Chương 12
Chuyện phải nói từ lúc Tạ Xuân Thu xin nghỉ làm.
Tạ Xuân Thu xin nghỉ việc ở siêu thị, không đến mấy hôm thì đơn cũng được phê duyệt.
Thường ngày thành thật, chịu khó lại dễ nói chuyện, nhân duyên của Tạ Xuân Thu tại siêu thị cũng không tệ, vì vậy mọi người quyết định sau khi tan làm sẽ đến quán bar nổi tiếng vui vẻ một chút coi như tiệc chia tay Tạ Xuân Thu.
Tạ Xuân Thu trước nay không có vào bar, bây giờ tới cậu liền cảm thấy không thích ứng.
Quán bar rất tối, âm nhạc quá lớn, mỗi nhịp trống cũng làm cho người ta cảm thấy như có cây búa đánh thẳng vào tim.
Vừa vào quán bar, mấy đồng nghiệp của Tạ Xuân Thu liền như cá gặp nước, trên sàn nhảy lắc lư không ngừng.
Tạ Xuân Thu thấy không mấy thú vị, liền ngồi ở quầy bar nhìn bọn họ nhảy.
Tiểu Lý ngồi xuống bên cạnh Tạ Xuân Thu, nhìn cậu nói:
"Xuân Thu ca lần đầu đến quán bar nên không quen à?"
"Hả? Ừ."
Tạ Xuân Thu lúng túng gật đầu.
Tiểu Lý cười rạng rỡ: "Vậy chúng ta đến bên cạnh uống nước trái cây đi, nước trái cây ở đây cũng rất ngon."
Tiểu Lý dáng vẻ quen cửa quen nẻo, rất nhanh gọi phục vụ kêu hai ly đồ uống mà Tạ Xuân Thu còn chưa từng nghe tới.
Nước trái cây vậy mà thực sự không khó uống, Tạ Xuân Thu thả lỏng uống vài ngụm.
"Cậu đi chơi đi, không cần để ý đến tôi."
Tạ Xuân Thu nhìn Tiểu Lý nói. Cậu nhìn thế nào cũng không cảm thấy Tiểu Lý là người thích ngồi một chỗ giống mình.
"Không sao, em ngồi chơi với anh."
Tiểu Lý không để tâm nhìn Tạ Xuân Thu cười cười.
Ngồi một lát, có một người đàn ông mang dây chuyền vàng hướng hai người bọn họ đi tới,
"Hai cậu đẹp trai, ông chủ chúng tôi muốn mời hai cậu nể chút mặt mũi đến cùng uống ly rượu."
Nói là "nể chút mặt mũi", mà ngay cả dấu chấm hỏi cũng không có, nói thẳng ra là không cho người ta đường từ chối. Tạ Xuân Thu nhíu mày lại, là "người mới đến quán bar" cậu căn bản không biết nên hành xử thế nào với những chuyện như vậy.
"Thật không tiện, không rảnh."
Tiểu Lý nghe vậy không chút suy nghĩ dứt khoat cự tuyệt.
Người đàn ông hiển nhiên có chút tức giận, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, hạ giọng nói:
"Cậu đẹp trai, tôi cũng chỉ làm công, cậu vậy là làm khó tôi rồi."
"Chúng ta cũng không quen biết gì, anh bị làm khó hay không liên quan gì đến chúng tôi?"
Tiểu Lý nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng cũng là người khó chơi.
Người đàn ông đeo xích vàng mặt tối sầm đi, Tạ Xuân Thu lại có chút lo lắng.
"Như vậy sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Không sao đâu, dù gì cũng là xã hội pháp trị, Xuân Thu ca xem phim nhiều quá rồi đó!"
Tiểu Lý nở nụ cười, hai lúm đồng tiền trên má càng sâu hơn.
"Anh nhìn đi, bên kia là bảo vệ của quán bar, không xảy ra chuyện gì đâu... Aizz, uống nhiều nước quá rồi, em đi vệ sinh một lát, sẽ quay lại nhanh thôi."
Tiểu Lý nói là "nhanh" thế mà Tạ Xuân Thu ngồi đợi tới gần nửa giờ.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Tạ Xuân Thu càng chờ càng gấp, quyết định hỏi đường đến nhà vệ sinh tìm thử.
Tạ Xuân Thu đoán không sai, Tiểu Lý không trở lại đúng là do gặp phải phiền toái.
Lúc Tạ Xuân Thu tới tìm Tiểu Lý, có một đám người chia thành hai phe đứng đối diện giữa hành lang.
Một phe là một đám xã hội đen mang đồ như lưu manh, đeo vàng đeo bạc, dáng người to lớn. Trong đó, Tạ Xuân Thu nhìn lướt thấy được người đàn ông lúc nãy mời cậu và Tiểu Lý uống rượu.
Một phe là một đám phú nhị đại quần áo trẻ trung, xu hướng trào lưu thời thượng. Chàng trai dẫn đầu mặc áo T-shirt màu trắng, phía trên còn càn rở viết ba chữ "Giết không tha" theo lối cuồng thảo, phong thái bễ nghễ nhìn chúng sinh, ở trong đám người cực kỳ chói mắt. Mà Tiểu Lý chính là được người này gắt gao che chở ở phía sau.
Tạ Xuân Thu đến trễ, phạm vi xung quanh đã có không ít người vây lại hóng hớt chờ ăn dưa. Tạ Xuân Thu bị chặn ở phía sau chỉ có thể gấp gáp lo lắng.
"Ối kìa kìa, vị lão bản này, muốn chọn đối tượng cũng nên hỏi thăm rõ ràng chút đã chứ? Ông coi trọng là hoa đã có chủ rồi nha."
Bên phía phú nhị đại có người cười nói hì hì, ngữ khí thập phần khiêu khích, như là căn bản không đem đám xã hội đen kia để vào trong mắt.
"Đám nhóc con miệng còn hôi sữa, chúng mày cho mình là ai? Dám nói chuyện với ông chủ bọn tao như vậy? Nhanh lên đem người giao ra đây!"
Đám xã hội đen thoạt nhìn như tên đã lên dây, kích động tới mặt đỏ tận mang tai, nổi giận đùng, như là chỉ chờ ra lệnh một tiếng liền lao tới xé nát đám phú nhị đại.
"Mày thì có thân phận gì mà nói chuyện với tao như vậy?"
Tên phú nhị đại nói xong liền nở nụ cười, hất cằm với người trước mặt: "Nói ra thì, chó nhà tao so với người còn có kiến thức hơn."
Trong đám người bùng nổ một trận tiếng rít chói tai, đám người vừa mới ngại không lớn chuyện vây xem trò vui giờ đã vội vã tản ra, chen lấn xô đẩy, hoảng loạn không nhìn đường. Tạ Xuân Thu biết nhất định là đánh nhau rồi, cậu liều mạng ngược dòng người đi về phía trước. Dù sao Tiểu Lý cũng tới cùng với mình, không thể thấy người gặp nạn, không tiến tới giúp lại bỏ đi được?
Đợi đến lúc Tạ Xuân Thu chen được lên phía trước thì hai bên đã đồng thời đánh tới, tình hình chiến trận hỗn loạn. Tiểu Lý biểu tình lạnh lùng đứng dựa vào vách tường, trước người vẫn là chàng trai áo trắng kia. Chàng trai kia trong tay cầm ống nước không biết lấy từ chỗ nào, vừa có người đến gần liền đánh xuống, biểu tình lạnh lùng, hung hãn.
Nhìn thấy Tiểu Lý bình an vô sự, Tạ Xuân Thu rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đáng tiếc còn chưa dứt, liền nhìn thấy Tiểu Lý hướng phía mình chạy đến, biểu tình vốn tính xảo không cảm xúc bây giờ tràn đầy sợ hãi.
Tạ Xuân Thu sống lưng lạnh toát, chưa kịp cảm thấy đau đã rơi vào hôn mê.
Lúc Tạ Xuân Thu tỉnh lại cảm thấy khát nước cực kỳ, theo bản năng nhỏ giọng nói một câu: "Nước..."
Một cái ống hút trong suốt đưa tới, Tạ Xuân Thu nhanh há miệng cắn lấy, hút mạnh vài hơi.
Hết khát, Tạ Xuân Thu lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Chờ Tạ Xuân Thu lần thứ hai tỉnh lại, mở mắt đã ngửi thấy nồng nặc mùi thuốc khử trùng, căn phòng bệnh đơn trong đêm không hề có một tiếng động.
Tạ Xuân Thu giật giật, Đàm Minh đang nằm nhoài ở mép giường liền tỉnh lại.
"Xuân Thu? Em đã tỉnh chưa?"
Đàm Minh nhỏ giọng hỏi.
Có lẽ do quá lâu không lên tiếng, Tạ Xuân Thu muốn nói chuyện lại nghẹn một chút, cảm giác cuống họng hơi khó chịu.
Không chờ được tiếng đáp lại, Đàm Minh trầm thấp cười khổ một tiếng: "Được rồi, xem ra là mình nằm mơ nữa rồi."
Tạ Xuân Thu nghe vậy liền định thử mở miệng lần nữa, lại thấy Đàm Minh khẽ nhích lại gần.
Cả người căng thẳng, Tạ Xuân Thu theo bản năng mà cuống quýt nhắm mắt lại.
Tạ Xuân Thu căng thẳng đến giả bộ ngủ, nhưng vẫn cảm thấy được tay cậu bị một đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng kéo lên, sau đó, đôi môi mềm mại khẽ đặt lên đó một nụ hôn tinh tế.
Nếu như bây giờ sáng đèn, Đàm Minh liền có thể thấy được mặt Tạ Xuân Thu đỏ như máu, đỏ đến mức kỳ cục, nhưng mà, Đàm Minh ở trong bóng tối, cùng không có bật đèn.
Hôn tay xong, Đàm Minh lại bắt đầu đặt tay lên tóc Tạ Xuân Thu, đem ngón tay luồn vào trong sợi tóc, nhẹ nhàng xoa xoa.
Tạ Xuân Thu lưng tê rần, đến lúc cả người nhịn không được muốn run rẩy, Đàm Minh cuối cùng cũng tốt bụng mà buông tha cho da đầu quá mức nhạy cảm của cậu, ngược lại đem bài tay hướng tới mặt.
Tay vuốt qua lông mày của cậu, mũi của cậu, miệng của cậu, cuối cùng dừng ở bên má.
Mặt Tạ Xuân Thu nóng đến muốn tan chảy.
Đại khái là nhận ra nhiệt độ khác thường ở trên mặt Tạ Xuân Thu, Đàm Minh khom người xuống, đem mặt mình kề sát vào mặt Tạ Xuân Thu...
Xong, Tạ Xuân Thu đã quên luôn cách hô hấp.
Nhưng mà, đó mới chỉ là mở đầu, kích thích hơn nữa còn ở phía sau.
Đàm Minh đẩy tóc mai trên trán Tạ Xuân Thu ra, đôi môi mềm mại dán vào, hôn qua trán rồi chậm rãi chuyển hướng xuống sống mũi, tiếp tục đi xuống, cuối cùng đã tới môi Tạ Xuân Thu...
Tay Tạ Xuân Thu để dưới chăn khẩn trương đến mức đem chăn đệm níu chặt lại.
Đàm Minh quyến luyến dán lên môi Tạ Xuân Thu hồi lâu mới rời khỏi.
Tạ Xuân Thu nhanh chóng lấy hơi, cảm giác đầu óc như vừa chết lâm sàng, muốn động cũng không nổi. Nhưng mà, ngay cả kẽ hở để cậu làm bước chuẩn bị cũng không có, môi Đàm Minh lại lần nữa dán lên.
Tạ Xuân Thu cảm thấy đôi môi khô ráo của mình đột nhiên ẩm ướt, Đàm Minh lần này vậy mà đưa lưỡi tinh tế liếm môi cậu, lúc liếm đến khe hở môi, đầu lưỡi ôn nhuận linh hoạt hướng phía trong đẩy vào, ý đồ nỗ lực cạy mở hàm răng đi vào càng sâu hơn.
Tạ Xuân Thu một trận choáng vàng, đôi mắt nhắm càng chặt hơn.
Nhưng mà, Đàm Minh hiển nhiên không định cứ như vậy mà buông tha cho cậu. Hắn vươn tay ra, nắm lấy cằm Tạ Xuân Thu, làm cho môi cậu tách ra một khe hở, sau đó đầu lưỡi linh hoạt đột nhiên không báo trước mà tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất.
Đàm Minh hôn Tạ Xuân Thu, lướt qua từng nơi trong miệng cậu, mút vào nước bọt cùng hơi thở của cậu, đem Tạ Xuân Thu hôn đến chóng mặt. Bỗng nhiên, cảm thấy ươn ướt, Đàm Minh liền chống tay đứng lên.
Tạ Xuân Thu còn đang động tình, nụ hôn ngọt ngào kiều diễm bỗng nhiên dừng lại, cảm thấy có chút khó giải thích được, cũng có chút hụt hẫng, suýt chút nữa không khống chế được tay mình kéo Đàm Minh xuống lần nữa.
"Xuân Thu!"
Đàm Minh kêu lớn một tiếng, thanh âm tràn đầy hoảng loạn.
Tạ Xuân Thu sợ hết hồn, cũng không giả bộ được nữa, nhanh chóng mở mắt ra.
Đàm Minh luống cuống tay chân lấy khăn giấy chặn mũi Tạ Xuân Thu lại.
Tạ Xuân Thu lúc này mới ý thức được, mình thế mà... chảy máu mũi!
"Em, em chờ chút, tôi đi gọi bác sĩ!"
"Đừng..."
Đàm Minh nói xong cũng không chờ Tạ Xuân Thu phản đối, gấp gáp đến quên cả có chuông gọi y tá, kéo cửa phòng chạy ra ngoài như một cơn gió.
"Không có chuyện gì, chỉ là nóng trong người một chút thôi, chờ vết thương ở đầu tốt lên rồi ăn chút đồ mát mẻ giải nhiệt là được."
Tạ Xuân Thu đỏ mặt lắng nghe, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn tới mặt Đàm Minh.
Bác sĩ kiểm tra vết thương của Tạ Xuân Thu một chút, cảm thấy không có vấn đề gì lớn liền rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Tạ Xuân Thu và Đàm Minh. Bầu không khí chợt tĩnh lặng.
Tạ Xuân Thu còn đang khẩn trương không biết nên đối mặt thế nào với Đàm Minh, đã thấy Đàm Minh ngồi xuống bên giường, kéo tay cậu, hai tay nâng lên như nâng bảo vật trân quý, cúi đầu, chậm rãi đem lòng bàn tay cậu đặt lên trán mình.
Tạ Xuân Thu không nói gì, cậu đã chấn kinh đến không nói ra lời. Nước mắt trong suốt chảy dọc theo cằm Đàm Minh, từng giọt từng giọt rơi xuống chiếc chăn trắng bóc, nhanh chóng thấm vào.
"Làm tôi sợ muốn chết, em đừng, đừng lại động một chút là dọa tôi như vậy..."
Âm thanh của Đàm Minh khàn đến kỳ cục.
Tim Tạ Xuân Thu vô cùng đau đớn, vội vàng nói:
"Tớ đã không sao rồi, thật mà, vừa nãy bác sĩ cũng bảo tớ bình phục rất tốt."
Tạ Xuân Thu vừa dứt lời, Đàm Minh liền thả tay cậu, xoay qua đem cậu ôm thật chặt vào lồng ngực mình.
"Sau này em phải theo sát tôi, tôi thật sự chỉ có em, em mà xảy ra chuyện gì, tôi phải làm sao bây giờ? Em nói xem tôi phải làm sao bây giờ?"
Tạ Xuân Thu không hiểu tại sao Đàm Minh lại nói như vậy, chỉ biết nhìn Đàm Minh khổ sở như vậy, lòng cậu cũng không dễ chịu được, ngoại trừ gật đầu đáp ứng thì còn có thể làm gì khác đây.
Ngày hôm sau Tạ Xuân Thu mới biết, lần này cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ba cậu cũng từ quê chạy lên, cùng Đàm Minh thay phiên nhau trông coi Tạ Xuân Thu. Đến phiên Đàm Minh ở lại qua đêm, ông sẽ nghỉ ngơi ở khách sạn mà Đàm Minh sắp xếp.
Thừa dịp Đàm Minh đi ra ngoài mua đồ ăn cho bọn họ, ba Tạ vậy mà nói không ít lời tốt về Đàm Minh, thoạt nhìn đối với Đàm Minh rất hài lòng.
"Con nói hắn không thích con, nhưng ba thấy thế nào cũng không giống đó, thời gian hắn chăm sóc con so với người ba này còn nhiều hơn. Lúc con mới xảy ra chuyện, hắn mỗi ngày đại khái chỉ ngủ có hai ba tiếng, thời gian còn lại đều ngồi trước giường đỏ mắt nhìn con... Dáng vẻ đó, thực sự dù là ai cũng thấy không đành lòng... Con nói xem, như vậy có giống đối với con không có ý tứ không?"
Tạ Xuân Thu vừa ngại vừa cảm động.
"Lúc trước không thích con, hiện tại.... hiện tại con cũng không biết..."
Tạ Xuân Thu nói, kìm lòng không đặng lại nghĩ tới nụ hôn lưu luyến kiều diễm ngày hôm qua, nhẹ giọng nói:
"Đại khái... đại khái là có vài phần thích con rồi đi."
Trong thời gian Tạ Xuân Thu nằm viện, Tiểu Lý cũng thường xuyên đến thăm cậu, đi cùng Tiểu Lý còn có phú nhị đại cậu nhìn thấy hôm đó.
"Xin lỗi... đều tại em..."
Tiểu Lý thoạt nhìn rất áy náy.
"Sao có thể trách cậu, do tôi xui xẻo mà thôi, thế còn cậu có xảy ra chuyện gì không?"
Tạ Xuân Thu thật lòng cảm thấy chuyện này cùng Tiểu Lý không có quan hệ nhiều lắm.
"Không ạ, có bạn trai che chở cho em rồi."
Qua một hồi giải thích, Tạ Xuân Thu mới biết, hóa ra cậu phú nhị đại bạn trai của Tiểu Lý kia chính là ông chủ của quán bar đó. Còn đám hồ bằng cậu hữu phú nhị đại của ông chủ cũng có lai lịch không nhỏ, đám xã hội đen nhìn như lũ lưu manh kia đến khi bị người ta tận diệt mới biết là chọc nhầm người, lúc này cũng đã muộn.
Tạ Xuân Thu xin nghỉ việc ở siêu thị, không đến mấy hôm thì đơn cũng được phê duyệt.
Thường ngày thành thật, chịu khó lại dễ nói chuyện, nhân duyên của Tạ Xuân Thu tại siêu thị cũng không tệ, vì vậy mọi người quyết định sau khi tan làm sẽ đến quán bar nổi tiếng vui vẻ một chút coi như tiệc chia tay Tạ Xuân Thu.
Tạ Xuân Thu trước nay không có vào bar, bây giờ tới cậu liền cảm thấy không thích ứng.
Quán bar rất tối, âm nhạc quá lớn, mỗi nhịp trống cũng làm cho người ta cảm thấy như có cây búa đánh thẳng vào tim.
Vừa vào quán bar, mấy đồng nghiệp của Tạ Xuân Thu liền như cá gặp nước, trên sàn nhảy lắc lư không ngừng.
Tạ Xuân Thu thấy không mấy thú vị, liền ngồi ở quầy bar nhìn bọn họ nhảy.
Tiểu Lý ngồi xuống bên cạnh Tạ Xuân Thu, nhìn cậu nói:
"Xuân Thu ca lần đầu đến quán bar nên không quen à?"
"Hả? Ừ."
Tạ Xuân Thu lúng túng gật đầu.
Tiểu Lý cười rạng rỡ: "Vậy chúng ta đến bên cạnh uống nước trái cây đi, nước trái cây ở đây cũng rất ngon."
Tiểu Lý dáng vẻ quen cửa quen nẻo, rất nhanh gọi phục vụ kêu hai ly đồ uống mà Tạ Xuân Thu còn chưa từng nghe tới.
Nước trái cây vậy mà thực sự không khó uống, Tạ Xuân Thu thả lỏng uống vài ngụm.
"Cậu đi chơi đi, không cần để ý đến tôi."
Tạ Xuân Thu nhìn Tiểu Lý nói. Cậu nhìn thế nào cũng không cảm thấy Tiểu Lý là người thích ngồi một chỗ giống mình.
"Không sao, em ngồi chơi với anh."
Tiểu Lý không để tâm nhìn Tạ Xuân Thu cười cười.
Ngồi một lát, có một người đàn ông mang dây chuyền vàng hướng hai người bọn họ đi tới,
"Hai cậu đẹp trai, ông chủ chúng tôi muốn mời hai cậu nể chút mặt mũi đến cùng uống ly rượu."
Nói là "nể chút mặt mũi", mà ngay cả dấu chấm hỏi cũng không có, nói thẳng ra là không cho người ta đường từ chối. Tạ Xuân Thu nhíu mày lại, là "người mới đến quán bar" cậu căn bản không biết nên hành xử thế nào với những chuyện như vậy.
"Thật không tiện, không rảnh."
Tiểu Lý nghe vậy không chút suy nghĩ dứt khoat cự tuyệt.
Người đàn ông hiển nhiên có chút tức giận, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, hạ giọng nói:
"Cậu đẹp trai, tôi cũng chỉ làm công, cậu vậy là làm khó tôi rồi."
"Chúng ta cũng không quen biết gì, anh bị làm khó hay không liên quan gì đến chúng tôi?"
Tiểu Lý nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng cũng là người khó chơi.
Người đàn ông đeo xích vàng mặt tối sầm đi, Tạ Xuân Thu lại có chút lo lắng.
"Như vậy sẽ không có chuyện gì chứ?"
"Không sao đâu, dù gì cũng là xã hội pháp trị, Xuân Thu ca xem phim nhiều quá rồi đó!"
Tiểu Lý nở nụ cười, hai lúm đồng tiền trên má càng sâu hơn.
"Anh nhìn đi, bên kia là bảo vệ của quán bar, không xảy ra chuyện gì đâu... Aizz, uống nhiều nước quá rồi, em đi vệ sinh một lát, sẽ quay lại nhanh thôi."
Tiểu Lý nói là "nhanh" thế mà Tạ Xuân Thu ngồi đợi tới gần nửa giờ.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Tạ Xuân Thu càng chờ càng gấp, quyết định hỏi đường đến nhà vệ sinh tìm thử.
Tạ Xuân Thu đoán không sai, Tiểu Lý không trở lại đúng là do gặp phải phiền toái.
Lúc Tạ Xuân Thu tới tìm Tiểu Lý, có một đám người chia thành hai phe đứng đối diện giữa hành lang.
Một phe là một đám xã hội đen mang đồ như lưu manh, đeo vàng đeo bạc, dáng người to lớn. Trong đó, Tạ Xuân Thu nhìn lướt thấy được người đàn ông lúc nãy mời cậu và Tiểu Lý uống rượu.
Một phe là một đám phú nhị đại quần áo trẻ trung, xu hướng trào lưu thời thượng. Chàng trai dẫn đầu mặc áo T-shirt màu trắng, phía trên còn càn rở viết ba chữ "Giết không tha" theo lối cuồng thảo, phong thái bễ nghễ nhìn chúng sinh, ở trong đám người cực kỳ chói mắt. Mà Tiểu Lý chính là được người này gắt gao che chở ở phía sau.
Tạ Xuân Thu đến trễ, phạm vi xung quanh đã có không ít người vây lại hóng hớt chờ ăn dưa. Tạ Xuân Thu bị chặn ở phía sau chỉ có thể gấp gáp lo lắng.
"Ối kìa kìa, vị lão bản này, muốn chọn đối tượng cũng nên hỏi thăm rõ ràng chút đã chứ? Ông coi trọng là hoa đã có chủ rồi nha."
Bên phía phú nhị đại có người cười nói hì hì, ngữ khí thập phần khiêu khích, như là căn bản không đem đám xã hội đen kia để vào trong mắt.
"Đám nhóc con miệng còn hôi sữa, chúng mày cho mình là ai? Dám nói chuyện với ông chủ bọn tao như vậy? Nhanh lên đem người giao ra đây!"
Đám xã hội đen thoạt nhìn như tên đã lên dây, kích động tới mặt đỏ tận mang tai, nổi giận đùng, như là chỉ chờ ra lệnh một tiếng liền lao tới xé nát đám phú nhị đại.
"Mày thì có thân phận gì mà nói chuyện với tao như vậy?"
Tên phú nhị đại nói xong liền nở nụ cười, hất cằm với người trước mặt: "Nói ra thì, chó nhà tao so với người còn có kiến thức hơn."
Trong đám người bùng nổ một trận tiếng rít chói tai, đám người vừa mới ngại không lớn chuyện vây xem trò vui giờ đã vội vã tản ra, chen lấn xô đẩy, hoảng loạn không nhìn đường. Tạ Xuân Thu biết nhất định là đánh nhau rồi, cậu liều mạng ngược dòng người đi về phía trước. Dù sao Tiểu Lý cũng tới cùng với mình, không thể thấy người gặp nạn, không tiến tới giúp lại bỏ đi được?
Đợi đến lúc Tạ Xuân Thu chen được lên phía trước thì hai bên đã đồng thời đánh tới, tình hình chiến trận hỗn loạn. Tiểu Lý biểu tình lạnh lùng đứng dựa vào vách tường, trước người vẫn là chàng trai áo trắng kia. Chàng trai kia trong tay cầm ống nước không biết lấy từ chỗ nào, vừa có người đến gần liền đánh xuống, biểu tình lạnh lùng, hung hãn.
Nhìn thấy Tiểu Lý bình an vô sự, Tạ Xuân Thu rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng đáng tiếc còn chưa dứt, liền nhìn thấy Tiểu Lý hướng phía mình chạy đến, biểu tình vốn tính xảo không cảm xúc bây giờ tràn đầy sợ hãi.
Tạ Xuân Thu sống lưng lạnh toát, chưa kịp cảm thấy đau đã rơi vào hôn mê.
Lúc Tạ Xuân Thu tỉnh lại cảm thấy khát nước cực kỳ, theo bản năng nhỏ giọng nói một câu: "Nước..."
Một cái ống hút trong suốt đưa tới, Tạ Xuân Thu nhanh há miệng cắn lấy, hút mạnh vài hơi.
Hết khát, Tạ Xuân Thu lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Chờ Tạ Xuân Thu lần thứ hai tỉnh lại, mở mắt đã ngửi thấy nồng nặc mùi thuốc khử trùng, căn phòng bệnh đơn trong đêm không hề có một tiếng động.
Tạ Xuân Thu giật giật, Đàm Minh đang nằm nhoài ở mép giường liền tỉnh lại.
"Xuân Thu? Em đã tỉnh chưa?"
Đàm Minh nhỏ giọng hỏi.
Có lẽ do quá lâu không lên tiếng, Tạ Xuân Thu muốn nói chuyện lại nghẹn một chút, cảm giác cuống họng hơi khó chịu.
Không chờ được tiếng đáp lại, Đàm Minh trầm thấp cười khổ một tiếng: "Được rồi, xem ra là mình nằm mơ nữa rồi."
Tạ Xuân Thu nghe vậy liền định thử mở miệng lần nữa, lại thấy Đàm Minh khẽ nhích lại gần.
Cả người căng thẳng, Tạ Xuân Thu theo bản năng mà cuống quýt nhắm mắt lại.
Tạ Xuân Thu căng thẳng đến giả bộ ngủ, nhưng vẫn cảm thấy được tay cậu bị một đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng kéo lên, sau đó, đôi môi mềm mại khẽ đặt lên đó một nụ hôn tinh tế.
Nếu như bây giờ sáng đèn, Đàm Minh liền có thể thấy được mặt Tạ Xuân Thu đỏ như máu, đỏ đến mức kỳ cục, nhưng mà, Đàm Minh ở trong bóng tối, cùng không có bật đèn.
Hôn tay xong, Đàm Minh lại bắt đầu đặt tay lên tóc Tạ Xuân Thu, đem ngón tay luồn vào trong sợi tóc, nhẹ nhàng xoa xoa.
Tạ Xuân Thu lưng tê rần, đến lúc cả người nhịn không được muốn run rẩy, Đàm Minh cuối cùng cũng tốt bụng mà buông tha cho da đầu quá mức nhạy cảm của cậu, ngược lại đem bài tay hướng tới mặt.
Tay vuốt qua lông mày của cậu, mũi của cậu, miệng của cậu, cuối cùng dừng ở bên má.
Mặt Tạ Xuân Thu nóng đến muốn tan chảy.
Đại khái là nhận ra nhiệt độ khác thường ở trên mặt Tạ Xuân Thu, Đàm Minh khom người xuống, đem mặt mình kề sát vào mặt Tạ Xuân Thu...
Xong, Tạ Xuân Thu đã quên luôn cách hô hấp.
Nhưng mà, đó mới chỉ là mở đầu, kích thích hơn nữa còn ở phía sau.
Đàm Minh đẩy tóc mai trên trán Tạ Xuân Thu ra, đôi môi mềm mại dán vào, hôn qua trán rồi chậm rãi chuyển hướng xuống sống mũi, tiếp tục đi xuống, cuối cùng đã tới môi Tạ Xuân Thu...
Tay Tạ Xuân Thu để dưới chăn khẩn trương đến mức đem chăn đệm níu chặt lại.
Đàm Minh quyến luyến dán lên môi Tạ Xuân Thu hồi lâu mới rời khỏi.
Tạ Xuân Thu nhanh chóng lấy hơi, cảm giác đầu óc như vừa chết lâm sàng, muốn động cũng không nổi. Nhưng mà, ngay cả kẽ hở để cậu làm bước chuẩn bị cũng không có, môi Đàm Minh lại lần nữa dán lên.
Tạ Xuân Thu cảm thấy đôi môi khô ráo của mình đột nhiên ẩm ướt, Đàm Minh lần này vậy mà đưa lưỡi tinh tế liếm môi cậu, lúc liếm đến khe hở môi, đầu lưỡi ôn nhuận linh hoạt hướng phía trong đẩy vào, ý đồ nỗ lực cạy mở hàm răng đi vào càng sâu hơn.
Tạ Xuân Thu một trận choáng vàng, đôi mắt nhắm càng chặt hơn.
Nhưng mà, Đàm Minh hiển nhiên không định cứ như vậy mà buông tha cho cậu. Hắn vươn tay ra, nắm lấy cằm Tạ Xuân Thu, làm cho môi cậu tách ra một khe hở, sau đó đầu lưỡi linh hoạt đột nhiên không báo trước mà tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất.
Đàm Minh hôn Tạ Xuân Thu, lướt qua từng nơi trong miệng cậu, mút vào nước bọt cùng hơi thở của cậu, đem Tạ Xuân Thu hôn đến chóng mặt. Bỗng nhiên, cảm thấy ươn ướt, Đàm Minh liền chống tay đứng lên.
Tạ Xuân Thu còn đang động tình, nụ hôn ngọt ngào kiều diễm bỗng nhiên dừng lại, cảm thấy có chút khó giải thích được, cũng có chút hụt hẫng, suýt chút nữa không khống chế được tay mình kéo Đàm Minh xuống lần nữa.
"Xuân Thu!"
Đàm Minh kêu lớn một tiếng, thanh âm tràn đầy hoảng loạn.
Tạ Xuân Thu sợ hết hồn, cũng không giả bộ được nữa, nhanh chóng mở mắt ra.
Đàm Minh luống cuống tay chân lấy khăn giấy chặn mũi Tạ Xuân Thu lại.
Tạ Xuân Thu lúc này mới ý thức được, mình thế mà... chảy máu mũi!
"Em, em chờ chút, tôi đi gọi bác sĩ!"
"Đừng..."
Đàm Minh nói xong cũng không chờ Tạ Xuân Thu phản đối, gấp gáp đến quên cả có chuông gọi y tá, kéo cửa phòng chạy ra ngoài như một cơn gió.
"Không có chuyện gì, chỉ là nóng trong người một chút thôi, chờ vết thương ở đầu tốt lên rồi ăn chút đồ mát mẻ giải nhiệt là được."
Tạ Xuân Thu đỏ mặt lắng nghe, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn tới mặt Đàm Minh.
Bác sĩ kiểm tra vết thương của Tạ Xuân Thu một chút, cảm thấy không có vấn đề gì lớn liền rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Tạ Xuân Thu và Đàm Minh. Bầu không khí chợt tĩnh lặng.
Tạ Xuân Thu còn đang khẩn trương không biết nên đối mặt thế nào với Đàm Minh, đã thấy Đàm Minh ngồi xuống bên giường, kéo tay cậu, hai tay nâng lên như nâng bảo vật trân quý, cúi đầu, chậm rãi đem lòng bàn tay cậu đặt lên trán mình.
Tạ Xuân Thu không nói gì, cậu đã chấn kinh đến không nói ra lời. Nước mắt trong suốt chảy dọc theo cằm Đàm Minh, từng giọt từng giọt rơi xuống chiếc chăn trắng bóc, nhanh chóng thấm vào.
"Làm tôi sợ muốn chết, em đừng, đừng lại động một chút là dọa tôi như vậy..."
Âm thanh của Đàm Minh khàn đến kỳ cục.
Tim Tạ Xuân Thu vô cùng đau đớn, vội vàng nói:
"Tớ đã không sao rồi, thật mà, vừa nãy bác sĩ cũng bảo tớ bình phục rất tốt."
Tạ Xuân Thu vừa dứt lời, Đàm Minh liền thả tay cậu, xoay qua đem cậu ôm thật chặt vào lồng ngực mình.
"Sau này em phải theo sát tôi, tôi thật sự chỉ có em, em mà xảy ra chuyện gì, tôi phải làm sao bây giờ? Em nói xem tôi phải làm sao bây giờ?"
Tạ Xuân Thu không hiểu tại sao Đàm Minh lại nói như vậy, chỉ biết nhìn Đàm Minh khổ sở như vậy, lòng cậu cũng không dễ chịu được, ngoại trừ gật đầu đáp ứng thì còn có thể làm gì khác đây.
Ngày hôm sau Tạ Xuân Thu mới biết, lần này cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ba cậu cũng từ quê chạy lên, cùng Đàm Minh thay phiên nhau trông coi Tạ Xuân Thu. Đến phiên Đàm Minh ở lại qua đêm, ông sẽ nghỉ ngơi ở khách sạn mà Đàm Minh sắp xếp.
Thừa dịp Đàm Minh đi ra ngoài mua đồ ăn cho bọn họ, ba Tạ vậy mà nói không ít lời tốt về Đàm Minh, thoạt nhìn đối với Đàm Minh rất hài lòng.
"Con nói hắn không thích con, nhưng ba thấy thế nào cũng không giống đó, thời gian hắn chăm sóc con so với người ba này còn nhiều hơn. Lúc con mới xảy ra chuyện, hắn mỗi ngày đại khái chỉ ngủ có hai ba tiếng, thời gian còn lại đều ngồi trước giường đỏ mắt nhìn con... Dáng vẻ đó, thực sự dù là ai cũng thấy không đành lòng... Con nói xem, như vậy có giống đối với con không có ý tứ không?"
Tạ Xuân Thu vừa ngại vừa cảm động.
"Lúc trước không thích con, hiện tại.... hiện tại con cũng không biết..."
Tạ Xuân Thu nói, kìm lòng không đặng lại nghĩ tới nụ hôn lưu luyến kiều diễm ngày hôm qua, nhẹ giọng nói:
"Đại khái... đại khái là có vài phần thích con rồi đi."
Trong thời gian Tạ Xuân Thu nằm viện, Tiểu Lý cũng thường xuyên đến thăm cậu, đi cùng Tiểu Lý còn có phú nhị đại cậu nhìn thấy hôm đó.
"Xin lỗi... đều tại em..."
Tiểu Lý thoạt nhìn rất áy náy.
"Sao có thể trách cậu, do tôi xui xẻo mà thôi, thế còn cậu có xảy ra chuyện gì không?"
Tạ Xuân Thu thật lòng cảm thấy chuyện này cùng Tiểu Lý không có quan hệ nhiều lắm.
"Không ạ, có bạn trai che chở cho em rồi."
Qua một hồi giải thích, Tạ Xuân Thu mới biết, hóa ra cậu phú nhị đại bạn trai của Tiểu Lý kia chính là ông chủ của quán bar đó. Còn đám hồ bằng cậu hữu phú nhị đại của ông chủ cũng có lai lịch không nhỏ, đám xã hội đen nhìn như lũ lưu manh kia đến khi bị người ta tận diệt mới biết là chọc nhầm người, lúc này cũng đã muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất