Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 181: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (17)

Trước Sau
Thân Giác vốn là muốn bò vào trong tay áo của đối phương, không nghĩ lại được ở trong lòng ngực, cậu khựng lại một chút, sau lại tò mò Huyền Hàn Sở là nơi như thế nào, cho nên chui đầu ra, nằm ở cổ áo của đối phương.

May mắn chính là Tiết Vấn Xuân tựa hồ cũng không để ý đến động tác nhỏ của Thân Giác, gã một đường đi đến phía trước, thẳng đến khi xuất hiện một con sông lớn không có điểm dừng thì mới dừng lại.

Nước sông mãnh liệt, quay cuồng không ngừng, cột sóng đánh lên ước chừng cao bằng một người bình thường, ở bờ sông không có thuyền, mà cho dù có đi nữa thì chỉ sợ bị nước sông đánh chìm.

Tiết Vấn Xuân dừng chân, ném dù sang một bên, từ nhẫn trữ vật lấy ra một trương giấy có màu như lửa đỏ. Thân Giác nằm trong ngực Tiết Vấn Xuân, nhìn đối phương đem giấy xếp thành hình dáng một con chim.

Gã ném chim giấy lên không trung, chỉ nghe thấy “phanh” một tiếng, chim giấy vậy mà biến thành một con phượng hoàng lớn chừng bốn trượng. Phượng hoàng kia lượn vài vòng trên không trung rồi lao xuống, ngừng trước mặt Tiết Vấn Xuân.

Tiết Vấn Xuân khom lưng nhặt dù lên, bước lên phượng hoàng.

Thân Giác không nghĩ tới Tiết Vấn Xuân còn có bản lĩnh như thế này, khả năng giết được Tiết Vấn Xuân càng thấp hơn.

Có phượng hoàng giấy, bọn họ có thể vượt sông một cách dễ dàng. Qua sông thì tuyết liền dừng, nhưng độ ấm xung quanh thì ngày càng giảm.

Phượng hoàng giấy sau khi vượt sông xong thì liền biến nhỏ đến không quá ba thước, nó bay quanh Tiết Vấn Xuân một hồi thì phát hiện một đầu sóc ở cổ áo Tiết Vấn Xuân.

Nhanh chóng vỗ cánh lao xuống, mỏ nhọn nhắm thẳng trên đầu Thân Giác mà mổ.

Thân Giác thấy được, vội vàng trốn vào bên trong, nhưng trốn không được bao lâu thì bị một bàn tay bắt ra ngoài.

Cậu bị ném tới trên mặt đất, thân thể còn chưa kịp lật lên lại thì đã thấy con phượng hoàng giấy kia vọt lại đây.

Một nhát mổ này, vững vàng mà mổ lên trên trán.

Phượng hoàng giấy tựa hồ xem Thân Giác như là con mồi mà đuổi theo mổ lấy mổ để. Thân Giác không dùng được pháp thuật, chỉ có thể trốn đông trốn tây, chạy đến bên cạnh. Tiết Vấn Xuân cũng không quản bọn họ, chỉ ngẩng đầu lên nhìn sắc trời.

Bên đây sông là một mảng trắng xóa, một cành cây cũng không có, Thân Giác không chạy xa bao nhiêu đã bị phượng hoàng giấy kia bắt trở về, còn giống như đang tranh công bắt được cậu mà đứng trước mặt Tiết Vấn Xuân.

Tiết Vấn Xuân liếc mắt một cái rồi bước lên phía trước, móng vuốt của phượng hoàng giấy bắt lấy Thân Giác bay ở phía sau. Thân Giác sắp nôn hết ra, chỉ có thể mở miệng nói với Tiết Vấn Xuân, “Có thể kêu nó thả ta xuống không?”

Đầu người ở phía trước cũng không ngoảnh lại, “Linh lực trên người nó còn thời gian một nén nhang.”

Ý tứ chính là Thân Giác còn phải bị phượng hoàng giấy xem như là con mồi mà đùa bỡn thêm một nén nhang nữa.

Thân Giác tức cũng không được, chỉ có thể âm thầm hi vọng con phượng hoàng giấy này sẽ sớm mất đi hứng thú với cậu. Nhưng con phượng hoàng giấy này thật sự rất đáng giận, nó bay một hồi thì đem Thân Giác thả chạy, nếu Thân Giác chạy về phía trước thì nó sẽ lập tức bắt Thân Giác lại thêm một lần nữa rồi bay lên giữa không trung, nếu Thân Giác bất động liền dùng cái mỏ nhọn hoắc của nó buộc Thân Giác chạy lên phía trước.

Làm vậy mãi không biết mệt, nó thật sự xem Thân Giác là một món đồ chơi thú vị nhất hiện tại.

Đến khi thời gian một nén nhang trôi qua, phượng hoàng giấy mới biến thành một tờ giấy màu đỏ, Thân Giác rớt xuống từ giữa không trung, đầu ngã vào trong đống tuyết.

Cùng lúc đó, Tiết Vấn Xuân hơi dừng lại bước chân.

“Ngươi có thể tìm được Cửu Vĩ Hồ không?” Tiết Vấn Xuân hỏi.

Thân Giác tốn sức đem đầu rút ra khỏi đống tuyết, thân thể run run đem bông tuyết trên người run rớt hơn một nửa, sau mới ngẩng đàu nhìn về phía của Tiết Vấn Xuân. Cậu không có trực tiếp nói ra đáp án, mà chỉ nói: “Ta thử xem.”

Cậu biết Tiết Vấn Xuân dẫn cậu đến chỗ này là vì Phù Cửu Âm. Nếu cậu không có tác dụng nào thì chỉ sợ Tiết Vấn Xuân sẽ không tiếp tục lưu cậu lại.

Chỉ là việc tìm được Phù Cửu Âm cũng không phải là chuyện dễ dàng.

“Trước hết ngươi cởi bỏ pháp thuật hạ trên người ta đã.” Thân Giác nói với Tiết Vấn Xuân, “Để ta xem thử có thể cảm nhận được hơi thở của hắn không.”

Yêu thú tương đối mẫn cảm với hơi thở, đặc biệt là thời gian Thân Giác ở bên Phù Cửu Âm cũng không ngắn.



Tiết Vấn Xuân nghe vậy, tay nhấc lên, Thân Giác lièn cảm thấy thân thể chợt nhẹ. Cậu không dám chần chờ, ngưng khí thi pháp, tại nơi trời đất rộng lớn này tìm kiếm tung tích của Phù Cửu Âm.

Nhưng tìm được một lúc thì pháp thuật liền bị cắt đứt. Thân Giác mở mắt, có chút ngốc lăng. Tiết Vấn Xuân vẫn luôn nhìn cậu, tựa hồ đã đoán ra được cái gì, “Bị gián đoạn?”

“Ừ.”

“Cũng phải, càng vào sâu thì tu vi sẽ càng chịu hạn chế, loại tiểu yêu như ngươi thì lát nữa đi đường cũng sợ rằng đi không được.” Trong giọng nói của Tiết Vấn Xuân có phần ghét bỏ Thân Giác, gã không nhìn Thân Giác thêm, đi nhanh về phía trước.

Thân Giác không nghĩ đến khi cậu đến Huyền Hàn Sở rồi thì ngay cả pháp thuật cũng không dùng được, trong lòng trầm xuống, sau đó cậu phát hiện Tiết Vấn Xuân đã đi rất xa, không khỏi vội vàng đuổi theo.

Giống như lời Tiết Vấn Xuân nói, càng đi, đừng nói là pháp thuật, hô hấp của Thân Giác liền bắt đầu có chút khó khăn, loại khí lạnh này phảng phất không phải ùa vào từ phía bên ngoài, mà là tràn ra từ sâu trong cốt tủy bên trong. Cậu lạnh đến khó chịu, không đi nhanh được, khônh thể không da mặt dày hướng vào trong lòng ngực của Tiết Vấn Xuân mà vùi người vào trong.

Cũng may chính là Tiết Vấn Xuân không có ném cậu ra ngoài.

Nhưng cậu không ở trong ngực Tiết Vấn Xuân được bao lâu thì nghe được đối phương nói: “Ra ngoài, biến thành người đi.”

Hả?

Thân Giác khựng một chút thì thò đầu ra, nhìn một chút liền phát hiện bọn họ cư nhiên đang đứng kế bên một cái hồ nước. Bọn họ đi một đường toàn là tuyết, nhưng mặt hồ này lại chưa kết băng, sóng nước lấp lánh, giống như hồ nước vào tháng năm vậy.

Ở một nơi gió tuyết đóng băng như thế này thì hồ nước thật sự có chút quỷ dị.

Thân Giác chui ra khỏi lòng ngực của Tiết Vấn Xuân, ngoan ngoãn biến thành người. Lần biến hình này rất thành công, có quần áo. Tiết Vấn Xuân nhìn thẳng vào mắt Thân Giác rồi dời đi, “Nhảy vào trong đó.”

“Bên trong có thứ gì vậy?” Thân Giác cũng không phải kẻ ngốc, cậu cũng không cảm thấy Tiết Vấn Xuân đột nhiên lại bắt cậu nhảy hồ tự sát vào lúc này.

“Ngươi đi vào đó rồi sẽ biết, nhìn thấy được thứ gì đó thì lập tức bơi trở về.” Tiết Vấn Xuân nói, ngón tay thoáng động, Khốn Tiên Thằng ở trên cổ Thân Giác liền buông lỏng. Khốn Tiên Thằng trở nên dài ra, sau đó lại cột vào trên mắt cá chân của Thân Giác, đầu còn lại thì cột vào cổ tay của Tiết Vấn Xuân.

Thân Giác mím môi rồi xoay người chậm rãi tiến vào hồ nước. Hồ nước này quả nhiên không hề lạnh, xem ra ở bên trong nhất định có thứ gì đó. Thân Giác dần đi vào giữa hồ, sau đó là cúi đầu lặn vào trong nước.

Khốn Tiên Thằng ở trên chân cậu không giống như là đang bảo vệ cậu, mà lại càng giống như là dùng để phòng hờ cậu chạy trốn.

Càng bơi sâu vào trong nước thì tầm nhìn càng bị hạn chế, tu vi Thân Giác có hạn, chờ đến khi cậu cảm nhận được hơi thở khác ở trong nước thì cũng đã nhìn thấy được đối phương.

Cậu không thấy rõ đó là thứ gì, chỉ nhìn thấy được một cái bóng khổng lồ đen như mực. Ánh mắt Thân Giác khẽ biến, nhanh chóng xoay người bơi lên trên, nhưng cậu đã bị đối phương phát hiện, dòng nước sau lưng chợt trở nên mãnh liệt.

Thân Giác lập tức tăng tốc, còn đổi qua một hướng khác, cùng lúc đó cậu cũng ném ra một cái phép thuật che mắt về phía sau. May mắn là hiện tại cậu còn có thể sử dụng phép thuật, có điều hiệu quả lại không bằng lúc trước. Nhưng dù vậy thì cậu cũng có thể ném tên đại gia hỏa kia một đoạn phía sau được một lúc.

Thân Giác vừa chui lên mặt nước thì Tiết Vấn Xuân lúc đó cũng nâng tay lên. Lòng bàn tay trống rỗng của gã xuất hiện một kiện pháp khí.

Pháp khí của Tiết Vấn Xuân là một chiếc gai xương có màu xám trắng, không biết đó là xương cốt của yêu thú gì, mặt trên có hoa văn màu đỏ, một đầu thì nhẵn nhụi, một đầu lại nhọn như răng. Gã nhảy lên, lăng không trên mặt nước, mái tóc dài như mực bị gió lạnh thổi đến cuốn lên, trên khuôn mặt tuyết trắng không có chút biểu tình gì.

Gai xương phá vỡ mặt nước, phảng phất như mang theo lực lượng của vạn quân chém xuống.

Thân Giác nhân cơ hội đó hướng lên bờ mà bơi, chưa bơi được đến bờ thì nghe được tiếng hí vang thật lớn ở phía sau.

Thanh âm đó đinh tai nhức óc, Thân Giác không khỏi xoay người về sau, nhìn thấy Tiết Vấn Xuân đang đạp lên một con cá đen như mực, con cá kia tuy có đầu là cá, nhưng có cả một đôi cánh chim.

Tiết Vấn Xuân cầm gai xương trực tiếp chém xuống sống lưng của cá lớn, máu lập tức trào ra nhuộm đỏ cả hồ.

Cùng lúc đó, mặt hồ lấy một tốc độ cực kỳ nhanh mà kết băng. Đồng tử Thân Giác co lại, nhanh chóng nhảy ra khỏi mặt nước, Tiết Vấn Xuân ở bên kia còn đang mổ bụng cá. Con cá kia tựa hồ không muốn khuất phục, đuôi cá chụp lên chụp xuống trên mặt nước, sóng dâng lên, phía dưới của nó đau nhức, liền quay đầu hung hăng cắn xuống canh tay Tiết Vấn Xuân.

Nhưng mới vừa cắn lên thì miệng cá lớn liền nổ tung, nửa khuôn mặt đều bị tạc như hoa.

Biểu tình Thân Giác đột biến, bất quá rất nhanh cậu liền che giấu cảm xúc đi, làm như không có chuyện gì xảy ra, nhìn Tiết Vấn Xuân đem con cá lớn đang sống sờ sờ kia mổ bụng ra.



Gã lấy ra một viên nội đan từ trong bong bóng cá rồi mới bỏ đi con cá đã không còn sinh mệnh, trở về bờ.

Thi thể của cá lớn chìm vào trong nước, mặt hồ lúc này đã hoàn toàn kết thành băng.

Tiết Vấn Xuân làm thủ quyết tẩy sạch vết máu trên người, sau đó đem nội đan đưa đến trước mặt Thân Giác, “Ăn đi.”

Ánh mắt Thân Giác đặt trên viên nội đan, “Cho ta sao?”

“Đúng vậy, ăn cái này rồi thử tìm tung tích Cửu Vĩ Hồ lại xem.” Tiết Vấn Xuân trực tiếp ném nội đan cho Thân Giác, cũng mặc kệ người khác có tiếp được hay không.

Giữa mày Thân Giác nhíu lại, không muốn trực tiếp nuốt viên nội đan này cho lắm, cá lớn kia vừa nhìn liền biết tu vi cao hơn cậu nhiều, cậu tùy tiện ăn vào thì chỉ sợ sẽ bị phản phệ. Nhưng đối diện với ánh mắt của Tiết Vấn Xuân thì liền biết cậu không ăn không được.

Tác dụng của cậu chính là tìm ra được Phù Cửu Âm, Tiết Vấn Xuân sẽ không quản đến chuyện cậu sống hay chết.

Thân Giác thở ra một hơi rồi mới đem đan dược nuốt xuống. Sau khi nuốt vào thì Thân Giác cũng không cảm thấy có gì khác thường. Tiết Vấn Xuân nhìn chằm chằm cậu cả nửa ngày mới quay đầu, đi về phía trước.

Thân Giác đi theo sau Tiết Vấn Xuân, đi được khoảng chừng mười lăm phút thì cậu cảm thấy bụng tê rần, chân không đứng vững được, cả người trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

Đầu gối nện trên nền tuyết, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.

Viên nội đan kia đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Thân Giác là yêu thú đã đốt cháy giai đoạn trưởng thành, Phù Cửu Âm vì muốn cậu sớm biến được thành hình người nên đã cho cậu ăn rất nhiều linh hoa và linh thảo. Yêu thú cũng giống như tu sĩ, đều không thể liều lĩnh, nếu căn cơ tốt thì tu luyện về sau sẽ có lợi, nhưng căn cơ của Thân Giác cơ hồ bằng không, nếu tùy ý ăn nội đan của yêu thú khác thì chỉ có thể bị phản phệ.

Trong giây lát, Thân Giác đến quỳ cũng không quỳ nổi, trực tiếp ngã trên mặt đất. Đau đớn ở bụng lan tràn đến trên ngực, phảng phất có vạn con trùng đang gặm cắn cậu.

Có người chậm rãi đi đến bên cạnh cậu.

Thân Giác cố gắng mở mắt ra, đối diện với ánh mắt cực kỳ bình tĩnh của Tiết Vấn Xuân.

Đối phương có lẽ đã đoán được kết quả này, chính là gã vẫn đem nội đan đưa cho cậu ăn.

Vì sao?

Thân Giác đột nhiên cẩn thận suy nghĩ lại, Tiết Vấn Xuân nhất định phát hiện được Phù Cửu Âm hạ lệnh cấm ở trên người cậu, chính là Tiết Vấn Xuân vẫn chưa tẩy nó đi, thậm chí còn từ nơi ngàn dặm xa xôi mang cậu đến đây.

Lệnh cấm này ở trong một khoảng cách nhất định có thể khiến cho Phù Cửu Âm cảm ứng được Thân Giác, đặc biệt là ở thời điểm sinh mệnh của Thân Giác đang gặp nguy hiểm.

Tiết Vấn Xuân đang đánh cược, đánh cược Phù Cửu Âm sẽ xuất hiện hay không.

Không nói đến Phù Cửu Âm, nếu Thân Giác có thể sống sót thì có thể tiếp tục giúp gã tìm được Phù Cửu Âm, nếu không sống được thì cũng không hề có ảnh hưởng gì đến Tiết Vấn Xuân.

Tiết Vấn Xuân có thể đánh cược, nhưng Thân Giác lại đánh cược không nổi.

Cậu cắn răng, dùng hết sức lực cuối cùng của bản thân mà bắt lấy ống quần của Tiết Vấn Xuân, trên khuôn mặt cực kỳ tương tự với Phù Cửu Âm hiện ra ý tứ khẩn cầu.

Hàng mi dài của Tiết Vấn Xuân hơi rũ xuống, chân dịch về phía sau một bước. Tay Thân Giác vô lực mà buông ra, cậu đã minh bạch ý tứ của đối phương, không khỏi nhăn mày, đem thân thể cuộn lại thành một đoàn.

Bởi vì đau đớn nên không thể duy trì hình người được, cái đuôi cùng lỗ tai cũng hiện ra. Rõ ràng là đang ở nơi vô cùng lạnh lẽo, nhưng cậu lại đau đớn giống như bị đặt trên lửa mà nướng.

Cậu nên sớm biết rằng mọi việc đều chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, cầu người không bằng cầu mình. Cường giả mới có thể nắm giữ được vận mệnh, còn kẻ yếu chỉ có thể mặc người xâu xé.

Còn Phù Cửu Âm...

Phù Cửu Âm đang ở đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau