Xuân Sắc Vô Biên

Chương 47: Về Nhà Mẹ Đẻ

Trước Sau
Thẩm Khuynh Nguyệt ngu xuẩn mỹ lệ lại dã tâm bừng bừng cũng không biết tỳ nữ bên người oán thầm, nàng nói: "Tóm lại, chỗ dựa sau này của chúng ta chính là cha chồng, ngươi chỉ cần nhớ kỹ điểm này là được rồi."

Thanh Hòa nghiêm túc gật đầu: "Vâng, tiểu thư."

Nhìn nha hoàn này của nàng cơ linh cỡ nào, biết nàng về sau nói không chừng là có thể làm mẹ kế cho Lý Dục, làm vương phi của Lý Khiêm, cũng không cần gọi nàng Thế tử phi.

Thẩm Khuynh Nguyệt rất hài lòng gật đầu, cho dù về sau nàng không làm được vương phi của Lý Khiêm, nàng cũng phải lợi dụng mỹ mạo cùng thân thể cực phẩm của mình hướng cha chồng đòi chỗ tốt, từ trong vòng xoáy này toàn thân trở ra.

Cùng lắm thì sau này nàng sẽ học cách làm ăn với ông ngoại, không còn leo lên quyền quý gì nữa.

Nhưng nàng nghĩ, nàng nói thế nào cũng từng có một chân với cha chồng, nể tình này, nếu nàng gặp phải phiền toái gì cầu cha chồng, hắn cũng không thể không để ý tới nàng, nói không chừng nàng còn có thể là mẹ của tiểu nhi tử hoặc tiểu nữ nhi của hắn.

Nghĩ tới đây, Thẩm Khuynh Nguyệt sờ bụng mình, gò má trắng nõn của nàng đỏ lên, trong này chứa nhiều tinh dịch của cha chồng như vậy, cũng không biết có thể mang thai hay không.

Theo lý thuyết có thể mang thai, cha chồng chỉ có một đứa nhi tử lang sói mắt trắng như Lý Dục, thuần túy là bởi vì nhiều năm qua hắn vẫn không gần nữ sắc.

Nhìn thể năng và sức bền bỉ của cha chồng, nào giống như không thể làm cho nữ nhân mang thai?

Hơn nữa, mặt Thẩm Khuynh Nguyệt lập tức càng đỏ, nàng thầm nghĩ, mỗi lần công công bắn tinh đều bắn nhiều như vậy, tinh dịch còn đặc như thế, nhất định là có thể để cho nàng mang thai, nếu như nàng thật sự là mang không được, làm không tốt đều là nguyên nhân của chính nàng.

Không được, vì lý do an toàn, nàng vẫn phải bò lên giường công công mấy lần!



Vì mạng nhỏ của mình, nàng liều mạng!

Thanh Hòa yên lặng quan sát tiểu thư nhà mình, thấy sắc mặt nàng thay đổi liên tục, trong lòng không khỏi sầu lo, nàng đột nhiên cảm thấy gánh nặng trên vai mình càng nặng hơn.

Có một chủ tử không bớt lo như vậy, nàng có thể làm sao đây?

Từ nhỏ đã cùng nhau làm bạn đến lớn, lại không thể ném!

Còn không phải là tiểu thư trộm gian để yểm hộ cho nàng sao.

Tiểu thư giết người nàng giúp chôn xác.

Nghĩ tới đây, Thanh Hòa yên lặng thở dài một tiếng, giống như lập tức già nua thật nhiều tuổi.

Thẩm Khuynh Nguyệt không chú ý tới tiểu tỳ nữ bên cạnh mình đều bởi vì chuyện nàng dã tâm bừng bừng trộm gian với cha chồng mà sầu khổ thành khổ qua, nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi Thanh Hòa: "Đúng rồi, lúc trước ngươi trốn đi đâu?"

Thanh Hòa nói: "Thế tử gia bảo ta ra đường mang một ít thức ăn về cho ngài. Sau khi trở về ta phát hiện tình huống trong phủ không đúng, tiểu thị vệ bên cạnh vương gia đã giấu ta đi."

T

hẩm Khuynh Nguyệt chớp chớp đôi mắt đẹp: "Cái gì gọi là tình huống không đúng?"



Lúc này Thanh Hòa mới nhớ tới chính sự, vội vàng nói: "Đêm qua người 'Mất tích', Thế tử gia phái người tìm khắp nơi cũng không tìm được người, nổi giận đùng đùng, bán đi rất nhiều hạ nhân, rất nhiều người hầu hạ trong viện chúng ta đều thiếu chút nữa bị hắn đánh chết."

Nói đến đây, vẻ mặt Thanh Hòa nghĩ mà sợ.

Cũng may nàng trốn đi.

Thẩm Khuynh Nguyệt nghe xong lập tức lông mày dựng thẳng: "Hắn quả thật là một kẻ tàn bạo!"

Thẩm Khuynh Nguyệt cảm thấy mình thật sự là oan uổng, so với Lý Dục động một chút lại muốn lấy mạng người, nàng ác độc chỗ nào chứ!

Tại sao định vị của nàng trong thoại bản lại là một nữ phụ ác độc vậy?

Rõ ràng Vi Vi dùng kế nhỏ đã hại chết không ít người, Lý Dục một lời không hợp liền đạp nàng sinh non, nàng chết còn muốn quất xác nàng, nghiền nát nàng thành tro mới càng ác độc hơn nhỉ?

Thẩm Khuynh Nguyệt càng nghĩ càng giận, cảm thấy mình quả thực là đại oan chủng số một chữ Thiên, tóm lại, nếu để cho nàng tìm được cơ hội, nàng khẳng định phải đội mũ nữ phụ ác độc trên đầu mình, dạy dỗ hai chữ ác độc kia rốt cuộc viết như thế nào!

Nghĩ xong, Thẩm Khuynh Nguyệt hùng hổ kéo tay Thanh Hòa: "Đi, trước tiên theo ta về nhà mẹ đẻ trốn tránh!"

Không thể trêu vào nàng còn không trốn được sao?

Nàng rút lui thì không được à!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau