Chương 2: Chương 12
Lúc Lam Trạm sáu tuổi, phu nhân của Thanh Hành Quân qua đời. Lam Hoán ở bên cạnh khóc đến rối tinh rối mù, nhưng Lam Trạm còn quá nhỏ, nghe không hiểu cái gì gọi là không còn nữa. Mỗi tháng vẫn như trước, vào ngày quy định có thể đi gặp mẫu thân, sẽ đi đến hành lang gian nhà hoa long đảm, an an tĩnh tĩnh ngồi chờ, huynh trưởng tới khuyên, không nghe, thúc phụ tới dạy dỗ, không đi. Liên tiếp mấy tháng, chưa bao giờ gián đoạn, ngồi từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, chờ đợi cánh cửa sẽ không bao giờ mở ra kia.
Hoa long đảm nở rộ rực rỡ, dưới ánh nắng phát ra huỳnh quang màu tím, mẫu thân thích nhất là hoa này, thường xuyên chăm sóc, chúng nó có hương vị của mẫu thân, y ngồi ở đó, nghe mùi hoa, cảm giác như được mẫu thân ôm ấp.
"A Trạm". Nghe tiếng nhìn lại, Thanh Hành Quân sau một thời gian dài bế quan, ít khi gặp, đang đi tới. Lam Trạm đứng dậy, hành lễ, xong lại ngồi xuống.
Thanh Hành Quân vẫn chưa lên tiếng khuyên y, mà chỉ đi lại, cùng ngồi trên hành lang, cùng nghe mùi hoa kia.
Lam Trạm kỳ thật có chút bất ngờ, nhưng phụ thân cũng không hề khuyên y một câu nào, ngước mắt nhìn qua, mới phát hiện phụ thân đang rơi lệ. Y hỏi: "Phụ thân, tại sao khóc?"
Thanh Hành Quân chậm rãi nhắm mắt, nói: "Đau lòng, thì sẽ khóc".
Y khó hiểu, lại hỏi: "Đau lòng, là cái gì?"
Thanh Hành Quân xoa ngực y, nói: "Chỗ này, sẽ đau, đau giống như bị đâm, đó là đau lòng".
Lam Trạm suy tư một hồi, hỏi hắn: "Phụ thân, ta cũng sẽ có loại cảm xúc này sao".
"Sẽ, A Trạm, chỉ cần ngươi gặp được người kia". Thanh Hành Quân nhẹ nhàng sờ sờ đầu của y, nói: "Ngươi sẽ gặp được người như vậy, đau lòng khổ sở là người ấy, vui sướng hạnh phúc là người ấy, hết thảy mọi thứ, đều là người ấy".
Lam Trạm sờ lên ngực mình, nơi đó vẫn là tiếng tim đập rất nhỏ bình ổn như trước, y nghĩ, thật sự sẽ có một người như vậy, có thể làm cho trái tim trầm lặng này, vì thế mà rung động hay sao?"
***
Giang Nam mưa phùn mờ sương, độ ẩm thấp tăng lên, những cây cầu nhỏ thơ mộng bắc ngang dòng nước lững lờ, tựa như một bức tranh phong cảnh. Có người chèo thuyền đến, còn chưa cập bờ, đã có người trên thuyền không kềm nén được lòng háo hức, dùng sức nhảy trực tiếp lên bờ, người nọ hoạt bát, mới được một chút mà đã xem xét khắp nơi, đối với cái gì cũng cảm thấy tò mò tràn ngập.
Đợi đến khi chiếc thuyền nhỏ đó rốt cuộc cập bờ, có người bước lên theo, người đó gọi hắn: "Nguỵ Vô Tiện! Có thể tự mình cầm hành lý của mình không hả!"
Thiếu niên áo tím quay đầu lại, đôi mắt sáng ngời cười rộ lên, nói: "Giang Trừng, ta đây không phải xuống trước để giúp ngươi hỏi đường sao? Ta hỏi đường, ngươi mang hành lý, huề."
Giang Trừng cũng mặc một thân áo tím giống vậy, nghe hắn nói chuyện tào lao trừng mắt nhìn hắn, nói: "Vậy con đường này, do ngươi hỏi thăm?
Đúng thật, con đường thẳng này, có tấm bảng ở phía trước ghi rõ ràng "Thải Y Trấn ở phía trước" bằng chữ to. Giang Trừng lại nói: "Ta thấy ngươi gấp đến độ không chờ nổi, muốn đến đó xem cô nương Giang Nam nhỉ".
Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc, lại khoác vai y, nói: "Này, Giang Trừng, vùng Giang Nam xác thật là địa linh nhân kiệt, đến xem mỹ nữ người ta so với mỹ nữ Vân Mộng ta có gì khác nhau không".
Bọn hắn sắp đến Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ để nghe học, một đường đi thuỷ lộ từ Vân Mộng đến Cô Tô, nhưng từ bến tàu đến điểm đến còn cách một khoảng, vì vậy rời thuyền, thay bằng đường bộ. Đây là một thị trấn nhỏ, đi tới trước một đoạn đường, là một thị trấn lớn, Thải Y Trấn, mà Vân Thâm Bất Tri Xứ nằm ngay rìa Thải Y Trấn, bọn hắn ước chừng đi bộ nửa ngày là sẽ tới.
Thị trấn này tuy không lớn, nhưng vì có bến tàu, nhiều người lui tới, tiểu thương đông đúc, nên thật ra rất là phồn hoa.
Nguỵ Vô Tiện hỏi y: "Nhưng Giang Trừng, người có cảm thấy kỳ quái không?"
"Kỳ quái chỗ nào" Giang Trừng đưa tay nải cho hắn, không biết hắn lại muốn làm cái quỷ gì, hỏi.
Sau đó nghe hắn nói: "Nữ tử ở Giang Nam này thật nhiều, thật xinh đẹp nha! Ngươi xem, thậm chí không có một người nào xấu! Tuy nhiên có phải là hơi quá nhiều nữ không, cũng không thấy được mấy nam tử".
Giang Trừng tuỳ ý nhìn một vòng, đúng thật là nữ tử rất nhiều, oanh oanh yến yến, y nhìn thấy liền sốt ruột, nói: "Nữ tử Cô Tô người ta nhiều một chút không được à". Nghĩ nghĩ, lại nhắc nhở: "Ngươi thôi đi, đừng có suốt ngày trêu chọc lung tung, cẩn thận có ngày nào đó bị người ta tới xô sập cửa".
"Ta vốn là người phong lưu không phải hạ lưu nha, trò chuyện với tiểu cô nương thì làm sao". Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi ư, đối với tiểu cô nương cứ bày ra cái mặt đó, coi chừng sau này không tìm ra vợ à".
"Đi đi đi" Giang Trừng tức giận nói: "Ta thấy con người ngươi chính là thiếu đánh, sau này nhất định sẽ có người trị được ngươi".
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, đem tay nải kia nhét lại vào ngực Giang Trừng, hai tay đưa ra sau đầu, thong dong bước đi, nói: "Đùa à, người nào đó có thể trị Nguỵ mỗ, ta đây còn muốn gặp thử". Giang Trừng đã quen với bộ dạng tự mãn thối hoắc này của hắn, nhưng y không hiểu tại sao hành lý lại trở về tay mình, chỉ biết hét lên với tên nhãi vô lại đó, sau đó chạy theo.
***
Bế quan tập đàn, là chuyện thường lệ, Lam Vong Cơ trong Tĩnh Thất, đang đàn khúc nhạc Lam Hi Thần mới tìm cho y, thì có người gõ cửa ở bên ngoài, phá vỡ tiếng đàn, kêu một tiếng: "Vong Cơ".
Y đã đang bế quan mà có người đến tìm y, thì chỉ có Lam Hi Thần, y dừng lại, cất tiếng: "Huynh trưởng, mời vào".
Lam Hi Thần mang theo nụ cười dịu dàng ấm áp đi đến, hỏi y: "Vong Cơ, tập thế nào rồi?"
"Tạm được". Y nói, rồi đứng dậy hành lễ với Lam Hi Thần.
Sau khi Lam Vong Cơ trúng chú thuật, không có cách nào bộc lộ được cảm xúc, bọn họ đã tìm rất nhiều phương pháp, mới phát hiện thông qua âm luật, có thể khiến y biểu đạt ra một ít tình cảm, vì vậy định kỳ cho y bế quan, nói là luyện đàn, nhưng thật ra là vì thỉnh thoảng y cần phải phát tiết ra một vài cảm xúc, nếu không sợ là sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ của y, dù sao mười năm trôi qua, mệnh định chi nhân kia, vẫn chưa hề có động tĩnh.
Lam Hi Thần lại cười nói: "Nếu đã tập gần xong, vậy lần này xuất quan luôn đi, hôm nay đệ tử của các thế gia đã lục tục tới, ta có chuyện khác, ngươi hãy cùng đến học, giúp thúc phụ một chút".
Thanh Hành Quân sau khi mẫu thân của bọn họ qua đời không bao lâu, thì cũng đi theo, Lam Hi Thần bắt đảm nhiệm chức gia chủ từ khi còn niên thiếu, lúc công việc bận rộn, Lam Vong Cơ cũng sẽ cùng nhau hỗ trợ.
Lam Vong Cơ lên tiếng: "Dạ, đợi hôm nay ta tập xong khúc nhạc này đã".
"Đều là những thiếu niên xấp xỉ tuổi với ngươi". Lam Hi Thần cười ôn hoà nói với y: "Đi gặp gỡ vài bạn bè đi"
Bạn bè, là cái gì, Lam Vong Cơ không biết. Từ nhỏ đến lớn, y đi theo thúc phụ đến rất nhiều nơi, gặp qua rất nhiều người, người lớn trẻ em, ở trong mắt y đều giống nhau, y đối với bọn họ không hề hứng thú, trái tim của y vẫn chưa bao giờ xao động.
Y là một người lãnh đạm, khí chất lạnh lùng, không thích tiếp xúc với người khác, mà khi nhìn vào cặp mắt kia, trong nháy mắt khiến cho người ta cảm thấy giống như bị sương tuyết đóng băng, cho nên cũng không ai dám tiếp cận y, cho nên, y nào có bạn bè gì, mà y cũng không cần.
Đợi tập xong khúc nhạc kia, xuất quan, đã là ban đêm. Qua giờ Hợi, đến giờ cấm đi lại vào ban đêm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng tối nay mặt trăng ở chân trời không hiểu sao lại có vẻ đặc biệt sáng ngời, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, dù sao y cũng đã bế quan nhiều ngày, không bằng đi dạo bên ngoài, coi như là hỗ trợ tuần tra ban đêm.
Y đạp lên ánh trăng lạnh lẽo, từng bước một, ban đêm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thật là yên tĩnh, yên tĩnh như nội tâm của y vậy, an nhàn, y thậm chí có chút hưởng thụ trạng thái này.
Xuyên qua hành lang dài, đi ngang qua sân có tường rào mái ngói, mọi thứ bình thường, đang nghĩ đi qua cái sân nhỏ này, sẽ đến nơi tiếp theo, thì nghe được một tiếng động rất nhỏ ở góc tường, Lam Vong Cơ dừng bước, nhìn chăm chú vào nơi phát ra tiếng động, không lâu sau, một bóng người xuất hiện.
Nguỵ Vô Tiện đến Vân Thâm Bất Tri Xứ lúc buổi chiều, đăng ký xong, phân phòng, nhận ngọc bài thông hành, buổi tối nằm trên giường nghĩ đến lúc chiều đi ngang qua tiệm rượu tên "Thiên Tử Tiếu" ở Thải Y trấn. Mùi thơm của rượu đó, đứng xa cũng có thể ngửi thấy, xác định chắc chắn là rượu ngon, bởi vì tới giờ rồi, Giang Trừng kiểu gì cũng kéo hắn đi, nên không mua được rượu, giờ càng nghĩ lại càng thèm, lăn qua lộn lại không ngủ được, đảo mắt một cái, dứt khoát ngồi dậy, lén chuồn ra ngoài đi mua hai vò rượu, rồi trở về, lặng lẽ leo lên đầu tường, tự cho là thần không biết quỷ không hay.
Nhưng mới vừa đặt chân lên đầu tường, liền nhìn thấy phía dưới có một thiếu niên đặc biệt tuấn tú, mặc bạch y mang mạt ngạch, là con cháu Lam thị, người nọ nhìn hắn chằm chằm, con ngươi rất đặc biệt, màu mắt cực kỳ nhạt, ở dưới ánh trăng vô cùng thu hút, hắn nhìn đến mức trong chớp mắt cảm thấy thất thần. Nhưng thiếu niên đặc biệt đẹp trai kia, khuôn mặt như thế, nhưng lời nói lại lạnh căm căm, y nói: "Ban đêm người trở về quá giờ mẹo sẽ không được đi vào". Thấy Nguỵ Vô Tiện không nhúc nhích gì, lại nói: "Thu chân lại đi"
Nhưng như vầy làm sao Nguỵ Vô Tiện thu lại đây, hắn là đang một chân trong tường, một chân ngoài tường, bị mắc kẹt ở trên tường á, thiếu niên tuấn tú kia một lát sau cũng nhảy lên đầu tường, hỏi hắn: "Trong tay cầm cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện nghĩ, à, đúng rồi, còn có rượu nữa, có thể hối lộ một phen. Lam Vong Cơ liền thấy thiếu niên áo tím trước mặt, đôi mắt hoa đào lấp lánh sáng ngời dưới ánh trăng, cong khoé miệng cười với y, nói: "Thiên Tử Tiếu, chia cho ngươi một vò, coi như không phát hiện ta được không?"
Thình thịch, dường như có âm thanh kỳ quái vang lên.
Lam Vong Cơ có hơi do dự, buột miệng: "Không được".
Sau đó nói với hắn, gia quy của Lam thị cấm rượu, cấm hối lộ người chấp pháp, trước sơn môn có tảng đá khắc 3000 điều gia quy, Nguỵ Vô Tiện nghe xong liền có chút mệt mỏi, nghĩ người này sinh ra có dung mạo đẹp như thế, mà tính tình lại là siêu cấp cứng nhắc, thật là đáng tiếc. Chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện bật dậy, đứng lên trên bờ tường, nói: "Ta không có đi vào, ta có thể uống ở chỗ này chứ". Dứt lời, mở ngay một vò rượu uống liền.
Lam Vong Cơ là chưởng phạt ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, sở dĩ còn trẻ như vậy đã gánh trọng trách này, bởi vì y là một người phi thường quy tắc, không đúng giờ được vào là bắt ngươi phải thu chân về, không thể uống rượu mà ngươi còn đòi uống, thì tất nhiên là phải ngăn cản. Y rút bội kiếm ra, không nói lời nào xỉa kiếm về phía Nguỵ Vô Tiện, tốc độ cực nhanh khiến Nguỵ Vô Tiện cũng không phản ứng kịp, sợi dây thừng cột hai vò rượu bị y chém đứt, vò kia còn nguyên liền trượt khỏi tay hắn, rơi xuống mặt đất.
Mùi thơm của rượu hoà lẫn với hơi ẩm bốc lên cao, trong lúc nhất thời lan toả khắp nơi, làm say lòng người. Hương vị kia thật sự khiến người ta thèm muốn chết, Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, thở dài tiếc nuối, thân thể vừa di chuyển, nghiêng người tránh đường kiếm của Lam Vong Cơ, đem vò rượu trong tay uống hết sạch, tuỳ ý ném vò đi, Lam Vong Cơ hơi nhíu mày, lật tay đâm lại một kiếm.
Nguỵ Vô Tiện hai tay rảnh rỗi, rút bội kiếm ra, cùng Lam Vong Cơ tiếp chiêu, kiếm thuật của Lam Vong Cơ trầm ổn, dù chưa dốc hết toàn lực nhưng sức mạnh cũng không nhỏ, y chỉ không ngờ thiếu niên có nụ cười vô lại này lại có công phu tốt như vậy, kiếm pháp Nguỵ Vô Tiện linh hoạt, từng chiêu đều đỡ được, lại khéo léo biến hoá, đánh cũng rất là sảng khoái.
Hai thanh kiếm đan xen vào nhau, dưới ánh trăng toả sáng, hai người đánh một hồi khó phân thắng bại, Lam Vong Cơ lại tấn công một đường kiếm, Nguỵ Vô Tiện đảo mắt, thân hình uyển chuyển tránh qua, thoát khỏi phạm vi tấn công của Lam Vong Cơ, hai ba bước nhảy lên nóc nhà phía sau, cười nói: "Vị này, hôm nay ngươi làm rớt của ta một vò rượu ngon, sau này nhớ đền cho ta, ta đi trước một bước đây". Dứt lời, bước chân nhẹ nhàng, nhảy mấy cái mất tăm, biến mất vào trong ánh trăng.
Đối với loại người lưu manh vô lại này, bình thường Lam Vong Cơ chắc chắn là sẽ đuổi theo, cưỡng chế dẫn đi lãnh phạt, nhưng lần này lại không nhúc nhích bước chân.
Thiếu niên áo tím kia, có đôi mắt đào hoa cực kỳ đẹp và sáng lấp lánh, tựa như chùm sao sáng nhất trên bầu trời, bộ dạng khi cười, vừa có chút vô lại vừa có chút đáng yêu, tựa như một nguồn sáng, chiếu thẳng vào trái tim.
Thình thịch, lại là âm thanh kỳ quái kia.
Lam Vong Cơ đứng ở đầu tường, ánh trăng phía sau vẫn lạnh lẽo như trước, y xoa xoa ngực mình, nghe thấy âm thanh kỳ quái mà xa lạ đó, thình thịch, thình thịch, tim của y, đang rung động.
Hoa long đảm nở rộ rực rỡ, dưới ánh nắng phát ra huỳnh quang màu tím, mẫu thân thích nhất là hoa này, thường xuyên chăm sóc, chúng nó có hương vị của mẫu thân, y ngồi ở đó, nghe mùi hoa, cảm giác như được mẫu thân ôm ấp.
"A Trạm". Nghe tiếng nhìn lại, Thanh Hành Quân sau một thời gian dài bế quan, ít khi gặp, đang đi tới. Lam Trạm đứng dậy, hành lễ, xong lại ngồi xuống.
Thanh Hành Quân vẫn chưa lên tiếng khuyên y, mà chỉ đi lại, cùng ngồi trên hành lang, cùng nghe mùi hoa kia.
Lam Trạm kỳ thật có chút bất ngờ, nhưng phụ thân cũng không hề khuyên y một câu nào, ngước mắt nhìn qua, mới phát hiện phụ thân đang rơi lệ. Y hỏi: "Phụ thân, tại sao khóc?"
Thanh Hành Quân chậm rãi nhắm mắt, nói: "Đau lòng, thì sẽ khóc".
Y khó hiểu, lại hỏi: "Đau lòng, là cái gì?"
Thanh Hành Quân xoa ngực y, nói: "Chỗ này, sẽ đau, đau giống như bị đâm, đó là đau lòng".
Lam Trạm suy tư một hồi, hỏi hắn: "Phụ thân, ta cũng sẽ có loại cảm xúc này sao".
"Sẽ, A Trạm, chỉ cần ngươi gặp được người kia". Thanh Hành Quân nhẹ nhàng sờ sờ đầu của y, nói: "Ngươi sẽ gặp được người như vậy, đau lòng khổ sở là người ấy, vui sướng hạnh phúc là người ấy, hết thảy mọi thứ, đều là người ấy".
Lam Trạm sờ lên ngực mình, nơi đó vẫn là tiếng tim đập rất nhỏ bình ổn như trước, y nghĩ, thật sự sẽ có một người như vậy, có thể làm cho trái tim trầm lặng này, vì thế mà rung động hay sao?"
***
Giang Nam mưa phùn mờ sương, độ ẩm thấp tăng lên, những cây cầu nhỏ thơ mộng bắc ngang dòng nước lững lờ, tựa như một bức tranh phong cảnh. Có người chèo thuyền đến, còn chưa cập bờ, đã có người trên thuyền không kềm nén được lòng háo hức, dùng sức nhảy trực tiếp lên bờ, người nọ hoạt bát, mới được một chút mà đã xem xét khắp nơi, đối với cái gì cũng cảm thấy tò mò tràn ngập.
Đợi đến khi chiếc thuyền nhỏ đó rốt cuộc cập bờ, có người bước lên theo, người đó gọi hắn: "Nguỵ Vô Tiện! Có thể tự mình cầm hành lý của mình không hả!"
Thiếu niên áo tím quay đầu lại, đôi mắt sáng ngời cười rộ lên, nói: "Giang Trừng, ta đây không phải xuống trước để giúp ngươi hỏi đường sao? Ta hỏi đường, ngươi mang hành lý, huề."
Giang Trừng cũng mặc một thân áo tím giống vậy, nghe hắn nói chuyện tào lao trừng mắt nhìn hắn, nói: "Vậy con đường này, do ngươi hỏi thăm?
Đúng thật, con đường thẳng này, có tấm bảng ở phía trước ghi rõ ràng "Thải Y Trấn ở phía trước" bằng chữ to. Giang Trừng lại nói: "Ta thấy ngươi gấp đến độ không chờ nổi, muốn đến đó xem cô nương Giang Nam nhỉ".
Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc, lại khoác vai y, nói: "Này, Giang Trừng, vùng Giang Nam xác thật là địa linh nhân kiệt, đến xem mỹ nữ người ta so với mỹ nữ Vân Mộng ta có gì khác nhau không".
Bọn hắn sắp đến Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ để nghe học, một đường đi thuỷ lộ từ Vân Mộng đến Cô Tô, nhưng từ bến tàu đến điểm đến còn cách một khoảng, vì vậy rời thuyền, thay bằng đường bộ. Đây là một thị trấn nhỏ, đi tới trước một đoạn đường, là một thị trấn lớn, Thải Y Trấn, mà Vân Thâm Bất Tri Xứ nằm ngay rìa Thải Y Trấn, bọn hắn ước chừng đi bộ nửa ngày là sẽ tới.
Thị trấn này tuy không lớn, nhưng vì có bến tàu, nhiều người lui tới, tiểu thương đông đúc, nên thật ra rất là phồn hoa.
Nguỵ Vô Tiện hỏi y: "Nhưng Giang Trừng, người có cảm thấy kỳ quái không?"
"Kỳ quái chỗ nào" Giang Trừng đưa tay nải cho hắn, không biết hắn lại muốn làm cái quỷ gì, hỏi.
Sau đó nghe hắn nói: "Nữ tử ở Giang Nam này thật nhiều, thật xinh đẹp nha! Ngươi xem, thậm chí không có một người nào xấu! Tuy nhiên có phải là hơi quá nhiều nữ không, cũng không thấy được mấy nam tử".
Giang Trừng tuỳ ý nhìn một vòng, đúng thật là nữ tử rất nhiều, oanh oanh yến yến, y nhìn thấy liền sốt ruột, nói: "Nữ tử Cô Tô người ta nhiều một chút không được à". Nghĩ nghĩ, lại nhắc nhở: "Ngươi thôi đi, đừng có suốt ngày trêu chọc lung tung, cẩn thận có ngày nào đó bị người ta tới xô sập cửa".
"Ta vốn là người phong lưu không phải hạ lưu nha, trò chuyện với tiểu cô nương thì làm sao". Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ngươi cho rằng ai cũng như ngươi ư, đối với tiểu cô nương cứ bày ra cái mặt đó, coi chừng sau này không tìm ra vợ à".
"Đi đi đi" Giang Trừng tức giận nói: "Ta thấy con người ngươi chính là thiếu đánh, sau này nhất định sẽ có người trị được ngươi".
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, đem tay nải kia nhét lại vào ngực Giang Trừng, hai tay đưa ra sau đầu, thong dong bước đi, nói: "Đùa à, người nào đó có thể trị Nguỵ mỗ, ta đây còn muốn gặp thử". Giang Trừng đã quen với bộ dạng tự mãn thối hoắc này của hắn, nhưng y không hiểu tại sao hành lý lại trở về tay mình, chỉ biết hét lên với tên nhãi vô lại đó, sau đó chạy theo.
***
Bế quan tập đàn, là chuyện thường lệ, Lam Vong Cơ trong Tĩnh Thất, đang đàn khúc nhạc Lam Hi Thần mới tìm cho y, thì có người gõ cửa ở bên ngoài, phá vỡ tiếng đàn, kêu một tiếng: "Vong Cơ".
Y đã đang bế quan mà có người đến tìm y, thì chỉ có Lam Hi Thần, y dừng lại, cất tiếng: "Huynh trưởng, mời vào".
Lam Hi Thần mang theo nụ cười dịu dàng ấm áp đi đến, hỏi y: "Vong Cơ, tập thế nào rồi?"
"Tạm được". Y nói, rồi đứng dậy hành lễ với Lam Hi Thần.
Sau khi Lam Vong Cơ trúng chú thuật, không có cách nào bộc lộ được cảm xúc, bọn họ đã tìm rất nhiều phương pháp, mới phát hiện thông qua âm luật, có thể khiến y biểu đạt ra một ít tình cảm, vì vậy định kỳ cho y bế quan, nói là luyện đàn, nhưng thật ra là vì thỉnh thoảng y cần phải phát tiết ra một vài cảm xúc, nếu không sợ là sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ của y, dù sao mười năm trôi qua, mệnh định chi nhân kia, vẫn chưa hề có động tĩnh.
Lam Hi Thần lại cười nói: "Nếu đã tập gần xong, vậy lần này xuất quan luôn đi, hôm nay đệ tử của các thế gia đã lục tục tới, ta có chuyện khác, ngươi hãy cùng đến học, giúp thúc phụ một chút".
Thanh Hành Quân sau khi mẫu thân của bọn họ qua đời không bao lâu, thì cũng đi theo, Lam Hi Thần bắt đảm nhiệm chức gia chủ từ khi còn niên thiếu, lúc công việc bận rộn, Lam Vong Cơ cũng sẽ cùng nhau hỗ trợ.
Lam Vong Cơ lên tiếng: "Dạ, đợi hôm nay ta tập xong khúc nhạc này đã".
"Đều là những thiếu niên xấp xỉ tuổi với ngươi". Lam Hi Thần cười ôn hoà nói với y: "Đi gặp gỡ vài bạn bè đi"
Bạn bè, là cái gì, Lam Vong Cơ không biết. Từ nhỏ đến lớn, y đi theo thúc phụ đến rất nhiều nơi, gặp qua rất nhiều người, người lớn trẻ em, ở trong mắt y đều giống nhau, y đối với bọn họ không hề hứng thú, trái tim của y vẫn chưa bao giờ xao động.
Y là một người lãnh đạm, khí chất lạnh lùng, không thích tiếp xúc với người khác, mà khi nhìn vào cặp mắt kia, trong nháy mắt khiến cho người ta cảm thấy giống như bị sương tuyết đóng băng, cho nên cũng không ai dám tiếp cận y, cho nên, y nào có bạn bè gì, mà y cũng không cần.
Đợi tập xong khúc nhạc kia, xuất quan, đã là ban đêm. Qua giờ Hợi, đến giờ cấm đi lại vào ban đêm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng tối nay mặt trăng ở chân trời không hiểu sao lại có vẻ đặc biệt sáng ngời, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, dù sao y cũng đã bế quan nhiều ngày, không bằng đi dạo bên ngoài, coi như là hỗ trợ tuần tra ban đêm.
Y đạp lên ánh trăng lạnh lẽo, từng bước một, ban đêm ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thật là yên tĩnh, yên tĩnh như nội tâm của y vậy, an nhàn, y thậm chí có chút hưởng thụ trạng thái này.
Xuyên qua hành lang dài, đi ngang qua sân có tường rào mái ngói, mọi thứ bình thường, đang nghĩ đi qua cái sân nhỏ này, sẽ đến nơi tiếp theo, thì nghe được một tiếng động rất nhỏ ở góc tường, Lam Vong Cơ dừng bước, nhìn chăm chú vào nơi phát ra tiếng động, không lâu sau, một bóng người xuất hiện.
Nguỵ Vô Tiện đến Vân Thâm Bất Tri Xứ lúc buổi chiều, đăng ký xong, phân phòng, nhận ngọc bài thông hành, buổi tối nằm trên giường nghĩ đến lúc chiều đi ngang qua tiệm rượu tên "Thiên Tử Tiếu" ở Thải Y trấn. Mùi thơm của rượu đó, đứng xa cũng có thể ngửi thấy, xác định chắc chắn là rượu ngon, bởi vì tới giờ rồi, Giang Trừng kiểu gì cũng kéo hắn đi, nên không mua được rượu, giờ càng nghĩ lại càng thèm, lăn qua lộn lại không ngủ được, đảo mắt một cái, dứt khoát ngồi dậy, lén chuồn ra ngoài đi mua hai vò rượu, rồi trở về, lặng lẽ leo lên đầu tường, tự cho là thần không biết quỷ không hay.
Nhưng mới vừa đặt chân lên đầu tường, liền nhìn thấy phía dưới có một thiếu niên đặc biệt tuấn tú, mặc bạch y mang mạt ngạch, là con cháu Lam thị, người nọ nhìn hắn chằm chằm, con ngươi rất đặc biệt, màu mắt cực kỳ nhạt, ở dưới ánh trăng vô cùng thu hút, hắn nhìn đến mức trong chớp mắt cảm thấy thất thần. Nhưng thiếu niên đặc biệt đẹp trai kia, khuôn mặt như thế, nhưng lời nói lại lạnh căm căm, y nói: "Ban đêm người trở về quá giờ mẹo sẽ không được đi vào". Thấy Nguỵ Vô Tiện không nhúc nhích gì, lại nói: "Thu chân lại đi"
Nhưng như vầy làm sao Nguỵ Vô Tiện thu lại đây, hắn là đang một chân trong tường, một chân ngoài tường, bị mắc kẹt ở trên tường á, thiếu niên tuấn tú kia một lát sau cũng nhảy lên đầu tường, hỏi hắn: "Trong tay cầm cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện nghĩ, à, đúng rồi, còn có rượu nữa, có thể hối lộ một phen. Lam Vong Cơ liền thấy thiếu niên áo tím trước mặt, đôi mắt hoa đào lấp lánh sáng ngời dưới ánh trăng, cong khoé miệng cười với y, nói: "Thiên Tử Tiếu, chia cho ngươi một vò, coi như không phát hiện ta được không?"
Thình thịch, dường như có âm thanh kỳ quái vang lên.
Lam Vong Cơ có hơi do dự, buột miệng: "Không được".
Sau đó nói với hắn, gia quy của Lam thị cấm rượu, cấm hối lộ người chấp pháp, trước sơn môn có tảng đá khắc 3000 điều gia quy, Nguỵ Vô Tiện nghe xong liền có chút mệt mỏi, nghĩ người này sinh ra có dung mạo đẹp như thế, mà tính tình lại là siêu cấp cứng nhắc, thật là đáng tiếc. Chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện bật dậy, đứng lên trên bờ tường, nói: "Ta không có đi vào, ta có thể uống ở chỗ này chứ". Dứt lời, mở ngay một vò rượu uống liền.
Lam Vong Cơ là chưởng phạt ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, sở dĩ còn trẻ như vậy đã gánh trọng trách này, bởi vì y là một người phi thường quy tắc, không đúng giờ được vào là bắt ngươi phải thu chân về, không thể uống rượu mà ngươi còn đòi uống, thì tất nhiên là phải ngăn cản. Y rút bội kiếm ra, không nói lời nào xỉa kiếm về phía Nguỵ Vô Tiện, tốc độ cực nhanh khiến Nguỵ Vô Tiện cũng không phản ứng kịp, sợi dây thừng cột hai vò rượu bị y chém đứt, vò kia còn nguyên liền trượt khỏi tay hắn, rơi xuống mặt đất.
Mùi thơm của rượu hoà lẫn với hơi ẩm bốc lên cao, trong lúc nhất thời lan toả khắp nơi, làm say lòng người. Hương vị kia thật sự khiến người ta thèm muốn chết, Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, thở dài tiếc nuối, thân thể vừa di chuyển, nghiêng người tránh đường kiếm của Lam Vong Cơ, đem vò rượu trong tay uống hết sạch, tuỳ ý ném vò đi, Lam Vong Cơ hơi nhíu mày, lật tay đâm lại một kiếm.
Nguỵ Vô Tiện hai tay rảnh rỗi, rút bội kiếm ra, cùng Lam Vong Cơ tiếp chiêu, kiếm thuật của Lam Vong Cơ trầm ổn, dù chưa dốc hết toàn lực nhưng sức mạnh cũng không nhỏ, y chỉ không ngờ thiếu niên có nụ cười vô lại này lại có công phu tốt như vậy, kiếm pháp Nguỵ Vô Tiện linh hoạt, từng chiêu đều đỡ được, lại khéo léo biến hoá, đánh cũng rất là sảng khoái.
Hai thanh kiếm đan xen vào nhau, dưới ánh trăng toả sáng, hai người đánh một hồi khó phân thắng bại, Lam Vong Cơ lại tấn công một đường kiếm, Nguỵ Vô Tiện đảo mắt, thân hình uyển chuyển tránh qua, thoát khỏi phạm vi tấn công của Lam Vong Cơ, hai ba bước nhảy lên nóc nhà phía sau, cười nói: "Vị này, hôm nay ngươi làm rớt của ta một vò rượu ngon, sau này nhớ đền cho ta, ta đi trước một bước đây". Dứt lời, bước chân nhẹ nhàng, nhảy mấy cái mất tăm, biến mất vào trong ánh trăng.
Đối với loại người lưu manh vô lại này, bình thường Lam Vong Cơ chắc chắn là sẽ đuổi theo, cưỡng chế dẫn đi lãnh phạt, nhưng lần này lại không nhúc nhích bước chân.
Thiếu niên áo tím kia, có đôi mắt đào hoa cực kỳ đẹp và sáng lấp lánh, tựa như chùm sao sáng nhất trên bầu trời, bộ dạng khi cười, vừa có chút vô lại vừa có chút đáng yêu, tựa như một nguồn sáng, chiếu thẳng vào trái tim.
Thình thịch, lại là âm thanh kỳ quái kia.
Lam Vong Cơ đứng ở đầu tường, ánh trăng phía sau vẫn lạnh lẽo như trước, y xoa xoa ngực mình, nghe thấy âm thanh kỳ quái mà xa lạ đó, thình thịch, thình thịch, tim của y, đang rung động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất