Chương 10
Khổ sở trải qua kỳ nghỉ đông, Đàm Minh cuối cùng cũng trở lại N thị.
Bởi vì vừa khai giảng, rất nhiều đồ dùng cần phải mua thêm. Đàm Minh dưới sự triệu tập của Tiền Tiểu Đa cùng với mấy người bạn cùng phòng đi mua sắm.
Trong siêu thị, Đàm Minh liếc mắt liền thấy Tạ Xuân Thu đang đứng trước quầy Sô-cô-la cao cấp.
"Ô kìa? Đó không phải là Tạ Xuân Thu sao?"
Mấy người bạn cùng phòng cũng đều nhìn thấy.
"Đang chọn Sô-cô-la kìa! Cũng không biết là tặng cho ai nha?"
"Đúng vậy, chọn lâu như vậy, rốt cuộc là người nào may mắn như vậy, có thể được Tạ tiểu khả ái ưu ái đây nhỉ?"
Đám người cứ cậu một câu tớ một câu bắt đầu trở nên ồn ào, đều dùng ánh mắt ám muội nhìn Đàm Minh.
Đàm Minh bị nói tới có chút ngượng ngùng, đỏ mặt không lên tiếng, trong lòng lại đang tưng bừng nở hoa, nhiều ngày như vậy cuối cùng mới lần đầu tiên bật cười.
Cuộc sống tối tăm không có ánh mặt trời giờ lại như xuất hiện ánh sáng mong đợi.
Đáng tiếc, Đàm Minh và bạn cùng phòng của hắn đều đã đoán sai, ngày lễ tình nhân kia, từ sáng đến tối, Tạ Xuân Thu không có liên lạc với Đàm Minh, Đàm Minh cũng không liên lạc được với Tạ Xuân Thu.
Tạ Xuân Thu mua Sô-cô-la.
Tạ Xuân Thu không tặng Sô-cô-la cho mình.
Tạ Xuân Thu muốn tặng Sô-cô-la cho ai?
Đàm Minh bị suy nghĩ của chính mình dằn vặt đến điên rồi. Nhớ đến mình những năm qua không tim không phổi, quả thực hận không thể xuyên trở về cho mình vài cái bạt tai.
Lăn lộn khó ngủ.
Ánh sáng mang tên mong đợi đã tắt vĩnh viễn trong màn đêm, lặng yên không một tiếng động.
Không có chuyện gì tệ nhất, chỉ có chuyện tệ hơn.
Nếu không phải trên xe buýt bắt gặp Tạ Xuân Thu chật vật khuân đồ, Đàm Minh còn không biết Tạ Xuân Thu chuyển về ký túc xá.
Vốn là việc nhỏ không quá quan trọng, nhưng lại một lần nữa chứng minh, Tạ Xuân Thu thật sự không cần hắn nữa.
Chủ nhà trọ một tay bưng bát cơm, chân kéo dép lê loẹt xoẹt mang Đàm Minh đi xem phòng.
"Cậu thật sự muốn ở đây?"
Chủ nhà trọ nhìn bộ dạng quý công tử của Đàm Minh, không lý giải nổi sao hắn lại coi trọng cái căn phòng nhỏ cũ nát này của mình.
Đàm Minh nhìn căn phòng không đủ ánh sáng, thông gió không tốt, diện tích còn không đủ hai mươi mét vuông của căn phòng mà rơi vào trầm mặc.
"Khụ, tuy rằng chỗ này nhỏ một chút, nhưng mà cậu xem, nhà vệ sinh phòng bếp ban công đều đủ cả, giá cả lại tốt, giao thông thuận tiện, rất thích hợp cho sinh viên đại học như mấy cậu đó."
Chủ nhà trọ mèo khen mèo dài đuôi nói.
"Người trọ ở đây lúc trước... Tại sao lại rời đi?"
Đàm Minh vốn muốn hỏi Tạ Xuân Thu sống thế nào, cuối cùng lại đổi ý, không quản trước đây như thế nào, hiện tại hắn chỉ muốn tận lực cố gắng để cuộc sống sau này của Tạ Xuân Thu tốt hơn.
Chủ trọ cho là Đàm Minh hỏi là muốn tìm chỗ xoi mói, liền vội vàng nói:
"Cậu ta ấy à, đại khái là không có tiền thôi, tiền nhà của tôi một tháng có vài trăm đồng mà trả còn vất vả. Mỗi lần đến thu tiền đều thấy cậu ta đang ăn mì gói, vì tiếc mấy chục đồng tiền điện còn không dùng máy giặt, quần áo đều giặt tay... nhiều hơn thì tôi không rõ lắm, cậu ta đối với bản thân cực kỳ bủn xỉn, trước còn thấy trên người có chút thịt, sau này sắp gầy thành que củi luôn rồi!"
Tay Đàm Minh nắm chặt thành quyền, đau lòng, đau đến độ sắp nứt ra...
Hắn nhớ tới những hộp cơm đẹp đẽ đưa cho mình mỗi ngày, bên trong thịt cắt chỉnh tề, hoa quả mọng nước, thức ăn thơm phức,...
Hắn nhớ tới chính mình đã nói với Tạ Xuân Thu rằng "Cậu định nói đồ ăn cậu làm ngon hơn, vệ sinh hơn à? Nhà ăn ở S đại cậu đã ăn qua sao?"
Nhà ăn S đại nổi tiếng đắt đỏ, Tạ Xuân Thu làm sao dám ăn một bữa. Mà chính mình lại đem tâm ý của cậu tùy ý dẫm đạp như vậy...
Chuyện cũ từng việc từng việc hiện ra, như là đem tim Đàm Minh móc ra quất mạnh, đau đớn khó nhịn.
Điều kiện sống của Đàm Minh tốt, xưa nay không thiếu tiền tiêu, cho nên rất nhiều vấn đề hắn chưa từng nghĩ đến. Ví dụ như với mức sống của Tạ Xuân Thu thì tiền đâu ra để thuê phòng, tiền đâu ra để ngồi xe qua lại hai trường, tiền đâu ra để mua đồ ăn cho hai người?
Hắn không nghĩ tới có người ngốc như vậy, ngốc đến thà chính mình nhịn ăn nhịn mặc cũng phải chăm sóc tốt cho một người khác, ngốc đến nỗi dùng thanh xuân của mình đổi lấy một đoạn tình cảm không có lời đáp.
Sau giờ học rảnh rỗi, Tạ Xuân Thu liền đến làm thêm giúp chỉnh lý hàng hóa ở siêu thị, bận rộn đến choáng váng đầu óc. Cậu cho là bận rộn một chút ít nhất có thể làm cho mình không nghĩ đến Đàm Minh nữa, kết quả vẫn là đánh giá cao chính mình.
Lúc sắp thêm đồ ăn vặt lên kệ, Tạ Xuân Thu sẽ nhìn chằm chằm món mà Đàm Minh thích đến ngẩn người. Lúc sắp thêm đồ vào khu vật dụng hằng ngày, Tạ Xuân Thu sẽ nhìn những món đồ từng mua cho Đàm Minh mà thất thần. Suy nghĩ đặt trên một người, không quản đang làm cái gì, đầu óc sẽ không khống chế được mà nghĩ đến tất cả những thứ liên quan đến người kia.
Chỉ cần thời gian đủ dài, sẽ không còn nhớ nữa. Tạ Xuân Thu biết thời gian là phương thuốc chữa trị tốt nhất, nhưng cậu không biết phải cần bao nhiêu thời gian? Lại một lần tám năm nữa, hay phải lâu hơn?
Đoạn cuộc sống an ổn này diễn ra không được bao lâu, Tạ Xuân Thu lại gặp phiền toái.
Có người tố cáo với giáo viên Tạ Xuân Thu dây dưa quấy rối sinh viên xuất sắc của S đại Đàm Minh.
Đàm Minh ở K tuy rằng không quá nổi tiếng, nhưng danh tiếng của ảnh hậu cùng đạo diễn đều là những cái tên nghe nhiều quen tai. Chuyện này nhanh chóng được truyền ra cả hai trường, độ hot cực cao.
Cái loại thông tin của Tạ Xuân Thu đều bị cư dân mạng tìm ra, bao gồm cả ghi chép bỏ phiếu trước đây, topic bôi đen cậu trên tieba cũng bị đào lại.
Trải qua mấy ngày gian nan, dù cho Tạ Xuân Thu đi tới đâu đều sẽ bị người ta chỉ trỏ, chửi mắng đủ loại lời khó nghe.
Tạ Xuân Thu cũng không tránh né, thẳng người yên lặng thừa nhận. Khó chịu như vậy nhưng chính cậu cũng muốn biết, vì Đàm Minh, mình đến cùng có thể nhẫn nhịn đến mức nào.
Không thấy được hai người trong cuộc tỏ thái độ gì, sự tình nổi lên càng nghiêm trọng. Tạ Xuân Thu vẫn khó tránh khỏi bị lãnh đạo trường tìm đến nói chuyện.
"Chỉ cần em thẳng thắn, đồng thời nguyện ý hối cải, đến xin lỗi người bị hại, gia đình của sinh viên đó và trường học, thì trường học sẽ đồng ý cân nhắc cho em một cơ hội."
Lãnh đạo nói với Tạ Xuân Thu.
"Em không có ác ý quấy rối..."
Tạ Xuân Thu mím môi, cúi thấp đầu, nhỏ giọng biện giải cho chính mình.
Lãnh đạo từng bước thuyết phục mấy lần, cuối cùng mất kiên nhẫn, thẳng thừng nói:
"Em nói em theo đuổi người ta, đối phương cũng không phản đối em lấy lòng, vậy vì sao gia đình người ta lại đến trường học chúng ta trách cứ? Em phải hiểu là, chuyện này đã định sẵn rồi, nếu như em không chịu hối cải, nhà trường có thể sẽ đình chỉ học em."
Tạ Xuân Thu nghe vậy cả kinh, mấy lần mở miệng cũng không nói được lời nào.
Dáng vẻ hồn bay phách lạc của Tạ Xuân Thu thực sự quá đáng thương, lãnh đạo cũng có chút không đành lòng, liền nói:
"Nếu những gì em nói là sự thật, vậy em có thể nhờ sinh viên kia đứng ra làm chứng. Chỉ cần hắn đồng ý thay em chứng minh chuyện này không phải ác ý quấy rối, em có thể không cần nhận xử phạt của trường học."
Tạ Xuân Thu từ trong phòng làm việc đi ra cả người đều ngơ ngơ ngác ngác.
Tố cáo với giáo viên là ý của Đàm Minh sao? Nếu không phải, Đàm Minh sẽ đứng ra giúp mình sao?
Tạ Xuân Thu nghĩ đến đầu óc đều đau đớn. Rất muốn cứ như vậy trốn đi, rời xa tất cả những thứ này, không cần học nữa, trực tiếp trốn về nhà, trốn đi, yên lặng trải qua nửa đời còn lại. Có lẽ vẫn còn một tia lý trí còn lại nói cho cậu biết: Nhiều năm như vậy, cậu dù không thèm để ý ánh mắt mọi người, thẳng tắp sống lưng làm người, cũng bởi vì tình yêu của cậu là sạch sẽ, quang minh lỗi lạc, căn bản không cần che giấu. Mà nếu bây giờ cậu trốn đi, chính là nói rằng, mình đã sai lầm nên hối hận, trực tiếp đem những nỗ lực trước đây của mình hoàn toàn xóa bỏ. Làm như vậy, có còn xứng đáng với những năm tháng dài đằng đẵng bị nhấn chìm trong sự phỉ nhổ? Có còn xứng đáng với trái tim bất cứ lúc nào cũng sạch sẽ mà cậu đưa đến trước mặt người kia không?
Trường học đáp ứng cho Tạ Xuân Thu một khoảng thời gian để xử lý việc này, Tạ Xuân Thu ở nhà tê liệt hai ngày mới quyết định đi tìm Đàm Minh nói chuyện.
Địa điểm là một tiệm cà phê.
Tạ Xuân Thu đến sớm nửa tiếng, cậu chưa từng tới nơi như thế này, lúc nhân viên phục vụ hỏi muốn uống cà phê gì làm cậu khẩn trương đến suýt nói lắp, ngượng ngùng nói:
"Tôi còn đang chờ bạn, một lát nữa sẽ gọi sau."
Tạ Xuân Thu còn cho là mình còn thời gian hòa hoãn tâm tình khẩn trương, không nghĩ tới năm phút sau Đàm Minh đã tới rồi.
Đàm Minh vẫn đẹp trai như vậy, mới vừa bước vào tiệm đã gây ra một trận ồn ào nhỏ, không ít người dõi theo hắn thì thầm to nhỏ. Tạ Xuân Thu không dám tiếp tục nhìn chằm chằm nữa, cậu biết yêu mến cùng kính nể trong ánh mắt mình từ trước đến giờ đều không thể giấu nổi người khác.
Đàm Minh tâm tình có vẻ rất tốt, gọi hai ly cà phê cho mình và Tạ Xuân Thu sau đó lại gọi thêm vài phần bánh ngọt.
"Nghe nói tiệm này danh tiếng không tệ, đợi lát nữa nếm thử xem."
Tạ Xuân Thu gật gật đầu. Hai người đều tạm thời không nhắc đến việc chính kia, lại như những người bạn bình thường, chỉ là cùng đi ăn uống.
"Em chưa từng tới nơi như thế này phải không?" – Đàm Minh hỏi.
Tạ Xuân Thu liền gật gật đầu.
"Tôi cũng vậy."
Đàm Minh cười cười, không biết là vô tình hay cố ý, lại bổ sung: "Nơi như thế này thích hợp cho các đối tình nhân cùng đến."
Tạ Xuân Thu nghe vậy tim nhảy thịch một cái, tay nắm thật chặt tách cà phê, âm thầm quý trọng khoảng thời gian này, dự định lưu giữ toàn bộ cảm giác để sau này nhấm nháp dư vị.
"Buổi chiều có bận gì không? Có muốn cùng đi xem phim không?"
Tạ Xuân Thu vẫn chưa trả lời, Đàm Minh đã cầm điện thoại lên lựa phim.
Thật sự có thể sao? Như người đói bụng lâu ngày sợ ăn quá nhiều một lúc, Tạ Xuân Thu trong lòng có chút sợ hãi khi một lần hưởng thụ quá nhiều chuyện tốt từ Đàm Minh. Nhưng mà cậu biết rằng... Cơ hội như vậy, sợ là sau này có cầu cũng không được đi?
Bởi vì nhất thời nghĩ ra, lúc đi đến rạp thì phim cũng chiếu được năm phút rồi, Đàm Minh và Tạ Xuân Thu không thể không sờ soạng tiến vào.
Đột nhiên tối thui làm mắt có chút không thích ứng kịp, căn bản là không nhìn thấy đường. Tạ Xuân Thu đang muốn nói Đàm Minh chờ mình với, liền cảm thấy tay bị một bàn tay khô ráo, ấm áp khác cầm lấy.
Trong bóng tối, đồng tử Tạ Xuân Thu bất giác mở càng lớn hơn, tiếng tim đập không ngừng.
Đàm Minh đưa mặt dựa sát lại gần, hô hấp đều phả hết vào bên tai Tạ Xuân Thu, mặt Tạ Xuân Thu thoắt cái bỏ bừng lên.
"Đi theo tôi."
Đàm Minh quen đường quen nẻo đưa Tạ Xuân Thu an toàn đến chỗ ngồi. Mãi cho đến khi tới chỗ ngồi, Đàm Minh từ đầu đến cuối đều không thả tay Tạ Xuân Thu ra.
Tạ Xuân Thu cử động một chút cũng không dám, cậu sợ Đàm Minh là quên mất tay mình còn chưa thả ra. Cả bộ phim chiếu cái gì đều không vào đầu, tất cả tâm tình đều đặt ở cảm xúc trên tay...
Hôm nay thật là một ngày trong giấc mơ!
Tạ Xuân Thu nghĩ. Bao nhiêu ủy khuất oán niệm đều không còn, còn lại cũng chỉ có ngọt ngào vô hạn.
Vì không dám nhìn Đàm Minh nên Tạ Xuân Thu tự nhiên cũng không phát hiện được, rõ ràng là phim bi kịch, trên mặt Đàm Minh lại cứ luôn mang nụ cười.
Bộ phim kết thúc, rất nhiều người đều khóc đến viền mắt đỏ hoe.
Ánh đèn sáng ngời, Tạ Xuân Thu và Đàm Minh đều cảm thấy mình mang khuôn mặt tươi cười như vậy bị đối phương nhìn thấy thì không hay lắm, đều ăn ý quay mặt đi nơi khác điều chỉnh lại biểu tình.
"Thật, thật cảm động." – Tạ Xuân Thu thuận miệng nói.
"Ừm đúng vậy, nữ chính thật thảm."
Đàm Minh cũng lúng túng đáp lại một câu.
"A.. Ừ, kết cục này quá lấy nước mặt."
Tạ Xuân Thu sợ Đàm Minh biết mình không xem, liền nói tiếp, dù sao phản ứng của mọi người xung quanh đều như vậy thì không sai được rồi.
"Hả? Ừm đúng..."
Đàm Minh sốt sắng suy nghĩ một chút, nhưng đến một cảnh phim còn chẳng nhớ, nên cái đề tài này hoàn toàn không nói tiếp được.
Thấy Đàm Minh không muốn bàn tiếp về bộ phim nữa, Tạ Xuân Thu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Hoàn hảo, không tự mình tìm đường chết.
"Đi thôi, tôi đưa em về."
Đến nơi đông người, Đàm Minh nhìn như tự nhiên vòng một tay qua ôm vai Tạ Xuân Thu.
Tạ Xuân Thu trong lòng liền ngọt ngào, thấp giọng đáp:
"Ừm, được..."
Sắc đẹp làm người ta phạm sai lầm! Hôm đó Tạ Xuân Thu căn bản không nhớ đến chính sự cần nói với Đàm Minh.
Nhưng mà sau một đêm mộng đẹp, Tạ Xuân Thu ngủ dậy, vậy mà lại nhận được điện thoại của lãnh đạo trường. Nói tất cả đều là hiểu lầm, muốn xin lỗi Tạ Xuân Thu.
"Bạn học Đàm Minh hôm qua đã đến trường chúng ta nói rõ mọi chuyện."
Lãnh đạo cười ha ha, đối với Tạ Xuân Thu cũng khách khí lạ thường.
"Đều chỉ là hiểu lầm, hi vọng bạn học Tạ không cần để ở trong lòng.."
Tạ Xuân Thu cũng không phải người không chịu buông tha, có thể chuyện nhỏ hóa không thì hiển nhiên không muốn truy cứu nhiều hơn nữa, việc này như vậy cũng coi như bỏ qua.
Bởi vì vừa khai giảng, rất nhiều đồ dùng cần phải mua thêm. Đàm Minh dưới sự triệu tập của Tiền Tiểu Đa cùng với mấy người bạn cùng phòng đi mua sắm.
Trong siêu thị, Đàm Minh liếc mắt liền thấy Tạ Xuân Thu đang đứng trước quầy Sô-cô-la cao cấp.
"Ô kìa? Đó không phải là Tạ Xuân Thu sao?"
Mấy người bạn cùng phòng cũng đều nhìn thấy.
"Đang chọn Sô-cô-la kìa! Cũng không biết là tặng cho ai nha?"
"Đúng vậy, chọn lâu như vậy, rốt cuộc là người nào may mắn như vậy, có thể được Tạ tiểu khả ái ưu ái đây nhỉ?"
Đám người cứ cậu một câu tớ một câu bắt đầu trở nên ồn ào, đều dùng ánh mắt ám muội nhìn Đàm Minh.
Đàm Minh bị nói tới có chút ngượng ngùng, đỏ mặt không lên tiếng, trong lòng lại đang tưng bừng nở hoa, nhiều ngày như vậy cuối cùng mới lần đầu tiên bật cười.
Cuộc sống tối tăm không có ánh mặt trời giờ lại như xuất hiện ánh sáng mong đợi.
Đáng tiếc, Đàm Minh và bạn cùng phòng của hắn đều đã đoán sai, ngày lễ tình nhân kia, từ sáng đến tối, Tạ Xuân Thu không có liên lạc với Đàm Minh, Đàm Minh cũng không liên lạc được với Tạ Xuân Thu.
Tạ Xuân Thu mua Sô-cô-la.
Tạ Xuân Thu không tặng Sô-cô-la cho mình.
Tạ Xuân Thu muốn tặng Sô-cô-la cho ai?
Đàm Minh bị suy nghĩ của chính mình dằn vặt đến điên rồi. Nhớ đến mình những năm qua không tim không phổi, quả thực hận không thể xuyên trở về cho mình vài cái bạt tai.
Lăn lộn khó ngủ.
Ánh sáng mang tên mong đợi đã tắt vĩnh viễn trong màn đêm, lặng yên không một tiếng động.
Không có chuyện gì tệ nhất, chỉ có chuyện tệ hơn.
Nếu không phải trên xe buýt bắt gặp Tạ Xuân Thu chật vật khuân đồ, Đàm Minh còn không biết Tạ Xuân Thu chuyển về ký túc xá.
Vốn là việc nhỏ không quá quan trọng, nhưng lại một lần nữa chứng minh, Tạ Xuân Thu thật sự không cần hắn nữa.
Chủ nhà trọ một tay bưng bát cơm, chân kéo dép lê loẹt xoẹt mang Đàm Minh đi xem phòng.
"Cậu thật sự muốn ở đây?"
Chủ nhà trọ nhìn bộ dạng quý công tử của Đàm Minh, không lý giải nổi sao hắn lại coi trọng cái căn phòng nhỏ cũ nát này của mình.
Đàm Minh nhìn căn phòng không đủ ánh sáng, thông gió không tốt, diện tích còn không đủ hai mươi mét vuông của căn phòng mà rơi vào trầm mặc.
"Khụ, tuy rằng chỗ này nhỏ một chút, nhưng mà cậu xem, nhà vệ sinh phòng bếp ban công đều đủ cả, giá cả lại tốt, giao thông thuận tiện, rất thích hợp cho sinh viên đại học như mấy cậu đó."
Chủ nhà trọ mèo khen mèo dài đuôi nói.
"Người trọ ở đây lúc trước... Tại sao lại rời đi?"
Đàm Minh vốn muốn hỏi Tạ Xuân Thu sống thế nào, cuối cùng lại đổi ý, không quản trước đây như thế nào, hiện tại hắn chỉ muốn tận lực cố gắng để cuộc sống sau này của Tạ Xuân Thu tốt hơn.
Chủ trọ cho là Đàm Minh hỏi là muốn tìm chỗ xoi mói, liền vội vàng nói:
"Cậu ta ấy à, đại khái là không có tiền thôi, tiền nhà của tôi một tháng có vài trăm đồng mà trả còn vất vả. Mỗi lần đến thu tiền đều thấy cậu ta đang ăn mì gói, vì tiếc mấy chục đồng tiền điện còn không dùng máy giặt, quần áo đều giặt tay... nhiều hơn thì tôi không rõ lắm, cậu ta đối với bản thân cực kỳ bủn xỉn, trước còn thấy trên người có chút thịt, sau này sắp gầy thành que củi luôn rồi!"
Tay Đàm Minh nắm chặt thành quyền, đau lòng, đau đến độ sắp nứt ra...
Hắn nhớ tới những hộp cơm đẹp đẽ đưa cho mình mỗi ngày, bên trong thịt cắt chỉnh tề, hoa quả mọng nước, thức ăn thơm phức,...
Hắn nhớ tới chính mình đã nói với Tạ Xuân Thu rằng "Cậu định nói đồ ăn cậu làm ngon hơn, vệ sinh hơn à? Nhà ăn ở S đại cậu đã ăn qua sao?"
Nhà ăn S đại nổi tiếng đắt đỏ, Tạ Xuân Thu làm sao dám ăn một bữa. Mà chính mình lại đem tâm ý của cậu tùy ý dẫm đạp như vậy...
Chuyện cũ từng việc từng việc hiện ra, như là đem tim Đàm Minh móc ra quất mạnh, đau đớn khó nhịn.
Điều kiện sống của Đàm Minh tốt, xưa nay không thiếu tiền tiêu, cho nên rất nhiều vấn đề hắn chưa từng nghĩ đến. Ví dụ như với mức sống của Tạ Xuân Thu thì tiền đâu ra để thuê phòng, tiền đâu ra để ngồi xe qua lại hai trường, tiền đâu ra để mua đồ ăn cho hai người?
Hắn không nghĩ tới có người ngốc như vậy, ngốc đến thà chính mình nhịn ăn nhịn mặc cũng phải chăm sóc tốt cho một người khác, ngốc đến nỗi dùng thanh xuân của mình đổi lấy một đoạn tình cảm không có lời đáp.
Sau giờ học rảnh rỗi, Tạ Xuân Thu liền đến làm thêm giúp chỉnh lý hàng hóa ở siêu thị, bận rộn đến choáng váng đầu óc. Cậu cho là bận rộn một chút ít nhất có thể làm cho mình không nghĩ đến Đàm Minh nữa, kết quả vẫn là đánh giá cao chính mình.
Lúc sắp thêm đồ ăn vặt lên kệ, Tạ Xuân Thu sẽ nhìn chằm chằm món mà Đàm Minh thích đến ngẩn người. Lúc sắp thêm đồ vào khu vật dụng hằng ngày, Tạ Xuân Thu sẽ nhìn những món đồ từng mua cho Đàm Minh mà thất thần. Suy nghĩ đặt trên một người, không quản đang làm cái gì, đầu óc sẽ không khống chế được mà nghĩ đến tất cả những thứ liên quan đến người kia.
Chỉ cần thời gian đủ dài, sẽ không còn nhớ nữa. Tạ Xuân Thu biết thời gian là phương thuốc chữa trị tốt nhất, nhưng cậu không biết phải cần bao nhiêu thời gian? Lại một lần tám năm nữa, hay phải lâu hơn?
Đoạn cuộc sống an ổn này diễn ra không được bao lâu, Tạ Xuân Thu lại gặp phiền toái.
Có người tố cáo với giáo viên Tạ Xuân Thu dây dưa quấy rối sinh viên xuất sắc của S đại Đàm Minh.
Đàm Minh ở K tuy rằng không quá nổi tiếng, nhưng danh tiếng của ảnh hậu cùng đạo diễn đều là những cái tên nghe nhiều quen tai. Chuyện này nhanh chóng được truyền ra cả hai trường, độ hot cực cao.
Cái loại thông tin của Tạ Xuân Thu đều bị cư dân mạng tìm ra, bao gồm cả ghi chép bỏ phiếu trước đây, topic bôi đen cậu trên tieba cũng bị đào lại.
Trải qua mấy ngày gian nan, dù cho Tạ Xuân Thu đi tới đâu đều sẽ bị người ta chỉ trỏ, chửi mắng đủ loại lời khó nghe.
Tạ Xuân Thu cũng không tránh né, thẳng người yên lặng thừa nhận. Khó chịu như vậy nhưng chính cậu cũng muốn biết, vì Đàm Minh, mình đến cùng có thể nhẫn nhịn đến mức nào.
Không thấy được hai người trong cuộc tỏ thái độ gì, sự tình nổi lên càng nghiêm trọng. Tạ Xuân Thu vẫn khó tránh khỏi bị lãnh đạo trường tìm đến nói chuyện.
"Chỉ cần em thẳng thắn, đồng thời nguyện ý hối cải, đến xin lỗi người bị hại, gia đình của sinh viên đó và trường học, thì trường học sẽ đồng ý cân nhắc cho em một cơ hội."
Lãnh đạo nói với Tạ Xuân Thu.
"Em không có ác ý quấy rối..."
Tạ Xuân Thu mím môi, cúi thấp đầu, nhỏ giọng biện giải cho chính mình.
Lãnh đạo từng bước thuyết phục mấy lần, cuối cùng mất kiên nhẫn, thẳng thừng nói:
"Em nói em theo đuổi người ta, đối phương cũng không phản đối em lấy lòng, vậy vì sao gia đình người ta lại đến trường học chúng ta trách cứ? Em phải hiểu là, chuyện này đã định sẵn rồi, nếu như em không chịu hối cải, nhà trường có thể sẽ đình chỉ học em."
Tạ Xuân Thu nghe vậy cả kinh, mấy lần mở miệng cũng không nói được lời nào.
Dáng vẻ hồn bay phách lạc của Tạ Xuân Thu thực sự quá đáng thương, lãnh đạo cũng có chút không đành lòng, liền nói:
"Nếu những gì em nói là sự thật, vậy em có thể nhờ sinh viên kia đứng ra làm chứng. Chỉ cần hắn đồng ý thay em chứng minh chuyện này không phải ác ý quấy rối, em có thể không cần nhận xử phạt của trường học."
Tạ Xuân Thu từ trong phòng làm việc đi ra cả người đều ngơ ngơ ngác ngác.
Tố cáo với giáo viên là ý của Đàm Minh sao? Nếu không phải, Đàm Minh sẽ đứng ra giúp mình sao?
Tạ Xuân Thu nghĩ đến đầu óc đều đau đớn. Rất muốn cứ như vậy trốn đi, rời xa tất cả những thứ này, không cần học nữa, trực tiếp trốn về nhà, trốn đi, yên lặng trải qua nửa đời còn lại. Có lẽ vẫn còn một tia lý trí còn lại nói cho cậu biết: Nhiều năm như vậy, cậu dù không thèm để ý ánh mắt mọi người, thẳng tắp sống lưng làm người, cũng bởi vì tình yêu của cậu là sạch sẽ, quang minh lỗi lạc, căn bản không cần che giấu. Mà nếu bây giờ cậu trốn đi, chính là nói rằng, mình đã sai lầm nên hối hận, trực tiếp đem những nỗ lực trước đây của mình hoàn toàn xóa bỏ. Làm như vậy, có còn xứng đáng với những năm tháng dài đằng đẵng bị nhấn chìm trong sự phỉ nhổ? Có còn xứng đáng với trái tim bất cứ lúc nào cũng sạch sẽ mà cậu đưa đến trước mặt người kia không?
Trường học đáp ứng cho Tạ Xuân Thu một khoảng thời gian để xử lý việc này, Tạ Xuân Thu ở nhà tê liệt hai ngày mới quyết định đi tìm Đàm Minh nói chuyện.
Địa điểm là một tiệm cà phê.
Tạ Xuân Thu đến sớm nửa tiếng, cậu chưa từng tới nơi như thế này, lúc nhân viên phục vụ hỏi muốn uống cà phê gì làm cậu khẩn trương đến suýt nói lắp, ngượng ngùng nói:
"Tôi còn đang chờ bạn, một lát nữa sẽ gọi sau."
Tạ Xuân Thu còn cho là mình còn thời gian hòa hoãn tâm tình khẩn trương, không nghĩ tới năm phút sau Đàm Minh đã tới rồi.
Đàm Minh vẫn đẹp trai như vậy, mới vừa bước vào tiệm đã gây ra một trận ồn ào nhỏ, không ít người dõi theo hắn thì thầm to nhỏ. Tạ Xuân Thu không dám tiếp tục nhìn chằm chằm nữa, cậu biết yêu mến cùng kính nể trong ánh mắt mình từ trước đến giờ đều không thể giấu nổi người khác.
Đàm Minh tâm tình có vẻ rất tốt, gọi hai ly cà phê cho mình và Tạ Xuân Thu sau đó lại gọi thêm vài phần bánh ngọt.
"Nghe nói tiệm này danh tiếng không tệ, đợi lát nữa nếm thử xem."
Tạ Xuân Thu gật gật đầu. Hai người đều tạm thời không nhắc đến việc chính kia, lại như những người bạn bình thường, chỉ là cùng đi ăn uống.
"Em chưa từng tới nơi như thế này phải không?" – Đàm Minh hỏi.
Tạ Xuân Thu liền gật gật đầu.
"Tôi cũng vậy."
Đàm Minh cười cười, không biết là vô tình hay cố ý, lại bổ sung: "Nơi như thế này thích hợp cho các đối tình nhân cùng đến."
Tạ Xuân Thu nghe vậy tim nhảy thịch một cái, tay nắm thật chặt tách cà phê, âm thầm quý trọng khoảng thời gian này, dự định lưu giữ toàn bộ cảm giác để sau này nhấm nháp dư vị.
"Buổi chiều có bận gì không? Có muốn cùng đi xem phim không?"
Tạ Xuân Thu vẫn chưa trả lời, Đàm Minh đã cầm điện thoại lên lựa phim.
Thật sự có thể sao? Như người đói bụng lâu ngày sợ ăn quá nhiều một lúc, Tạ Xuân Thu trong lòng có chút sợ hãi khi một lần hưởng thụ quá nhiều chuyện tốt từ Đàm Minh. Nhưng mà cậu biết rằng... Cơ hội như vậy, sợ là sau này có cầu cũng không được đi?
Bởi vì nhất thời nghĩ ra, lúc đi đến rạp thì phim cũng chiếu được năm phút rồi, Đàm Minh và Tạ Xuân Thu không thể không sờ soạng tiến vào.
Đột nhiên tối thui làm mắt có chút không thích ứng kịp, căn bản là không nhìn thấy đường. Tạ Xuân Thu đang muốn nói Đàm Minh chờ mình với, liền cảm thấy tay bị một bàn tay khô ráo, ấm áp khác cầm lấy.
Trong bóng tối, đồng tử Tạ Xuân Thu bất giác mở càng lớn hơn, tiếng tim đập không ngừng.
Đàm Minh đưa mặt dựa sát lại gần, hô hấp đều phả hết vào bên tai Tạ Xuân Thu, mặt Tạ Xuân Thu thoắt cái bỏ bừng lên.
"Đi theo tôi."
Đàm Minh quen đường quen nẻo đưa Tạ Xuân Thu an toàn đến chỗ ngồi. Mãi cho đến khi tới chỗ ngồi, Đàm Minh từ đầu đến cuối đều không thả tay Tạ Xuân Thu ra.
Tạ Xuân Thu cử động một chút cũng không dám, cậu sợ Đàm Minh là quên mất tay mình còn chưa thả ra. Cả bộ phim chiếu cái gì đều không vào đầu, tất cả tâm tình đều đặt ở cảm xúc trên tay...
Hôm nay thật là một ngày trong giấc mơ!
Tạ Xuân Thu nghĩ. Bao nhiêu ủy khuất oán niệm đều không còn, còn lại cũng chỉ có ngọt ngào vô hạn.
Vì không dám nhìn Đàm Minh nên Tạ Xuân Thu tự nhiên cũng không phát hiện được, rõ ràng là phim bi kịch, trên mặt Đàm Minh lại cứ luôn mang nụ cười.
Bộ phim kết thúc, rất nhiều người đều khóc đến viền mắt đỏ hoe.
Ánh đèn sáng ngời, Tạ Xuân Thu và Đàm Minh đều cảm thấy mình mang khuôn mặt tươi cười như vậy bị đối phương nhìn thấy thì không hay lắm, đều ăn ý quay mặt đi nơi khác điều chỉnh lại biểu tình.
"Thật, thật cảm động." – Tạ Xuân Thu thuận miệng nói.
"Ừm đúng vậy, nữ chính thật thảm."
Đàm Minh cũng lúng túng đáp lại một câu.
"A.. Ừ, kết cục này quá lấy nước mặt."
Tạ Xuân Thu sợ Đàm Minh biết mình không xem, liền nói tiếp, dù sao phản ứng của mọi người xung quanh đều như vậy thì không sai được rồi.
"Hả? Ừm đúng..."
Đàm Minh sốt sắng suy nghĩ một chút, nhưng đến một cảnh phim còn chẳng nhớ, nên cái đề tài này hoàn toàn không nói tiếp được.
Thấy Đàm Minh không muốn bàn tiếp về bộ phim nữa, Tạ Xuân Thu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Hoàn hảo, không tự mình tìm đường chết.
"Đi thôi, tôi đưa em về."
Đến nơi đông người, Đàm Minh nhìn như tự nhiên vòng một tay qua ôm vai Tạ Xuân Thu.
Tạ Xuân Thu trong lòng liền ngọt ngào, thấp giọng đáp:
"Ừm, được..."
Sắc đẹp làm người ta phạm sai lầm! Hôm đó Tạ Xuân Thu căn bản không nhớ đến chính sự cần nói với Đàm Minh.
Nhưng mà sau một đêm mộng đẹp, Tạ Xuân Thu ngủ dậy, vậy mà lại nhận được điện thoại của lãnh đạo trường. Nói tất cả đều là hiểu lầm, muốn xin lỗi Tạ Xuân Thu.
"Bạn học Đàm Minh hôm qua đã đến trường chúng ta nói rõ mọi chuyện."
Lãnh đạo cười ha ha, đối với Tạ Xuân Thu cũng khách khí lạ thường.
"Đều chỉ là hiểu lầm, hi vọng bạn học Tạ không cần để ở trong lòng.."
Tạ Xuân Thu cũng không phải người không chịu buông tha, có thể chuyện nhỏ hóa không thì hiển nhiên không muốn truy cứu nhiều hơn nữa, việc này như vậy cũng coi như bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất