Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 150: Xử Lý Trạng Nguyên Lang (17)
Mấy ngày sau, Thân Giác nhận được mật hàm của đề hình quan hồi báo. Trong mật hàm giải thích rất cặn kẽ cách suy tính ra tuổi tác của xương cốt, phía dưới ghi kết luận cuối cùng.
Chủ nhân của thi cốt này ít nhất cũng phải cập quan trở lên.
Cung yến năm ngoái, Sư Chu chưa mãn mười tám, cho nên thi cốt này không có khả năng là của y, vậy thì chỉ có thể là của huynh trưởng y, Sư Tễ.
Thân Giác ném mật hàm ném vào chậu than, thấy trang giấy dần dần bị lửa cắn nuốt hết, mới quay mặt đi. Quả nhiên Sư Chu không dễ chết như vậy, mấy ngày trước y còn thay Ôn Ngọc Dung chắn nguy hiểm, hành vi này cũng chỉ có thể là Sư Chu làm.
Giờ chuyện gϊếŧ Sư Chu không còn dễ dàng như xưa nữa rồi, không đề cập tới việc đối phương đã đề cao cảnh giác, mà mạo muội động thủ cũng có thể dẫn đến chuyện Sư gia tạo phản.
Nhưng nếu vẫn để Sư Chu tùy ý ở đây,
vậy có khác gì mấy đời trước đâu. Hiện tại xem ra, Ôn Ngọc Dung có lẽ vẫn còn đang phân vân giữa cậu và Sư Chu. Bởi nếu Ôn Ngọc Dung thật sự yêu Sư Chu, mấy ngày trước đã không ở phủ Thừa tướng thân thiết với cậu mà không màng tới thương thế của Sư Chu rồi.
Hoặc giả như Ôn Ngọc Dung có tâm muốn đi chiếu cố, nhưng Thân Giác lại không cho hắn cơ hội này.
Thân Giác chắc chắn Sư Chu sẽ đến phủ Thừa tướng, cho nên cố ý lấy cớ ngủ lại, ở đến đêm khuya lại mượn Đồng Mộng Nhi ra lệnh hồi cung.
Kiếp này, cậu không có ý định cùng Ôn Ngọc Dung thật sự làm chuyện đó. Một là cậu không muốn, loại chuyện này nếu có thể tránh thì cứ tránh, hai là do thân thể của cậu cũng chịu không nổi loại vận động này.
Bất kể là cậu đè Ôn Ngọc Dung hay là Ôn Ngọc Dung đè cậu cũng không được. Vế trước thì cậu lực bất tòng tâm, cũng cảm thấy ghê tởm, còn nếu vế sau thì chắc cậu phải bỏ lại nửa cái mạng, hoặc là trực tiếp đi đời nhà ma, quá mức mạo hiểm.
Hiện giờ việc cấp bách vẫn là sớm xử lý Sư Chu.
Thân Giác suy nghĩ vài ngày, xem làm sao có thể xử lý Sư Chu một cách gọn gàng, đúng lúc này lại có một cơ hội đưa tới cửa.
Nước láng giềng xâm phạm vào lãnh thổ Đại Ngụy, mấy đời trước Đồng Mộng Nhi phân phó chuyện này cho một tướng quân khác trong triều dẫn binh đi. Thân Giác nhớ trận chiến này đánh rất lâu, kéo dài khoảng chừng hai năm có lẻ, nếu để Sư Chu dẫn binh đi, ít nhất cũng có thể kéo dài được mấy năm.
Miễn cho Sư Chu và Ôn Ngọc Dung lén lút cấu kết với nhau.
Thân Giác suy xét cẩn thận xong, lập tức đi tìm Đồng Mộng Nhi thương thảo. Đồng Mộng Nhi hơi sửng sốt, sau mới nói: “Nếu bảo bối ngoan muốn Sư Tễ dẫn binh thì cho Sư Tễ dẫn binh đi thôi.”
“Nhưng một mình Sư Tễ đi không ổn lắm, để Sư Hạo Nhiên dẫn binh, còn Sư Tễ làm phó tướng. Nữ quyến Sư phủ nhất định phải lưu lại trong kinh.” Thân Giác nói.
Tuy Đồng Mộng Nhi có chút khó hiểu, nhưng cũng không hỏi gì, ngày thứ hai lập tức ban bố ý chỉ xuống, hơn nữa còn chỉ rõ Sư Hạo Nhiên và Sư Chu ngay hôm sau phải lập tức dẫn binh xuất chinh, không được chậm trễ.
Ngày Sư Chu rời kinh, lòng Ôn Ngọc Dung không yên được, cứ luôn nhìn tường cung ngẩn người. Vốn hắn định xin nghỉ ngày hôm nay, nhưng đêm qua bệnh tình Thân Giác đột ngột trở nặng, Đồng Mộng Nhi căn dặn hắn ở bên cẩn thận chiếu cố, không được rời nửa bước.
Về phần Thân Giác tuy bệnh đến hôn mê nhưng vẫn luôn nắm chặt tay Ôn Ngọc Dung, một khi Ôn Ngọc Dung rút tay ra, tay cậu sẽ chới với trên không trung, cứ như phải bắt lấy, giữ chặt cái gì đó.
Ôn Ngọc Dung thấy thế, chỉ có thể để Thân Giác nắm lấy tay mình.
Thẳng đến chiều, tinh thần Thân Giác mới tốt lên. Cậu ngồi tựa trên giường, dựa gối mềm, ánh mắt yên lặng nhìn Ôn Ngọc Dung, “Chăm sóc cô cả một ngày nay, vất vả cho ngươi rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
“Không có việc gì, thân thể bệ hạ an khang mới là quan trọng nhất.” Ôn Ngọc Dung cười, chỉ là ý cười chưa lan tới đáy mắt.
Thân Giác nhìn người trước mắt, dù gì thì Sư Chu cũng cùng hắn lớn lên bên nhau, hiện giờ thương thế chưa lành đã phải ra biên cương, không trách được hắn sẽ lo lắng.
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, chớp mắt đã qua hai năm.
Mấy năm nay, Thân Giác và Ôn Ngọc Dung càng thêm thân mật khăng khít, ngay cả thừa tướng cũng nhìn ra điểm bất thường, cũng bởi đứa con trai này của ông ở trong cung quá lâu.
Cho nên thừa tướng từng lén tìm Ôn Ngọc Dung, chất vấn quan hệ giữa hắn và Thân Giác. Thấy Ôn Ngọc Dung tránh không nói, sắc mặt thừa tướng lập tức đại biến, lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng chỉ thở dài.
Ôn Ngọc Dung thấy vẻ mặt của thừa tướng không đúng, do dự một lúc, sau đó vẫn giải thích: “Cha, con và bệ hạ cũng không làm chuyện gì mờ ám, con chỉ ở trong cung bồi người mà thôi.”
Thừa tướng nghe vậy, sắc mặt mới hơi hòa hoãn lại. Ông không muốn nhìn thấy cảnh nhi tử mình lấy làm tự hào nhất trở thành cấm luyến mị hoặc chủ thượng. Nhưng từ hôm đó, thừa tướng chưa từng cho Ôn Ngọc Dung một sắc mặt tốt, khi chạm mặt nhau lúc nào ông cũng sa sầm mặt.
Số lần nhiều, Thân Giác cũng phát hiện ra.
Cậu lo lắng nhìn Ôn Ngọc Dung, “Ngọc Lang, nếu không thì để cô đi giải thích với thừa tướng nhé?”
Ôn Ngọc Dung lắc đầu, “Cha ta đã biết, ta cũng đã nói rõ ràng rồi…… Đợi ông ấy nghĩ thông là được.”
Một năm trước, Thân Giác ra lệnh cưỡng chế Ôn Ngọc Dung không được xưng là vi thần ở trước mặt cậu nữa, chỉ xưng là "ta".
Thân Giác nghe vậy, thương tiếc vuốt ve gương mặt Ôn Ngọc Dung, “Dân gian không thiếu sự tích tốt đẹp về nam phong, thừa tướng không giống như người cổ hủ, hẳn là do thân phận của cô, mới khiến ông ấy sợ ngươi bị quyền thế bức bách, mới phải ở bên cô.” Dừng một chút, cậu lại nói “Ủy khuất ngươi rồi.”
“Không ủy khuất chút nào, ta rất vui vẻ.” Ôn Ngọc Dung khẽ cười.
Mấy năm nay, mỗi tháng đều có một phong thư từ biên cương gửi về, bên trong bẩm báo kỹ càng tỉ mỉ tình hình trận chiến. Từ nội dung thư xem ra, cho dù có là Sư Hạo Nhiên đích thân xuất trận đi chăng nữa, trận chiến này cũng đánh vô cùng gian nan.
Trong thư ngẫu nhiên cũng sẽ đề cập đến Sư Chu, đương nhiên là dưới cái tên Sư Tễ.
Lúc Thân Giác đọc những bức tin hàm đó chưa từng tránh mặt Ôn Ngọc Dung cho nên Ôn Ngọc Dung cũng có thể từ nội dung trong thư nắm được chút tình hình của Sư Chu, chẳng qua là cũng không nhiều lắm.
Trong suốt hai năm này, Thân Giác vẫn luôn nghĩ cách gia tăng tình cảm giữa mình và Ôn Ngọc Dung. Nhưng vô luận như thế nào, cậu và Ôn Ngọc Dung vẫn cứ như cách một tầng sa. Tựa như ấm nước đặt trên bếp, mắt thấy sắp sôi rồi, nhưng lại mãi vẫn chưa sôi, giống như thiếu một chút mồi lửa.
Lúc này Thân Giác mới ý thức được dường như là cậu làm sai rồi. Vốn cậu tưởng rằng điều Sư Chu rời khỏi kinh thành, trái tim Ôn Ngọc Dung sẽ càng dễ dàng bị công hãm hơn. Nhưng hiện tại xem ra, tuy rằng Ôn Ngọc Dung đang ở bên cạnh cậu, nhưng tâm vẫn còn mải lo lắng cho Sư Chu đang trú ẩn nơi biên cương.
Có lẽ tình nghĩa giữa Ôn Ngọc Dung và Sư Chu không dễ bị thời gian mấy năm ngắn ngủi này đánh bại.
Nhưng Thân Giác không còn thời gian nữa, bởi vì Sư Hạo Nhiên tạo phản. Lấy cớ là yêu hậu làm hại triều đình, bạo quân tàn nhẫn vô nhân. Binh lính của Sư gia liên hợp với Kim Lăng Vương, hẳn là định ủng hộ cháu đích tôn của Kim Lăng Vương kế vị.
Tuy rằng Thân Giác vẫn luôn cho người âm thầm giám thị tướng quân phủ, nhưng toàn bộ nữ quyến Sư gia vẫn trốn đi trong đêm, chỉ để lại Sư Đồng Nho và mấy lão nô.
Sư Đồng Nho là lão thần tam triều, Thân Giác không thể động vào ông, nhưng khiến Thân Giác không ngờ tới nhất chính là sau khi Sư Hạo Nhiên tạo phản không đến bảy ngày, Sư Đồng Nho đột nhiên qua đời. Việc này gây ra sóng to gió lớn chốn kinh thành, mặc kệ là văn võ bá quan hay là bá tánh chốn kinh kì đều sôi nổi nghị luận, hoài nghi là do trong cung động tay.
Không đến mấy ngày, Sư Hạo Nhiên tung ra cuốn《 Cùng phụ Thư 》, nội dung bi thương muốn chết, cảm động lòng người. Trong đó không chỉ viết nỗi ai thán với phụ thân, trách bản thân vô dụng, còn vạch trần nguyên nhân cái chết của Sư Tễ.
Áng văn này được truyền bá rộng rãi, ngay cả Thân Giác cũng có chút bất ngờ. Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi, thế nhưng toàn bộ Đại Ngụy đều đã biết đến cuốn 《 Cùng phụ Thư 》này.
Dân chúng vốn không có mấy ấn tượng tốt đẹp gì về Thân Giác và Đồng Mộng Nhi rồi,《 Cùng phụ Thư 》 vừa ra, càng thêm đại thất dân tâm.
Trong lòng lê dân bá tánh lúc này, chắc Thân Giác đã thành cái tên đế vương vừa vô dụng lại tàn bạo số một, còn Đồng Mộng Nhi thì là yêu hậu ỷ vào tư sắc mị hoặc tiên đế, cả hai người đều là phường cướp đoạt vị trí của người khác, những nhi tử khác của tiên đế có ai mà không xuất sắc hơn Thân Giác ốm yếu bệnh tật này? Nhưng tất cả đều chết hết, không chết cũng điên.
Các bá tánh cho rằng Thân Giác quả thật là kẻ bất trung bất hiếu không đáng làm người, trên không chấp nhận được huynh đệ, dưới không chấp nhận được trung thần, hoàn toàn không xứng ngồi trên ngôi vị hoàng đế.
Cùng lúc đó, phản quân của Sư Hạo Nhiên và Kim Lăng Vương cứ như vào chỗ không người, đại quân của Thân Giác liên tiếp bại lui, mất hết thành trì này đến thành trì khác, thậm chí còn có thành mở cửa đầu hàng.
Chỉ mới năm tháng ngắn ngủi, phản quân Sư Hạo Nhiên và Kim Lăng Vương đã đánh tới kinh thành, Thân Giác hoàn toàn không có phần thắng.
……
“Mẫu hậu, người mau chạy nhanh đi, nhân lúc bọn họ còn chưa tiến vào thành.” Thân Giác nhìn Đồng Mộng Nhi, vẻ mặt hãy còn trấn định.
Hai mắt Đồng Mộng Nhi sưng đỏ, nghe thấy Thân Giác nói vậy, suýt chút nữa đã tát Thân Giác một cái, “Con bảo mẫu hậu đi, vậy còn con thì sao đây?”
“Nhi thần không đi được, bọn họ sẽ không để nhi thần đi.” Trong lòng Thân Giác rõ ràng, chiếu thư thoái vị còn chờ cậu tự mình ấn ngọc tỷ lên, huống hồ nếu cậu trốn đi, Sư Hạo Nhiên nhất định sẽ không an tâm, sẽ phái người đuổi theo. Chỉ có khi chắc chắn là cậu đã chết, hoặc là bị cầm tù, bè đảng Sư Hạo Nhiên mới có thể yên tâm.
Nhưng Đồng Mộng Nhi thì khác, không có đứa con trai là Thân Giác này, cho dù có sống sót trốn đi cũng không gây ra uy hiếp gì với bè cánh Sư Hạo Nhiên.
Không có bá tánh nào sẽ ủng hộ một nữ nhân khác họ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
“Mẫu hậu không đi, nếu muốn chết thì hai mẹ con chúng ta cùng chết ở đây.” Đồng Mộng Nhi lấy khăn tay lau nước mắt, “Vị trí này vốn là phụ hoàng con cho con, bọn họ dựa vào đâu mà đuổi con xuống, còn muốn truyền ngôi cho tôn tử của Kim Lăng Vương.”
Kim Lăng Vương là đường huynh của tiên đế, nếu luận tư bài vị, tôn tử của hắn còn phải gọi Thân Giác một tiếng hoàng thúc.
“Mẫu hậu, thiên hạ đã mất, vị trí này nhi thần ngồi không yên. Mẫu hậu, thân thể này của nhi thần có thể chống chọi chịu đựng lâu như vậy, đã là rất may mắn rồi. Mẫu hậu tỉ mỉ chiếu cố bao năm, nhưng sợ ngày sau nhi thần không có cơ hội thừa hoan dưới gối, mẫu hậu nhất định phải an nhàn thoải mái như thường, ngàn vạn trân trọng bản thân.”
Nói xong, Thân Giác quỳ gối trên mặt đất, hành đại lễ với Đồng Mộng Nhi.
Cậu nên hành đại lễ này, không, là phải hành đại lễ này. Nếu không có Đồng Mộng Nhi, cậu đã sớm chết trăm ngàn lần, tuy rằng bà chỉ là người trong cảnh, nhưng với cậu, bà thực sự là người rất tốt.
Đồng Mộng Nhi thấy thế, đã khóc đến sức cùng lực kiệt. Bà không chịu đi, nhưng thái độ Thân Giác kiên quyết, chọn ra một đội Ngự lâm quân trung thành và tận tâm nhất, suốt đêm hộ tống Đồng Mộng Nhi xuất cung.
Mấy đời trước Thân Giác không thể bảo vệ Đồng Mộng Nhi, đời này cậu khắc cốt ghi tâm ngàn vạn lần không được để Đồng Mộng Nhi chết thảm, không phải chịu mọi loại tra tấn đau đớn đến chết.
Đây là chuyện duy nhất cậu có thể làm cho Đồng Mộng Nhi.
Sau khi Đồng Mộng Nhi rời đi, trong lòng Thân Giác chỉ còn lại đúng một chuyện, đó là làm như thế nào để phá cảnh.
Đêm trước khi phản quân đánh vào kinh thành, Thân Giác và Ôn Ngọc Dung lại ngủ cùng một giường, chỉ là hai người đều không thấy buồn ngủ. Chuyện Thân Giác thoái vị đã là chuyện không thể vãn hồi, cậu cũng không còn binh sĩ để chống đỡ phản quân, chỉ có thể nhận thua.
Hôm nay Thân Giác phế truất ngôi vị Thái tử của Thân Vĩnh Trừng, bảo hắn quay về Vĩnh Vương phủ đi.
Không biết là do Thân Vĩnh Trừng thương tiếc ngôi vị Thái Tử của mình hay là do nguyên do gì đó, vành mắt hắn lại đỏ lên, trước khi xuất cung còn hành đại lễ với Thân Giác rồi mới đi.
Bây giờ nô tài trong cung đều đã bắt đầu tẩu tán khỏi cung, sợ sau khi phản quân tiến cung sẽ trút giận lên bọn họ.
Hoàng cung cực kì im ắng, càng tô điểm thêm vẻ lạnh lẽo không hơi người.
“Ngọc Lang, ngày mai phản quân sẽ tràn vào đây, thời gian của cô không còn nhiều lắm, chẳng qua cái thân này có thể cầm cự lâu tới chừng này là đã đủ rồi, ngày mai ngươi hãy trở về với thừa tướng đi.” Thân Giác chậm rãi nói, ngữ khí không buồn không vui, cứ như chỉ đang giãi bày một chuyện cực kì bình thường.
Ôn Ngọc Dung chạm vào tay Thân Giác, nhẹ nhàng nắm lấy, “Mệnh bệ hạ có cát nhân thiên tướng, sẽ không có việc gì đâu, ta còn muốn ở trong cung hầu hạ bệ hạ.”
Thân Giác nghe vậy thì chuyển mắt nhìn Ôn Ngọc Dung, ánh mắt dần dần sâu thẳm, “Ngọc Lang, kỳ thật cô cũng chẳng tham luyến gì phàm trần này, duy độc chỉ có mình ngươi là cô không thể buông tay, ngươi…… ngươi có nguyện ý cùng cô đi tiếp đoạn đường này không?”
Kỳ thật ý tứ của câu này đã nói rất rõ ràng rồi, Thân Giác đang hỏi Ôn Ngọc Dung có nguyện ý chết cùng cậu hay không. Nếu Ôn Ngọc Dung nguyện ý, cái cảnh này tối nay là có thể phá.
Nhưng Ôn Ngọc Dung nhìn Thân Giác, nhìn một lúc thật lâu, mới thấp giọng nói: “Bệ hạ sẽ không có việc gì đâu, Sư…… Sư tướng quân không phải là người tàn bạo, sẽ không lấy mạng bệ hạ đâu. Bệ hạ, đến núi cao không lo không có củi đốt.”
Ôn Ngọc Dung cự tuyệt.
Thân Giác nghe vậy, chỉ quay mặt đi, nhìn ánh nến nhảy nhót trên mặt bàn, “Hẳn là vậy.”
Sau đó không một ai nói gì nữa.
Hôm sau trời giăng đầy mây, Thân Giác đã dậy từ rất sớm, đây là lần cuối cùng cậu vào triều sớm.
Phía sau không còn cung nhân tiền hô hậu ủng, chỉ có một mình Ôn Ngọc Dung.
Cậu ngồi ở trên long ỷ, nhìn quần thần phía dưới lặng ngắt như tờ, ánh mắt bình tĩnh.
“Cô tại vị mười tám năm, quả thật là nhờ có tổ tiên phù hộ. Giờ đại thế đã mất, cô như thú hoang khốn cùng bị vây giữ, giãy giụa cũng vô dụng. Thành thực mà nói, trong số các ngươi có một số người ngay cả mặt cô cũng không nhớ được. Cô không tính là minh quân, cho nên các ngươi cũng không cần phải thương cảm. Sau hôm nay hãy đi theo minh chủ, phụng sự thật tốt, tiếp tục là rường cột nước nhà.”
Dứt lời, Thân Giác đứng lên, cậu nhìn đá cẩm thạch ngoài điện, sống lưng cực thẳng, hô một tiếng ——
“Bãi triều!”
Quần thần quỳ trên mặt đất, trải qua một lúc thật lâu, mới có người lục tục đứng dậy rời đi, người rời đi cuối cùng chính là thừa tướng. Ông nhìn Ôn Ngọc Dung đứng sau lưng Thân Giác, “Việt Trạch, con đi cùng vi phụ chứ?”
Ôn Ngọc Dung ôn hòa khẽ cười một tiếng, “Phụ thân, con muốn ở lại đây bồi bệ hạ.”
Thừa tướng nghe vậy, gật đầu, “Như thế cũng tốt, vậy con phải hầu hạ bệ hạ cho chu đáo.” Ông dời mắt nhìn về phía Thân Giác đang ngồi trên long ỷ, “Bệ hạ, lão thần cáo lui.”
Thân Giác cười đáp trả, “Thừa tướng đi thong thả.”
Thừa tướng đi ra khỏi cung điện, không khỏi ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài. Trên đỉnh đầu mây đen áp thành, giống như lúc nào cũng có thể đổ mưa to.
Ông thở dài thườn thượt một hơi, mới lầm lũi rời đi.
Thân Giác đầu hàng, trực tiếp mở cửa thành để phản quân vào thành, giảm thiểu tử thương. Bọn họ thân là thần tử, đáng lẽ ra phải nên ở bên cạnh hoàng đế thủ vững đến một khắc cuối cùng, nhưng lại chỉ có thể rời đi.
Thừa tướng vẫn luôn xem thường Thân Giác, tới tận giờ phút này, ông mới muộn màng Thân Giác thực sự là một hoàng đế.
……
Phản quân tràn vào thật sự rất nhanh, Thân Giác ngồi chờ ở trên long ỷ, chưa tới buổi trưa, Sư Chu đã xuất hiện trước mặt cậu.
Y dẫn binh tiên phong đi trước, cho nên là người đầu tiên tiến cung.
Lúc này Sư Chu đã khôi phục dung mạo, so với huynh trưởng Sư Tễ của y thì càng thêm tuấn mỹ, chẳng qua Thân Giác cũng không có tâm tình để thưởng thức.
Sư Chu cầm bội đao, từng bước đi vào đại điện. Sau khi nhìn thấy Thân Giác ngồi trên long ỷ và Ôn Ngọc Dung túc trực ngay phía sau, trên mặt y hiện lên một tia cười lạnh.
“Bệ hạ nhìn thấy vi thần có phải là rất bất ngờ phải không?” Trong mắt Sư Chu nồng đậm ý châm chọc, “Ngọc Dung ca, giờ này mà huynh còn ở bên cạnh cái tên ma ốm này, không biết liệu hắn đã biết nguyên nhân lúc trước huynh tiến cung chưa?”
Ôn Ngọc Dung còn chưa kịp đáp lời, Thân Giác đã giành trước một bước.
“Sư Chu, ngươi muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ, dài dòng như vậy làm gì.” Cậu lạnh nhạt nhìn xuống Sư Chu.
Sư Chu nghe vậy thì khẽ cười, “Gϊếŧ ngươi, tất nhiên là muốn gϊếŧ ngươi, chỉ là trước đó ngươi phải nói cho ta biết, ca ca của ta là do ngươi và Đồng thị kia gϊếŧ sao?”
“Đúng vậy.” Thân Giác thừa nhận, “Chỉ có điều lúc đầu là muốn gϊếŧ ngươi, nhưng lại gϊếŧ sai người mà thôi.”
Ôn Ngọc Dung nghe thấy vậy, nhịn không được nhìn về phía Thân Giác.
Thân Giác cứ như không để ý đến ánh mắt của Ôn Ngọc Dung, chỉ nhìn xuống Sư Chu.
Sư Chu nghe thấy vậy, tay càng siết chặt thanh kiếm hơn, ánh mắt dần dần trở nên điên cuồng, “Hà cớ gì ngươi phải gϊếŧ ta? Sư phủ chúng ta đắc tội ngươi ở chỗ nào?”
“Sao cô phải nói cho ngươi biết?” Thân Giác cười khẽ, “Cả đời này ngươi cũng sẽ không biết được.”
Sư Chu nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Ôn Ngọc Dung, “Ngọc Dung ca, ta cho huynh một cơ hội cuối cùng. Huynh gϊếŧ hắn, rồi đến bên cạnh ta, ta có thể xem như giữa chúng ta chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Hàng mi dài của Ôn Ngọc Dung khẽ run lên, ánh mắt phức tạp. Một lúc lâu sau, hắn mới gian nan mở miệng, thanh âm chua xót, “Tiểu Chu, ta sẽ không gϊếŧ hắn, các ngươi đã thắng rồi, hắn đã đầu hàng, ngươi thả cho hắn một con đường sống có được không?”
“Không được!” Sư Chu nhếch khóe môi trái, âm lãnh cười, “Muốn ta buông tha hắn, trừ khi ca ca của ta sống lại. Ngọc Dung ca, huynh có còn nhớ lời hai năm trước ta từng nói? Ta đã nói một ngày nào đó, ta sẽ khiến cho huynh phải khóc lóc cầu xin ta.”
Ôn Ngọc Dung nhíu mi, tận lực khuyên nhủ: “Tiểu Chu, tất cả chỉ còn là chuyện quá khứ, hiện tại……”
“Đừng có nói chuyện hiện tại với ta, huynh không có tư cách thay ta tha thứ cho hắn, ta cũng sẽ không tha thứ cho huynh.” Sư Chu thô bạo đánh gãy lời Ôn Ngọc Dung nói, sau đó y xoay người nói với tướng sĩ phía sau, “Toàn bộ các ngươi lùi ra ngoài điện cách 50 bước, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào!”
“Vâng, thiếu tướng quân!” Tướng sĩ nghe lệnh, sôi nổi rời khỏi đại điện, còn thuận tay đóng cửa điện lại.
Ôn Ngọc Dung thấy thế, vẻ mặt khẽ biến, “Tiểu Chu, ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì? Đợi lát nữa huynh sẽ biết thôi.” Sư Chu nghiêng đầu, từng bước một dạo trong Kim Loan Điện, thẳng đến khi đứng trước mặt Thân Giác, y mới dừng lại.
Ôn Ngọc Dung thấy tình thế không ổn, lập tức chắn phía trước Thân Giác, nhìn chằm chằm Sư Chu, “Tiểu Chu, ngươi buông tha hắn được không? Hắn mất tất cả rồi, cái gì hắn cũng không có, hắn cũng sẽ không tranh đoạt, hắn biết sai rồi.”
Mí mắt Sư Chu hơi nhấc, “Ta thấy hắn đâu có giống như là đã biết sai? Xem dáng vẻ của hắn này, đâu có giống như đã biết sai một chút nào.” Dứt lời, y trực tiếp điểm huyệt đạo của Ôn Ngọc Dung, sau đó ôm người tới vị trí ngày xưa Đồng Mộng Nhi vẫn thường hay ngồi, sau đó lại quay về đứng trước mặt Thân Giác.
Tuy Ôn Ngọc Dung không thể cử động, nhưng vẫn có thể nói chuyện, hắn nhìn thấy Sư Chu đi qua, trong lòng tự dưng dấy lên bất an.
“Tiểu Chu, đệ đừng xúc động, Tiểu Chu!”
Sư Chu đứng ở trước mặt Thân Giác, cúi đầu nhìn, trong mắt lạnh như băng, “Bệ hạ không sợ hãi sao?”
Thân Giác không nhìn y, chỉ nhìn thẳng phía trước, “Vì sao cô phải sợ ngươi? Chỉ là một tiểu tử, không đáng phải sợ.”
“Không sợ? Khá khen cho không sợ.” Sư Chu cúi đầu ở bên tai Thân Giác âm trầm cười, “Hy vọng đợi lát nữa bệ hạ vẫn còn có thể nói ra lời này.”
Y đột nhiên giữ chặt tay Thân Giác, rút chủy thủ vẫn đang giấu trong tay áo của cậu ra. Sư Chu nhìn thanh chủy thủ kia, bèn tiện tay quăng thanh trường kiếm mình đang cầm lên trên án kỉ trước mặt Thân Giác.
Thân Giác nhíu mi, còn chưa kịp nói gì, Sư Chu đã lấy chủy thủ đẩy đai lưng trên người cậu ra.
Thanh chủy thủ này cực kỳ sắc bén, chém sắt như chém bùn.
“Không phải bệ hạ giỏi nhất là quyến rũ đàn ông sao? Không có đàn ông ôm thì làm như sắp chết, vậy hôm nay để vi thần hầu hạ bệ hạ, hy vọng bệ hạ có thể chịu đựng được.”
Sư Chu cười nhẹ nói, nhưng trong mắt không có chút ý cười nào.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm, dường như trời sắp mưa.
Thân Giác nghe vậy, ánh mắt không khỏi biến đổi, “Ngươi!”
Sư Chu nhẹ nhàng đè lên, tuy rằng long ỷ to rộng nhưng hai người cùng chen lên trên thì gần như không còn chừa khe hở nào.
“Bệ hạ sống trong nhung lụa, da dẻ toàn thân được dưỡng tốt đến nhường này. Vi thần ở biên cương đánh giặc nhiều năm, làn da nữ nhân ở biên cương còn không mềm mại mịn màng được như thế này đâu, càng miễn bàn đến nam nhân. Vi thần đáng thương, đến nay còn chưa được khai trai. Hôm nay đành ủy khuất bệ hạ vậy.”
Dứt lời, Sư Chu đã kéo đai lưng của Thân Giác vất xuống đất.
*********
Editor lảm nhảm : năm mới vui vẻ nhé các tình yêu, năm 2022 của chúng ta sẽ là một năm tốt đẹp.
Chủ nhân của thi cốt này ít nhất cũng phải cập quan trở lên.
Cung yến năm ngoái, Sư Chu chưa mãn mười tám, cho nên thi cốt này không có khả năng là của y, vậy thì chỉ có thể là của huynh trưởng y, Sư Tễ.
Thân Giác ném mật hàm ném vào chậu than, thấy trang giấy dần dần bị lửa cắn nuốt hết, mới quay mặt đi. Quả nhiên Sư Chu không dễ chết như vậy, mấy ngày trước y còn thay Ôn Ngọc Dung chắn nguy hiểm, hành vi này cũng chỉ có thể là Sư Chu làm.
Giờ chuyện gϊếŧ Sư Chu không còn dễ dàng như xưa nữa rồi, không đề cập tới việc đối phương đã đề cao cảnh giác, mà mạo muội động thủ cũng có thể dẫn đến chuyện Sư gia tạo phản.
Nhưng nếu vẫn để Sư Chu tùy ý ở đây,
vậy có khác gì mấy đời trước đâu. Hiện tại xem ra, Ôn Ngọc Dung có lẽ vẫn còn đang phân vân giữa cậu và Sư Chu. Bởi nếu Ôn Ngọc Dung thật sự yêu Sư Chu, mấy ngày trước đã không ở phủ Thừa tướng thân thiết với cậu mà không màng tới thương thế của Sư Chu rồi.
Hoặc giả như Ôn Ngọc Dung có tâm muốn đi chiếu cố, nhưng Thân Giác lại không cho hắn cơ hội này.
Thân Giác chắc chắn Sư Chu sẽ đến phủ Thừa tướng, cho nên cố ý lấy cớ ngủ lại, ở đến đêm khuya lại mượn Đồng Mộng Nhi ra lệnh hồi cung.
Kiếp này, cậu không có ý định cùng Ôn Ngọc Dung thật sự làm chuyện đó. Một là cậu không muốn, loại chuyện này nếu có thể tránh thì cứ tránh, hai là do thân thể của cậu cũng chịu không nổi loại vận động này.
Bất kể là cậu đè Ôn Ngọc Dung hay là Ôn Ngọc Dung đè cậu cũng không được. Vế trước thì cậu lực bất tòng tâm, cũng cảm thấy ghê tởm, còn nếu vế sau thì chắc cậu phải bỏ lại nửa cái mạng, hoặc là trực tiếp đi đời nhà ma, quá mức mạo hiểm.
Hiện giờ việc cấp bách vẫn là sớm xử lý Sư Chu.
Thân Giác suy nghĩ vài ngày, xem làm sao có thể xử lý Sư Chu một cách gọn gàng, đúng lúc này lại có một cơ hội đưa tới cửa.
Nước láng giềng xâm phạm vào lãnh thổ Đại Ngụy, mấy đời trước Đồng Mộng Nhi phân phó chuyện này cho một tướng quân khác trong triều dẫn binh đi. Thân Giác nhớ trận chiến này đánh rất lâu, kéo dài khoảng chừng hai năm có lẻ, nếu để Sư Chu dẫn binh đi, ít nhất cũng có thể kéo dài được mấy năm.
Miễn cho Sư Chu và Ôn Ngọc Dung lén lút cấu kết với nhau.
Thân Giác suy xét cẩn thận xong, lập tức đi tìm Đồng Mộng Nhi thương thảo. Đồng Mộng Nhi hơi sửng sốt, sau mới nói: “Nếu bảo bối ngoan muốn Sư Tễ dẫn binh thì cho Sư Tễ dẫn binh đi thôi.”
“Nhưng một mình Sư Tễ đi không ổn lắm, để Sư Hạo Nhiên dẫn binh, còn Sư Tễ làm phó tướng. Nữ quyến Sư phủ nhất định phải lưu lại trong kinh.” Thân Giác nói.
Tuy Đồng Mộng Nhi có chút khó hiểu, nhưng cũng không hỏi gì, ngày thứ hai lập tức ban bố ý chỉ xuống, hơn nữa còn chỉ rõ Sư Hạo Nhiên và Sư Chu ngay hôm sau phải lập tức dẫn binh xuất chinh, không được chậm trễ.
Ngày Sư Chu rời kinh, lòng Ôn Ngọc Dung không yên được, cứ luôn nhìn tường cung ngẩn người. Vốn hắn định xin nghỉ ngày hôm nay, nhưng đêm qua bệnh tình Thân Giác đột ngột trở nặng, Đồng Mộng Nhi căn dặn hắn ở bên cẩn thận chiếu cố, không được rời nửa bước.
Về phần Thân Giác tuy bệnh đến hôn mê nhưng vẫn luôn nắm chặt tay Ôn Ngọc Dung, một khi Ôn Ngọc Dung rút tay ra, tay cậu sẽ chới với trên không trung, cứ như phải bắt lấy, giữ chặt cái gì đó.
Ôn Ngọc Dung thấy thế, chỉ có thể để Thân Giác nắm lấy tay mình.
Thẳng đến chiều, tinh thần Thân Giác mới tốt lên. Cậu ngồi tựa trên giường, dựa gối mềm, ánh mắt yên lặng nhìn Ôn Ngọc Dung, “Chăm sóc cô cả một ngày nay, vất vả cho ngươi rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
“Không có việc gì, thân thể bệ hạ an khang mới là quan trọng nhất.” Ôn Ngọc Dung cười, chỉ là ý cười chưa lan tới đáy mắt.
Thân Giác nhìn người trước mắt, dù gì thì Sư Chu cũng cùng hắn lớn lên bên nhau, hiện giờ thương thế chưa lành đã phải ra biên cương, không trách được hắn sẽ lo lắng.
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, chớp mắt đã qua hai năm.
Mấy năm nay, Thân Giác và Ôn Ngọc Dung càng thêm thân mật khăng khít, ngay cả thừa tướng cũng nhìn ra điểm bất thường, cũng bởi đứa con trai này của ông ở trong cung quá lâu.
Cho nên thừa tướng từng lén tìm Ôn Ngọc Dung, chất vấn quan hệ giữa hắn và Thân Giác. Thấy Ôn Ngọc Dung tránh không nói, sắc mặt thừa tướng lập tức đại biến, lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng chỉ thở dài.
Ôn Ngọc Dung thấy vẻ mặt của thừa tướng không đúng, do dự một lúc, sau đó vẫn giải thích: “Cha, con và bệ hạ cũng không làm chuyện gì mờ ám, con chỉ ở trong cung bồi người mà thôi.”
Thừa tướng nghe vậy, sắc mặt mới hơi hòa hoãn lại. Ông không muốn nhìn thấy cảnh nhi tử mình lấy làm tự hào nhất trở thành cấm luyến mị hoặc chủ thượng. Nhưng từ hôm đó, thừa tướng chưa từng cho Ôn Ngọc Dung một sắc mặt tốt, khi chạm mặt nhau lúc nào ông cũng sa sầm mặt.
Số lần nhiều, Thân Giác cũng phát hiện ra.
Cậu lo lắng nhìn Ôn Ngọc Dung, “Ngọc Lang, nếu không thì để cô đi giải thích với thừa tướng nhé?”
Ôn Ngọc Dung lắc đầu, “Cha ta đã biết, ta cũng đã nói rõ ràng rồi…… Đợi ông ấy nghĩ thông là được.”
Một năm trước, Thân Giác ra lệnh cưỡng chế Ôn Ngọc Dung không được xưng là vi thần ở trước mặt cậu nữa, chỉ xưng là "ta".
Thân Giác nghe vậy, thương tiếc vuốt ve gương mặt Ôn Ngọc Dung, “Dân gian không thiếu sự tích tốt đẹp về nam phong, thừa tướng không giống như người cổ hủ, hẳn là do thân phận của cô, mới khiến ông ấy sợ ngươi bị quyền thế bức bách, mới phải ở bên cô.” Dừng một chút, cậu lại nói “Ủy khuất ngươi rồi.”
“Không ủy khuất chút nào, ta rất vui vẻ.” Ôn Ngọc Dung khẽ cười.
Mấy năm nay, mỗi tháng đều có một phong thư từ biên cương gửi về, bên trong bẩm báo kỹ càng tỉ mỉ tình hình trận chiến. Từ nội dung thư xem ra, cho dù có là Sư Hạo Nhiên đích thân xuất trận đi chăng nữa, trận chiến này cũng đánh vô cùng gian nan.
Trong thư ngẫu nhiên cũng sẽ đề cập đến Sư Chu, đương nhiên là dưới cái tên Sư Tễ.
Lúc Thân Giác đọc những bức tin hàm đó chưa từng tránh mặt Ôn Ngọc Dung cho nên Ôn Ngọc Dung cũng có thể từ nội dung trong thư nắm được chút tình hình của Sư Chu, chẳng qua là cũng không nhiều lắm.
Trong suốt hai năm này, Thân Giác vẫn luôn nghĩ cách gia tăng tình cảm giữa mình và Ôn Ngọc Dung. Nhưng vô luận như thế nào, cậu và Ôn Ngọc Dung vẫn cứ như cách một tầng sa. Tựa như ấm nước đặt trên bếp, mắt thấy sắp sôi rồi, nhưng lại mãi vẫn chưa sôi, giống như thiếu một chút mồi lửa.
Lúc này Thân Giác mới ý thức được dường như là cậu làm sai rồi. Vốn cậu tưởng rằng điều Sư Chu rời khỏi kinh thành, trái tim Ôn Ngọc Dung sẽ càng dễ dàng bị công hãm hơn. Nhưng hiện tại xem ra, tuy rằng Ôn Ngọc Dung đang ở bên cạnh cậu, nhưng tâm vẫn còn mải lo lắng cho Sư Chu đang trú ẩn nơi biên cương.
Có lẽ tình nghĩa giữa Ôn Ngọc Dung và Sư Chu không dễ bị thời gian mấy năm ngắn ngủi này đánh bại.
Nhưng Thân Giác không còn thời gian nữa, bởi vì Sư Hạo Nhiên tạo phản. Lấy cớ là yêu hậu làm hại triều đình, bạo quân tàn nhẫn vô nhân. Binh lính của Sư gia liên hợp với Kim Lăng Vương, hẳn là định ủng hộ cháu đích tôn của Kim Lăng Vương kế vị.
Tuy rằng Thân Giác vẫn luôn cho người âm thầm giám thị tướng quân phủ, nhưng toàn bộ nữ quyến Sư gia vẫn trốn đi trong đêm, chỉ để lại Sư Đồng Nho và mấy lão nô.
Sư Đồng Nho là lão thần tam triều, Thân Giác không thể động vào ông, nhưng khiến Thân Giác không ngờ tới nhất chính là sau khi Sư Hạo Nhiên tạo phản không đến bảy ngày, Sư Đồng Nho đột nhiên qua đời. Việc này gây ra sóng to gió lớn chốn kinh thành, mặc kệ là văn võ bá quan hay là bá tánh chốn kinh kì đều sôi nổi nghị luận, hoài nghi là do trong cung động tay.
Không đến mấy ngày, Sư Hạo Nhiên tung ra cuốn《 Cùng phụ Thư 》, nội dung bi thương muốn chết, cảm động lòng người. Trong đó không chỉ viết nỗi ai thán với phụ thân, trách bản thân vô dụng, còn vạch trần nguyên nhân cái chết của Sư Tễ.
Áng văn này được truyền bá rộng rãi, ngay cả Thân Giác cũng có chút bất ngờ. Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi, thế nhưng toàn bộ Đại Ngụy đều đã biết đến cuốn 《 Cùng phụ Thư 》này.
Dân chúng vốn không có mấy ấn tượng tốt đẹp gì về Thân Giác và Đồng Mộng Nhi rồi,《 Cùng phụ Thư 》 vừa ra, càng thêm đại thất dân tâm.
Trong lòng lê dân bá tánh lúc này, chắc Thân Giác đã thành cái tên đế vương vừa vô dụng lại tàn bạo số một, còn Đồng Mộng Nhi thì là yêu hậu ỷ vào tư sắc mị hoặc tiên đế, cả hai người đều là phường cướp đoạt vị trí của người khác, những nhi tử khác của tiên đế có ai mà không xuất sắc hơn Thân Giác ốm yếu bệnh tật này? Nhưng tất cả đều chết hết, không chết cũng điên.
Các bá tánh cho rằng Thân Giác quả thật là kẻ bất trung bất hiếu không đáng làm người, trên không chấp nhận được huynh đệ, dưới không chấp nhận được trung thần, hoàn toàn không xứng ngồi trên ngôi vị hoàng đế.
Cùng lúc đó, phản quân của Sư Hạo Nhiên và Kim Lăng Vương cứ như vào chỗ không người, đại quân của Thân Giác liên tiếp bại lui, mất hết thành trì này đến thành trì khác, thậm chí còn có thành mở cửa đầu hàng.
Chỉ mới năm tháng ngắn ngủi, phản quân Sư Hạo Nhiên và Kim Lăng Vương đã đánh tới kinh thành, Thân Giác hoàn toàn không có phần thắng.
……
“Mẫu hậu, người mau chạy nhanh đi, nhân lúc bọn họ còn chưa tiến vào thành.” Thân Giác nhìn Đồng Mộng Nhi, vẻ mặt hãy còn trấn định.
Hai mắt Đồng Mộng Nhi sưng đỏ, nghe thấy Thân Giác nói vậy, suýt chút nữa đã tát Thân Giác một cái, “Con bảo mẫu hậu đi, vậy còn con thì sao đây?”
“Nhi thần không đi được, bọn họ sẽ không để nhi thần đi.” Trong lòng Thân Giác rõ ràng, chiếu thư thoái vị còn chờ cậu tự mình ấn ngọc tỷ lên, huống hồ nếu cậu trốn đi, Sư Hạo Nhiên nhất định sẽ không an tâm, sẽ phái người đuổi theo. Chỉ có khi chắc chắn là cậu đã chết, hoặc là bị cầm tù, bè đảng Sư Hạo Nhiên mới có thể yên tâm.
Nhưng Đồng Mộng Nhi thì khác, không có đứa con trai là Thân Giác này, cho dù có sống sót trốn đi cũng không gây ra uy hiếp gì với bè cánh Sư Hạo Nhiên.
Không có bá tánh nào sẽ ủng hộ một nữ nhân khác họ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
“Mẫu hậu không đi, nếu muốn chết thì hai mẹ con chúng ta cùng chết ở đây.” Đồng Mộng Nhi lấy khăn tay lau nước mắt, “Vị trí này vốn là phụ hoàng con cho con, bọn họ dựa vào đâu mà đuổi con xuống, còn muốn truyền ngôi cho tôn tử của Kim Lăng Vương.”
Kim Lăng Vương là đường huynh của tiên đế, nếu luận tư bài vị, tôn tử của hắn còn phải gọi Thân Giác một tiếng hoàng thúc.
“Mẫu hậu, thiên hạ đã mất, vị trí này nhi thần ngồi không yên. Mẫu hậu, thân thể này của nhi thần có thể chống chọi chịu đựng lâu như vậy, đã là rất may mắn rồi. Mẫu hậu tỉ mỉ chiếu cố bao năm, nhưng sợ ngày sau nhi thần không có cơ hội thừa hoan dưới gối, mẫu hậu nhất định phải an nhàn thoải mái như thường, ngàn vạn trân trọng bản thân.”
Nói xong, Thân Giác quỳ gối trên mặt đất, hành đại lễ với Đồng Mộng Nhi.
Cậu nên hành đại lễ này, không, là phải hành đại lễ này. Nếu không có Đồng Mộng Nhi, cậu đã sớm chết trăm ngàn lần, tuy rằng bà chỉ là người trong cảnh, nhưng với cậu, bà thực sự là người rất tốt.
Đồng Mộng Nhi thấy thế, đã khóc đến sức cùng lực kiệt. Bà không chịu đi, nhưng thái độ Thân Giác kiên quyết, chọn ra một đội Ngự lâm quân trung thành và tận tâm nhất, suốt đêm hộ tống Đồng Mộng Nhi xuất cung.
Mấy đời trước Thân Giác không thể bảo vệ Đồng Mộng Nhi, đời này cậu khắc cốt ghi tâm ngàn vạn lần không được để Đồng Mộng Nhi chết thảm, không phải chịu mọi loại tra tấn đau đớn đến chết.
Đây là chuyện duy nhất cậu có thể làm cho Đồng Mộng Nhi.
Sau khi Đồng Mộng Nhi rời đi, trong lòng Thân Giác chỉ còn lại đúng một chuyện, đó là làm như thế nào để phá cảnh.
Đêm trước khi phản quân đánh vào kinh thành, Thân Giác và Ôn Ngọc Dung lại ngủ cùng một giường, chỉ là hai người đều không thấy buồn ngủ. Chuyện Thân Giác thoái vị đã là chuyện không thể vãn hồi, cậu cũng không còn binh sĩ để chống đỡ phản quân, chỉ có thể nhận thua.
Hôm nay Thân Giác phế truất ngôi vị Thái tử của Thân Vĩnh Trừng, bảo hắn quay về Vĩnh Vương phủ đi.
Không biết là do Thân Vĩnh Trừng thương tiếc ngôi vị Thái Tử của mình hay là do nguyên do gì đó, vành mắt hắn lại đỏ lên, trước khi xuất cung còn hành đại lễ với Thân Giác rồi mới đi.
Bây giờ nô tài trong cung đều đã bắt đầu tẩu tán khỏi cung, sợ sau khi phản quân tiến cung sẽ trút giận lên bọn họ.
Hoàng cung cực kì im ắng, càng tô điểm thêm vẻ lạnh lẽo không hơi người.
“Ngọc Lang, ngày mai phản quân sẽ tràn vào đây, thời gian của cô không còn nhiều lắm, chẳng qua cái thân này có thể cầm cự lâu tới chừng này là đã đủ rồi, ngày mai ngươi hãy trở về với thừa tướng đi.” Thân Giác chậm rãi nói, ngữ khí không buồn không vui, cứ như chỉ đang giãi bày một chuyện cực kì bình thường.
Ôn Ngọc Dung chạm vào tay Thân Giác, nhẹ nhàng nắm lấy, “Mệnh bệ hạ có cát nhân thiên tướng, sẽ không có việc gì đâu, ta còn muốn ở trong cung hầu hạ bệ hạ.”
Thân Giác nghe vậy thì chuyển mắt nhìn Ôn Ngọc Dung, ánh mắt dần dần sâu thẳm, “Ngọc Lang, kỳ thật cô cũng chẳng tham luyến gì phàm trần này, duy độc chỉ có mình ngươi là cô không thể buông tay, ngươi…… ngươi có nguyện ý cùng cô đi tiếp đoạn đường này không?”
Kỳ thật ý tứ của câu này đã nói rất rõ ràng rồi, Thân Giác đang hỏi Ôn Ngọc Dung có nguyện ý chết cùng cậu hay không. Nếu Ôn Ngọc Dung nguyện ý, cái cảnh này tối nay là có thể phá.
Nhưng Ôn Ngọc Dung nhìn Thân Giác, nhìn một lúc thật lâu, mới thấp giọng nói: “Bệ hạ sẽ không có việc gì đâu, Sư…… Sư tướng quân không phải là người tàn bạo, sẽ không lấy mạng bệ hạ đâu. Bệ hạ, đến núi cao không lo không có củi đốt.”
Ôn Ngọc Dung cự tuyệt.
Thân Giác nghe vậy, chỉ quay mặt đi, nhìn ánh nến nhảy nhót trên mặt bàn, “Hẳn là vậy.”
Sau đó không một ai nói gì nữa.
Hôm sau trời giăng đầy mây, Thân Giác đã dậy từ rất sớm, đây là lần cuối cùng cậu vào triều sớm.
Phía sau không còn cung nhân tiền hô hậu ủng, chỉ có một mình Ôn Ngọc Dung.
Cậu ngồi ở trên long ỷ, nhìn quần thần phía dưới lặng ngắt như tờ, ánh mắt bình tĩnh.
“Cô tại vị mười tám năm, quả thật là nhờ có tổ tiên phù hộ. Giờ đại thế đã mất, cô như thú hoang khốn cùng bị vây giữ, giãy giụa cũng vô dụng. Thành thực mà nói, trong số các ngươi có một số người ngay cả mặt cô cũng không nhớ được. Cô không tính là minh quân, cho nên các ngươi cũng không cần phải thương cảm. Sau hôm nay hãy đi theo minh chủ, phụng sự thật tốt, tiếp tục là rường cột nước nhà.”
Dứt lời, Thân Giác đứng lên, cậu nhìn đá cẩm thạch ngoài điện, sống lưng cực thẳng, hô một tiếng ——
“Bãi triều!”
Quần thần quỳ trên mặt đất, trải qua một lúc thật lâu, mới có người lục tục đứng dậy rời đi, người rời đi cuối cùng chính là thừa tướng. Ông nhìn Ôn Ngọc Dung đứng sau lưng Thân Giác, “Việt Trạch, con đi cùng vi phụ chứ?”
Ôn Ngọc Dung ôn hòa khẽ cười một tiếng, “Phụ thân, con muốn ở lại đây bồi bệ hạ.”
Thừa tướng nghe vậy, gật đầu, “Như thế cũng tốt, vậy con phải hầu hạ bệ hạ cho chu đáo.” Ông dời mắt nhìn về phía Thân Giác đang ngồi trên long ỷ, “Bệ hạ, lão thần cáo lui.”
Thân Giác cười đáp trả, “Thừa tướng đi thong thả.”
Thừa tướng đi ra khỏi cung điện, không khỏi ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài. Trên đỉnh đầu mây đen áp thành, giống như lúc nào cũng có thể đổ mưa to.
Ông thở dài thườn thượt một hơi, mới lầm lũi rời đi.
Thân Giác đầu hàng, trực tiếp mở cửa thành để phản quân vào thành, giảm thiểu tử thương. Bọn họ thân là thần tử, đáng lẽ ra phải nên ở bên cạnh hoàng đế thủ vững đến một khắc cuối cùng, nhưng lại chỉ có thể rời đi.
Thừa tướng vẫn luôn xem thường Thân Giác, tới tận giờ phút này, ông mới muộn màng Thân Giác thực sự là một hoàng đế.
……
Phản quân tràn vào thật sự rất nhanh, Thân Giác ngồi chờ ở trên long ỷ, chưa tới buổi trưa, Sư Chu đã xuất hiện trước mặt cậu.
Y dẫn binh tiên phong đi trước, cho nên là người đầu tiên tiến cung.
Lúc này Sư Chu đã khôi phục dung mạo, so với huynh trưởng Sư Tễ của y thì càng thêm tuấn mỹ, chẳng qua Thân Giác cũng không có tâm tình để thưởng thức.
Sư Chu cầm bội đao, từng bước đi vào đại điện. Sau khi nhìn thấy Thân Giác ngồi trên long ỷ và Ôn Ngọc Dung túc trực ngay phía sau, trên mặt y hiện lên một tia cười lạnh.
“Bệ hạ nhìn thấy vi thần có phải là rất bất ngờ phải không?” Trong mắt Sư Chu nồng đậm ý châm chọc, “Ngọc Dung ca, giờ này mà huynh còn ở bên cạnh cái tên ma ốm này, không biết liệu hắn đã biết nguyên nhân lúc trước huynh tiến cung chưa?”
Ôn Ngọc Dung còn chưa kịp đáp lời, Thân Giác đã giành trước một bước.
“Sư Chu, ngươi muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ, dài dòng như vậy làm gì.” Cậu lạnh nhạt nhìn xuống Sư Chu.
Sư Chu nghe vậy thì khẽ cười, “Gϊếŧ ngươi, tất nhiên là muốn gϊếŧ ngươi, chỉ là trước đó ngươi phải nói cho ta biết, ca ca của ta là do ngươi và Đồng thị kia gϊếŧ sao?”
“Đúng vậy.” Thân Giác thừa nhận, “Chỉ có điều lúc đầu là muốn gϊếŧ ngươi, nhưng lại gϊếŧ sai người mà thôi.”
Ôn Ngọc Dung nghe thấy vậy, nhịn không được nhìn về phía Thân Giác.
Thân Giác cứ như không để ý đến ánh mắt của Ôn Ngọc Dung, chỉ nhìn xuống Sư Chu.
Sư Chu nghe thấy vậy, tay càng siết chặt thanh kiếm hơn, ánh mắt dần dần trở nên điên cuồng, “Hà cớ gì ngươi phải gϊếŧ ta? Sư phủ chúng ta đắc tội ngươi ở chỗ nào?”
“Sao cô phải nói cho ngươi biết?” Thân Giác cười khẽ, “Cả đời này ngươi cũng sẽ không biết được.”
Sư Chu nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Ôn Ngọc Dung, “Ngọc Dung ca, ta cho huynh một cơ hội cuối cùng. Huynh gϊếŧ hắn, rồi đến bên cạnh ta, ta có thể xem như giữa chúng ta chưa từng có chuyện gì xảy ra.”
Hàng mi dài của Ôn Ngọc Dung khẽ run lên, ánh mắt phức tạp. Một lúc lâu sau, hắn mới gian nan mở miệng, thanh âm chua xót, “Tiểu Chu, ta sẽ không gϊếŧ hắn, các ngươi đã thắng rồi, hắn đã đầu hàng, ngươi thả cho hắn một con đường sống có được không?”
“Không được!” Sư Chu nhếch khóe môi trái, âm lãnh cười, “Muốn ta buông tha hắn, trừ khi ca ca của ta sống lại. Ngọc Dung ca, huynh có còn nhớ lời hai năm trước ta từng nói? Ta đã nói một ngày nào đó, ta sẽ khiến cho huynh phải khóc lóc cầu xin ta.”
Ôn Ngọc Dung nhíu mi, tận lực khuyên nhủ: “Tiểu Chu, tất cả chỉ còn là chuyện quá khứ, hiện tại……”
“Đừng có nói chuyện hiện tại với ta, huynh không có tư cách thay ta tha thứ cho hắn, ta cũng sẽ không tha thứ cho huynh.” Sư Chu thô bạo đánh gãy lời Ôn Ngọc Dung nói, sau đó y xoay người nói với tướng sĩ phía sau, “Toàn bộ các ngươi lùi ra ngoài điện cách 50 bước, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào!”
“Vâng, thiếu tướng quân!” Tướng sĩ nghe lệnh, sôi nổi rời khỏi đại điện, còn thuận tay đóng cửa điện lại.
Ôn Ngọc Dung thấy thế, vẻ mặt khẽ biến, “Tiểu Chu, ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì? Đợi lát nữa huynh sẽ biết thôi.” Sư Chu nghiêng đầu, từng bước một dạo trong Kim Loan Điện, thẳng đến khi đứng trước mặt Thân Giác, y mới dừng lại.
Ôn Ngọc Dung thấy tình thế không ổn, lập tức chắn phía trước Thân Giác, nhìn chằm chằm Sư Chu, “Tiểu Chu, ngươi buông tha hắn được không? Hắn mất tất cả rồi, cái gì hắn cũng không có, hắn cũng sẽ không tranh đoạt, hắn biết sai rồi.”
Mí mắt Sư Chu hơi nhấc, “Ta thấy hắn đâu có giống như là đã biết sai? Xem dáng vẻ của hắn này, đâu có giống như đã biết sai một chút nào.” Dứt lời, y trực tiếp điểm huyệt đạo của Ôn Ngọc Dung, sau đó ôm người tới vị trí ngày xưa Đồng Mộng Nhi vẫn thường hay ngồi, sau đó lại quay về đứng trước mặt Thân Giác.
Tuy Ôn Ngọc Dung không thể cử động, nhưng vẫn có thể nói chuyện, hắn nhìn thấy Sư Chu đi qua, trong lòng tự dưng dấy lên bất an.
“Tiểu Chu, đệ đừng xúc động, Tiểu Chu!”
Sư Chu đứng ở trước mặt Thân Giác, cúi đầu nhìn, trong mắt lạnh như băng, “Bệ hạ không sợ hãi sao?”
Thân Giác không nhìn y, chỉ nhìn thẳng phía trước, “Vì sao cô phải sợ ngươi? Chỉ là một tiểu tử, không đáng phải sợ.”
“Không sợ? Khá khen cho không sợ.” Sư Chu cúi đầu ở bên tai Thân Giác âm trầm cười, “Hy vọng đợi lát nữa bệ hạ vẫn còn có thể nói ra lời này.”
Y đột nhiên giữ chặt tay Thân Giác, rút chủy thủ vẫn đang giấu trong tay áo của cậu ra. Sư Chu nhìn thanh chủy thủ kia, bèn tiện tay quăng thanh trường kiếm mình đang cầm lên trên án kỉ trước mặt Thân Giác.
Thân Giác nhíu mi, còn chưa kịp nói gì, Sư Chu đã lấy chủy thủ đẩy đai lưng trên người cậu ra.
Thanh chủy thủ này cực kỳ sắc bén, chém sắt như chém bùn.
“Không phải bệ hạ giỏi nhất là quyến rũ đàn ông sao? Không có đàn ông ôm thì làm như sắp chết, vậy hôm nay để vi thần hầu hạ bệ hạ, hy vọng bệ hạ có thể chịu đựng được.”
Sư Chu cười nhẹ nói, nhưng trong mắt không có chút ý cười nào.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm, dường như trời sắp mưa.
Thân Giác nghe vậy, ánh mắt không khỏi biến đổi, “Ngươi!”
Sư Chu nhẹ nhàng đè lên, tuy rằng long ỷ to rộng nhưng hai người cùng chen lên trên thì gần như không còn chừa khe hở nào.
“Bệ hạ sống trong nhung lụa, da dẻ toàn thân được dưỡng tốt đến nhường này. Vi thần ở biên cương đánh giặc nhiều năm, làn da nữ nhân ở biên cương còn không mềm mại mịn màng được như thế này đâu, càng miễn bàn đến nam nhân. Vi thần đáng thương, đến nay còn chưa được khai trai. Hôm nay đành ủy khuất bệ hạ vậy.”
Dứt lời, Sư Chu đã kéo đai lưng của Thân Giác vất xuống đất.
*********
Editor lảm nhảm : năm mới vui vẻ nhé các tình yêu, năm 2022 của chúng ta sẽ là một năm tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất