Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh Ấy

Chương 41: Dừa khô

Trước Sau
đêm trở lạnh, phủ trùm lên tất cả. Hiên giật mình trở dậy trước. Nó thấy lạnh. Lúc ấy Hà vẫn chưa ngủ. Thằng bé vẫn còn đang mãi nghĩ về những lời ban nãy của thằng Hiên đã nói, đã thề thốt.

– Em đã ngủ chưa, Hà ơi? – Hiên hỏi.

– Lạnh quá, ngủ không được. – Hà cũng đang lạnh run như Hiên.

– Hãy ôm anh đi! Em sẽ ấm hơn. – Hiên nói nhỏ.

– Thôi đi! – Hà vẫn còn mắc cỡ. Nó vẫn chưa khẳng định được là Hiên đang đùa hay đang nói thật.

Hiên xoay người lại, nó gác chân lên hông của Hà. Hai tay nó luồn ra phía sau lưng thằng Hà rối lấy lực thật mạnh để kéo Hà sát lại gần nó hơn. Hơi thở của thằng Hà phả vào ngực nó thật ấm. Máu trong người hai đứa rần rật chạy. Cảm giác ấm nồng bắt đầu hun nóng khi lượng testosterone được tháo xích đang bắt đầu vùng lên.

Rồi thằng Hiên bất chợt thu người ngồi bật dậy. Trời rét nhưng tòan thân nó nóng hực. Nó cởi phắt áo ra ném xuống nền đất, Hà nằm im bất động. Có vẻ như nó đang chờ. Nó biết mình không thể có bất cứ chú ý hành động nào. Dù sao thì đây cũng là đêm đầu tiên thằng Hiên nói lời yêu nó. Vì thế nhất cử nhất động đều không thể nào sơ hở được. Nó biết nó đang phải đè nén cảm xúc của mình lại. Đây là cuộc phiêu lưu quan trọng nhất trong cuộc đời nó.

Thằng Hiên cúi xuống cởi áo cho nó. Thằng Hà vẫn tỉnh nhưng không hề phản đối. Nó biết nó phải nằm im. Không thỏa hiệp nhưng cũng không chống đối.

Con chó chợt sủa gậu lên vài tiếng.

Mặc. Hiên như quên mất lối về. Hà thì vĩnh viễn muốn mình mãi mãi là người đi lạc. Hai đứa trẻ cứ xóăn lấy nhau. Tất cả đều theo đuổi cùng một đích.



Yêu thương tâm hồn được định nghĩa bằng những cơ năng sinh lý. Chúng chẳng thể nào vượt qua chính mình. Một kinh nghiệm tự tạo mà sau này hai đứa đã cùng nhau trân trọng gọi đó là kỉ niệm.

Sét đánh ngang dọc khi trời không có mây. Rồi tíêng sấm đùng đòang kéo theo thành chuỗi. Con chim lao thẳng ức vào bụi mận gai. Tóe máu. Nó trút linh hồn. Hơi thở bắt đầu ngắn và cạn dần. Đỉnh điểm dâng lên không thể nào cưỡng lại được. Mặt đất rung chuyển, những tế bào da thịt bắt đầu nhốn nháo, cảm xúc bị đẩy vào một ngõ hẹp không thể nào quay lại được.

Mặt đất nghiêng quá 90 độ. Ban đầu chỉ là một sự xuống dốc không thể nào hãm phanh lại được. Sau đó hai linh hồn bám chặt lấy nhau, rơi xuống theo trọng lực tự do.

Một cơn chấn động kinh khủng khi thềm hai lục địa dưới đáy đại duơng chũi vào nhau, biển nhận một nguồn năng lược khổng lồ rồi bất ngờ nổi giận. Cơn sóng thần vì thế đã không thể nào cưỡng lại được. Cơn sóng thần tràn đi, tạo thành một cột nước khổng lồ truyền đi khắp vùng da thịt. Cuối cùng con sóng thần ấy đổ ập vào hòn đảo yêu thương, quét sạch tất cả những cảm xúc tỉnh táo bình thường của những than dừa đang thẳng đứng.

Kết quả là tất cả những công dân ngây thơ trên hòn đảo yêu thương đã bị hủy diệt không còn một ai sống sót. Tuổi dậy thỉ xơ xác. Hồn nhiên hoang tàn. Và sự trong sáng đã hòan tòan trở thành hoang địa.

Cơn lốc cuối cùng lắng xuống.

Mặt biển thanh bình trở lại. Bờ cát chỉ còn vương lại một vài đụn bọt biển. Trên bụng thằng Hà là một vũng chất nhày thật sự, dính dính. Nó biết mình được yêu và cũng đã yêu. Co thắt của tình yêu đã chính thức được thể hiện trên cơ thể, qua một lần trút hơi thở, cho đi, và hòan tòan tự nguyện.

Thằng Hiên vật ra giường, thở mạnh. Cảm giác sung mãn. Cuối cùng nó quay sang ôm lấy thằng Hà. Mặt thằng Hà đầy nước mắt vì hạnh phúc. Thằng Hiên hôn lên vai bạn tình. Nó nhẹ nhàng nói:

– cảm ơn em!

Đấy cũng là nghi thức mở đầu cho những chu kỳ yêu thương tiếp nối sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau