Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 96: Máy tính tử vong

Trước Sau
Trương Cầu Đạo nằm trên giường bệnh ba ngày, Mao Tiểu Lỵ yên lặng chăm sóc hắn ba ngày. Trương Cầu Đạo vui sướng, mua chuộc những người còn lại trong phân cục cho hắn nằm trên giường bệnh một tuần. Ngoại trừ Mao Tiểu Lỵ, ai cũng tụ tập đông đủ, gồm cả Ngỗi Tuyên.

Mã Sơn Phong che hai tai cô bé, trách cứ nói: "Cháu như vậy sẽ dạy hư cháu gái của chú."

Ngỗi Tuyên thỏ thẻ: "Ông nội, cháu vẫn nghe được."

"Ngoan, cháu phải giả vờ không nghe thấy. Xùy xùy bay đi, không nghe thấy gì hết."

Ngỗi Tuyên gật đầu: "Dạ, xùy xùy bay đi, cháu không nghe thấy gì hết."

Trần Dương nhìn hai ông cháu: "Hai người nhận người thân rồi à?"

Lúc cậu về đến phân cục, trông thấy Ngỗi Tuyên mặc một cái váy hoa liền thân màu hồng nhạt, phong cách từ tiểu tiên nữ biến thành cháu gái của ông bà, trong chớp mắt cậu hơi ngơ ngác, sau khi thấy vẻ mặt tuyệt vọng và chết lặng của Cơ Khương, cậu lại thấy được an ủi chút đỉnh. Cũng may Ngỗi Tuyên không bị nuôi béo, ít nhiều gì cũng còn may.

Cô bé lên tiếng: "Ông nội nói muốn nhận em làm cháu gái, em nói muốn hỏi ý kiến của anh. Trần Tiểu Dương, anh có đồng ý không?"

Mã Sơn Phong ngẩng đầu lên, lần đầu tiên lạnh lùng đối mặt với Trần Dương.

Trần Dương: "..."

Tâm trạng của cậu rất phức tạp: "Ngỗi Tuyên, hứa với anh, dù em nhận chú Mã là ông nội cũng tuyệt đối không được từ bỏ thẩm mỹ riêng của em. Giao chuyện ăn mặc hàng ngày cho Cơ Khương, em không thể cướp công việc của cô ấy."

Cơ Khương nghe vậy đầy biết ơn nhìn Trần Dương, cô nói với Ngỗi Tuyên: "Sáng sớm hàng ngày chú và thím Mã đều phải đến chải đầu, chuẩn bị quần áo cho em, không dễ dàng, em không thể quá ích kỷ."

Ngỗi Tuyên lộ vẻ do dự, nói thật cô bé thích ông bà Mã chuẩn bị quần áo cho bé, đương nhiên cũng thích Cơ Khương chuẩn bị. Trong thời gian ngắn, cô bé do dự không quyết định được.

Chính vì cô bé do dự mà mọi người ở đây, đương nhiên trừ Mã Sơn Phong, đều có cảm giác thẩm mỹ của cô bé sắp trở nên vặn vẹo, vì vậy Khấu Tuyên Linh ngăn cản Mã Sơn Phong, Trần Dương và Cơ Khương đồng loạt tiến lên thuyết phục cô bé.

So với Mã Sơn Phong thì bé thích Trần Dương hơn, lập tức vui vẻ gật đầu đồng ý để Cơ Khương phụ trách chuyện ăn mặc hàng ngày. Đối với việc này, Mã Sơn Phong oán trách nhìn Trần Dương, Cơ Khương và Khấu Tuyên Linh. Về phương diện thẩm mỹ này, ba người vô cùng kiên định, tuyệt đối không để ông trộm mang quần áo đến.

Mã Sơn Phong rút giận lên người Trương Cầu Đạo: "Là đàn ông thì đàng hoàng thẳng thắn mà theo đuổi người ta, giả bộ bệnh cái gì?"

Trần Dương ngăn cản Trương Cầu Đạo đang định lên tiếng, cậu nói với Ngỗi Tuyên: "Em về làm bài tập đi."

Cô bé ấm ức nói đã làm xong hết bài tập rồi, cậu vẫn không thay đổi: "Hay là anh đăng ký cho em học đàn dương cầm, toán Olympic?"

Ngỗi Tuyên yên lặng ra khỏi phòng, Cơ Khương vội vàng theo sau. Chờ bé đi rồi, Trương Cầu Đạo mới lên tiếng: "Chú Mã, chú đừng sung sướng mà không hiểu nỗi khổ của người khác. Mấy người ở đây, ngoại trừ Ngỗi Tuyên và Cơ Khương, ai mà không có bạn đời?"

Mã Sơn Phong nói: "Vậy là có thể không từ thủ đoạn? Tóm lại không thể lừa gạt người khác, cháu hỏi mọi người ở đây xem, có ai lừa gạt nửa kia về nhà không!"

Trương Cầu Đạo nhìn Độ Sóc và Lục Tu Chi, hai người ho nhẹ vài tiếng, cúi đầu rút báo hoặc tạp chí ra xem. Đối với việc giấu diếm thân phận theo đuổi bà xã, họ không chột dạ, cả đời này không có khả năng chột dạ, trái lại còn hơi vui vẻ.

Độ Sóc và Lục Tu Chi im lặng làm Mã Sơn Phong có thêm tự tin: "Yêu một người sẽ đối xử chân thành với người đó, lừa dối sẽ mất đi sự tín nhiệm của đối phương. Mà giữa hai người, tin tưởng nhau là nhân tố quan trọng nhất, vậy nên, mau dậy mà bắt đầu theo đuổi người ta."

Trương Cầu Đạo không đứng dậy, có vẻ giác ngộ nói: "Chú Mã nói đúng, tín nhiệm là nhân tố quan trọng nhất giữa hai người, giữa vợ chồng càng quan trọng hơn." Nói xong hắn cầm di động đặt trên chăn, di động đang tạm ngừng trò chơi, hắn ấn ra mục tin nhắn: "Để không ảnh hưởng đến tình cảm của hai vợ chồng chú, cháu quyết định kể chuyện chú giấu tiền riêng cho thím Mã biết..."

Mã Sơn Phong cực kỳ linh hoạt không hề giống một "ông già" năm mươi tuổi, nhanh tay giật lấy di động của Trương Cầu Đạo bấm tắt khung tin nhắn, vô cùng ôn hòa nói: "Trên thực tế, trước khi chiếm được tình cảm thì cần một vài chiến lược, lừa gạt một cách thích hợp cũng là một trong những chiến lược. Chỉ cần vận dụng thỏa đáng là có thể xúc tiến tình cảm của nhau."

Khấu Tuyên Linh kéo cái ghế đến gần giường bệnh, vẫy vẫy mọi người: "Nào, qua đây thương lượng."

Trần Dương bị kéo qua, Mã Sơn Phong vốn ngồi gần giường rồi nên không cần di chuyển. Lục Tu Chi đứng khá xa nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Khấu Tuyên Linh không rời.

Lúc Trần Dương đi qua cũng mạnh mẽ kéo Độ Sóc đang ngồi trên sô pha vờ đọc báo, cậu ôm cánh tay hắn lôi đi. Trương Cầu Đạo hơi cay mắt, vì vậy hắn dời tầm mắt: "Tuần sau Hiệp hội Đạo giáo cử hành pháp hội giao lưu, tôi định đưa Tiểu Lỵ về Long Hổ Sơn..."

Trần Dương nhướng mày: "Nhanh vậy đã gặp cha mẹ chồng?"

Khấu Tuyên Linh: "Quá nhanh. Hai người định lúc nào bày tiệc rượu?"

Mã Sơn Phong lắc đầu, tính tính ngày rồi nói: "Tháng 10 không có ngày hoàng đạo thích hợp kết hôn, tháng 11 và tháng 12 thì có, có thể suy xét. Có điều kết hôn vậy thì gấp quá, để chú tính lại xem có ngày hoàng đạo nào thích hợp không."

Trương Cầu Đạo lên tiếng: "Cháu chỉ muốn đưa Tiểu Lỵ đến Long Hổ Sơn ngắm cảnh, xem nơi cháu sống mà thôi. Mọi người có thể không nghĩ nhanh như vậy không?"

Trần Dương hỏi lại: "Nhanh lắm sao? Tỏ tình, gặp gia đình hai bên, kết hôn, trong vòng hai tháng không được sao?"

Hắn trả lời: "Ai có thể giải quyết chuyện đại sự cả đời trong vòng hai tháng chứ?"

"Anh đây." Trần Dương chỉ vào cậu rồi ngẩng đầu nhìn Độ Sóc nói: "Đúng không lão Độ, hai ta gặp mặt khi đính hôn, gặp hai bên, trong vòng hai tháng xác định ngày kết hôn. Còn lão Khấu nữa, hai người họ cũng gặp nhau xấp xỉ hai tháng rồi hứa hẹn chung thân."

Khấu Tuyên Linh hơi xấu hổ, Lục Tu Chi thì cúi đầu cười cười nhìn hắn, bầu không khí giữa hai người vô cùng ngọt ngào.

Trương Cầu Đạo nghe Trần Dương nói như vậy, lại nhìn Khấu Tuyên Linh, mặt không thay đổi cười nhạt hai tiếng, tỏ vẻ tâm trạng khó chịu. Trường hợp của Trần Dương thật đúng với câu manh hôn ách gả, rùa nhìn hạt đậu xanh. Còn Khấu Tuyên Linh là đã đầu tư bồi dưỡng đối tượng từ nhỏ, khởi điểm không giống nhau sao có thể nói nhập làm một?

*Vương bát khán lục đậu - rùa nhìn hạt đậu xanh: ý nói mắt rùa chỉ to cỡ như hạt đậu, đặt hạt đậu xanh trước mắt nó thì trong mắt nó chỉ có hạt đậu xanh, chỉ có lựa chọn là "đậu xanh". Cũng có ý là hai người thích nhau, tâm đầu ý hợp, trong mắt chỉ có nhau.

*Manh hôn ách gả: trước khi cưới hai người chưa từng gặp mặt, chưa nói chuyện, một tập tục thời xưa. Manh là mù, ách là câm.

Lúc này Mã Sơn Phong chém một dao: "Chú và thím mấy đứa được mai mối làm quen, liếc mắt đã nhìn trúng. Nói chuyện một tháng, sau đó đính hôn rồi kết hôn, nếu không phải không chọn được ngày hoàng đạo, trong vòng hai tháng chú thím đã là vợ chồng rồi."

Hô hấp Trương Cầu Đạo hơi suy yếu, hắn lấy lại điện thoại trong tay ông, mở game ra chơi để lấy lại bình tĩnh: "Chúng ta không giống nhau."

Trần Dương lên tiếng: "Cũng đúng. Em và Tiểu Lỵ là đồng nghiệp ba năm rồi mà Tiểu Lỵ vẫn xem em là bạn bè."

Mã Sơn Phong lập tức nói: "Cục trưởng Trần, đừng nói lời đâm thẳng vào tim như vậy chứ, không phải hai năm trước Cầu Đạo và Tiểu Lỵ còn chưa thông suốt sao? Mọi người là vừa gặp đã yêu, còn Cầu Đạo và Tiểu Lỵ là lâu ngày sinh tình."

Khấu Tuyên Linh giơ tay: "Thật ra tôi và A Chi là lâu ngày sinh tình."

"À..." Trần Dương dài giọng, cố ý quét mắt qua lại giữa Khấu Tuyên Linh là Lục Tu Chi: "Lâu "ngày" sinh tình, hiểu."



Trương Cầu Đạo bấm mở game, điên cuồng chém giết một trận mới bình tĩnh lại được: "Được rồi, mọi người phối hợp với tôi một chút là được."

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Mao Tiểu Lỵ nói vọng ngoài cửa: "Trương Cầu Đạo, em có thể vào không?"

Hắn lập tức xốc chăn, nhanh chóng nằm xuống giường và giấu di động, sau đó hạ giọng nói: "Vào đi."

Mao Tiểu Lỵ mở cửa bước vào, cô hơi ngạc nhiên khi thấy mọi người có mặt đông đủ cả. Cô nàng đi tới đặt khay ăn xuống tủ đầu giường: "Trương Cầu Đạo, em hâm cháo cho anh rồi, anh ngồi dậy được không?"

Hắn bình tĩnh nói: "Được."

Trương Cầu Đạo ngồi dậy cầm bát, im lặng ăn vài muỗng, Trần Dương và Khấu Tuyên Linh sau lưng Mao Tiểu Lỵ cực kỳ khinh bỉ, Mã Sơn Phong cũng lắc đầu. Hắn lạnh lùng liếc bọn họ một cái, sau đó lại ăn tiếp một muỗng cháo, bỗng nhiên hắn ho đến tê tâm liệt phế.

Mao Tiểu Lỵ khẩn trương vỗ lưng cho hắn rồi đưa nước qua: "Sao vậy? Vết thương còn đau?"

Trương Cầu Đạo lắc đầu: "Ăn nhanh quá."

Cô cau mày, cầm lấy bát cháo trong tay hắn: "Để em đút anh. Anh bị thương nặng như vậy, đừng ăn nhanh quá, ho sẽ làm vết thương đau lại."

Trương Cầu Đạo mặt không thay đổi, thậm chí lạnh nhạt từ chối: "Không cần, anh tự ăn được rồi."

Mao Tiểu Lỵ thấy hắn khăng khăng như vậy bèn nói: "Vậy anh tự ăn đi." Cô thầm nghĩ từ trước đến giờ Trương Cầu Đạo luôn một mình không gần ai, chưa bao giờ thân mật với con gái, bảo người ta đút cháo cho hắn thì đúng là làm khó hắn.

Trương Cầu Đạo vốn chỉ định từ chối cho có rồi đồng ý, hắn lập tức ngơ ngác.

Ha ha ha.

Mấy người phía sau nén cười. Đáng đời, ai bảo giả vờ giả vịt làm gì, bây giờ lật thuyền rồi đó.

Mao Tiểu Lỵ nhìn băng gạc trên người Trương Cầu Đạo, nhíu mày thở dài: "Thôi, để em đút cho anh. Lỡ như không cẩn thận vẩy ra vết thương, bị phỏng lại không hay." Lúc này hắn không từ chối nữa, không cự tuyệt cái thìa Mao cô đút tới.

Trần Dương đá đá bắp chân Khấu Tuyên Linh, ý bảo hắn đừng ở đây làm bóng đèn nữa, nhanh đi ra ngoài. Khấu Tuyên Linh né qua một bên, quay đầu mấp máy môi nói: "Không, tôi muốn biết cách theo đuổi bạn gái thế nào."

Cậu còn chưa kịp lên tiếng, Rada Lục Tu Chi đã kéo Khấu Tuyên Linh đi ra cửa, đã trưởng thành có người yêu rồi mà còn học người ta theo đuổi bạn gái là sao? Nghe không lọt tai chút nào. Phải dạy bảo lại mới được.

Trần Dương lên tiếng: "Tiểu Lỵ, Cầu Đạo, bọn anh về trước đây." Nói xong cậu kéo Độ Sóc đi ra cửa, Mã Sơn Phong cũng theo sau. Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi còn đang lôi lôi kéo kéo phía trước, gần đi đến cửa thì nghe tiếng Mao Tiểu Lỵ.

"Nhân lúc mọi người có mặt đông đủ, em có chuyện muốn nói, em muốn rời phân cục về Mao Sơn."

Trương Cầu Đạo phản ứng kịch liệt, hắn lập tức nắm cổ tay Mao Tiểu Lỵ. Lúc cô quay lại nhìn, hắn vội dời tầm mắt, gương mặt căng cứng kiềm nén sự khẩn trương, giả vờ bình tĩnh nói: "Em phải đi? Tại sao? Nếu vì lần này anh cứu em khiến em cảm thấy áy náy thì không cần đâu. Dù là người khác thì anh vẫn sẽ cứu."

"Nếu đổi lại là người khác thì đã không cần anh cứu." Mao Tiểu Lỵ bình tĩnh trả lời.

Trần Dương, Mã Sơn Phong và Khấu Tuyên Linh nhìn nhau, trong lòng có suy đoán. Ông xua tay ra hiệu bọn họ đừng lên tiếng, nghe suy nghĩ của Mao Tiểu Lỵ trước.

Cô nàng nói: "Em không thể luôn gây trở ngại cho mọi người được. Với tình huống lúc đó, dù là ai, là anh Trần hay lão Khấu đều sẽ không xảy ra chuyện, có thể đơn giản giải quyết. Chỉ có em, không thể tự thoát ra còn liên lụy đến người khác."

Trương Cầu Đạo căng thẳng nói: "Không phải liên lụy." Đối diện với ánh mắt khó hiểu của cô, hắn nói tiếp: "Vì là em nên anh không cảm thấy bị liên lụy."

Mao Tiểu Lỵ giật mình, sau đó là kinh ngạc và có lỗi. Hắn vội dời tầm mắt, trấn định nói: "Dù là ai thì anh đều không cảm thấy bị liên lụy."

Trần Dương suýt nữa trợn trắng mắt, chỉ còn một bước là tỏ tình, đột nhiên lùi bước, nhát quá.

Mao Tiểu Lỵ à một tiếng rồi tiếp tục đút cháo cho Trương Cầu Đạo. Hắn nhìn chằm chằm cô nàng, ngậm cái thìa nuốt cháo rồi nói: "Em thật muốn đi?"

"Ừ."

Trần Dương từ chối: "Không được. Em đi là phân cục lại mất một người. Chúng ta chỉ có sáu người, khó khăn lắm mới có thêm Lục Tu Chi, mà hắn vốn không làm việc, chẳng giúp ích gì nhiều. Em vừa đi, phân cục lại thành bốn người như trước, hoàn toàn bị tổng cục treo đánh, làm sao vượt qua tổng cục được?"

Lục Tu Chi bị điểm danh - không có ích gì nhiều - không làm việc - liếc nhìn Trần Dương đang nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, sau đó hắn ném cho Độ Sóc một ánh mắt "quản nhiều hơn đi". Nhưng Độ Sóc chỉ gật đầu phụ họa cho có, không thèm để ý đến ánh mắt kia.

Mao Tiểu Lỵ nói: "Anh Trần, em xin lỗi. Nhưng em đã quyết định về Mao Sơn, không thể tiếp tục ngây ngô, lãng phí thời gian từng ngày. Bằng không sớm muộn gì em cũng bị tất cả mọi người vượt qua, không những trở thành gánh nặng mà còn liên lụy đến mọi người."

Trương Cầu Đạo nhỏ giọng nói: "Anh không sợ, cũng không ghét gánh nặng này."

"Nhưng em ghét." Cô quay lại nói: "Chú Mã, chú hiểu quyết tâm của cháu phải không?"

Mã Sơn Phong hỏi lại: "Cháu quyết định rồi?"

"Vâng."

"Cục trưởng Trần, chú đồng ý. Còn cháu?"

"Không đồng ý." Trần Dương không thể để Mao Tiểu Lỵ rời khỏi phân cục, nếu không chắc chắn Trương Cầu Đạo cũng sẽ rời đi. Vì thế cậu nói: "Từ trước đến nay truyền nhân Mao gia có thuyết khai khiếu, tam quan cửu khiếu, nê hoàn bất khai. Không có sinh khí, tu Đạo chỉ như trò đùa. Em quay về Mao Sơn là muốn khai tổng khiếu đúng không?"

Người có tam quan cửu khiếu, trong đó tổng khiếu tên là Nê Hoàn, trong Đạo giáo còn có tên là Nê Hoàn Cung. Nê Hoàn Cung có kích thước cỡ hạt đậu phộng, nhưng là then chốt xem có thiên phú tu Đạo hay không.

Mao Tiểu Lỵ nở nụ cười: "Đúng vậy. Tam quan cửu khiếu, tổng khiếu không khai thì lãng phí thiên phú cả người. Mao gia biết pháp quyết khai khiếu cho truyền nhân, vậy nên em phải về, cần rất nhiều thời gian."

Xưa có câu ngàn thánh bất truyền, đến nay ý nghĩa này vẫn không thay đổi. Ý đại khái là pháp quyết khai khiếu tuyệt đối không truyền cho người ngoài, cần truyền cho người có đức. Cha của Mao Tiểu Lỵ biết pháp quyết, cô muốn khai khiếu thì phải về nhà.

Trần Dương lại nói: "Anh không ngăn cản em khai khiếu, em có thể tiến bộ thì anh rất vui. Thế nhưng em không cần phải rời khỏi phân cục, coi như em đi bồi dưỡng, phân cục vẫn ghi tên em, khai khiếu học pháp thuật xong thì quay lại phân cục. Mọi người sẽ chờ em, vả lại không phải em còn đi học sao? Bài tập hè làm xong chưa? Có xin trường nghỉ học chưa? Trường em đồng ý không?"

Mao Tiểu Lỵ trả lời: "Bài tập hè là hoàn thành thực tập ngoài xã hội, đã giao cho bạn học phụ trách. Em đã nộp đơn xin nghỉ cho thầy hướng dẫn, xin nghỉ bệnh lâu dài. Sáng nay đã được phê duyệt."

"Được rồi. Xem ra em đã quyết định từ lâu, chuẩn bị xong xuôi cả rồi, anh cũng không có cách giữ em lại." Trần Dương chỉ có thể đồng ý, cậu nhìn Trương Cầu Đạo: "Hai người... Trò chuyện một chút đi. Bọn anh ra ngoài."

Sau khi mọi người ra khỏi phòng, cánh cửa vừa đóng lại, Trần Dương, Khấu Tuyên Linh và Mã Sơn Phong đồng loạt dán lên cửa vểnh tai nghe trộm. Lục Tu Chi và Độ Sóc chỉ có thế bất đắc dĩ đứng bên cạnh. Độ Sóc giơ tay che trán Trần Dương, sợ cậu không cẩn thận đụng đầu vào cửa.

Trần Dương nhỏ giọng hỏi: "Nghe được gì không?"



Vẻ mặt Khấu Tuyên Linh nghiêm trọng: "Không. Chú Mã, còn chú?"

Ông lắc đầu: "Xem ra là không có lời nào để nói. Đường tình duyên của Cầu Đạo thật là, khó đoán."

Một lát sau, Trần Dương nghe tiếng bước chân: "Đi ra kìa." Mọi người lập tức "tan tác như chim muông".

Mao Tiểu Lỵ bưng bát xuống lầu, thoạt nhìn tâm trạng thoải mái không ít: "Em đi thu dọn hành lý, chuẩn bị ngày mai xuất phát. Có cần em vẽ bùa không?"

Trần Dương trả lời: "Đương nhiên rồi. Em phải chuẩn bị hai cái rương lớn, bọn anh chuẩn bị đi giao lưu pháp hội, dùng bùa đập chết mấy thiên sư khác."

"Vâng. Vừa rồi khi mọi người đi ra ngoài, em và Trương Cầu Đạo trò chuyện qua WeChat, mấy anh không nghe được." Cô đắc ý cười thắng lợi rời đi.

Trần Dương cảm thán: "Đạo cao một thước, ma cao một trượng."

Mã Sơn Phong xoay người, tiện tay cầm tách trà để trên bàn từ trước, vừa đi về phòng làm việc vừa nói: "Tình cảm của người trẻ tuổi, lão già không xen vào. Chú đi liên hệ với Hiệp hội Đạo giáo bàn chuyện giao lưu pháp hội. Phân cục vốn có ba danh ngạch, nhưng lần này đại hội giao lưu cử hành ở nhà của Cầu Đạo, vì thế chúng ta có thể đến tổ đình Long Hổ Sơn làm khách. Thế nhưng càng đông người thì càng phiền toái và độ khó càng cao, mấy đứa phải chuẩn bị tâm lý trước."

Trần Dương không hiểu: "Chú nói vậy là sao?"

Khấu Tuyên Linh dựa vào lưng ghế sô pha, dần dần trượt xuống nằm ngửa ra ghế luôn: "Mỗi lần giao lưu pháp hội, số danh ngạch thông báo đều vượt qua số người tổ đình có thể chứa, vì vậy họ sẽ bố trí chướng ngại vật trên đường, nếu có thể thuận lợi giải quyết chướng ngại, đến được pháp hội trước khi khai mạc thì xem như chân chính có được vị trí."

"Chướng ngại vật trên đường?"

"Lần trước tổ chức giao lưu ở Bạch Vân Quan, chướng ngại trên đường là mặt nạ. Không biết tìm ở đâu ra mấy cái mặt nạ quỷ biểu diễn, suýt nữa dọa mấy thiên sư trẻ tuổi phát điên, cuối cùng người tóm được mặt nạ thắng."

Mặt nạ quỷ là cái túi da, có thể vẽ lên da, khoác lớp da trên người là thành người, lẫn trong đám đông tuyệt đối không khác biệt.

Trần Dương nói: "Nghe rất thú vị."

Lúc này một chiếc xe dừng trước cánh cổng mở rộng của phân cục, cửa xe mở ra, Tề Nhân và Ngụy Ninh bước ra. Cánh tay Tề Nhân vẫn còn băng bó, trên người cũng quấn băng vài chỗ, rõ ràng vết thương chưa lành đã đi đến đây.

Cô nắm tay Ngụy Ninh đi vào, khom lưng cúi người chào Trần Dương, chân thành nói lời cảm tạ: "Cám ơn mọi người đã cứu tôi và Ninh Ninh."

Trần Dương lắc đầu: "Không có gì." Cậu nhìn Ngụy Ninh, bé hơi rụt rè, nắm ngón tay nhỏ gọi anh trai. Cậu cười nói: "Hôm nay Ninh Ninh thật đẹp trai!"

Ngụy Ninh lập tức chạy đến nắm góc áo Trần Dương: "Em và mẹ tìm được Chi Chi rồi, muốn mang chị đi."

"Hả?"

Tề Nhân giải thích thay con trai: "Chúng tôi được đưa đến bệnh viện, sau khi tỉnh lại, tôi có trở lại nhà trưng bày, phát hiện thi thể của Ngụy Quang Minh, Ngụy Kiệt, Ngụy Miên Miên và Phùng Bằng, nhưng không tìm được Ngụy Hiểu Hiểu và Hứa Duyệt."

Tử trạng của hai cha con Ngụy Quang Minh và Ngụy Kiệt rất thê thảm, chết không toàn thây. Ngụy Miên Miên té cầu thang gãy cổ, Phùng Bình sợ vỡ mật mà chết.

Họ có thể tìm thấy thi thể mấy người Ngụy Quang Minh vì trước khi họ tử vong vẫn còn thi thể, còn Hứa Duyệt bị bức tranh "Quái Đản" ăn thịt trước khi chết, hài cốt không còn đương nhiên không tìm được. Về phần Ngụy Hiểu Hiểu, cô ôm bức tranh tình nguyện ở lại địa ngục Vô Gián du đãng, vốn không muốn quay lại dương gian.

"Người nhà họ Ngụy gần như chết hết, tài sản giao cho tôi xử lý. Tôi đóng cửa nhà trưng bày, thứ gì quyên góp được thì quyên góp, còn lại bán đi. Tôi đã trả tiền thù lao lần này cho mọi người cuối cùng, mong bỏ qua cho."

Tề Nhân hít sâu một hơi, rồi lại thở dài nói: "Vách tường trong phòng trưng bày ở tầng 5 xuất hiện một kẽ hở, tôi phát hiện có vô số xương trắng hoàn chỉnh bên trong. Tôi không biết phải làm gì, chỉ có thể đến nói với mọi người."

Trần Dương nói: "Tôi sẽ báo lên Hiệp hội Đạo giáo trong cuộc họp để họ xử lý."

"Vậy là tốt rồi." Tề Nhân thở phào: "Tôi tuyệt đối không dám trở lại căn nhà đó nữa. Đúng rồi, tôi vào phòng trưng bày ở tầng 5 vốn muốn tìm hài cốt của Ngụy Chi Chi. Sau đó tôi tìm thấy hài cốt cô bé trong đồng hồ, tôi đã đưa cô bé vào chùa ngày đêm thờ cúng. Ngoài ra tôi cũng lập bài vị mang theo, mong rằng thờ cúng mỗi ngày có thể giúp cô bé nhanh trả hết tội nghiệt, sớm ngày đầu thai."

"Cô thật có lòng."

Cậu lại hỏi Tề Nhân hài cốt của Ngụy Chi Chi để ở chùa nào, nếu có thể, cậu cũng muốn tích công đức cho bé.

Tề Nhân nói địa chỉ, sau đó lại do dự và thấp thỏm hỏi: "Các vị đại sư, tôi, tôi muốn biết có cách nào lấy xá lợi trong bụng Ninh Ninh ra không?" Cô miễn cưỡng cười nói: "Tôi biết xá lợi là vật quý báu, Ninh Ninh sớm khai trí cũng vì nuốt xá lợi. Thế nhưng nó quá quý giá, nhiều ma quỷ mơ ước. Tôi rất lo lắng, trước đây ở nhà trưng bày, ma quỷ bị "Kinh Lăng Nghiêm" trấn áp trong tường vẫn cố dụ dỗ Ninh Ninh, hiện giờ chúng tôi sống ở nơi khác, không thể trấn áp tà ma, tôi..."

"Tôi hiểu. Nhưng xá lợi đã ở trong người Ninh Ninh hai năm, đã sớm hòa làm một với bé. Bằng không Ngụy Quang Minh lấy máu của bé cũng vô dụng."

Tề Nhân biến sắc: "Tôi cho là..." Cô nghĩ Ngụy Quang Minh muốn mổ bụng Ngụy Ninh lấy xá lợi thì chứng tỏ có cách lấy xá lợi ra.

"Bây giờ Ninh Ninh còn nhỏ, không kiềm hãm Phật tính của xá lợi được. Ma quỷ mơ tưởng cắn nuốt cậu bé để trở thành La Sát Tư, đến lúc bé trưởng thành, xá lợi hoàn toàn dung hợp sẽ khiến bé lĩnh ngộ Phật pháp nhanh hơn người thường."

Bây giờ Ngụy Ninh như thịt Đường Tăng vậy, ai cũng muốn cắn một miếng. La Sát Tư vốn được Phật tổ cảm hóa, giỏi lĩnh ngộ Phật pháp. Nếu như ma quỷ ăn được Ngụy Ninh, đúng là có thể trở thành La Sát Tư.

Tề Nhân hỏi: "Vậy giờ phải làm sao?"

"Nếu cô tin tôi thì nghe theo tôi, đưa Ninh Ninh vào chùa tu hành."

Tề Nhân lắc đầu: "Sao có thể để Ninh Ninh đi làm hòa thượng?"

"Không phải cạo đầu xuất gia, Ninh Ninh để tóc tu hành thôi. Cậu bé có xá lợi, rất nhiều cao tăng đồng ý nhận làm đệ tử."

Chỉ cần không phải xuất gia là được, Tề Nhân nói: "Cám ơn cậu."

Trần Dương lắc đầu: "Không có chi."

Cậu nhìn Ngụy Ninh mà như đang nhìn chính cậu trước kia. Vì xá lợi mà cậu bé bị đám ma quỷ thèm muốn máu thịt, còn cậu vì thể chất mà bị ma quỷ mơ ước thể xác và mệnh cách. Nếu không phải được nhiều người giúp đỡ thì cậu đã chết từ lâu rồi. Thế nên thấy Ngụy Ninh cùng cảnh ngộ, đương nhiên cậu phải ra tay giúp đỡ.

"Xá lợi ở trong người Ninh Ninh, vô số ác quỷ sẽ tìm đến như tre già măng mọc. Chờ đến lúc bé lớn lên, qua năm tuổi, sáu tuổi, đến giai đoạn thành niên sẽ có vô số ác quỷ tận dụng mọi thời cơ ăn thịt bé, hai người khó lòng phòng bị. Dù trốn trong chùa ngày đêm tụng kinh, chỉ cần sơ sẩy là sẽ gặp tai ương. Vậy nên hai người phải thật cẩn thận, không thể lơ là."

Tề Nhân đáp lời: "Cám ơn cậu nhắc nhở, tôi sẽ chú ý cẩn thận."

Trần Dương lấy bảy tám đồng tiền đang đeo trên cổ tay, xuyên qua sợi dây đỏ đưa cho Ngụy Ninh: "Đeo nó, thời khắc quan trọng nó sẽ đỡ cho em một mạng."

Ngụy Ninh siết chặt đồng tiền trong lòng bàn tay, nặng nề gật đầu: "Dạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau