Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Chương 180: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (16)
Ánh mắt Tiết Vấn Xuân thoáng nhìn qua ma tu đang ôm bụng cười to kia, “Rất buồn cười sao?”
Ma tu giơ tay che miệng lại, vội vàng lắc lắc đầu, chỉ là khóe mắt vẫn còn đang run rẩy. Còn Thân Giác bên đây thì lại bị mực nước làm ướt lông phần mông nên có chút nổi giận. Đối với Phù Cửu Âm thì Thân Giác còn có thể xem đối phương đang là một con súc sinh chưa bỏ được dã tính, nhưng Tiết Vấn Xuân lại không như vậy. Môn hạ dưới trướng gã thậm chí đều là những người làm việc ác trong nhiều năm, nếu như có thể thì vẫn nên giết chết Tiết Vấn Xuân sớm một chút.
Tiết Vấn Xuân thu lại ánh mắt trên người ma tu trở về, cẩn thận kiểm tra lại lần nữa bức thư bắt cóc mà bản thân viết được, bỏ vào trong phong thư, đưa cho ma tu bên cạnh, “Ngươi đem cái này đến cho tên nhóc Giải Trầm kia.” Gã lại cầm lấy Thân Giác nhét vào trong ngực tên ma tu nọ, “Tiện thể đem con chuột này tắm rửa sạch sẽ lại, dơ muốn chết.”
Ma tu một tay nhận lấy thư, một tay nhận lấy Thân Giác rồi ra ngoài. Hắn ta tìm một cái chậu rửa mặt đưa cho Thân Giác, lại ném vào đó một cái bàn chải, “Tự mình tắm rửa được không?”
“Được.” Thân Giác nói xong thì ma tu kia gật gật đầu, lấy ra một cái ghế ngồi ở cạnh đó xem.
Thân Giác: “...”
Cậu cũng chỉ có thể làm lơ đối phương, cũng may là ma tu kia đối với hình ảnh tự tắm mông của sóc cũng không có chút hứng thú nào. Hắn ta nhìn được một lúc liền lấy một cuốn sách nhỏ trong lồng ngực ra, như thấy được đồ ngon mà chăm chú xem.
Xem được giữa chừng, hắn ta còn đưa qua cho Thân Giác thưởng thức cùng, “Thấy đẹp không? Mười hai vị mỹ nhân thiên hạ đều nằm trong đây, ngươi cảm thấy người nào là đẹp nhất?” Dứt lời, hắn ta liền a một tiếng, “Không đúng, ngươi hẳn là không thích xem cái này, trong đám sóc của các ngươi cũng có mấy thứ như xếp hạng sắc đẹp này mà phải không?”
Thân Giác: “....”
Thân Giác nói: “Không có.”
Ma tu chậc chậc hai tiếng, “Thật đáng thương.”
Thân Giác tắm rửa rất lâu sau mới miễn cưỡng rửa sạch được phần mông cùng với cái đuôi. Ma tu thấy cậu tắm xong thì lại kêu một ma tu khác đến canh gác cậu, còn hắn ta thì đi ra ngoài.
Thân Giác lần thứ hai bị nhốt lại, cậu tính toán trong lòng. Phù Cửu Âm nhận được thư cũng sẽ không đến đây cứu cậu, như vậy sẽ có hai kết cục. Một là Tiết Vấn Xuân tin tưởng lý do thoái thác của Thân Giác, thả cậu đi, hoặc là kêu một người khác ký khế ước với cậu rồi lưu lại Ảm Hồn Môn. Hai là cho rằng Thân Giác vô dụng, dứt khoát giết chết cậu.
Rốt cuộc thì tại thời điểm Tiết Vấn Xuân còn đang thao túng con rối Mã Hữu kia, cũng đã vài lần nói rằng muốn ăn thịt cậu.
Tóm lại, không thể ngồi đây chờ chết được.
Nhưng sau ngày thấy được Tiết Vấn Xuân đó, Thân Giác liền không gặp được đối phương thêm lần nào, người cậu gặp nhiều nhất chính là vị ma tu đưa bút mực ngày ấy. Người này tên là La Việt Trình, đi theo Tiết Vấn Xuân đã nhiều năm.
Thẳng đến hơn một tháng sau, Thân Giác mới gặp lại Tiết Vấn Xuân. Hôm nay Tiết Vấn Xuân mặc một cái áo choàng có ống tay rộng rãi màu ngân bạch, màu da cùng quần áo cơ hồ hòa hợp thành một thể. Gã ngồi ở chỗ cao, tóc dài như thác, môi đỏ như máu.
Thời điểm gã nhìn thấy Thân Giác, tròng mắt hơi xoay chuyển, vươn tay. La Việt Trình lập tức đem con sóc tuyết địa trong tay dâng lên, còn mười phần chân chó nói một câu, “Trưởng lão, mỗi ngày ta đều đốc thúc giám thị nó tắm rửa, bảo đảm trên người nó không có một chút vi trùng nào, thơm ngào ngạt.”
Tiết Vấn Xuân nghe được những lời này, nhẹ nhàng liếc nhìn La Việt Trình một cái, dùng hai ngón tay nhéo nhéo lỗ tai của Thân Giác, “Ta không thích mùi hương này, lần sau đổi một loại khác đi.”
“Vâng.” La Việt Trình nói.
Thân Giác bị Tiết Vấn Xuân niết lỗ tai đến đau, tay của gã thập phần thô lỗ, không giống với Phù Cửu Âm. Phù Cửu Âm cũng có làm hành động này, nhưng hắn biết dùng bao nhiêu lực lên tai Thân Giác chứ không giống như Tiết Vấn Xuân. Chưa niết được bao lâu thì thì sườn trong lỗ tai đã đỏ bừng hết lên, cơ hồ muốn chảy máu đến nơi.
Nhưng Thân Giác không kêu đau, bởi vì cậu biết Tiết Vấn Xuân không thích những người kêu la đau đớn, nếu kêu lên thì gã liền xuống tay ác hơn.
Quả nhiên sau khi cậu nhịn đau chịu đựng thì Tiết Vấn Xuân tựa hồ cảm thấy không thú vị, buông lỏng lỗ tai Thân Giác ra, chuyển thành sờ đến cái đuôi.
Gã sờ soạng một hồi mới nhẹ giọng nói: “Không biết cảm giác sờ lên đuôi cáo sẽ như thế nào? Thật muốn sờ thử.”
Thân Giác đã từng chạm qua, còn nằm ngủ bên trên đó rất nhiều lần, trừ bỏ lông thì không có cái cảm giác đặc biệt nào khác.
Tiết Vấn Xuân cuối cùng cũng thu hồi tay lại, vứt Thân Giác đến trên bàn, ánh mắt hơi rũ xuống, nhìn vào đôi mắt Thân Giác, “Ngươi có thể sống bên cạnh Cửu Vĩ Hồ lâu đến thế, nói như vậy thì cũng phải biết một chút chuyện của hắn đi?”
Thân Giác nhìn đối phương, suy nghĩ một chút mới gật gật đầu.
Tròng mắt Tiết Vấn Xuân hơi co rút, lông mi không nhúc nhích, môi đỏ mở ra, “Vậy ngươi đem ta đi tìm hắn.”
........
Nguyên lai phong thư bắt cóc sau khi gửi ra ngoài như đá chìm đáy bể, Tiết Vấn Xuân sau khi xác nhận thư đã được đưa đến tay Giải Trầm, đợi cũng đã hơn hai mươi ngày mà vẫn chưa thấy Phù Cửu Âm đến đây, gã mới tin tưởng việc Thân Giác không được Phù Cửu Âm coi trọng.
Nhưng Thân Giác dù sao cũng là người duy nhất sớm chiều ở chung với Phù Cửu Âm trong cấm địa, cho dù chỉ là lương thực dự trữ thì cũng hiểu biết Phù Cửu Âm nhiều hơn người khác một ít, cho nên Tiết Vấn Xuân muốn đi tìm Phù Cửu Âm thì cũng mang theo Thân Giác.
Lần đi ra ngoài này của Tiết Vấn Xuân cũng không mang theo những người khác trong Ảm Hồn Môn mà chỉ dẫn theo mỗi Thân Giác. Khốn Tiên Thằng lại một lần nữa cột trên cổ Thân Giác, chỉ là nó đã đổi chủ. Chỉ cần Thân Giác nổi lên tâm tư muốn chạy trốn, còn chưa kịp chạy xa thì Khốn Tiên Thằng trên cổ cậu có thể trói gô cậu lại.
Tiết Vấn Xuân rất mạnh, hiện tại Giải Trầm còn thua xa, không phải là đối thủ của gã. Gã sống đã được mấy trăm năm, đừng nói là Ảm Hồn Môn, cho dù là những tu sĩ ở tông môn khác đều phải chấn động trong lòng khi nghe thấy tên của gã.
Thân Giác bây giờ không giết được Tiết Vấn Xuân, cho nên cậu chỉ có thể che giấu đi sát ý của bản thân, ở bên cạnh Tiết Vấn Xuân chuyên tâm làm một con sóc bình thường.
........
Tiết Vấn Xuân ra ngoài cũng không làm bất luận điều gì để che giấu dung mạo khác người, gã thậm chí không dùng phi kiếm để đi tìm Phù Cửu Âm mà thuê một chiếc phi thuyền, thuê một gian phòng ở.
Tướng mạo của gã kì lạ, nhận lấy không ít chú ý của người khác, nhưng những người đó cũng nhìn ra Tiết Vấn Xuân cũng không phải là loại người lương thiện, cho nên không ai dám tiến lại gần, thậm chí là liếc mắt nhìn Tiết Vấn Xuân nhiều thêm một chút cũng không dám.
Bình thường thì Tiết Vấn Xuân đều ở trong phòng, điều duy nhất gã thích làm là ở thời điểm chính ngọ sẽ đi ra khỏi phòng, cầm một cái dù đen đứng ở đầu thuyền. Tóc gã dài như thác rũ đến mắt cá chân, khuôn mặt trắng như tuyết, ánh mắt nhìn xa xăm không biết là đang nhìn cái gì. Thân Giác ngồi xổm bên cạnh chân gã, không lý giải được loại hành vi này của Tiết Vấn Xuân, nhưng cũng không hỏi, chỉ yên lặng ngồi xổm ở bên cạnh.
May mà thời tiết đã chớm lạnh, nếu không thì tấm ván gỗ ở thời điểm chính ngọ như vậy cũng đủ để làm phỏng mông sóc của cậu.
Tiết Vấn Xuân vừa đứng liền đứng cả nửa canh giờ, sau đó mới xoay người trở về phòng.
Thân Giác không biết đích đến của chuyến đi này là ở nơi nào, chỉ biết thời gian càng trôi thì thời tiết ngày càng ác liệt, lúc vừa rời khỏi Ảm Hồn Môn chỉ mới đầu thu thì hiện tại đã là những ngày tuyết lớn. Những người trên thuyền sôi nổi đổi thành áo bông, Tiết Vấn Xuân có tu vi cao, không bị ảnh hưởng bởi thời tiết rét lạnh, vẫn mặc một chiếc áo gấm đơn bạc mỏng manh như cũ.
.....
Gió tuyết đầy trời, mây đen kéo đến, Tiết Vấn Xuân ngồi phía trước cửa sổ, uống chén trà không còn chút độ ấm nào. Thân Giác cũng đã thay lông vào mùa đông, nhúm lông đỏ trên người dần dần dài ra rồi mọc thêm một loạt lông màu trắng, chẳng qua lông nơi lỗ tai vẫn hồng hồng nâu nâu, chỉ là mọc dài hơn so với mùa hè mà thôi.
Nhưng cho dù đã thay lông thì Thân Giác vẫn sợ lạnh như cũ, nhịn không được luôn trốn vào trong ổ chăn, cuộn tròn thân thể, đem mặt vùi vào cái đuôi dày nặng.
Mùa đông ở cấm địa không có rét lạnh như thế này, hơn nữa vào thời điểm ở cấm địa, cậu còn có thể dựa vào Phù Cửu Âm để sưởi ấm, còn ở đây thì chỉ có thể tự mình trốn trong chăn, nhưng vào ban đêm thì cậu liền bị đuổi xuống giường.
Ban đêm Tiết Vấn Xuân không cho Thân Giác ngủ trên giường.
Ban đêm càng lạnh hơn, Thân Giác không tìm được chỗ ngủ, chỉ có thể bò vào đống quần áo Tiết Vấn Xuân cởi ra để ngủ. Tiết Vấn Xuân thường xuyên thay đổi quần áo, mỗi kiện quần áo đều vương lại hương vị dược liệu giống như mùi hương lúc trước cậu ngửi được trên người Mã Hữu.
Tiết Vấn Xuân đã tích cốc, nhưng tiểu yêu mới sống được sáu mươi năm thì chưa tích cốc được. Tiểu nhị khách điếm mỗi ngày đều đem đến một chút đồ ăn. Thời tiết ác liệt nên sẽ không có chút trái cây nào, Thân Giác không quen ăn thịt, chỉ có ôm cái màn thầu không nhỏ hơn so với cơ thể cậu bao nhiêu mà gặm cắn.
Màn thầu ở đây được làm đặc biệt lớn.
Nhẫn trữ vật lúc trước của cậu thật ra để không ít trái cây bên trong, nhưng đã bị người của Ảm Hồn Môn lấy đi, hiện tại cũng không biết đã lạc đến chỗ nào rồi.
Hôm nay tiểu nhị không đưa màn thầu đến mà lại đem mì sợi lên, chính là ăn mì sợi rất tốn sức, Thân Giác nghĩ muốn biến thành người, nhưng bên cạnh lại có Tiết Vấn Xuân.
Thân Giác do dự ngồi xổm bên cạnh chén mì, Tiết Vấn Xuân tựa hồ nhìn ra, thu ánh mắt đang nhìn cửa sổ trở về, lạnh băng nhìn Thân Giác, nửa ngày mới nói: “Ngươi không muốn biến về hình người sao?”
Thân Giác dừng một chút thì nhảy xuống bàn, biến thành hình người. Hiển nhiên lần này lại biến hình thất bại, cái đuôi dài rũ sau lưng, bởi vì đã mọc lông mùa đông nên lông đuôi có chút xõa dài hơn mùa hè, càng xấu hổ hơn chính là cậu không biến ra được quần áo.
Thời điểm Thân Giác đang muốn thử biến lại một lần nữa, một kiện quần áo từ trên trời giáng xuống, phủ lên đầu cậu.
Là áo ngoài của Tiết Vấn Xuân.
Thân Giác trầm mặc đem áo ngoài trùm lên người rồi mới ngồi lên ghế ăn mì sợi. Tiết Vấn Xuân chuyển ánh mắt sang nơi khác, nhìn tuyết bay đầy trời bên ngoài, bàn tay hơi động, gió tuyết thế nhưng lại dừng. Thân Giác nghe được tiếng gió chợt ngừng thì nhịn không được quay đầu nhìn. Đến lúc cậu nhìn ra được Tiết Vấn Xuân khống chế được gió tuyết thì đồng tử không khỏi hơi co rút.
Tuy rằng không biết Tiết Vấn Xuân có phải chỉ có thể tạm dừng gió tuyết trong phạm vị khách điếm mà thôi hay không, nhưng đã có thể khống chế được gió tuyết thì chứng tỏ tu vi gã ta chỉ sợ không thể khinh thường được. Mấy đời trước cậu phụng mệnh đi ám sát Tiết Vấn Xuân, thật ra còn chưa động thủ đã bị phát hiện, căn bản không biết thực lực thật sự của Tiết Vấn Xuân.
Hiện tại xem ra, rất khó để cậu giết chết được Tiết Vấn Xuân.
Trong phút chốc, trong đầu của Thân Giác lướt qua rất nhiều ý niệm. Ban đầu cậu muốn giết Tiết Vấn Xuân là vì muốn tự bảo vệ mình, nhưng hiện tại con đường giết chết Tiết Vấn Xuân này thật sự rất khó đi.
Mục tiêu của Tiết Vấn Xuân là Phù Cửu Âm cho nên gã sẽ giết Giải Trầm, dù gã có thành công hay không thi đều sẽ chọc giận Phù Cửu Âm.
Ánh mắt Thân Giác hơi động, thay vì hao hết tâm tư nghĩ cách giết Tiết Vấn Xuân thì không bằng âm thầm cung cấp cơ hội để Tiết Vấn Xuân giết chết Giải Trầm. Cho dù không giết được thì cũng hoàn toàn chọc giận Phù Cửu Âm, khiến cho Phù Cửu Âm tự mình động thủ.
........
Tiết Vấn Xuân chỉ tạm dừng gió tuyết một lát thì thu tay lại. Thời điểm tiểu nhị đi lên thu lại chén đũa, Thân Giác đã trở về nguyên hình, bò lên giường tránh lạnh.
Trước khi tiểu nhị thu lại chén đũa thì đưa cho Tiết Vấn Xuân một thứ, “Khách quan, đây là bản đồ mà ngài muốn, nếu ngài muốn đi Huyền Hàn Sở thì tốt nhất vẫn là nên đợi qua mấy ngày nữa, nhiều ngày qua đều là tuyết lớn, sợ là không qua đó được.”
Thân Giác nghe được tiểu nhị nói, lỗ tai nhịn không được giật giật.
Thì ra là đi Huyền Hàn Sở.
Huyền Hàn Sở là địa phương lạnh nhất trong đại lục mà người bình thường không dám đến, nhưng nghe đồn rằng ở đó có trân bảo kỳ thú.
Tiết Vấn Xuân nhận lấy bản đồ, cấm mấy khối vàng đưa cho tiểu nhị, vẫn không nói một lời nào.
Sáng sớm hôm sau, Tiết Vấn Xuân trả phòng.
Gió tuyết chưa lùi, Tiết Vấn Xuân cầm dù bước đi trên nền tuyết, nhưng nếu nhìn kỹ thì liền phát hiện được chân gã cũng không có đạp trên tuyết mà đang lăng không ở trên nền tuyết. Còn khác với gã, một thân lông mao của Thân Giác đều bị tuyết làm ướt hết.
Thân Giác tuy là sóc tuyết địa nhưng lại lớn lên ở cấm địa. Cấm địa ở phương nam, mùa đông cũng ngẫu nhiên có tuyết rơi nhưng đều chỉ ngắn ngủi vài ngày. Còn ở nơi này thì tuyết tựa hồ không bao giờ ngừng rơi.
Hơn nữa lúc rời giường vào sáng nay thì cậu liền phát hiện chính mình bị hạ pháp thuật lên, không sử dụng được pháp thuật, cho nên bây giờ không tạo ra được dù chỉ là một cái kết giới tránh gió tuyết nho nhỏ.
Lông sóc càng ngày càng ướt, Tiết Vấn Xuân đi ở phía trước lại không ngừng bước chân. Một đường này cũng không biết còn phải đi đến bao giờ, nếu thật sự đi đến Huyền Hàn Sở bằng loại trạng thái này thì chỉ sợ cậu liền quy thiên sớm, đi chuyển kiếp luôn không chừng.
Thân Giác cắn răng, gia tốc vọt lên phía trước, bất chấp mọi thứ mà bắt lấy ống quần của Tiết Vấn Xuân rồi hướng lên trên mà bò. Cậu vừa mới bò lên phía trên cẳng chân một chút thì đã bị bắt được.
“Làm cái gì đó?”
Tiết Vấn Xuân xách cái đuôi Thân Giác lên, gã chưa có làm kết giới chắn gió, ngẫu nhiên cũng sẽ có tuyết đọng lại trên hàng mi dài của gã, chỉ là lông mi gã cũng là mà trắng, cho dù dính thêm tuyết lên trên thì cũng không nhìn ra được.
Thân Giác dùng hai chi móng vuốt ôm lấy chính mình, cậu ở chung với Tiết Vấn Xuân được một thời gian, biết người này ăn mềm không ăn cứng, không thể không giả vờ ngoan ngoãn bán thảm.
“Ta lạnh quá, lông ướt hết luôn rồi.”
Lời này vừa ra thì Tiết Vấn Xuân mới nghiêm túc liếc mắt nhìn Thân Giác một lần.
Tựa hồ không giống như thường ngày.
Gã ném cho Thân Giác một cái thuật lau người, sau khi đem một thân da lông lau sạch sẽ xong thì lại đem sóc tuyết địa trong tay nhét vào trong ngực chính mình.
- -------
Tác giả có lời muốn nói: Bắt trùng.
Mạc danh có một loại cảmgiác khai giảng (khóc)
Ma tu giơ tay che miệng lại, vội vàng lắc lắc đầu, chỉ là khóe mắt vẫn còn đang run rẩy. Còn Thân Giác bên đây thì lại bị mực nước làm ướt lông phần mông nên có chút nổi giận. Đối với Phù Cửu Âm thì Thân Giác còn có thể xem đối phương đang là một con súc sinh chưa bỏ được dã tính, nhưng Tiết Vấn Xuân lại không như vậy. Môn hạ dưới trướng gã thậm chí đều là những người làm việc ác trong nhiều năm, nếu như có thể thì vẫn nên giết chết Tiết Vấn Xuân sớm một chút.
Tiết Vấn Xuân thu lại ánh mắt trên người ma tu trở về, cẩn thận kiểm tra lại lần nữa bức thư bắt cóc mà bản thân viết được, bỏ vào trong phong thư, đưa cho ma tu bên cạnh, “Ngươi đem cái này đến cho tên nhóc Giải Trầm kia.” Gã lại cầm lấy Thân Giác nhét vào trong ngực tên ma tu nọ, “Tiện thể đem con chuột này tắm rửa sạch sẽ lại, dơ muốn chết.”
Ma tu một tay nhận lấy thư, một tay nhận lấy Thân Giác rồi ra ngoài. Hắn ta tìm một cái chậu rửa mặt đưa cho Thân Giác, lại ném vào đó một cái bàn chải, “Tự mình tắm rửa được không?”
“Được.” Thân Giác nói xong thì ma tu kia gật gật đầu, lấy ra một cái ghế ngồi ở cạnh đó xem.
Thân Giác: “...”
Cậu cũng chỉ có thể làm lơ đối phương, cũng may là ma tu kia đối với hình ảnh tự tắm mông của sóc cũng không có chút hứng thú nào. Hắn ta nhìn được một lúc liền lấy một cuốn sách nhỏ trong lồng ngực ra, như thấy được đồ ngon mà chăm chú xem.
Xem được giữa chừng, hắn ta còn đưa qua cho Thân Giác thưởng thức cùng, “Thấy đẹp không? Mười hai vị mỹ nhân thiên hạ đều nằm trong đây, ngươi cảm thấy người nào là đẹp nhất?” Dứt lời, hắn ta liền a một tiếng, “Không đúng, ngươi hẳn là không thích xem cái này, trong đám sóc của các ngươi cũng có mấy thứ như xếp hạng sắc đẹp này mà phải không?”
Thân Giác: “....”
Thân Giác nói: “Không có.”
Ma tu chậc chậc hai tiếng, “Thật đáng thương.”
Thân Giác tắm rửa rất lâu sau mới miễn cưỡng rửa sạch được phần mông cùng với cái đuôi. Ma tu thấy cậu tắm xong thì lại kêu một ma tu khác đến canh gác cậu, còn hắn ta thì đi ra ngoài.
Thân Giác lần thứ hai bị nhốt lại, cậu tính toán trong lòng. Phù Cửu Âm nhận được thư cũng sẽ không đến đây cứu cậu, như vậy sẽ có hai kết cục. Một là Tiết Vấn Xuân tin tưởng lý do thoái thác của Thân Giác, thả cậu đi, hoặc là kêu một người khác ký khế ước với cậu rồi lưu lại Ảm Hồn Môn. Hai là cho rằng Thân Giác vô dụng, dứt khoát giết chết cậu.
Rốt cuộc thì tại thời điểm Tiết Vấn Xuân còn đang thao túng con rối Mã Hữu kia, cũng đã vài lần nói rằng muốn ăn thịt cậu.
Tóm lại, không thể ngồi đây chờ chết được.
Nhưng sau ngày thấy được Tiết Vấn Xuân đó, Thân Giác liền không gặp được đối phương thêm lần nào, người cậu gặp nhiều nhất chính là vị ma tu đưa bút mực ngày ấy. Người này tên là La Việt Trình, đi theo Tiết Vấn Xuân đã nhiều năm.
Thẳng đến hơn một tháng sau, Thân Giác mới gặp lại Tiết Vấn Xuân. Hôm nay Tiết Vấn Xuân mặc một cái áo choàng có ống tay rộng rãi màu ngân bạch, màu da cùng quần áo cơ hồ hòa hợp thành một thể. Gã ngồi ở chỗ cao, tóc dài như thác, môi đỏ như máu.
Thời điểm gã nhìn thấy Thân Giác, tròng mắt hơi xoay chuyển, vươn tay. La Việt Trình lập tức đem con sóc tuyết địa trong tay dâng lên, còn mười phần chân chó nói một câu, “Trưởng lão, mỗi ngày ta đều đốc thúc giám thị nó tắm rửa, bảo đảm trên người nó không có một chút vi trùng nào, thơm ngào ngạt.”
Tiết Vấn Xuân nghe được những lời này, nhẹ nhàng liếc nhìn La Việt Trình một cái, dùng hai ngón tay nhéo nhéo lỗ tai của Thân Giác, “Ta không thích mùi hương này, lần sau đổi một loại khác đi.”
“Vâng.” La Việt Trình nói.
Thân Giác bị Tiết Vấn Xuân niết lỗ tai đến đau, tay của gã thập phần thô lỗ, không giống với Phù Cửu Âm. Phù Cửu Âm cũng có làm hành động này, nhưng hắn biết dùng bao nhiêu lực lên tai Thân Giác chứ không giống như Tiết Vấn Xuân. Chưa niết được bao lâu thì thì sườn trong lỗ tai đã đỏ bừng hết lên, cơ hồ muốn chảy máu đến nơi.
Nhưng Thân Giác không kêu đau, bởi vì cậu biết Tiết Vấn Xuân không thích những người kêu la đau đớn, nếu kêu lên thì gã liền xuống tay ác hơn.
Quả nhiên sau khi cậu nhịn đau chịu đựng thì Tiết Vấn Xuân tựa hồ cảm thấy không thú vị, buông lỏng lỗ tai Thân Giác ra, chuyển thành sờ đến cái đuôi.
Gã sờ soạng một hồi mới nhẹ giọng nói: “Không biết cảm giác sờ lên đuôi cáo sẽ như thế nào? Thật muốn sờ thử.”
Thân Giác đã từng chạm qua, còn nằm ngủ bên trên đó rất nhiều lần, trừ bỏ lông thì không có cái cảm giác đặc biệt nào khác.
Tiết Vấn Xuân cuối cùng cũng thu hồi tay lại, vứt Thân Giác đến trên bàn, ánh mắt hơi rũ xuống, nhìn vào đôi mắt Thân Giác, “Ngươi có thể sống bên cạnh Cửu Vĩ Hồ lâu đến thế, nói như vậy thì cũng phải biết một chút chuyện của hắn đi?”
Thân Giác nhìn đối phương, suy nghĩ một chút mới gật gật đầu.
Tròng mắt Tiết Vấn Xuân hơi co rút, lông mi không nhúc nhích, môi đỏ mở ra, “Vậy ngươi đem ta đi tìm hắn.”
........
Nguyên lai phong thư bắt cóc sau khi gửi ra ngoài như đá chìm đáy bể, Tiết Vấn Xuân sau khi xác nhận thư đã được đưa đến tay Giải Trầm, đợi cũng đã hơn hai mươi ngày mà vẫn chưa thấy Phù Cửu Âm đến đây, gã mới tin tưởng việc Thân Giác không được Phù Cửu Âm coi trọng.
Nhưng Thân Giác dù sao cũng là người duy nhất sớm chiều ở chung với Phù Cửu Âm trong cấm địa, cho dù chỉ là lương thực dự trữ thì cũng hiểu biết Phù Cửu Âm nhiều hơn người khác một ít, cho nên Tiết Vấn Xuân muốn đi tìm Phù Cửu Âm thì cũng mang theo Thân Giác.
Lần đi ra ngoài này của Tiết Vấn Xuân cũng không mang theo những người khác trong Ảm Hồn Môn mà chỉ dẫn theo mỗi Thân Giác. Khốn Tiên Thằng lại một lần nữa cột trên cổ Thân Giác, chỉ là nó đã đổi chủ. Chỉ cần Thân Giác nổi lên tâm tư muốn chạy trốn, còn chưa kịp chạy xa thì Khốn Tiên Thằng trên cổ cậu có thể trói gô cậu lại.
Tiết Vấn Xuân rất mạnh, hiện tại Giải Trầm còn thua xa, không phải là đối thủ của gã. Gã sống đã được mấy trăm năm, đừng nói là Ảm Hồn Môn, cho dù là những tu sĩ ở tông môn khác đều phải chấn động trong lòng khi nghe thấy tên của gã.
Thân Giác bây giờ không giết được Tiết Vấn Xuân, cho nên cậu chỉ có thể che giấu đi sát ý của bản thân, ở bên cạnh Tiết Vấn Xuân chuyên tâm làm một con sóc bình thường.
........
Tiết Vấn Xuân ra ngoài cũng không làm bất luận điều gì để che giấu dung mạo khác người, gã thậm chí không dùng phi kiếm để đi tìm Phù Cửu Âm mà thuê một chiếc phi thuyền, thuê một gian phòng ở.
Tướng mạo của gã kì lạ, nhận lấy không ít chú ý của người khác, nhưng những người đó cũng nhìn ra Tiết Vấn Xuân cũng không phải là loại người lương thiện, cho nên không ai dám tiến lại gần, thậm chí là liếc mắt nhìn Tiết Vấn Xuân nhiều thêm một chút cũng không dám.
Bình thường thì Tiết Vấn Xuân đều ở trong phòng, điều duy nhất gã thích làm là ở thời điểm chính ngọ sẽ đi ra khỏi phòng, cầm một cái dù đen đứng ở đầu thuyền. Tóc gã dài như thác rũ đến mắt cá chân, khuôn mặt trắng như tuyết, ánh mắt nhìn xa xăm không biết là đang nhìn cái gì. Thân Giác ngồi xổm bên cạnh chân gã, không lý giải được loại hành vi này của Tiết Vấn Xuân, nhưng cũng không hỏi, chỉ yên lặng ngồi xổm ở bên cạnh.
May mà thời tiết đã chớm lạnh, nếu không thì tấm ván gỗ ở thời điểm chính ngọ như vậy cũng đủ để làm phỏng mông sóc của cậu.
Tiết Vấn Xuân vừa đứng liền đứng cả nửa canh giờ, sau đó mới xoay người trở về phòng.
Thân Giác không biết đích đến của chuyến đi này là ở nơi nào, chỉ biết thời gian càng trôi thì thời tiết ngày càng ác liệt, lúc vừa rời khỏi Ảm Hồn Môn chỉ mới đầu thu thì hiện tại đã là những ngày tuyết lớn. Những người trên thuyền sôi nổi đổi thành áo bông, Tiết Vấn Xuân có tu vi cao, không bị ảnh hưởng bởi thời tiết rét lạnh, vẫn mặc một chiếc áo gấm đơn bạc mỏng manh như cũ.
.....
Gió tuyết đầy trời, mây đen kéo đến, Tiết Vấn Xuân ngồi phía trước cửa sổ, uống chén trà không còn chút độ ấm nào. Thân Giác cũng đã thay lông vào mùa đông, nhúm lông đỏ trên người dần dần dài ra rồi mọc thêm một loạt lông màu trắng, chẳng qua lông nơi lỗ tai vẫn hồng hồng nâu nâu, chỉ là mọc dài hơn so với mùa hè mà thôi.
Nhưng cho dù đã thay lông thì Thân Giác vẫn sợ lạnh như cũ, nhịn không được luôn trốn vào trong ổ chăn, cuộn tròn thân thể, đem mặt vùi vào cái đuôi dày nặng.
Mùa đông ở cấm địa không có rét lạnh như thế này, hơn nữa vào thời điểm ở cấm địa, cậu còn có thể dựa vào Phù Cửu Âm để sưởi ấm, còn ở đây thì chỉ có thể tự mình trốn trong chăn, nhưng vào ban đêm thì cậu liền bị đuổi xuống giường.
Ban đêm Tiết Vấn Xuân không cho Thân Giác ngủ trên giường.
Ban đêm càng lạnh hơn, Thân Giác không tìm được chỗ ngủ, chỉ có thể bò vào đống quần áo Tiết Vấn Xuân cởi ra để ngủ. Tiết Vấn Xuân thường xuyên thay đổi quần áo, mỗi kiện quần áo đều vương lại hương vị dược liệu giống như mùi hương lúc trước cậu ngửi được trên người Mã Hữu.
Tiết Vấn Xuân đã tích cốc, nhưng tiểu yêu mới sống được sáu mươi năm thì chưa tích cốc được. Tiểu nhị khách điếm mỗi ngày đều đem đến một chút đồ ăn. Thời tiết ác liệt nên sẽ không có chút trái cây nào, Thân Giác không quen ăn thịt, chỉ có ôm cái màn thầu không nhỏ hơn so với cơ thể cậu bao nhiêu mà gặm cắn.
Màn thầu ở đây được làm đặc biệt lớn.
Nhẫn trữ vật lúc trước của cậu thật ra để không ít trái cây bên trong, nhưng đã bị người của Ảm Hồn Môn lấy đi, hiện tại cũng không biết đã lạc đến chỗ nào rồi.
Hôm nay tiểu nhị không đưa màn thầu đến mà lại đem mì sợi lên, chính là ăn mì sợi rất tốn sức, Thân Giác nghĩ muốn biến thành người, nhưng bên cạnh lại có Tiết Vấn Xuân.
Thân Giác do dự ngồi xổm bên cạnh chén mì, Tiết Vấn Xuân tựa hồ nhìn ra, thu ánh mắt đang nhìn cửa sổ trở về, lạnh băng nhìn Thân Giác, nửa ngày mới nói: “Ngươi không muốn biến về hình người sao?”
Thân Giác dừng một chút thì nhảy xuống bàn, biến thành hình người. Hiển nhiên lần này lại biến hình thất bại, cái đuôi dài rũ sau lưng, bởi vì đã mọc lông mùa đông nên lông đuôi có chút xõa dài hơn mùa hè, càng xấu hổ hơn chính là cậu không biến ra được quần áo.
Thời điểm Thân Giác đang muốn thử biến lại một lần nữa, một kiện quần áo từ trên trời giáng xuống, phủ lên đầu cậu.
Là áo ngoài của Tiết Vấn Xuân.
Thân Giác trầm mặc đem áo ngoài trùm lên người rồi mới ngồi lên ghế ăn mì sợi. Tiết Vấn Xuân chuyển ánh mắt sang nơi khác, nhìn tuyết bay đầy trời bên ngoài, bàn tay hơi động, gió tuyết thế nhưng lại dừng. Thân Giác nghe được tiếng gió chợt ngừng thì nhịn không được quay đầu nhìn. Đến lúc cậu nhìn ra được Tiết Vấn Xuân khống chế được gió tuyết thì đồng tử không khỏi hơi co rút.
Tuy rằng không biết Tiết Vấn Xuân có phải chỉ có thể tạm dừng gió tuyết trong phạm vị khách điếm mà thôi hay không, nhưng đã có thể khống chế được gió tuyết thì chứng tỏ tu vi gã ta chỉ sợ không thể khinh thường được. Mấy đời trước cậu phụng mệnh đi ám sát Tiết Vấn Xuân, thật ra còn chưa động thủ đã bị phát hiện, căn bản không biết thực lực thật sự của Tiết Vấn Xuân.
Hiện tại xem ra, rất khó để cậu giết chết được Tiết Vấn Xuân.
Trong phút chốc, trong đầu của Thân Giác lướt qua rất nhiều ý niệm. Ban đầu cậu muốn giết Tiết Vấn Xuân là vì muốn tự bảo vệ mình, nhưng hiện tại con đường giết chết Tiết Vấn Xuân này thật sự rất khó đi.
Mục tiêu của Tiết Vấn Xuân là Phù Cửu Âm cho nên gã sẽ giết Giải Trầm, dù gã có thành công hay không thi đều sẽ chọc giận Phù Cửu Âm.
Ánh mắt Thân Giác hơi động, thay vì hao hết tâm tư nghĩ cách giết Tiết Vấn Xuân thì không bằng âm thầm cung cấp cơ hội để Tiết Vấn Xuân giết chết Giải Trầm. Cho dù không giết được thì cũng hoàn toàn chọc giận Phù Cửu Âm, khiến cho Phù Cửu Âm tự mình động thủ.
........
Tiết Vấn Xuân chỉ tạm dừng gió tuyết một lát thì thu tay lại. Thời điểm tiểu nhị đi lên thu lại chén đũa, Thân Giác đã trở về nguyên hình, bò lên giường tránh lạnh.
Trước khi tiểu nhị thu lại chén đũa thì đưa cho Tiết Vấn Xuân một thứ, “Khách quan, đây là bản đồ mà ngài muốn, nếu ngài muốn đi Huyền Hàn Sở thì tốt nhất vẫn là nên đợi qua mấy ngày nữa, nhiều ngày qua đều là tuyết lớn, sợ là không qua đó được.”
Thân Giác nghe được tiểu nhị nói, lỗ tai nhịn không được giật giật.
Thì ra là đi Huyền Hàn Sở.
Huyền Hàn Sở là địa phương lạnh nhất trong đại lục mà người bình thường không dám đến, nhưng nghe đồn rằng ở đó có trân bảo kỳ thú.
Tiết Vấn Xuân nhận lấy bản đồ, cấm mấy khối vàng đưa cho tiểu nhị, vẫn không nói một lời nào.
Sáng sớm hôm sau, Tiết Vấn Xuân trả phòng.
Gió tuyết chưa lùi, Tiết Vấn Xuân cầm dù bước đi trên nền tuyết, nhưng nếu nhìn kỹ thì liền phát hiện được chân gã cũng không có đạp trên tuyết mà đang lăng không ở trên nền tuyết. Còn khác với gã, một thân lông mao của Thân Giác đều bị tuyết làm ướt hết.
Thân Giác tuy là sóc tuyết địa nhưng lại lớn lên ở cấm địa. Cấm địa ở phương nam, mùa đông cũng ngẫu nhiên có tuyết rơi nhưng đều chỉ ngắn ngủi vài ngày. Còn ở nơi này thì tuyết tựa hồ không bao giờ ngừng rơi.
Hơn nữa lúc rời giường vào sáng nay thì cậu liền phát hiện chính mình bị hạ pháp thuật lên, không sử dụng được pháp thuật, cho nên bây giờ không tạo ra được dù chỉ là một cái kết giới tránh gió tuyết nho nhỏ.
Lông sóc càng ngày càng ướt, Tiết Vấn Xuân đi ở phía trước lại không ngừng bước chân. Một đường này cũng không biết còn phải đi đến bao giờ, nếu thật sự đi đến Huyền Hàn Sở bằng loại trạng thái này thì chỉ sợ cậu liền quy thiên sớm, đi chuyển kiếp luôn không chừng.
Thân Giác cắn răng, gia tốc vọt lên phía trước, bất chấp mọi thứ mà bắt lấy ống quần của Tiết Vấn Xuân rồi hướng lên trên mà bò. Cậu vừa mới bò lên phía trên cẳng chân một chút thì đã bị bắt được.
“Làm cái gì đó?”
Tiết Vấn Xuân xách cái đuôi Thân Giác lên, gã chưa có làm kết giới chắn gió, ngẫu nhiên cũng sẽ có tuyết đọng lại trên hàng mi dài của gã, chỉ là lông mi gã cũng là mà trắng, cho dù dính thêm tuyết lên trên thì cũng không nhìn ra được.
Thân Giác dùng hai chi móng vuốt ôm lấy chính mình, cậu ở chung với Tiết Vấn Xuân được một thời gian, biết người này ăn mềm không ăn cứng, không thể không giả vờ ngoan ngoãn bán thảm.
“Ta lạnh quá, lông ướt hết luôn rồi.”
Lời này vừa ra thì Tiết Vấn Xuân mới nghiêm túc liếc mắt nhìn Thân Giác một lần.
Tựa hồ không giống như thường ngày.
Gã ném cho Thân Giác một cái thuật lau người, sau khi đem một thân da lông lau sạch sẽ xong thì lại đem sóc tuyết địa trong tay nhét vào trong ngực chính mình.
- -------
Tác giả có lời muốn nói: Bắt trùng.
Mạc danh có một loại cảmgiác khai giảng (khóc)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất