Xoay Người Sống Tốt Trong Văn Niên Đại
Chương 17: 14. Là lỗi của mẹ
Kiều Vi nhìn qua anh.
Nghiêm Lỗi đút hai tay vào túi quần, thấy cô nhìn sang thì anh quay mặt đi.
Cậu bé tiếp tục tố cáo: “Con nói ba đi đón mẹ mà ba không đi, ba còn nói nếu con nói nữa thì ba sẽ đánh con đó mẹ.”
Quả thật là tủi thân vô cùng.
Kiều Vi hỏi: “Thế ba có đánh con không?”
“Không.” Cậu bé sụt sịt, tiếp tục lên án: “Ba xấu lắm, muộn như vậy mới đi đón mẹ về.”
Không đánh là được rồi.
Nghiêm Lỗi không lập tức đi tỉnh thành tìm cô, Kiều Vi đoán rằng có thể là anh đã trải qua một khoảng thời gian phẫn nộ, đau đớn và giãy dụa. Hiện tại anh vẫn có thể bình tĩnh như vậy, thậm chí còn không đánh đứa nhỏ, thực sự là đã quá giỏi khống chế cảm xúc rồi.
Không hổ là một người đã từng lên chiến trường.
“Không phải lỗi của ba, là lỗi của mẹ.” Kiều Vi lại ôm cậu bé vào lòng, nhẹ giọng nói: “Mẹ sẽ không bao giờ rời xa con lâu như vậy nữa…”
Cảm giác tội lỗi của nguyên chủ Kiều Vi Vi đối với con mình khác với những ký ức giống như trong phim kia, phần tình cảm này đã hoàn toàn dung hợp với Kiều Vi rồi.
Lúc này, Kiều Vi đã hoàn toàn tiếp nhận cuộc đời của Kiều Vi Vi, trong đó, phần quan trọng nhất chính là con trai cô ấy - Nghiêm Tương.
Tương (tên gọi khác của tỉnh Hồ Nam), quê hương của vĩ nhân.
Cái tên này là do chính nguyên chủ đặt ra sau khi bác bỏ mấy cái tên mà nam chính đề cử như là Kiến Quốc, Chấn Hoa, Ái Quốc gì gì đó.
Hiện tại, Nghiêm Tương là con trai của Kiều Vi.
Thật tốt biết bao, Kiều Vi phát hiện, thì ra một phần nước mắt của cô cũng là rơi cho chính mình - trên thế giới này, cuối cũng cô cũng đã lại có người nhà, có người cùng chung huyết mạch với mình rồi.
Kiều Vi ôm chặt Nghiêm Tương, dụi đầu vào bờ vai nhỏ của cậu bé.
“Mẹ, mẹ, đừng khóc…” Nghiêm Tương vốn đang muốn khóc vì những tủi thân mà mình đã phải chịu đựng mấy ngày nay, nhưng khi mẹ khóc, cậu bé lại không cách nào khóc được nữa.
Cậu bé chỉ có thể an ủi mẹ mình: “Sau này mẹ đừng đi xa nhà nữa nha. Nếu không thì khi đi đâu xa, mẹ mang con theo cùng luôn nhé.”
Kiều Vi lau mặt, mỉm cười đồng ý với cậu bé.
Ngẩng đầu lên lần nữa, trước cửa gian phòng phía đông đã không còn thấy bóng dáng Nghiêm Lỗi nữa rồi.
Kiều Vi tạm thời không để ý đến anh, trước tiên cô hỏi Nghiêm Tương xem cậu đã ăn trưa chưa.
“Ăn rồi ạ.” Nghiêm Tương nói: “Dì Dương làm bánh xèo hành lá ăn ngon lắm.”
Dì Dương mà Nghiêm Tương nhắc đến chính là người hàng xóm được nguyên chủ đã gửi gắm thằng trẻ. Đây là khu an trí người nhà quân nhân, thế nên tất nhiên hàng xóm xung quanh cũng đều là người nhà quân nhân cả. Chồng của đối phương là chiến hữu của Nghiêm Lỗi - đoàn trưởng Triệu.
Kiều Vi nhìn kỹ Nghiêm Tương, thấy ngoại trừ một chút tủi thân ra, tinh thần và diện mạo của cậu bé đều rất tốt, quần áo trên người nhìn cũng sạch sẽ, chỉ nhìn là biết mấy ngày qua "dì Dương" đã chăm sóc cậu bé rất tốt.
Trong sách, Nghiêm Tương được miêu tả là một cậu bé sống hương nội và ít nói. Mặc dù miêu tả rằng cậu được mẹ kế chăm sóc chu đáo, dạy dỗ lễ phép, sau này cũng rất có tiền đồ, nhưng Kiều Vi luôn cảm thấy những lời miêu tả đó nhìn đầy hoa mỹ, còn thực tế lại mang theo một loại mùi vị u ám nào đó.
Bởi vì trong nguyên tác chưa bao giờ miêu tả cậu bé có đôi mắt sáng ngời và thích cười như bây giờ cả.
Sau lại, những ý cười trong đôi mắt đó đi đâu cả rồi? Rồi còn cả những tia sáng lấp lánh trong mắt cậu bé thì sao?
Không hề có.
Kiều Vi cảm thấy trong lòng nảy lên một cỗ khó chịu. Cô sờ sờ khuôn mặt Nghiêm Tương.
Đứa trẻ này từ nay sẽ là con trai cô, cô sẽ không để nụ cười trên môi cậu nhóc biến mất đâu.
Cô đã hứa với Kiều Vi Vi rồi.
Kiều Vi bây giờ chính là Kiều Vi Vi.
*
Để Nghiêm Tương tự chơi một mình, Kiều Vi đi nhà chính, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Nghiêm Lỗi đâu cả. Cô ra khỏi nhà chính thì thấy trên cái bếp than dưới mái hiên có đặt một chiếc ấm nhôm, đang nấu nước sôi.
Kiều Vi – một người vốn đã quen với các loại thiết bị điện và những món đồ dùng cá nhân nhỏ gọn, nhìn thấy cái ấm nhôm kia thì cảm thán, nó lớn thật đấy.
Nhìn trái nhìn phải thì thấy căn phòng xép ở phía tây có chút động tĩnh.
Khi cô đi qua đó, cửa phòng và cửa sổ đều đã được mở ra, có bóng người thấp thoáng nơi cửa sổ.
Cô bước vào trong, gian phòng xép này là phòng bếp, bên trong có trụ chiếc bếp hình vuông. Đây là một cái bếp củi rất truyền thống, có ống thổi, trên bếp còn có một chiếc nồi sắt rất lớn cùng với rất nhiều bình bình vại vại khác.
Nghiêm Lỗi đã cởi quân phục màu xanh lá cây ra, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, xách một chiếc xô thiếc, đang đổ nước vào một cái bồn sắt lớn trong phòng.
Kiều Vi tiến lại phía anh, cơ bắp trên cánh tay của người đàn ông phồng lên, cảm giác vô cùng có lực. Chiếc áo ba lỗ trên người anh căng lên bởi lớp cơ bắp bên dưới áo, bờ vai rộng lớn, vòng eo hẹp cũng được thắt lưng siết chặt lại.
Dù không nhìn được phía chính diện, nhưng cũng đã có thể tưởng tượng được cơ bụng của anh không tám múi thì cũng phải sáu múi. Chân cũng rất dài nữa chứ.
Với dáng người như thế này, nếu ở đời sau ấy hả, chỉ cần đăng vài cái video nửa kín nửa hở, dựa vào cơ bắp thôi là cũng đã có thể kiếm tiền được rồi.
Kiều Vi hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Nghiêm Lỗi đút hai tay vào túi quần, thấy cô nhìn sang thì anh quay mặt đi.
Cậu bé tiếp tục tố cáo: “Con nói ba đi đón mẹ mà ba không đi, ba còn nói nếu con nói nữa thì ba sẽ đánh con đó mẹ.”
Quả thật là tủi thân vô cùng.
Kiều Vi hỏi: “Thế ba có đánh con không?”
“Không.” Cậu bé sụt sịt, tiếp tục lên án: “Ba xấu lắm, muộn như vậy mới đi đón mẹ về.”
Không đánh là được rồi.
Nghiêm Lỗi không lập tức đi tỉnh thành tìm cô, Kiều Vi đoán rằng có thể là anh đã trải qua một khoảng thời gian phẫn nộ, đau đớn và giãy dụa. Hiện tại anh vẫn có thể bình tĩnh như vậy, thậm chí còn không đánh đứa nhỏ, thực sự là đã quá giỏi khống chế cảm xúc rồi.
Không hổ là một người đã từng lên chiến trường.
“Không phải lỗi của ba, là lỗi của mẹ.” Kiều Vi lại ôm cậu bé vào lòng, nhẹ giọng nói: “Mẹ sẽ không bao giờ rời xa con lâu như vậy nữa…”
Cảm giác tội lỗi của nguyên chủ Kiều Vi Vi đối với con mình khác với những ký ức giống như trong phim kia, phần tình cảm này đã hoàn toàn dung hợp với Kiều Vi rồi.
Lúc này, Kiều Vi đã hoàn toàn tiếp nhận cuộc đời của Kiều Vi Vi, trong đó, phần quan trọng nhất chính là con trai cô ấy - Nghiêm Tương.
Tương (tên gọi khác của tỉnh Hồ Nam), quê hương của vĩ nhân.
Cái tên này là do chính nguyên chủ đặt ra sau khi bác bỏ mấy cái tên mà nam chính đề cử như là Kiến Quốc, Chấn Hoa, Ái Quốc gì gì đó.
Hiện tại, Nghiêm Tương là con trai của Kiều Vi.
Thật tốt biết bao, Kiều Vi phát hiện, thì ra một phần nước mắt của cô cũng là rơi cho chính mình - trên thế giới này, cuối cũng cô cũng đã lại có người nhà, có người cùng chung huyết mạch với mình rồi.
Kiều Vi ôm chặt Nghiêm Tương, dụi đầu vào bờ vai nhỏ của cậu bé.
“Mẹ, mẹ, đừng khóc…” Nghiêm Tương vốn đang muốn khóc vì những tủi thân mà mình đã phải chịu đựng mấy ngày nay, nhưng khi mẹ khóc, cậu bé lại không cách nào khóc được nữa.
Cậu bé chỉ có thể an ủi mẹ mình: “Sau này mẹ đừng đi xa nhà nữa nha. Nếu không thì khi đi đâu xa, mẹ mang con theo cùng luôn nhé.”
Kiều Vi lau mặt, mỉm cười đồng ý với cậu bé.
Ngẩng đầu lên lần nữa, trước cửa gian phòng phía đông đã không còn thấy bóng dáng Nghiêm Lỗi nữa rồi.
Kiều Vi tạm thời không để ý đến anh, trước tiên cô hỏi Nghiêm Tương xem cậu đã ăn trưa chưa.
“Ăn rồi ạ.” Nghiêm Tương nói: “Dì Dương làm bánh xèo hành lá ăn ngon lắm.”
Dì Dương mà Nghiêm Tương nhắc đến chính là người hàng xóm được nguyên chủ đã gửi gắm thằng trẻ. Đây là khu an trí người nhà quân nhân, thế nên tất nhiên hàng xóm xung quanh cũng đều là người nhà quân nhân cả. Chồng của đối phương là chiến hữu của Nghiêm Lỗi - đoàn trưởng Triệu.
Kiều Vi nhìn kỹ Nghiêm Tương, thấy ngoại trừ một chút tủi thân ra, tinh thần và diện mạo của cậu bé đều rất tốt, quần áo trên người nhìn cũng sạch sẽ, chỉ nhìn là biết mấy ngày qua "dì Dương" đã chăm sóc cậu bé rất tốt.
Trong sách, Nghiêm Tương được miêu tả là một cậu bé sống hương nội và ít nói. Mặc dù miêu tả rằng cậu được mẹ kế chăm sóc chu đáo, dạy dỗ lễ phép, sau này cũng rất có tiền đồ, nhưng Kiều Vi luôn cảm thấy những lời miêu tả đó nhìn đầy hoa mỹ, còn thực tế lại mang theo một loại mùi vị u ám nào đó.
Bởi vì trong nguyên tác chưa bao giờ miêu tả cậu bé có đôi mắt sáng ngời và thích cười như bây giờ cả.
Sau lại, những ý cười trong đôi mắt đó đi đâu cả rồi? Rồi còn cả những tia sáng lấp lánh trong mắt cậu bé thì sao?
Không hề có.
Kiều Vi cảm thấy trong lòng nảy lên một cỗ khó chịu. Cô sờ sờ khuôn mặt Nghiêm Tương.
Đứa trẻ này từ nay sẽ là con trai cô, cô sẽ không để nụ cười trên môi cậu nhóc biến mất đâu.
Cô đã hứa với Kiều Vi Vi rồi.
Kiều Vi bây giờ chính là Kiều Vi Vi.
*
Để Nghiêm Tương tự chơi một mình, Kiều Vi đi nhà chính, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Nghiêm Lỗi đâu cả. Cô ra khỏi nhà chính thì thấy trên cái bếp than dưới mái hiên có đặt một chiếc ấm nhôm, đang nấu nước sôi.
Kiều Vi – một người vốn đã quen với các loại thiết bị điện và những món đồ dùng cá nhân nhỏ gọn, nhìn thấy cái ấm nhôm kia thì cảm thán, nó lớn thật đấy.
Nhìn trái nhìn phải thì thấy căn phòng xép ở phía tây có chút động tĩnh.
Khi cô đi qua đó, cửa phòng và cửa sổ đều đã được mở ra, có bóng người thấp thoáng nơi cửa sổ.
Cô bước vào trong, gian phòng xép này là phòng bếp, bên trong có trụ chiếc bếp hình vuông. Đây là một cái bếp củi rất truyền thống, có ống thổi, trên bếp còn có một chiếc nồi sắt rất lớn cùng với rất nhiều bình bình vại vại khác.
Nghiêm Lỗi đã cởi quân phục màu xanh lá cây ra, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng, xách một chiếc xô thiếc, đang đổ nước vào một cái bồn sắt lớn trong phòng.
Kiều Vi tiến lại phía anh, cơ bắp trên cánh tay của người đàn ông phồng lên, cảm giác vô cùng có lực. Chiếc áo ba lỗ trên người anh căng lên bởi lớp cơ bắp bên dưới áo, bờ vai rộng lớn, vòng eo hẹp cũng được thắt lưng siết chặt lại.
Dù không nhìn được phía chính diện, nhưng cũng đã có thể tưởng tượng được cơ bụng của anh không tám múi thì cũng phải sáu múi. Chân cũng rất dài nữa chứ.
Với dáng người như thế này, nếu ở đời sau ấy hả, chỉ cần đăng vài cái video nửa kín nửa hở, dựa vào cơ bắp thôi là cũng đã có thể kiếm tiền được rồi.
Kiều Vi hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất