Chương 100: Máy tính tử vong 5
Nữ sinh kể lại chuyện kinh hồn bạt vía mà họ gặp hồi đầu tuần: "Chúng tôi bị tai nạn xe, cùng địa điểm gặp nạn của chiếc xe bus của người đàn ông vừa chết lúc nãy. Lúc đó tôi nghe đồn có tai nạn, cảm thấy có nguy hiểm nên kéo bạn tôi bỏ đi. Vốn là chuyện may mắn, ai ngờ sau đó hai người bạn đó của tôi lần lượt qua đời."
"Không thể nào là ngoài ý muốn." Dường như nhớ lại chuyện này khiến nữ sinh vẫn sợ hãi, cô hơi kích động: "Chắc chắn là một âm mưu giết người! Chúng tôi là người thường không thể chống lại được, bị Tử Thần trêu chọc, cho rằng tìm được đường sống trong chỗ chết, ai ngờ phía trước là đường cùng. Anh có biết hai người bạn của tôi chết thế nào không? Một người bị chó cắn chết! Anh có thấy chuyện này quá hoang đường không? Hắn không chết vì tai nạn xe cộ mà chết vì hàm răng bén nhọn của một con chó điên. Trong vòng một tuần ngắn ngủi, năm người may mắn thoát chết chỉ còn lại hai, tất cả đều chết vì tai nạn bất ngờ."
Trần Dương vừa nói vừa móc di động trong túi ra: "Vậy nên mấy cô cậu bắt đầu điều tra tai nạn xe một tháng trước, tra đến người đàn ông vừa bị đèn chùm nện chết kia, mục đích là tìm cách giải cứu bản thân?"
Nữ sinh gật đầu: "Đúng vậy. Chúng tôi cần phải tìm hiểu trình tự dẫn đến tử vong, sau đó phá vỡ quy tắc của nó?"
Trần Dương dừng lại: "Phá vỡ quy tắc?"
Nữ sinh khẳng định nói: "Không sai. Trong "Tử Thần tới" có nói tử vong có trình tự, chỉ cần phá vỡ trình tự đó, thay đổi quy tắc là chúng tôi có thể sống sót."
"Nếu đúng là có Tử Thần, nó muốn giết thì giết, còn bị trình tự làm khó sao?"
Nữ sinh bị nghẹn, cô ngập ngừng nói: "Trong phim nói vậy."
Mã Sơn Phong lắc đầu thở dài: "Đây là hiện thực, không phải phim ảnh. Nếu Tử Thần thật sự muốn tạo ra tai nạn bất ngờ lấy mạng mọi người thì sao nó có thể để trình tự tử vong làm khó? Huống hồ không phải trình tự tử vong mà mọi người nói là do "Tử Thần" quy định sao? Sao cháu bảo đảm thành công phá vỡ quy tắc là có thể sống sót?"
Nữ sinh và hai người bạn nghe vậy, mặt mày lập tức trắng bệch đầy tuyệt vọng. Cô lẩm bẩm nói: "Chúng ta nên làm gì bây giờ? Chúng ta không muốn chết."
Cô ngẩng đầu nhìn nhóm Trần Dương vẫn trấn định, hiếu kỳ nói: "Tử vong ở ngay phía trước mà mọi người không sợ sao? Tôi quan sát thấy, người này suýt bị giết vài lần. Anh đang bị theo dõi."
Khấu Tuyên Linh nghe vậy ngẩng đầu lên, tự tin cười nói: "Tôi không sợ. Người yêu và các bạn sẽ cứu tôi."
Lục Tu Chi nắm chặt tay hắn, nhỏ giọng phụ họa: "Chắc chắn sẽ cứu em."
Trần Dương bấm mở app Máy tính tử vong, nói với nữ sinh và hai người bạn của cô: "Nói ngày giờ sinh của mọi người cho tôi biết, tôi tính thử xem."
Gương mặt hai người bạn kia đầy nghi ngờ, nữ sinh cầm máy chụp hình cũng bán tin bán nghi nhưng cuối cùng cũng nói ngày sinh cho cậu biết: "Tôi không biết tính bát tự."
Trần Dương lắc đầu: "Không sao, để tôi tính." Chỉ cần biết ngày sinh là được, cậu lại nói tiếp: "Biết giờ sinh không?"
Nữ sinh hơi sửng sốt, sau đó lập tức đáp: "Biết." Cô nói canh giờ, đại khái là rạng sáng.
Trần Dương tính bát tự của cô xong rồi nhập vào app Máy tính tử vong, Trương Cầu Đạo thấy thế bèn hỏi: "Anh muốn tính ngày chết của họ à?"
Cậu lắc đầu: "Không phải. Anh muốn xem họ có gặp năm hạn không. Nhìn tướng mạo thì họ không phải là người đoản mệnh, vậy nên anh muốn biết có phải họ gặp năm hạn đụng sát, vừa lúc bị Thần Sát quấn lấy."
Khấu Tuyên Linh hỏi: "Ứng dụng này còn có thể đoán mệnh?"
Trần Dương không ngẩng đầu lên mà đáp: "Có thể. Anh vào phần cài đặt trong app, chuyển thành ứng dụng đoán mệnh."
Máy tính tử vong chỉ là một hình thức của ứng dụng, dùng để tính ngày chết, thế nhưng số mệnh của một người thay đổi khôn lường, nói không chừng trùng hợp giành được đường sống là có thể sống đến trăm tuổi. Vậy nên nói đúng ra, Máy tính tử vong chỉ tính ra đại nạn sống chết mà người nào đó sắp đối mặt.
Trương Cầu Đạo lại hỏi: "Cái gì cũng tính được hả?"
Trần Dương trả lời: "Ừ, tính được hết, còn rất chuẩn."
Cậu vừa dứt lời, những người khác lập tức lấy di động ra, ấn mở app Máy tính tử vong. Trương Cầu Đạo xem nhân duyên, Khấu Tuyên Linh tính xem hắn có thuận lợi thăng lên thiên sư Tam Động Ngũ Lôi hay không. Vợ chồng Mã Sơn Phong thì tính xem gần đây họ có cầu gì được nấy không, nhưng vì vậy mà hai người bắt đầu khắc khẩu.
Thím Mã véo lỗ tai Mã Sơn Phong: "Có phải ông lại giấu tiền riêng không?" Mã Sơn Phong cứng cổ không trả lời, sau đó lại chất vấn quan hệ của thím Mã và ông lão mà bà thường nhảy quảng trường chung: "Không có quan hệ gì sao ông ta lại khuyến khích bà tham gia buổi biểu diễn tiệc tối ở cư xá?"
Thừa dịp hai người cãi nhau, Ngỗi Tuyên lấy di động của họ nhập câu hỏi, sau đó kinh hỉ nói: "Đúng là rất chuẩn, gần giống mình tự tính quẻ."
Cơ Khương nhích lại gần nhìn xem cô bé tính được gì, là quẻ cát. Cô cười nói: "Chúc mừng tiểu chủ nhân."
Sau đó cô hỏi Ngỗi Tuyên để cô tính một lần được không, bé lập tức đưa di động cho cô. Trong lòng Cơ Khương có rất nhiều câu hỏi, nghĩ tới nghĩ lui bèn hỏi xem có thể cứu vớt thẩm mỹ của Ngỗi Tuyên hay không. Kết quả là hung, gương mặt xinh đẹp Cơ Khương lập tức đầy vẻ hốt hoảng sợ hãi.
Ngỗi Tuyên đung đưa cẳng chân, không phát hiện tâm trạng suy sụp của Cơ Khương. Cô bé tính xem chuyện bé để bạn học làm bài tập về nhà thay có bị bại lộ không, sau này có bị Trần Tiểu Dương phát hiện hay không. Kết quả quẻ tượng là cát khiến bé vui vẻ không thôi.
Lục Tu Chi nói với Khấu Tuyên Linh: "Cho anh mượn tính thử xem."
"Anh muốn tính cái gì?"
Lục Tu Chi nhìn hắn chằm chằm: "Tính xem khi nào thì em gả cho anh."
Gương mặt Khấu Tuyên Linh hơi nóng lên: "Tính mấy chuyện này vô ích thôi, dù sao cũng do em quyết định."
"Vậy em nói xem, lúc nào tính?"
"Dù thế nào cũng không phải bây giờ."
Đầy hai tai toàn là "tính, tính", mấy người ở đây có cảm giác họ sắp không nhận ra chữ này luôn. Nữ sinh và hai người bạn cảm thấy lúng túng, bọn họ cho rằng nhóm Trần Dương gặp phải tình cảnh giống họ, ai ngờ là đạo sĩ giả, ngay cả cải trang cũng rất giả tạo.
Trần Dương liếc mắt là biết ba người kia xem họ là bọn lừa đảo, cậu cũng không cảm thấy bị xúc phạm, không thèm để ý nói: "Trong vòng một tháng gần đây đụng phải kiếp sát, không phải tử kiếp, đã tránh được. Nhưng hiện tại vẫn còn một tiểu kiếp sát, hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng. Cô biết ngày sinh của hai người bạn đã qua đời không?"
Nữ sinh lộ vẻ cảnh giác, ngượng ngùng cười: "Tôi không rõ lắm, xin lỗi đã quấy rầy. Chúng tôi còn phải trả phòng, đi trước đây." Hai người bạn của cô đã sớm xoay người đi, vừa đi vừa nhỏ giọng cằn nhằn.
Trần Dương không ngẩng đầu lên nhưng gọi nữ sinh kia lại: "Cô tên gì?"
Cô hơi sửng sốt, sau đó trả lời: "Trịnh Tiểu Vũ."
Cậu nói bát tự của cô cho Ngỗi Tuyên, sau đó hỏi tiếp: "Hai người bạn của cô tên gì?"
Trịnh Tiểu Vũ không kịp phản ứng đã trả lời theo phản xạ. Sau đó cô mới kịp nhận ra, lập tức lo lắng bất an, vội vàng đứng dậy bỏ đi, vừa đi được vài bước bỗng nghe một giọng nói thản nhiên mà ôn hòa phía sau.
"Ngỗi Tuyên, tính được không?"
"Không thành vấn đề."
Cô bé nhắm mắt, hai tay đặt trước ngực bấm ngón tay làm phép rất quỷ dị, miệng lầm bầm mấy chữ khó hiểu, vừa tối nghĩa vừa kỳ quái, ngay cả khẩu âm cũng không ai nhận ra. Một lát sau, cô bé mở choàng mắt: "Trần Tiểu Dương, em tính được rồi."
"Thế nào?"
"Mệnh không nên tuyệt."
Oa Oa kề sát vào tai Trần Dương, ghen tỵ nói: "Em cũng biết tính mà."
Cậu trấn an xoa đầu Oa Oa, búp bê lại bị dỗ dành vui vẻ. Trịnh Tiểu Vũ theo phản xạ nhìn qua, chỉ thấy một con búp bê xấu xí rất quái dị. Con búp bê này khác một trời một vực với con búp bê tinh xảo mà Ngỗi Tuyên đang ôm trong lòng, thế nhưng nó khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Trịnh Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào Oa Oa, đột nhiên trông thấy con mắt đen thui quỷ dị của búp bê chuyển động, Trịnh Tiểu Vũ sởn tóc gáy. Thế nhưng khi cô nhìn kỹ lại thì không phát hiện có gì bất thường, như là cô vừa bị ảo giác vậy. Cô hơi hoảng hốt, bỗng nghe Trần Dương nói: "Bạn của cô mệnh không nên tuyệt, thế nhưng lại qua đời ngoài ý muốn, chứng tỏ rất có thể cô cũng bị Thần Sát có ý thức theo dõi."
"... Cái gì Thần Sát?" Trịnh Tiểu Vũ vừa hoàn hồn liền nghe thấy một danh từ xa lạ mà cô không hiểu.
Trần Dương dừng một chút rồi nói tiếp: "Trong lý giải của cô thì chính là Tử Thần."
Trịnh Tiểu Vũ ngồi xuống lần nữa, sửng sốt một lúc rồi mới nói: "Vậy là các anh cũng tin Tử Thần tồn tại, nó lẩn trốn xung quanh, luôn theo dõi chúng ta, từng giây từng phút tạo ra các tai nạn giết chết chúng ta."
Cậu không cố gắng giải thích Tử Thần và Thần Sát khác nhau, xem ra đối với Trịnh Tiểu Vũ, hai chữ Tử Thần còn dễ hiểu hơn. Cậu nói tiếp: "Mạng của cô không đến đường cùng."
Trịnh Tiểu Vũ cười nói: "Nhưng lưỡi hãi đã treo ngay cổ họng tôi rồi."
"Không phải không có cách." Cậu vươn tay về phía camera của cô: "Không phải nói hình mới chụp rất rõ sao? Đưa tôi xem, tìm ra Thần Sát rồi giết chết nó thì mọi người có thể sống sót."
Trịnh Tiểu Vũ trợn tròn mắt, dường như nghe thấy một chuyện gì đó cực kỳ khó khăn: "Anh muốn giết Tử Thần? Sao có thể?"
Trương Cầu Đạo lên tiếng: "Nên hiểu rõ hệ thống quỷ thần Đạo gia trong nước. Trong nước không có Tử Thần, Thần Sát cũng không phải là Tử Thần. Cô không giết được không có nghĩa là người khác cũng không giết được."
Trịnh Tiểu Vũ cười ngượng: "Tôi...Chúng ta xem hình trước đi." Cô nhanh nhẹn bấm mở mấy tấm hình vừa chụp trong máy: "Thật ra tôi cũng chụp được mấy tai nạn thoạt nhìn như ngoài ý muốn lần trước. Hơn nữa gần đây luôn gặp tai nạn, đôi khi đi ra ngoài một chuyến cũng bị hai tai nạn. Tôi luôn cảm thấy kỳ quái thì chụp được ảnh."
Trần Dương cầm máy chụp hình, ấn phím back xem những tấm ảnh cũ, còn phóng to ra. Mọi người tụ lại xem, trái lại đương sự là Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi vẫn ngồi yên không động. Ngỗi Tuyên chen vào lòng Trần Dương, Đại Béo nhảy lên lưng ghế sô pha ghé đầu vào, suýt chút nữa đè bẹp Oa Oa.
Độ Sóc chỉ tấm hình chụp đế treo đèn chùm: "Phóng to chỗ này."
Cậu nghe lời phóng to tấm ảnh, trên đế treo đèn chùm có mấy cái tắc kê nở. Trịnh Tiểu Vũ chụp tất cả năm tấm hình, có tấm quá sáng, có tấm chỉnh ống kính không chuẩn, chỉ có một tấm duy nhất là chụp rõ, nhưng sau khi phóng to, đế treo đèn lại không có gì lạ như trước.
Ngỗi Tuyên tò mò nói: "Chẳng có gì cả? Ồ? Hình như rớt một con ốc."
Cô bé vừa dứt lời, trong góc đại sảnh bỗng có một tắc kê nở lăn ra, mũi nhọn sắc bén.
Độ Sóc lên tiếng: "Tấm này chụp trước khi xảy ra tai nạn, mở tấm chụp sàn nhà đi."
Trần Dương chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu tìm tấm hình chụp trước, lúc này người đàn ông kia chưa bị đèn chùm cẩm thạch nện chết, hắn đầy vẻ tức giận cầm con dao trong tay. Trên sàn nhà có một vũng nước, hắn không chú ý bị té ngã. Phóng to vũng nước thì thấy hình ảnh phản chiếu của cái đèn chùm.
Phía trên cái đèn mơ hồ có một bóng người màu đen, Ngỗi Tuyên lên tiếng: "Thần Sát?"
Trần Dương tiếp lời: "Hẳn là Thần Sát." Tên Thần Sát rút cái tắc kê nở treo đèn chùm, khiến cái đèn nặng cả trăm cân đập chết gã đàn ông đang có ý giết người kia. Sau khi hành động, Thần Sát lập tức biến mất.
Keng keng.
Tiếng động trên sàn nhà nhỏ đến nói không ai nghe thấy, một tắc kê nở lăn lăn nhanh như chớp, cuối cùng dừng ngay cạnh chân ghế. Một đứa bé vừa vỗ tay vừa cười hi hi ha ha chạy tới, cậu bé đá trúng tắc kê, thấy nó lăn trên sàn nhà, cậu bé càng cười vui bẻ. Cha mẹ cậu bé thấy thế bèn bế bé lên hôn hai cái rồi ôn hòa cười nói: "Tiểu bảo bối, có chuyện gì mà vui vẻ thế?"
Khách sạn đã dọn dẹp đại sảnh sạch sẽ, cảnh sát liên tục ra vào, rất đông người trả phòng. Những người đã đặt phòng vừa đến chưa biết tình hình, đang ngồi chờ trong đại sảnh.
Lúc này khách sạn đã trở lại bình thường như trước, yên ổn giống như hồ nước không một gợn sóng. Một tắc kê lăn xuống hồ, dù không bắn bọt nước tung tóe nhưng nó phá hỏng giây phút yên ổn này, sau đó tất cả đồng loạt dịch chuyển như một hàng Domino.
Một doanh nhân đang gọi điện thoại không chú ý đến sàn nhà trơn bóng dưới chân đột nhiên xuất hiện một cái tắc kê, giày da đá trúng tắc kê, nó tiếp tục lăn về phía trước.
Trịnh Tiểu Vũ và hai người bạn là Trình Hỉ và Đinh Thăng đang đi về phía thang máy. Trình Hỉ vừa đi vừa nói: "Bọn họ giả rất giống. Còn cái gì mà đưa bát tự có thể đoán mệnh, so với mấy người mù coi bói trong hẻm nhỏ thì không chuyên nghiệp bằng. Ít nhất người ta giả mù."
Đinh Thăng lo lắng đầy mặt: "Chúng ta có chết không?"
Trình Hỉ nói: "Cậu tin lời Trịnh Tiểu Vũ? Tôi đã nói với cậu rồi, đây chỉ là một loạt sự cố. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện trùng hợp, liên hệ chuyện này với chuyện kia thì cho là tìm được quy luật. Thật ra làm gì có quy luật. Xác suất trùng hợp chỉ là một phần nghìn tỷ, ít đến nỗi không được tính."
Đinh Thăng nói tiếp: "Nếu như chúng ta nằm trong số ít đó thì sao?"
Trình Hỉ trợn mắt: "Sao cậu không nói trúng số? Chí ít trúng số còn có xác suất cao hơn."
Cô vừa đi vừa trợn mắt nói chuyện với Đinh Thăng, không chú ý thấy chiếc xe vệ sinh trước mặt nên va phải nó, đau đến nỗi cô nhăn mặt nhăn mày. Cô tức giận đá chiếc xe một cái, ai ngờ gót giày cao gót bị kẹt vào xe không rút ra được.
"Đinh Thăng, mau đến giúp tôi."
Đinh Thăng rút chiếc giày ra giúp Trình Hỉ, cô mang vào đi vài bước bỗng bị trẹo một cái, cúi đầu nhìn thì ra gót giày đã gãy. Cô tức giận không thôi, dứt khoát cởi giày đi chân trần, còn tiện tay ném gót giày bị gãy vào thùng rác. Cô vừa đi đến thang máy vừa cằn nhằn: "Lầu sáu? Thật phiền phức."
Trình Hỉ không chú ý thấy gót giày kia ném không trúng vào thùng rác mà rơi ra ngoài, lăn vài vòng mới dừng lại. Cái tắc kê đã lăn đến trước mặt cô, dừng cách thang máy khoảng 30cm. Dì dọn vệ sinh đi ra khỏi toilet, vắt khăn mặt lên xe vệ sinh rồi đẩy xe về phía thang máy. Bà không chú ý thấy gót giày cao gót bị gãy vừa tròn vừa mảnh dưới chân, vừa đạp lên liền bị trượt chân, cả người mất thăng bằng nhào về phía xe vệ sinh, đẩy nó về phía trước, ngay hướng Trình Hỉ đang định đi vào thang máy.
Cô hét lên chói tai, quần áo bị dính dơ khiến cô bực bội không thôi bèn đứng sát vào thang máy. Trình Hỉ nổi giận đùng đùng, không để ý thấy cửa thang máy sau lưng sắp đóng lại: "Dì có mắt không vậy? Không thấy đường sao?"
Trình Hỉ theo bản năng lùi ra sau, tay thì đẩy chiếc xe vệ sinh ra xa khỏi người, chân trần bỗng giẫm phải cái tắc kê khiến cô đau điếng, theo bản năng vung chân đá trúng chiếc xe vệ sinh. Vì cú đá của cô mà cái máy hút bụi để phía trên xe rơi xuống trúng ngay đầu cô, khiến cô lảo đảo ngã ra sau. Cửa thang máy đụng vào người thì vốn nên mở ra lại, thế nhưng lúc này cánh cửa thang máy vẫn đóng lại, Trình Hỉ bị kẹp nửa người trong thang máy, nửa người vẫn còn bên ngoài, thang máy từ từ đi lên, kéo theo cả cô cách xa mặt đất.
Trình Hỉ hoảng sợ hét lớn, Đinh Thăng ôm lấy nửa người kẹt bên ngoài của cô lớn tiếng kêu cứu. Trịnh Tiểu Vũ nghe tiếng hét quay đầu nhìn sang, vừa thấy lập tức gào lên: "Trình Hỉ!"
Nhóm Trần Dương biến sắc, vội vọt qua sô pha chạy đến. Mọi người đẩy mở cửa thang máy cứu được Trình Hỉ. Cô bị kẹp bị thương vẫn chưa hoàn hồn, còn thang máy vẫn đi lên như cũ. Trong chớp mắt khi cửa thang máy đóng lại, Trần Dương trông thấy một cái bóng màu đen bên trong.
Giám đốc khách sạn nghe tiếng chạy tới, vừa đến lập tức ngất xỉu. Vừa mới xảy ra sự cố với cái đèn chùm, bây giờ thang máy lại có sự cố, hắn không muốn đối mặt với hiện thực.
"Không thể nào là ngoài ý muốn." Dường như nhớ lại chuyện này khiến nữ sinh vẫn sợ hãi, cô hơi kích động: "Chắc chắn là một âm mưu giết người! Chúng tôi là người thường không thể chống lại được, bị Tử Thần trêu chọc, cho rằng tìm được đường sống trong chỗ chết, ai ngờ phía trước là đường cùng. Anh có biết hai người bạn của tôi chết thế nào không? Một người bị chó cắn chết! Anh có thấy chuyện này quá hoang đường không? Hắn không chết vì tai nạn xe cộ mà chết vì hàm răng bén nhọn của một con chó điên. Trong vòng một tuần ngắn ngủi, năm người may mắn thoát chết chỉ còn lại hai, tất cả đều chết vì tai nạn bất ngờ."
Trần Dương vừa nói vừa móc di động trong túi ra: "Vậy nên mấy cô cậu bắt đầu điều tra tai nạn xe một tháng trước, tra đến người đàn ông vừa bị đèn chùm nện chết kia, mục đích là tìm cách giải cứu bản thân?"
Nữ sinh gật đầu: "Đúng vậy. Chúng tôi cần phải tìm hiểu trình tự dẫn đến tử vong, sau đó phá vỡ quy tắc của nó?"
Trần Dương dừng lại: "Phá vỡ quy tắc?"
Nữ sinh khẳng định nói: "Không sai. Trong "Tử Thần tới" có nói tử vong có trình tự, chỉ cần phá vỡ trình tự đó, thay đổi quy tắc là chúng tôi có thể sống sót."
"Nếu đúng là có Tử Thần, nó muốn giết thì giết, còn bị trình tự làm khó sao?"
Nữ sinh bị nghẹn, cô ngập ngừng nói: "Trong phim nói vậy."
Mã Sơn Phong lắc đầu thở dài: "Đây là hiện thực, không phải phim ảnh. Nếu Tử Thần thật sự muốn tạo ra tai nạn bất ngờ lấy mạng mọi người thì sao nó có thể để trình tự tử vong làm khó? Huống hồ không phải trình tự tử vong mà mọi người nói là do "Tử Thần" quy định sao? Sao cháu bảo đảm thành công phá vỡ quy tắc là có thể sống sót?"
Nữ sinh và hai người bạn nghe vậy, mặt mày lập tức trắng bệch đầy tuyệt vọng. Cô lẩm bẩm nói: "Chúng ta nên làm gì bây giờ? Chúng ta không muốn chết."
Cô ngẩng đầu nhìn nhóm Trần Dương vẫn trấn định, hiếu kỳ nói: "Tử vong ở ngay phía trước mà mọi người không sợ sao? Tôi quan sát thấy, người này suýt bị giết vài lần. Anh đang bị theo dõi."
Khấu Tuyên Linh nghe vậy ngẩng đầu lên, tự tin cười nói: "Tôi không sợ. Người yêu và các bạn sẽ cứu tôi."
Lục Tu Chi nắm chặt tay hắn, nhỏ giọng phụ họa: "Chắc chắn sẽ cứu em."
Trần Dương bấm mở app Máy tính tử vong, nói với nữ sinh và hai người bạn của cô: "Nói ngày giờ sinh của mọi người cho tôi biết, tôi tính thử xem."
Gương mặt hai người bạn kia đầy nghi ngờ, nữ sinh cầm máy chụp hình cũng bán tin bán nghi nhưng cuối cùng cũng nói ngày sinh cho cậu biết: "Tôi không biết tính bát tự."
Trần Dương lắc đầu: "Không sao, để tôi tính." Chỉ cần biết ngày sinh là được, cậu lại nói tiếp: "Biết giờ sinh không?"
Nữ sinh hơi sửng sốt, sau đó lập tức đáp: "Biết." Cô nói canh giờ, đại khái là rạng sáng.
Trần Dương tính bát tự của cô xong rồi nhập vào app Máy tính tử vong, Trương Cầu Đạo thấy thế bèn hỏi: "Anh muốn tính ngày chết của họ à?"
Cậu lắc đầu: "Không phải. Anh muốn xem họ có gặp năm hạn không. Nhìn tướng mạo thì họ không phải là người đoản mệnh, vậy nên anh muốn biết có phải họ gặp năm hạn đụng sát, vừa lúc bị Thần Sát quấn lấy."
Khấu Tuyên Linh hỏi: "Ứng dụng này còn có thể đoán mệnh?"
Trần Dương không ngẩng đầu lên mà đáp: "Có thể. Anh vào phần cài đặt trong app, chuyển thành ứng dụng đoán mệnh."
Máy tính tử vong chỉ là một hình thức của ứng dụng, dùng để tính ngày chết, thế nhưng số mệnh của một người thay đổi khôn lường, nói không chừng trùng hợp giành được đường sống là có thể sống đến trăm tuổi. Vậy nên nói đúng ra, Máy tính tử vong chỉ tính ra đại nạn sống chết mà người nào đó sắp đối mặt.
Trương Cầu Đạo lại hỏi: "Cái gì cũng tính được hả?"
Trần Dương trả lời: "Ừ, tính được hết, còn rất chuẩn."
Cậu vừa dứt lời, những người khác lập tức lấy di động ra, ấn mở app Máy tính tử vong. Trương Cầu Đạo xem nhân duyên, Khấu Tuyên Linh tính xem hắn có thuận lợi thăng lên thiên sư Tam Động Ngũ Lôi hay không. Vợ chồng Mã Sơn Phong thì tính xem gần đây họ có cầu gì được nấy không, nhưng vì vậy mà hai người bắt đầu khắc khẩu.
Thím Mã véo lỗ tai Mã Sơn Phong: "Có phải ông lại giấu tiền riêng không?" Mã Sơn Phong cứng cổ không trả lời, sau đó lại chất vấn quan hệ của thím Mã và ông lão mà bà thường nhảy quảng trường chung: "Không có quan hệ gì sao ông ta lại khuyến khích bà tham gia buổi biểu diễn tiệc tối ở cư xá?"
Thừa dịp hai người cãi nhau, Ngỗi Tuyên lấy di động của họ nhập câu hỏi, sau đó kinh hỉ nói: "Đúng là rất chuẩn, gần giống mình tự tính quẻ."
Cơ Khương nhích lại gần nhìn xem cô bé tính được gì, là quẻ cát. Cô cười nói: "Chúc mừng tiểu chủ nhân."
Sau đó cô hỏi Ngỗi Tuyên để cô tính một lần được không, bé lập tức đưa di động cho cô. Trong lòng Cơ Khương có rất nhiều câu hỏi, nghĩ tới nghĩ lui bèn hỏi xem có thể cứu vớt thẩm mỹ của Ngỗi Tuyên hay không. Kết quả là hung, gương mặt xinh đẹp Cơ Khương lập tức đầy vẻ hốt hoảng sợ hãi.
Ngỗi Tuyên đung đưa cẳng chân, không phát hiện tâm trạng suy sụp của Cơ Khương. Cô bé tính xem chuyện bé để bạn học làm bài tập về nhà thay có bị bại lộ không, sau này có bị Trần Tiểu Dương phát hiện hay không. Kết quả quẻ tượng là cát khiến bé vui vẻ không thôi.
Lục Tu Chi nói với Khấu Tuyên Linh: "Cho anh mượn tính thử xem."
"Anh muốn tính cái gì?"
Lục Tu Chi nhìn hắn chằm chằm: "Tính xem khi nào thì em gả cho anh."
Gương mặt Khấu Tuyên Linh hơi nóng lên: "Tính mấy chuyện này vô ích thôi, dù sao cũng do em quyết định."
"Vậy em nói xem, lúc nào tính?"
"Dù thế nào cũng không phải bây giờ."
Đầy hai tai toàn là "tính, tính", mấy người ở đây có cảm giác họ sắp không nhận ra chữ này luôn. Nữ sinh và hai người bạn cảm thấy lúng túng, bọn họ cho rằng nhóm Trần Dương gặp phải tình cảnh giống họ, ai ngờ là đạo sĩ giả, ngay cả cải trang cũng rất giả tạo.
Trần Dương liếc mắt là biết ba người kia xem họ là bọn lừa đảo, cậu cũng không cảm thấy bị xúc phạm, không thèm để ý nói: "Trong vòng một tháng gần đây đụng phải kiếp sát, không phải tử kiếp, đã tránh được. Nhưng hiện tại vẫn còn một tiểu kiếp sát, hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng. Cô biết ngày sinh của hai người bạn đã qua đời không?"
Nữ sinh lộ vẻ cảnh giác, ngượng ngùng cười: "Tôi không rõ lắm, xin lỗi đã quấy rầy. Chúng tôi còn phải trả phòng, đi trước đây." Hai người bạn của cô đã sớm xoay người đi, vừa đi vừa nhỏ giọng cằn nhằn.
Trần Dương không ngẩng đầu lên nhưng gọi nữ sinh kia lại: "Cô tên gì?"
Cô hơi sửng sốt, sau đó trả lời: "Trịnh Tiểu Vũ."
Cậu nói bát tự của cô cho Ngỗi Tuyên, sau đó hỏi tiếp: "Hai người bạn của cô tên gì?"
Trịnh Tiểu Vũ không kịp phản ứng đã trả lời theo phản xạ. Sau đó cô mới kịp nhận ra, lập tức lo lắng bất an, vội vàng đứng dậy bỏ đi, vừa đi được vài bước bỗng nghe một giọng nói thản nhiên mà ôn hòa phía sau.
"Ngỗi Tuyên, tính được không?"
"Không thành vấn đề."
Cô bé nhắm mắt, hai tay đặt trước ngực bấm ngón tay làm phép rất quỷ dị, miệng lầm bầm mấy chữ khó hiểu, vừa tối nghĩa vừa kỳ quái, ngay cả khẩu âm cũng không ai nhận ra. Một lát sau, cô bé mở choàng mắt: "Trần Tiểu Dương, em tính được rồi."
"Thế nào?"
"Mệnh không nên tuyệt."
Oa Oa kề sát vào tai Trần Dương, ghen tỵ nói: "Em cũng biết tính mà."
Cậu trấn an xoa đầu Oa Oa, búp bê lại bị dỗ dành vui vẻ. Trịnh Tiểu Vũ theo phản xạ nhìn qua, chỉ thấy một con búp bê xấu xí rất quái dị. Con búp bê này khác một trời một vực với con búp bê tinh xảo mà Ngỗi Tuyên đang ôm trong lòng, thế nhưng nó khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Trịnh Tiểu Vũ nhìn chằm chằm vào Oa Oa, đột nhiên trông thấy con mắt đen thui quỷ dị của búp bê chuyển động, Trịnh Tiểu Vũ sởn tóc gáy. Thế nhưng khi cô nhìn kỹ lại thì không phát hiện có gì bất thường, như là cô vừa bị ảo giác vậy. Cô hơi hoảng hốt, bỗng nghe Trần Dương nói: "Bạn của cô mệnh không nên tuyệt, thế nhưng lại qua đời ngoài ý muốn, chứng tỏ rất có thể cô cũng bị Thần Sát có ý thức theo dõi."
"... Cái gì Thần Sát?" Trịnh Tiểu Vũ vừa hoàn hồn liền nghe thấy một danh từ xa lạ mà cô không hiểu.
Trần Dương dừng một chút rồi nói tiếp: "Trong lý giải của cô thì chính là Tử Thần."
Trịnh Tiểu Vũ ngồi xuống lần nữa, sửng sốt một lúc rồi mới nói: "Vậy là các anh cũng tin Tử Thần tồn tại, nó lẩn trốn xung quanh, luôn theo dõi chúng ta, từng giây từng phút tạo ra các tai nạn giết chết chúng ta."
Cậu không cố gắng giải thích Tử Thần và Thần Sát khác nhau, xem ra đối với Trịnh Tiểu Vũ, hai chữ Tử Thần còn dễ hiểu hơn. Cậu nói tiếp: "Mạng của cô không đến đường cùng."
Trịnh Tiểu Vũ cười nói: "Nhưng lưỡi hãi đã treo ngay cổ họng tôi rồi."
"Không phải không có cách." Cậu vươn tay về phía camera của cô: "Không phải nói hình mới chụp rất rõ sao? Đưa tôi xem, tìm ra Thần Sát rồi giết chết nó thì mọi người có thể sống sót."
Trịnh Tiểu Vũ trợn tròn mắt, dường như nghe thấy một chuyện gì đó cực kỳ khó khăn: "Anh muốn giết Tử Thần? Sao có thể?"
Trương Cầu Đạo lên tiếng: "Nên hiểu rõ hệ thống quỷ thần Đạo gia trong nước. Trong nước không có Tử Thần, Thần Sát cũng không phải là Tử Thần. Cô không giết được không có nghĩa là người khác cũng không giết được."
Trịnh Tiểu Vũ cười ngượng: "Tôi...Chúng ta xem hình trước đi." Cô nhanh nhẹn bấm mở mấy tấm hình vừa chụp trong máy: "Thật ra tôi cũng chụp được mấy tai nạn thoạt nhìn như ngoài ý muốn lần trước. Hơn nữa gần đây luôn gặp tai nạn, đôi khi đi ra ngoài một chuyến cũng bị hai tai nạn. Tôi luôn cảm thấy kỳ quái thì chụp được ảnh."
Trần Dương cầm máy chụp hình, ấn phím back xem những tấm ảnh cũ, còn phóng to ra. Mọi người tụ lại xem, trái lại đương sự là Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi vẫn ngồi yên không động. Ngỗi Tuyên chen vào lòng Trần Dương, Đại Béo nhảy lên lưng ghế sô pha ghé đầu vào, suýt chút nữa đè bẹp Oa Oa.
Độ Sóc chỉ tấm hình chụp đế treo đèn chùm: "Phóng to chỗ này."
Cậu nghe lời phóng to tấm ảnh, trên đế treo đèn chùm có mấy cái tắc kê nở. Trịnh Tiểu Vũ chụp tất cả năm tấm hình, có tấm quá sáng, có tấm chỉnh ống kính không chuẩn, chỉ có một tấm duy nhất là chụp rõ, nhưng sau khi phóng to, đế treo đèn lại không có gì lạ như trước.
Ngỗi Tuyên tò mò nói: "Chẳng có gì cả? Ồ? Hình như rớt một con ốc."
Cô bé vừa dứt lời, trong góc đại sảnh bỗng có một tắc kê nở lăn ra, mũi nhọn sắc bén.
Độ Sóc lên tiếng: "Tấm này chụp trước khi xảy ra tai nạn, mở tấm chụp sàn nhà đi."
Trần Dương chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu tìm tấm hình chụp trước, lúc này người đàn ông kia chưa bị đèn chùm cẩm thạch nện chết, hắn đầy vẻ tức giận cầm con dao trong tay. Trên sàn nhà có một vũng nước, hắn không chú ý bị té ngã. Phóng to vũng nước thì thấy hình ảnh phản chiếu của cái đèn chùm.
Phía trên cái đèn mơ hồ có một bóng người màu đen, Ngỗi Tuyên lên tiếng: "Thần Sát?"
Trần Dương tiếp lời: "Hẳn là Thần Sát." Tên Thần Sát rút cái tắc kê nở treo đèn chùm, khiến cái đèn nặng cả trăm cân đập chết gã đàn ông đang có ý giết người kia. Sau khi hành động, Thần Sát lập tức biến mất.
Keng keng.
Tiếng động trên sàn nhà nhỏ đến nói không ai nghe thấy, một tắc kê nở lăn lăn nhanh như chớp, cuối cùng dừng ngay cạnh chân ghế. Một đứa bé vừa vỗ tay vừa cười hi hi ha ha chạy tới, cậu bé đá trúng tắc kê, thấy nó lăn trên sàn nhà, cậu bé càng cười vui bẻ. Cha mẹ cậu bé thấy thế bèn bế bé lên hôn hai cái rồi ôn hòa cười nói: "Tiểu bảo bối, có chuyện gì mà vui vẻ thế?"
Khách sạn đã dọn dẹp đại sảnh sạch sẽ, cảnh sát liên tục ra vào, rất đông người trả phòng. Những người đã đặt phòng vừa đến chưa biết tình hình, đang ngồi chờ trong đại sảnh.
Lúc này khách sạn đã trở lại bình thường như trước, yên ổn giống như hồ nước không một gợn sóng. Một tắc kê lăn xuống hồ, dù không bắn bọt nước tung tóe nhưng nó phá hỏng giây phút yên ổn này, sau đó tất cả đồng loạt dịch chuyển như một hàng Domino.
Một doanh nhân đang gọi điện thoại không chú ý đến sàn nhà trơn bóng dưới chân đột nhiên xuất hiện một cái tắc kê, giày da đá trúng tắc kê, nó tiếp tục lăn về phía trước.
Trịnh Tiểu Vũ và hai người bạn là Trình Hỉ và Đinh Thăng đang đi về phía thang máy. Trình Hỉ vừa đi vừa nói: "Bọn họ giả rất giống. Còn cái gì mà đưa bát tự có thể đoán mệnh, so với mấy người mù coi bói trong hẻm nhỏ thì không chuyên nghiệp bằng. Ít nhất người ta giả mù."
Đinh Thăng lo lắng đầy mặt: "Chúng ta có chết không?"
Trình Hỉ nói: "Cậu tin lời Trịnh Tiểu Vũ? Tôi đã nói với cậu rồi, đây chỉ là một loạt sự cố. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện trùng hợp, liên hệ chuyện này với chuyện kia thì cho là tìm được quy luật. Thật ra làm gì có quy luật. Xác suất trùng hợp chỉ là một phần nghìn tỷ, ít đến nỗi không được tính."
Đinh Thăng nói tiếp: "Nếu như chúng ta nằm trong số ít đó thì sao?"
Trình Hỉ trợn mắt: "Sao cậu không nói trúng số? Chí ít trúng số còn có xác suất cao hơn."
Cô vừa đi vừa trợn mắt nói chuyện với Đinh Thăng, không chú ý thấy chiếc xe vệ sinh trước mặt nên va phải nó, đau đến nỗi cô nhăn mặt nhăn mày. Cô tức giận đá chiếc xe một cái, ai ngờ gót giày cao gót bị kẹt vào xe không rút ra được.
"Đinh Thăng, mau đến giúp tôi."
Đinh Thăng rút chiếc giày ra giúp Trình Hỉ, cô mang vào đi vài bước bỗng bị trẹo một cái, cúi đầu nhìn thì ra gót giày đã gãy. Cô tức giận không thôi, dứt khoát cởi giày đi chân trần, còn tiện tay ném gót giày bị gãy vào thùng rác. Cô vừa đi đến thang máy vừa cằn nhằn: "Lầu sáu? Thật phiền phức."
Trình Hỉ không chú ý thấy gót giày kia ném không trúng vào thùng rác mà rơi ra ngoài, lăn vài vòng mới dừng lại. Cái tắc kê đã lăn đến trước mặt cô, dừng cách thang máy khoảng 30cm. Dì dọn vệ sinh đi ra khỏi toilet, vắt khăn mặt lên xe vệ sinh rồi đẩy xe về phía thang máy. Bà không chú ý thấy gót giày cao gót bị gãy vừa tròn vừa mảnh dưới chân, vừa đạp lên liền bị trượt chân, cả người mất thăng bằng nhào về phía xe vệ sinh, đẩy nó về phía trước, ngay hướng Trình Hỉ đang định đi vào thang máy.
Cô hét lên chói tai, quần áo bị dính dơ khiến cô bực bội không thôi bèn đứng sát vào thang máy. Trình Hỉ nổi giận đùng đùng, không để ý thấy cửa thang máy sau lưng sắp đóng lại: "Dì có mắt không vậy? Không thấy đường sao?"
Trình Hỉ theo bản năng lùi ra sau, tay thì đẩy chiếc xe vệ sinh ra xa khỏi người, chân trần bỗng giẫm phải cái tắc kê khiến cô đau điếng, theo bản năng vung chân đá trúng chiếc xe vệ sinh. Vì cú đá của cô mà cái máy hút bụi để phía trên xe rơi xuống trúng ngay đầu cô, khiến cô lảo đảo ngã ra sau. Cửa thang máy đụng vào người thì vốn nên mở ra lại, thế nhưng lúc này cánh cửa thang máy vẫn đóng lại, Trình Hỉ bị kẹp nửa người trong thang máy, nửa người vẫn còn bên ngoài, thang máy từ từ đi lên, kéo theo cả cô cách xa mặt đất.
Trình Hỉ hoảng sợ hét lớn, Đinh Thăng ôm lấy nửa người kẹt bên ngoài của cô lớn tiếng kêu cứu. Trịnh Tiểu Vũ nghe tiếng hét quay đầu nhìn sang, vừa thấy lập tức gào lên: "Trình Hỉ!"
Nhóm Trần Dương biến sắc, vội vọt qua sô pha chạy đến. Mọi người đẩy mở cửa thang máy cứu được Trình Hỉ. Cô bị kẹp bị thương vẫn chưa hoàn hồn, còn thang máy vẫn đi lên như cũ. Trong chớp mắt khi cửa thang máy đóng lại, Trần Dương trông thấy một cái bóng màu đen bên trong.
Giám đốc khách sạn nghe tiếng chạy tới, vừa đến lập tức ngất xỉu. Vừa mới xảy ra sự cố với cái đèn chùm, bây giờ thang máy lại có sự cố, hắn không muốn đối mặt với hiện thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất