Chương 14: Mục Đích Thực Sự
"Thế tử phi!" Lý Dục vừa bị gọi đi, hai mắt Thanh Hòa liền đẫm lệ mông lung nhào tới trước giường: "Nô tỳ suýt nữa bị hù chết!"
Thẩm Khuynh Nguyệt nhìn về phía Thanh Hòa, ánh mắt trìu mến.
Tiểu nha đầu đáng thương này bất quá mười lăm tuổi, kết quả hôm nay lại trải qua nhiều chuyện như vậy, xác thực đủ dọa người, cũng không trách nàng hôm nay một mực giật mình, động một chút lại khóc.
Thẩm Khuynh Nguyệt vỗ vỗ mặt tiểu nha đầu: "Không sao, yên tâm đi."
Thanh Hòa thật sự không yên lòng: "Nếu Thế tử gia còn muốn tìm người tính sổ thì sao. Thế tử phi đắc tội Thế tử gia như vậy, chẳng lẽ sau này còn có thể có ngày lành sao?"
"Ngày sau ta còn có nhiều ngày tốt lành đấy." Hiện tại Thẩm Khuynh Nguyệt vô cùng tự tin, hoàn toàn không uể oải bất an, tuyệt vọng ủ rũ giống như ban ngày trước khi ra cửa, nàng cười khanh khách nói: "Ngươi nha, cũng đừng quá lo lắng, ta đoán chừng, Lý Dục trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không lại tới tìm ta phiền toái."
Thanh Hòa không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu: "Vậy thì tốt, còn Yến vương, thế tử phi tính sao?"
Tính sao?
Thẩm Khuynh Nguyệt liếm môi dưới, nhịn không được cười.
Quả nhiên, sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Khuynh Nguyệt đã biết được tin tức Lý Dục được Yến Vương phái ra ngoài làm việc rất tốt, Thẩm Khuynh Nguyệt rất vui mừng, không để ý là sáng sớm, vẫn muốn uống một hai chén.
Lý Dục được phái ra ngoài, Bạch Vi Vi thân là Quý Phi, mặc dù có thể lén xuất cung, nhưng ngủ lại bên ngoài, thậm chí là biến mất hai ba ngày khẳng định là không được.
Hơn nữa Hoàng đế đối với nàng chính là mới mẻ, không thể tùy tiện rời khỏi nàng, lần này nàng cũng coi như là "Tự làm tự chịu", tự trói mình.
Thẩm Khuynh Nguyệt cẩn thận suy nghĩ một chút chi tiết trong thoại bản, nàng phát hiện Bạch Vi Vi tiếp cận sau lưng Lý Dục hình như còn có một tầng mục đích nàng nhìn không thấu, hơn nữa Bạch Vi Vi cũng không đơn thuần thiện lương như trong thoại bản.
Ví dụ như lần ám sát này là do Bạch Vi Vi tự biên tự diễn, trong thoại bản không đề cập tới một chút nào.
Cho nên Thẩm Khuynh Nguyệt đoán, Bạch Vi Vi khẳng định có lý do gì đó không thể không tiếp cận Lý Dục, mà lý do này, tuyệt đối không phải bởi vì Bạch Vi Vi yêu thương thảm Lý Dục.
Thẩm Khuynh Nguyệt suy bụng ta ra bụng người, nàng nếu có tâm cơ như Bạch Vi Vi, mới sẽ không lãng phí thời gian ở tình yêu, vì một nam nhân phải chết muốn sống, nàng ta nếu thiết kế mọi cách chỉ vì ở cùng Lý Dục, thì quá không hợp lý.
Nếu nói nàng ta đơn thuần là vì ngôi vị hoàng hậu ngược lại còn nói thông, bằng không nàng ta vì sao phải quấn vào cùng một chỗ với hoàng đế, hậu kỳ còn cùng Lý Dục thiết kế giết chết Lý Khiêm.
Chẳng lẽ nàng ta vào cung thật ra là muốn giúp hoàng đế diệt trừ Lý Khiêm, kể từ đó hoàng đế cầm quyền, cũng không thiếu một vị trí hoàng hậu như nàng ta.
Nhưng mà sau đó nàng ta lại phát hiện Hoàng đế thực sự là phế vật, lúc này mới đưa ánh mắt đặt ở trên người Lý Dục.
Mượn tay Lý Dục, quả thật cũng dễ lật đổ Lý Khiêm hơn.
Trước khi Bạch Vi Vi vào cung đã mập mờ với mấy thanh niên tài tuấn, chẳng lẽ nàng ta tung lưới rộng, mục đích cuối cùng cũng là vì ngôi vị Hoàng Hậu?
Nhưng trực giác của Thẩm Khuynh Nguyệt, trong này còn có thứ nàng không đoán được.
Thẩm Khuynh Nguyệt vỗ vỗ đầu, cực kỳ buồn rầu.
Cái đầu này của nàng, xinh đẹp thì đẹp, nhưng mười năm qua nàng chưa từng dùng qua, cho dù lần này muốn dùng đến, trong lúc nhất thời cũng lực bất tòng tâm.
"Mẫu thân ta cũng vậy, sao lại không sinh ra ta thông minh một chút chứ, tuy rằng cha ngụy quân tử của ta không phải thứ gì tốt, tốt xấu đầu hắn có thể sử dụng, vì sao ta không di truyền được một chút?"
"Thế tử phi, người lầm bầm cái gì đấy?" Thanh Hòa đột nhiên lên tiếng, cắt ngang Thẩm Khuynh Nguyệt nhỏ giọng oán trách: "Khinh Vân Lưu Quang Sa đã đến!"
Thẩm Khuynh Nguyệt nghe xong, nở nụ cười.
Thân là ngoại tôn nữ giàu nhất Giang Nam, nàng tự nhiên không thiếu xiêm y xinh đẹp, có thể nói nàng cơ hồ mỗi ngày đều có mấy bộ xiêm y mới có thể đổi, mặc qua một lần, trang sức mang qua, cơ hồ cũng sẽ không mặc lên thân lần nữa.
Mặc dù là một thứ nữ nho nhỏ của Thủ tướng Thẩm Phú, nhưng cuộc sống của nàng cũng không quá thoải mái.
Lần này, nàng muốn làm y phục.
Làm một bộ quần áo mới đặc biệt.
Thẩm Khuynh Nguyệt cầm lấy một tấm lụa lưu quang, kéo khăn vải lên treo trên cánh tay trắng như tuyết, mặc dù khăn đã gấp mấy lớp, nhưng cánh tay trắng như tuyết của nàng vẫn lộ ra, có thể thấy được vải vóc này trong suốt đến mức nào.
"Ngươi nói, ta dùng loại vải này làm cái yếm như thế nào?"
Cái cằm của Thanh Hòa lại rớt xuống: "Hả?"
Thẩm Khuynh Nguyệt nhìn về phía Thanh Hòa, ánh mắt trìu mến.
Tiểu nha đầu đáng thương này bất quá mười lăm tuổi, kết quả hôm nay lại trải qua nhiều chuyện như vậy, xác thực đủ dọa người, cũng không trách nàng hôm nay một mực giật mình, động một chút lại khóc.
Thẩm Khuynh Nguyệt vỗ vỗ mặt tiểu nha đầu: "Không sao, yên tâm đi."
Thanh Hòa thật sự không yên lòng: "Nếu Thế tử gia còn muốn tìm người tính sổ thì sao. Thế tử phi đắc tội Thế tử gia như vậy, chẳng lẽ sau này còn có thể có ngày lành sao?"
"Ngày sau ta còn có nhiều ngày tốt lành đấy." Hiện tại Thẩm Khuynh Nguyệt vô cùng tự tin, hoàn toàn không uể oải bất an, tuyệt vọng ủ rũ giống như ban ngày trước khi ra cửa, nàng cười khanh khách nói: "Ngươi nha, cũng đừng quá lo lắng, ta đoán chừng, Lý Dục trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không lại tới tìm ta phiền toái."
Thanh Hòa không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu: "Vậy thì tốt, còn Yến vương, thế tử phi tính sao?"
Tính sao?
Thẩm Khuynh Nguyệt liếm môi dưới, nhịn không được cười.
Quả nhiên, sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Khuynh Nguyệt đã biết được tin tức Lý Dục được Yến Vương phái ra ngoài làm việc rất tốt, Thẩm Khuynh Nguyệt rất vui mừng, không để ý là sáng sớm, vẫn muốn uống một hai chén.
Lý Dục được phái ra ngoài, Bạch Vi Vi thân là Quý Phi, mặc dù có thể lén xuất cung, nhưng ngủ lại bên ngoài, thậm chí là biến mất hai ba ngày khẳng định là không được.
Hơn nữa Hoàng đế đối với nàng chính là mới mẻ, không thể tùy tiện rời khỏi nàng, lần này nàng cũng coi như là "Tự làm tự chịu", tự trói mình.
Thẩm Khuynh Nguyệt cẩn thận suy nghĩ một chút chi tiết trong thoại bản, nàng phát hiện Bạch Vi Vi tiếp cận sau lưng Lý Dục hình như còn có một tầng mục đích nàng nhìn không thấu, hơn nữa Bạch Vi Vi cũng không đơn thuần thiện lương như trong thoại bản.
Ví dụ như lần ám sát này là do Bạch Vi Vi tự biên tự diễn, trong thoại bản không đề cập tới một chút nào.
Cho nên Thẩm Khuynh Nguyệt đoán, Bạch Vi Vi khẳng định có lý do gì đó không thể không tiếp cận Lý Dục, mà lý do này, tuyệt đối không phải bởi vì Bạch Vi Vi yêu thương thảm Lý Dục.
Thẩm Khuynh Nguyệt suy bụng ta ra bụng người, nàng nếu có tâm cơ như Bạch Vi Vi, mới sẽ không lãng phí thời gian ở tình yêu, vì một nam nhân phải chết muốn sống, nàng ta nếu thiết kế mọi cách chỉ vì ở cùng Lý Dục, thì quá không hợp lý.
Nếu nói nàng ta đơn thuần là vì ngôi vị hoàng hậu ngược lại còn nói thông, bằng không nàng ta vì sao phải quấn vào cùng một chỗ với hoàng đế, hậu kỳ còn cùng Lý Dục thiết kế giết chết Lý Khiêm.
Chẳng lẽ nàng ta vào cung thật ra là muốn giúp hoàng đế diệt trừ Lý Khiêm, kể từ đó hoàng đế cầm quyền, cũng không thiếu một vị trí hoàng hậu như nàng ta.
Nhưng mà sau đó nàng ta lại phát hiện Hoàng đế thực sự là phế vật, lúc này mới đưa ánh mắt đặt ở trên người Lý Dục.
Mượn tay Lý Dục, quả thật cũng dễ lật đổ Lý Khiêm hơn.
Trước khi Bạch Vi Vi vào cung đã mập mờ với mấy thanh niên tài tuấn, chẳng lẽ nàng ta tung lưới rộng, mục đích cuối cùng cũng là vì ngôi vị Hoàng Hậu?
Nhưng trực giác của Thẩm Khuynh Nguyệt, trong này còn có thứ nàng không đoán được.
Thẩm Khuynh Nguyệt vỗ vỗ đầu, cực kỳ buồn rầu.
Cái đầu này của nàng, xinh đẹp thì đẹp, nhưng mười năm qua nàng chưa từng dùng qua, cho dù lần này muốn dùng đến, trong lúc nhất thời cũng lực bất tòng tâm.
"Mẫu thân ta cũng vậy, sao lại không sinh ra ta thông minh một chút chứ, tuy rằng cha ngụy quân tử của ta không phải thứ gì tốt, tốt xấu đầu hắn có thể sử dụng, vì sao ta không di truyền được một chút?"
"Thế tử phi, người lầm bầm cái gì đấy?" Thanh Hòa đột nhiên lên tiếng, cắt ngang Thẩm Khuynh Nguyệt nhỏ giọng oán trách: "Khinh Vân Lưu Quang Sa đã đến!"
Thẩm Khuynh Nguyệt nghe xong, nở nụ cười.
Thân là ngoại tôn nữ giàu nhất Giang Nam, nàng tự nhiên không thiếu xiêm y xinh đẹp, có thể nói nàng cơ hồ mỗi ngày đều có mấy bộ xiêm y mới có thể đổi, mặc qua một lần, trang sức mang qua, cơ hồ cũng sẽ không mặc lên thân lần nữa.
Mặc dù là một thứ nữ nho nhỏ của Thủ tướng Thẩm Phú, nhưng cuộc sống của nàng cũng không quá thoải mái.
Lần này, nàng muốn làm y phục.
Làm một bộ quần áo mới đặc biệt.
Thẩm Khuynh Nguyệt cầm lấy một tấm lụa lưu quang, kéo khăn vải lên treo trên cánh tay trắng như tuyết, mặc dù khăn đã gấp mấy lớp, nhưng cánh tay trắng như tuyết của nàng vẫn lộ ra, có thể thấy được vải vóc này trong suốt đến mức nào.
"Ngươi nói, ta dùng loại vải này làm cái yếm như thế nào?"
Cái cằm của Thanh Hòa lại rớt xuống: "Hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất