Chương 30: Ổn định ở nước ngoài (2)
Dịch: Tú An
Ba giờ sau, Mục Thiên bước khe khẽ tới trước giường của Lục Ninh Chu, chăm chú nhìn vào gương mặt của anh.
Giữa ngày đông giá rét, có quỷ mới biết hắn đã trải qua những gì trong phòng tắm, bây giờ không thừa cơ hội "lợi dụng" một chút thì thật là có lỗi với bản thân.
Tuy rằng hậu quá có thể là bị đánh thêm lần nữa.
Nhưng được chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu.
Mục Thiên cúi người hôn lên khóe môi của Lục Ninh Chu, đưa lưỡi hôn theo viền môi tuyệt mỹ, lúc đến đỉnh môi hắn hơi há miệng ngậm lấy, sau đó liên tục mút lấy cánh môi.
Vì không có kinh nghiệm, hắn chỉ dựa vào cảm giác và tâm ý, vừa vụng về lại gấp ráp với môi của Lục Ninh Chu, chẳng biết vì sao đến bây giờ mà anh vẫn chưa có phản ứng, cứ ngủ như thế để hắn mặc ý hôn.
Vào lúc hắn cố tách răng của Lục Ninh Chu ra, hào hứng thò vào bên trong định cướp đoạt đầu lưỡi thì đột ngột bị cắn một cái, nhát cắn không mạnh cũng chẳng yếu, vừa đủ để hắn ngây người trong một thoáng, giống như cắn vào tim hắn vậy, chỉ cảm nhận được một dòng điện bỗng chốc nổ tung, chảy khắp toàn thân.
Người bên dưới đã thức dậy từ lâu, lúc này đang chậm rãi mở mắt ra, ung dung nhìn hắn.
Thấy người khi nãy còn đang kích động giờ đã ngẩn ra tại chỗ, Lục Ninh Chu áp môi lên môi hắn phì cười một tiếng, anh dùng lòng bàn tay đẩy trán của Mục Thiên để hắn cách mình vài xăng-ti-mét, thích thú hỏi hắn: "Chẳng phải chúng ta đã kết hôn mấy năm rồi sao, tại sao bây giờ ngay cả hôn cũng không biết?"
"Cậu lừa tôi", ngón cái của Lục Ninh Chu vuốt môi dưới của hắn, nhìn dấu vết trắng rồi lại đỏ ở môi trên của hắn, nói một cách qua loa.
Trong lòng Mục Thiên đã có tính toán, nhưng lúc này nhìn đôi môi Lục Ninh Chu gần trong gang tấc đang không ngừng mấp máy, hắn nào muốn nghĩ nhiều như thế nữa.
Viền mắt hắn ửng đỏ vì kích động, hắn lấy tay của Lục Ninh Chu ra muốn hôn tiếp.
Lục Ninh Chu giơ chân chắn ngực hắn bằng đầu gối, hơi dùng lực thì đã tách được hắn ra. Anh đứng dậy nhìn Mục Thiên đang ngửa mặt nằm trên giường dáng vẻ thất vọng tổn thương. Khóe môi đỏ tươi ươn ướt cong lên, ánh mắt mang theo áp lực khiến người khác phải thần phục, anh nhẹ nhàng buông một câu chấn động: "Gấp cái gì, chờ xong việc sẽ xử cậu".
Sau khi trở về công việc bộn bề, anh kìm nén cũng đã rất lâu rồi.
Ánh mắt của Mục Thiên phút chốc thay đổi, hắn nhìn chằm chằm người mà mình đã khao khát từ lâu, vừa kích động vừa có chút ngờ vực, giống như viên kẹo mà hắn thèm muốn đã lâu đột nhiên tự mình chạy tới lòng bàn tay của hắn vậy. ngôn tình ngược
Lục Ninh Chu không nhìn hắn nữa, xoay người đi vào phòng thay đồ.
Mục Thiên ngây người một lúc, bàn tay hơi run run cầm điện thoại lên, dặn người đi mua một số thứ đem qua để hắn chuẩn bị trước.
Lục Ninh Chu thay đồ xong bước ra ngoài thì Mục Thiên đã không còn ở trong phòng ngủ nữa. Anh bước xuống lầu, thấy hắn quả nhiên đang bận rộn ở phòng ăn, các món ăn thịnh soạn được dọn lên bàn, đủ màu sắc mùi vị là hình ảnh quen thuộc trong quãng thời gian này.
Nghe tiếng động, Mục Thiên mỉm cười ngẩng đầu nhìn người luôn xuất hiện trong tâm trí mình, thấy anh mặc một bộ đồ đua xe bó sát màu trắng đi về phía mình. Gương mặt mạnh mẽ không những cười đến mức hơi ngô nghê, còn đỏ đến lạ.
Lục Ninh Chu tùy ý cầm mũ bảo hiểm bằng một ngón trỏ, đường viền bạch kim của chiếc quần men theo vòng eo tạo hoa văn trôi chảy, kiểu dáng bó sát càng tôn thân hình tam giác ngược tuyệt vời của anh.
Chiều cao của cả hai tương đương nhau, nhưng so với thân hình to khỏe của Mục Thiên, cơ bắp toàn thân Lục Ninh Chu to dài và đều đặn, tỉ lệ hoàn mỹ đến mức đẹp mắt, nhưng ẩn chứa bên trong sức mạnh bộc phát khó mà tưởng tượng.
Cộng thêm ánh mắt kiêu ngạo của chủ nhân, mọi thứ đều khiến Mục Thiên si mê.
Mục Thiên nhìn anh, lại nhớ tới những lời trước đó anh nói trên lầu, không nhịn được mà tiến đến ôm Lục Ninh Chu, cọ cằm vào vai anh, nói: "Anh Chu anh thật đẹp, làm em không muốn để anh ra ngoài gặp cái tên nước Y kia."
Lục Ninh Chu nhàn nhạt đáp: "Chỉ chơi hai vòng với Danny thôi, cậu ta đến hối thúc rồi đúng không?"
"Ừm, gọi mấy cuộc điện thoại rồi, nhưng em mặc kệ anh ta, chỉ nói rằng anh đang nghỉ ngơi", Mục Thiên gật đầu đáp.
Lục Ninh Chu nắm bả vai của Mục Thiên đẩy hắn ra, bước tới ngồi vào ghế như có điều suy tư, ra hiệu Mục Thiên ăn cơm trước.
Không sai, điều kiện giúp đỡ mà lần này Danny đặt ra cho họ đơn giản đến quá đáng. Hắn yêu cầu Lục Ninh Chu đích thân tham gia hai cuộc đua xe đường núi quanh co với hắn, chỉ cần Lục Ninh Chu thắng, hắn sẽ hỗ trợ anh đóng kịch, vung tiền hay bất cứ việc gì ở Elk Creek.
Cậu chủ nhỏ nhà Pappalt luôn tùy hứng như vậy. Lục Ninh Chu nắm bắt đúng điểm này, từ hai năm trước anh đã cố ý tiếp xúc với Danny trong một cuộc đua xe nổi tiếng của nước Y.
Anh đoạt lấy vị trí quán quân của Danny với phong thái nổi bật, nhưng ngay cả cúp cũng không nhận thì đã xoay người rời đi.
Danny nghĩ trên đời này còn có người giàu có ăn chơi hơn hắn ư? Thế là hắn đeo bám Lục Ninh Chu dưới mọi hình thức muốn anh thi đầu lần nữa với mình.
Hai năm qua Lục Ninh Chu không hề quan tâm đến sự đeo bám điên cuồng của cậu chủ nhỏ này, anh giữ thái độ xa cách, chỉ đợi đến thời khắc quan trọng để dùng tới.
Ví dụ như hiện tại.
Ăn cơm tối xong, Lục Ninh Chu mặc áo khoác dày, cùng Mục Thiên mang theo người đến địa điểm thi đấu. Cả nhóm lái xe đua được chuẩn bị từ trước hùng dũng chạy đến con đường núi đã được phong tỏa...
Ba giờ sau, Mục Thiên bước khe khẽ tới trước giường của Lục Ninh Chu, chăm chú nhìn vào gương mặt của anh.
Giữa ngày đông giá rét, có quỷ mới biết hắn đã trải qua những gì trong phòng tắm, bây giờ không thừa cơ hội "lợi dụng" một chút thì thật là có lỗi với bản thân.
Tuy rằng hậu quá có thể là bị đánh thêm lần nữa.
Nhưng được chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu.
Mục Thiên cúi người hôn lên khóe môi của Lục Ninh Chu, đưa lưỡi hôn theo viền môi tuyệt mỹ, lúc đến đỉnh môi hắn hơi há miệng ngậm lấy, sau đó liên tục mút lấy cánh môi.
Vì không có kinh nghiệm, hắn chỉ dựa vào cảm giác và tâm ý, vừa vụng về lại gấp ráp với môi của Lục Ninh Chu, chẳng biết vì sao đến bây giờ mà anh vẫn chưa có phản ứng, cứ ngủ như thế để hắn mặc ý hôn.
Vào lúc hắn cố tách răng của Lục Ninh Chu ra, hào hứng thò vào bên trong định cướp đoạt đầu lưỡi thì đột ngột bị cắn một cái, nhát cắn không mạnh cũng chẳng yếu, vừa đủ để hắn ngây người trong một thoáng, giống như cắn vào tim hắn vậy, chỉ cảm nhận được một dòng điện bỗng chốc nổ tung, chảy khắp toàn thân.
Người bên dưới đã thức dậy từ lâu, lúc này đang chậm rãi mở mắt ra, ung dung nhìn hắn.
Thấy người khi nãy còn đang kích động giờ đã ngẩn ra tại chỗ, Lục Ninh Chu áp môi lên môi hắn phì cười một tiếng, anh dùng lòng bàn tay đẩy trán của Mục Thiên để hắn cách mình vài xăng-ti-mét, thích thú hỏi hắn: "Chẳng phải chúng ta đã kết hôn mấy năm rồi sao, tại sao bây giờ ngay cả hôn cũng không biết?"
"Cậu lừa tôi", ngón cái của Lục Ninh Chu vuốt môi dưới của hắn, nhìn dấu vết trắng rồi lại đỏ ở môi trên của hắn, nói một cách qua loa.
Trong lòng Mục Thiên đã có tính toán, nhưng lúc này nhìn đôi môi Lục Ninh Chu gần trong gang tấc đang không ngừng mấp máy, hắn nào muốn nghĩ nhiều như thế nữa.
Viền mắt hắn ửng đỏ vì kích động, hắn lấy tay của Lục Ninh Chu ra muốn hôn tiếp.
Lục Ninh Chu giơ chân chắn ngực hắn bằng đầu gối, hơi dùng lực thì đã tách được hắn ra. Anh đứng dậy nhìn Mục Thiên đang ngửa mặt nằm trên giường dáng vẻ thất vọng tổn thương. Khóe môi đỏ tươi ươn ướt cong lên, ánh mắt mang theo áp lực khiến người khác phải thần phục, anh nhẹ nhàng buông một câu chấn động: "Gấp cái gì, chờ xong việc sẽ xử cậu".
Sau khi trở về công việc bộn bề, anh kìm nén cũng đã rất lâu rồi.
Ánh mắt của Mục Thiên phút chốc thay đổi, hắn nhìn chằm chằm người mà mình đã khao khát từ lâu, vừa kích động vừa có chút ngờ vực, giống như viên kẹo mà hắn thèm muốn đã lâu đột nhiên tự mình chạy tới lòng bàn tay của hắn vậy. ngôn tình ngược
Lục Ninh Chu không nhìn hắn nữa, xoay người đi vào phòng thay đồ.
Mục Thiên ngây người một lúc, bàn tay hơi run run cầm điện thoại lên, dặn người đi mua một số thứ đem qua để hắn chuẩn bị trước.
Lục Ninh Chu thay đồ xong bước ra ngoài thì Mục Thiên đã không còn ở trong phòng ngủ nữa. Anh bước xuống lầu, thấy hắn quả nhiên đang bận rộn ở phòng ăn, các món ăn thịnh soạn được dọn lên bàn, đủ màu sắc mùi vị là hình ảnh quen thuộc trong quãng thời gian này.
Nghe tiếng động, Mục Thiên mỉm cười ngẩng đầu nhìn người luôn xuất hiện trong tâm trí mình, thấy anh mặc một bộ đồ đua xe bó sát màu trắng đi về phía mình. Gương mặt mạnh mẽ không những cười đến mức hơi ngô nghê, còn đỏ đến lạ.
Lục Ninh Chu tùy ý cầm mũ bảo hiểm bằng một ngón trỏ, đường viền bạch kim của chiếc quần men theo vòng eo tạo hoa văn trôi chảy, kiểu dáng bó sát càng tôn thân hình tam giác ngược tuyệt vời của anh.
Chiều cao của cả hai tương đương nhau, nhưng so với thân hình to khỏe của Mục Thiên, cơ bắp toàn thân Lục Ninh Chu to dài và đều đặn, tỉ lệ hoàn mỹ đến mức đẹp mắt, nhưng ẩn chứa bên trong sức mạnh bộc phát khó mà tưởng tượng.
Cộng thêm ánh mắt kiêu ngạo của chủ nhân, mọi thứ đều khiến Mục Thiên si mê.
Mục Thiên nhìn anh, lại nhớ tới những lời trước đó anh nói trên lầu, không nhịn được mà tiến đến ôm Lục Ninh Chu, cọ cằm vào vai anh, nói: "Anh Chu anh thật đẹp, làm em không muốn để anh ra ngoài gặp cái tên nước Y kia."
Lục Ninh Chu nhàn nhạt đáp: "Chỉ chơi hai vòng với Danny thôi, cậu ta đến hối thúc rồi đúng không?"
"Ừm, gọi mấy cuộc điện thoại rồi, nhưng em mặc kệ anh ta, chỉ nói rằng anh đang nghỉ ngơi", Mục Thiên gật đầu đáp.
Lục Ninh Chu nắm bả vai của Mục Thiên đẩy hắn ra, bước tới ngồi vào ghế như có điều suy tư, ra hiệu Mục Thiên ăn cơm trước.
Không sai, điều kiện giúp đỡ mà lần này Danny đặt ra cho họ đơn giản đến quá đáng. Hắn yêu cầu Lục Ninh Chu đích thân tham gia hai cuộc đua xe đường núi quanh co với hắn, chỉ cần Lục Ninh Chu thắng, hắn sẽ hỗ trợ anh đóng kịch, vung tiền hay bất cứ việc gì ở Elk Creek.
Cậu chủ nhỏ nhà Pappalt luôn tùy hứng như vậy. Lục Ninh Chu nắm bắt đúng điểm này, từ hai năm trước anh đã cố ý tiếp xúc với Danny trong một cuộc đua xe nổi tiếng của nước Y.
Anh đoạt lấy vị trí quán quân của Danny với phong thái nổi bật, nhưng ngay cả cúp cũng không nhận thì đã xoay người rời đi.
Danny nghĩ trên đời này còn có người giàu có ăn chơi hơn hắn ư? Thế là hắn đeo bám Lục Ninh Chu dưới mọi hình thức muốn anh thi đầu lần nữa với mình.
Hai năm qua Lục Ninh Chu không hề quan tâm đến sự đeo bám điên cuồng của cậu chủ nhỏ này, anh giữ thái độ xa cách, chỉ đợi đến thời khắc quan trọng để dùng tới.
Ví dụ như hiện tại.
Ăn cơm tối xong, Lục Ninh Chu mặc áo khoác dày, cùng Mục Thiên mang theo người đến địa điểm thi đấu. Cả nhóm lái xe đua được chuẩn bị từ trước hùng dũng chạy đến con đường núi đã được phong tỏa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất