Xin Lỗi, Theo Đuôi Nhầm Người Rồi

Chương 5: Nói lời cảm ơn

Trước Sau
Nhà ăn buổi trưa chật ních người đến người đi, rộn ràng tiếng hò la ầm ĩ.

Trần Tự nhìn Tống Minh với vẻ áy náy: "Xin lỗi nhé, lại làm liên lụy đến cậu."

"Không sao, không phải lỗi của cậu, không cần để ý."

Tống Minh nhẹ nhàng vỗ vai cậu như một người anh trai, tỏ vẻ mình thật sự không để bụng.

"Nhưng mà..." Cậu ta hỏi với giọng ngập ngừng: "Cậu và Quý Thuần Tiêu có quan hệ gì à? Sao cậu ta lại như thế?"

Vấn đề này Trần Tự cũng muốn biết.

Rõ ràng lúc này cậu và Quý Thuần Tiêu vẫn chưa quen biết nhau nên chuyện vừa rồi thật sự rất bất thường.

Hiện giờ trên người Quý Thuần Tiêu đang toát ra một cảm giác vô cùng quen thuộc, cảm giác này mạnh mẽ đến nỗi Trần Tự không thể lờ đi. Một suy đoán mơ hồ đầy vô lý nảy ra trong đầu nhưng Trần Tự buộc phải dằn lòng xuống.

"Không nói chuyện đó nữa." Trần Tự thở dài, một lần nữa nở nụ cười: "Cậu muốn ăn gì? Bữa này tôi mời nhé."

Nghĩ tới việc người này bình thường cơm còn không dám ăn, Tống Minh vô thức từ chối, "Thôi, cứ..."

"Phải mời." Trần Tự nhìn sang, ánh mắt lấp lánh lòng biết ơn: "Đừng từ chối, Tống Minh, tôi muốn mời cậu ăn."

Nhà ăn đông người không tiện nói chuyện, hai người đóng gói đồ rồi về ký túc xá của Trần Tự ăn.

Cánh cửa màu trắng được đẩy ra, trên chiếc bàn nhỏ quả nhiên vẫn có phần cơm trưa của hôm nay.

Hộp cơm màu xanh đậm nằm yên trong nắng, phần vỏ ngoài hơi nóng lên vì phơi dưới ánh mặt trời. Khi Trần Tự cầm hộp cơm lên, hơi ấm này lan từ đầu ngón tay vào tận trong lòng cậu.

Cậu thật sự vô cùng, vô cùng cảm ơn Tống Minh. Vào thời khắc cậu khó khăn nhất, người này đã giúp đỡ cậu bằng một cách bí mật mà dịu dàng như vậy. Trần Tự nhìn về phía Tống Minh, "Đây là cơm cậu chuẩn bị đúng không? Mỗi ngày cậu đều nhờ Hứa Khả lặng lẽ đặt ở ký túc xá của tôi."

"... Cuối cùng cũng bị cậu phát hiện rồi."

Thực ra trên đường đi Tống Minh đã đoán biết trong lòng, dù sao hai người họ cũng không tính là quen thân, thứ liên quan duy nhất cũng chính là bữa cơm trưa này.

Cậu ta ngại ngùng sờ mũi, "Lúc trước thấy cậu không đi mua cơm bao giờ, vừa hay người nhà có chuẩn bị cơm hộp cho tôi, tôi không thích nên định nhân tiện mang cho cậu."

"Lúc đó lo cậu biết sẽ từ chối hay có gánh nặng trong lòng nên tôi quyết định mang đến trong âm thầm thôi."

"Không biết có thể giúp đỡ cậu phần nào hay không."

Tống Minh nói những lời này cũng không có ý cần báo đáp ơn huệ gì, cậu ta chỉ cảm thấy mình đang làm chuyện rất đỗi bình thường mà thôi.

Nhưng đối với Trần Tự, bữa cơm trưa suốt nửa năm trong kiếp trước cho dù trên phương diện tinh thần hay vật chất đều là sự tương trợ to lớn dành cho cậu.

"Cảm ơn cậu, Tống Minh, cảm ơn cậu."

Những lời cảm ơn nhờ có lần hồi sinh kỳ lạ này cuối cùng đã trở lại với chủ nhân thực sự của nó, lòng Trần Tự tràn ngập cảm xúc biết ơn và áy náy, khi lời thốt ra miệng hai mắt còn đỏ hoe.

"Ôi ôi, sao lại thế này?"

Tống Minh có chút dở khóc dở cười, vội vàng đưa cậu tờ khăn giấy, "Chuyện này không có gì đâu."

Cậu ta ngồi xuống, suy tư mấy giây rồi lên tiếng giải thích.

"Tôi muốn giúp cậu là vì cảm thấy cậu rất giống em trai tôi."

Em trai? Học chung lâu như vậy nhưng Trần Tự chưa từng nghe Tống Minh nhắc tới.



Trần Tự hơi bất ngờ, "Tôi tưởng cậu là con một..."

"Không phải, tôi có một em trai sinh đôi, nhỏ hơn tôi vài phút."

Lúc nhắc tới em trai, gương mặt cậu ta toát ra vẻ dịu dàng và nhung nhớ, "Anh em sinh đôi vốn không thể tách rời, tình cảm của chúng tôi rất tốt. Nhưng khi lên cấp ba, bố mẹ tôi ly hôn, tôi theo mẹ còn em trai cùng bố sang nước ngoài."

"Khi đó nó mới mười lăm tuổi, không thạo ngoại ngữ, sợ người lạ lại nhớ nhà nên thường lén khóc gọi điện cho tôi. Hơn nữa bố tôi ra đi tay trắng nên điều kiện kinh tế rất khó khăn, em trai tôi đi học thường không được ăn no, sau này tôi biết chuyện, bảo mẹ hằng tháng gửi chút tiền qua, nó mới sống đầy đủ hơn."

Nói đến đây, Tống Minh nhìn về phía Trần Tự, ánh mắt tràn đầy ấm áp tử tế của một người anh lớn.

Cậu ta nói, "Sau này thấy cậu nhịn ăn cơm nên tôi nhớ tới cậu em trai vừa ra nước ngoài của mình. Tôi luôn muốn giúp cậu một chút, giống như trước đây có người đã giúp em tôi như thế."

"Vậy nên cậu không cần biết ơn tôi, đừng ngại, coi như cơm này anh trai tặng cậu là được rồi."

Sau khi tiễn Tống Minh ra khỏi ký túc xá, Trần Tự dựa vào cánh cửa, thở dài một hơi thật sâu.

Cảm xúc nôn nóng bất an và kích động từ khi ý thức được mình nhận lầm người nay cũng lắng xuống sau khi thổ lộ nỗi lòng.

Trần Tự nghĩ, Tống Minh tốt quá, thậm chí cậu ấy còn không cần lời cảm ơn.

Vậy mình có thể báo đáp gì cho cậu ấy đây?

Suy nghĩ theo hướng đi của kiếp trước, Tống Minh hẳn là sẽ có tất cả tình yêu của cậu.

Thế nhưng Trần Tự nằm trên giường, đưa tay sờ lên trái tim mình, cảm nhận từng nhịp từng nhịp nhẹ nhàng theo quy luật.

Chuyện này rốt cuộc có hợp lý hay không, vì sao lòng cảm kích Tống Minh lại không chuyển thành tình yêu?

Trần Tự nhắm mắt, bắt đầu nhớ lại thời khắc cậu nhận ra bản thân thích Quý Thuần Tiêu trong kiếp trước. Ranh giới tình cảm quá mơ hồ, Trần Tự nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhớ nổi thời điểm tình cảm biến đổi.

Cậu chỉ nhớ được ngày ấy họ bên nhau.

Trần Tự vì lòng biết ơn nảy sinh từ bữa cơm trưa đã trở thành cái đuôi đạt chuẩn của cậu Quý trong một khoảng thời gian không ngắn.

Cậu rất ngoan, biết nghe lời, bảo gì làm nấy, Quý Thuần Tiêu cũng rất vui vẻ sai bảo cậu.

"Tiểu Trần Tự, đi mua cơm cho tôi, hai phần." Hoặc là "Tám trăm chữ kiểm điểm, viết hộ tôi với."

Cậu ấm nhà giàu được cưng như trứng, sai bảo người khác không hề có chút gánh nặng tâm lý, nói đúng ra, Quý Thuần Tiêu cũng muốn xem thử cậu bạn cùng bàn ngoan ngoãn này rốt cuộc có thể chịu đựng đến mức nào.

Nhưng từng chuyện từng chuyện, Trần Tự đều sẽ nghiêm túc làm cho hắn.

Không phải chứ, cậu ta tốt với mình vậy sao?

Dây thần kinh tự luyến của Quý Thuần Tiêu rất phát triển, mạch não thông thái cho ra một kết luận - Trần Tự thích mình rồi.

Sau khi ý thức được điều này, cậu ấm càng ngày càng đòi hỏi nhiều thứ vô lý, muốn xem Trần Tự yêu mình bao nhiêu.

Bên này Quý Thuần Tiêu đang hừng hực trong giai đoạn đơn phương mập mờ còn Trần Tự thì vẫn cảm thấy mình vẫn đang báo đáp ân tình.

Quý Thuần Tiêu miệng liệt sẽ không chủ động nhắc tới, Trần Tự cũng không nhận ra, hai người tiến triển rất chậm chạp, nhưng không lâu sau đã có chuyển biến.

Ngày xác định quan hệ tình cảm là một đêm mưa, sấm giật đinh tai nhức óc, tia sét dữ tợn đánh xuống có thể chiếu rực cả bầu trời.

Trần Tự trực nhật xong ôm cặp về ngồi bàn cuối với gương mặt trắng bệch.

Cho dù cửa trước và cửa sau đã đóng nhưng vẫn khó có thể ngăn được tiếng sấm rền. Trận mưa này quá lớn, che ô cũng không có tác dụng gì, cậu không muốn đội mưa về phòng, thậm chí đã định ngủ lại qua đêm ở đây.

Hơi nước ẩm ướt tràn vào qua khe cửa sổ, nhiệt độ không khí chợt hạ thấp khiến da thịt trần trụi ngoài lớp áo trở nên lạnh buốt.



Lạnh quá.

Trần Tự quấn chặt áo khoác đồng phục rồi lại nằm xuống bàn, bất lực vùi đầu vào cánh tay.

Cậu chợt nhớ tới Quý Thuần Tiêu.

Mọi ngày Quý Thuần Tiêu đều bảo cậu đi mua đồ ăn khuya về ăn cùng nhau, việc này gần như đã trở thành thói quen hằng ngày của hai người họ. Tối đến, Trần Tự sẽ nghe cậu ấm kia liên tục gọi món còn mình sẽ phụ trách mua về và cùng ăn với cậu nhà.

Chỉ là hôm nay có lẽ Quý Thuần Tiêu sẽ phải chịu đói.

Cậu thực sự không về được.

Trần Tự đang nghĩ ngợi không biết ngày mai vỗ về cậu ấm tức giận như thế nào, cửa kính bên cạnh bỗng vang lên vài tiếng đập.

Trần Tự giật mình, cả người lui vào bên trong phòng nửa bước.

Đêm tối khiến bóng dáng người bên ngoài cửa trở nên mơ hồ. Cậu thầm sợ hãi, trí tưởng tượng đã hình dung ra một tên sát thủ đêm mưa đang đi giết người.

Nhưng chốc lát sau, một tia sét rạch ngang trời đã chiếu tỏ khuôn mặt đẹp đẽ còn đang ướt nước của Quý Thuần Tiêu, hắn mất kiên nhẫn trực tiếp lấy cùi chỏ đẩy cánh cửa sau không khóa của phòng học.

Cậu Quý dính mưa ướt sũng người, tâm trạng không vui vẻ gì lắm.

Tối muộn hôm nay sau khi về đến ký túc xá, trời đổ mưa to khiến hắn bắt đầu trằn trọc, một phút mà quay người nhìn ra ngoài đến chục lần.

Mưa lớn như vậy làm đuôi nhỏ của hắn không về được, cũng không rõ cậu có sợ hãi hay không. Nể mặt Trần Tự thích mình nhiều như thế, cậu đây liền miễn cưỡng hạ mình đi tiếp giá một chút vậy.

Nước từ áo khoác đồng phục ướt sũng tí tách rơi thành vũng trên sàn nhà, lọn tóc ẩm ướt dính bết vào da, nước trên mặt lại chảy ròng xuống quần áo. Quý công tử chưa từng lếch thếch như vậy bao giờ, gương mặt lầm lì u ám như thể cũng vắt ra được giọt nước.

Trông thấy bộ dạng của cậu ta, Trần Tự không khỏi sững sờ, cậu không kiềm được mà hơi cong khóe môi, cơ thể vẫn đang run lên vì lạnh nhưng trái tim bên trong thì đã dần ấm lên.

Mặc dù xem chừng không thân thiện cho lắm, nhưng đây không phải sát thủ đêm mưa nào cả, đây là một anh hùng xấu tính, một người tới cứu cậu, chỉ cứu cậu mà thôi.

Cơn mưa bên ngoài dường như đã ngớt dần, hai người nương vào nhau bắt đầu trở về.

Gió đêm mang theo cả mưa lạnh thổi qua như sắp đông cứng con người. Trần Tự bất giác nép vào người Quý Thuần Tiêu, người nọ chợt khựng lại trong nháy mắt, không ai dạy cũng tự hiểu mà lập tức ôm lấy vai cậu.

"Này, Tiểu Trần Tự."

Yên lặng hồi lâu, trong tiếng mưa ồn ã, thanh âm của Quý Thuần Tiêu vang lên.

"Cậu rất thích tôi đúng không?" Một giọng khẳng định chắc nịch.

Sắc mặt Trần Tự lộ vẻ kinh ngạc và cả nỗi hoảng hốt bối rối.

Cậu có thích không?

Chắc là thích nhỉ.

Giây phút trông thấy Quý Thuần Tiêu xuất hiện trước cửa lớp, niềm vui sướng trong lòng cậu chắc chắn chẳng thể dối lừa.

Tiếng sấm vang ầm chân trời bên tai cậu cũng không bằng được từng nhịp đập hôi hổi mãnh liệt trong tim.

Trần Tự nghĩ, có lẽ mình đã thích Quý Thuần Tiêu từ lâu, anh đưa cơm cho mình, tốt với mình như vậy, thích anh có chăng cũng là lẽ thường.

Cậu nghĩ vậy nên khẽ gật đầu, đồng tình với từ "rất thích" của Quý Thuần Tiêu.

Cậu Quý lúc này mới miễn cưỡng hài lòng, nói với giọng mất tự nhiên: "Đuôi nhỏ, nếu thế thì tôi sẽ cố cho cậu một cơ hội vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau