Xuân Ý Nháo

Chương 70: Chương 372

Trước Sau
Ôm một hồi lâu, Nguỵ Vô Tiện mới buông y ra, "Lam Trạm, chúng ta về đi".

Dù sao đang ở bên ngoài giữa thanh thiên bạch nhật, muốn thân mật hơn cũng không thể được, tốt hơn hết là kéo người về nhà rồi muốn ôm ấp thế nào thì ôm ấp thế nấy. Lam Vong Cơ nghe theo lời hắn, Nguỵ Vô Tiện lại nắm lấy tay y, tươi cười kéo y đi.

"Nguỵ Vô Tiện?" một giọng nói ngọt ngào vang lên, Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp, bên cạnh là một nha hoàn. Nữ tử này tiến lên vài bước, hỏi hắn: "Ngươi đã trở lại rồi?" .

||||| Truyện đề cử: Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ |||||

Một tay Nguỵ Vô Tiện vẫn nắm tay Lam Vong Cơ, chỉ dùng tay kia vẫy vẫy, làm hành động chào hỏi, "Là Lục Tâm Dao ha, thật là trùng hợp".

Lục Tâm Dao nhìn bàn tay đang nắm cùng một chỗ của hai người, hỏi: "Vị này là?"

Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, nói: "Đây là, ca ca của ta. Từ Cô Tô đến". Cũng không có ý định giới thiệu với nàng nhiều hơn, đơn giản nói câu tạm biệt, kéo Lam Vong Cơ đi mất.

Thu Thuỷ có chút tức giận, nói: "Tiểu thư, ngươi nôn nóng hỏi thăm tin tức của hắn như thế, thái độ này của hắn là sao chứ".

Lục Tâm Dao nhìn theo bóng lưng của hai người, nói: "Thu Thuỷ, ngươi lại đi tìm hiểu một chút, xem vị bạch y công tử đó là ai, có quan hệ gì với Nguỵ công tử".

Lúc nãy nàng vừa nhìn thấy xa xa một bóng dáng rất giống Nguỵ Vô Tiện, đứng ôm nhau với một người khác ở dưới gốc cây, nàng vội vàng đi tới để xem cho rõ, chỉ là không ngờ gặp được Nguỵ Vô Tiện đang nắm tay một công tử đẹp trai, tuy là một công tử, nhưng trực giác của nàng vẫn rất là bất an.

Kiểu nắm tay đó, nhìn sao cũng thấy không ổn.

***

Sau bữa tối, trên đường trở về phòng, Giang Trừng cũng tình cờ nhắc tới, "Nguỵ Vô Tiện, hồi chiều ta đi mua nguyên liệu nấu ăn cho a Tỷ, cô nương bán rau có hỏi thăm ngươi, ngươi trở về có muốn đi chào hỏi nàng ấy không, ngày nào cũng hỏi ta đến là phiền".

Nguỵ Vô Tiện chậm rãi tản bộ, "Có quá nhiều người hỏi thăm ta, không lẽ ta phải đi chào hỏi từng người một, ta rảnh lắm chắc".



"Này còn không phải tự trách ngươi sao". Giang Trừng bực bội nói: "Ngươi biết có bao nhiêu người đến hỏi thăm tin tức của ngươi không, có người của nhà nào đó rất có tiền, đến hỏi mấy lần luôn".

Nguỵ Vô Tiện hỏi hắn: "Lục Tâm Dao? Ta mới vừa gặp nàng ấy, nàng ấy tìm ta làm gì, lúc nãy cũng không thấy nói á".

Giang Trừng dĩ nhiên lười giúp hắn đối phó, đều là tuỳ ý kêu người ra đuổi đi, "Ta làm sao biết, cũng là các môn sinh khác nói cho ta"

"Chắc cũng không có việc gì" Nguỵ Vô Tiện cũng không muốn nghĩ tiếp, lại nói sang chủ đề khác, Lam Vong Cơ vẫn luôn lặng lẽ đi theo bọn hắn, nghe bọn hắn nói chuyện phiếm, cũng không ngắt lời.

Trở về phòng, Nguỵ Vô Tiện đóng cửa lại, rồi xoay người, nghĩ một chút, lại quay lại lần nữa, khoá chặt cửa lại. Nghĩ muốn thật sự yên tâm để còn thân mật với tiểu cũ kỷ, xoay người lại cười tủm tỉm, Lam Vong Cơ đã đi đến trước người hắn, đẩy hắn một cái, người hắn đập vào cánh cửa, bị Lam Vong Cơ giam lại ngay cánh cửa.

Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn, dán người qua, con ngươi nhạt màu nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt đó, càng nhìn càng khiến người ta cảm thấy nguy hiểm. Nguỵ Vô Tiện nuốt một ngụm nước miếng, trái tim đập loạn xạ, cũng không biết là khẩn trương hay là háo hức, hay là cả hai, hắn chớp chớp mắt, khẽ hé môi, "Lam Trạm? Ơ!"

Âm cuối trực tiếp bị Lam Vong Cơ nuốt chửng, Lam Vong Cơ nâng cằm hắn lên, nạy hàm răng hắn ra và trực tiếp xâm nhập vào, khuấy đảo khắp nơi bên trong khoang miệng của Nguỵ Vô Tiện. Dùng hết sức lực để hôn hắn, hung hăng cướp lấy toàn bộ hắn, quấn lấy lưỡi hắn và mút một cách ngon lành, môi răng ướt át, nước bọt nhiễu tích táp từng giọt xuống.

Lòng bàn tay ấm áp di chuyển đến thắt lưng của Nguỵ Vô Tiện, những ngón tay thon dài vừa xoa xoa vừa nắn nắn lên chỗ thịt mềm nhạy cảm, làm đến mức Nguỵ Vô Tiện nhất thời cảm thấy toàn thân mềm nhũn, chỉ biết ôm rịt thấy cổ của y, mới miễn cưỡng không để mình trượt xuống đất.

"Lam Trạm... Ưm... Lam Trạm" Gần như không có khoảng trống nào giữa những nụ hôn, Lam Vong Cơ thậm chí không cho hắn có thời gian để nói một câu hoàn chỉnh, cắn lấy môi hắn mà day nghiến. Thân thể Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng mềm ra và tê dại, thực sự sắp không bám nổi vào thân thể của người kia nữa, phát ra tiếng rên ư ử bằng giọng mũi, Lam Vong Cơ mới luyến tiếc thả hắn ra một lúc.

Tốn quá nhiều sức vào việc hôn, Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển kịch liệt, Lam Vong Cơ cúi xuống hôn vào một bên cổ hắn, kéo cổ áo của hắn xuống một chút, tiếp đó cắn lên xương quai xanh hấp dẫn của hắn. Đôi bàn tay cũng không dừng lại, gấp gáp cởi bỏ thắt lưng của hắn, cảm thấy chiếc quẩn nhẹ nhàng rơi xuống giữa hai chân, hạ thân mát lạnh, tiếp theo đó lòng bàn tay ấm áp của Lam Vong Cơ để lên, chạm vào vật giữa hai chân hắn.

"A! A!" Nguỵ Vô Tiện vẫn chưa thở đủ, lập tức bị kích thích đến mức hét to lên, chỉ biết ôm chặt lấy cổ Lam Vong Cơ, van xin: "Lam Trạm, á! Đừng, ta, ta không thể đứng nổi!"

Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt bị y làm cho ửng hồng, cùng với đôi mắt ngập ánh nước, môi của Nguỵ Vô Tiện bị y cắn đến hơi sưng một chút, nhìn thấy khiến người ta muốn yêu thương vô cùng, những gì hắn nói ra đều cảm thấy có chút đáng yêu, hắn nói: "Ngươi, ngươi làm chân ta mềm nhũn".

Lam Vong Cơ mím môi, nắm lấy hai cánh mông của hắn, xoa nắn vài cái, sau đó nâng hắn lên, chân Nguỵ Vô Tiện đột nhiên bị nhấc khỏi mặt đất, kinh ngạc kêu một tiếng, để tránh cho mình bị rớt xuống, vô thức quấn hai chân quanh eo của Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ ôm người vào lòng, nhưng không đi đến bên giường, mà mang hắn tới cái tủ thấp kê sát tường, đặt hắn lên đó trong tư thế này, một người ngồi, một người đứng, chiểu cao của cái tủ ngược lại rất vừa vặn.



Mạnh bạo mở hai chân hắn ra, Lam Vong Cơ nghiêng người xuống đè hắn trên cái tủ thấp, nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm trong con ngươi nhạt màu đó, lạnh lẽo, nếu người khác nhìn thấy chắc chắn là trong lòng sẽ hoảng hốt, nhưng Nguỵ Vô Tiện dù sao đã ở cùng với y nhiều ngày như vậy, cũng bắt đầu hiểu được Lam Vong Cơ, hắn ôm lấy khuôn mặt của y, kề sát vào, nhẹ nhàng hỏi y: "Lam Trạm, ngươi sao vậy?"

Lam Vong Cơ không trả lời hắn, Nguỵ Vô Tiện cứ áp sát vào đôi môi mỏng đó, hôn hôn thơm thơm mấy cái, dán lên môi y để thở, không ngừng hỏi mấy lần nữa.

Cuối cùng Lam Vong Cơ mới chịu mở miệng, hỏi hắn: "Nàng là ai?"

Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không phản ứng kịp, "Ai?". Lần lượt nhớ lại từng người hắn gặp trong hôm nay, hắn nói: "Lục Tâm Dao? Chỉ là một cô nương quen biết bình thường".

"Vậy tại sao muốn tìm ngươi?" Lông mày Lam Vong Cơ nhíu chặt lại.

Nguỵ Vô Tiện cũng đâu có biết, chỉ nói: "Ngươi cũng nghe Giang Trừng nói rồi đó, người đến tìm ta rất nhiều, chuyện này ta cũng đâu có cách nào, mọi người đều thích ta".

Lam Vong Cơ áp sát xuống, ghé sát vào để cắn dái tai hắn, thấp giọng nói: "Không có cách nào?"

Giọng nói đó quá mức dễ nghe, đi vào lòng Nguỵ Vô Tiện thật quá mức quyến rũ, khiến trái tim hắn bay bổng, "Ta, ta thật không biết".

Lam Vong Cơ cũng không hỏi tiếp, vùi đầu vào vai hắn trầm mặc không nói không rằng một hồi, trong không khí ngửi thấy một mùi chua thoang thoảng không biết từ đâu ra. Nguỵ Vô Tiện túm lấy đầu của y, ôm trong tay và nhìn y, khuôn mặt tuấn mỹ vô song đó của Lam Vong Cơ, đang tối sầm xuống, lông mày nhíu lại, đây, rõ ràng là, không vui.

Ngược lại Nguỵ Vô Tiện cười rộ lên, "Ha ha ha ha ha ha, Lam Trạm, ngươi, ha ha ha ha ha ha"

Cười không ngừng được, cười đến mức toàn thân rung lên, Lam Vong Cơ muốn nhịn cũng không nhịn được, lại chặn lấy đôi môi của hắn, lại một trận cắn xé lẫn nhau, Nguỵ Vô Tiện chủ động phối hợp, hôn thật là thoải mái. Cuối cùng, vẫn là không thể ngừng được, tiếp tục cười hết đợt này tới đợt khác trong lòng người nọ, Lam Vong Cơ cũng không hiểu tại sao hắn đột nhiên lại vui vẻ như thế, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.

Nhưng Nguỵ Vô Tiện làm thế nào cũng không thể ngừng lại được, tràn ngập trong đầu đều là suy nghĩ, tiểu cũ kỷ quá là dễ thương! Rất thích, rất thích, thật sự là rất thích.

Giống như đã phát hiện thấy một bảo bối, muốn giấu kỹ đi mới được.

Nguỵ Vô Tiện cũng không vạch trần, đuôi mắt liếc nhìn tới hộp gỗ để trên kệ tủ kế bên, đưa tay ra mở nó, ngẫu nhiên lấy ra một thứ trong mớ dụng cụ thất loạn bát tao bên trong, cầm ra trước mặt Lam Vong Cơ, hỏi y: "Nhị ca ca sợ ta bỏ chạy, vậy, trói ta lại đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau