Chương 4: Dương Chá
Dịch: Qing Qing
Dương Chá là người con gái thân tín của Lục Phong Hành, bên dưới khóe mắt phải có một ruồi lệ, trời sinh đã có bộ dạng mê hoặc cả chúng sinh.
Khi Mục Thiên gia nhập bang hội, cô ta mười sáu tuổi, vừa lúc phải ra nước ngoài học tập, bốn năm sau quay trở lại thì được Lục lão gia ủy cho một thác nhiệm vụ quan trọng. Không ai biết được một nha đầu nhỏ con như thế dựa vào cái gì mà lại được coi trọng như vậy, bọn họ đều cho rằng do cô ta dựa vào hào quang của bố mình mà thôi.
Mãi cho đến khi cô ta thu phục được tất cả thế lực ở một địa bàn bằng thủ đoạn tàn nhẫn, thì mọi người trong bang hội mới đối xử đúng đắn với cô ta.
Đồng thời, với tư cách là một tinh anh trở về nước, có phương pháp kinh doanh thích hợp với hiện tại, cô ta cũng thuận lợi trở thành trợ thủ đắc lực của Lục Ninh Chu.
Lục lão gia đã từng đánh giá cô ta bằng một câu như thế này: Đó là một người hành sự rất gian xảo, vô tình và tàn nhẫn.
Khi người khác đều nghĩ muốn gán ghép cô ta và Lục Ninh Chu thành một đôi thì Dương Chá lại cảm thấy câu nói này của Lục lão gia có một điểm quan trọng, đó là cô ta và Lục Ninh Chu đều là những người có cách hành sự rất gian xảo, thậm chí Lục đại thiếu gia còn trong sạch hơn cô ta một chút. Mối quan hệ này tuy rằng rất thân thiết nhưng bọn họ đều hiểu rõ, giữa bọn họ tuyệt đối sẽ không thể xảy ra bất cứ chuyện gì quá giới hạn cả.
Nhưng lại có rất nhiều người không tin điều đó.
Kể cả cái tên tiểu tử ở bên cạnh Lục Ninh Chu kia cũng không tin, mỗi lần cô ta khoác tay lên vai thiếu gia nhà cậu ta thì ánh mắt của cái tên đó lập tức biến thành một lưỡi dao, hận không thể chặt đứt được cánh tay của cô ta.
Hắn ta cho rằng hắn ta giấu giếm cái suy nghĩ đó của mình tốt lắm sao?
Nhưng Dương Chá cũng nhìn ra rất rõ ràng, nghĩ thầm cái tên Ninh Chu này là đang nuôi một con sói đấy.
Vốn dĩ cô ta chỉ muốn chỉ muốn đứng ngoài xem kịch vui thôi, nhưng mà buổi tối hôm đó, đột nhiên Lục lão gia lại gấp gáp gọi cô ta đến thư phòng, đưa cho cô ta mấy bản làm ăn ngầm quan trọng trước mắt của tập đoàn sau đó lại phân phó thêm vài chuyện.
Dương Chá hiểu, đây là muốn biến thiên rồi. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, vào hôm sinh nhật của Lục Nhinh Chu, lão gia đã sắp xép một vài con đường đồng thời cũng thu lưới về. Sau một cuộc thanh tẩy lớn, tất cả mọi đặc điểm, phương hướng đều đã thay đổi.
Từ đó, Lục thiếu gia liền trở thành Lục lão đại.
Nhưng không ai biết rằng đã có một vài chuyện khác đã xảy ra với cô ta, Dương Chá có thể phỏng đoán được một chút về cách suy nghĩ của Lục lão gia nhưng cô ta khẳng định không có cách nào làm theo sắp xếp đó.
Cô ta vốn không phải là người sẽ tùy ý để cho người ta sắp xếp, lần này nhất định phải xử lý sạch sẽ những chuyện này và những người có liên quan, phải đảm bảo bản thân mình chắc chắn sẽ có đường lui.
Phiền phức lớn nhất chính là Mục Thiên.
Ngày thứ hai sau tang lễ của Lục lão gia, Dương Chá tới bấm chuông cửa biệt thự của Lục Ninh Chu. Như mọi ngày, cô ta giống như một người không có xương sống dựa vào bàn làm việc của Lục đại thiếu gia, à không, bây giờ có lẽ phải gọi là chủ tịch Lục chứ.
Sóng gió gần đây đã tạm thời được xử lý xong rồi. Lục Ninh Chu mặc một bộ đồ ngủ, gương mặt lạnh lùng, một tay cầm văn kiện, một tay tùy ý đặt lên trên tay vịn. Những ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh với những khớp xương rõ rệt nổi bật trên nền gỗ lim, nhìn thì không có gì khác biệt với người ta, nhưng lại không ngờ rằng, sức mạnh của bàn tay này có thể dễ dàng bẻ gãy xương cốt của người khác.
Anh ta lười biếng nhìn tập văn kiện trong tay, đầu cũng không thèm ngẩng lên, nhưng ngược lại, Mục Thiên đứng bên cạnh lại lập tức giương mắt lên nhìn cô ta với vẻ cảnh giác.
Giống như một con chó đang giữ đồ ăn vậy.
"Ách." Dương Chá hít một hơi, quay đầu nói với chủ nhân căn phòng: "Ninh Chu, em có chuyện muốn nói riêng với anh."
Lục Ninh Chu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cô ta sau đó bảo Mục Thiên ra ngoài.
Cả người Mục Thiên đột nhiên căng thẳng, cuối cùng vẫn là không cam lòng rời đi, trước khi đi còn hung hăng nhìn cô một cái mới quay người ra ngoài.
Dương Chá mang theo ý tứ không hiểu nhìn chằm chằm bóng lưng của Mục Thiên, ánh mắt bỗng nhiên trống rỗng rồi lại giống như đang nhìn đi nơi khác. Đột nhiên cô ta hỏi một câu không đầu không cuối: "Ninh Chu, anh thấy con người Mục Thiên này như thế nào?"
Dáng đi của người hắn ta rất kỳ quá, rõ ràng là trong cuộc thanh tẩy mấy hôm trước đã bị trọng thương vì Lục Ninh Chu rồi. Hiện tại cũng chưa khỏi hoàn toàn mà vẫn không nỡ rời khỏi chủ nhân một bước. Điều này rõ ràng là đã không còn coi chủ nhân là chủ nhân nữa rồi, Dương Chá thật không còn gì để nói.
"Nghĩ kỹ rồi sao? Quả nhiên vẫn không thể giữ cô lại được." Lục Ninh Chu không để ý đến câu hỏi của cô ta mà cũng đột ngột hỏi lại cô ta một câu.
"Ừm, nhưng mà có một vài chuyện em vẫn không hiểu." Dương Chá quay đầu nghiêm túc nhìn Lục Ninh Chu, bọn họ quả nhiên rất hiểu đối phương.
Lục Ninh Chu biết cô ta đang nói cái gì, lập tức mở ngăn kéo tủ rồi ném cho cô ta một bức thư.
Là di thư của Lục lão gia.
Dương Chá có chút kinh ngạc: "Anh tin tưởng em vậy sao?"
"Bố không có hiểu cô bằng tôi, không giữ được cô lại, cũng không thể giết được cô, nhưng cô có việc cần nhờ tôi."
Quả nhiên, Dương Chá liền ném trả lại bức thư, cũng không hề đọc nó, cô ta có thể xác định được nội dung của bức thư rồi.
"Anh định xử lý thế nào em cũng sẽ toàn lực phối hợp với anh, như vậy thì khi em rời đi cũng yên tâm hơn." Dương Chá cúi đầu gảy gảy viên đá đính trên móng tay. Chỉ cần Lục Ninh Chu đồng ý bàn điều kiện với cô ta thì tất cả đều dễ nói chuyện rồi.
Lục Ninh Chu nhìn cô ta rồi cười.
Qua một hồi lâu, Dương Chá mới đứng lên rời đi.
Cô ta nghĩ thầm, Ninh Chu đúng thật là ngây thơ mà.
Dương Chá là người con gái thân tín của Lục Phong Hành, bên dưới khóe mắt phải có một ruồi lệ, trời sinh đã có bộ dạng mê hoặc cả chúng sinh.
Khi Mục Thiên gia nhập bang hội, cô ta mười sáu tuổi, vừa lúc phải ra nước ngoài học tập, bốn năm sau quay trở lại thì được Lục lão gia ủy cho một thác nhiệm vụ quan trọng. Không ai biết được một nha đầu nhỏ con như thế dựa vào cái gì mà lại được coi trọng như vậy, bọn họ đều cho rằng do cô ta dựa vào hào quang của bố mình mà thôi.
Mãi cho đến khi cô ta thu phục được tất cả thế lực ở một địa bàn bằng thủ đoạn tàn nhẫn, thì mọi người trong bang hội mới đối xử đúng đắn với cô ta.
Đồng thời, với tư cách là một tinh anh trở về nước, có phương pháp kinh doanh thích hợp với hiện tại, cô ta cũng thuận lợi trở thành trợ thủ đắc lực của Lục Ninh Chu.
Lục lão gia đã từng đánh giá cô ta bằng một câu như thế này: Đó là một người hành sự rất gian xảo, vô tình và tàn nhẫn.
Khi người khác đều nghĩ muốn gán ghép cô ta và Lục Ninh Chu thành một đôi thì Dương Chá lại cảm thấy câu nói này của Lục lão gia có một điểm quan trọng, đó là cô ta và Lục Ninh Chu đều là những người có cách hành sự rất gian xảo, thậm chí Lục đại thiếu gia còn trong sạch hơn cô ta một chút. Mối quan hệ này tuy rằng rất thân thiết nhưng bọn họ đều hiểu rõ, giữa bọn họ tuyệt đối sẽ không thể xảy ra bất cứ chuyện gì quá giới hạn cả.
Nhưng lại có rất nhiều người không tin điều đó.
Kể cả cái tên tiểu tử ở bên cạnh Lục Ninh Chu kia cũng không tin, mỗi lần cô ta khoác tay lên vai thiếu gia nhà cậu ta thì ánh mắt của cái tên đó lập tức biến thành một lưỡi dao, hận không thể chặt đứt được cánh tay của cô ta.
Hắn ta cho rằng hắn ta giấu giếm cái suy nghĩ đó của mình tốt lắm sao?
Nhưng Dương Chá cũng nhìn ra rất rõ ràng, nghĩ thầm cái tên Ninh Chu này là đang nuôi một con sói đấy.
Vốn dĩ cô ta chỉ muốn chỉ muốn đứng ngoài xem kịch vui thôi, nhưng mà buổi tối hôm đó, đột nhiên Lục lão gia lại gấp gáp gọi cô ta đến thư phòng, đưa cho cô ta mấy bản làm ăn ngầm quan trọng trước mắt của tập đoàn sau đó lại phân phó thêm vài chuyện.
Dương Chá hiểu, đây là muốn biến thiên rồi. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, vào hôm sinh nhật của Lục Nhinh Chu, lão gia đã sắp xép một vài con đường đồng thời cũng thu lưới về. Sau một cuộc thanh tẩy lớn, tất cả mọi đặc điểm, phương hướng đều đã thay đổi.
Từ đó, Lục thiếu gia liền trở thành Lục lão đại.
Nhưng không ai biết rằng đã có một vài chuyện khác đã xảy ra với cô ta, Dương Chá có thể phỏng đoán được một chút về cách suy nghĩ của Lục lão gia nhưng cô ta khẳng định không có cách nào làm theo sắp xếp đó.
Cô ta vốn không phải là người sẽ tùy ý để cho người ta sắp xếp, lần này nhất định phải xử lý sạch sẽ những chuyện này và những người có liên quan, phải đảm bảo bản thân mình chắc chắn sẽ có đường lui.
Phiền phức lớn nhất chính là Mục Thiên.
Ngày thứ hai sau tang lễ của Lục lão gia, Dương Chá tới bấm chuông cửa biệt thự của Lục Ninh Chu. Như mọi ngày, cô ta giống như một người không có xương sống dựa vào bàn làm việc của Lục đại thiếu gia, à không, bây giờ có lẽ phải gọi là chủ tịch Lục chứ.
Sóng gió gần đây đã tạm thời được xử lý xong rồi. Lục Ninh Chu mặc một bộ đồ ngủ, gương mặt lạnh lùng, một tay cầm văn kiện, một tay tùy ý đặt lên trên tay vịn. Những ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh với những khớp xương rõ rệt nổi bật trên nền gỗ lim, nhìn thì không có gì khác biệt với người ta, nhưng lại không ngờ rằng, sức mạnh của bàn tay này có thể dễ dàng bẻ gãy xương cốt của người khác.
Anh ta lười biếng nhìn tập văn kiện trong tay, đầu cũng không thèm ngẩng lên, nhưng ngược lại, Mục Thiên đứng bên cạnh lại lập tức giương mắt lên nhìn cô ta với vẻ cảnh giác.
Giống như một con chó đang giữ đồ ăn vậy.
"Ách." Dương Chá hít một hơi, quay đầu nói với chủ nhân căn phòng: "Ninh Chu, em có chuyện muốn nói riêng với anh."
Lục Ninh Chu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cô ta sau đó bảo Mục Thiên ra ngoài.
Cả người Mục Thiên đột nhiên căng thẳng, cuối cùng vẫn là không cam lòng rời đi, trước khi đi còn hung hăng nhìn cô một cái mới quay người ra ngoài.
Dương Chá mang theo ý tứ không hiểu nhìn chằm chằm bóng lưng của Mục Thiên, ánh mắt bỗng nhiên trống rỗng rồi lại giống như đang nhìn đi nơi khác. Đột nhiên cô ta hỏi một câu không đầu không cuối: "Ninh Chu, anh thấy con người Mục Thiên này như thế nào?"
Dáng đi của người hắn ta rất kỳ quá, rõ ràng là trong cuộc thanh tẩy mấy hôm trước đã bị trọng thương vì Lục Ninh Chu rồi. Hiện tại cũng chưa khỏi hoàn toàn mà vẫn không nỡ rời khỏi chủ nhân một bước. Điều này rõ ràng là đã không còn coi chủ nhân là chủ nhân nữa rồi, Dương Chá thật không còn gì để nói.
"Nghĩ kỹ rồi sao? Quả nhiên vẫn không thể giữ cô lại được." Lục Ninh Chu không để ý đến câu hỏi của cô ta mà cũng đột ngột hỏi lại cô ta một câu.
"Ừm, nhưng mà có một vài chuyện em vẫn không hiểu." Dương Chá quay đầu nghiêm túc nhìn Lục Ninh Chu, bọn họ quả nhiên rất hiểu đối phương.
Lục Ninh Chu biết cô ta đang nói cái gì, lập tức mở ngăn kéo tủ rồi ném cho cô ta một bức thư.
Là di thư của Lục lão gia.
Dương Chá có chút kinh ngạc: "Anh tin tưởng em vậy sao?"
"Bố không có hiểu cô bằng tôi, không giữ được cô lại, cũng không thể giết được cô, nhưng cô có việc cần nhờ tôi."
Quả nhiên, Dương Chá liền ném trả lại bức thư, cũng không hề đọc nó, cô ta có thể xác định được nội dung của bức thư rồi.
"Anh định xử lý thế nào em cũng sẽ toàn lực phối hợp với anh, như vậy thì khi em rời đi cũng yên tâm hơn." Dương Chá cúi đầu gảy gảy viên đá đính trên móng tay. Chỉ cần Lục Ninh Chu đồng ý bàn điều kiện với cô ta thì tất cả đều dễ nói chuyện rồi.
Lục Ninh Chu nhìn cô ta rồi cười.
Qua một hồi lâu, Dương Chá mới đứng lên rời đi.
Cô ta nghĩ thầm, Ninh Chu đúng thật là ngây thơ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất