Chương 35: Mẹ
Sau khi trở về biệt thự, Hách Điềm cảm thấy hình như tiên sinh trở nên bận rộn hơn. Phải thường xuyên nghe điện thoại trong phòng đọc sách, hoặc là im lặng xem máy tính, hơn nữa, hôm đó vừa trở về đã lại ra ngoài thêm một chuyến.
Thật ra cậu cũng không thấy buồn chán. Từ khi không cần lo lắng cho thân thể thì mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ, hết đọc sách rồi lại nấu ăn. Cậu thậm chí còn có lòng dạ thảnh thơi nếm thử các loại đồ ngọt để làm cho tiên sinh ăn, tiên sinh thích ăn ngọt nha.
Món bánh mousse xoài đã chuẩn bị sẵn, Hách Điềm chạy huỳnh huỵch lên lầu. Đã thấy tiên sinh vừa mới nói chuyện điện thoại xong, nhận ra cậu mang đồ ngọt lên, ngẩng đầu hỏi: "Hôm nay là món gì?"
Hách Điềm đặt cái đĩa trước mặt hắn: "Mousse xoài!"
Lục Trì Dự dùng cái thìa xúc một miếng bỏ vào trong miệng, rõ ràng là mousse xoài nhưng lại có vị dâu tây.
"Cậu lại cẩu thả rồi."
Hách Điềm gãi đầu cười cười với hắn: "Tôi muốn tiên sinh mau hồi phục á."
Phải nói rằng, chân của Lục Trì Dự thực sự hồi phục rất nhanh, làm cho bác sĩ khám bệnh bất ngờ đến không nói nên lời. Hắn có thể thử tập đứng thẳng trong vòng hai tháng, tiếp đó sẽ bắt đầu hồi phục chức năng.
Hách Điềm ở bên cạnh nhìn tiên sinh ăn, ánh mắt rời tới màn hình máy tính. Trên đó có một bức ảnh chi chít chữ, cậu cảm thấy người trong ảnh trông rất quen, hình như là người đàn ông trung niên giả dối lại còn bị thần kinh y như người từng bắt cóc cậu. Trong bức ảnh ông ta đang mỉm cười, có vài người đứng cạnh vừa bắt tay ông ta vừa nhìn nhau.
Cậu liếc nhìn dòng chữ trên đó một chút, hình như đang nói người này đã mua lại công ty nào đó.
Lục Trì Dự đặt chiếc thìa xuống, phát hiện Hách Điềm đang nhìn bài báo trên máy tính
"Cậu biết ông ta?" . ngôn tình ngược
Hách Điềm gật đầu lại lắc đầu, kể lại sự việc ở bệnh viện hôm đó cho hắn.
''Tiên sinh, người này rất xấu xa, còn có người bên cạnh ông ta nữa, bọn họ đều là người xấu, anh phải cẩn thận đó."
Lục Trì Dự cảm thấy có chút buồn cười, trấn an cậu: "Yên tâm, bọn họ không gây nên được sóng gió gì đâu."
"Vậy thì tốt rồi." Hách Điềm nghĩ đến lúc bị trói thì không khỏi sợ hãi, ác ý của con người thật là khó hiểu, mà người nọ còn rất giống em trai của tiên sinh.
Sau khi đọc sách xong, Hách Điềm cũng đã có hiểu biết về quan hệ giữa người với người của nhân loại, tình thân hẳn là thứ gì đó vô cùng quan trọng. Như hồi trước cậu vừa tra được đó là một loại tình yêu, mà vì sao người kia lại làm như vậy.
Nghĩ tới đó liền hỏi Lục Trì Dự, hắn nghe xong liền trầm mặc trong chốc lát.
"Đi gặp một người với tôi, vừa hay tôi cũng muốn gặp bà ấy."
Yêu cầu này hơi đột ngột nhưng từ trước tới nay Hách Điềm đều nghĩ tiên sinh nói cái gì thì là cái đó nên lập tức đồng ý. Trong lòng hơi tò mò, tiên sinh muốn dẫn cậu đi gặp người nào thế nhỉ.
Tài xế ban đầu hình như đã bị đuổi, lần này đi thì Vương Hưng làm tài xế. Bình thường Hách Điềm ít đi ra ngoài, ngồi trong xe liền vịn cửa sổ nhìn ra ngoài mãi. Nhìn ánh mắt tràn đầy khát vọng và ao ước của cậu, Lục Trì Dự càng cảm thấy quyết định của mình là đúng.
Đường ở thành phố S rộng rãi, là loại thành phố phồn hoa làm người khác rối mắt không kịp nhìn làm Hách Điềm nhìn một hồi thì hơi mệt, thu lại tâm trạng vui vẻ dựa vào ghế đón gió lùa vào, khóe miệng giương lên.
Vương Hưng nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của cậu từ kính chiếu hậu mà không khỏi bị lây, nghĩ thầm thảo nào người này có thể được Lục tiên sinh xem trọng, bây giờ rất ít gặp được những người vui vẻ và thỏa mãn đơn thuần như thế.
Xe dần chạy vào nội thành, đường phố ở đây vẫn sạch sẽ, chỉ là dân cư thưa thớt hơn ở trung tâm thành phố khá nhiều. Khi đi qua một ngã tư Hách Điềm đột nhiên ngồi thẳng dậy nhìn về bên trái, mãi đến khi con đường kia biến mất cậu cũng không xoay người lại.
Lục Trì Dự chú ý tới hành động khác thường của cậu, nghĩ đến đó là chỗ nào, trong lòng hiểu rõ.
"Tiên sinh, con đường đó..."
Lục Trì Dự đối diện với ánh mắt của cậu: "Hôm đó tôi cũng đi gặp bà ấy, khi quay về thì gặp cậu".
Tình hình ban đầu quá thảm thiết, bây giờ nhớ lại vẫn còn sợ.
Thấy vẻ mặt Hách Điềm bất thường, Lục Trì Dự cũng không nói nhiều dù sao chuyện cũng qua rồi.
Xe cuối cùng cũng dừng lại trước cửa của một viện điều dưỡng, Hách Điềm và Lục Trì Dự xuống xe. Cậu giúp tiên sinh đẩy xe lăn, nhìn quanh quan sát một chút. Xung quanh toàn là cây cối sum suê, còn có một cái hồ rất lớn, hoàn cảnh rất tốt.
Rốt cuộc là muốn đi gặp ai vậy nhỉ? Dọc đường cậu có hỏi tiên sinh, nhưng hình như tiên sinh không muốn nhắc tới cho lắm. Cậu đi theo bảng hướng dẫn ở hành lang, cuối cùng đi tới một căn phòng cuối hành lang ở tầng hai. Cậu vươn tay gõ cửa theo yêu cầu của tiên sinh.
Một lát sau trong phòng mới có tiếng động, bước chân rất nhẹ cũng không nhanh. Cửa mở ra thì một gương mặt tái nhợt xuất hiện, có vẻ là một người phụ nữ trung niên bốn mươi năm mươi tuổi. Ngờ ngợ có thể thấy được lúc còn trẻ cũng là một người con gái nghiêng nước nghiêng thành, khi bà hơi nhíu mày thế mà Hách Điềm cảm thấy hơi quen quen.
Bị người xa lạ gõ cửa, người phụ nữ đang muốn hỏi thì khóe mắt liếc đến Lục Trì Dự ở sau Hách Điềm, vẻ mặt tức khắc cứng lại: "Là Trì Dự à". Bà mở cửa để hai người vào, khi Hách Điềm đẩy xe lăn đi tới, ánh mắt của bà vẫn luôn nhìn theo Lục Trì Dự, có áy náy lẫn lúng túng, Lục Trì Dự không nói gì.
Bước vào, Hách Điềm mới phát hiện bên trong phòng sáng sủa sạch sẽ, cây xanh khắp nơi, trang hoàng rất thanh nhã, phòng cũng rất rộng.
Người phụ nữ trung niên kia đưa nước cho hai người xong thì thận trọng ngồi trên ghế sô pha. Hách Điềm phát hiện ánh mắt bà trốn tránh, hình như rất sợ đối diện với tiên sinh, như không biết nên đối mặt với hắn thế nào.
Hai người không nói lời nào, Hách Điềm càng không hiểu gì, không biết tiên sinh dẫn cậu tới đây làm gì. Cuối cùng Lục Trì Dự mở lời: "Mẹ".
Nghe thấy từ này, người phụ nữ run lên bỗng dưng rơi lệ. Hách Điềm kinh ngạc, hóa ra là mẹ của tiên sinh. Lần đầu tiên cậu thấy người khóc trước mặt mình, luống cuống tay chân tìm khăn giấy đưa bà.
Mẹ Lục nói cảm ơn, nhận giấy lau đi nước mắt, Hách Điềm cảm thấy mẹ của tiên sinh có vẻ không khỏe cho lắm.
Tiếp đó Hách Điềm vẫn im lặng như cũ, ngồi trên ghế mềm cạnh xe lăn của tiên sinh, yên tĩnh đảm nhiệm làm phông nền.
"Lục Trì Dự, là mẹ có lỗi với con, lần trước con tới, nếu mẹ không nói những lời đó, chân của con sẽ không phải..."
Lục Trì Dự cũng không để ý vụ tai nạn xe nhiều như mọi người nghĩ. Thực ra, sau khi biết được sự thật từ miệng bà, một đường lái xe trở về đều ngẩn ngơ. Vào một giây bị va chạm mạnh khiến ý thức mất đi đó, thậm chí hắn còn không có quá nhiều tiếc nuối. Nhưng hắn sẽ không nói với bà những chuyện này, bất luận là hối hận hay gì khác, bà đều xứng đáng.
Ba của Lục Trì Dự là người rất nghiêm khắc, từ nhỏ đã nói với hắn, nếu không làm tốt hơn những người khác thì không xứng là con ông. Mà mẹ của hắn vốn là người mềm mỏng lại hơi yếu đuối, có lẽ là do xuất thân bần hàn nên một khi bay lên trời liền cẩn thận từng li từng tí, khom lưng thỏa hiệp. Lúc Lục Trì Dự còn rất nhỏ, sau khi bị cha quở trách, bà còn có thể dịu dàng an ủi hắn, cố gắng cổ vũ dành sự yêu thương cho hắn.
Lục Trì Dự không thích học mấy thứ kia chút nào, khi còn nhỏ hắn thích vẽ tranh, thích động vật nhỏ, thích ăn đồ ngọt, mà mẹ đều cho hắn mọi thứ nên đương nhiên hắn thích mẹ nhiều hơn ba. Thậm chí để mẹ sống tốt hơn ở nhà, hắn càng cố gắng học hơn. Nhưng sau khi sinh được em trai mọi thứ đều thay đổi. Mẹ càng trở nên mẫn cảm, không chú ý hắn chỉ xoay quanh em, thậm chí đôi lúc sẽ nói với ba rằng hắn làm không tốt. Sau khi em trai trưởng thành, người mẹ yếu đuối cuối cùng cũng bắt đầu học cách tính kế, em trai gây họa thì hắn gánh thay em.
Khi đó hắn còn nhỏ, hoàn toàn không hiểu tại sao mẹ lại thay đổi như một người khác như thế, rõ ràng là mẹ, rõ ràng là em trai nhưng vẫn xua đuổi hắn. Vì được ba dạy dỗ nghiêm khắc, hắn vẫn luôn cho rằng mình chưa đủ tốt, vì thế càng cố gắng hơn, hắn muốn giành lại một ít ấm áp từ cái nhà lạnh lẽo này. Nhưng mãi đến khi trưởng thành, mãi đến khi ba qua đời, hắn vẫn không thành công, mẹ hắn thậm chí còn có ý đồ muốn chuyển những gì ba để lại cho em.
Mọi chân tướng đột nhiên bị đâm thủng khi hắn tình cờ bắt gặp bà ở cùng với Lục Chấn Hưng. Lục Trì Dự chưa từng nghĩ tới việc điều tra bọn họ nhưng đến lúc hắn bắt đầu làm thì mọi thứ đều không còn bị che giấu. Lục Chấn Hưng cưỡng hiếp bà sinh ra Lục Trì Thanh. Người yếu đuối mê muội như bà vì để không bị đuổi ra khỏi Lục gia nên chấp nhận chịu uy hiếp của Lục Chấn Hưng mà làm việc, muốn dâng Lục gia lên cho hai cha con kia.
Sau khi chính tai nghe bà thừa nhận, biết được đằng sau tình thân nhiều năm không tìm được lại là thứ xấu xí như vậy, Lục Trì Dự từ bỏ. Sau đó gặp được Hách Điềm, hắn đã không quan tâm Lục thị sẽ như thế nào nên kết thúc rồi.
Gọi một tiếng mẹ này không có ý nghĩa gì cả, Lục Trì Dự nói với bà: "Tôi sẽ để bọn họ trả giá thật lớn, cả Lục Trì Thanh nữa".
Tiếng khóc nức nở của người phụ nữ dừng lại, bà kinh hãi liếc Lục Trì Dự: "Trì Dự, dù sao Trì Thanh cũng là em trai của con... Con..."
Hách Điềm vốn cảm thấy dù sao cũng là mẹ tiên sinh, cậu nên kính trọng một chút, nghe như vậy liền không suy nghĩ thế nữa. Tên xấu xa kia mỗi lần gặp tiên sinh đều tỏ thái độ tồi tệ, còn bắt cóc người ta, so sánh với hắn thì tiên sinh đúng là đẹp người đẹp nết, thế mà còn muốn tiên sinh nhường hắn, bực nha.
Phông nền dâu tây phát ra tiếng: "Người kia cũng không coi tiên sinh là anh trai, hắn xấu xa lắm!"
Mẹ Lục cảm thấy nửa câu đầu khó có thể phản bác, vả lại tính bà mềm yếu nên nhất thời không biết đáp thế nào, đành dùng ánh mắt tỏ vẻ không đồng ý với Hách Điềm. Hách Điềm không bị lung lay, ánh mắt kiên định cho rằng đó là một tên vô lại.
Lục Trì Dự suýt chút nữa cười ra tiếng.
"Cậu ấy nói đúng, tôi không kham nổi tên em trai vô dụng như Lục Trì Thanh. Nó là con của bà với thứ kia, không có quan hệ gì với tôi".
Mẹ Lục thấy Lục Trì Dự lạnh lùng với bà như vậy, không nhịn được rơi nước mắt. Hách Điềm chính là người dễ khóc không ngờ mẹ Lục còn dễ khóc hơn cả cậu, vì thế nhìn bà thêm vài lần.
Thấy mẹ Lục sa vào cảm xúc của mình, Lục Trì Dự gõ xe lăn gợi sự chú ý của bà: "Chuyện của Lục Trì Thanh, tôi chỉ thông báo cho bà một tiếng thôi".
Mẹ Lục biết bản thân bất lực, gắng gượng ổn định lại cảm xúc. Bà vẫn hiểu một chút về Lục Trì Dự, chuyện này không đáng để hắn đi một chuyến. Đứa nhỏ này nhìn như chững chạc đáng tin nhưng thực ra là tính tình lạnh lùng không hứng thú với bất kỳ thứ gì: "Còn chuyện gì thế?"
Lục Trì Dự nhìn thoáng qua Hách Điềm, Hách Điềm không hiểu gì.
"Ba từng để lại cho bà một trang trại, tôi nhớ là nó ở thành phố Z bên cạnh, tôi muốn mua lại".
Trang trại? Mẹ Lục nhớ là có chuyện như vậy thật nhưng Lục Trì Dự tới đây chỉ để mua trang trại kia? Bà hơi không tin được. Xuất phát từ áy náy, bà nói: "Để mẹ chuyển lại cho con, Trì Dự à, là mẹ có lỗi với con, con đừng nhắc lại chuyện mua này".
Lục Trì Dự cũng không khách sáo với bà, gật đầu đồng ý.
Luật sư nhận ủy thác mang hợp đồng đến cửa rất nhanh, chỉ cần ký xong anh ta sẽ hoàn thành mọi thủ tục, sau đó trang trại xem như là của Lục Trì Dự.
Nhưng Lục Trì Dự không làm gì, còn đưa bút cho Hách Điềm, nói với cậu: "Ký đi, viết tên của cậu".
Hách Điềm trợn mắt, cậu không hiểu tại sao tiên sinh muốn đưa trang trại cho mình. Cậu khó hiểu nhìn tiên sinh, ánh mắt tiên sinh rất kiên quyết lại thúc giục lần nữa nên Hách Điềm đành phải cắn môi ký tên của mình.
Thật ra cậu cũng không thấy buồn chán. Từ khi không cần lo lắng cho thân thể thì mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ, hết đọc sách rồi lại nấu ăn. Cậu thậm chí còn có lòng dạ thảnh thơi nếm thử các loại đồ ngọt để làm cho tiên sinh ăn, tiên sinh thích ăn ngọt nha.
Món bánh mousse xoài đã chuẩn bị sẵn, Hách Điềm chạy huỳnh huỵch lên lầu. Đã thấy tiên sinh vừa mới nói chuyện điện thoại xong, nhận ra cậu mang đồ ngọt lên, ngẩng đầu hỏi: "Hôm nay là món gì?"
Hách Điềm đặt cái đĩa trước mặt hắn: "Mousse xoài!"
Lục Trì Dự dùng cái thìa xúc một miếng bỏ vào trong miệng, rõ ràng là mousse xoài nhưng lại có vị dâu tây.
"Cậu lại cẩu thả rồi."
Hách Điềm gãi đầu cười cười với hắn: "Tôi muốn tiên sinh mau hồi phục á."
Phải nói rằng, chân của Lục Trì Dự thực sự hồi phục rất nhanh, làm cho bác sĩ khám bệnh bất ngờ đến không nói nên lời. Hắn có thể thử tập đứng thẳng trong vòng hai tháng, tiếp đó sẽ bắt đầu hồi phục chức năng.
Hách Điềm ở bên cạnh nhìn tiên sinh ăn, ánh mắt rời tới màn hình máy tính. Trên đó có một bức ảnh chi chít chữ, cậu cảm thấy người trong ảnh trông rất quen, hình như là người đàn ông trung niên giả dối lại còn bị thần kinh y như người từng bắt cóc cậu. Trong bức ảnh ông ta đang mỉm cười, có vài người đứng cạnh vừa bắt tay ông ta vừa nhìn nhau.
Cậu liếc nhìn dòng chữ trên đó một chút, hình như đang nói người này đã mua lại công ty nào đó.
Lục Trì Dự đặt chiếc thìa xuống, phát hiện Hách Điềm đang nhìn bài báo trên máy tính
"Cậu biết ông ta?" . ngôn tình ngược
Hách Điềm gật đầu lại lắc đầu, kể lại sự việc ở bệnh viện hôm đó cho hắn.
''Tiên sinh, người này rất xấu xa, còn có người bên cạnh ông ta nữa, bọn họ đều là người xấu, anh phải cẩn thận đó."
Lục Trì Dự cảm thấy có chút buồn cười, trấn an cậu: "Yên tâm, bọn họ không gây nên được sóng gió gì đâu."
"Vậy thì tốt rồi." Hách Điềm nghĩ đến lúc bị trói thì không khỏi sợ hãi, ác ý của con người thật là khó hiểu, mà người nọ còn rất giống em trai của tiên sinh.
Sau khi đọc sách xong, Hách Điềm cũng đã có hiểu biết về quan hệ giữa người với người của nhân loại, tình thân hẳn là thứ gì đó vô cùng quan trọng. Như hồi trước cậu vừa tra được đó là một loại tình yêu, mà vì sao người kia lại làm như vậy.
Nghĩ tới đó liền hỏi Lục Trì Dự, hắn nghe xong liền trầm mặc trong chốc lát.
"Đi gặp một người với tôi, vừa hay tôi cũng muốn gặp bà ấy."
Yêu cầu này hơi đột ngột nhưng từ trước tới nay Hách Điềm đều nghĩ tiên sinh nói cái gì thì là cái đó nên lập tức đồng ý. Trong lòng hơi tò mò, tiên sinh muốn dẫn cậu đi gặp người nào thế nhỉ.
Tài xế ban đầu hình như đã bị đuổi, lần này đi thì Vương Hưng làm tài xế. Bình thường Hách Điềm ít đi ra ngoài, ngồi trong xe liền vịn cửa sổ nhìn ra ngoài mãi. Nhìn ánh mắt tràn đầy khát vọng và ao ước của cậu, Lục Trì Dự càng cảm thấy quyết định của mình là đúng.
Đường ở thành phố S rộng rãi, là loại thành phố phồn hoa làm người khác rối mắt không kịp nhìn làm Hách Điềm nhìn một hồi thì hơi mệt, thu lại tâm trạng vui vẻ dựa vào ghế đón gió lùa vào, khóe miệng giương lên.
Vương Hưng nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của cậu từ kính chiếu hậu mà không khỏi bị lây, nghĩ thầm thảo nào người này có thể được Lục tiên sinh xem trọng, bây giờ rất ít gặp được những người vui vẻ và thỏa mãn đơn thuần như thế.
Xe dần chạy vào nội thành, đường phố ở đây vẫn sạch sẽ, chỉ là dân cư thưa thớt hơn ở trung tâm thành phố khá nhiều. Khi đi qua một ngã tư Hách Điềm đột nhiên ngồi thẳng dậy nhìn về bên trái, mãi đến khi con đường kia biến mất cậu cũng không xoay người lại.
Lục Trì Dự chú ý tới hành động khác thường của cậu, nghĩ đến đó là chỗ nào, trong lòng hiểu rõ.
"Tiên sinh, con đường đó..."
Lục Trì Dự đối diện với ánh mắt của cậu: "Hôm đó tôi cũng đi gặp bà ấy, khi quay về thì gặp cậu".
Tình hình ban đầu quá thảm thiết, bây giờ nhớ lại vẫn còn sợ.
Thấy vẻ mặt Hách Điềm bất thường, Lục Trì Dự cũng không nói nhiều dù sao chuyện cũng qua rồi.
Xe cuối cùng cũng dừng lại trước cửa của một viện điều dưỡng, Hách Điềm và Lục Trì Dự xuống xe. Cậu giúp tiên sinh đẩy xe lăn, nhìn quanh quan sát một chút. Xung quanh toàn là cây cối sum suê, còn có một cái hồ rất lớn, hoàn cảnh rất tốt.
Rốt cuộc là muốn đi gặp ai vậy nhỉ? Dọc đường cậu có hỏi tiên sinh, nhưng hình như tiên sinh không muốn nhắc tới cho lắm. Cậu đi theo bảng hướng dẫn ở hành lang, cuối cùng đi tới một căn phòng cuối hành lang ở tầng hai. Cậu vươn tay gõ cửa theo yêu cầu của tiên sinh.
Một lát sau trong phòng mới có tiếng động, bước chân rất nhẹ cũng không nhanh. Cửa mở ra thì một gương mặt tái nhợt xuất hiện, có vẻ là một người phụ nữ trung niên bốn mươi năm mươi tuổi. Ngờ ngợ có thể thấy được lúc còn trẻ cũng là một người con gái nghiêng nước nghiêng thành, khi bà hơi nhíu mày thế mà Hách Điềm cảm thấy hơi quen quen.
Bị người xa lạ gõ cửa, người phụ nữ đang muốn hỏi thì khóe mắt liếc đến Lục Trì Dự ở sau Hách Điềm, vẻ mặt tức khắc cứng lại: "Là Trì Dự à". Bà mở cửa để hai người vào, khi Hách Điềm đẩy xe lăn đi tới, ánh mắt của bà vẫn luôn nhìn theo Lục Trì Dự, có áy náy lẫn lúng túng, Lục Trì Dự không nói gì.
Bước vào, Hách Điềm mới phát hiện bên trong phòng sáng sủa sạch sẽ, cây xanh khắp nơi, trang hoàng rất thanh nhã, phòng cũng rất rộng.
Người phụ nữ trung niên kia đưa nước cho hai người xong thì thận trọng ngồi trên ghế sô pha. Hách Điềm phát hiện ánh mắt bà trốn tránh, hình như rất sợ đối diện với tiên sinh, như không biết nên đối mặt với hắn thế nào.
Hai người không nói lời nào, Hách Điềm càng không hiểu gì, không biết tiên sinh dẫn cậu tới đây làm gì. Cuối cùng Lục Trì Dự mở lời: "Mẹ".
Nghe thấy từ này, người phụ nữ run lên bỗng dưng rơi lệ. Hách Điềm kinh ngạc, hóa ra là mẹ của tiên sinh. Lần đầu tiên cậu thấy người khóc trước mặt mình, luống cuống tay chân tìm khăn giấy đưa bà.
Mẹ Lục nói cảm ơn, nhận giấy lau đi nước mắt, Hách Điềm cảm thấy mẹ của tiên sinh có vẻ không khỏe cho lắm.
Tiếp đó Hách Điềm vẫn im lặng như cũ, ngồi trên ghế mềm cạnh xe lăn của tiên sinh, yên tĩnh đảm nhiệm làm phông nền.
"Lục Trì Dự, là mẹ có lỗi với con, lần trước con tới, nếu mẹ không nói những lời đó, chân của con sẽ không phải..."
Lục Trì Dự cũng không để ý vụ tai nạn xe nhiều như mọi người nghĩ. Thực ra, sau khi biết được sự thật từ miệng bà, một đường lái xe trở về đều ngẩn ngơ. Vào một giây bị va chạm mạnh khiến ý thức mất đi đó, thậm chí hắn còn không có quá nhiều tiếc nuối. Nhưng hắn sẽ không nói với bà những chuyện này, bất luận là hối hận hay gì khác, bà đều xứng đáng.
Ba của Lục Trì Dự là người rất nghiêm khắc, từ nhỏ đã nói với hắn, nếu không làm tốt hơn những người khác thì không xứng là con ông. Mà mẹ của hắn vốn là người mềm mỏng lại hơi yếu đuối, có lẽ là do xuất thân bần hàn nên một khi bay lên trời liền cẩn thận từng li từng tí, khom lưng thỏa hiệp. Lúc Lục Trì Dự còn rất nhỏ, sau khi bị cha quở trách, bà còn có thể dịu dàng an ủi hắn, cố gắng cổ vũ dành sự yêu thương cho hắn.
Lục Trì Dự không thích học mấy thứ kia chút nào, khi còn nhỏ hắn thích vẽ tranh, thích động vật nhỏ, thích ăn đồ ngọt, mà mẹ đều cho hắn mọi thứ nên đương nhiên hắn thích mẹ nhiều hơn ba. Thậm chí để mẹ sống tốt hơn ở nhà, hắn càng cố gắng học hơn. Nhưng sau khi sinh được em trai mọi thứ đều thay đổi. Mẹ càng trở nên mẫn cảm, không chú ý hắn chỉ xoay quanh em, thậm chí đôi lúc sẽ nói với ba rằng hắn làm không tốt. Sau khi em trai trưởng thành, người mẹ yếu đuối cuối cùng cũng bắt đầu học cách tính kế, em trai gây họa thì hắn gánh thay em.
Khi đó hắn còn nhỏ, hoàn toàn không hiểu tại sao mẹ lại thay đổi như một người khác như thế, rõ ràng là mẹ, rõ ràng là em trai nhưng vẫn xua đuổi hắn. Vì được ba dạy dỗ nghiêm khắc, hắn vẫn luôn cho rằng mình chưa đủ tốt, vì thế càng cố gắng hơn, hắn muốn giành lại một ít ấm áp từ cái nhà lạnh lẽo này. Nhưng mãi đến khi trưởng thành, mãi đến khi ba qua đời, hắn vẫn không thành công, mẹ hắn thậm chí còn có ý đồ muốn chuyển những gì ba để lại cho em.
Mọi chân tướng đột nhiên bị đâm thủng khi hắn tình cờ bắt gặp bà ở cùng với Lục Chấn Hưng. Lục Trì Dự chưa từng nghĩ tới việc điều tra bọn họ nhưng đến lúc hắn bắt đầu làm thì mọi thứ đều không còn bị che giấu. Lục Chấn Hưng cưỡng hiếp bà sinh ra Lục Trì Thanh. Người yếu đuối mê muội như bà vì để không bị đuổi ra khỏi Lục gia nên chấp nhận chịu uy hiếp của Lục Chấn Hưng mà làm việc, muốn dâng Lục gia lên cho hai cha con kia.
Sau khi chính tai nghe bà thừa nhận, biết được đằng sau tình thân nhiều năm không tìm được lại là thứ xấu xí như vậy, Lục Trì Dự từ bỏ. Sau đó gặp được Hách Điềm, hắn đã không quan tâm Lục thị sẽ như thế nào nên kết thúc rồi.
Gọi một tiếng mẹ này không có ý nghĩa gì cả, Lục Trì Dự nói với bà: "Tôi sẽ để bọn họ trả giá thật lớn, cả Lục Trì Thanh nữa".
Tiếng khóc nức nở của người phụ nữ dừng lại, bà kinh hãi liếc Lục Trì Dự: "Trì Dự, dù sao Trì Thanh cũng là em trai của con... Con..."
Hách Điềm vốn cảm thấy dù sao cũng là mẹ tiên sinh, cậu nên kính trọng một chút, nghe như vậy liền không suy nghĩ thế nữa. Tên xấu xa kia mỗi lần gặp tiên sinh đều tỏ thái độ tồi tệ, còn bắt cóc người ta, so sánh với hắn thì tiên sinh đúng là đẹp người đẹp nết, thế mà còn muốn tiên sinh nhường hắn, bực nha.
Phông nền dâu tây phát ra tiếng: "Người kia cũng không coi tiên sinh là anh trai, hắn xấu xa lắm!"
Mẹ Lục cảm thấy nửa câu đầu khó có thể phản bác, vả lại tính bà mềm yếu nên nhất thời không biết đáp thế nào, đành dùng ánh mắt tỏ vẻ không đồng ý với Hách Điềm. Hách Điềm không bị lung lay, ánh mắt kiên định cho rằng đó là một tên vô lại.
Lục Trì Dự suýt chút nữa cười ra tiếng.
"Cậu ấy nói đúng, tôi không kham nổi tên em trai vô dụng như Lục Trì Thanh. Nó là con của bà với thứ kia, không có quan hệ gì với tôi".
Mẹ Lục thấy Lục Trì Dự lạnh lùng với bà như vậy, không nhịn được rơi nước mắt. Hách Điềm chính là người dễ khóc không ngờ mẹ Lục còn dễ khóc hơn cả cậu, vì thế nhìn bà thêm vài lần.
Thấy mẹ Lục sa vào cảm xúc của mình, Lục Trì Dự gõ xe lăn gợi sự chú ý của bà: "Chuyện của Lục Trì Thanh, tôi chỉ thông báo cho bà một tiếng thôi".
Mẹ Lục biết bản thân bất lực, gắng gượng ổn định lại cảm xúc. Bà vẫn hiểu một chút về Lục Trì Dự, chuyện này không đáng để hắn đi một chuyến. Đứa nhỏ này nhìn như chững chạc đáng tin nhưng thực ra là tính tình lạnh lùng không hứng thú với bất kỳ thứ gì: "Còn chuyện gì thế?"
Lục Trì Dự nhìn thoáng qua Hách Điềm, Hách Điềm không hiểu gì.
"Ba từng để lại cho bà một trang trại, tôi nhớ là nó ở thành phố Z bên cạnh, tôi muốn mua lại".
Trang trại? Mẹ Lục nhớ là có chuyện như vậy thật nhưng Lục Trì Dự tới đây chỉ để mua trang trại kia? Bà hơi không tin được. Xuất phát từ áy náy, bà nói: "Để mẹ chuyển lại cho con, Trì Dự à, là mẹ có lỗi với con, con đừng nhắc lại chuyện mua này".
Lục Trì Dự cũng không khách sáo với bà, gật đầu đồng ý.
Luật sư nhận ủy thác mang hợp đồng đến cửa rất nhanh, chỉ cần ký xong anh ta sẽ hoàn thành mọi thủ tục, sau đó trang trại xem như là của Lục Trì Dự.
Nhưng Lục Trì Dự không làm gì, còn đưa bút cho Hách Điềm, nói với cậu: "Ký đi, viết tên của cậu".
Hách Điềm trợn mắt, cậu không hiểu tại sao tiên sinh muốn đưa trang trại cho mình. Cậu khó hiểu nhìn tiên sinh, ánh mắt tiên sinh rất kiên quyết lại thúc giục lần nữa nên Hách Điềm đành phải cắn môi ký tên của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất