Xuân Sắc Vô Biên

Chương 29: Ở Trước Mặt Trượng Phu Dán Thiếp Với Công Công

Trước Sau
Lý Dục phát hiện mình đúng là hạ tiện, hắn không nên hảo ý nói chuyện với nữ nhân này, hắn nắm cái miệng nhỏ nhắn kiều diễm của Thẩm Khuynh Nguyệt: "Không biết nói chuyện với tướng công của mình như thế nào, có thể ngoan ngoãn ngậm cái miệng nhỏ nhắn của ngươi lại."

Thẩm Khuynh Nguyệt là người ăn cứng không ăn mềm, lập tức trung thực, ánh mắt còn phi thường vô tội thanh tịnh, ngay từ đầu nàng chính là dùng loại ánh mắt này lừa gạt được Lý Dục.

Lý Dục cũng quả thật ăn bộ dáng này của nàng, nhưng sau khi biết bộ mặt thật của Thẩm Khuynh Nguyệt, hắn lại đối với bộ dáng này của nàng vừa yêu vừa hận, trong lòng hắn mơ hồ thích bộ dáng ngang ngược không nói đạo lý của nàng, cảm thấy nàng nóng nảy cũng kiều mị động lòng người.

Nhưng hắn lại không thích nàng quá không nghe lời, luôn mạnh miệng, nói lời khó nghe.

Lý Dục hơi nheo lại hai mắt: "Ta thật sự muốn tìm cây châm, khâu cái miệng nhỏ nhắn không biết nói dễ nghe của ngươi lại."

Thẩm Khuynh Nguyệt nghe xong, lập tức càng thành thật hơn.

Trong thoại bản người này rất điên, nếu không cũng sẽ không vì Bạch Vi Vi mà đạp chết con ruột của mình.

Lý Dục không phải là thích bộ dáng lúc trước nàng ngụy trang ra sao?

Nàng tiếp tục giả vờ còn không được à?

Chờ nàng thành công thượng vị, trở thành mẹ kế của tiện nam nhân này, xem nàng thu thập hắn như thế nào!

Đôi mắt đẹp của Thẩm Khuynh Nguyệt xoay chuyển, hiển nhiên không có ý kiến gì, Lý Dục thấy vậy, đều tức đến cười, Lý Dục nhìn quả thực muốn tức cười, đột nhiên ôm ngang người lên trực tiếp ném lên giường.



Thẩm Khuynh Nguyệt sợ hãi, vội vàng nằm ngửa dậy: "Thanh Hòa!"

Lý Dục một tay ấn Thẩm Khuynh Nguyệt xuống, thân là nam chính thoại bản lại nói lời thoại nhân vật phản diện: "Nàng đã sớm bị ta đuổi đi, ngươi kêu đi, lần này ngươi kêu rách cổ họng cũng sẽ không có người tới."

Thẩm Khuynh Nguyệt nắm chặt y phục của mình điên cuồng hồi tưởng lại dấu vết trên người mình rốt cuộc đã biến mất hay chưa, nếu còn không có, vậy trò đùa liền lớn rồi.

Đúng lúc này, ngoài cửa phòng xuất hiện một bóng người quen thuộc: "Thế tử gia, vương gia gọi ngài tới dùng bữa."

Lý Dục: "..."

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Khuynh Nguyệt, thấy nàng lại dám có vẻ mặt nghĩ mà sợ, khuôn mặt tuấn tú lập tức tiến tới, kết quả còn chưa tiến đến bên môi đỏ của Thẩm Khuynh Nguyệt, liền "chát" một tiếng bị đánh lệch mặt.

Lần này Thẩm Khuynh Nguyệt còn vô cùng cơ trí, đánh xong người liền lăn xuống giường: "Ta, ta cũng đi dùng bữa với công công."

Lý Dục muốn tức điên lên: "Thẩm Khuynh Nguyệt!!!"

Thẩm Khuynh Nguyệt mới không để ý tới hắn, nàng nhìn thấy mặt Lý Dục liền sẽ hồi tưởng lại hắn là nổi điên như thế nào, sống sờ sờ đem bụng nàng đạp xẹp, thực sự quá đáng sợ, nàng đối với hắn đã có bóng ma tâm lý.

Cho nên cho dù biểu hiện của Lý Dục không giống trong thoại bản lắm, tựa hồ có chút để ý đến nàng, nàng cũng không có khả năng thích Lý Dục, đối với người nam nhân thích nổi điên, xin lỗi, nàng cũng chỉ thích nổi điên trên giường.

Ví dụ như, công công.

Giống Lý Dục không phân biệt trường hợp mà nổi điên, thật ngại quá, nàng yêu không nổi.



Hơn nữa người ích kỷ như nàng, làm sao có thể đi yêu thương tiện nam nhân thương tổn mình chứ?

Nàng yêu mình còn không kịp đâu!

Cho dù là đối với cha chồng nàng cũng chỉ có tham lam, tham thân thể của hắn, quyền lợi của hắn, hắn có thể cho nàng tất cả, nhưng nàng không ngại dùng tình yêu giả dối để bao bọc tính tình ích kỷ của mình.

Nghĩ tới đây, Thẩm Khuynh Nguyệt âm thầm siết chặt nắm đấm.

Quả nhiên, chỉ bò lên giường công công còn chưa đủ, nàng muốn nắm lòng công công.

Nàng lại vỗ vỗ bụng mình, thầm nghĩ, không biết có thai không, mặc dù mới mang thai mấy ngày cũng không nhìn ra, vì lý do an toàn, nàng cảm thấy mình vẫn nên bò lên giường cha chồng nhiều hơn.

Không phải chỉ là bị giày vò đến mức đau eo chân mềm nhũn thôi sao?

Có gì đáng sợ!

Nghĩ xong, Thẩm Khuynh Nguyệt liền hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tìm công công, cuối cùng, bọn họ "một nhà ba người" đều ngồi ở trên một cái bàn cơm.

Vì không muốn sát bên Lý Dục, cũng vì chút tâm tư nhỏ này của mình, Thẩm Khuynh Nguyệt cố ý ngồi bên cha chồng, nhưng Lý Dục cũng không dám làm càn, chỉ có thể thầm hận ngồi đối diện bọn họ.

Thấy Lý Dục bày ra vẻ mặt uy hiếp ngươi chờ cho ta, Thẩm Khuynh Nguyệt ra vẻ sợ hãi, còn dán sát cha chồng bên cạnh hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau