Xinh Đẹp Kiều Khí Mỹ Nhân Ở Tu La Tràng Đương Nhiệm Vai Pháo Hôi
Quyển 1 Chương 3: Quyển 1 Chương 3
" Câm miệng! " Đôi tai tuyết trắng của Sanh Sanh lập tức nhiễm một mảng hồng, gần cổ cũng theo đó mà phấn lên.
Cậu nhào lên, véo một miếng thịt của Ứng Thù, hắn không nghĩ tới tính tình cậu nóng nảy như vậy. Hông của Sanh Sanh ở trên người hắn, Ứng Thù cứ như vậy bình tĩnh nhìn cậu, nhìn chóp mũi trước mắt hắn hiện lên một mảnh phấn hồng.
Lông mi run run, mang theo một chút hơi nước.
Ác độc vai ác không cần mặt mũi sao?
Sanh Sanh không nhịn xuống, cậu khóc nhè.
Ứng Thù không dự đoán được cậu sẽ khóc, trong lúc nhất thời cả người liền cứng đờ, chỉ cảm thấy một đoàn gạo nếp bánh dày treo trên người ( chắc ở đây chỉ thân thể mềm mềm của Sanh Sanh á)
Ngón tay hắn cứng đờ một chút, ánh mặt mơ hồ, " Sách " một tiếng thật mạnh.
" Kiều khí. "
………
Sanh Sanh tức giận rời đi rồi trở về biệt thự Cố gia.
Một lúc sau tinh thần cậu một lần nữa uể oải, chùm trong chăn gắng khôi phục tinh thần.
Người hầu tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng, nhìn thấy Sanh Sanh đưa chân ra ngoài giường, đôi ống vớ trắng bị làm dơ vô lực gục xuống, hô hấp của hắn co rụt lại.
" Thiếu gia…..Để ta giúp ngươi đem vớ cởi ra. "
Thanh âm của hắn khô khốc, như hàm chứa rất nhiều nước miếng.
Sanh Sanh sớm đã quen tôi tớ kia hầu hạ, liền lâm vào giấc ngủ thật sâu, không có phản kháng. Ống vớ trắng bị tôi tớ cởi ra, nâng mắt cá chân nhẹ nhàng lên mát xa, cặp vớ ô uế kia, cũng không biết đã đi đâu.
Người hầu ở trong phòng một lúc, cảm thấy mỹ mãn liền rời đi, vừa mới đi ra ngoài liền nhìn thấy một nam nhân mặc tây trang giày da cấm dục đứng trước cửa
Đối phương anh tuấn đĩnh bạt, áo sơ ki kín mít cài không thừa một cúc khuy, sắc mặt bao trùm một tầng vụn băng.
Người hầu kia run lên một chút, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Trùm tài chính, Diêm Vương mặt lạnh - Cố Chiêu giờ phút này đang lạnh lùng âm hiển nhìn hắn.
" Tiến lại đây! "
Trong đầu tên người hầu kia hiện lên một ý niệm ngắn ngủi: Xong rồi.
***
Hắn là người hầu mới.
Trên đường đi, người giới thiệu có dặn dò hắn: " Người nhà kia có điểm kỳ quái, người cố gắng ít nói đi, nếu không sẽ gặp phiền phức a. "
Khi hắn mới vào biệt thự, trưởng quản lý đặc biệt cùng hắn nói chuyện một lúc, anh ta cường điệu nói: " Cậu không cần phải yêu đương gì a... "
Thời gian sau, hắn không còn gặp qua trưởng quản lý kia nữa liền cho rằng hắn từ chức.
Chỉ là hắn luôn nghĩ một chuyện, hắn cảm thấy chính mình sẽ không yêu người nào, cũng sẽ không sinh ra ý tưởng lãng mạn gì chăng…thẳng đến khi gặp được Cố Sanh Sanh.
Hắn đẩy cửa tầng gác mái, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân kia, hắn liền khẳng định, hắn toang rồi.
Nghe nói nam nhân kia là tiểu tình nhân của Cố Chiêu, là kẻ cùng hắn đồng dạng đều có cùng một ánh mắt tràn ngập chiếm hữu cùng dục vọng.
***
Cố Chiêu khuôn mặt lạnh lùng, khí thế áp đảo mà ra lệnh cho tên người hầu chân đã mềm kia: " Lấy nó ra! "
Người hầu duỗi bàn tay nắm lấy đôi ống vớ trắng, không dám thở, mồ hôi ở thái dương chảy ròng ròng.
Trên mặt Cố Chiêu hiện lên sát khí, hắn tốc độ nhanh không thể tưởng tưởng.
Người hầu kia chưa kịp phản ứng lại, nơi yết hầu đã bị bóp chặt.
" Cũng không nhìn xem chính mình là thứ gì mà cũng xứng thích Sanh Sanh?. "
Sinh mệnh dần dần như tróc ra khỏi cơ thể, người hầu kia chỉ mơ hồ nghe được một câu cuối cùng.
" Con kiến cũng xứng mơ ước tới tiểu vương tử của ta. "
…….
Những chiếc nến hương được sắp xếp cẩn thận toả ra mùi thơm của tinh dầu, chẳng qua là do thôi miên khiến cho Sanh Sanh dễ chịu hơn một chút.
Trải qua 50 năm ngủ say, lực lượng của Sanh Sanh suy nhược không ít, hơn nữa vì hấp thụ " đồ ăn " có giới hạn nên Sanh Sanh có thể coi như một " Tiểu tà linh ốm yếu. "
Cố Chiếu lúc trước bồi cho cậu ăn rất " đồ ăn ", nhưng do Sanh Sanh rất kén, nếu không phải linh hồn đặc biệt hiếm thấy, cậu sẽ không dễ dàng ăn được mà còn bị doạ sợ. Thời " trẻ " cũng có người dùng phương pháp này nuôi nấng cậu, nhưng bất quá lúc ấy Sanh Sanh mới trở thành tà linh, thân thể suy yếu, cơ bản không kén ăn nhưng không biết vì cái gì sau khi hấp thụ linh hồn cậu sẽ có những ý niệm tàn ác, hận không thể đem chính mình kéo ra ngoài mà giết chết.
Sau khi trải qua những ký ức khó chịu, Sanh Sanh nhận ra rằng mình là một người kén ăn và ngày càng trở nên yếu ớt hơn, vì vậy buổi ngày hắn cùng linh hồn đều không liên quan, nhưng đến đêm tối cậu sẽ làm những chuyện không thể bị " những người đó" phát hiện.
Sanh Sanh thông qua một giấc ngủ sung túc để khôi phục lại thân thể, giai đoạn này cậu vô cùng yếu ớt, " thân thuộc " Cố Chiêu sẽ bảo hộ cậu thật tốt.
Cố Chiêu ngày thường trầm mặc ít nói, mất đi hai phần hồn phách, dung lượng não chỉ có chấp niệm cùng khế ước. Sanh Sanh không biết, cũng như không để bụng đến sự tồn tại quý giá của tâm trí những người này cuối cùng là cái gì, chỉ cần khế ước còn ở lại là được.
Cố Chiêu trầm mặc bước vào phòng, đầu tiên là vén lên bức màn, tiếp theo là giúp cậu chỉnh lại chăn, cuối cùng là gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn chân bị tên người hầu kia nắm bóp. Sau đó hắn tự mình bưng tới một chậu nước cùng chiếc khăn bông, một chút lại một chút lau khô, làm ấm giúp cậu rồi mới buông ra đem thả lại trong ổ chăn.
Đại khái là tâm trí không được đầy đủ lý trí, Cố Chiêu cũng còn dư nhiều thời gian liền ở trước giường Sanh Sanh, lẳng lặng nhìn không chớp mắt. Nhìn cậu chằm chằm hắn cũng có chút buồn ngủ, cho tới khi quản gia nhắc, hắn mới không cam tâm mà đi ra ngoài giải quyết công việc của biệt thự.
Tên người hầu tay chân không sạch sẽ đã bị đuổi ra ngoài, Cố Chiêu cảm thấy nhận người mới tới không đáng tin cậy, mà đưa người hầu cũ đến bên cạnh Sanh Sanh cũng không đáng tin cậy.
Hắn khó khăn suy nghĩ cũng như hận không thể để cho chính mình tự ra tay, chỉ là trong công ty nhiều sự tình cần phải giải quyết. Khi quyết định chăm sóc Sanh Sanh, hắn không đành lòng để cậu chịu bất kỳ ủy khuất gì, là ăn, mặc, nhà ở, đi lại cái gì đều là tốt nhất.
Giống như là giống đực mỗi ngày đều đi săn để nuôi sống gia đình, hồn phách của Cố Chiêu khắc ấn chính là loại hành động này.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Chiêu đi xuống tầng hầm.
Một tầng hầm rất to cách xa nơi biệt thự, hơn nữa hắn còn bỏ một số tiền lớn để làm cách âm, nơi này một chút âm thanh cũng không phát ra.
Nơi này như là một ngục giam, bên trong giam giữ những tên hầu cũ không nghe lời.
Cố Chiêu vừa đi vào, liền sinh ra một cảm xúc chán ghét.
" Sanh Sanh! Sanh Sanh! Làm ơn cho ta nhìn thấy Sanh Sanh! "
" Cố Chiêu ngươi sẽ chết không được tự tế. "
" Cầu xin ngươi, thả ta ra được không, cho ta nhìn Sanh Sanh đi! Sanh Sanh có hay không sẽ đói bụng a? "
…..
Một đám đều nhắc mãi tên Sanh Sanh, Cố Chiêu nắm chặt lòng bàn tay, hận không thể chiếu cáo cho thiên hạ biết: Sanh Sanh là của ta! Là của ta!
Nhưng khuôn mặt hắn vẫn trầm ổn, cái gì cũng chưa nói, chỉ là thả ra hai tren người hầu.
Hai người này không có tên, chỉ có đánh số.
Một người 07, một người 08.
Là song sinh.
Sanh Sanh không thích bọn họ, cho nên Cố Chiêu đã lựa chọn bọn họ.
" Bảo vệ tốt Sanh Sanh. "
Sắc mặt Cố Chiêu nặng nề, rồi lại nhìn đến phương hướng của Sanh Sanh, trong mắt hiện lên vô hạn nhu tình.
..
Người trong nhà có sóng yên hay biển lặng, Sanh Sanh cũng không thèm để ý, Cố Chiêu luôn luôn sẽ xử lý tốt hết thảy.
" Sanh Sanh, ngươi trước tiên dùng tạm hai tên người hầu này cho đến khi tìm được người thích hợp, ta liền đem thay hai tên này đi. "
Sanh Sanh lý giải:
[ Ai da, là không có biện pháp nha, ta như vậy ác độc liền có mấy người chịu đựng được a? Người hầu hôm qua còn chưa tới đây được 1 tháng liền chịu không nổi, ta thật sự quá xấu rồi. ]
Hệ thống: [ =)) ] ( cái đồ baka)
Cậu là chán ghét cặp song sinh kia liền lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Cặp song sinh kia thật ra cũng không có làm ra loại sự tình gì to tát, chỉ là mỗi ngày đều bắt Sanh Sanh uống sữa bò, chọc giận cậu. Nói không ngoa nhưng Sanh Sanh giận cũng nhanh mà quên cũng nhanh, loại sự tình này cậu đã sớm để ra sau đầu.
Chỉ là xuất phát từ tính tình, cậu rầm rì một hồi, nhưng khí lực không đủ, cho dù tức giận trông cũng thật mê người, giống mèo con không duỗi móng vuốt mà dùng miếng thịt mềm cào người.
Cặp song sinh liếc nhau, tròng mắt toả sáng.
Sanh Sanh khi tức giật cũng đẹp.
Làn da so với đông tuyết còn có phần trắng hơn, bởi vì sinh khí mà trắng trắng hồng hồng, đuôi mắt nhẹ nhàng hướng lên, vừa mị vừa kiêu.
Cặp song sinh đầu quả tim liền nhiệt liệt kích động, một người lại một người tiến lên, tiến sát vào Sanh Sanh cơ thể, ôm cánh tay.
" Thiếu gia, người có thể không chán ghét 07 được không? "
" Không có 08, tiểu thiếu gia có thể ngủ ngon giấc sao? "
Sanh Sanh như một con mèo giấy, thuận theo đó mà chống đỡ không được, tức giận liền tan một nửa.
Bị hai người một tả một hữu tiến vào trong ổ chăn, mí mặt sụp giần.
Cố Chiêu nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, nhỏ giọng nói: " Xin lỗi Sanh Sanh, lần sau ngươi muốn cái gì ta đều thoả mãn. "
" Ta muốn…..Một chiếc phi thuyền a. "
Cố Chiêu sủng nịch nói: " Được "
Sanh Sanh dán vào lòng bàn tay của đối phương, hôn hôn trầm trầm mà thiếp đi.
Biệt thự lại bắt đầu vội vàng kéo võng che nắng.
Thời tiết vào cuối hạ, mỗi ngày ánh mặt trời đều nóng đến doạ người, tuy là xung quanh biệt thự đã được bao trùm lên bởi một cây đại thụ nhưng lại như cũ vô pháp mà ngăn cách nổi ánh nắng chiếu xạ.
Sanh Sanh rất sợ nhiệt, trong phòng sớm đã có một tầng điều hoà khói sương nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy bất an. Cố Chiêu cho người ở phía trên cây đại thụ kéo che nắng võng, tận lực che đậy ánh mặt trời.
Thời điểm che nắng võng, Sanh Sanh nghe được có hạnh ngọt, lập tức hứng thú. Nhưng do sợ bên ngoài, Sanh Sanh chỉ có thể bật lên cây dù đen, ở trước cửa biệt thự xem trong chốc lát.
" Thật sự có quả hạnh sao? " Sanh Sanh mở to đôi mắt xinh đẹp, không chớp mắt.
Công nhân kéo võng bị khuôn mặt xinh đẹp của cậu làm phân tâm, thẳng tắp từ trên cây rơi xuống ao cái tủm, chảy máu mũi. Cả một thân dính nước kế sát hạ thân đã sớm lộ ra hứng thú bừng bừng, không đợi đến khi Sanh Sanh nhìn qua, cặp song sinh đã lấy thân chắn tầm mắt.
07: " Sanh Sanh đừng nhìn đồ vật dơ. "
08 nói: " Chẳng lẽ của ta còn không đẹo bằng cái kia công nhân? Sanh Sanh vic cái gì không nhìn ta a? "
Sanh Sanh muốn nhìn quả hạnh nhưng bất thành. Bị 08 ôm vào phòng.
Cậu tức giận đến mặt đều đỏ, đối với 07, 08 đánh đánh.
Cậu lại không có sức lực, mỗi đánh lên người bọn họ đều một chút cũng không đau, ngược lại là cậu, vành mắt cũng hồng, lòng bàn tay cũng hồng.
07 thay cậu xoa xoa lòng bàn tay đỏ bừng, 08 giúp cậu kéo vào trong bức màn.
07 nhẹ nhàng thổi lòng bàn tay cậu: " Đợi một chút nữa ta liền giúp thiếu gia hái mấy quả, ngươi ăn chút đồ để lót dạ dạy đi. "
08 đã sớm chuẩn bị tốt bánh quy, đưa ra trước mặt cậu.
Sanh Sanh nói bọn họ cút đi, sau đó liền đem hoả khí phát lên trên người Ứng Thù.
Nói tối buổi chiều liền lại đây, hiện tại đã qua vài giờ còn không thấy!
Sanh Sanh cầm mấy cái điện thoại đánh qua, tự như đòi mạng.
…
Ứng Thù cố ý kéo dài thời gian, cũng là cố ý không tiếp điện thoại của Sanh Sanh.
Có Sanh Sanh trợ giúp, mẹ của hắn đã thoát ly nguy hiểm mà tỉnh lại.
Hắn lại không muốn nhưng cũng không thể không đi đối mặt với Sanh Sanh.
Sắp đến biệt thự Cố gia, Ứng Thù liền nhận được từng đợt ánh mắt không thân thiện.
Cố gia ở kia kéo võng che nắng, trọng viện lại không ít cây cành, một cặp song sinh tuấn tú đứng ở trước biệt thự, trên mặt mang theo một nụ cười giả tạo.
" Xin hỏi ngươi là……? "
Ứng thù còn chưa nói chuyện liền nghe được trên lầu truyện ra một âm thanh.
" Ngươi cư nhiên dám không tiếp điện thoại của ta, ngươi có biết hiện tại ngươi là bạn trai ta a! "
07, 08 liếc nhau, trên mặt " tươi cười " không nhịn được.
" Bạn trai? "
" Đúng vậy, chính là bạn trai của ta. "
Sanh Sanh lộc cộc từ trên đầu chạy xuống, chống chiếc dù nhỏ, ăn mặc màu đen vớ, xinh đẹp, tinh xảo cẳng chân hoàn toàn bại lộ ở trong mắt mọi người.
Ứng Thù nghe được bên cạnh có thanh âm nhè nhẹ hút khí, hắn liền có chút bực.
Hắn hận không thể tiến lên trên, lấy cho Sanh Sanh một cái quần đai, đem hai cái đùi toàn bộ đều bao vây lại, tốt nhất một đường da thụt cũng không cần lộ ra.
Đột nhiên sinh ra ý tưởng khiến hắn phiền chán.
Hắn muốn dời đi tầm mắt nhưng quả nhiên không thành công.
Cái dù nhỏ ở dưới tầm mắt hắn lung lay một vòng, giống ngư lá sen bị gió thổi lộng, nhưng người kia tình tình một chút cũng không giống cánh hoa sen.
Sanh Sanh ở trên đùi hắn không nặng không nhẹ đã một cái.
Cái dù nhỏ xốc lên, lộ ra gương mặt nùng lên tuyệt sắc, ánh mắt lóng lánh sóng nước, đơn thuần lại kiêu căng nhìn chằm chằm người nào đó làm người ta vô pháp cự tuyệt.
Ngay cả đá vào đùi cũng hơi lạnh, đều phảng phất thay đổi loại tư thái, vừa câu nhân lại vừa khiển quyển.
Sanh Sanh lại đá đá:
" Ngươi, còn không chạy nhanh đi hái cho ta quả hạnh. "
Cặp song sinh nhíu mày, ánh mắt dừng lại ở trên người Ứng Thù, ngón tay ờ áo đen bành to ra một đường vặn vẹo.
07 nói: " Hay là để ta làm thôi. "
Sanh Sanh tùy hứng, tiếp tục sai sử: " Dừng lại kéo lưới! Ngươi đi hái cho ta quả hạnh. "
08 cũng khuyên giải an ủi nói: " Hắn nào biết quả hạnh ở đâu: Vẫn là để bọn ta đi thôi. "
[ 07, 08 bất quá còn tính toán giúp hắn a, ta sẽ dễ dàng làm cho bọn họ thực hiện được sao? ] Sanh Sanh phát ra cảm khái: [ sẽ không nga. ]
001: [ =)))) ] ( ha hả)
" Ta mặc kệ! Các ngươi ai đều không được giúp hắn! Ta liền phải cho hắn hái! Đúng không, bạn trai. "
Từ trong miệng cậu nói ra hai chữ " bạn trai ", luôn là mang theo tư vị diễm lệ, giống như hoà tan kẹo bông gòn, xoã tung, dính nhớp còn mang theo vị ngọt nhẹ nhẹ
Vị ngọt từ từ luồn đến đầu quả tim, dính dính vào nhau mặc dù không quan hệ.
Ứng Thù sắc mặt cứng đờ, cúi đầu nhìn về phía Sanh Sanh.
Khuôn mặt lạnh nhạt nhưng tâm thì nuông chiều.
…….Tại sao lại tao như vậy?
Hắn lại muốn nhìn nhìn một chút, cặp song sinh liền che trước mặt hắn.
" Ha ha, thiếu gia bạn trai. "
" Không nghe thấy thiếu gia bảo muốn ăn quả hạnh sao? Còn không mau chạy đi hái! "
Cặp song sinh khuôn mặt trầm ngâm, cằm cốt căng chặt, căm thù nhìn hắn.
Ứng Thù mặt vô biểu tình, ánh mặt trời trong viện đã nóng đến đỉnh điểm, đi hái ngọt hạnh cho tiểu thiếu gia quý giá kiêu căng.
Quả hạnh ngọt hay không ngọt hắn không biết, hắn chỉ nghĩ đến Cố Sanh Sanh, nghĩ cái kia đỉnh khoa giống với cái dù nhỏ tinh xảo đang ngồi xổm ở cửa trông mong hắn hướng đến bên này xem.
Cậu lông mi run run, cái gì cũng mềm mềm, lại dường như dính tầng hơi nước, đen nhánh thấm ướt.
Yết hầu Ứng Thù khát khô, mặt trời chói chang sáng quắc, duỗi tay hái hạnh ngọt.
Suy nghĩ hái hạnh lại bị đánh cắp, hắn lại bắt đầu nghĩ đến cặp song sinh cùng với tên người hầu ánh mắt chó hoang vài ngày trước, nội tâm hắn cười nhạo, lại sinh ra ác liệt dơ bẩn tì tiện ý tưởng - những người đó sẽ đem Cố Sanh Sanh dưỡng thành bảo bối, nhưng hắn không phải.
Hắn sẽ không quản Cố Sanh Sanh như vậy, cũng sẽ không sủng hắn.
Hắn sẽ không đối với Cố Sanh Sanh mềm lòng.
Nếu là hắn, câu dẫn, tùy hứng, tiêu hài tử không nghe lời thì nên vươn lòng bàn tay mềm mại bị thước của hắn một chút lại một chút đánh đỏ.
______
Hiu hiu thanh niên Ứng Thù này có bị máu S không vậy, lo cho tương lai bảo bối quá( ꈨຶ ˙̫̮ ꈨຶ )( ꈨຶ ˙̫̮ ꈨຶ )
Cậu nhào lên, véo một miếng thịt của Ứng Thù, hắn không nghĩ tới tính tình cậu nóng nảy như vậy. Hông của Sanh Sanh ở trên người hắn, Ứng Thù cứ như vậy bình tĩnh nhìn cậu, nhìn chóp mũi trước mắt hắn hiện lên một mảnh phấn hồng.
Lông mi run run, mang theo một chút hơi nước.
Ác độc vai ác không cần mặt mũi sao?
Sanh Sanh không nhịn xuống, cậu khóc nhè.
Ứng Thù không dự đoán được cậu sẽ khóc, trong lúc nhất thời cả người liền cứng đờ, chỉ cảm thấy một đoàn gạo nếp bánh dày treo trên người ( chắc ở đây chỉ thân thể mềm mềm của Sanh Sanh á)
Ngón tay hắn cứng đờ một chút, ánh mặt mơ hồ, " Sách " một tiếng thật mạnh.
" Kiều khí. "
………
Sanh Sanh tức giận rời đi rồi trở về biệt thự Cố gia.
Một lúc sau tinh thần cậu một lần nữa uể oải, chùm trong chăn gắng khôi phục tinh thần.
Người hầu tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng, nhìn thấy Sanh Sanh đưa chân ra ngoài giường, đôi ống vớ trắng bị làm dơ vô lực gục xuống, hô hấp của hắn co rụt lại.
" Thiếu gia…..Để ta giúp ngươi đem vớ cởi ra. "
Thanh âm của hắn khô khốc, như hàm chứa rất nhiều nước miếng.
Sanh Sanh sớm đã quen tôi tớ kia hầu hạ, liền lâm vào giấc ngủ thật sâu, không có phản kháng. Ống vớ trắng bị tôi tớ cởi ra, nâng mắt cá chân nhẹ nhàng lên mát xa, cặp vớ ô uế kia, cũng không biết đã đi đâu.
Người hầu ở trong phòng một lúc, cảm thấy mỹ mãn liền rời đi, vừa mới đi ra ngoài liền nhìn thấy một nam nhân mặc tây trang giày da cấm dục đứng trước cửa
Đối phương anh tuấn đĩnh bạt, áo sơ ki kín mít cài không thừa một cúc khuy, sắc mặt bao trùm một tầng vụn băng.
Người hầu kia run lên một chút, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Trùm tài chính, Diêm Vương mặt lạnh - Cố Chiêu giờ phút này đang lạnh lùng âm hiển nhìn hắn.
" Tiến lại đây! "
Trong đầu tên người hầu kia hiện lên một ý niệm ngắn ngủi: Xong rồi.
***
Hắn là người hầu mới.
Trên đường đi, người giới thiệu có dặn dò hắn: " Người nhà kia có điểm kỳ quái, người cố gắng ít nói đi, nếu không sẽ gặp phiền phức a. "
Khi hắn mới vào biệt thự, trưởng quản lý đặc biệt cùng hắn nói chuyện một lúc, anh ta cường điệu nói: " Cậu không cần phải yêu đương gì a... "
Thời gian sau, hắn không còn gặp qua trưởng quản lý kia nữa liền cho rằng hắn từ chức.
Chỉ là hắn luôn nghĩ một chuyện, hắn cảm thấy chính mình sẽ không yêu người nào, cũng sẽ không sinh ra ý tưởng lãng mạn gì chăng…thẳng đến khi gặp được Cố Sanh Sanh.
Hắn đẩy cửa tầng gác mái, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân kia, hắn liền khẳng định, hắn toang rồi.
Nghe nói nam nhân kia là tiểu tình nhân của Cố Chiêu, là kẻ cùng hắn đồng dạng đều có cùng một ánh mắt tràn ngập chiếm hữu cùng dục vọng.
***
Cố Chiêu khuôn mặt lạnh lùng, khí thế áp đảo mà ra lệnh cho tên người hầu chân đã mềm kia: " Lấy nó ra! "
Người hầu duỗi bàn tay nắm lấy đôi ống vớ trắng, không dám thở, mồ hôi ở thái dương chảy ròng ròng.
Trên mặt Cố Chiêu hiện lên sát khí, hắn tốc độ nhanh không thể tưởng tưởng.
Người hầu kia chưa kịp phản ứng lại, nơi yết hầu đã bị bóp chặt.
" Cũng không nhìn xem chính mình là thứ gì mà cũng xứng thích Sanh Sanh?. "
Sinh mệnh dần dần như tróc ra khỏi cơ thể, người hầu kia chỉ mơ hồ nghe được một câu cuối cùng.
" Con kiến cũng xứng mơ ước tới tiểu vương tử của ta. "
…….
Những chiếc nến hương được sắp xếp cẩn thận toả ra mùi thơm của tinh dầu, chẳng qua là do thôi miên khiến cho Sanh Sanh dễ chịu hơn một chút.
Trải qua 50 năm ngủ say, lực lượng của Sanh Sanh suy nhược không ít, hơn nữa vì hấp thụ " đồ ăn " có giới hạn nên Sanh Sanh có thể coi như một " Tiểu tà linh ốm yếu. "
Cố Chiếu lúc trước bồi cho cậu ăn rất " đồ ăn ", nhưng do Sanh Sanh rất kén, nếu không phải linh hồn đặc biệt hiếm thấy, cậu sẽ không dễ dàng ăn được mà còn bị doạ sợ. Thời " trẻ " cũng có người dùng phương pháp này nuôi nấng cậu, nhưng bất quá lúc ấy Sanh Sanh mới trở thành tà linh, thân thể suy yếu, cơ bản không kén ăn nhưng không biết vì cái gì sau khi hấp thụ linh hồn cậu sẽ có những ý niệm tàn ác, hận không thể đem chính mình kéo ra ngoài mà giết chết.
Sau khi trải qua những ký ức khó chịu, Sanh Sanh nhận ra rằng mình là một người kén ăn và ngày càng trở nên yếu ớt hơn, vì vậy buổi ngày hắn cùng linh hồn đều không liên quan, nhưng đến đêm tối cậu sẽ làm những chuyện không thể bị " những người đó" phát hiện.
Sanh Sanh thông qua một giấc ngủ sung túc để khôi phục lại thân thể, giai đoạn này cậu vô cùng yếu ớt, " thân thuộc " Cố Chiêu sẽ bảo hộ cậu thật tốt.
Cố Chiêu ngày thường trầm mặc ít nói, mất đi hai phần hồn phách, dung lượng não chỉ có chấp niệm cùng khế ước. Sanh Sanh không biết, cũng như không để bụng đến sự tồn tại quý giá của tâm trí những người này cuối cùng là cái gì, chỉ cần khế ước còn ở lại là được.
Cố Chiêu trầm mặc bước vào phòng, đầu tiên là vén lên bức màn, tiếp theo là giúp cậu chỉnh lại chăn, cuối cùng là gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn chân bị tên người hầu kia nắm bóp. Sau đó hắn tự mình bưng tới một chậu nước cùng chiếc khăn bông, một chút lại một chút lau khô, làm ấm giúp cậu rồi mới buông ra đem thả lại trong ổ chăn.
Đại khái là tâm trí không được đầy đủ lý trí, Cố Chiêu cũng còn dư nhiều thời gian liền ở trước giường Sanh Sanh, lẳng lặng nhìn không chớp mắt. Nhìn cậu chằm chằm hắn cũng có chút buồn ngủ, cho tới khi quản gia nhắc, hắn mới không cam tâm mà đi ra ngoài giải quyết công việc của biệt thự.
Tên người hầu tay chân không sạch sẽ đã bị đuổi ra ngoài, Cố Chiêu cảm thấy nhận người mới tới không đáng tin cậy, mà đưa người hầu cũ đến bên cạnh Sanh Sanh cũng không đáng tin cậy.
Hắn khó khăn suy nghĩ cũng như hận không thể để cho chính mình tự ra tay, chỉ là trong công ty nhiều sự tình cần phải giải quyết. Khi quyết định chăm sóc Sanh Sanh, hắn không đành lòng để cậu chịu bất kỳ ủy khuất gì, là ăn, mặc, nhà ở, đi lại cái gì đều là tốt nhất.
Giống như là giống đực mỗi ngày đều đi săn để nuôi sống gia đình, hồn phách của Cố Chiêu khắc ấn chính là loại hành động này.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Chiêu đi xuống tầng hầm.
Một tầng hầm rất to cách xa nơi biệt thự, hơn nữa hắn còn bỏ một số tiền lớn để làm cách âm, nơi này một chút âm thanh cũng không phát ra.
Nơi này như là một ngục giam, bên trong giam giữ những tên hầu cũ không nghe lời.
Cố Chiêu vừa đi vào, liền sinh ra một cảm xúc chán ghét.
" Sanh Sanh! Sanh Sanh! Làm ơn cho ta nhìn thấy Sanh Sanh! "
" Cố Chiêu ngươi sẽ chết không được tự tế. "
" Cầu xin ngươi, thả ta ra được không, cho ta nhìn Sanh Sanh đi! Sanh Sanh có hay không sẽ đói bụng a? "
…..
Một đám đều nhắc mãi tên Sanh Sanh, Cố Chiêu nắm chặt lòng bàn tay, hận không thể chiếu cáo cho thiên hạ biết: Sanh Sanh là của ta! Là của ta!
Nhưng khuôn mặt hắn vẫn trầm ổn, cái gì cũng chưa nói, chỉ là thả ra hai tren người hầu.
Hai người này không có tên, chỉ có đánh số.
Một người 07, một người 08.
Là song sinh.
Sanh Sanh không thích bọn họ, cho nên Cố Chiêu đã lựa chọn bọn họ.
" Bảo vệ tốt Sanh Sanh. "
Sắc mặt Cố Chiêu nặng nề, rồi lại nhìn đến phương hướng của Sanh Sanh, trong mắt hiện lên vô hạn nhu tình.
..
Người trong nhà có sóng yên hay biển lặng, Sanh Sanh cũng không thèm để ý, Cố Chiêu luôn luôn sẽ xử lý tốt hết thảy.
" Sanh Sanh, ngươi trước tiên dùng tạm hai tên người hầu này cho đến khi tìm được người thích hợp, ta liền đem thay hai tên này đi. "
Sanh Sanh lý giải:
[ Ai da, là không có biện pháp nha, ta như vậy ác độc liền có mấy người chịu đựng được a? Người hầu hôm qua còn chưa tới đây được 1 tháng liền chịu không nổi, ta thật sự quá xấu rồi. ]
Hệ thống: [ =)) ] ( cái đồ baka)
Cậu là chán ghét cặp song sinh kia liền lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Cặp song sinh kia thật ra cũng không có làm ra loại sự tình gì to tát, chỉ là mỗi ngày đều bắt Sanh Sanh uống sữa bò, chọc giận cậu. Nói không ngoa nhưng Sanh Sanh giận cũng nhanh mà quên cũng nhanh, loại sự tình này cậu đã sớm để ra sau đầu.
Chỉ là xuất phát từ tính tình, cậu rầm rì một hồi, nhưng khí lực không đủ, cho dù tức giận trông cũng thật mê người, giống mèo con không duỗi móng vuốt mà dùng miếng thịt mềm cào người.
Cặp song sinh liếc nhau, tròng mắt toả sáng.
Sanh Sanh khi tức giật cũng đẹp.
Làn da so với đông tuyết còn có phần trắng hơn, bởi vì sinh khí mà trắng trắng hồng hồng, đuôi mắt nhẹ nhàng hướng lên, vừa mị vừa kiêu.
Cặp song sinh đầu quả tim liền nhiệt liệt kích động, một người lại một người tiến lên, tiến sát vào Sanh Sanh cơ thể, ôm cánh tay.
" Thiếu gia, người có thể không chán ghét 07 được không? "
" Không có 08, tiểu thiếu gia có thể ngủ ngon giấc sao? "
Sanh Sanh như một con mèo giấy, thuận theo đó mà chống đỡ không được, tức giận liền tan một nửa.
Bị hai người một tả một hữu tiến vào trong ổ chăn, mí mặt sụp giần.
Cố Chiêu nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, nhỏ giọng nói: " Xin lỗi Sanh Sanh, lần sau ngươi muốn cái gì ta đều thoả mãn. "
" Ta muốn…..Một chiếc phi thuyền a. "
Cố Chiêu sủng nịch nói: " Được "
Sanh Sanh dán vào lòng bàn tay của đối phương, hôn hôn trầm trầm mà thiếp đi.
Biệt thự lại bắt đầu vội vàng kéo võng che nắng.
Thời tiết vào cuối hạ, mỗi ngày ánh mặt trời đều nóng đến doạ người, tuy là xung quanh biệt thự đã được bao trùm lên bởi một cây đại thụ nhưng lại như cũ vô pháp mà ngăn cách nổi ánh nắng chiếu xạ.
Sanh Sanh rất sợ nhiệt, trong phòng sớm đã có một tầng điều hoà khói sương nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy bất an. Cố Chiêu cho người ở phía trên cây đại thụ kéo che nắng võng, tận lực che đậy ánh mặt trời.
Thời điểm che nắng võng, Sanh Sanh nghe được có hạnh ngọt, lập tức hứng thú. Nhưng do sợ bên ngoài, Sanh Sanh chỉ có thể bật lên cây dù đen, ở trước cửa biệt thự xem trong chốc lát.
" Thật sự có quả hạnh sao? " Sanh Sanh mở to đôi mắt xinh đẹp, không chớp mắt.
Công nhân kéo võng bị khuôn mặt xinh đẹp của cậu làm phân tâm, thẳng tắp từ trên cây rơi xuống ao cái tủm, chảy máu mũi. Cả một thân dính nước kế sát hạ thân đã sớm lộ ra hứng thú bừng bừng, không đợi đến khi Sanh Sanh nhìn qua, cặp song sinh đã lấy thân chắn tầm mắt.
07: " Sanh Sanh đừng nhìn đồ vật dơ. "
08 nói: " Chẳng lẽ của ta còn không đẹo bằng cái kia công nhân? Sanh Sanh vic cái gì không nhìn ta a? "
Sanh Sanh muốn nhìn quả hạnh nhưng bất thành. Bị 08 ôm vào phòng.
Cậu tức giận đến mặt đều đỏ, đối với 07, 08 đánh đánh.
Cậu lại không có sức lực, mỗi đánh lên người bọn họ đều một chút cũng không đau, ngược lại là cậu, vành mắt cũng hồng, lòng bàn tay cũng hồng.
07 thay cậu xoa xoa lòng bàn tay đỏ bừng, 08 giúp cậu kéo vào trong bức màn.
07 nhẹ nhàng thổi lòng bàn tay cậu: " Đợi một chút nữa ta liền giúp thiếu gia hái mấy quả, ngươi ăn chút đồ để lót dạ dạy đi. "
08 đã sớm chuẩn bị tốt bánh quy, đưa ra trước mặt cậu.
Sanh Sanh nói bọn họ cút đi, sau đó liền đem hoả khí phát lên trên người Ứng Thù.
Nói tối buổi chiều liền lại đây, hiện tại đã qua vài giờ còn không thấy!
Sanh Sanh cầm mấy cái điện thoại đánh qua, tự như đòi mạng.
…
Ứng Thù cố ý kéo dài thời gian, cũng là cố ý không tiếp điện thoại của Sanh Sanh.
Có Sanh Sanh trợ giúp, mẹ của hắn đã thoát ly nguy hiểm mà tỉnh lại.
Hắn lại không muốn nhưng cũng không thể không đi đối mặt với Sanh Sanh.
Sắp đến biệt thự Cố gia, Ứng Thù liền nhận được từng đợt ánh mắt không thân thiện.
Cố gia ở kia kéo võng che nắng, trọng viện lại không ít cây cành, một cặp song sinh tuấn tú đứng ở trước biệt thự, trên mặt mang theo một nụ cười giả tạo.
" Xin hỏi ngươi là……? "
Ứng thù còn chưa nói chuyện liền nghe được trên lầu truyện ra một âm thanh.
" Ngươi cư nhiên dám không tiếp điện thoại của ta, ngươi có biết hiện tại ngươi là bạn trai ta a! "
07, 08 liếc nhau, trên mặt " tươi cười " không nhịn được.
" Bạn trai? "
" Đúng vậy, chính là bạn trai của ta. "
Sanh Sanh lộc cộc từ trên đầu chạy xuống, chống chiếc dù nhỏ, ăn mặc màu đen vớ, xinh đẹp, tinh xảo cẳng chân hoàn toàn bại lộ ở trong mắt mọi người.
Ứng Thù nghe được bên cạnh có thanh âm nhè nhẹ hút khí, hắn liền có chút bực.
Hắn hận không thể tiến lên trên, lấy cho Sanh Sanh một cái quần đai, đem hai cái đùi toàn bộ đều bao vây lại, tốt nhất một đường da thụt cũng không cần lộ ra.
Đột nhiên sinh ra ý tưởng khiến hắn phiền chán.
Hắn muốn dời đi tầm mắt nhưng quả nhiên không thành công.
Cái dù nhỏ ở dưới tầm mắt hắn lung lay một vòng, giống ngư lá sen bị gió thổi lộng, nhưng người kia tình tình một chút cũng không giống cánh hoa sen.
Sanh Sanh ở trên đùi hắn không nặng không nhẹ đã một cái.
Cái dù nhỏ xốc lên, lộ ra gương mặt nùng lên tuyệt sắc, ánh mắt lóng lánh sóng nước, đơn thuần lại kiêu căng nhìn chằm chằm người nào đó làm người ta vô pháp cự tuyệt.
Ngay cả đá vào đùi cũng hơi lạnh, đều phảng phất thay đổi loại tư thái, vừa câu nhân lại vừa khiển quyển.
Sanh Sanh lại đá đá:
" Ngươi, còn không chạy nhanh đi hái cho ta quả hạnh. "
Cặp song sinh nhíu mày, ánh mắt dừng lại ở trên người Ứng Thù, ngón tay ờ áo đen bành to ra một đường vặn vẹo.
07 nói: " Hay là để ta làm thôi. "
Sanh Sanh tùy hứng, tiếp tục sai sử: " Dừng lại kéo lưới! Ngươi đi hái cho ta quả hạnh. "
08 cũng khuyên giải an ủi nói: " Hắn nào biết quả hạnh ở đâu: Vẫn là để bọn ta đi thôi. "
[ 07, 08 bất quá còn tính toán giúp hắn a, ta sẽ dễ dàng làm cho bọn họ thực hiện được sao? ] Sanh Sanh phát ra cảm khái: [ sẽ không nga. ]
001: [ =)))) ] ( ha hả)
" Ta mặc kệ! Các ngươi ai đều không được giúp hắn! Ta liền phải cho hắn hái! Đúng không, bạn trai. "
Từ trong miệng cậu nói ra hai chữ " bạn trai ", luôn là mang theo tư vị diễm lệ, giống như hoà tan kẹo bông gòn, xoã tung, dính nhớp còn mang theo vị ngọt nhẹ nhẹ
Vị ngọt từ từ luồn đến đầu quả tim, dính dính vào nhau mặc dù không quan hệ.
Ứng Thù sắc mặt cứng đờ, cúi đầu nhìn về phía Sanh Sanh.
Khuôn mặt lạnh nhạt nhưng tâm thì nuông chiều.
…….Tại sao lại tao như vậy?
Hắn lại muốn nhìn nhìn một chút, cặp song sinh liền che trước mặt hắn.
" Ha ha, thiếu gia bạn trai. "
" Không nghe thấy thiếu gia bảo muốn ăn quả hạnh sao? Còn không mau chạy đi hái! "
Cặp song sinh khuôn mặt trầm ngâm, cằm cốt căng chặt, căm thù nhìn hắn.
Ứng Thù mặt vô biểu tình, ánh mặt trời trong viện đã nóng đến đỉnh điểm, đi hái ngọt hạnh cho tiểu thiếu gia quý giá kiêu căng.
Quả hạnh ngọt hay không ngọt hắn không biết, hắn chỉ nghĩ đến Cố Sanh Sanh, nghĩ cái kia đỉnh khoa giống với cái dù nhỏ tinh xảo đang ngồi xổm ở cửa trông mong hắn hướng đến bên này xem.
Cậu lông mi run run, cái gì cũng mềm mềm, lại dường như dính tầng hơi nước, đen nhánh thấm ướt.
Yết hầu Ứng Thù khát khô, mặt trời chói chang sáng quắc, duỗi tay hái hạnh ngọt.
Suy nghĩ hái hạnh lại bị đánh cắp, hắn lại bắt đầu nghĩ đến cặp song sinh cùng với tên người hầu ánh mắt chó hoang vài ngày trước, nội tâm hắn cười nhạo, lại sinh ra ác liệt dơ bẩn tì tiện ý tưởng - những người đó sẽ đem Cố Sanh Sanh dưỡng thành bảo bối, nhưng hắn không phải.
Hắn sẽ không quản Cố Sanh Sanh như vậy, cũng sẽ không sủng hắn.
Hắn sẽ không đối với Cố Sanh Sanh mềm lòng.
Nếu là hắn, câu dẫn, tùy hứng, tiêu hài tử không nghe lời thì nên vươn lòng bàn tay mềm mại bị thước của hắn một chút lại một chút đánh đỏ.
______
Hiu hiu thanh niên Ứng Thù này có bị máu S không vậy, lo cho tương lai bảo bối quá( ꈨຶ ˙̫̮ ꈨຶ )( ꈨຶ ˙̫̮ ꈨຶ )
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất