Chương 14
“ Tiền bối” Lạc Tầm Phong đem bức họa đưa cho Lục Tri Niên cẩn thận phân biệt “ Ngài xác định, người này chính là nghĩa tử của Thừa Dương Vương?”
Lục Tri Niên híp mắt nhìn nhìn, chắc chắn nói: “ Không sai được, lão phu ở trong vương phủ từng gặp qua hắn rất nhiều lần.”
Lạc Tầm Phong suy nghĩ, nói: “ Nói như thế, vậy Diêu Tùng năm đó sau khi phản bội, rời khỏi Lưu Vân sơn trang liền dùng tên giả rồi vào phủ của Thừa Dương Vương?”
Thẩm Chỉ Ngọc nói tiếp: “ Mà hắn lần này trở lại Vân Châu là phụng mệnh của Thừa Dương Vương tới tìm Lục tiền bối?”
Lạc Tầm Phong gật gật đầu: “ Huyết Linh Chi hẳn là do bọn họ trộm.” Hắn quay đầu hỏi Lục Trì Niên “ Lục tiền bối, độc trên người ngài……”
Lục Tri Niên xua xua tay “ Tạm thời dùng Thiên Sơn Tuyết Liên ngăn chặn cũng có thể kéo dài được một khoảng thời gian.”
“ Tiền bối yên tâm, ta sẽ sớm ngày đưa người tróc nã quy án.” Lạc Tầm Phong thu hồi bức họa “ Đêm qua, Trình Phục cũng chính mình thừa nhận, hai người ở miếu hoang phía bắc thành là do hắn giết, ta lập tức về nha môn thỉnh Châu đại nhân phát lệnh truy nã….”
Lạc Tầm Phong trở về nha môn đem chuyện Trình Phục ở miếu hoang giết người báo cho Châu Hoài Sơn rồi phụng mệnh dẫn người đến cửa thành dán lệnh truy nã.
Sau giờ ngọ * ánh nắng có chút nóng, Lạc Tầm Phong vừa dán xong lệnh truy nã vốn nghĩ lại đi tới miếu hoang ở phía bắc thành nhìn xem.
Hắn đi chưa được mấy bước, phía sau bỗng có người chụp vai hắn. Hắn xoay người lại thấy Mục Trì đang cười tủm tỉm.
” Mục tiền bối?”
Mục Trì xách theo bầu rượu hỏi hắn: “ Tiểu Lạc, ngươi đây là muốn đi nơi nào?”
Lạc Tầm Phong nói: “ Vãn bối vốn định đi miếu hoang ở phía bắc thành xem còn manh mối gì không. Tiền bối, ngài hôm nay không phải muốn cùng Thập Ngũ đi câu cá sao? Sao lại ở đây?”
Mục Trì: “ Ta tới tìm ngươi.”
Lạc Tầm Phong: “ Tìm ta?”
“ Diêu Tùng người này tâm tư thâm trầm, một bụng toàn ý nghĩ xấu.” Mục Trì nói “ Đồ nhi ta sợ ngươi bị hại nên nhờ ta tới nhìn xem.”
Lạc Tầm Phong trong lòng nóng lên “ Chỉ Ngọc lo lắng cho ta?”
“ Còn không phải sao!” Mục Trì oán trách nói “ Câu cá đều không cho ta đi.” Lão mở bầu rượu ra, uống hai ngụm, chép chép miệng kì quái nói: “ Sao lại nhạt như vậy? Tiểu Lạc, bình rượu ngươi giấu dưới giường là hoa lê bạch sao?”
Lạc Tầm Phong cả kinh, đoạt lấy bầu rượu của lão, để sát vào miệng bình ngửi thử, nói: “ Tiền bối, người trộm rượu của ta uống?!”
Mục Trì không để bụng “ Này không phải do rượu trong trang đều uống hết rồi sao? Thập Ngũ nói dưới giường ngươi có một vò….”
Lạc Tầm Phong: “…..” Rượu này không có giống! Đây là do Chỉ Ngọc nhưỡng!
Hắn hối hận không thôi, sớm biết vậy liền đem rượu giấu nơi khác.
Thẩm Chỉ Ngọc chỉ nhưỡng có hai vò rượu, là khi y cùng Lạc Tầm Phong tới Thập Lý Túy xem người ta ủ rượu khi nhưỡng, liền nổi hứng muốn tự nhưỡng. Thập Lý Túy là tửu phường lớn nhất Vân Châu thành, hoa lê bạch ở Lưu Vân sơn trang đều là của tửu phường này nhưỡng.
Thẩm Chỉ Ngọc sau một hồi xem người ta ủ rượu liền có chút tò mò, nhịn không được liền chính mình thử. Cuối cùng cũng nhưỡng được hai vò, vị lại nhạt chút không so được với Trung sư phó của tửu phường.
Lạc Tầm Phong ôm cả hai vò rượu đi, từng chút từng chút uống hết một vò còn lại một vò không dám uống vẫn luôn đặt ở dưới giường trong phòng hắn ở Lưu Vân sơn trang.
Không nghĩ tới, hôm nay lại để Mục Trì uống đi một ít.
Lạc Tầm Phong đau lòng mà đưa bầu rượu cho Mục Trì “ Mục tiền bối, về sau đừng động vào vò rượu dưới giường của ta, ngài muốn uống ta mua cho ngài….”
Mục Trì ghét bỏ nói: “ Rượu này đạm như vậy, ngươi còn coi như bảo bối?”
Lạc Tầm Phong nghĩ thầm, là nhạt một chút nhưng lại ngọt….
Bọn họ đến miếu hoang, trong ngoài đều nhìn một lần nhưng đều không tìm thấy chứng cứ gì.
Nhưng mà, hai ngày sau có nha dịch phát hiện, Trình Phục thế nhưng trắng trợn mà xuất hiện ở trà lâu.
Lạc Tầm Phong lập tức mang theo người đuổi tới, ngăn Trình Phục đang ở trà lâu nhàn nhã uống trà.
Trình Phục không chút hoảng loạn, thẩm chí còn mời Lạc Tầm Phong cùng nhau uống trà “ Lạc đại nhân vất vả rồi, uống ly trà chứ?”
Lạc Tầm Phong: “ Trà của phạm nhân giết người, ta không dám uống.”
Trình Phục cười cười, hỏi: “ Lạc đại nhân truy tại hạ, truy gấp đến như vậy là vì hai tên khất cái kia đi? Là vì độc trên người Lục Tri Niên phát tác rồi?”
“ Quả nhiên là ngươi trộm Huyết Linh Chi” Lạc Tầm Phong một đao đặt trên cổ hắn “ Giao ra đây!”
“ Liền tính ta giao ra Huyết Linh Chi thì mệnh của Lục Tri Niên cũng không giữ được.” Trình Phục thản nhiên nói “ Thừa Dương Vương đang trên đường tới Vân Châu…..”
Lạc Tầm Phong: “ Thừa Dương Vương? Hắn tới làm gì?”
“ Thế tử đã chết” Trình Phục gằn từng chữ một nói “ Hắn muốn lão nhân ‘ mua danh chuộc tiếng’ này chôn cùng nhi tử hắn…..”
———————————————————————-
Chú thích:
Giờ ngọ: là từ 11h trưa đến 13h chiều
Lục Tri Niên híp mắt nhìn nhìn, chắc chắn nói: “ Không sai được, lão phu ở trong vương phủ từng gặp qua hắn rất nhiều lần.”
Lạc Tầm Phong suy nghĩ, nói: “ Nói như thế, vậy Diêu Tùng năm đó sau khi phản bội, rời khỏi Lưu Vân sơn trang liền dùng tên giả rồi vào phủ của Thừa Dương Vương?”
Thẩm Chỉ Ngọc nói tiếp: “ Mà hắn lần này trở lại Vân Châu là phụng mệnh của Thừa Dương Vương tới tìm Lục tiền bối?”
Lạc Tầm Phong gật gật đầu: “ Huyết Linh Chi hẳn là do bọn họ trộm.” Hắn quay đầu hỏi Lục Trì Niên “ Lục tiền bối, độc trên người ngài……”
Lục Tri Niên xua xua tay “ Tạm thời dùng Thiên Sơn Tuyết Liên ngăn chặn cũng có thể kéo dài được một khoảng thời gian.”
“ Tiền bối yên tâm, ta sẽ sớm ngày đưa người tróc nã quy án.” Lạc Tầm Phong thu hồi bức họa “ Đêm qua, Trình Phục cũng chính mình thừa nhận, hai người ở miếu hoang phía bắc thành là do hắn giết, ta lập tức về nha môn thỉnh Châu đại nhân phát lệnh truy nã….”
Lạc Tầm Phong trở về nha môn đem chuyện Trình Phục ở miếu hoang giết người báo cho Châu Hoài Sơn rồi phụng mệnh dẫn người đến cửa thành dán lệnh truy nã.
Sau giờ ngọ * ánh nắng có chút nóng, Lạc Tầm Phong vừa dán xong lệnh truy nã vốn nghĩ lại đi tới miếu hoang ở phía bắc thành nhìn xem.
Hắn đi chưa được mấy bước, phía sau bỗng có người chụp vai hắn. Hắn xoay người lại thấy Mục Trì đang cười tủm tỉm.
” Mục tiền bối?”
Mục Trì xách theo bầu rượu hỏi hắn: “ Tiểu Lạc, ngươi đây là muốn đi nơi nào?”
Lạc Tầm Phong nói: “ Vãn bối vốn định đi miếu hoang ở phía bắc thành xem còn manh mối gì không. Tiền bối, ngài hôm nay không phải muốn cùng Thập Ngũ đi câu cá sao? Sao lại ở đây?”
Mục Trì: “ Ta tới tìm ngươi.”
Lạc Tầm Phong: “ Tìm ta?”
“ Diêu Tùng người này tâm tư thâm trầm, một bụng toàn ý nghĩ xấu.” Mục Trì nói “ Đồ nhi ta sợ ngươi bị hại nên nhờ ta tới nhìn xem.”
Lạc Tầm Phong trong lòng nóng lên “ Chỉ Ngọc lo lắng cho ta?”
“ Còn không phải sao!” Mục Trì oán trách nói “ Câu cá đều không cho ta đi.” Lão mở bầu rượu ra, uống hai ngụm, chép chép miệng kì quái nói: “ Sao lại nhạt như vậy? Tiểu Lạc, bình rượu ngươi giấu dưới giường là hoa lê bạch sao?”
Lạc Tầm Phong cả kinh, đoạt lấy bầu rượu của lão, để sát vào miệng bình ngửi thử, nói: “ Tiền bối, người trộm rượu của ta uống?!”
Mục Trì không để bụng “ Này không phải do rượu trong trang đều uống hết rồi sao? Thập Ngũ nói dưới giường ngươi có một vò….”
Lạc Tầm Phong: “…..” Rượu này không có giống! Đây là do Chỉ Ngọc nhưỡng!
Hắn hối hận không thôi, sớm biết vậy liền đem rượu giấu nơi khác.
Thẩm Chỉ Ngọc chỉ nhưỡng có hai vò rượu, là khi y cùng Lạc Tầm Phong tới Thập Lý Túy xem người ta ủ rượu khi nhưỡng, liền nổi hứng muốn tự nhưỡng. Thập Lý Túy là tửu phường lớn nhất Vân Châu thành, hoa lê bạch ở Lưu Vân sơn trang đều là của tửu phường này nhưỡng.
Thẩm Chỉ Ngọc sau một hồi xem người ta ủ rượu liền có chút tò mò, nhịn không được liền chính mình thử. Cuối cùng cũng nhưỡng được hai vò, vị lại nhạt chút không so được với Trung sư phó của tửu phường.
Lạc Tầm Phong ôm cả hai vò rượu đi, từng chút từng chút uống hết một vò còn lại một vò không dám uống vẫn luôn đặt ở dưới giường trong phòng hắn ở Lưu Vân sơn trang.
Không nghĩ tới, hôm nay lại để Mục Trì uống đi một ít.
Lạc Tầm Phong đau lòng mà đưa bầu rượu cho Mục Trì “ Mục tiền bối, về sau đừng động vào vò rượu dưới giường của ta, ngài muốn uống ta mua cho ngài….”
Mục Trì ghét bỏ nói: “ Rượu này đạm như vậy, ngươi còn coi như bảo bối?”
Lạc Tầm Phong nghĩ thầm, là nhạt một chút nhưng lại ngọt….
Bọn họ đến miếu hoang, trong ngoài đều nhìn một lần nhưng đều không tìm thấy chứng cứ gì.
Nhưng mà, hai ngày sau có nha dịch phát hiện, Trình Phục thế nhưng trắng trợn mà xuất hiện ở trà lâu.
Lạc Tầm Phong lập tức mang theo người đuổi tới, ngăn Trình Phục đang ở trà lâu nhàn nhã uống trà.
Trình Phục không chút hoảng loạn, thẩm chí còn mời Lạc Tầm Phong cùng nhau uống trà “ Lạc đại nhân vất vả rồi, uống ly trà chứ?”
Lạc Tầm Phong: “ Trà của phạm nhân giết người, ta không dám uống.”
Trình Phục cười cười, hỏi: “ Lạc đại nhân truy tại hạ, truy gấp đến như vậy là vì hai tên khất cái kia đi? Là vì độc trên người Lục Tri Niên phát tác rồi?”
“ Quả nhiên là ngươi trộm Huyết Linh Chi” Lạc Tầm Phong một đao đặt trên cổ hắn “ Giao ra đây!”
“ Liền tính ta giao ra Huyết Linh Chi thì mệnh của Lục Tri Niên cũng không giữ được.” Trình Phục thản nhiên nói “ Thừa Dương Vương đang trên đường tới Vân Châu…..”
Lạc Tầm Phong: “ Thừa Dương Vương? Hắn tới làm gì?”
“ Thế tử đã chết” Trình Phục gằn từng chữ một nói “ Hắn muốn lão nhân ‘ mua danh chuộc tiếng’ này chôn cùng nhi tử hắn…..”
———————————————————————-
Chú thích:
Giờ ngọ: là từ 11h trưa đến 13h chiều
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất