Xuân Sắc Vô Biên

Chương 49: Lại Là Tính Kế

Trước Sau
Nghĩ tới đây, Thẩm Khuynh Nguyệt biến sắc, nàng ở trong đoạn cốt truyện này chọc giận hoàng hậu, suýt nữa bị hạ ngục, cũng may cha chồng nàng là Nhiếp Chính Vương, quyền khuynh triều dã, cho dù tra ra nàng thật sự hại chết nhiều người như vậy, cũng chẳng có việc gì, bởi vì căn bản không có người dám bắt nàng.

Vẫn là Lý Dục nhất định phải làm theo lẽ công bằng, cứ thế mà đánh một trận ở ngoài điện, nguy hiểm thật không có mất nửa cái mạng của nàng.

Nghĩ đến cái đòn đó, Thẩm Khuynh Nguyệt theo bản năng sờ lên mông của mình, lần này mông của nàng cũng không thể bị đánh nữa, hơn nữa việc này, nàng thật đúng là oan uổng.

Tuy tính tình ngang ngược, điêu ngoa ương ngạnh, nhưng Thẩm Khuynh Nguyệt nàng thật đúng là không phải đại ác nhân xem mạng người như cỏ rác gì, hơn nữa tiền nhà nàng nhiều đến mấy đời cũng xài không hết, nàng mua đồ của người ta sợ sự tình bại lộ, tiêu chút tiền đem người đi địa phương cả một đời cũng không về được không phải tốt rồi sao, nàng giết người làm gì?

Còn trắng tay để tay mình dính máu!

Trên thực tế, về sau Củng Vệ Ti đi thăm dò việc này, việc này thật đúng là không phải Thẩm Khuynh Nguyệt nàng làm, nhưng tất cả chứng cớ đều chỉ rõ, chuyện này là nương nàng cùng ông ngoại nàng làm.

Nguyên nhân là vì không để cho chuyện mua tranh của nàng bị tiết lộ ra ngoài.

Cho nên chuyện này cuối cùng vẫn là dính líu quan hệ với nàng, càng là chứng thực cả nhà nàng đều không phải thứ gì tốt.

Sau đó bởi vì chuyện này, gia nghiệp của ông ngoại nàng bị tịch thu, trong nháy mắt nương nàng không có người chống lưng, không bao lâu liền hương tiêu ngọc vẫn.

Chờ chút, không đúng!

Nàng vì chuyện không bại lộ, căn bản không nói việc này với mẹ nàng và ông ngoại?

Vậy bọn họ là từ đâu mà biết?

Còn vội vàng muốn giúp nàng giết người diệt khẩu?

Trong thoại bản, bởi vì nàng bị nhốt trong Vương phủ, cho nên căn bản không có cơ hội về nhà mẹ đẻ hỏi chuyện này rốt cuộc có phải là mẹ nàng và ông ngoại cô làm hay không, mà sau khi ông ngoại nàng xảy ra chuyện, mẹ nàng cũng mất, sau đó, gia sản nhà bọn họ đầu tiên là rơi vào trong tay người cha cặn bã vừa ngu vừa độc kia của nàng, sau đó rơi vào trong tay Bạch Vi Vi.

Nếu như lấy kết quả để suy ngược lại, lần này nàng giống như lại bị họ Bạch tính kế.



Đợi lát nữa, xúi giục nha hoàn nàng mua tranh là ai nhỉ?

Không phải nha hoàn kia cũng là mật thám đấy chứ!

Vậy tú nương bán tranh cho nàng đâu?

Thẩm Khuynh Nguyệt cả người đều không khỏe, hiện tại bức họa kia nàng đã sớm mua được, liền đặt ở trong khố phòng của hồi môn của nàng, mà ngày mai chính là thọ yến, nàng coi như muốn trả lại bức họa cũng không kịp.

Nếu như tú nương kia không phải mật thám, thật sự chỉ là tú nương bình thường, vậy cả nhà nàng nói không chừng đã lạnh, nếu như nàng là mật thám, vậy Thẩm Khuynh Nguyệt nàng càng xong rồi, bọn họ tỉ mỉ thiết kế như vậy đợi nàng một cước giẫm vào cạm bẫy, một chân của nàng còn sớm liền ở trong cạm bẫy, cái này còn trốn được sao?

Không được, nàng không thể tuyệt vọng sớm như vậy, nàng còn có hi vọng!

Nàng còn có đùi của cha chồng để ôm!

Ngày mai là thọ yến của Hoàng Hậu, công công cũng sẽ đi cùng, đến lúc đó nàng trực tiếp tìm công công hỗ trợ là được, nếu công công không chịu hỗ trợ…

Ừm, đến lúc đó tuyệt vọng cũng không muộn!

Dù sao đến lúc đó nàng một khóc hai nháo ba thắt cổ, cũng không tin cha chồng thật sự có thể nhìn nàng không còn mạng nhỏ, nếu cha chồng thật sự ý chí sắt đá như vậy, chết thì chết đi.

Tóm lại mười tám năm sau lại là một hảo hán.

Thẩm Khuynh Nguyệt một phen tâm lý hoạt động dỗ dành chính mình, nhất thời trong lòng chút sợ hãi cũng không còn, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng Lý Dục, trong lòng hừ lạnh, các ngươi đôi gian phu dâm phụ này, một cái âm hiểm giả dối, một cái súc sinh không bằng, nếu có một ngày đao trong tay, lão nương đem các ngươi chấm tương ăn!

Thẩm Khuynh Nguyệt vừa nói vừa cúi đầu, lập tức tỏ vẻ đáng thương nói: "Đã chuẩn bị xong rồi, Thế tử gia, thiếp thân có thể về nhà mẹ đẻ xem một chút không?"

Nói xong nàng lấy khăn tay lau nước mắt không tồn tại của mình: "Hu hu, thiếp thân thật sợ mình không trở về, sẽ không gặp mẫu thân lần cuối..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau