Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 15: Xử Lý Hoàng Đế (15)

Trước Sau
Thạch Kiến An vô cùng kinh ngạc. Hắn không ngờ Mộ Dung Tu sẽ gọi tên của hắn, sửng sốt một chút, mới từ ở giữa hàng đi ra.

"Vi thần cho rằng, khoa cử là chuyện trọng đại, việc quyết định quan chủ khảo quả quyết không thể qua loa, hẳn là nên bàn bạc lại kỹ càng hơn." Thạch Kiến An cúi đầu nói.

Mộ Dung Tu nhìn hắn, "Thạch Kiến An, ngươi cũng là Lễ Bộ, ngươi cảm thấy ngươi không thể đảm nhiệm nổi trọng trách này hay sao?"

Từ khi Mộ Dung Tu gọi tên của Thạch Kiến An, Nhiếp Chính Vương đã ngẩng đầu lên trực tiếp nhìn chằm chằm Mộ Dung Tu, ánh mắt y có chút ngoài ý muốn.

Bởi vì khi còn ở Thái Học, Thạch Kiến An chính là đồng học của y, hai người coi như là có quen biết, ngày lễ ngày tết, có đôi khi y còn tìm Thạch Kiến An uống rượu.

Thạch Kiến An nghe ý Mộ Dung Tu muốn phân phó mình làm quan chủ khảo, trầm mặc trong chốc lát, liền cong lưng xuống, "Vi thần sẽ dốc sức không làm nhục sứ mệnh, tận lực tìm nhân tài."

Hạ triều, Thạch Kiến An trực tiếp đi tới bên cạnh Nhiếp Chính Vương. Hai người sóng vai đi ra ngoài, Thạch Kiến An nhìn bức tường cung điện dần dần khuất xa, lại quay đầu đi, đè thấp thanh âm, "Vương gia, rốt cuộc là Hoàng Thượng có suy tính gì mà đột nhiên lại gọi tên vi thần?"

Nhiếp Chính Vương cũng cảm thấy kì lạ, y yên lặng nhìn Thạch Kiến An một hồi.

Thạch Kiến An người này tuyệt đối không thể coi là mỹ nam tử. Dáng người của hắn từ trước đến nay gầy yếu, ngũ quan tuy rằng đoan chính, mày rậm mắt to, nhưng sắc mặt lúc nào cũng xanh trắng, nhìn qua chính là tướng mạo quỷ đoản mệnh.

Nhiếp Chính Vương đột nhiên lại nhớ tới con nhím bẩn thỉu vẫn đi theo Mộ Dung Tu.

Hay là Mộ Dung Tu thích loại dung mạo bình thường?

Thạch Kiến An tức khắc phát hiện ánh mắt của Nhiếp Chính Vương nhìn mình trở nên cổ quái, hắn chớp chớp mắt, mất tự nhiên mà sờ sờ mặt chính mình, "Vương gia, trên mặt vi thần có dính gì sao?"

"Không có." Nhiếp Chính Vương nói, "Chỉ là bổn vương cũng cảm thấy kỳ quái, gần đây ngươi như thế nào mà lại lọt vào mắt vị kia."

Thạch Kiến An cười cười, "Vương gia còn không nghĩ ra nguyên do, vi thần như thế nào biết được? Hay là Hoàng Thượng dụng tâm trọng dụng Vương gia, nhưng sợ người khác nghị luận, lúc này mới lấy lui mà tiến chọn vi thần."

Nhiếp Chính Vương hơi hạ mi, không tiếp lời này, chỉ nói: "Nếu Hoàng Thượng đã phân phó ngươi làm quan chủ khảo, ngươi cũng phải làm cho tốt."

Y nói xong, tăng nhanh cước bộ đi về phía trước.

Thạch Kiến An dừng lại ở phía sau, đối với bóng dáng của Nhiếp Chính Vương chắp tay hành lễ, "Vi thần cung tiễn Vương gia."

Chờ bóng dáng Nhiếp Chính Vương hoàn toàn khuất dạng, Thạch Kiến An mới cúi đầu, tiếp tục chậm rì rì mà tiến về phía trước, không biết hắn nghĩ đến cái gì thú vị, khẽ cười một tiếng.

......

Mộ Dung Tu kỳ thật vô cùng kinh ngạc khi Thân Giác nhắc tới Thạch Kiến An.

Nhưng Thân Giác nói, trước đây cậu ở trong cung từng quen biết với thái giám bên người Thái Tử. Tiểu thái giám đó nói, trước kia Thái Tử không chỉ một lần khen Thạch Kiến An viết văn biền ngẫu vô cùng tốt, còn nói người viết văn biền ngẫu tốt, tâm tính khẳng định là không sai.

Chỉ là khi đó tiên đế kiêng kị đảng của Nhiếp Chính Vương, cố ý chèn ép, cho nên cũng không chịu trọng dụng Thạch Kiến An.

"Nhưng nếu trẫm trọng dụng hắn, chẳng phải là tiện nghi cho Nhiếp Chính Vương sao?" Mộ Dung Tu không vui nói.

Thân Giác nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Cũng không hẳn, bệ hạ, hàm răng và đầu lưỡi còn có thời điểm va chạm chứ đừng nói là hai người. Tuy Thạch Kiến An và Nhiếp Chính Vương là đồng học, nhưng Nhiếp Chính Vương hiện tại quyền cao chức trọng, một tay che trời. Còn Thạch Kiến An hiện tại tuy rằng cũng là đại quan tam phẩm, nhưng mỗi người đều coi hắn là chó săn của Nhiếp Chính Vương, chính hắn càng là nơi chốn phải xem sắc mặt của Nhiếp Chính Vương." Cậu dừng một chút, đột nhiên cười khẽ, "Không biết bệ hạ có nghe qua sự kiện này hay không, lúc trước tiểu thái giám trong cung đều lấy chuyện này coi như tin đồn thú vị nói với nhau."

"Chuyện gì?"

Thân Giác nói: "Lúc Tiên đế còn tại thế, có tổ chức một lần yến hội. Mới được một nửa yến hội, tiên đế bởi vì không khoẻ đã rời đi. Mà Nhiếp Chính Vương trong yến hội uống say, một hai bắt Thạch Kiến An phải học sủa tiếng chó. Thạch Kiến An ngay từ đầu không chịu, Nhiếp Chính Vương liền tát Thạch Kiến An một cái, Thạch Kiến An lúc này mới thành thành thật thật học cẩu kêu, còn quỳ gối trên mặt đất. Lúc ấy rất nhiều tiểu thái giám đều thấy được."



Mộ Dung Tu nghe xong một phen phân tích của Thân Giác, dần dần phục hồi lại tinh thần, có cái gì so với nội bộ kẻ địch tan rã càng tốt hơn?

Tục ngữ nói con đê ngàn dặm còn sụp vì tổ kiến, hắn nghĩ kẻ địch dù có mạnh đến mấy cũng không phải không hề có sơ hở, không gì phá nổi.

Cho nên hôm nay lâm triều mới có một màn Mộ Dung Tu cố ý trọng dụng Thạch Kiến An, mục đích thứ nhất là vì ly gián hai người Nghê Thạch, Nhiếp Chính Vương trời sinh đa nghi, không cần biết Thạch Kiến An đối với y có dị tâm hay không, Nhiếp Chính Vương cũng không thể yên lòng. Mục đích thứ hai là chính muốn mượn tay Thạch Kiến An tuyển chọn người, vậy thôi.

Bởi vì Thạch Kiến An là lần đầu tiên đảm đương chức vụ quan chủ khảo của khoa cử, cho nên Mộ Dung Tu đưa ra ý muốn sao chép bài thi thành một bản đưa nữa đến chỗ hắn cũng không bị dị nghị gì. Vì thế Mộ Dung Tu có thể ở điện tuyển phía trước mà tham dự tới khoa cử bên trong.

Mặt ngoài, nhìn qua là Mộ Dung Tu và Nhiếp Chính Vương đều thối lui một bước.

Kỳ thật, trọng dụng Thạch Kiến An là đại đại lợi cho Mộ Dung Tu.

......

Sau khi khoa cử chấm dứt, bài thi lập tức được đưa đến chỗ Mộ Dung Tu.

Hiện tại Mộ Dung Tu thập phần tín nhiệm Thân Giác, cho nên thời điểm phê chữa bài thi chẳng những không kiêng dè Thân Giác, còn hỏi ý tứ của cậu. Chẳng qua sau khi Mộ Dung Tu hỏi xong lại khẽ cười một tiếng, "Trẫm đã quên, lúc trước ngươi học vỡ lòng đều là trẫm dạy, lúc trước trẫm cũng chỉ dạy ngươi những chữ thường dùng."

Thân Giác cúi đầu, có chút hổ thẹn mà nói: "Nô tài vô dụng."

Hiện giờ toàn bộ kinh thành đã vào đông, Từ ngự y cố ý vì Thân Giác làm dược thiện. Mộ Dung Tu càng hào phóng hơn, nguyên liệu nấu ăn quý hiếm gì cũng cho Thân Giác ăn. Thân thể xương cốt thiếu niên luôn khôi phục rất nhanh, hiện tại Thân Giác bị dưỡng đến sắc mặt hồng nhuận, gò má cao gầy ban đầu hiện tại có da có thịt lên, tương xứng với đôi mắt tròn xoe của cậu, ngược lại có vài phần đáng yêu.

Vẫn là rất giống cẩu, chỉ là giống một con cẩu đáng yêu.

Mộ Dung Tu nhịn không được duỗi tay xoa xoa đầu Thân Giác, phát hiện tóc Thân Giác cũng thật giống như tính tình của cậu, mềm mại vô cùng. Đáy mắt hoàng đế bệ hạ không khỏi nổi lên ý cười.

Trên mặt Thân Giác nổi lên một mạt hồng nhạt, cậu trốn khỏi tay Mộ Dung Tu, vội vàng bưng ấm trà trên bàn lên, "Nước trà lạnh, nô tài đi đổi một bình khác."

Tay Mộ Dung Tu lập tức rơi vào khoảng không, hắn nhìn Thân Giác đi ra, ngón tay hơi hơi cuộn tròn lại, mới chậm rãi thu trở về.

Vốn ánh mắt đang có ý cười dần dần lạnh xuống.

Thân Giác rất nhanh đã trở về, cậu thay Mộ Dung Tu khuấy trà mới, lại không cẩn thận làm nghiêng chung trà, nước trà lập tức tràn ra, còn lan ướt bài thi trên mặt bàn. Thân Giác kinh hô một tiếng, vội vàng đi lấy khăn lụa lau. Bài thi bị làm ướt vài tờ, lúc lau đến một tờ nọ, cậu khẽ kêu lên một tiếng.

Mộ Dung Tu thấy cậu mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm một trang giấy thi, cả nước trà cũng quên lau, không khỏi khụ hai tiếng.

Gia hỏa này phạm sai, còn dám phát ngốc.

Thân Giác lấy lại tinh thần, thấy Mộ Dung Tu không vui mà nhìn mình, ngượng ngùng cười, lại chỉ vào bài thi nói: "Bệ hạ, chữ viết của người này thật xinh đẹp."

Mộ Dung Tu theo tay cậu nhìn qua, trang giấy thi kia bị nước trà làm ướt phần lề, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nội dung. Hắn quét mắt vài lần, bình tĩnh nói: "Tạm được."

Thân Giác dĩ nhiên là cố ý đánh nghiêng ly trà này, mục đích chính là khiến Mộ Dung Tu chú ý chủ nhân của bài thi này.

Chủ nhân của bài thi này tên là Du Tòng Hiên.

Kỳ thật khoa cử lần này hắn không được trúng cử, nhưng ba năm sau cái chết của Thân Giác, hắn lại là vị quan đầu tiên xuất thân từ khoa thi này. Nguyên nhân Thân Giác muốn cho Mộ Dung Tu trước tiên tuyển chọn người này là --

Dung mạo Du Tòng Hiên và Mộ Dung Tu giống nhau đến năm phần.

Mấy đời trước, Du Tòng Hiên nhiều lần khiến Mộ Dung Tu cùng Nhiếp Chính Vương bất hòa, lợi hại nhất một lần, lần ấy mấy ngày Nhiếp Chính Vương đều không trở về thượng triều, mà cả ngày miên hoa túc liễu.



Du Tòng Hiên là con cháu nhà nghèo, lần này là từ dưới quê nhà lên kinh tham gia khoa cử. Nhưng bản nhân hắn lại thập phần tâm cơ, khi biết dung mạo của chính mình và Mộ Dung Tu có vài phần giống nhau, lập tức chặt chẽ nắm chắc lấy cơ hội này, ở kinh thành hô mưa gọi gió.

Nhưng mà Du Tòng Hiên vẫn phạm phải một sai lầm cực lớn. Vì hắn tự cho là có gương mặt này thì có thể vạn sự vô ưu, nhưng rốt cuộc có chính chủ ở đây, đồ giả như hắn có thể bay nhảy bao lâu?

Du Tòng Hiên thông minh có đủ, nhưng lại là loại người vô cùng tham tiền. Sau khi làm quan thì bắt đầu tham ô, cuối cùng Nhiếp Chính Vương tự mình điều tra việc này, niêm phong Du phủ, ném Du Tòng Hiên vào thiên lao, cuối cùng Du Tòng Hiên ở thiên lao bệnh chết.

Nhưng bây giờ thì khác.

Gương mặt của chính chủ đã bị phá huỷ, giá trị của đồ giả Du Tòng Hiên cũng sẽ không còn giống như trước nữa.

Thân Giác cảm thấy, Nhiếp Chính Vương nhất định sẽ rất thích phần lễ vật mà cậu đưa này.

"Nô tài chưa từng trông thấy chữ viết nào đẹp như vậy, không biết người viết bài thi này trông như thế nào." Thân Giác cố ý khiến cho Mộ Dung Tu nhìn nhiều đến bài thi này.

Mộ Dung Tu nghe vậy, lại đứng lên, "Nếu bài thi đã ướt thì để lát khô rồi hãy xem tiếp. Thân Giác, bồi trẫm đi Ngự Hoa Viên một chút."

Thân Giác âm thầm nhíu mi, cũng chỉ có thể buông bài thi xuống.

Mộ Dung Tu hơi nghiêng mặt, chú ý tới động tác của Thân Giác. Hiển nhiên Thân Giác không muốn buông bài thi ra, cho nên tốc độ rất chậm. Mộ Dung Tu nheo mắt, quay mặt đi.

Hắn không phải là kẻ ngốc, hành động này của Thân Giác rõ ràng là có vấn đề.

Từ khi Thân Giác nhắc tới Thạch Kiến An trước mặt hắn, hắn đã cảm thấy Thân Giác cũng không phải một thái giám bình thường như hắn tưởng tượng.

Một thái giám hậu cung lại biết nhiều chuyện của tiền triều như vậy, thật sự quá kỳ quái.

Mộ Dung Tu tuy nổi lên lòng nghi ngờ với Thân Giác, nhưng vẫn cố ý lật xem tờ giấy thi kia. Hắn nhìn trên bài thi ghi ba chữ "Du Tòng Hiên" thật to, nghĩ nghĩ, vẫn là dùng bút đỏ khoanh tròn lên trên.

Nếu Thân Giác muốn hắn chú ý người này, hắn sẽ chú ý.

Thí sinh cuối cùng của kỳ thi đình sẽ do hai người Mộ Dung Tu và Thạch Kiến An cùng lựa chọn. Nhưng thú vị là, cả Mộ Dung Tu và Thạch Kiến An đều khoanh tròn tên của Du Tòng Hiên.

Thi đình ngày ấy, Mộ Dung Tu liếc mắt một cái đã nhìn thấy Du Tòng Hiên. Trong nháy mắt nhìn qua kia, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

Ngoại trừ Mộ Dung Tu, trên triều đình không ít người sắc mặt đều khẽ biến, dẫn đầu là Nhiếp Chính Vương.

Nhiếp Chính Vương gần như là thất lễ mà nhìn chằm chằm Du Tòng Hiên.

Tay Mộ Dung Tu đặt trên đầu rồng nhịn không được nắm chặt, hắn trầm mặc mà đánh giá Du Tòng Hiên một phen, quay sang nói với Nhiếp Chính Vương: "Nhiếp Chính Vương, trẫm có chút mệt mỏi, lần này thi đình để ngươi ra đề có được không?"

Sau khi thi đình chấm dứt, Mộ Dung Tu lập tức cho Lương Vinh gọi Thân Giác vào.

Thân Giác biết Mộ Dung Tu nhất định là đã thấy được khuôn mặt của Du Tòng Hiên, cho nên lúc Lương Vinh tới kêu cậu, cậu cũng không cảm thấy bất ngờ gì, hơn nữa còn sớm suy tính kỹ càng trong lòng rồi tìm lời biện bạch. Chỉ là khi đứng trước mặt Mộ Dung Tu, cậu phát hiện những lời mà cậu đã soạn sẵn kia có khả năng không dùng được.

Đôi mắt Mộ Dung Tu đỏ lên, gắt gao nhìn chằm chằm cậu, "Chuyện Du Tòng Hiên là như thế nào? Ngươi đừng nghĩ đến chuyện nói dối, trẫm biết là ngươi biết hắn."

Thân Giác âm thầm thở dài một hơi, chỉ có thể quỳ xuống, "Bệ hạ, nô tài đúng là biết Du Tòng Hiên, nhưng nô tài là vì muốn tốt cho bệ hạ."

"Vì muốn tốt cho trẫm? Vậy ngươi nói ra ý đồ của ngươi đi, thuận tiện nói cho trẫm biết ngươi làm sao mà nhận thức được Du Tòng Hiên?" Mộ Dung Tu cáu kỉnh nói, như là tức giận đến cực điểm, "Trẫm biết rồi, ngươi và Du Tòng Hiên đều tới từ cùng một nơi."

Thân Giác sửng sốt một chút, cậu đúng là biết quê quán của Du Tòng Hiên, nhưng cậu chưa bao giờ để ý đến quê quán của chính mình, chẳng lẽ cậu và Du Tòng Hiên lại là đồng hương?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau