Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 127: Xử lý đại minh tinh (25)
Bàn tay kia rõ ràng rất ấm, nhưng lại khiến Thân Giác cảm thấy rét lạnh.
Cậu nhìn đôi mắt hồ ly lần thứ hai xuất hiện trong tầm mắt mình, chỉ có thể hữu khí vô lực nói: “Sao anh lại ở đây?”
Thuốc tê dần dần mất hiệu lực, đau đớn trên người bắt đầu xuất hiện khiến cậu nói không nên lời, miễn cưỡng thều thào được mấy chữ.
Người nọ giống như không nghe thấy Thân Giác nói gì, khom lưng, đôi mắt cong cong, đầu ngón tay vuốt mái tóc có hơi hỗn độn của Thân Giác ra phía sau tai “Em nói cái gì cơ?”
Thân Giác nhắm mắt, phun ra một chữ, “Cút.”
“Tôi không cút đấy.” giọng Quý Hào từ bên trên truyền đến, y tràn đầy ôn nhu nhìn Thân Giác, lần thứ hai vuốt ve gương mặt cậu.
Đúng lúc này truyền đến tiếng bước chân, là cô hộ sĩ mới rời đi lúc nãy.
Hộ sĩ nhìn thấy có người đứng trước giường Thân Giác thì hơi sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng dò hỏi đã thấy người nọ quay đầu lại.
“Cậu ấy hồi sức hậu gây tê rồi, để tôi đưa cậu ấy xuống phòng bệnh, bên ngoài thang máy nhiều người quá, tôi đưa cậu ấy vào thang máy được không.” Quý Hào hỏi.
Hộ sĩ một câu cũng không nói, chỉ ngơ ngác gật đầu, tùy ý Quý Hào đưa người đi.
Quý Hào lớn mật đẩy giường, quang minh chính đại trước mặt một đám nhân viên y tế đẩy Thân Giác vào trong thang máy.
Khi đã thành công tiến vào trong thang máy rồi, khóe môi dưới khẩu trang của y khẽ cong lên, y duỗi tay ấn nút đóng cửa.
Tay Thân Giác vô lực nắm chặt chăn, chỉ có thể nhìn Quý Hào ấn nút xuống tầng hầm, nơi đó là bãi đỗ xe.
……
Thân Giác bị bế lên xe, trước đó Quý Hào không quên rút kim truyền trên tay Thân Giác ra. Thân Giác vô cùng kinh ngạc, bởi vì cậu nhìn thấy đứa bé cậu vừa mới sinh ra cũng ở trên xe. Bây giờ đứa bé đang ngủ say, ngoan ngoẵn lẳng lặng nằm ở trên chỗ ngồi.
Trên người đứa bé có dây thừng, cố định đứa bé vào chỗ ngồi, dường như là sợ xe xóc nảy, đứa bé vô tình ngã từ trên chỗ ngồi xuống.
Quý Hào đeo mũ và khẩu trang lên cho Thân Giác, mới ngồi vào ghế điều khiển, chậm rì rì rời khỏi bãi đỗ xe.
Thân Giác đã quên mất Quý Hào này là một kẻ điên có dị năng hoặc tâm. Đối với Quý Hào mà nói, mê hoặc nhân tâm là chuyện dễ như trở bàn tay, cho nên Quý Hào mới dám trắng trợn táo bạo đưa mình và đứa trẻ ra khỏi bệnh viện như vậy.
Chỉ là không biết khi nào thì Thiệu Qua mới phát hiện cậu và con đã biến mất.
Quý Hào thẳng một đường lái xe, trực tiếp rời khỏi khu F.
Thân Giác cho rằng Quý Hào sẽ rời khỏi căn cứ M thành, nhưng không ngờ Quý Hào lại chạy xe đến bệnh viện khu D, sau đó y xuống xe trước, cũng khóa trái cửa xe.
Một lát sau, Quý Hào lại mang theo vài nhân viên y tế nữa đi ra, những người đó dọn cáng ra đưa Thân Giác vào thẳng bệnh viện. Lúc này Quý Hào đã cởi khẩu trang và bộ đồ vô trùng trên người xuống, lộ ra một khuôn mặt nùng lệ.
Y ôm đứa trẻ đi ở phía sau.
Thân Giác bị đưa vào một phòng bệnh, bên trong phòng bệnh còn có một cái giường em bé màu xanh da trời.
Quý Hào đặt đứa nhỏ vào giường em bé, lọ thuốc truyền của Thân Giác lại được treo lên, kim truyền nước mới rút ra vừa nãy lại cắm vào tay cậu. Quý Hào nhìn chằm chằm ống nhỏ giọt một hồi, thấy nước thuốc nhỏ giọt bình thường mới nói với mấy nhân viên y tá kia: “Các cô ra ngoài trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi các cô sau.”
Những người đó nghe lời rời đi, cũng đóng cửa lại.
Quý Hào lúc này mới nhìn về phía Thân Giác, trên mặt treo tươi cười, “Đây là nơi tôi chuẩn bị riêng cho em đó, có thích không?”
Thân Giác đã không muốn nhìn thấy y nữa, dứt khoát quay mặt đi, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ cho dù cậu có kêu cứu đi chăng nữa cũng không có tác dụng, những người đó đều sẽ bị Quý Hào dùng dị năng hoặc tâm nhẹ nhàng mê hoặc đi mất, sau đó cậu vẫn phải ở lại chỗ này.
Giờ cậu không thể làm gì khác, chỉ có thể nằm yên ở trên giường.
Quý Hào thấy Thân Giác không để ý tới mình cũng không tức giận. Y ngồi trên ghế cạnh giường Thân Giác, nhẹ nhàng nắm bàn tay không đâm kim truyền kia của Thân Giác lên.
“Tôi biết em chán ghét tôi, mẫu thân của tôi cũng chán ghét tôi, bà ấy chỉ thích chị gái của tôi thôi, từ nhỏ đã như vậy rồi.” Nói tới đây, vẻ mặt Quý Hào có hơi âm trầm, “Kỳ thật tôi chưa từng gặp mặt chị gái của mình, chỉ biết chị ấy và tôi hoàn toàn không giống nhau.”
……
Quý Hào sinh ra trong một một gia đình làm nghệ thuật. Cha y là họa sĩ, còn mẫu thân của y là một nhiếp ảnh gia. Người ở bên ngoài nhìn vào đều chắc mẩm đôi vợ chồng này chính là trời sinh một đôi.
Cha mẹ y kết hôn không bao lâu thì sinh được một cô con gái, đó là chị gái y, Quý Dao. Quý Dao cực kì ưu tú, từ nhỏ đến lớn làm chuyện gì cũng đều đứng nhất. Mà quan trọng nhất, chị ấy chính là nguồn linh cảm dạt dào của mẫu thân y.
Từ sau khi Quý Dao chào đời, mẫu thân y đã bắt đầu chụp ảnh cho Quý Dao, lúc Quý Dao lên bảy, mẫu thân y đã tổ chức loạt triển lãm nhiếp ảnh đầu tiên mang tên Minh Châu hệ liệt, năm nào cũng làm.
Quý Dao chính là viên ngọc quý, là Minh Châu trong tay mẫu thân y, rực rỡ lấp lánh, sặc sỡ loá mắt, cũng là tác phẩm thành công nhất của mẫu thân y. Không có ai khi nhìn thấy ảnh chụp của Quý Dao mà không phát ra âm thanh kinh ngạc cảm thán cả. Nhưng không may, Quý Dao lại ngã bệnh vào năm mười sáu tuổi, là ung thư tuyến tụy thời kì cuối, lúc phát hiện đã chỉ còn sống được mấy tháng nữa thôi.
Vô luận cha mẹ y có mời bao nhiêu bác sĩ giỏi đi chăng nữa cũng không thể cứu được Quý Dao. Mẫu thân y bắt đầu buồn bực không vui, thậm chí tuyệt thực, lúc này cha y mới đưa ra ý kiến sinh thêm một đứa nữa.
“Chúng ta có thể tiếp tục gọi con bé là Dao Dao.” Cha y nói.
Đáng tiếc sinh ra không phải là con gái, mà là con trai, cho nên tên từ Quý Dao biến thành Quý Hào.
Mẫu thân y cực kì chán ghét y, trước ba tuổi y chưa từng được gặp mặt mẹ mình một lần nào, y đi theo chân phụ thân mà lớn lên. Bởi vì đề nghị sinh thêm một đứa nữa này là của cha y, nên mẫu thân y cũng gián tiếp chán ghét luôn chồng mình, hai người tách ra ở riêng.
Xuất hiện chuyển biến là vào ngày sinh nhật năm ba tuổi của Quý Hào.
Cha y phải cầu xin mẫu thân y tới để tổ chức sinh nhật cho y, mẫu thân y mới tới.
Bởi vì cha y có hơi sơ ý, đã vài tháng rồi không đưa Quý Hào đi cắt tóc, cho nên trong bữa tiệc sinh nhật ngày hôm đó, mái tóc Quý Hào có hơi dài ra, ngót nghét chạm cằm.
Y bẩm sinh vốn xinh đẹp, tóc vừa khéo dài ra, thoạt nhìn không khác gì một bé gái.
Lúc mẫu thân y nhìn thấy Quý Hào thì vô cùng sửng sốt, buột miệng thốt ra một tiếng “Dao Dao.”
Bắt đầu từ ngày đó, mẫu thân y quay về nhà ở, nhưng quần áo Quý Hào toàn bộ lại biến thành quần áo con gái. Cha y ngầm đồng ý loại hành vi bệnh trạng này, tùy ý mẫu thân y nuôi y như con gái.
Thẳng đến tận khi đi học, Quý Hào mới ý thức được bản thân mình không đúng, y không muốn mặc váy ngồi trong phòng học vẽ tranh, y muốn cùng các bạn nam chạy nhảy ở sân thể dục hơn.
Nhưng mỗi khi y đến gần, những nam sinh đó sẽ mắng y là đồ bê đê chết tiệt.
Bê đê là cái gì?
Quý Hào không đi hỏi người khác, chỉ lén lấy điện thoại của cha lên mạng tra xem.
Y hiểu bê đê nghĩa là gì rồi. Y nói với cha y không muốn mặc váy nữa, nhưng cha y chỉ nói một câu, “Con muốn không bao giờ được gặp lại mẫu thân con nữa sao?”
Y không muốn.
Cho nên Quý Hào vẫn luôn mặc đồ của nữ, thậm chí lúc mẫu thân y phát hiện trong khoảng thời gian dậy thì y bắt đầu điên cuồng cao lên, ép y uống một loại thuốc gì đó, y cũng không phản kháng.
Y nhìn những sợi râu lún phún vốn dĩ đang mọc dài ra dần dần mất đi, thân hình càng ngày nhu mỹ, chỉ đối diện với gương lạnh lùng cười.
Mẫu thân y cũng lấy ảnh chụp y đi mở triển lãm, nhưng chỗ viết tên người mẫu vẫn ghi là “Quý Dao”, rõ ràng người trên ảnh chụp là y mà, nhưng người ngoài vẫn còn tưởng đó là chị gái y.
Ngoại trừ người thân thuộc, cha mẹ y không nói cho bất cứ kẻ nào chuyện Quý Dao qua đời, đồng thời, bọn họ cũng không nói cho người khác biết bọn họ có một đứa con trai.
Quý Hào vẫn luôn sống trong bóng ma của chính chị gái mình. Cho đến cao trung, lần đầu tiên y yêu đương qua mạng. Y ngụy trang thành một cô gái, cùng đối phương nói chuyện yêu đương, thậm chí còn dùng chính tên của chị gái y. Thẳng đến khi đối phương nói muốn đến gặp y, y mới cởi bỏ lớp ngụy trang, lộ ra gương mặt thật của chính mình.
Ngày đó lúc gọi video, y nhìn thấy trong mắt người nọ có kinh ngạc, chán ghét và ghê tởm.
Người ấy dùng ánh mắt như đang nhìn biến thái để nhìn y, mà y thật sự là một tên biến thái.
Đồng thời, lúc ấy ở trường học y nhận được một phong thư tình, bên trên viết cho dù cậu có thích mặc quần áo con gái, thì tớ cũng thích cậu.
Nhìn tên và chữ viết, là của một nữ sinh.
Ngày đó Quý Hào nhìn thư tình rồi ngẩn ngơ một hồi lâu, sau đó dứt khoát cắt tóc, đổi váy trên người đi.
Ở trường học, không ai nguyện ý chơi cùng với y cả, ai cũng mắng y là đồng tính, là biến thái, đây là lần đầu tiên có người viết thư tình cho y.
Lần đầu tiên y mặc quần áo con trai trở về nhà, nhưng sau khi mẫu thân y nhìn thấy y, biểu tình trên mặt đột biến, lập tức đuổi y ra khỏi nhà.
Quý Hào chỉ có thể vác cặp sách ra khách sạn ngủ một đêm, ngày hôm sau lúc y xuất hiện ở sân trường, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Cho dù đang đi học, mọi người cũng sẽ châu đầu lại khe khẽ nói nhỏ, nghị luận về y.
Quý Hào không để ý tới những người đó, sau khi tan học, y cầm một phần quà đi tìm nữ sinh đã tỏ tình với mình. Y cảm thấy tuy rằng y không thích cô, nhưng cô đã đem đến cho y một phần ấm áp, cho nên y muốn tặng cho cô chút gì đó.
Sau khi tới lớp học được viết trên thư, y lễ phép hỏi thăm bạn học trong lớp về nữ sinh kia.
Lúc bạn học nghe thấy cái tên ấy có hơi sửng sốt một chút, “Lớp chúng tôi không hề có nữ sinh này."
Đồng thời, hai dãy bàn phía sau truyền đến một tràng cười thật lớn.
“Ha ha ha, cái tên bê đê chết tiệt kia lại còn cắt cả tóc cơ đấy, nó tưởng có nữ sinh nào thích nó thật hay sao?”
“Nó đồng tính tởm lợm như vậy, làm gì có ai thích nó cho nổi? Thật là mất mặt chết mất thôi.”
“Buồn cười chết tao rồi, nó tưởng nó mặc quần áo nam sinh vào thì không phải loại bê đê chết tiệt nữa hay gì?”
Mọi người vây quanh một chỗ, lớn tiếng cười, lớn tiếng nghị luận y.
……
Thì ra đây là một trò đùa.
Nhưng y đã coi phong thư này như động lực, động lực để y phản kháng lại mẫu thân y.
Quý Hào ném món quà vào trong thùng rác, một lần nữa mặc lại váy áo. Y không còn để ý đến ánh mắt của người khác nữa, thậm chí còn bắt đầu mỉm cười. Người ta mắng y, y cũng có thể mặt không đổi sắc mà cười.
Ngày thi kết thúc kì thi đại học năm đó, y nhận được tới mấy chục tin nhắn tỏ tình, các ban đều có nam sinh tỏ tình với y.
Quý Hào nhìn một chuỗi những tin nhắn, tìm được tin nhắn của gã nam sinh từng mắng y thậm tệ nhất. Gã nam sinh đó đã từng ra tay đánh y, vậy mà giờ lại tỏ tình với y.
Quý Hào và tên nam sinh đó yêu đương đâu được hai tháng mà đã đưa đối phương vào bệnh viện tới ba lần, một lần so với một lần càng tàn nhẫn hơn. Y không chạm vào gã nam sinh kia, đều là dùng công cụ. Nam sinh đó mỗi lần nhìn mặt Quý Hào đều sẽ thỏa hiệp, mỗi lần bị chơi đến đổ máu, đều sẽ cắn răng nói không có việc gì.
Sau khi vào đại học, y dứt khoát đá nam sinh ấy đi, tên nam sinh đó không thể tiếp thu, còn chạy tới tìm y, thậm chí còn đòi tự sát.
Lần cuối cùng gã ta tự sát, Quý Hào đi gặp gã, cười nói một câu ——
“Đừng có nói rằng mày thật sự nghĩ tao sẽ thích một người đã từng làm tổn thương tao chứ?”
……
Gặp được Thân Giác, là một lần ngoài ý muốn.
Kỳ thật lúc y ở trong căn cứ khi nhàm chán đã tra tấn rất nhiều người, những người đó đều bị gương mặt y quyến rũ. Y chỉ cần ngoắc ngoắc tay một cái, hoặc tùy tiện ném đồ xuống, những tên đàn ông đó đều sẽ mò đến tận nơi.
Duy độc chỉ có Thân Giác là không như thế.
Thân Giác còn cự tuyệt y, mới lạ cỡ nào đây chứ.
Mà càng khiến cho Quý Hào kinh ngạc chính là, cái người là một đôi với Thân Giác vậy mà lại là đối tượng yêu đương qua mạng thời cao trung của y.
Trong lúc yêu đương, Quý Hào biết rõ đối phương là một thẳng nam, nhưng hôm nay gặp lại, đối phương lại cùng Thân Giác ở bên nhau.
Cả hai người bọn họ đều cự tuyệt y.
Dựa vào cái gì?
……
Thân Giác không muốn nghe Quý Hào kể chuyện cũ năm xưa của y, quá khứ của Quý Hào chả liên quan gì đến cậu, cho nên cậu mặt lạnh nhìn y, “Tôi không muốn nghe.”
Quý Hào ôn hòa nhìn Thân Giác, như đang nhìn một đứa trẻ vô cớ gây rối, “Tôi biết em không muốn nghe, em hận tôi, cũng giống như mẫu thân của tôi vậy. Bà ấy hận tôi, tôi lại yêu bà ấy, nhưng bà ấy chỉ yêu chị gái của tôi thôi, trong mắt bà ấy chỉ có mình chị ấy, dẫu chị ấy đã chết đi chăng nữa. Cho nên tôi nhốt bà ấy lại, bức bà ấy chỉ có thể nhìn một mình tôi mà thôi, sau đó, bà ấy tự sát.”
Nói tới đây, Quý Hào vậy mà lại lộ ra một nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Cậu nhìn đôi mắt hồ ly lần thứ hai xuất hiện trong tầm mắt mình, chỉ có thể hữu khí vô lực nói: “Sao anh lại ở đây?”
Thuốc tê dần dần mất hiệu lực, đau đớn trên người bắt đầu xuất hiện khiến cậu nói không nên lời, miễn cưỡng thều thào được mấy chữ.
Người nọ giống như không nghe thấy Thân Giác nói gì, khom lưng, đôi mắt cong cong, đầu ngón tay vuốt mái tóc có hơi hỗn độn của Thân Giác ra phía sau tai “Em nói cái gì cơ?”
Thân Giác nhắm mắt, phun ra một chữ, “Cút.”
“Tôi không cút đấy.” giọng Quý Hào từ bên trên truyền đến, y tràn đầy ôn nhu nhìn Thân Giác, lần thứ hai vuốt ve gương mặt cậu.
Đúng lúc này truyền đến tiếng bước chân, là cô hộ sĩ mới rời đi lúc nãy.
Hộ sĩ nhìn thấy có người đứng trước giường Thân Giác thì hơi sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng dò hỏi đã thấy người nọ quay đầu lại.
“Cậu ấy hồi sức hậu gây tê rồi, để tôi đưa cậu ấy xuống phòng bệnh, bên ngoài thang máy nhiều người quá, tôi đưa cậu ấy vào thang máy được không.” Quý Hào hỏi.
Hộ sĩ một câu cũng không nói, chỉ ngơ ngác gật đầu, tùy ý Quý Hào đưa người đi.
Quý Hào lớn mật đẩy giường, quang minh chính đại trước mặt một đám nhân viên y tế đẩy Thân Giác vào trong thang máy.
Khi đã thành công tiến vào trong thang máy rồi, khóe môi dưới khẩu trang của y khẽ cong lên, y duỗi tay ấn nút đóng cửa.
Tay Thân Giác vô lực nắm chặt chăn, chỉ có thể nhìn Quý Hào ấn nút xuống tầng hầm, nơi đó là bãi đỗ xe.
……
Thân Giác bị bế lên xe, trước đó Quý Hào không quên rút kim truyền trên tay Thân Giác ra. Thân Giác vô cùng kinh ngạc, bởi vì cậu nhìn thấy đứa bé cậu vừa mới sinh ra cũng ở trên xe. Bây giờ đứa bé đang ngủ say, ngoan ngoẵn lẳng lặng nằm ở trên chỗ ngồi.
Trên người đứa bé có dây thừng, cố định đứa bé vào chỗ ngồi, dường như là sợ xe xóc nảy, đứa bé vô tình ngã từ trên chỗ ngồi xuống.
Quý Hào đeo mũ và khẩu trang lên cho Thân Giác, mới ngồi vào ghế điều khiển, chậm rì rì rời khỏi bãi đỗ xe.
Thân Giác đã quên mất Quý Hào này là một kẻ điên có dị năng hoặc tâm. Đối với Quý Hào mà nói, mê hoặc nhân tâm là chuyện dễ như trở bàn tay, cho nên Quý Hào mới dám trắng trợn táo bạo đưa mình và đứa trẻ ra khỏi bệnh viện như vậy.
Chỉ là không biết khi nào thì Thiệu Qua mới phát hiện cậu và con đã biến mất.
Quý Hào thẳng một đường lái xe, trực tiếp rời khỏi khu F.
Thân Giác cho rằng Quý Hào sẽ rời khỏi căn cứ M thành, nhưng không ngờ Quý Hào lại chạy xe đến bệnh viện khu D, sau đó y xuống xe trước, cũng khóa trái cửa xe.
Một lát sau, Quý Hào lại mang theo vài nhân viên y tế nữa đi ra, những người đó dọn cáng ra đưa Thân Giác vào thẳng bệnh viện. Lúc này Quý Hào đã cởi khẩu trang và bộ đồ vô trùng trên người xuống, lộ ra một khuôn mặt nùng lệ.
Y ôm đứa trẻ đi ở phía sau.
Thân Giác bị đưa vào một phòng bệnh, bên trong phòng bệnh còn có một cái giường em bé màu xanh da trời.
Quý Hào đặt đứa nhỏ vào giường em bé, lọ thuốc truyền của Thân Giác lại được treo lên, kim truyền nước mới rút ra vừa nãy lại cắm vào tay cậu. Quý Hào nhìn chằm chằm ống nhỏ giọt một hồi, thấy nước thuốc nhỏ giọt bình thường mới nói với mấy nhân viên y tá kia: “Các cô ra ngoài trước đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi các cô sau.”
Những người đó nghe lời rời đi, cũng đóng cửa lại.
Quý Hào lúc này mới nhìn về phía Thân Giác, trên mặt treo tươi cười, “Đây là nơi tôi chuẩn bị riêng cho em đó, có thích không?”
Thân Giác đã không muốn nhìn thấy y nữa, dứt khoát quay mặt đi, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bây giờ cho dù cậu có kêu cứu đi chăng nữa cũng không có tác dụng, những người đó đều sẽ bị Quý Hào dùng dị năng hoặc tâm nhẹ nhàng mê hoặc đi mất, sau đó cậu vẫn phải ở lại chỗ này.
Giờ cậu không thể làm gì khác, chỉ có thể nằm yên ở trên giường.
Quý Hào thấy Thân Giác không để ý tới mình cũng không tức giận. Y ngồi trên ghế cạnh giường Thân Giác, nhẹ nhàng nắm bàn tay không đâm kim truyền kia của Thân Giác lên.
“Tôi biết em chán ghét tôi, mẫu thân của tôi cũng chán ghét tôi, bà ấy chỉ thích chị gái của tôi thôi, từ nhỏ đã như vậy rồi.” Nói tới đây, vẻ mặt Quý Hào có hơi âm trầm, “Kỳ thật tôi chưa từng gặp mặt chị gái của mình, chỉ biết chị ấy và tôi hoàn toàn không giống nhau.”
……
Quý Hào sinh ra trong một một gia đình làm nghệ thuật. Cha y là họa sĩ, còn mẫu thân của y là một nhiếp ảnh gia. Người ở bên ngoài nhìn vào đều chắc mẩm đôi vợ chồng này chính là trời sinh một đôi.
Cha mẹ y kết hôn không bao lâu thì sinh được một cô con gái, đó là chị gái y, Quý Dao. Quý Dao cực kì ưu tú, từ nhỏ đến lớn làm chuyện gì cũng đều đứng nhất. Mà quan trọng nhất, chị ấy chính là nguồn linh cảm dạt dào của mẫu thân y.
Từ sau khi Quý Dao chào đời, mẫu thân y đã bắt đầu chụp ảnh cho Quý Dao, lúc Quý Dao lên bảy, mẫu thân y đã tổ chức loạt triển lãm nhiếp ảnh đầu tiên mang tên Minh Châu hệ liệt, năm nào cũng làm.
Quý Dao chính là viên ngọc quý, là Minh Châu trong tay mẫu thân y, rực rỡ lấp lánh, sặc sỡ loá mắt, cũng là tác phẩm thành công nhất của mẫu thân y. Không có ai khi nhìn thấy ảnh chụp của Quý Dao mà không phát ra âm thanh kinh ngạc cảm thán cả. Nhưng không may, Quý Dao lại ngã bệnh vào năm mười sáu tuổi, là ung thư tuyến tụy thời kì cuối, lúc phát hiện đã chỉ còn sống được mấy tháng nữa thôi.
Vô luận cha mẹ y có mời bao nhiêu bác sĩ giỏi đi chăng nữa cũng không thể cứu được Quý Dao. Mẫu thân y bắt đầu buồn bực không vui, thậm chí tuyệt thực, lúc này cha y mới đưa ra ý kiến sinh thêm một đứa nữa.
“Chúng ta có thể tiếp tục gọi con bé là Dao Dao.” Cha y nói.
Đáng tiếc sinh ra không phải là con gái, mà là con trai, cho nên tên từ Quý Dao biến thành Quý Hào.
Mẫu thân y cực kì chán ghét y, trước ba tuổi y chưa từng được gặp mặt mẹ mình một lần nào, y đi theo chân phụ thân mà lớn lên. Bởi vì đề nghị sinh thêm một đứa nữa này là của cha y, nên mẫu thân y cũng gián tiếp chán ghét luôn chồng mình, hai người tách ra ở riêng.
Xuất hiện chuyển biến là vào ngày sinh nhật năm ba tuổi của Quý Hào.
Cha y phải cầu xin mẫu thân y tới để tổ chức sinh nhật cho y, mẫu thân y mới tới.
Bởi vì cha y có hơi sơ ý, đã vài tháng rồi không đưa Quý Hào đi cắt tóc, cho nên trong bữa tiệc sinh nhật ngày hôm đó, mái tóc Quý Hào có hơi dài ra, ngót nghét chạm cằm.
Y bẩm sinh vốn xinh đẹp, tóc vừa khéo dài ra, thoạt nhìn không khác gì một bé gái.
Lúc mẫu thân y nhìn thấy Quý Hào thì vô cùng sửng sốt, buột miệng thốt ra một tiếng “Dao Dao.”
Bắt đầu từ ngày đó, mẫu thân y quay về nhà ở, nhưng quần áo Quý Hào toàn bộ lại biến thành quần áo con gái. Cha y ngầm đồng ý loại hành vi bệnh trạng này, tùy ý mẫu thân y nuôi y như con gái.
Thẳng đến tận khi đi học, Quý Hào mới ý thức được bản thân mình không đúng, y không muốn mặc váy ngồi trong phòng học vẽ tranh, y muốn cùng các bạn nam chạy nhảy ở sân thể dục hơn.
Nhưng mỗi khi y đến gần, những nam sinh đó sẽ mắng y là đồ bê đê chết tiệt.
Bê đê là cái gì?
Quý Hào không đi hỏi người khác, chỉ lén lấy điện thoại của cha lên mạng tra xem.
Y hiểu bê đê nghĩa là gì rồi. Y nói với cha y không muốn mặc váy nữa, nhưng cha y chỉ nói một câu, “Con muốn không bao giờ được gặp lại mẫu thân con nữa sao?”
Y không muốn.
Cho nên Quý Hào vẫn luôn mặc đồ của nữ, thậm chí lúc mẫu thân y phát hiện trong khoảng thời gian dậy thì y bắt đầu điên cuồng cao lên, ép y uống một loại thuốc gì đó, y cũng không phản kháng.
Y nhìn những sợi râu lún phún vốn dĩ đang mọc dài ra dần dần mất đi, thân hình càng ngày nhu mỹ, chỉ đối diện với gương lạnh lùng cười.
Mẫu thân y cũng lấy ảnh chụp y đi mở triển lãm, nhưng chỗ viết tên người mẫu vẫn ghi là “Quý Dao”, rõ ràng người trên ảnh chụp là y mà, nhưng người ngoài vẫn còn tưởng đó là chị gái y.
Ngoại trừ người thân thuộc, cha mẹ y không nói cho bất cứ kẻ nào chuyện Quý Dao qua đời, đồng thời, bọn họ cũng không nói cho người khác biết bọn họ có một đứa con trai.
Quý Hào vẫn luôn sống trong bóng ma của chính chị gái mình. Cho đến cao trung, lần đầu tiên y yêu đương qua mạng. Y ngụy trang thành một cô gái, cùng đối phương nói chuyện yêu đương, thậm chí còn dùng chính tên của chị gái y. Thẳng đến khi đối phương nói muốn đến gặp y, y mới cởi bỏ lớp ngụy trang, lộ ra gương mặt thật của chính mình.
Ngày đó lúc gọi video, y nhìn thấy trong mắt người nọ có kinh ngạc, chán ghét và ghê tởm.
Người ấy dùng ánh mắt như đang nhìn biến thái để nhìn y, mà y thật sự là một tên biến thái.
Đồng thời, lúc ấy ở trường học y nhận được một phong thư tình, bên trên viết cho dù cậu có thích mặc quần áo con gái, thì tớ cũng thích cậu.
Nhìn tên và chữ viết, là của một nữ sinh.
Ngày đó Quý Hào nhìn thư tình rồi ngẩn ngơ một hồi lâu, sau đó dứt khoát cắt tóc, đổi váy trên người đi.
Ở trường học, không ai nguyện ý chơi cùng với y cả, ai cũng mắng y là đồng tính, là biến thái, đây là lần đầu tiên có người viết thư tình cho y.
Lần đầu tiên y mặc quần áo con trai trở về nhà, nhưng sau khi mẫu thân y nhìn thấy y, biểu tình trên mặt đột biến, lập tức đuổi y ra khỏi nhà.
Quý Hào chỉ có thể vác cặp sách ra khách sạn ngủ một đêm, ngày hôm sau lúc y xuất hiện ở sân trường, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Cho dù đang đi học, mọi người cũng sẽ châu đầu lại khe khẽ nói nhỏ, nghị luận về y.
Quý Hào không để ý tới những người đó, sau khi tan học, y cầm một phần quà đi tìm nữ sinh đã tỏ tình với mình. Y cảm thấy tuy rằng y không thích cô, nhưng cô đã đem đến cho y một phần ấm áp, cho nên y muốn tặng cho cô chút gì đó.
Sau khi tới lớp học được viết trên thư, y lễ phép hỏi thăm bạn học trong lớp về nữ sinh kia.
Lúc bạn học nghe thấy cái tên ấy có hơi sửng sốt một chút, “Lớp chúng tôi không hề có nữ sinh này."
Đồng thời, hai dãy bàn phía sau truyền đến một tràng cười thật lớn.
“Ha ha ha, cái tên bê đê chết tiệt kia lại còn cắt cả tóc cơ đấy, nó tưởng có nữ sinh nào thích nó thật hay sao?”
“Nó đồng tính tởm lợm như vậy, làm gì có ai thích nó cho nổi? Thật là mất mặt chết mất thôi.”
“Buồn cười chết tao rồi, nó tưởng nó mặc quần áo nam sinh vào thì không phải loại bê đê chết tiệt nữa hay gì?”
Mọi người vây quanh một chỗ, lớn tiếng cười, lớn tiếng nghị luận y.
……
Thì ra đây là một trò đùa.
Nhưng y đã coi phong thư này như động lực, động lực để y phản kháng lại mẫu thân y.
Quý Hào ném món quà vào trong thùng rác, một lần nữa mặc lại váy áo. Y không còn để ý đến ánh mắt của người khác nữa, thậm chí còn bắt đầu mỉm cười. Người ta mắng y, y cũng có thể mặt không đổi sắc mà cười.
Ngày thi kết thúc kì thi đại học năm đó, y nhận được tới mấy chục tin nhắn tỏ tình, các ban đều có nam sinh tỏ tình với y.
Quý Hào nhìn một chuỗi những tin nhắn, tìm được tin nhắn của gã nam sinh từng mắng y thậm tệ nhất. Gã nam sinh đó đã từng ra tay đánh y, vậy mà giờ lại tỏ tình với y.
Quý Hào và tên nam sinh đó yêu đương đâu được hai tháng mà đã đưa đối phương vào bệnh viện tới ba lần, một lần so với một lần càng tàn nhẫn hơn. Y không chạm vào gã nam sinh kia, đều là dùng công cụ. Nam sinh đó mỗi lần nhìn mặt Quý Hào đều sẽ thỏa hiệp, mỗi lần bị chơi đến đổ máu, đều sẽ cắn răng nói không có việc gì.
Sau khi vào đại học, y dứt khoát đá nam sinh ấy đi, tên nam sinh đó không thể tiếp thu, còn chạy tới tìm y, thậm chí còn đòi tự sát.
Lần cuối cùng gã ta tự sát, Quý Hào đi gặp gã, cười nói một câu ——
“Đừng có nói rằng mày thật sự nghĩ tao sẽ thích một người đã từng làm tổn thương tao chứ?”
……
Gặp được Thân Giác, là một lần ngoài ý muốn.
Kỳ thật lúc y ở trong căn cứ khi nhàm chán đã tra tấn rất nhiều người, những người đó đều bị gương mặt y quyến rũ. Y chỉ cần ngoắc ngoắc tay một cái, hoặc tùy tiện ném đồ xuống, những tên đàn ông đó đều sẽ mò đến tận nơi.
Duy độc chỉ có Thân Giác là không như thế.
Thân Giác còn cự tuyệt y, mới lạ cỡ nào đây chứ.
Mà càng khiến cho Quý Hào kinh ngạc chính là, cái người là một đôi với Thân Giác vậy mà lại là đối tượng yêu đương qua mạng thời cao trung của y.
Trong lúc yêu đương, Quý Hào biết rõ đối phương là một thẳng nam, nhưng hôm nay gặp lại, đối phương lại cùng Thân Giác ở bên nhau.
Cả hai người bọn họ đều cự tuyệt y.
Dựa vào cái gì?
……
Thân Giác không muốn nghe Quý Hào kể chuyện cũ năm xưa của y, quá khứ của Quý Hào chả liên quan gì đến cậu, cho nên cậu mặt lạnh nhìn y, “Tôi không muốn nghe.”
Quý Hào ôn hòa nhìn Thân Giác, như đang nhìn một đứa trẻ vô cớ gây rối, “Tôi biết em không muốn nghe, em hận tôi, cũng giống như mẫu thân của tôi vậy. Bà ấy hận tôi, tôi lại yêu bà ấy, nhưng bà ấy chỉ yêu chị gái của tôi thôi, trong mắt bà ấy chỉ có mình chị ấy, dẫu chị ấy đã chết đi chăng nữa. Cho nên tôi nhốt bà ấy lại, bức bà ấy chỉ có thể nhìn một mình tôi mà thôi, sau đó, bà ấy tự sát.”
Nói tới đây, Quý Hào vậy mà lại lộ ra một nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất