Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 94: Xử Lý Bán Huyết Tộc (23)

Trước Sau
Dục Thanh cho rằng chính mình sẽ chết, nhưng hắn vẫn mở bừng mắt ra.

Ánh mắt hắn trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà, sau khi nghe thấy tiếng động bên cạnh mới chậm rãi nhìn sang, một gương mặt phản chiếu trong võng mạc của hắn.

Là gương mặt mà hắn thương nhớ ngày đêm.

Thân Giác ngồi ở mép giường, nhìn thấy Dục Thanh mở mắt ra mới thấp giọng hỏi: “Bây giờ có nghe thấy ta nói gì không?”

Bộ dạng bây giờ của Dục Thanh quá mức chật vật, mặt sưng phù đến độ nhìn không ra hình dáng lúc ban đầu. Một con mắt bị đánh tới tụ máu, con mắt còn lại hiện tại vẫn còn phải che băng gạc.

Không thể không nói, biểu hiện của Dục Thanh ở quân đội Bạch Long vượt quá tưởng tượng của cậu. Tuy rằng Thân Giác đưa người vào, nhưng cũng ngầm phái người bảo hộ Dục Thanh. Lúc tin tức truyền tới Thân Giác bên này, người đã được đưa đến bệnh viện.

Thân Giác từ trong miệng mấy người kia nghe kể lại đại khái những chuyện đã xảy ra.

Có người coi trọng Dục Thanh, tưởng mạnh hơn hắn, nhưng Dục Thanh lại cứng đầu chống cự kịch liệt, đêm hôm đó trong nhà tắm công cộng máu chảy tràn lan. Dục Thanh còn cắn đứt nửa vành tai của tên ác giả kia. Hành vi này của hắn hoàn toàn chọc giận đối phương, lúc Thân Giác vừa đến bệnh viện nhìn thấy Dục Thanh, còn cho rằng Dục Thanh đã chết.

Dục Thanh mệt mỏi mà chớp con mắt duy nhất có thể thấy rõ lúc này, ngón tay quấn băng gạc khẽ nhúc nhích, dường như muốn chạm vào bàn tay Thân Giác đang để trên giường. Nhưng hắn quá đau, chỉ mới cử động một chút thôi đã đau đến muốn rơi lệ.

Thân Giác rũ mắt nhìn thoáng qua, rút tay của mình về “Bây giờ ngươi không được tùy tiện cử động, bác sĩ nói mấy ngày này ngươi đều phải tĩnh dưỡng cho thật tốt.”

May mắn bọn họ là huyết tộc, năng lực khôi phục không tồi, nếu là người bình thường, sợ là đã sớm chết.

Cánh môi Dục Thanh hơi run, nhưng ngón tay vấn còn cố chấp động động, hắn cố hết sức nhấc bàn tay của mình lên, di chuyển về phía Thân Giác.

Thân Giác nhíu mày lại, “Dục Thanh, nghe lời.”

Hốc mắt Dục Thanh ửng đỏ, hắn si ngốc nhìn người trước mắt, “Ngài…… ngài có thể.... ôm…… ôm tôi không?” Thanh âm của hắn vô cùng nghẹn ngào, nói một câu cũng phải thở dốc mấy lần, “Tôi…… tôi không hề…… bị những người đó…… chạm vào, công tước.”

Hắn sợ Thân Giác hiểu lầm, sợ Thân Giác cảm thấy hắn dơ, cho nên gấp không chờ nổi muốn giải thích. Nhưng người trước mắt hắn nghe thấy hắn nói thế, sắc mặt cũng không có một chút biến hóa nào.

Dục Thanh nhịn không được nhắm mắt lại, thầm ở trong lòng cười nhạo chính mình.

Phản ứng đầu tiên của hắn sau khi tỉnh lại là chứng minh mình sạch sẽ với đối phương, nhưng cậu lại không thèm để ý tới một chút nào.

Nếu nói bây giờ Dục Thanh chỉ cảm thấy mình thật buồn cười, thì kế tiếp trong lòng hắn chỉ còn lại phẫn nộ.

“Tôi……tôi sẽ không…… đi xin lỗi!” Mặt Dục Thanh đỏ lên, tức giận đến mức muốn bật dậy khỏi giường.

Lần này chuyện Dục Thanh gây ra thật sự rất lớn, Vương Thịnh Phong cũng bị đưa đến bệnh viện. Người của gia tộc bọn họ vốn muốn tìm Dục Thanh gây phiền toái, nhưng biết sau lưng Dục Thanh có Thân Giác, việc này liền rơi vào giằng co.

Người của Vương gia biết Dục Thanh chỉ là nô lệ của Thân Giác, nhưng tục ngữ nói đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, cho nên bọn họ cũng chỉ yêu cầu Dục Thanh thành thành thật thật nói xin lỗi Vương Thịnh Phong, rồi rời khỏi quân đội Bạch Long, chuyện này coi như kết thúc.

Thân Giác chỉ đồng ý xin lỗi.

Giằng co mấy ngày sau, Vương gia cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nói chỉ cần Dục Thanh tới xin lỗi, việc này coi như chuyện cũ bỏ qua.

……

“Vậy ngươi muốn rời khỏi quân đội Bạch Long sao? Nếu ngươi nguyện ý rời khỏi, vậy thì có thể không cần đi xin lỗi nữa.” Thân Giác bình tĩnh nói.

Cậu cho hắn hai con đường, nhưng đường nào Dục Thanh cũng không muốn đi. Dục Thanh không hiểu, rõ ràng hắn mới là người bị hại, vì sao bắt hắn phải đi xin lỗi cái tên Vương Thịnh Phong kia?

Đại để là do thống khổ và hoang mang trong ánh mắt Dục Thanh quá rõ ràng, Thân Giác nhìn hắn nửa ngày, mới nhẹ giọng nói: “Thế giới này chỉ có thực lực mạnh yếu, không có sự tình đúng sai.” Kỳ thật cậu không cần giải thích chuyện này cho Dục Thanh, đẩy Dục Thanh vào tuyệt cảnh, đối với cậu càng tốt. Chỉ là khi cậu nhìn thấy Dục Thanh bây giờ, lại nhịn không được nghĩ đến mình lúc vẫn còn ở trên Thiên Đình.

Tựa như cậu lúc trước, rõ ràng người bị hạ dược là cậu, cậu chỉ muốn bảo vệ chính mình, thế nhưng lại phải chịu phạt nhập luân hồi chi cảnh. Trước kia khi nhập cảnh, kỳ thật cậu rất hận sư phụ của mình, tại sao phải cứu cái tên con út của Thiên Đế kia? Tại sao lại bắt cậu phải đi xin lỗi?

Cậu rõ ràng không sai, lại muốn cậu phải cúi đầu.

Nhưng bây giờ cậu mới hiểu được, con kiến nhỏ yếu dù có phẫn nộ cũng tuyết đối không chịu nổi một kích trước quyền lực. Sở dĩ sư phụ của cậu làm như vậy, chỉ là vì muốn giữ được cái mạng này của cậu, chỉ có sống sót, mới có thể báo thù.

Thân Giác hơi cúi đầu, kề sát vào Dục Thanh. Cậu lẳng lặng ngắm nhìn phẫn nộ trong mắt Dục Thanh, nửa ngày, mới thấp giọng nói: “Chỉ có sống sót, mới có thể báo thù. Chỉ có không lùi về phía sau, ngươi mới có thể chân chính đánh bại hắn trên chiến trường, cho dù bây giờ ta giúp ngươi báo thù, ngươi sẽ cam tâm sao? Hắn vẫn sẽ sống tiêu sái tự tại ở một nơi khác mà thôi.”

Ánh mắt cậu thâm u, như mặt biển đen dưới đêm tối, dưới mặt biển là cảm xúc đang gợn sóng.

Dục Thanh nghe vậy, cắn chặt răng, nước mắt trong hốc mắt không cách nào khống chế nổi nữa tí tách lăn xuống, hắn hiểu ý của Thân Giác, nhưng hắn thật sự quá khó chịu.

Hắn chật vật nhắm mắt, muốn giấu đi nước mắt của mình, chợt nghe thấy một tiếng thở dài.

Sau đó mí mắt của hắn nhẹ nhàng bị người chạm vào một chút.

Chờ sau khi hắn ý thức được là cái gì, người ngồi bên mép giường hắn đã rời đi.

……

Thân Giác ra khỏi phòng thì nhìn thấy Diệp Nghiệp. Diệp Nghiệp lo lắng nhìn Thân Giác, “Dục tiên sinh có khỏe không? Tôi có nấu chút đồ ăn đây.”

Thân Giác đoán với cái tính tình kia của Dục Thanh, khẳng định là không muốn bị người khác nhìn thấy mình khóc, cho nên lắc đầu, “Không cần, ngươi đi về trước đi, nói với quản gia, ta ở lại đây mấy ngày.”

Diệp Nghiệp hơi sửng sốt, “Công tước phải ở lại chỗ này sao?” Cậu ta nhấp môi, “Nếu không ngài cứ để tôi ở lại đây đi, lúc trước tôi cũng có học qua một vài phương thức chăm sóc người bệnh.”

“Không có việc gì, ngươi trở về bảo Hướng Văn thu dọn rồi đưa đồ đạc của ta đến đây là được.” Thân Giác nói.

Diệp Nghiệp do dự một lúc, cuối cùng vẫn nghe lời rời đi. Trước khi đi, cậu ta còn quay đầu nhìn lại đằng sau.

Chỉ thấy người đứng trên hành lang dài lúc này đang dựa vào bức tường bên ngoài phòng bệnh, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên người đó, trên sàn nhà phản chiếu một dáng người gầy ốm.

Diệp Nghiệp nhìn một lúc lâu, mới quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.

……

Bởi vì năng lực tự chữa trị của huyết tộc vô cùng cường đại, cộng thêm bệnh viện tỉ mỉ chiếu cố, toàn thân đầy rẫy vết thương của Dục Thanh cũng chỉ cần tĩnh dưỡng hai tháng là khỏi hẳn. Ở đây hai tháng, Thân Giác vẫn luôn bên cạnh Dục Thanh, Dục Thanh ăn không hết cơm, Thân Giác sẽ đút, Dục Thanh không thể tắm rửa, Thân Giác sẽ đi múc nước lau người cho Dục Thanh.

Ngày đó sau khi Dục Thanh tỉnh lại vẫn luôn không chịu nói gì, cho dù Thân Giác có hỏi hắn, hắn cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu mà thôi. Tuy rằng rất phối hợp, nhưng chính là không chịu mở miệng. Có điều ánh mắt hắn cứ luôn nhìn chằm chằm Thân Giác, Thân Giác đi đến chỗ nào, ánh mắt hắn sẽ theo tới chỗ đó. Nếu như Thân Giác đi ra ngoài một lúc lâu rồi mà vẫn chưa về, hắn sẽ xuống giường đi tìm.

Hắn không gọi người khác tới tìm giúp hắn, bản thân cứ y như ruồi nhặng không đầu đi lung tung trong bệnh viện, khiến cho Thân Giác mỗi lần đi ra ngoài đều phải nói trước cho Dục Thanh biết là mình đi đâu.



Thân Giác thấy Dục Thanh như vậy, tự dưng có chút hoảng hốt. Cậu cảm thấy Dục Thanh thay đổi quá lớn. Nhưng ngẫm lại cũng có thể hiểu được, cậu cũng vì chuyện kia mà hoàn toàn lột xác thành một người khác.

“Ngủ đi.” Thân Giác rút sách trong tay Dục Thanh ra, xoay người khép bức màn lại.

Hai tháng này, cậu vẫn luôn ngủ trong phòng bệnh của Dục Thanh, ngủ trên một cái giường gấp.

Sau khi Thân Giác khép bức màn lại thì đi tới bên cạnh giường gấp, cởi áo khoác ra. Cậu đã tắm xong lúc nãy rồi, nhưng bởi vì đang ở bệnh viện, cho nên cậu còn mặc một cái áo khoác bên ngoài áo ngủ.

Cậu đang định lên giường, đột nhiên nghe thấy Dục Thanh nói.

Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng trong suốt hai tháng qua.

“Ngày mai tôi sẽ đi xin lỗi Vương Thịnh Phong.”

Động tác Thân Giác hơi dừng lại, khẽ nghiêng mặt qua, “Ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi?”

Kỳ thật Dục Thanh đã sớm có thể xuất viện, nhưng Thân Giác không nói, cậu muốn cho Dục Thanh thời gian.

“Vâng.” Dục Thanh nhẹ giọng nói, hắn giương mắt chăm chú nhìn bóng dáng của cậu, ánh mắt phức tạp.

“Vậy thì tốt, ngươi nói xin lỗi xong thì xuất viện đi, ngươi có muốn về trang viên nghỉ ngơi thêm không hay là trực tiếp về quân đội?” Thân Giác hỏi.

Dục Thanh gần như không do dự, “Tôi phải về quân đội.”

Thân Giác trầm mặc một hồi, mới nói: “Được.”

Lúc Dục Thanh xin lỗi, Thân Giác không đi vào trong với hắn. Vương Thịnh Phong bị thương rất nhẹ, nhưng cố tình cũng ở bệnh viện lâu như Dục Thanh vậy.

Thân Giác đứng ở ngoài cửa chờ Dục Thanh. Rất lâu sau, cậu mới nhìn thấy Dục Thanh đi ra. Trên mặt Dục Thanh có thêm một vết bàn tay đỏ ửng, còn phần đầu gối thì nhiều thêm chút bụi bẩn.

Dục Thanh đi đến trước mặt Thân Giác, cúi đầu, “Công tước, đợi lát nữa tôi sẽ lập tức trở về quân đội, mấy ngày qua cảm ơn công tước đã chiếu cố.”

Thân Giác ừ một tiếng, “Ta đi trước.”

Cậu vừa mới xoay người, đột nhiên nghe thấy thanh âm của Dục Thanh.

“Công tước có nhận được thư của tôi không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

Bước chân của Thân Giác hơi khựng lại, “Có.”

Dục Thanh cong khóe môi, lộ ra tươi cười, “Tôi đã biết.” Hắn cũng xoay người. Phía sau hắn có người của quân đội Bạch Long, bọn họ đến đưa Dục Thanh trở về.

……

Sau khi Thân Giác trở lại trang viên, lập tức đi hỏi quản gia, “Lúc trước Dục Thanh có gửi thư cho ta không?”

Quản gia nghe vậy gật đầu, “Có, mỗi tháng đều gửi một phong, tôi đều đưa Hướng Văn chuyển giao cho công tước.” Ông quan sát biểu tình của Thân Giác, “Công tước không nhận được sao?”

Thân Giác hơi nhíu mi, “Không có việc gì.”

Rồi sau đó, cậu gọi Hướng Văn lại đây, “Thư có ở chỗ của ngươi không?”

Hướng Văn nghe thấy Thân Giác hỏi thư, đáy mắt hiện lên một tia chột dạ, nhưng vẫn nói: “Công tước nói thư gì ạ?”

“Thư Dục Thanh gửi đến đây.” Thân Giác bình tĩnh nói, “Ngươi giấu ở chỗ nào rồi?”

Hướng Văn cắn chặt răng, “Tôi……tôi đã đốt hết rồi, thư của cái tên tiện phôi kia gửi tới thì có gì hay chứ? Công tước thấy hắn gây họa còn chưa đủ hay sao? Vì sao còn muốn dính dáng vào hắn nữa?”

Anh ta nói mấy câu sau, kích động đến đỏ mặt, “Tôi nhìn không vừa mắt dáng vẻ kia của hắn, dựa vào cái gì chứ? Còn có thể đi tòng quân!” Hốc mắt anh ta lặng lẽ đỏ lên, “Khoảng thời gian đó công tước gầy đi bao nhiêu, tôi đều biết. Tôi đi tìm hắn nói chuyện, nhưng hắn lại không thèm để ý một chút nào, tôi hận, tôi hận không thể có gương mặt kia của hắn, ít nhất tôi sẽ đau lòng công tước, chứ không giống như hắn, chỉ biết gây rắc rối. Hắn ở trong quân đội cũng chỉ biết gây ra rắc rối mà thôi, còn muốn công tước đi sau chùi mông cho hắn nữa.”

Những lời này của Hướng Văn vẫn luôn nghẹn ở trong lòng đã lâu. Nhưng chỉ đến hôm nay, anh ta mới có dũng khí dám nói ra, ngay cả Thân Giác có sa thải anh ta, anh ta cũng không để bụng, ít nhất anh ta đã nói ra những lời cất giấu dưới đáy lòng mình từ lâu.

“Tôi biết tôi đã phạm vào tối kỵ, bây giờ tôi lập tức đi nói với quản gia.” Người hầu giấu diếm thư từ của chủ nhân là một chuyện vô cùng nghiêm trọng. Bởi vì những thư từ này rất có khả năng liên quan đến đại sự, cho nên trang viên nào cũng đặc biệt xem trọng chuyện này.

Hướng Văn nói xong thì xoay người đi, Thân Giác nhìn anh ta, có chút mệt mỏi mà xoa nhẹ giữa hai chân mày, “Được rồi, không có lần sau.” Cậu thấy bước chân Hướng Văn dừng lại, lại bổ sung một câu, “Về sau ngươi đừng cái gì cũng nghe người khác nói.”

Hướng Văn vốn dĩ có chút vui vẻ, nhưng sau khi nghe thấy Thân Giác nói vậy, tựa như là bị người hất thẳng một bát nước lạnh vào người, cứng đờ tại chỗ, ngay cả đầu cũng không dám quay lại. Anh ta không biết làm sao mà Thân Giác biết được là Diệp Nghiệp chỉ anh ta làm như vậy.

Lúc trước quản gia đưa thư của Dục Thanh cho Hướng Văn, tuy rằng Hướng Văn không tình nguyện, nhưng vẫn cầm thư đến thư phòng của Thân Giác. Ở thư phòng, anh ta đụng phải Diệp Nghiệp, Diệp Nghiệp đang giúp Thân Giác sửa sang lại giá sách, nhìn thấy anh ta tiến vào thì chào hỏi một câu, ánh mắt tự nhiên dừng ở phong thư trên tay anh ta.

“Anh Hướng Văn, đó là thư của công tước sao?” Cậu ta đi tới, chuẩn bị tiếp nhận.

Lúc này Hướng Văn mới cười nhạo một tiếng, “Do một tên ti tiện gửi tới.” Anh ta ném bức thư vào trong lồng ngực Diệp Nghiệp, “Cậu đặt phong thư này chung với mấy phong thư khác đi, đúng rồi, phong thư này đặt xuống dưới cùng ấy.”

Đọc càng trễ càng tốt.

Hướng Văn ở trong lòng nghĩ.

Diệp Nghiệp nghe vậy thì có chút tò mò mà cầm lấy phong thư cẩn thận nhìn nhìn, lúc nhìn thấy tên người gửi trên phong thư, cậu ta a một tiếng, kinh ngạc nói: “Thì ra là Dục tiên sinh gửi đến đây.” Cậu ta nói xong thì có chút xấu hổ nhìn sang Hướng Văn, “Anh Hướng Văn không thích Dục tiên sinh sao?”

“Hừ, hắn thì có cái gì mà thích?” Người như Hướng Văn này trước giờ không giấu được tâm tư, chán ghét ai toàn viết hết lên trên mặt, cho dù có đối mặt với Diệp Nghiệp, anh ta vẫn như cũ có thể nói xấu Dục Thanh một đống, không sợ đối phương loan truyền những lời này ra.

Diệp Nghiệp nghe Hướng Văn nói xong, như suy tư gì đó mà khẽ nhăn mày. Hồi lâu sau, cậu ta mới nghi hoặc nói: “Nếu anh Hướng Văn cảm thấy Dục tiên sinh luôn hại công tước, mà công tước cũng không thật sự thích Dục tiên sinh, vì sao không dứt khoát giấu luôn phong thư này đi?”

Hướng Văn sửng sốt, sau đó thì bừng tỉnh đại ngộ, “Cậu nói đúng.” Anh ta lập tức giật lại phong thư trong tay Diệp Nghiệp. Dù sao thư của Thân Giác đều là anh ta lấy từ chỗ của quản gia rồi đem đến đây, nếu Thân Giác không chủ ý dò hỏi quản gia, căn bản sẽ không biết được Dục Thanh có gửi thư đến hay không.

Hướng Văn cũng không biết bản thân lấy từ đâu ra lá gan lớn như vậy, anh ta giấu toàn bộ thư của Dục Thanh gửi tới, đương nhiên anh ta không đốt hết, mà chỉ giấu chúng dưới ván giường của mình.

……

Thân Giác nhìn Hướng Văn vẫn còn đứng tại chỗ, bèn nói: “Đi ra ngoài đi, nhớ kỹ lời nói của ta.”

Hướng Văn lung tung đáp lời, vội vã đi ra ngoài, anh ta mới đi ra thì đụng phải Diệp Nghiệp.

Ánh mắt anh ta sáng lên, vội vàng đi đến trước mặt Diệp Nghiệp, túm chặt lấy tay đối phương, “Công tước phát hiện chuyện thư từ rồi.”

Diệp Nghiệp lộ ra biểu tình giật mình, “Công tước nói như thế nào?”



Sắc mặt Hướng Văn trắng bệch, “Ngài nói không được có lần sau.”

“Thế thì anh Hướng Văn không cần phải lo lắng đâu.” Diệp Nghiệp nở nụ cười, “Chứng minh ở trong lòng công tước, anh Hướng Văn vẫn là quan trọng nhất, cho dù anh Hướng Văn có dấu thư đi, công tước cũng chỉ tùy tiện nói hai câu. Bọn họ đều nói công tước đối với Dục tiên sinh rất tốt, tôi lại thấy chưa chắc, tôi cảm thấy công tước đối với anh Hướng Văn mới là tốt nhất.”

Hướng Văn không nghĩ tới Diệp Nghiệp sẽ nói như vậy, có chút ngẩn người, “Sao cậu lại nói như vậy?”

Diệp Nghiệp lại cười một chút, dứt khoát kéo Hướng Văn vào trong góc, thấp giọng nói: “Anh xem lúc trước tất cả mọi người biết Dục tiên sinh là tình nhân của công tước, nhưng mọi người đều là mặt ngoài tôn trọng, còn sau lưng thì ngầm nói những lời khó nghe. Hơn nữa sau này công tước còn đưa Dục tiên sinh đến quân đội Bạch Long, tôi cảm thấy thích một người, làm sao có thể đưa người ấy đến nơi hiểm ác như vậy được? Tôi thấy công tước căn bản là không thích Dục tiên sinh, chẳng qua là xem Dục tiên sinh như một tấm bia ngắm, người mà công tước chân chính thích hẳn là phải giữ ở bên cạnh ngài ấy.”

Bên cạnh ngài sao?

Hướng Văn nhịn không được nghĩ tới chính mình, anh ta là người thân cận với Thân Giác nhất.

Diệp Nghiệp thấy Hướng Văn lộ ra biểu tình như đang suy tư gì đó, lại bổ sung nói: “Tôi thấy công tước không chịu kết hôn, cũng không phải vì chờ Dục tiên sinh đâu, có lẽ là đang đợi anh Hướng Văn đấy, nhưng anh Hướng Văn bây giờ…… lại là nam phó ở trang viên, công tước phỏng chừng không muốn anh Hướng Văn phải giống như Dục tiên sinh, bị người khác nói xấu sau lưng, cho nên vẫn luôn không nói ra thôi.”,

Lý trí nói cho Hướng Văn biết rằng không nên nghe theo những lời này của Diệp Nghiệp, nhưng tình cảm lại bảo anh ta phải tin tưởng vào nó. Trước khi ngủ, anh ta vẫn còn nghĩ đến những lời mà Diệp Nghiệp nói, còn lấy ghim cài áo đính đá quý mà Thân Giác mua cho mình ra ngắm.

Năm đó sinh nhật Dục Thanh, tuy Thân Giác bảo anh ta chọn quà cho Dục Thanh, nhưng hai phần quà này của anh ta đều là Thân Giác tự mình chọn, cái nào nặng cái nào nhẹ, vừa thấy đã biết.

Còn những lúc anh ta khắc khẩu với Dục Thanh nữa, cho dù anh ta không đúng, nhưng lần nào Thân Giác cũng đều đứng về phía anh ta.

Chẳng lẽ Thân Giác thật sự thích anh ta sao? Nhưng lại ngại thân phận, cho nên không dám nói ra? Dục Thanh cũng chỉ là bia ngắm mà thôi?

Mọi người đã nhìn thấy Thân Giác ở bên Dục Thanh rồi, sau này khi thấy Thân Giác ở bên anh ta, phỏng chừng cũng không bất ngờ như lúc đầu nữa, một tên bán huyết tộc ti tiện còn có tư cách ở bên một vị công tước, huống chi là anh ta.

Hướng Văn nghĩ chuyện này, cả ban ngày đều không chợp mắt được. Sau khi rời giường, anh ta vẫn còn tiếp tục suy nghĩ, lúc làm việc liên tục mắc lỗi. Nhưng anh ta phát hiện cho dù anh ta có làm sai cỡ nào đi chăng nữa thì Thân Giác cũng không trách mắng gì cả, coi như không biết.

Ngay cả quản gia và Diệp Nghiệp cũng đều nhịn không được nhìn về phía anh ta rồi, nhưng Thân Giác vẫn làm như không nhìn thấy.

Hạt giống trong lòng Hướng Văn vốn dĩ đã ngủ yên nay lại nảy mầm sinh trưởng đòi vươn ra bên ngoài.

........

Lúc Thân Giác biết Hướng Văn từ chức thì vô cùng kinh ngạc. Hướng Văn trực tiếp từ chức với quản gia. Hợp đồng thuê anh ta đã sớm hết hạn, chỉ là anh ta vẫn luôn làm việc ở trang viên, quản gia cũng không gia hạn hợp đồng, cho nên lúc Hướng Văn rời đi, quản gia thậm chí không tìm thấy lý do gì để ngăn anh ta lại.

“Xin lỗi, công tước, tôi đã khuyên Hướng Văn hết lời rồi, nhưng thái độ của cậu ấy vô cùng kiên quyết, tôi không hiểu lắm vì sao cậu ấy đột nhiên lại muốn từ chức.” Quản gia nói, “Ngài xem, có cần tìm thêm một nam phó nữa hay không?”

Thân Giác trầm mặc một lát, sau đó lắc đầu, “Quên đi, cứ để như vậy, có lẽ sẽ có ngày hắn trở về. Vị trí này cứ để trống cho hắn đi, khi nào hắn muốn trở về thì trở về.”

Quản gia nói vâng, sau đó mới xoay người đi ra ngoài. Lúc ông đi đến đầu cầu thang, nhìn thấy Diệp Nghiệp bưng huyết trà lên thì không khỏi thở dài. Nam phó lâu năm nhất ở cái trang viên này cũng đã rời đi rồi, không biết một vị này còn có thể kiên trì được bao lâu.

“Diệp Nghiệp, về sau nam phó bên cạnh công tước chỉ còn có một mình cậu thôi, những chuyện liên quan đến ngài cậu đều phải để ý đấy. Về sau tiền lương của cậu sẽ giống như Hướng Văn trước đây.” Quản gia duỗi tay vỗ nhẹ trên bả vai Diệp Nghiệp mấy cái.

Diệp Nghiệp thận trọng gật đầu, “Tôi biết, thưa quản gia.”

Quản gia lại thở dài, trong miệng nỉ non ra tên Hướng Văn, “Đứa nhỏ này…… Ai.”

Diệp Nghiệp thấy thế thì khẽ khuyên nhủ: “Có lẽ qua mấy ngày nữa anh Hướng Văn sẽ trở về thôi, ngài không cần quá lo lắng. Cứ coi như anh Hướng Văn không về nữa, bằng bản lĩnh của anh Hướng Văn, ở bên ngoài khẳng định cũng có thể yên ổn trải qua.”

Quản gia chỗ nào không hiểu tính tình của Hướng Văn chứ, bản lĩnh quả thực không tồi, nhưng mồm miệng kia đích xác cũng dễ đắc tội với người ta. Nhưng ông cũng không muốn nhiều lời với Diệp Nghiệp nữa, khẽ xua tay rồi xuống lầu.

Diệp Nghiệp nhìn theo bóng dáng quản gia rời đi, nhẹ nhàng xoay người, bưng huyết trà cậu ta đã bỏ thêm rượu mạch nha lên thư phòng.

……

Thời gian trong giây lát lướt qua, nhoáng cái mà đã hai năm.

Mấy năm nay, Thân Giác không nhận được thư của Dục Thanh nữa, mà cậu cũng không có chút tin tức gì của Hướng Văn.

Dục Thanh bên kia, còn có người đúng giờ báo cáo tình hình với Thân Giác, còn Hướng Văn mới là người chân chính biến mất đúng nghĩa. Tuy Thân Giác có phái người đi tìm Hướng Văn nhưng cũng không tìm được. Có khả năng Hướng Văn đã rời khỏi đế đô.

Mà mấy năm nay, Kiều Giang Nguyên lại là người thường xuyên đến tìm Thân Giác nhất. Lâu lâu y sẽ hẹn Thân Giác đi ra ngoài, Thân Giác mười lần đáp ứng một lần đã tính là tốt rồi, nhưng y không ngại chút nào. Thân Giác không muốn nhìn thấy y, y liền chủ động tới cửa, đuổi cũng không đi, ngồi lỳ ở phòng khách, uống hết ly huyết trà này đến ly huyết trà khác, khiến cho Thân Giác không thể không đi xuống lầu gặp y.

Kiều Giang Nguyên nhìn thấy Thân Giác, trên mặt lúc nào cũng treo tươi cười cực kỳ xán lạn, cho dù Thân Giác không phản ứng y, y cũng có thể tự nói chuyện một mình.

Đến nỗi khi Thân Giác tham gia yến hội, trăm phần trăm sẽ có Kiều Giang Nguyên. Có người hài hước nói hai người bọn họ đổi chỗ cho nhau. Lúc đầu là Thân Giác quấn lấy Kiều Giang Nguyên, bây giờ lại thành Kiều Giang Nguyên quấn lấy Thân Giác.

Còn có người hỏi Kiều Giang Nguyên, hỏi tại sao y đột nhiên thay đổi.

Kiều Giang Nguyên tốt tính mỉm cười, nhưng lại không trả lời.

Thân Giác nhìn Kiều Giang Nguyên như vậy, không thể không nhớ đến bản thân mấy đời trước, cũng giống y như Kiều Giang Nguyên hiện tại. Vô luận là Kiều Giang Nguyên có lạnh nhạt như thế nào, cậu vẫn có thể như cũ dùng một cái mặt nóng dán lên đối phương.

Thẳng đến khi cậu phát hiện tâm tư thật của đối phương dưới lớp mặt nạ kia, mới biết người y thích là Dục Thanh.

……

Kiều Giang Nguyên bưng hai ly huyết phẩm đi đến bên cạnh Thân Giác, đưa một ly cho cậu, thấy cậu không tiếp, cười cười, bèn đặt lên cái bàn trên sân thượng.

“Thời gian trôi qua nhanh thật.” Y chăm chú nhìn Thân Giác đang ngửa mặt ngắm ánh trăng. Mới có hai năm trôi qua, y đã thấy người trước mắt thay đổi đến long trời lở đất, càng thêm lạnh nhạt, nhưng cũng càng thêm hoặc nhân.

Y biết trên người Thân Giác có khối băng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nhưng cũng biết dáng vẻ cậu nhiệt tình như thế nào sau khi khối băng ấy được hòa tan ra.

Thân Giác ngẩng đầu nhìn mảnh trăng treo trên màn trời, thời gian đích xác trôi qua quá nhanh, bây giờ cách thời hạn cậu cho Dục Thanh chỉ còn lại có hai năm. Mấy năm nay, cậu chỉ biết được tình hình của Dục Thanh qua thư từ, chứ không tận mắt đi thăm đối phương.

Đây là một hồi đánh cờ, so xem ai càng có kiên nhẫn hơn.

Nhưng cậu cũng không thể cho Dục Thanh quá nhiều thời gian trưởng thành được. Vì nếu sau khi trưởng thành xong, cậu sẽ không có phần thắng nữa, cho nên Thân Giác chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo.

Cậu chuyển mắt nhìn về phía Kiều Giang Nguyên, “Kiều Giang Nguyên, lời nói hai năm trước của anh là thật chứ?”

Kiều Giang Nguyên rõ ràng ngây ngẩn cả người, nụ cười đặc trưng của y cũng có chút giữ không nổi, “Em…… em nói…… nói cái gì?” Y hỏi xong thấy Thân Giác không nói lời nào, có chút nóng lòng mà bước lên trước một bước, “Là thật, tôi rất nghiêm túc, em muốn kết hôn với tôi sao?”

Thân Giác lẳng lặng nhìn Kiều Giang Nguyên, nhấc ly huyết phẩm mới vừa rồi Kiều Giang Nguyên đặt trên bàn lên.

Cậu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Đúng vậy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau