Chương 31: Khung cửa
mưa to. Hình như mưa bao giờ cũng làm một con người dễ cảm động và hay mủi lòng với những câu chuyện buồn bã của người khác. Hà đạp xe trong lặng lẽ. Hiên bế xác con mà lòng tê tái. Con đường buổi tối như dài hun hút. Hà muốn con đường cứ dài như thế, dài đến vô tận. Để mãi mãi anh được trở thành một phần của nỗi đau mà Hiên đang trải qua.
Anh biết là Hiên đang khóc. Có một sự liên hệ đặc biệt nào đó cho anh biết là Hiên đang đau đớn. Im lặng trong lúc này là tự thân chúng nói lên biết bao điều thầm kín. Mưa nặng hạt vụt xuống, cố tình an ủi nhưng vẫn chẳng thể nào xoa dịu được điều gì. Những roi sét vụt ngang dọc như chính sự bất bình của Hiên.
Cuộc đời ngắn ngủi như càng định hình rõ hơn khi chúng ta nhận ra mình không còn có thể làm gì khác hơn ngoài sự đầu hàng cam chịu. Tiếng gió gào rú. Một sinh linh vừa từ giã cõi đời. Hà bất chợt nghĩ đến số phận mỏng manh của tất cả. Trong đó có cả anh, Hiên, Oanh, cả mẹ anh, cả ba và rất nhiều người khác nữa.
– Oanh ơi là Oanh ơi! – Cuối cùng, Hiên vuộc miệng. Tiếng kêu đau đớn. Dù sao thì đứa trẻ cũng đã quen hơi của Hiên. Con bé bao giờ cũng thích được Hiên ẵm. Giờ đây nó chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo.
– Đừng quá buồn, anh Hiên ơi! – Hà muốn nói như thế nhưng chẳng thể nào cất lời được. Đấy cũng là một nét riêng của nỗi đau, chúng vô hiệu hóa ngôn ngữ. Nỗi đau chỉ có thể cảm nghiệm được. Lời lẽ và ngôn từ trở nên què quặt. Ý nghĩa cuối cùng chỉ được rót vào tiềm thức bằng cái phễu của sự đầu hàng. Dù sao thì thế giới cũng chỉ là một mặt phẳng và tư duy chính là những lỗ hổng khiến tâm tình của con người bao giờ cũng trở nên hao hụt vì thất thóat qua những lần rò rỉ.
Về đến nhà thì Hiên mới biết là Oanh đã ngất xỉu. Vài người đàn bà đang bảo nhau giã gừng và lấy nước đái trẻ con cho Oanh uống. Bà Nhụ nhìn thấy con trai ẵm cháu nội về đã hiểu ra mọi sự.
Hiên đặt đứa trẻ lên cái phản rồi quay sang nhìn Hà:
– con nó chết thật rồi, em ơi!
Hà chua xót nghĩ:
– thì ra đấy cũng là một kiếp người.
Anh biết là Hiên đang khóc. Có một sự liên hệ đặc biệt nào đó cho anh biết là Hiên đang đau đớn. Im lặng trong lúc này là tự thân chúng nói lên biết bao điều thầm kín. Mưa nặng hạt vụt xuống, cố tình an ủi nhưng vẫn chẳng thể nào xoa dịu được điều gì. Những roi sét vụt ngang dọc như chính sự bất bình của Hiên.
Cuộc đời ngắn ngủi như càng định hình rõ hơn khi chúng ta nhận ra mình không còn có thể làm gì khác hơn ngoài sự đầu hàng cam chịu. Tiếng gió gào rú. Một sinh linh vừa từ giã cõi đời. Hà bất chợt nghĩ đến số phận mỏng manh của tất cả. Trong đó có cả anh, Hiên, Oanh, cả mẹ anh, cả ba và rất nhiều người khác nữa.
– Oanh ơi là Oanh ơi! – Cuối cùng, Hiên vuộc miệng. Tiếng kêu đau đớn. Dù sao thì đứa trẻ cũng đã quen hơi của Hiên. Con bé bao giờ cũng thích được Hiên ẵm. Giờ đây nó chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo.
– Đừng quá buồn, anh Hiên ơi! – Hà muốn nói như thế nhưng chẳng thể nào cất lời được. Đấy cũng là một nét riêng của nỗi đau, chúng vô hiệu hóa ngôn ngữ. Nỗi đau chỉ có thể cảm nghiệm được. Lời lẽ và ngôn từ trở nên què quặt. Ý nghĩa cuối cùng chỉ được rót vào tiềm thức bằng cái phễu của sự đầu hàng. Dù sao thì thế giới cũng chỉ là một mặt phẳng và tư duy chính là những lỗ hổng khiến tâm tình của con người bao giờ cũng trở nên hao hụt vì thất thóat qua những lần rò rỉ.
Về đến nhà thì Hiên mới biết là Oanh đã ngất xỉu. Vài người đàn bà đang bảo nhau giã gừng và lấy nước đái trẻ con cho Oanh uống. Bà Nhụ nhìn thấy con trai ẵm cháu nội về đã hiểu ra mọi sự.
Hiên đặt đứa trẻ lên cái phản rồi quay sang nhìn Hà:
– con nó chết thật rồi, em ơi!
Hà chua xót nghĩ:
– thì ra đấy cũng là một kiếp người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất