Chương 58: Chuối sứ
Hiên ngồi ở nhà hút thuốc lào hết điếu này sang điếu khác. Trong bụng ruột gan nóng như lửa đốt. Nhà có ba đàn heo đẻ nên phải có người ở nhà trông. Đã nhờ ông anh rể sang trông nhà hộ nhưng ông ấy chẳng hiểu lẩn thẩn thế nào mà giờ này vẫn chưa nhìn thấy mặt.
Giữa lúc bấn bức ấy thì có tiếng xe máy nổ ngoài sân. Hiên chạy ra thì thấy Hà. Anh vội vàng, luống cuống chạy đến bên người tình cũ.
– Em ơi! Thằng Huy nhà anh bị xe tông đang nằm ở nhà thương!
Hà chống xe xong rồi nói:
– em vừa ở bệnh viện về. Cháu chỉ bị chảy máu đầu thôi, không có gì nguy hiểm đâu anh.
– Tại anh hết, cho nó lấy xe máy đi học mới xảy ra nông nỗi này. – Hiên tự trách mình.
– Không phải thế đâu anh ạ! Chị Oanh nói, các cháu đang tập thể dục chạy ngoài đường thì xe tông. – Hà giải thích.
– Cháu đã tỉnh lại chưa em? Hiên sốt ruột.
– Cháu đã tỉnh rồi. Chị Oanh và con Thu đang ở ngoài ấy.
Hiên ôm chầm lấy Hà:
– Hà ơi! Nãy giờ anh sợ lắm! Chú không hiểu đâu? Thằng Huy nó là con trai duy nhất của anh.
Hà vỗ vào vai Hiên:
– nó cũng là con của em vậy! Mọi thứ của anh, em đều coi như của mình!
Hiên nói với Hà:
– nó đã biết chuyện của anh và em rồi. Em đã gặp nó chưa? Nó có thái độ gì không?
Hà mỉm cười, nhưng trong nụ cười hình như có điều gì đó lấn cấn như sỏi:
– Em và chị Oanh đã nói chuyện với nhau. Chị ấy đã tha thứ cho chúng ta!
Hiên lặng người mất một lúc. Sau đó giọng anh nói, giọng thật sự xúc động:
– Hà ơi! Anh là người đàn ông may mắn nhất! Anh có em, có Oanh, có thằng Huy… anh có tất cả…
Hà ôm chặt Hiên hơn, anh nói như an ủi cả hai người:
– chúng ta đều là những người may mắn. Nhiều người đàn ông như em với anh đã không có được những điều may mắn này!
Nói xong Hà phá lên cười:
– Còn anh nữa! Chị Oanh nói anh là người đàn ông yếu đuối nhất! – đây là lần đầu tiên Hà cười. Anh cảm thấy mình đã thật sự được tự do.
– Tại em! Tại em đã giữ trọn trái tim anh. Tại em làm cho anh yếu đuối! – Hiên cắn nhẹ vào vai Hà.
Có tiếng xe máy lẹt đẹt nổ ngòai sân. Ông anh rể chồng chị gái đã ra trông nhà giúp. Hiên thay quàng chiếc áo rồi giục Hà đi ra bệnh biện. Hà đạp máy rồi cho xe chạy chầm chậm trên con đuờng đất trước khi ra đường cái.
Cả hai đều nghĩ đến đêm mưa hôm nào. Lần ấy Hà đạp xe chở Hiên ngồi ở phía sau. Chỉ khác là đêm ấy trời mưa, Hiên ngồi đằng sau ôm xác con của Oanh và Hiện. Đêm hôm ấy cả hai người lòng đều trĩu nặng. Còn hôm nay, tâm hồn của hai người đều vui như con trẻ đang được mặc áo mới để đón giao thừa …
[kết thúc]
Giữa lúc bấn bức ấy thì có tiếng xe máy nổ ngoài sân. Hiên chạy ra thì thấy Hà. Anh vội vàng, luống cuống chạy đến bên người tình cũ.
– Em ơi! Thằng Huy nhà anh bị xe tông đang nằm ở nhà thương!
Hà chống xe xong rồi nói:
– em vừa ở bệnh viện về. Cháu chỉ bị chảy máu đầu thôi, không có gì nguy hiểm đâu anh.
– Tại anh hết, cho nó lấy xe máy đi học mới xảy ra nông nỗi này. – Hiên tự trách mình.
– Không phải thế đâu anh ạ! Chị Oanh nói, các cháu đang tập thể dục chạy ngoài đường thì xe tông. – Hà giải thích.
– Cháu đã tỉnh lại chưa em? Hiên sốt ruột.
– Cháu đã tỉnh rồi. Chị Oanh và con Thu đang ở ngoài ấy.
Hiên ôm chầm lấy Hà:
– Hà ơi! Nãy giờ anh sợ lắm! Chú không hiểu đâu? Thằng Huy nó là con trai duy nhất của anh.
Hà vỗ vào vai Hiên:
– nó cũng là con của em vậy! Mọi thứ của anh, em đều coi như của mình!
Hiên nói với Hà:
– nó đã biết chuyện của anh và em rồi. Em đã gặp nó chưa? Nó có thái độ gì không?
Hà mỉm cười, nhưng trong nụ cười hình như có điều gì đó lấn cấn như sỏi:
– Em và chị Oanh đã nói chuyện với nhau. Chị ấy đã tha thứ cho chúng ta!
Hiên lặng người mất một lúc. Sau đó giọng anh nói, giọng thật sự xúc động:
– Hà ơi! Anh là người đàn ông may mắn nhất! Anh có em, có Oanh, có thằng Huy… anh có tất cả…
Hà ôm chặt Hiên hơn, anh nói như an ủi cả hai người:
– chúng ta đều là những người may mắn. Nhiều người đàn ông như em với anh đã không có được những điều may mắn này!
Nói xong Hà phá lên cười:
– Còn anh nữa! Chị Oanh nói anh là người đàn ông yếu đuối nhất! – đây là lần đầu tiên Hà cười. Anh cảm thấy mình đã thật sự được tự do.
– Tại em! Tại em đã giữ trọn trái tim anh. Tại em làm cho anh yếu đuối! – Hiên cắn nhẹ vào vai Hà.
Có tiếng xe máy lẹt đẹt nổ ngòai sân. Ông anh rể chồng chị gái đã ra trông nhà giúp. Hiên thay quàng chiếc áo rồi giục Hà đi ra bệnh biện. Hà đạp máy rồi cho xe chạy chầm chậm trên con đuờng đất trước khi ra đường cái.
Cả hai đều nghĩ đến đêm mưa hôm nào. Lần ấy Hà đạp xe chở Hiên ngồi ở phía sau. Chỉ khác là đêm ấy trời mưa, Hiên ngồi đằng sau ôm xác con của Oanh và Hiện. Đêm hôm ấy cả hai người lòng đều trĩu nặng. Còn hôm nay, tâm hồn của hai người đều vui như con trẻ đang được mặc áo mới để đón giao thừa …
[kết thúc]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất