Chương 46: Sắn luộc
đứa trẻ ra đời là niềm hạnh phúc dạt dào của đôi vợ chồng trẻ. Đấy là một bé trai bụ bẫm và kháu khỉnh. Cả nhà yêu chiều cưng nựng. Bà nội mỗi lần ẵm cháu đều khoe rằng:
– tiên sư bố mày, con cu y như con cu bố mày ngày xưa.
Hiên hạnh phúc khi nghe mẹ nói thế. Oanh ngoài niềm cảm xúc đã thật sự làm vợ, làm mẹ, chị rất vui khi thấy mình đã sinh cho Hiên một cậu con trai rất đẹp. Hiên đang ngồi đánh chùi cho mẹ mấy cái nồi ngoài sân hỏi vào:
– thằng cò này giống con hay giống anh Hiện hồi bé hả mẹ?
– Hỏi thế mà cũng hỏi. Nó giống anh chứ giống ai vào đây nữa!
Oanh mỉm cười. Chị hạnh phúc thật sự. Hóa ra hạnh phúc đôi khi vẫn ập đến khi con người không tin nó có thật. Oanh ngất ngây niềm vui trong những sinh họat hằng ngày. Sữa chị nhiều nên thằng bé khỏe mạnh và chóng lớn. Hiên hỏi mẹ:
– con đặt tên cho cháu là Hiển có được không?
– Không được đâu, Hiển là tên của anh ông nội mày. – Bà cụ vừa nựng cháu vừa trả lời.
Hiên hỏi vợ, giọng anh oang oang lên:
– Oanh ơi! Đặt tên cho con mình bây giờ là gì, hở em?
– Đặt tên cho con là Hà được không anh? – chẳng hiểu sao Oanh luôn nghĩ hạnh phúc mà chị có được một phần rất lớn là do công của Hà.
Hiên khựng tay lại, lòng anh nhói lên. Đã từ lâu anh và Hà rất ít khi gặp nhau so với thời gian trước. Không hẳn vì Hiên là hạng người được chim quên ná, được cá quên nơm. Một phần rất lớn là do Hà luôn né tránh Hiên một cách gay gắt:
– Anh đừng tìm em nữa. Sẽ chẳng có lợi cho ai cả.
Hà chẳng bao giờ biết rằng Hiên thật sự không hẳn đồng tính. Anh là người có xu hướng tính dục khác phái pha một chút gam đồng tính. Và như thế phần nhiều Hiên vẫn có bản năng của một người đàn ông tham lam. Anh không thể dễ dàng bỏ Hà được, dù sao thì giữa hai người cũng đã từng có nhiều lần ân cần gian díu.
Hiên nghĩ đến tên con trai, anh có vẻ ngạc nhiên vì câu nói của vợ:
– tại sao lại đặt tên cho con là Hà hả bà xã? – Hiên bỏ mấy cái nồi ngoài sân bướcvào trong nhà. Trên tay anh vẫn đầy nhọ nồi đen thui đang đeo bám.
– Vì có Hà nên em và anh mới đến được với nhau. – Vợ Hiên giải thích.
– Chả lẽ gọi nó là Hà cùng tên với thằng Hà coi sao được. Bà Nhụ đề nghị: – Theo mẹ hay nhất là thằng Hiên mày làm bữa cơm, bảo thằng Hà sang chơi, nhân đấy ta bảo nó đặt tên cho thằng bé.
Đấy cũng chính là nguyên nhân lần này Hiên buộc phải đi tìm Hà. Và tên Huy chính là do Hà đã đặt cho thằng bé.
– tiên sư bố mày, con cu y như con cu bố mày ngày xưa.
Hiên hạnh phúc khi nghe mẹ nói thế. Oanh ngoài niềm cảm xúc đã thật sự làm vợ, làm mẹ, chị rất vui khi thấy mình đã sinh cho Hiên một cậu con trai rất đẹp. Hiên đang ngồi đánh chùi cho mẹ mấy cái nồi ngoài sân hỏi vào:
– thằng cò này giống con hay giống anh Hiện hồi bé hả mẹ?
– Hỏi thế mà cũng hỏi. Nó giống anh chứ giống ai vào đây nữa!
Oanh mỉm cười. Chị hạnh phúc thật sự. Hóa ra hạnh phúc đôi khi vẫn ập đến khi con người không tin nó có thật. Oanh ngất ngây niềm vui trong những sinh họat hằng ngày. Sữa chị nhiều nên thằng bé khỏe mạnh và chóng lớn. Hiên hỏi mẹ:
– con đặt tên cho cháu là Hiển có được không?
– Không được đâu, Hiển là tên của anh ông nội mày. – Bà cụ vừa nựng cháu vừa trả lời.
Hiên hỏi vợ, giọng anh oang oang lên:
– Oanh ơi! Đặt tên cho con mình bây giờ là gì, hở em?
– Đặt tên cho con là Hà được không anh? – chẳng hiểu sao Oanh luôn nghĩ hạnh phúc mà chị có được một phần rất lớn là do công của Hà.
Hiên khựng tay lại, lòng anh nhói lên. Đã từ lâu anh và Hà rất ít khi gặp nhau so với thời gian trước. Không hẳn vì Hiên là hạng người được chim quên ná, được cá quên nơm. Một phần rất lớn là do Hà luôn né tránh Hiên một cách gay gắt:
– Anh đừng tìm em nữa. Sẽ chẳng có lợi cho ai cả.
Hà chẳng bao giờ biết rằng Hiên thật sự không hẳn đồng tính. Anh là người có xu hướng tính dục khác phái pha một chút gam đồng tính. Và như thế phần nhiều Hiên vẫn có bản năng của một người đàn ông tham lam. Anh không thể dễ dàng bỏ Hà được, dù sao thì giữa hai người cũng đã từng có nhiều lần ân cần gian díu.
Hiên nghĩ đến tên con trai, anh có vẻ ngạc nhiên vì câu nói của vợ:
– tại sao lại đặt tên cho con là Hà hả bà xã? – Hiên bỏ mấy cái nồi ngoài sân bướcvào trong nhà. Trên tay anh vẫn đầy nhọ nồi đen thui đang đeo bám.
– Vì có Hà nên em và anh mới đến được với nhau. – Vợ Hiên giải thích.
– Chả lẽ gọi nó là Hà cùng tên với thằng Hà coi sao được. Bà Nhụ đề nghị: – Theo mẹ hay nhất là thằng Hiên mày làm bữa cơm, bảo thằng Hà sang chơi, nhân đấy ta bảo nó đặt tên cho thằng bé.
Đấy cũng chính là nguyên nhân lần này Hiên buộc phải đi tìm Hà. Và tên Huy chính là do Hà đã đặt cho thằng bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất