vừng cho buổi hàng xôi sáng mai nổ nghe tanh tách. Ngoài sân, trên chiếc xích du được cắt ra từ một cái lớp xe máy cày, cột treo trên cành bưởi già, Oanh đang ngồi trên ấy. Hà ngồi bên cạnh trên một góc xoài bi chặt ngang làm thành cái ghế.
Ánh lửa trong bếp của bà phó Quản đang nhảy múa, hắt ra sân một thứ ánh sáng đỏ như màu ớt chín nửa quả. Muỗi vo ve bay, chúng lười biếng, hình như thích trêu người chứ không chịu cắn người ta. Hà lên tiếng:
– Oanh biết là mẹ anh Hiên thương Oanh lắm không?
– Bác ấy tốt bụng lắm. Ai bác ấy cũng thương cả.
Hà moi trong túi áo ra một gói thuốc. Xòe diêm châm thuốc, xong, anh nói tiếp:
– Hà sang đây là có một việc, khó nói nhưng cũng phải nói ra.
– Hà cứ nói đi!- Oanh hình như cũng hình dung ra câu chuyện phần nào qua cách rào trước đón sau của Hà.
– Hà nghĩ oanh nên đi gặp anh Hiên?- Hà rít một hơi thuốc thật sâu rồi thở mạnh ra một làng khói trắng.
– Tại sao?- Oanh hỏi cộc lốc.
– Vì anh hiên là người tốt. Oanh lại mang thai cho nhà anh ấy!
Nghĩ nhanh một giây rồi Oanh hỏi:
-Tại sao Hà lại qua đây? Có phải bác Nhụ nhờ Hà qua đây để nói chuyện với Oanh, đúng không?
– Bác Nhụ chỉ nhờ Hà khuyên anh Hiên thôi. Nhưng khuyên anh ấy thì chỉ có mỗi Oanh mới khuyên được. Hà biết Oanh ngại.Anh Hiên tốt lắm, Oanh đừng bỏ lỡ một cơ hội.
Hà nói và trong lóng anh cảm thấy thật buồn. Phải chi anh được là Oanh, phải chi anh là một người con gái.
– Sao Hà lại tốt với mọi người thế?- Oanh hỏi
Hà rít một hơi thuốc thật dài, ém khói. Một phút sao mới trả lời:
– Đây là chuyện nên làm. Một cơ hội.
-Nhưng anh hiên đã có người yêu. Cô ấy nhất định là phải đẹp và dễ thương. Hà có biết người ấy không?- Oanh có vẻ hiếu kỳ.
Hà nhói đau, anh biết mình thật lòng yêu Hiên. Nhưng cuộc đời không thể có những công bằng. Thu hết can đảm.Hà nói dối Oanh cũng như anh đang nói dối chính mình:
– Anh Hiên không có người yêu nào cả.Anh ấy chỉ ngại Oanh rồi nói dối như thế thôi!
– Sao Hà biết? Chính miệng anh Hiên đã nói với Oanh là anh ấy đã có người yêu.
Câu nói của Oanh càng khiến Hà thêm cay đắng.Thì ra Hiên yêu Hà thật. Anh chính là người yêu của Hiên. Hà định nói: và chúng ta không có nhiều lựa chọn. Nhưng anh chỉ lẩm bẩm nghĩ một mình như thế. Một chút an ủi nhen lên trong lòng anh. Nhưng trong lúc này anh cảm thấy buồn nhiều hơn là hãnh diện. Cố gắng lắm Hà mới nói tiếp được:
– Hà biết là anh ấy chưa có người yêu nào khác!
– Tại sao Hà nghĩ thế?- Oanh hỏi, giọng cô có vẻ quan tâm hơn.
– Là bạn thân với nhau. Hà hiểu anh Hiên chẳng nói dối bất cứ chuyện gì.Hà biết là mình đang nói thật, Hiên chưa bao giờ nói dối Hà. Người con trai cảm thấy dễ thở hơn, Bao giờ cũng thế, được nói thật là một điều dễ chịu nhất.
– Thế thì Hà bảo Oanh phải nói với anh Hiên như thế nào bây giờ?
– Oanh cứ bảo với anh ấy là Oanh rất cần anh ấy.
– Ngại chết đi. Ai lại làm thế bao giờ.
– Chúng ta không có nhiều lựa chọn. Hãy nghĩ đến bác Nhụ, đến chị, đến em bé, đến những người xung quanh, nhất là đến anh Hiên.
Đấy cũng chính là nguyên do Oanh đi gặp anh Hiên.
Rồi cuối cùng hai nhà quyết định làm đám cưới. Oanh cũng không vui vì câu chuyên vữa nhừ như cám mà Hiên thì bị đẩy vào con đường cùng quẩn. Hà đau khổ không kém. Chỉ có bà Nhụ và bà Phó quản là 2 người trong bụng vui mừng như mở hội.
Ánh lửa trong bếp của bà phó Quản đang nhảy múa, hắt ra sân một thứ ánh sáng đỏ như màu ớt chín nửa quả. Muỗi vo ve bay, chúng lười biếng, hình như thích trêu người chứ không chịu cắn người ta. Hà lên tiếng:
– Oanh biết là mẹ anh Hiên thương Oanh lắm không?
– Bác ấy tốt bụng lắm. Ai bác ấy cũng thương cả.
Hà moi trong túi áo ra một gói thuốc. Xòe diêm châm thuốc, xong, anh nói tiếp:
– Hà sang đây là có một việc, khó nói nhưng cũng phải nói ra.
– Hà cứ nói đi!- Oanh hình như cũng hình dung ra câu chuyện phần nào qua cách rào trước đón sau của Hà.
– Hà nghĩ oanh nên đi gặp anh Hiên?- Hà rít một hơi thuốc thật sâu rồi thở mạnh ra một làng khói trắng.
– Tại sao?- Oanh hỏi cộc lốc.
– Vì anh hiên là người tốt. Oanh lại mang thai cho nhà anh ấy!
Nghĩ nhanh một giây rồi Oanh hỏi:
-Tại sao Hà lại qua đây? Có phải bác Nhụ nhờ Hà qua đây để nói chuyện với Oanh, đúng không?
– Bác Nhụ chỉ nhờ Hà khuyên anh Hiên thôi. Nhưng khuyên anh ấy thì chỉ có mỗi Oanh mới khuyên được. Hà biết Oanh ngại.Anh Hiên tốt lắm, Oanh đừng bỏ lỡ một cơ hội.
Hà nói và trong lóng anh cảm thấy thật buồn. Phải chi anh được là Oanh, phải chi anh là một người con gái.
– Sao Hà lại tốt với mọi người thế?- Oanh hỏi
Hà rít một hơi thuốc thật dài, ém khói. Một phút sao mới trả lời:
– Đây là chuyện nên làm. Một cơ hội.
-Nhưng anh hiên đã có người yêu. Cô ấy nhất định là phải đẹp và dễ thương. Hà có biết người ấy không?- Oanh có vẻ hiếu kỳ.
Hà nhói đau, anh biết mình thật lòng yêu Hiên. Nhưng cuộc đời không thể có những công bằng. Thu hết can đảm.Hà nói dối Oanh cũng như anh đang nói dối chính mình:
– Anh Hiên không có người yêu nào cả.Anh ấy chỉ ngại Oanh rồi nói dối như thế thôi!
– Sao Hà biết? Chính miệng anh Hiên đã nói với Oanh là anh ấy đã có người yêu.
Câu nói của Oanh càng khiến Hà thêm cay đắng.Thì ra Hiên yêu Hà thật. Anh chính là người yêu của Hiên. Hà định nói: và chúng ta không có nhiều lựa chọn. Nhưng anh chỉ lẩm bẩm nghĩ một mình như thế. Một chút an ủi nhen lên trong lòng anh. Nhưng trong lúc này anh cảm thấy buồn nhiều hơn là hãnh diện. Cố gắng lắm Hà mới nói tiếp được:
– Hà biết là anh ấy chưa có người yêu nào khác!
– Tại sao Hà nghĩ thế?- Oanh hỏi, giọng cô có vẻ quan tâm hơn.
– Là bạn thân với nhau. Hà hiểu anh Hiên chẳng nói dối bất cứ chuyện gì.Hà biết là mình đang nói thật, Hiên chưa bao giờ nói dối Hà. Người con trai cảm thấy dễ thở hơn, Bao giờ cũng thế, được nói thật là một điều dễ chịu nhất.
– Thế thì Hà bảo Oanh phải nói với anh Hiên như thế nào bây giờ?
– Oanh cứ bảo với anh ấy là Oanh rất cần anh ấy.
– Ngại chết đi. Ai lại làm thế bao giờ.
– Chúng ta không có nhiều lựa chọn. Hãy nghĩ đến bác Nhụ, đến chị, đến em bé, đến những người xung quanh, nhất là đến anh Hiên.
Đấy cũng chính là nguyên do Oanh đi gặp anh Hiên.
Rồi cuối cùng hai nhà quyết định làm đám cưới. Oanh cũng không vui vì câu chuyên vữa nhừ như cám mà Hiên thì bị đẩy vào con đường cùng quẩn. Hà đau khổ không kém. Chỉ có bà Nhụ và bà Phó quản là 2 người trong bụng vui mừng như mở hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất