Chương 18
Xin anh đừng theo đuổi tôi - Nhất Tiết Ngẫu
Chương 20
"Khá lắm." Lâm Hạo cực kỳ tự nhiên nhận lấy điện thoại từ trong tay của Lâm Vũ Chi mà nói tiếp, thật ra là chiếm luôn điện thoại của y. Lâm Vũ Chi trơ mắt nhìn lão ba của mình một mặt đầy mơ hồ và nghi hoặc đặt điện thoại lên một bên tai, lông tóc của y cũng vì khẩn trương mà dựng hết lên rồi, ba ba đã nghe thấy được hết rồi, chỉ một tiếng “bảo bối Chi Chi” cũng đủ để định tội y rồi.
"Ba ba, à không, bác trai khỏe ạ!” Đường Hành Thiên phản ứng cực nhanh.
Lâm Hạo mặt trầm xuống, trực tiếp treo máy.
Ông cười mà như không cười, quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ Chi, "Ta thế mà không biết, ta lúc nào nhiều thêm một đứa con trai?"
Lâm Vũ Chi kiên trì, "Mới có thêm thôi"
"..." Lâm Hạo đi về phía sô pha giữa phòng khách, "Qua đây nói chuyện."
Lâm Vũ Chi bị người trong nhà vây quanh, vẫn là nói ra chuyện giữa mình và Đường Hành Thiên, chỉ cần y nói thật tốt, vậy chắc… cũng không sao đâu.
Lâm Hạo không có hoàn toàn phản đối, chí ít không có nói thẳng, ông biết con trai đã lớn, đã có chủ kiến, nếu ông hiện tại mãnh liệt phản đối chuyện của con trai, nó sẽ có dự định khác ngược lại, cho nên ông chỉ nhìn chắc chiếc hố mà con trai đang đào ra.
"Ngươi nói, đối phương đang học năm ba?" Lâm Hạo chậm rãi nhìn như lơ đãng mà nói, "Vậy cậu ta hắn là đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh"
Lâm Vũ Chi sững sờ, y còn chưa có nghĩ tới vấn đề này.
"Hai người các ngươi học hành nhiều như vậy, đối phương lại muốn thi nghiên cứu, ba ba cảm thấy, vẫn là trước không nên ở cùng một chỗ, chờ tốt nghiệp, có thời gian, bàn lại." Lâm Hạo là thật lo lắng yêu đương ảnh hưởng đến việc học của con trai, không nói tới đối phương chậm trễ con trai mình, mà đổi lại là bất kỳ người nào khác, ông cũng sẽ không đồng ý, hiện tại cũng không phải là một thời điểm thích hợp.
Ít nhất phải đợi thi đậu nghiên cứu sinh mới nói tới, tính cách của Lâm Vũ Chi, Lâm Hạo đã quá rõ ràng, không có chủ kiến gì, rất dễ dàng bị dụ dỗ chạy theo người khác, thật vất vả mới biết hăng hái cố gắng, Lâm Hạo mỗi ngàyđều lo lắng y sẽ lại trở lại trạng thái cao trung hai năm trước.
Trông thấy Lâm Vũ Chi sau khi nghe mình nói thì lâm vào trầm mặc, Lâm Hạo nhìn nét mặt y, tiếp tục nói, "Coi như chính ngươi không sao, ngươi thử suy nghĩ một chút cho hắn, hắn học năm ba áp lực rất lớn, cha mẹ hắn khẳng định cũng rất lo lắng."
Lâm Hạo nháy mắt với lão bà nhà mình, Mạc Hạ lúc này cũng không đứng về phía Lâm Vũ Chi, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai con trai mình nói, " Mẹ không phải nói giúp ba con, mà mẹ thực sự cảm thấy, hiện tại sẽ có hay không vẫn còn quá sớm, nên lấy việc học làm trọng."
Nếu như chỉ là mình, Lâm Vũ Chi không quan trọng, y chắc chắn chuyện này không ảnh hưởng tới chính sự của bản thân, nhưng Đường Hành Thiên, hắn không chắc chắn điều gì cả, dù cho đối phương rất ưu tú, nhưng chính là bởi vì ưu tú, gánh nặng trên vai hắn càng lớn hơn người khác.
Trước đó Đường Hành Thiên cơ hồ sau giờ học liền tìm đến mình, trong kỳ nghỉ Quốc Khánh đều ở tại phòng thí nghiệm, trừ đi ngủ, ăn uống đều ở phòng thí nghiệm, nói cách khác,nhừng thời gian dành cho y trước đó kỳ thật đều là hắn gạt chuyện khác ra.
Hắn kỳ thật bề bộn nhiều việc, hắn không có thời gian.
Lâm Vũ Chi giật mình phát hiện điểm này, nhất thời không nói gì, những từ ngữ chuẩn bị sẵn trong đầu dều tan biến hết, ba mẹ y nói đều là thật.
Y có khả năng sẽ chậm trễ Đường Hành Thiên, nghĩ đến đây, Lâm Vũ Chi đã cảm thấy trong lồng ngực có chút đè nén, mặt đều trắng hẳn đi.
Lâm Hạo lại hạ tiếp một liều thuốc, "Nếu là thật lòng, mấy năm cũng không ảnh hưởng được tới quan hệ của hai đứa, các ngươi vẫn còn nhỏ, mọi thứ lấy học tập làm chủ, quan trọng hơn chính là, chúng ta thân là cha mẹ của ngươi đã lo lắng như vậy, ba mẹ hắn thì sao, ngươi nói hắn có thành tích rất tốt, vậy ba mẹ hắn khẳng định đặt kỳ vọng rất nhiều cho hắn."
Lời còn sót ại Lâm Hạo không nói tiếp nữa, mục đích của ông đã đặt được.
Con trai mình tính cách ra sao ông rất rõ ràng, mặc kệ như thế nào, cũng sẽ không muốn trở thành gánh nặng của người khác.
Mạc Hạ nhìn bóng lưng Lâm Vũ Chi mặt ủ mày chau trở về phòng, có chút lo lắng, "Không có sao chứ, haiz, kỳ thật yêu đương ta cũng không phản đối, nhưng nghe nó nói đối phương học năm ba, cũng là học Y, còn là người bản địa thành phố S."
Mạc Hạ lắc đầu, "Em vẫn hy vọng nó có thể tìm ai đó ở ngay thành phố A, mà người kia lại là ngueoif thành phố S, còn cùng học Y, về sau bận rộn, có chuyện gì không ai chiếu cố được ai."
"Em không phải là có tư tâm, để con đi học Y, làm sao có tư tâm gì, em chỉ là không muốn về sau hai đứa bé lấy nhau, đều khổ cực như vậy, vất vả như vậy, con mình lại phải chịu đựng đầu tiên" Mạc Hạ mấy năm trước, mỗi ngày nàng đều gặp ác mộng, nàng cũng từng oán trách, nhưng một khi nghĩ tới mục đích ban đầu khi nàng thành một bác sĩ, vẫn không thể cởi chiếc áo blouse ra.
Về sau Lâm Vũ Chi cũng đi con đường này, vất vả là cực khổ một chút, nhưng cũng nên có người đi.
Lâm Vũ Chi đương nhiên không biết những cái này, y hiện tại trong đầu tất cả đều là mình có có thể trở thành gánh nặng của Đường Hành Thiên, khó trách Quốc Khánh mà Đường Hành Thiên bận bịu thành cái dạng này, mỗi ngày bốn giờ liền rời giường, hơn mười giờ đêm về ký túc xá, có đôi khi đang gọi điện thoại đều có thể trực tiếp ngủ mất.
Cho nên những thời gian kia đều đổi bằng kỳ nghỉ Quốc Khánh, Lâm Vũ Chi chưa hề nghĩ tới những thứ này.
Thật ra bình thường thời gian bên nhau giữa cả hai cũng không dài, quyết tâm thì vẫn có thể bỏ được.
Lâm Vũ Chi nghĩ như vậy, giương mắt đã nhìn thấy mặt mình trong chiếc gương cạnh bàn, đôi mắt đỏ lên so với thỏ con đều đồng dạng, sắc mặt cũng rất khó coi.
Bỏ được cái rắm.
Chính lúc đang do dự, Đường Hành Thiên liền gọi điện tới, Lâm Vũ Chi trong lòng nhảy lên một nhịp, sắp xếp lại ngôn từ bản thân.
Dù sao đều phải nói.
Cũng không thể thật sự chậm trễ người ta
Y biết ngành này thi nghiên cứu có bao nhiêu khó, trường học cũng không thể chấp nhận, như ba ba đã nói, có thể bên nhau, nhưng không phải hiện tại.
"Bảo bảo, em làm sao vậy, nói thật anh nghe đi." Đường Hành Thiên vừa rửa mặt xong nằm dài trên giường, rõ ràng là mùa thu, hắn lại ra một thân mồ hôi, có trời mới biết thời điểm hắn nghe thấy thanh âm của ba ba Lâm Vũ Chi, tim thiếu chút nhảy ra khỏi lồng ngực.
Là ba ba của báo bôi Chi Chi đó, Đường Hành Thiên có cảm giác đã dần đi vào thế giới của Lâm Vũ Chi.
Lâm Vũ Chi mơ mơ hồ hồ "Ừm" một tiếng, không có đi tìm hiểu ý nghĩa sâu xa của câu hỏi này.
Trong điện thoại di động, ngẫu nhiên có âm thanh dòng điện “tư” một tiếng, Đường Hành Thiên mẫn cảm phát giác được Lâm Vũ Chi không thích hợp, không nên là cái phản ứng này, hắn liền cười che giấu, "Làm sao vậy bảo bối?"
Lâm Vũ Chi há to miệng, "Chia tay đi" ba chữ ở trong miệng đảo qua mấy vòng, lại nuốt trở vào, rõ ràng không có cùng một chỗ bao lâu, Lâm Vũ Chi lại cảm thấy sắp khổ sở chết rồi.
Chuyện nên làm, đều sẽ để khiến người ta đau khổ vậy sao?
Mà đối phương còn hoàn toàn không biết gì.
Không nghe thấy Lâm Vũ Chi lên tiếng, Đường Hành Thiên nghĩ rằng đối phương là đang tức giận về cuộc điện thoại trước đó, liền dỗ dành, "Anh sai rồi, về sau anh sẽ không nói như vậy nữa, đó là ba em không phải ba anh… Chi Chi à? Bảo bối?"
"Không có gì, " Lâm Vũ Chi nhẹ nói, "Ngày mai anh có làm thí nghiệm nữa không?"
"Không làm, để lão Vương tự mình làm đi, anh đón Chi Chi về trường học." Đường Hành Thiên trả lời mười phần dứt khoát, hoàn toàn không biết điều này lặng yên không một tiếng động khiến Lâm Vũ Chi tăng thêm cảm giác tội lỗi.
Lâm Vũ Chi đã sớm nói cho Đường Hành Thiên thời gian y tới, ngón tay vô thức đi cạy mặt bàn học, "Trong nhà tôi có chút chuyện, vé may bay cũng đã đổi giờ rồi, anh không cần tới đón tôi đâu."
Lâm Vũ Chi vừa nói xong câu kia, nửa ngày cũng không nghe thấy thanh âm Đường Hành Thiên, chỉ có thể nghe thấy đối phương hít thở khi nặng khi nhẹ, làm người ta tự dưng thấp thỏm trong lòng.
"Cái gì gọi là không cần anh tới đón?" Đường Hành Thiên ngữ khí trở nên có chút lãnh đạm, "Luôn luôn lật lọng cảm thấy rất vui sao?"
Lâm Vũ Chi cuống họng xiết chặt, "Dù sao thì tôi không muốn anh tới đón." Thanh âm đều mang ý tứ đuổi người, nói xong y liền đem điện thoại treo đó.
Đường Hành Thiên rất nhanh lại gọi điện thoại tới, Lâm Vũ Chi không thèm đếm xỉa đến mấy lần, nhưng tiếng chuông một mực vang lên, cảm giác nếu Lâm Vũ Chi không nghe thì hắn vẫn sẽ gọi tới.
Trong phòng ngủ, một chiếc đèn màu vàng nhạt được đặt dưới đất phía sát góc tường lóe lên, trên bàn học là chiếc đèn nhỏ hình chim cánh cụt chỉ bằng nắm đấm mà Lâm Vũ Chi được Thẩm Chiếu tặng hồi cấp ba, điện thoại chấn động thêm tiếng chuông cùng một chỗ kêu vang, gấp gáp như kèn hiệu lệnh trước chiến tranh vậy.
Lâm Vũ Chi ngồi trên ghế, cuối cùng vẫn là nhân điện thoại, y vừa định nói chuyện, Đường Hành Thiên đã dành trước mở miệng, ngữ khí như cái gì cũng chưa từng xảy ra, "Chi Chi không để cho anh tới đón, anh liền không đến, đừng nóng giận, đừng không tiếp điện thoại anh, có được hay không?"
Lâm Vũ Chi hiện tại quả thực không biết trong lòng mình có bao nhiêu khó chịu, dù mình có làm gì, có ra sao, vẫn luôn có một người yêu thương mình như vậy.
Có thể không chia tay được không? Nhưng y phải làm điều đúng đắn.
Đường Hành Thiên càng như vậy, Lâm Vũ Chi càng áy náy chột dạ tới tột đỉnh.
Lâm Vũ Chi nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Bên kia, Đường Hành Thiên ngữ khí trở nên có chút cẩn thận từng li từng tí, "Muốn mở video không? Có thể để cho ta xem một chút bảo bối Chi Chi không?"
Lâm Vũ Chi nhìn chính mình trong gương, lại cúi đầu xuống, "Tôi phải ngủ."
Người ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ nói, "Tốt, không có việc gì, em ngủ trước đi."
Lâm Vũ Chi cúp điện thoại, nằm sấp trên bàn, hồi lâu, trên tay áo ngủ liền bị thấm ướt một khối lớn.
Lâm Hạo cùng Mạc Hạ dán tai lên cửa nghe, thẳng đến khi không còn động tĩnh, mới thả lỏng trong lòng, Lâm Hạo trông thấy Mạc Hạ cau mày, rõ ràng là mềm lòng, ông vội vàng nói, "Em đừng mềm lòng, chuyện này đối với cả hai đứa trẻ đều là điều tốt cả."
"Em biết." Mạc Hạ dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, con trai mình từ nhỏ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, khó khăn lắm mới thích được một người...
Lâm Vũ Chi đương nhiên không có đổi thời gian bay quá muộn, y ấn định sẵn thời gian từ đầu sớm bay tới thành phố A, Lâm Hạo cùng Mạc Hạ đưa đồ cho y, lại dặn dò đủ chuyện thượng vàng hạ cám (chuyện to nhỏ), cuối cùng Lâm Hạo nhắc nhở y, "Đừng quên chuyện con đã đáp ứng."
"Con biết, con nhớ mà ba." Lâm Vũ Chi đeo túi xách, đội mũ, mắt vẫn còn sưng.
Triệu Lương ngày nghỉ này không có về nhà, cậu biết Lâm Vũ Chi hôm nay sẽ quay lại, trước khi máy bay cất cánh, Lâm Vũ Chi đã gọi cho cậu, "Tôi nhớ không lầm thì soái ca cùng phòng tôi phải hai giờ nữa mới đi mà?"
Lâm Vũ Chi, "Cậu nhớ không lầm."
Triệu Lương ở trong chăn trở mình, duỗi lưng một cái, "Đường học trưởng tới đón cậu sao?"
(Nguồn wattpad: thivenhatdang)
"Anh ấy có thí nghiệm cần làm" Lâm Vũ Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản mà nói một câu.
"A, " Triệu Lương tiếp đó liền cảm khái nói, " bọn họ cũng bận quá rồi, một ngày nghỉ đều không có."
"Là rất bận." Lâm Vũ Chi phụ họa nói.
Phát thanh nhắc nhở máy bay sắp cất cánh, Lâm Vũ Chi cúp điện thoại sau đó cất đi, tối hôm qua y cả đêm ngủ không ngon, ở trên máy bay cũng ngủ không được, khoảng cách tới trường học thời gian càng gần, Lâm Vũ Chi tâm càng treo lên cao.
Y làm như thế nào cùng Đường Hành Thiên mở miệng.
Lối đi ào ào người ra, xung quanh được chắn thành một lối đi cho mọi người, đầu kia của lối ra, từng tốp người cầm biển nhằm tạo cột mốc riêng giữa biển người.
Lâm Vũ Chi cúi đầu, len ra từ phía ngoài của lối ra thứ nhất.
Còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn xem đi bên nào, liền bị người túm lấy cánh tay, lôi tuột ra phía sau cái cột lớn.
Lâm Vũ Chi bị đối phương cởi bỏ mũ, gương mặt Đường Hành Thiên không hề báo trước tiến vào ánh mắt y, Lâm Vũ Chi ngây ra như phỗng bị đè lên thân cột.
Đường Hành Thiên nở nụ cười lạnh, hắn bóp lấy cái cằm Lâm Vũ Chi, khiến cho đối phương ngẩng đầu, "Chi Chi, gạt anh?"
"Đổi vé rồi?"
"Em thật sự cho rằng anh tin mấy câu chuyện ma quỷ của em? Thời điểm em nói dối thanh âm đều run cả lên rồi có biết hay không?"
Tối hôm qua vẫn là phải dỗ dành đối phương, dù sao Lâm Vũ Chi ở nhà chứ không phải trước mặt hắn, đợi đến trước mặt, lại thu thập cũng không muộn.
Đồng thời, Đường Hành Thiên cũng thật sợ đối phương đổi thời gian, sáng sớm, liền ngồi xổm ở lối đi chờ bắt người.
Lâm Vũ Chi trong lòng mặc dù đã loạn thành một đoàn, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh, y đánh rụng bàn tay của Đường Hành Thiên, "Cũng không phải tôi sẽ không quay lại trường."
Đường Hành Thiên vui hơn chút, "Em có phải quên mất bạn trai em rồi không? Tới đón em không phải chuyện anh nên làm sao?"
Lâm Vũ Chi giương mắt, ngữ khí đột nhiên nghiêm túc lên, "Không có cái gì là anh phải làm, chuyện anh phải làm, chính là học tập thật tốt."
Đường Hành Thiên, "..."
"Ai, để ta xem một chút, có đúng Chi Chi nhà mình không vậy?" Đường Hành Thiên bưng lấy mặt Lâm Vũ Chi nhìn trái nhìn phải, Lâm Vũ Chi thoáng nhìn, đối phương đáy mắt một điểm ý cười đều không có, khiến người thấy đặc biệt hoảng hốt.
Vị trí này có thể trông thấy cảnh tượng bên ngoài đường lớn, một cỗ xe taxi dừng ở bên ngoài chờ vừa trả khách tại sân bay, Lâm Vũ Chi yên lặng kéo ra khoảng cách cùng Đường Hành Thiên, nắm đấm nắm chặt.
"Đường Hành Thiên… "
"Anh nhìn, nơi đó có mỹ nữ!" Lâm Vũ Chi chỉ vào sau lưng của hắn nói, không có quản đối phương có quay đầu xem không, co cẳng liền chạy.
Đường Hành Thiên mặt không biểu tình đem người xách trong tay, nhìn Lâm Vũ Chi bằng ánh mắt thâm trầm.
"Đường Hành Thiên, con mẹ nó, anh buông tôi ra." Lâm Vũ Chi bị đối phương giữ trên cây cột, cổ áo bị đối phương siết trong tay, đạp Đường Hành Thiên mấy cước, đối phương nhìn chằm chằm ánh mắt của y không rời dù chỉ một chút.
Đường Hành Thiên nhìn Lâm Vũ Chi một hồi, cúi đầu dán ở bên tai Lâm Vũ Chi, chậm rãi mà nói, "Lâm Vũ Chi, không nói rõ ràng em chuẩn bị làm gì, "
Hắn dừng một chút, trong lời nói mang lệ khí, "Lão tử hôm nay tuyệt đối làm chết em."
Tác giả có lời muốn nói: Thiên Ca: Tạ ơn Chi Chi cho ta cơ hội này
Chi chi: clm
Chương 20
"Khá lắm." Lâm Hạo cực kỳ tự nhiên nhận lấy điện thoại từ trong tay của Lâm Vũ Chi mà nói tiếp, thật ra là chiếm luôn điện thoại của y. Lâm Vũ Chi trơ mắt nhìn lão ba của mình một mặt đầy mơ hồ và nghi hoặc đặt điện thoại lên một bên tai, lông tóc của y cũng vì khẩn trương mà dựng hết lên rồi, ba ba đã nghe thấy được hết rồi, chỉ một tiếng “bảo bối Chi Chi” cũng đủ để định tội y rồi.
"Ba ba, à không, bác trai khỏe ạ!” Đường Hành Thiên phản ứng cực nhanh.
Lâm Hạo mặt trầm xuống, trực tiếp treo máy.
Ông cười mà như không cười, quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ Chi, "Ta thế mà không biết, ta lúc nào nhiều thêm một đứa con trai?"
Lâm Vũ Chi kiên trì, "Mới có thêm thôi"
"..." Lâm Hạo đi về phía sô pha giữa phòng khách, "Qua đây nói chuyện."
Lâm Vũ Chi bị người trong nhà vây quanh, vẫn là nói ra chuyện giữa mình và Đường Hành Thiên, chỉ cần y nói thật tốt, vậy chắc… cũng không sao đâu.
Lâm Hạo không có hoàn toàn phản đối, chí ít không có nói thẳng, ông biết con trai đã lớn, đã có chủ kiến, nếu ông hiện tại mãnh liệt phản đối chuyện của con trai, nó sẽ có dự định khác ngược lại, cho nên ông chỉ nhìn chắc chiếc hố mà con trai đang đào ra.
"Ngươi nói, đối phương đang học năm ba?" Lâm Hạo chậm rãi nhìn như lơ đãng mà nói, "Vậy cậu ta hắn là đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh"
Lâm Vũ Chi sững sờ, y còn chưa có nghĩ tới vấn đề này.
"Hai người các ngươi học hành nhiều như vậy, đối phương lại muốn thi nghiên cứu, ba ba cảm thấy, vẫn là trước không nên ở cùng một chỗ, chờ tốt nghiệp, có thời gian, bàn lại." Lâm Hạo là thật lo lắng yêu đương ảnh hưởng đến việc học của con trai, không nói tới đối phương chậm trễ con trai mình, mà đổi lại là bất kỳ người nào khác, ông cũng sẽ không đồng ý, hiện tại cũng không phải là một thời điểm thích hợp.
Ít nhất phải đợi thi đậu nghiên cứu sinh mới nói tới, tính cách của Lâm Vũ Chi, Lâm Hạo đã quá rõ ràng, không có chủ kiến gì, rất dễ dàng bị dụ dỗ chạy theo người khác, thật vất vả mới biết hăng hái cố gắng, Lâm Hạo mỗi ngàyđều lo lắng y sẽ lại trở lại trạng thái cao trung hai năm trước.
Trông thấy Lâm Vũ Chi sau khi nghe mình nói thì lâm vào trầm mặc, Lâm Hạo nhìn nét mặt y, tiếp tục nói, "Coi như chính ngươi không sao, ngươi thử suy nghĩ một chút cho hắn, hắn học năm ba áp lực rất lớn, cha mẹ hắn khẳng định cũng rất lo lắng."
Lâm Hạo nháy mắt với lão bà nhà mình, Mạc Hạ lúc này cũng không đứng về phía Lâm Vũ Chi, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai con trai mình nói, " Mẹ không phải nói giúp ba con, mà mẹ thực sự cảm thấy, hiện tại sẽ có hay không vẫn còn quá sớm, nên lấy việc học làm trọng."
Nếu như chỉ là mình, Lâm Vũ Chi không quan trọng, y chắc chắn chuyện này không ảnh hưởng tới chính sự của bản thân, nhưng Đường Hành Thiên, hắn không chắc chắn điều gì cả, dù cho đối phương rất ưu tú, nhưng chính là bởi vì ưu tú, gánh nặng trên vai hắn càng lớn hơn người khác.
Trước đó Đường Hành Thiên cơ hồ sau giờ học liền tìm đến mình, trong kỳ nghỉ Quốc Khánh đều ở tại phòng thí nghiệm, trừ đi ngủ, ăn uống đều ở phòng thí nghiệm, nói cách khác,nhừng thời gian dành cho y trước đó kỳ thật đều là hắn gạt chuyện khác ra.
Hắn kỳ thật bề bộn nhiều việc, hắn không có thời gian.
Lâm Vũ Chi giật mình phát hiện điểm này, nhất thời không nói gì, những từ ngữ chuẩn bị sẵn trong đầu dều tan biến hết, ba mẹ y nói đều là thật.
Y có khả năng sẽ chậm trễ Đường Hành Thiên, nghĩ đến đây, Lâm Vũ Chi đã cảm thấy trong lồng ngực có chút đè nén, mặt đều trắng hẳn đi.
Lâm Hạo lại hạ tiếp một liều thuốc, "Nếu là thật lòng, mấy năm cũng không ảnh hưởng được tới quan hệ của hai đứa, các ngươi vẫn còn nhỏ, mọi thứ lấy học tập làm chủ, quan trọng hơn chính là, chúng ta thân là cha mẹ của ngươi đã lo lắng như vậy, ba mẹ hắn thì sao, ngươi nói hắn có thành tích rất tốt, vậy ba mẹ hắn khẳng định đặt kỳ vọng rất nhiều cho hắn."
Lời còn sót ại Lâm Hạo không nói tiếp nữa, mục đích của ông đã đặt được.
Con trai mình tính cách ra sao ông rất rõ ràng, mặc kệ như thế nào, cũng sẽ không muốn trở thành gánh nặng của người khác.
Mạc Hạ nhìn bóng lưng Lâm Vũ Chi mặt ủ mày chau trở về phòng, có chút lo lắng, "Không có sao chứ, haiz, kỳ thật yêu đương ta cũng không phản đối, nhưng nghe nó nói đối phương học năm ba, cũng là học Y, còn là người bản địa thành phố S."
Mạc Hạ lắc đầu, "Em vẫn hy vọng nó có thể tìm ai đó ở ngay thành phố A, mà người kia lại là ngueoif thành phố S, còn cùng học Y, về sau bận rộn, có chuyện gì không ai chiếu cố được ai."
"Em không phải là có tư tâm, để con đi học Y, làm sao có tư tâm gì, em chỉ là không muốn về sau hai đứa bé lấy nhau, đều khổ cực như vậy, vất vả như vậy, con mình lại phải chịu đựng đầu tiên" Mạc Hạ mấy năm trước, mỗi ngày nàng đều gặp ác mộng, nàng cũng từng oán trách, nhưng một khi nghĩ tới mục đích ban đầu khi nàng thành một bác sĩ, vẫn không thể cởi chiếc áo blouse ra.
Về sau Lâm Vũ Chi cũng đi con đường này, vất vả là cực khổ một chút, nhưng cũng nên có người đi.
Lâm Vũ Chi đương nhiên không biết những cái này, y hiện tại trong đầu tất cả đều là mình có có thể trở thành gánh nặng của Đường Hành Thiên, khó trách Quốc Khánh mà Đường Hành Thiên bận bịu thành cái dạng này, mỗi ngày bốn giờ liền rời giường, hơn mười giờ đêm về ký túc xá, có đôi khi đang gọi điện thoại đều có thể trực tiếp ngủ mất.
Cho nên những thời gian kia đều đổi bằng kỳ nghỉ Quốc Khánh, Lâm Vũ Chi chưa hề nghĩ tới những thứ này.
Thật ra bình thường thời gian bên nhau giữa cả hai cũng không dài, quyết tâm thì vẫn có thể bỏ được.
Lâm Vũ Chi nghĩ như vậy, giương mắt đã nhìn thấy mặt mình trong chiếc gương cạnh bàn, đôi mắt đỏ lên so với thỏ con đều đồng dạng, sắc mặt cũng rất khó coi.
Bỏ được cái rắm.
Chính lúc đang do dự, Đường Hành Thiên liền gọi điện tới, Lâm Vũ Chi trong lòng nhảy lên một nhịp, sắp xếp lại ngôn từ bản thân.
Dù sao đều phải nói.
Cũng không thể thật sự chậm trễ người ta
Y biết ngành này thi nghiên cứu có bao nhiêu khó, trường học cũng không thể chấp nhận, như ba ba đã nói, có thể bên nhau, nhưng không phải hiện tại.
"Bảo bảo, em làm sao vậy, nói thật anh nghe đi." Đường Hành Thiên vừa rửa mặt xong nằm dài trên giường, rõ ràng là mùa thu, hắn lại ra một thân mồ hôi, có trời mới biết thời điểm hắn nghe thấy thanh âm của ba ba Lâm Vũ Chi, tim thiếu chút nhảy ra khỏi lồng ngực.
Là ba ba của báo bôi Chi Chi đó, Đường Hành Thiên có cảm giác đã dần đi vào thế giới của Lâm Vũ Chi.
Lâm Vũ Chi mơ mơ hồ hồ "Ừm" một tiếng, không có đi tìm hiểu ý nghĩa sâu xa của câu hỏi này.
Trong điện thoại di động, ngẫu nhiên có âm thanh dòng điện “tư” một tiếng, Đường Hành Thiên mẫn cảm phát giác được Lâm Vũ Chi không thích hợp, không nên là cái phản ứng này, hắn liền cười che giấu, "Làm sao vậy bảo bối?"
Lâm Vũ Chi há to miệng, "Chia tay đi" ba chữ ở trong miệng đảo qua mấy vòng, lại nuốt trở vào, rõ ràng không có cùng một chỗ bao lâu, Lâm Vũ Chi lại cảm thấy sắp khổ sở chết rồi.
Chuyện nên làm, đều sẽ để khiến người ta đau khổ vậy sao?
Mà đối phương còn hoàn toàn không biết gì.
Không nghe thấy Lâm Vũ Chi lên tiếng, Đường Hành Thiên nghĩ rằng đối phương là đang tức giận về cuộc điện thoại trước đó, liền dỗ dành, "Anh sai rồi, về sau anh sẽ không nói như vậy nữa, đó là ba em không phải ba anh… Chi Chi à? Bảo bối?"
"Không có gì, " Lâm Vũ Chi nhẹ nói, "Ngày mai anh có làm thí nghiệm nữa không?"
"Không làm, để lão Vương tự mình làm đi, anh đón Chi Chi về trường học." Đường Hành Thiên trả lời mười phần dứt khoát, hoàn toàn không biết điều này lặng yên không một tiếng động khiến Lâm Vũ Chi tăng thêm cảm giác tội lỗi.
Lâm Vũ Chi đã sớm nói cho Đường Hành Thiên thời gian y tới, ngón tay vô thức đi cạy mặt bàn học, "Trong nhà tôi có chút chuyện, vé may bay cũng đã đổi giờ rồi, anh không cần tới đón tôi đâu."
Lâm Vũ Chi vừa nói xong câu kia, nửa ngày cũng không nghe thấy thanh âm Đường Hành Thiên, chỉ có thể nghe thấy đối phương hít thở khi nặng khi nhẹ, làm người ta tự dưng thấp thỏm trong lòng.
"Cái gì gọi là không cần anh tới đón?" Đường Hành Thiên ngữ khí trở nên có chút lãnh đạm, "Luôn luôn lật lọng cảm thấy rất vui sao?"
Lâm Vũ Chi cuống họng xiết chặt, "Dù sao thì tôi không muốn anh tới đón." Thanh âm đều mang ý tứ đuổi người, nói xong y liền đem điện thoại treo đó.
Đường Hành Thiên rất nhanh lại gọi điện thoại tới, Lâm Vũ Chi không thèm đếm xỉa đến mấy lần, nhưng tiếng chuông một mực vang lên, cảm giác nếu Lâm Vũ Chi không nghe thì hắn vẫn sẽ gọi tới.
Trong phòng ngủ, một chiếc đèn màu vàng nhạt được đặt dưới đất phía sát góc tường lóe lên, trên bàn học là chiếc đèn nhỏ hình chim cánh cụt chỉ bằng nắm đấm mà Lâm Vũ Chi được Thẩm Chiếu tặng hồi cấp ba, điện thoại chấn động thêm tiếng chuông cùng một chỗ kêu vang, gấp gáp như kèn hiệu lệnh trước chiến tranh vậy.
Lâm Vũ Chi ngồi trên ghế, cuối cùng vẫn là nhân điện thoại, y vừa định nói chuyện, Đường Hành Thiên đã dành trước mở miệng, ngữ khí như cái gì cũng chưa từng xảy ra, "Chi Chi không để cho anh tới đón, anh liền không đến, đừng nóng giận, đừng không tiếp điện thoại anh, có được hay không?"
Lâm Vũ Chi hiện tại quả thực không biết trong lòng mình có bao nhiêu khó chịu, dù mình có làm gì, có ra sao, vẫn luôn có một người yêu thương mình như vậy.
Có thể không chia tay được không? Nhưng y phải làm điều đúng đắn.
Đường Hành Thiên càng như vậy, Lâm Vũ Chi càng áy náy chột dạ tới tột đỉnh.
Lâm Vũ Chi nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Bên kia, Đường Hành Thiên ngữ khí trở nên có chút cẩn thận từng li từng tí, "Muốn mở video không? Có thể để cho ta xem một chút bảo bối Chi Chi không?"
Lâm Vũ Chi nhìn chính mình trong gương, lại cúi đầu xuống, "Tôi phải ngủ."
Người ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, sau đó nhẹ nói, "Tốt, không có việc gì, em ngủ trước đi."
Lâm Vũ Chi cúp điện thoại, nằm sấp trên bàn, hồi lâu, trên tay áo ngủ liền bị thấm ướt một khối lớn.
Lâm Hạo cùng Mạc Hạ dán tai lên cửa nghe, thẳng đến khi không còn động tĩnh, mới thả lỏng trong lòng, Lâm Hạo trông thấy Mạc Hạ cau mày, rõ ràng là mềm lòng, ông vội vàng nói, "Em đừng mềm lòng, chuyện này đối với cả hai đứa trẻ đều là điều tốt cả."
"Em biết." Mạc Hạ dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, con trai mình từ nhỏ muốn gió được gió muốn mưa được mưa, khó khăn lắm mới thích được một người...
Lâm Vũ Chi đương nhiên không có đổi thời gian bay quá muộn, y ấn định sẵn thời gian từ đầu sớm bay tới thành phố A, Lâm Hạo cùng Mạc Hạ đưa đồ cho y, lại dặn dò đủ chuyện thượng vàng hạ cám (chuyện to nhỏ), cuối cùng Lâm Hạo nhắc nhở y, "Đừng quên chuyện con đã đáp ứng."
"Con biết, con nhớ mà ba." Lâm Vũ Chi đeo túi xách, đội mũ, mắt vẫn còn sưng.
Triệu Lương ngày nghỉ này không có về nhà, cậu biết Lâm Vũ Chi hôm nay sẽ quay lại, trước khi máy bay cất cánh, Lâm Vũ Chi đã gọi cho cậu, "Tôi nhớ không lầm thì soái ca cùng phòng tôi phải hai giờ nữa mới đi mà?"
Lâm Vũ Chi, "Cậu nhớ không lầm."
Triệu Lương ở trong chăn trở mình, duỗi lưng một cái, "Đường học trưởng tới đón cậu sao?"
(Nguồn wattpad: thivenhatdang)
"Anh ấy có thí nghiệm cần làm" Lâm Vũ Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản mà nói một câu.
"A, " Triệu Lương tiếp đó liền cảm khái nói, " bọn họ cũng bận quá rồi, một ngày nghỉ đều không có."
"Là rất bận." Lâm Vũ Chi phụ họa nói.
Phát thanh nhắc nhở máy bay sắp cất cánh, Lâm Vũ Chi cúp điện thoại sau đó cất đi, tối hôm qua y cả đêm ngủ không ngon, ở trên máy bay cũng ngủ không được, khoảng cách tới trường học thời gian càng gần, Lâm Vũ Chi tâm càng treo lên cao.
Y làm như thế nào cùng Đường Hành Thiên mở miệng.
Lối đi ào ào người ra, xung quanh được chắn thành một lối đi cho mọi người, đầu kia của lối ra, từng tốp người cầm biển nhằm tạo cột mốc riêng giữa biển người.
Lâm Vũ Chi cúi đầu, len ra từ phía ngoài của lối ra thứ nhất.
Còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn xem đi bên nào, liền bị người túm lấy cánh tay, lôi tuột ra phía sau cái cột lớn.
Lâm Vũ Chi bị đối phương cởi bỏ mũ, gương mặt Đường Hành Thiên không hề báo trước tiến vào ánh mắt y, Lâm Vũ Chi ngây ra như phỗng bị đè lên thân cột.
Đường Hành Thiên nở nụ cười lạnh, hắn bóp lấy cái cằm Lâm Vũ Chi, khiến cho đối phương ngẩng đầu, "Chi Chi, gạt anh?"
"Đổi vé rồi?"
"Em thật sự cho rằng anh tin mấy câu chuyện ma quỷ của em? Thời điểm em nói dối thanh âm đều run cả lên rồi có biết hay không?"
Tối hôm qua vẫn là phải dỗ dành đối phương, dù sao Lâm Vũ Chi ở nhà chứ không phải trước mặt hắn, đợi đến trước mặt, lại thu thập cũng không muộn.
Đồng thời, Đường Hành Thiên cũng thật sợ đối phương đổi thời gian, sáng sớm, liền ngồi xổm ở lối đi chờ bắt người.
Lâm Vũ Chi trong lòng mặc dù đã loạn thành một đoàn, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh, y đánh rụng bàn tay của Đường Hành Thiên, "Cũng không phải tôi sẽ không quay lại trường."
Đường Hành Thiên vui hơn chút, "Em có phải quên mất bạn trai em rồi không? Tới đón em không phải chuyện anh nên làm sao?"
Lâm Vũ Chi giương mắt, ngữ khí đột nhiên nghiêm túc lên, "Không có cái gì là anh phải làm, chuyện anh phải làm, chính là học tập thật tốt."
Đường Hành Thiên, "..."
"Ai, để ta xem một chút, có đúng Chi Chi nhà mình không vậy?" Đường Hành Thiên bưng lấy mặt Lâm Vũ Chi nhìn trái nhìn phải, Lâm Vũ Chi thoáng nhìn, đối phương đáy mắt một điểm ý cười đều không có, khiến người thấy đặc biệt hoảng hốt.
Vị trí này có thể trông thấy cảnh tượng bên ngoài đường lớn, một cỗ xe taxi dừng ở bên ngoài chờ vừa trả khách tại sân bay, Lâm Vũ Chi yên lặng kéo ra khoảng cách cùng Đường Hành Thiên, nắm đấm nắm chặt.
"Đường Hành Thiên… "
"Anh nhìn, nơi đó có mỹ nữ!" Lâm Vũ Chi chỉ vào sau lưng của hắn nói, không có quản đối phương có quay đầu xem không, co cẳng liền chạy.
Đường Hành Thiên mặt không biểu tình đem người xách trong tay, nhìn Lâm Vũ Chi bằng ánh mắt thâm trầm.
"Đường Hành Thiên, con mẹ nó, anh buông tôi ra." Lâm Vũ Chi bị đối phương giữ trên cây cột, cổ áo bị đối phương siết trong tay, đạp Đường Hành Thiên mấy cước, đối phương nhìn chằm chằm ánh mắt của y không rời dù chỉ một chút.
Đường Hành Thiên nhìn Lâm Vũ Chi một hồi, cúi đầu dán ở bên tai Lâm Vũ Chi, chậm rãi mà nói, "Lâm Vũ Chi, không nói rõ ràng em chuẩn bị làm gì, "
Hắn dừng một chút, trong lời nói mang lệ khí, "Lão tử hôm nay tuyệt đối làm chết em."
Tác giả có lời muốn nói: Thiên Ca: Tạ ơn Chi Chi cho ta cơ hội này
Chi chi: clm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất