Chương 20
Lâm Vũ Chi mặc dù bị hôn đến đầu óc một mảnh hỗn độn, nhưng y vô thức trả lời, "Cút."
Đường Hành Thiên giống như con chó lớn, từ liếm liếm cái cổ Lâm Vũ Chi lại khẽ cắn cái cằm y, ngậm lấy môi thịt giữa hai hàm răng mà cắn.
"Còn muốn chia tay nữa không?"
Lâm Vũ Chi sợ mà vội đáp, "Không chia, không chia nữa"
Đường Hành Thiên rốt cục chịu bỏ qua Lâm Vũ Chi, tỳ nhẹ lên trán đối phương, bộ dạng nhìn như hững hờ, "Chi Chi, Quốc Khánh em trở về nhà, là có người nói gì với em đúng không?"
Khẳng định không phải suy nghĩ tự phát của Lâm Vũ Chi, em ấy không thể nào nghĩ đến những chuyện kia, nếu là em ấy có thể nghĩ đến, ngay từ đầu sẽ không đáp ứng chính mình.
Là có người cùng bảo bối nói gì đó.
Ngay từ đầu là một người không có chủ kiến, dễ bị người dắt chạy đi mất, Đường Hành Thiên không phải oán hận, nhưng hắn ít nhất phải biết rõ ràng, kẻ địch núp trong bóng tối là ai.
Lâm Vũ Chi ấp úng, ánh mắt trốn tránh.
Y nửa ngày không trả lời, nói không nên một câu đầy đủ, Đường Hành Thiên không có kiên nhẫn chờ y biện giải cố sự, nâng cằm đối phương lên muốn hôn tiếp.
"Khoan, chờ, chờ chút.. " Lâm Vũ Chi bị dọa đến da đầu tê rần, Đường Hành Thiên như lang như hổ hôn y thật sự có chút chống đỡ không được, bàn tay chống đỡ trên lồng ngực Đường Hành Thiên, Lâm Vũ Chi bất lực nói, " Là ba mẹ tôi, hai người bọn họ nói yêu đương sẽ chậm trễ học tập."
Đường Hành Thiên, "..."
Đối với câu trả lời trước đó của Lâm Vũ Chi, Đường Hành Thiên ở trong lòng đemcon rùa khuyên Lâm Vũ Chi chia tay mắng cả vạn lần, còn phát thệ nếu là nhìn thấy người kia sẽ đem treo lên rút gân, kết quả, sao có thể là ba mẹ em ấy chứ?
Trông thấy thần sắc Đường Hành Thiên trở nên phức tạp, Lâm Vũ Chi có chút áy náy, y giải thích, " Họ cũng là lo lắng về sau chúng ta một khi bắt đầu công việc, rất khó chiếu cố gia đình, bởi vì bọn họ chính là một vết xe đổ phía trước."
Đường Hành Thiên nhíu nhíu mày, "Anh có thể hiểu được."
Cha mẹ mình cũng không hi vọng một nửa khác tương lai của mình đồng dạng là người làm việc trong lĩnh vực y học, đổi lại là ba mẹ Lâm Vũ Chi, cha mẹ hai bên có ý nghĩ cũng đều không sai biệt lắm.
Lâm Vũ Chi biểu lộ do dự, "Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Không thì tạm thời chia..."
Chia tay một khoảng thời gian?
Đường Hành Thiên ánh mắt đột nhiên trở nên thâm trầm, Lâm Vũ Chi sửng sốt mạnh mẽ đem nửa câu nói sau nuốt trở vào.
"Ngươi có bản lĩnh liền nói xong." Đường Hành Thiên giống như cười mà không phải cười, "Hửm? Bảo bối Chi Chi của anh, chia cái gì?"
Lâm Vũ Chi biểu lộ cứng đờ, dời ánh mắt, ngửa đầu nhìn trời, "Trăng hôm nay sáng quá"
Đường Hành Thiên, "..."
Đường Hành Thiên đem mặt Lâm Vũ Chi hướng về phía mình, dừng lại trong chốc lát, mới chậm rãi nói, "Lâm Vũ Chi, vấn đề em lo lắng đều giao cho anh, em nên lên lớp thì lên lớp, nên vui chơi thì vui chơi, cái khác, đều giao cho anh."
Hắn cam tâm tình nguyện xử lý tất cả vấn đề, chỉ cần Lâm Vũ Chi không làm ầm ĩ đòi chia tay, hắn biết điều gì hắn có thể làm được.
Lâm Vũ Chi mặc dù trong lòng vẫn luôn lo lắng ba mẹ phản đối, nhưng rốt cục gật đầu, đem quyền chủ động giao đến trong tay Đường Hành Thiên.
Gió dọc theo bụi cỏ thổi qua đến, Lâm Vũ Chi đánh cái rùng mình, Đường Hành Thiên cúi đầu nhìn thoáng qua bộ dáng hiện tại của đối phương, cười một tiếng, giúp Lâm Vũ Chi cài lại cổ áo, "Nào, về ký túc xá thôi"
Lâm Vũ Chi nhìn áo len được kéo lại ngay ngắn, sững sờ hỏi, "Không phải đêm nay ở ngoài sao?"
Lúc này đến lượt Đường Hành Thiên sửng sốt, vẻn vẹn cũng chỉ là sững sờ một giây đồng hồ, "Làm sao? Muốn rồi hả?"
Hắn vừa dứt lời, Lâm Vũ Chi một chân liền dẫm vào bàn chân Đường Hành Thiên, "Lăn."
Lâm Vũ Chi vẫn là được Đường Hành Thiên đưa về túc xá, tại tầng dưới ký túc xá, Đường Hành Thiên bất ngờ đem đối phương ôm ở hành lang thân một lần, thời điểm Lâm Vũ Chi lên lầu, vịn tay vịn, cảm thấy mình hiện tại phảng phất giống như du hồn.
Y hối hận đã xúc động như vậy cùng Đường Hành Thiên nói chia tay, đối phương có thể nắm chặt lấy chuyện này mà đòi hòi không tha, dây dưa đủ điều.
Mà y còn không có lý do cự tuyệt.
Tựa như vừa rồi, Đường Hành Thiên chỉ là hơi biểu hiện ra sự bi thương của hắn, Lâm Vũ Chi liền không nhịn được đáp ứng, gần như ngay tại thời điểm Lâm Vũ Chi gật đầu đồng ý, cổ áo của y liền bị đối phương xả ra, án lấy giữ trên tường, thô bạo mãnh liệt giống một con báo, nào có một chút bộ dáng đại nam hài yếu ớt không chịu nổi trước đó.
Thời điểm đứng trong toilet súc miệng, Lâm Vũ Chi nhe răng trợn mắt, cái lưỡi đau, khóe miệng cũng bị cắn nát, sau gáy bị Đường Hành Thiên bóp mà hơi phát xanh, mẹ nhà hắn, lại muốn chia tay rồi.
Lâm Vũ Chi môi hồng răng trắng từ toilet đi ra, Triệu Lương ngồi trên giường nhìn chằm chằm y trái một chút, phải một chút, sau đó chậc chậc hai tiếng, "Nhìn kìa, rõ ràng đêm nay cậu có gì đó không giống, khí sắc cũng tốt lên, thoải mái lắm chứ..."
Lâm Vũ Chi cầm một cái gối đầu ném tới, "Không muốn chết liền ngậm miệng."
Triệu Lương cười toe toét đỡ gối đầu ôm ở trong tay, có chút hiếu kỳ hỏi, "Cậu không phải nói cùng Đường học trưởng chia tay sao? Bình thường rồi?"
Lâm Vũ Chi mặt nóng lên, hận không thể gõ chết hai ngày trước tìm đường chết mình, "Ai quy định chia tay không thể hòa hảo?"
"Cái này cũng không hẳn, " Triệu Lương ý tứ sâu xa mà nói, " Lần chia tay này, chắc là có mình cậu đưa ra ý kiến thôi đúng không?"
Lưu Tiểu Thiên mặc dù đang chơi điện thoại, nhưng kỳ thật cũng đang nghe, một cái nhịn không được, bật cười lên.
Lâm Vũ Chi một câu cũng không nói, quyết định không để ý tới hai tên bạn cùng phòng.
Triệu Lương cười xong, gõ gõ lan can, nói nói, " Đồ vật của Miêu Bân đã thu thập xong, ngày mai bạn cùng phòng mới muốn tới, không biết thế nào."
Lâm Vũ Chi lắc đầu, dừng một chút, nghiêng đầu cười lạnh, "Thế nào, để ý người ta à?"
Triệu Lương, "..."
Lưu Tiểu Thiên từ trong chăn đưa đầu ra, lần đầu tiên chủ động gia nhập vào cuộc trò chuyện, mới mở miệng chính là một cái kinh lôi, "Hắn không được, chân hắn thối."
Lâm Vũ Chi sửng sốt một chút, lập tức ôm chăn mền cười vang, "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Cho nên Triệu Lương này chính là con thỏ không có cách nào ăn cỏ gần hang, cỏ gần hang đều có thể bị cậu cho hun chết.
Triệu Lương tức chết, cậu ngồi dậy hô to, "Cái đệch Lưu Tiểu Thiên, con mẹ nó là do đôi giày có vấn đề, ngươi có hiểu hay không, chân tôi thối chỗ đéo nào?"
Lưu Tiểu Thiên, "Dù sao chân cậu vẫn thối."
Triệu Lương, "Oke, bạn qua đây, mình cam đoan không đấm chết bạn."
Lâm Vũ Chi cùng bọn họ đùa một lát, liền có điện thoại Đường Hành Thiên gọi tới, nhóm Từ Dục trong ký túc xá hắn vẫn đang chơi game, thật vất vả có hai ngày nghỉ, ngao ngao kêu muốn overnight.
Lâm Vũ Chi nhíu mày, "Anh cũng thức cả đêm sao?"
Đường Hành Thiên cười một tiếng, "Anh thức làm cái gì? Anh giúp bảo bối Chi Chi đi ngủ chứ"
Chỉ có cẩu độc thân mới thức suốt đêm, Đường Hành Thiên hiện tại cảm thấy chỉ có một việc có thể làm cho mình làm suốt đêm, chính là làm Lâm Vũ Chi, suốt đêm làm.
Lâm Vũ Chi chỉ là cùng Đường Hành Thiên gọi điện thoại, đương nhiên không biết đối phương suy nghĩ cái gì, nhưng y phát giác được Đường Hành Thiên không quan tâm, chỉ nghĩ là đối phương mệt mỏi, nhân sinh lần đầu làm một tiểu hài nhi thấu hiểu lòng người.
"Mệt mỏi thì anh hãy ngủ trước đi." Lâm Vũ Chi nói, thuận tay mở ra trò chơi.
Bên cạnh Triệu Lương và Lưu Tiểu Thiên, "..." Kỳ thật bạn cùng phòng của bọn họ cũng rất biết diễn kịch đúng không?
Đường Hành Thiên ngồi ở chiếc ghế bên cạnh chỗ Từ Dục đang chơi game, Từ Dục cùng Mạnh Khiêm đang rúc vào cùng một chỗ, Đường Hành Thiên đưa mắt nhìn hai người bọn họ, hỏi Lâm Vũ Chi, "Em cũng chơi game?"
Lâm Vũ Chi, "..."
Tiểu hài nhi không nói gì chính là thừa nhận, Đường Hành Thiên cầm di động, cười, "Lúc em mở máy tính, tiếng "ting" rất to nha."
"Thì sao, anh quản ai đấy?"
"Tắt." Đường Hành Thiên chậm rãi nói.
Lâm Vũ Chi thật nhanh tắt máy vi tính.
Triệu Lương cùng Lưu Tiểu Thiên lần nữa trợn mắt hốc mồm, Lâm Vũ Chi đây là gặp được đối thủ a, bình thường ở trên lớp học, Lâm Vũ Chi nhân duyên tốt, đều là được mọi người cưng chiều, mặc dù không đến mức cái đuôi vểnh lên trời, nhưng cũng là hăng hái hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, như một chú gà trống con kiêu ngạo, làm sao đến trước mặt Đường Hành Thiên, lại ỉu xìu đáng thương như vậy.
Mặc dù nói như vậy, nhưng bọn hắn thật thật hâm mộ Lâm Vũ Chi a, Đường học trưởng chính là kẻ bao người cầu mà không gặp được, đại học ba năm qua, bất ngờ không có cùng ai nói chuyện yêu đương.
Cũng thật hâm mộ Đường học trưởng a, đối tượng của hắn thế nhưng là bạn cùng phòng Lâm Vũ Chi, Lâm Vũ Chi! Chính là đem tất cả nữ sinh lớp bên khóc thét vì đẹp trai Lâm Vũ Chi!
Đại khái là trong vòng một ngày trải qua thay đổi quá nhanh, Lâm Vũ Chi tại ngày thứ hai thành công cảm mạo, triệu chứng chính là thanh âm khàn khàn, lại còn hơi sốt.
Lâm Vũ Chi nói với phụ đạo viên xin nghỉ, co lại trong chăn, Triệu Lương tự cho là thông minh đem chăn mền của mình cùng Lưu Tiểu Thiên đều đắp lên cho Lâm Vũ Chi.
Lâm Vũ Chi là bị nóng lại bị đè tới tỉnh, cảm giác như quỷ áp giường, Lâm Vũ Chi chật vật từ trong chăn vươn tay cánh tay, kéo hai lần, không có động tĩnh, thanh âm y mang theo nồng đậm giọng mũi, giống một tiểu động vật ủy khuất, "Triệu Lương, mẹ nó....."
Y nhớ mang máng Triệu Lương trước khi đi học còn mười phần yêu thương sờ sờ đầu của mình, "Đắp nhiều vào, đắp kỹ liền tốt ngay thôi."
Lâm Vũ Chi:...
Y sắp bị đắp thành mộ luôn rồi.
Ba tầng chăn bông đè lên người, Lâm Vũ Chi lúc đầu cũng không có khí lực, thử đá chăn ra, đưa tay kéo tầng chăn thứ hai xuống, thời điểm đó bỗng có một bàn tay lạnh buốt nắm chặt cổ tay của mình.
Lâm Vũ Chi bị lạnh đến tạm thời thanh tỉnh trong nháy mắt, y lộ ra một đôi mắt, mặt ủ mày chau nhìn về phía người tới, "Sao anh đã tới rồi?"
Đường Hành Thiên đem mang bữa sáng để lên trên mặt bàn Lâm Vũ Chi, "Anh đi ngang qua lớp để kiếm em, không nhìn thấy người, bạn cùng phòng bảo rằng em xin nghỉ phép."
Đường Hành Thiên rất cao, không cần kiễng chân liền có thể trông thấy trên giường Lâm Vũ Chi, đưa tay đụng đụng trán của y, lông mày liền nhíu lại, "Sao sốt cao vậy?"
Lâm Vũ Chi nói không còn gì luyến tiếc, "Ai bảo ngươi hôm qua cởi quần áo ta."
Đường Hành Thiên ngơ ngác một chút, lập tức bất đắc dĩ nói, " Em không phải cũng kéo áo anh hay sao?"
Hắn nói xong, Lâm Vũ Chi liền chậm rãi quay đầu nhìn bản thân, hốc mắt chậm rãi đỏ hồng, "Con mẹ nó ngươi, ngươi còn ở nơi này mắng ta."
"..." Đường Hành Thiên trong lòng siết chặt nắm tay, bất chấp tất cả đem toàn bộ sai lầm dặt ở trên người mình, "Đúng đúng là, là lỗi của anh, là anh không nên thoát cởi quần áo bảo bối, anh lần sau nhất định không ở ngoài phòng mà cởi." Còn vào trong phòng thì không chắc.
Lâm Vũ Chi sững sờ, kịp phản ứng liền chui vào chăn, mặt hướng tường, đưa lưng về phía Đường Hành Thiên, ồm ồm mà nói, "Tôi không ăn bữa sáng, tôi không đói, anh đi đi."
Từ trong chăn lộ ra ngoài nửa cái ót với mái tóc rối bời, trong mắt Đường Hành Thiên dòm đáng yêu muốn chết.
Đường Hành Thiên nở nụ cười, đem đống chăn đắp trên người Lâm Vũ Chi lấy đi, lại lấy cho y một cốc nước nóng.
Thời điểm cầm cái cốc, Đường Hành Thiên trông thấy trên mặt bàn Lâm Vũ Chi đặt một khung hình, rất rõ ràng là chụp lúc tốt nghiệp cấp ba, Lâm Vũ Chi đứng ở hàng cuối cùng, chính giữa, đặc biệt dễ thấy.
Ánh mắt hắn rơi vào hai người con trai đứng trước Lâm Vũ Chi, hơi có chút kinh ngạc, hắn vỗ nhẹ lên chăn Lâm Vũ Chi, "Chi Chi, lớp em giá trị nhan sắc đều cao như vậy à?"
Lâm Vũ Chi trở mình, thò đầu ra, "Cái gì cao?"
Đường Hành Thiên chỉ vào tấm ảnh tốt nghiệp của y.
Lâm Vũ Chi liếc một chút, tùy tiện nói, "Bình thường đi."
Đường Hành Thiên có chút may mắn, Lâm Vũ Chi không có ở thời điểm cấp ba bị người bắt mất, bạn bè cùng lớp đều có giá trị nhan sắc cao kinh người, quả thực có chút khủng bố.
Rót chén nước nóng, Lâm Vũ Chi định nằm mà uống, bị Đường Hành Thiên vỗ một cái, "Ngồi dậy uống."
Lâm Vũ Chi không tình nguyện, "Ò."
Thời điểm tiểu hài nhi ngoan ngoãn bưng ly nước uống, ánh mắt Đường Hành Thiên chậm rãi tập trung vào miếng vải đen để trên giường y, hắn hỏi Lâm Vũ Chi, "Chi Chi, em để cái gì trên giường vậy?"
"Cái gì?" Lâm Vũ Chi dừng lại động tác, nuốt xuống miệng bên trong nước, mờ mịt nhìn về phía Đường Hành Thiên ngón tay phương hướng, đầu tiên là sững sờ, sau đó nói năng lộn xộn mà nói, "Không có gì, có thể là cái gì, chắc là... khăn mặt mà thôi."
Y đưa tay định lấy đi, lại bị Đường Hành Thiên sớm lấy đi mà giữ chặt giữa các ngón tay.
Lâm Vũ Chi nhìn đồ vật bị Đường Hành Thiên cầm trong tay, nhiệt độ từ lòng bàn chân lẻn đến trên mặt, y cảm thấy mình sắp nóng đến điên rồi.
Đường Hành Thiên đem "khăn mặt" của Lâm Vũ Chi giơ ra trước mặt nhìn một lát, sau đó ranh mãnh nói, " Chi Chi có khi nào định đem khăn mặt làm thành quần mặc hay không nha?"
Lâm Vũ Chi đưa tay định lấy lại, lại giống có chỗ cố kỵ, động tác có chút hạn chế, "Anh biết rồi mà còn hỏi nữa, trả đây!"
Đồ lót tứ giác màu đen bị Đường Hành Thiên xách bằng một ngón tay, Đường Hành Thiên ngoẹo đầu dò xét trong chốc lát, sau đó chậm rãi nói nói, " Chi Chi, đây là từng mặc qua hả?"
Lâm Vũ Chi ngại tới nổ tung rồi, "Hôm qua nóng quá nên tôi mới cởi ra, là vừa mới đổi!"
Đường Hành Thiên người nhịn không được bật cười, đây là tiểu hài nhi đáng yêu nhà ai vậy, đều lúc này còn để ý người khác sẽ cảm thấy đồ vật của y không sạch sẽ.
Hắn làm sao lại ghét bỏ bảo bối Chi Chi của hắn chứ, hắn thậm chí nghĩ...Rất ngoan.
Nhưng Đường Hành Thiên lại giống đột nhiên nghĩ đến cái gì đồng dạng, hắn dừng lại, ánh mắt ý tứ sâu xa, "Bảo bối, vậy ý của em là nói, em bây giờ... không có mặc đồ lót?"
.....
Tác giả có lời muốn nói: Thiên Ca: Quò lái lơ!
Đường Hành Thiên giống như con chó lớn, từ liếm liếm cái cổ Lâm Vũ Chi lại khẽ cắn cái cằm y, ngậm lấy môi thịt giữa hai hàm răng mà cắn.
"Còn muốn chia tay nữa không?"
Lâm Vũ Chi sợ mà vội đáp, "Không chia, không chia nữa"
Đường Hành Thiên rốt cục chịu bỏ qua Lâm Vũ Chi, tỳ nhẹ lên trán đối phương, bộ dạng nhìn như hững hờ, "Chi Chi, Quốc Khánh em trở về nhà, là có người nói gì với em đúng không?"
Khẳng định không phải suy nghĩ tự phát của Lâm Vũ Chi, em ấy không thể nào nghĩ đến những chuyện kia, nếu là em ấy có thể nghĩ đến, ngay từ đầu sẽ không đáp ứng chính mình.
Là có người cùng bảo bối nói gì đó.
Ngay từ đầu là một người không có chủ kiến, dễ bị người dắt chạy đi mất, Đường Hành Thiên không phải oán hận, nhưng hắn ít nhất phải biết rõ ràng, kẻ địch núp trong bóng tối là ai.
Lâm Vũ Chi ấp úng, ánh mắt trốn tránh.
Y nửa ngày không trả lời, nói không nên một câu đầy đủ, Đường Hành Thiên không có kiên nhẫn chờ y biện giải cố sự, nâng cằm đối phương lên muốn hôn tiếp.
"Khoan, chờ, chờ chút.. " Lâm Vũ Chi bị dọa đến da đầu tê rần, Đường Hành Thiên như lang như hổ hôn y thật sự có chút chống đỡ không được, bàn tay chống đỡ trên lồng ngực Đường Hành Thiên, Lâm Vũ Chi bất lực nói, " Là ba mẹ tôi, hai người bọn họ nói yêu đương sẽ chậm trễ học tập."
Đường Hành Thiên, "..."
Đối với câu trả lời trước đó của Lâm Vũ Chi, Đường Hành Thiên ở trong lòng đemcon rùa khuyên Lâm Vũ Chi chia tay mắng cả vạn lần, còn phát thệ nếu là nhìn thấy người kia sẽ đem treo lên rút gân, kết quả, sao có thể là ba mẹ em ấy chứ?
Trông thấy thần sắc Đường Hành Thiên trở nên phức tạp, Lâm Vũ Chi có chút áy náy, y giải thích, " Họ cũng là lo lắng về sau chúng ta một khi bắt đầu công việc, rất khó chiếu cố gia đình, bởi vì bọn họ chính là một vết xe đổ phía trước."
Đường Hành Thiên nhíu nhíu mày, "Anh có thể hiểu được."
Cha mẹ mình cũng không hi vọng một nửa khác tương lai của mình đồng dạng là người làm việc trong lĩnh vực y học, đổi lại là ba mẹ Lâm Vũ Chi, cha mẹ hai bên có ý nghĩ cũng đều không sai biệt lắm.
Lâm Vũ Chi biểu lộ do dự, "Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Không thì tạm thời chia..."
Chia tay một khoảng thời gian?
Đường Hành Thiên ánh mắt đột nhiên trở nên thâm trầm, Lâm Vũ Chi sửng sốt mạnh mẽ đem nửa câu nói sau nuốt trở vào.
"Ngươi có bản lĩnh liền nói xong." Đường Hành Thiên giống như cười mà không phải cười, "Hửm? Bảo bối Chi Chi của anh, chia cái gì?"
Lâm Vũ Chi biểu lộ cứng đờ, dời ánh mắt, ngửa đầu nhìn trời, "Trăng hôm nay sáng quá"
Đường Hành Thiên, "..."
Đường Hành Thiên đem mặt Lâm Vũ Chi hướng về phía mình, dừng lại trong chốc lát, mới chậm rãi nói, "Lâm Vũ Chi, vấn đề em lo lắng đều giao cho anh, em nên lên lớp thì lên lớp, nên vui chơi thì vui chơi, cái khác, đều giao cho anh."
Hắn cam tâm tình nguyện xử lý tất cả vấn đề, chỉ cần Lâm Vũ Chi không làm ầm ĩ đòi chia tay, hắn biết điều gì hắn có thể làm được.
Lâm Vũ Chi mặc dù trong lòng vẫn luôn lo lắng ba mẹ phản đối, nhưng rốt cục gật đầu, đem quyền chủ động giao đến trong tay Đường Hành Thiên.
Gió dọc theo bụi cỏ thổi qua đến, Lâm Vũ Chi đánh cái rùng mình, Đường Hành Thiên cúi đầu nhìn thoáng qua bộ dáng hiện tại của đối phương, cười một tiếng, giúp Lâm Vũ Chi cài lại cổ áo, "Nào, về ký túc xá thôi"
Lâm Vũ Chi nhìn áo len được kéo lại ngay ngắn, sững sờ hỏi, "Không phải đêm nay ở ngoài sao?"
Lúc này đến lượt Đường Hành Thiên sửng sốt, vẻn vẹn cũng chỉ là sững sờ một giây đồng hồ, "Làm sao? Muốn rồi hả?"
Hắn vừa dứt lời, Lâm Vũ Chi một chân liền dẫm vào bàn chân Đường Hành Thiên, "Lăn."
Lâm Vũ Chi vẫn là được Đường Hành Thiên đưa về túc xá, tại tầng dưới ký túc xá, Đường Hành Thiên bất ngờ đem đối phương ôm ở hành lang thân một lần, thời điểm Lâm Vũ Chi lên lầu, vịn tay vịn, cảm thấy mình hiện tại phảng phất giống như du hồn.
Y hối hận đã xúc động như vậy cùng Đường Hành Thiên nói chia tay, đối phương có thể nắm chặt lấy chuyện này mà đòi hòi không tha, dây dưa đủ điều.
Mà y còn không có lý do cự tuyệt.
Tựa như vừa rồi, Đường Hành Thiên chỉ là hơi biểu hiện ra sự bi thương của hắn, Lâm Vũ Chi liền không nhịn được đáp ứng, gần như ngay tại thời điểm Lâm Vũ Chi gật đầu đồng ý, cổ áo của y liền bị đối phương xả ra, án lấy giữ trên tường, thô bạo mãnh liệt giống một con báo, nào có một chút bộ dáng đại nam hài yếu ớt không chịu nổi trước đó.
Thời điểm đứng trong toilet súc miệng, Lâm Vũ Chi nhe răng trợn mắt, cái lưỡi đau, khóe miệng cũng bị cắn nát, sau gáy bị Đường Hành Thiên bóp mà hơi phát xanh, mẹ nhà hắn, lại muốn chia tay rồi.
Lâm Vũ Chi môi hồng răng trắng từ toilet đi ra, Triệu Lương ngồi trên giường nhìn chằm chằm y trái một chút, phải một chút, sau đó chậc chậc hai tiếng, "Nhìn kìa, rõ ràng đêm nay cậu có gì đó không giống, khí sắc cũng tốt lên, thoải mái lắm chứ..."
Lâm Vũ Chi cầm một cái gối đầu ném tới, "Không muốn chết liền ngậm miệng."
Triệu Lương cười toe toét đỡ gối đầu ôm ở trong tay, có chút hiếu kỳ hỏi, "Cậu không phải nói cùng Đường học trưởng chia tay sao? Bình thường rồi?"
Lâm Vũ Chi mặt nóng lên, hận không thể gõ chết hai ngày trước tìm đường chết mình, "Ai quy định chia tay không thể hòa hảo?"
"Cái này cũng không hẳn, " Triệu Lương ý tứ sâu xa mà nói, " Lần chia tay này, chắc là có mình cậu đưa ra ý kiến thôi đúng không?"
Lưu Tiểu Thiên mặc dù đang chơi điện thoại, nhưng kỳ thật cũng đang nghe, một cái nhịn không được, bật cười lên.
Lâm Vũ Chi một câu cũng không nói, quyết định không để ý tới hai tên bạn cùng phòng.
Triệu Lương cười xong, gõ gõ lan can, nói nói, " Đồ vật của Miêu Bân đã thu thập xong, ngày mai bạn cùng phòng mới muốn tới, không biết thế nào."
Lâm Vũ Chi lắc đầu, dừng một chút, nghiêng đầu cười lạnh, "Thế nào, để ý người ta à?"
Triệu Lương, "..."
Lưu Tiểu Thiên từ trong chăn đưa đầu ra, lần đầu tiên chủ động gia nhập vào cuộc trò chuyện, mới mở miệng chính là một cái kinh lôi, "Hắn không được, chân hắn thối."
Lâm Vũ Chi sửng sốt một chút, lập tức ôm chăn mền cười vang, "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Cho nên Triệu Lương này chính là con thỏ không có cách nào ăn cỏ gần hang, cỏ gần hang đều có thể bị cậu cho hun chết.
Triệu Lương tức chết, cậu ngồi dậy hô to, "Cái đệch Lưu Tiểu Thiên, con mẹ nó là do đôi giày có vấn đề, ngươi có hiểu hay không, chân tôi thối chỗ đéo nào?"
Lưu Tiểu Thiên, "Dù sao chân cậu vẫn thối."
Triệu Lương, "Oke, bạn qua đây, mình cam đoan không đấm chết bạn."
Lâm Vũ Chi cùng bọn họ đùa một lát, liền có điện thoại Đường Hành Thiên gọi tới, nhóm Từ Dục trong ký túc xá hắn vẫn đang chơi game, thật vất vả có hai ngày nghỉ, ngao ngao kêu muốn overnight.
Lâm Vũ Chi nhíu mày, "Anh cũng thức cả đêm sao?"
Đường Hành Thiên cười một tiếng, "Anh thức làm cái gì? Anh giúp bảo bối Chi Chi đi ngủ chứ"
Chỉ có cẩu độc thân mới thức suốt đêm, Đường Hành Thiên hiện tại cảm thấy chỉ có một việc có thể làm cho mình làm suốt đêm, chính là làm Lâm Vũ Chi, suốt đêm làm.
Lâm Vũ Chi chỉ là cùng Đường Hành Thiên gọi điện thoại, đương nhiên không biết đối phương suy nghĩ cái gì, nhưng y phát giác được Đường Hành Thiên không quan tâm, chỉ nghĩ là đối phương mệt mỏi, nhân sinh lần đầu làm một tiểu hài nhi thấu hiểu lòng người.
"Mệt mỏi thì anh hãy ngủ trước đi." Lâm Vũ Chi nói, thuận tay mở ra trò chơi.
Bên cạnh Triệu Lương và Lưu Tiểu Thiên, "..." Kỳ thật bạn cùng phòng của bọn họ cũng rất biết diễn kịch đúng không?
Đường Hành Thiên ngồi ở chiếc ghế bên cạnh chỗ Từ Dục đang chơi game, Từ Dục cùng Mạnh Khiêm đang rúc vào cùng một chỗ, Đường Hành Thiên đưa mắt nhìn hai người bọn họ, hỏi Lâm Vũ Chi, "Em cũng chơi game?"
Lâm Vũ Chi, "..."
Tiểu hài nhi không nói gì chính là thừa nhận, Đường Hành Thiên cầm di động, cười, "Lúc em mở máy tính, tiếng "ting" rất to nha."
"Thì sao, anh quản ai đấy?"
"Tắt." Đường Hành Thiên chậm rãi nói.
Lâm Vũ Chi thật nhanh tắt máy vi tính.
Triệu Lương cùng Lưu Tiểu Thiên lần nữa trợn mắt hốc mồm, Lâm Vũ Chi đây là gặp được đối thủ a, bình thường ở trên lớp học, Lâm Vũ Chi nhân duyên tốt, đều là được mọi người cưng chiều, mặc dù không đến mức cái đuôi vểnh lên trời, nhưng cũng là hăng hái hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, như một chú gà trống con kiêu ngạo, làm sao đến trước mặt Đường Hành Thiên, lại ỉu xìu đáng thương như vậy.
Mặc dù nói như vậy, nhưng bọn hắn thật thật hâm mộ Lâm Vũ Chi a, Đường học trưởng chính là kẻ bao người cầu mà không gặp được, đại học ba năm qua, bất ngờ không có cùng ai nói chuyện yêu đương.
Cũng thật hâm mộ Đường học trưởng a, đối tượng của hắn thế nhưng là bạn cùng phòng Lâm Vũ Chi, Lâm Vũ Chi! Chính là đem tất cả nữ sinh lớp bên khóc thét vì đẹp trai Lâm Vũ Chi!
Đại khái là trong vòng một ngày trải qua thay đổi quá nhanh, Lâm Vũ Chi tại ngày thứ hai thành công cảm mạo, triệu chứng chính là thanh âm khàn khàn, lại còn hơi sốt.
Lâm Vũ Chi nói với phụ đạo viên xin nghỉ, co lại trong chăn, Triệu Lương tự cho là thông minh đem chăn mền của mình cùng Lưu Tiểu Thiên đều đắp lên cho Lâm Vũ Chi.
Lâm Vũ Chi là bị nóng lại bị đè tới tỉnh, cảm giác như quỷ áp giường, Lâm Vũ Chi chật vật từ trong chăn vươn tay cánh tay, kéo hai lần, không có động tĩnh, thanh âm y mang theo nồng đậm giọng mũi, giống một tiểu động vật ủy khuất, "Triệu Lương, mẹ nó....."
Y nhớ mang máng Triệu Lương trước khi đi học còn mười phần yêu thương sờ sờ đầu của mình, "Đắp nhiều vào, đắp kỹ liền tốt ngay thôi."
Lâm Vũ Chi:...
Y sắp bị đắp thành mộ luôn rồi.
Ba tầng chăn bông đè lên người, Lâm Vũ Chi lúc đầu cũng không có khí lực, thử đá chăn ra, đưa tay kéo tầng chăn thứ hai xuống, thời điểm đó bỗng có một bàn tay lạnh buốt nắm chặt cổ tay của mình.
Lâm Vũ Chi bị lạnh đến tạm thời thanh tỉnh trong nháy mắt, y lộ ra một đôi mắt, mặt ủ mày chau nhìn về phía người tới, "Sao anh đã tới rồi?"
Đường Hành Thiên đem mang bữa sáng để lên trên mặt bàn Lâm Vũ Chi, "Anh đi ngang qua lớp để kiếm em, không nhìn thấy người, bạn cùng phòng bảo rằng em xin nghỉ phép."
Đường Hành Thiên rất cao, không cần kiễng chân liền có thể trông thấy trên giường Lâm Vũ Chi, đưa tay đụng đụng trán của y, lông mày liền nhíu lại, "Sao sốt cao vậy?"
Lâm Vũ Chi nói không còn gì luyến tiếc, "Ai bảo ngươi hôm qua cởi quần áo ta."
Đường Hành Thiên ngơ ngác một chút, lập tức bất đắc dĩ nói, " Em không phải cũng kéo áo anh hay sao?"
Hắn nói xong, Lâm Vũ Chi liền chậm rãi quay đầu nhìn bản thân, hốc mắt chậm rãi đỏ hồng, "Con mẹ nó ngươi, ngươi còn ở nơi này mắng ta."
"..." Đường Hành Thiên trong lòng siết chặt nắm tay, bất chấp tất cả đem toàn bộ sai lầm dặt ở trên người mình, "Đúng đúng là, là lỗi của anh, là anh không nên thoát cởi quần áo bảo bối, anh lần sau nhất định không ở ngoài phòng mà cởi." Còn vào trong phòng thì không chắc.
Lâm Vũ Chi sững sờ, kịp phản ứng liền chui vào chăn, mặt hướng tường, đưa lưng về phía Đường Hành Thiên, ồm ồm mà nói, "Tôi không ăn bữa sáng, tôi không đói, anh đi đi."
Từ trong chăn lộ ra ngoài nửa cái ót với mái tóc rối bời, trong mắt Đường Hành Thiên dòm đáng yêu muốn chết.
Đường Hành Thiên nở nụ cười, đem đống chăn đắp trên người Lâm Vũ Chi lấy đi, lại lấy cho y một cốc nước nóng.
Thời điểm cầm cái cốc, Đường Hành Thiên trông thấy trên mặt bàn Lâm Vũ Chi đặt một khung hình, rất rõ ràng là chụp lúc tốt nghiệp cấp ba, Lâm Vũ Chi đứng ở hàng cuối cùng, chính giữa, đặc biệt dễ thấy.
Ánh mắt hắn rơi vào hai người con trai đứng trước Lâm Vũ Chi, hơi có chút kinh ngạc, hắn vỗ nhẹ lên chăn Lâm Vũ Chi, "Chi Chi, lớp em giá trị nhan sắc đều cao như vậy à?"
Lâm Vũ Chi trở mình, thò đầu ra, "Cái gì cao?"
Đường Hành Thiên chỉ vào tấm ảnh tốt nghiệp của y.
Lâm Vũ Chi liếc một chút, tùy tiện nói, "Bình thường đi."
Đường Hành Thiên có chút may mắn, Lâm Vũ Chi không có ở thời điểm cấp ba bị người bắt mất, bạn bè cùng lớp đều có giá trị nhan sắc cao kinh người, quả thực có chút khủng bố.
Rót chén nước nóng, Lâm Vũ Chi định nằm mà uống, bị Đường Hành Thiên vỗ một cái, "Ngồi dậy uống."
Lâm Vũ Chi không tình nguyện, "Ò."
Thời điểm tiểu hài nhi ngoan ngoãn bưng ly nước uống, ánh mắt Đường Hành Thiên chậm rãi tập trung vào miếng vải đen để trên giường y, hắn hỏi Lâm Vũ Chi, "Chi Chi, em để cái gì trên giường vậy?"
"Cái gì?" Lâm Vũ Chi dừng lại động tác, nuốt xuống miệng bên trong nước, mờ mịt nhìn về phía Đường Hành Thiên ngón tay phương hướng, đầu tiên là sững sờ, sau đó nói năng lộn xộn mà nói, "Không có gì, có thể là cái gì, chắc là... khăn mặt mà thôi."
Y đưa tay định lấy đi, lại bị Đường Hành Thiên sớm lấy đi mà giữ chặt giữa các ngón tay.
Lâm Vũ Chi nhìn đồ vật bị Đường Hành Thiên cầm trong tay, nhiệt độ từ lòng bàn chân lẻn đến trên mặt, y cảm thấy mình sắp nóng đến điên rồi.
Đường Hành Thiên đem "khăn mặt" của Lâm Vũ Chi giơ ra trước mặt nhìn một lát, sau đó ranh mãnh nói, " Chi Chi có khi nào định đem khăn mặt làm thành quần mặc hay không nha?"
Lâm Vũ Chi đưa tay định lấy lại, lại giống có chỗ cố kỵ, động tác có chút hạn chế, "Anh biết rồi mà còn hỏi nữa, trả đây!"
Đồ lót tứ giác màu đen bị Đường Hành Thiên xách bằng một ngón tay, Đường Hành Thiên ngoẹo đầu dò xét trong chốc lát, sau đó chậm rãi nói nói, " Chi Chi, đây là từng mặc qua hả?"
Lâm Vũ Chi ngại tới nổ tung rồi, "Hôm qua nóng quá nên tôi mới cởi ra, là vừa mới đổi!"
Đường Hành Thiên người nhịn không được bật cười, đây là tiểu hài nhi đáng yêu nhà ai vậy, đều lúc này còn để ý người khác sẽ cảm thấy đồ vật của y không sạch sẽ.
Hắn làm sao lại ghét bỏ bảo bối Chi Chi của hắn chứ, hắn thậm chí nghĩ...Rất ngoan.
Nhưng Đường Hành Thiên lại giống đột nhiên nghĩ đến cái gì đồng dạng, hắn dừng lại, ánh mắt ý tứ sâu xa, "Bảo bối, vậy ý của em là nói, em bây giờ... không có mặc đồ lót?"
.....
Tác giả có lời muốn nói: Thiên Ca: Quò lái lơ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất